Hôm nay, là ngày vui của Hàn gia.Họ chuẩn bị tiệc để chào mừng Hàn Phong thoát nạn sau vụ tai nạn giao thông.
Những gia tộc lớn đều được mời.Kể cả Hoàng gia và Cao gia.(Nếu mọi người không nhớ thì đọc lại chương 14 sẽ biết Cao gia có ai).Bữa tiệc chỉ dành cho những kẻ thượng lưu của thượng lưu.Chẳng ai biết tại sao Hoàng gia lại xuất hiện ở đây.
Hoàng Hồng Chí rất bất ngờ khi nhận được thiệp mời của Hàn gia.Tập đoàn của hắn chỉ là tập đoàn nhỏ, không có đủ tư cách để tham gia những bữa tiệc như thế này.
-Gì vậy bố?
Hoàng Triều Nghi sau một đêm khóc hết nước mắt, khuôn mặt rất kém sức sống.Nhờ tài trang điểm cô mới lấy lại được chút sinh lực.
Bước xuống cầu thang, thấy bố mình kinh ngạc nhìn một tấm thiệp, cô tò mò nhìn thử.Trời, của Hàn gia cơ đấy.Một tia vui vẻ xẹt qua đáy mắt cô.
--------------------------------
Tối đến, thấy Trần Băng Di cũng mặc váy dạ hội, cô ta cau mày.
Nó mặc một bộ váy màu trắng, đơn giản mà sang trọng.Giày cũng trắng.Trên đầu còn cài một chiếc bờm trắng có hình nơ to.Trông nó chả khác gì một cô búp bê sứ dễ vỡ.
Nó ngắm nhìn bộ váy mình đang mặc.Mặt vô cảm, nó leo lên chiếc Cadiilac được chuẩn bị sẵn.Chiếc xe tiến thẳng về Hàn gia.
Trên đường đi, nó cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không phát hiện ra là gì.Đè lại cảm giác trong lòng, tiếp tục nghe những câu hát từ chiếc headphones phát ra.Miệng vô thức cất lên những câu hát:
'Cause I'm hopeful
Yes I am hopeful for today
Take this music and use it
Let it take you away
And be hopeful, hopeful
And he'll make away
I know it ain't easy but that's okay
Just be hopeful
...
(Trích Hopeful-Bars And Melody)
Chẳng mấy chốc đã đến cổng biệt thự Hàn gia.Nó bước xuống, thu hút mọi ánh nhìn.Vẻ ngoài lạnh lùng, nó mở cửa cho mẹ và chị gái.Còn bố thì tự mở.
Các thuên kim tiểu thư khác nhìn thấy nó không khỏi ghen tị nhưng vẫn giữ vẻ thục nữ của mình, không bàn tán gì cả.
Đến đúng giờ, mọi người ngồi hết vào chỗ, tận hưởng sự phục vụ chu đáo của những người hầu.
Đầu tiên, người đứng đầu Hàn gia là Hàn Mặc lên nói vài lời rồi bắt đầu buổi tiệc.Hàn Phong lên nói vài câu rồi bước xuống.Ánh mắt không khỏi nhìn về phía người nào đấy mang theo ánh mắt thưởng thức.
Nó cảm thấy mình bị theo dõi, không tự chủ quay đầu lại tìm kiếm ánh mắt đó.Khi không còn thấy gì nữa, nó thấy mình hơi đa nghi nên buông lỏng cảnh giác.
Cầm ly rượu vang người hầu mời, nó uống một mạch hết liền mà không để ý đến ánh mắt người nào đó lóe lên tia thâm hiểm.