Tiểu Địa Chủ

Chương 23: Đề nghị của tiểu ca giết heo




Không hiểu được ánh mắt thần bí khó lường của gã sai vặt, Yến Bạch Thu cũng không tiếp tục đi truy cứu, thấy vị đại gia này không còn chú ý đến mình, cậu bắt đầu trộm nhìn xuống ngân lượng bên trong túi tiền.
Thời điểm cậu tiện tay ước lượng, đã cảm thấy rất nặng, nên đoán chắc hẳn trong túi này còn có mấy khối bạc vụn, tuy rằng thời điểm tiểu ca giết heo đưa cho cậu, ban đầu cậu đã từ chối, nhưng thật ra trong lòng đã sớm động tâm, lúc này cầm túi tiền trong tay, trái tim thình thịch thình thịch nhảy lên mấy cái không yên.
Nhân lúc không ai chú ý đến, Yến Bạch Thu liền mở túi tiền ra nhìn một chút, sau khi mở ra, nhìn vào bên trong, thế mà cậu lại thấy có cả một thỏi bạc lớn, khiến cậu kinh hãi đến tròng mắt cũng sắp rớt ra.
Thỏi bạc lớn kia, hẳn là phải được đến mười lượng, còn có thêm năm sáu khối bạc vụn tuy nhỏ hơn một chút, nhưng cũng phải được vài lượng.
Tóm lại cảm giác giống như cậu đang đi trên đường thì tự nhiên có một cục tiền lớn chọi vô đầu.
Đem miệng túi buộc lại cẩn thận, Yến Bạch Thu chẳng có tiền đồ đem túi nhét kỹ vào trong ngực, không dám hé răng, đồng thời trong nội tâm đang vui mừng nhảy múa.
Mình có tiền!!!
Đây không phải chỉ là vài văn tiền đâu, mà là mấy chục lượng bạc đấy, số tiền này cho dù cậu có bày quán mười ngày cũng không thể kiếm được. Hiện tại có tiền, Yến Bạch Thu cảm thấy gánh nặng đang vốn đè trên vai lúc này cũng nhẹ đi rất nhiều.
Sau khi gã sai vặt đi ra thì bắt đầu khuân vác mấy tảng thịt heo đã chặt tốt, đem số thịt này buộc chặt rồi để lên xe đẩy nhỏ, đừng nhìn vóc dáng gã sai vặt này trông có vẻ gầy yếu, nhưng thực ra sức lực lại không hề nhỏ, vác một con heo nặng hơn hai trăm cân đi mà không hề thở dốc, đi thẳng ra chỗ xe đẩy đang để ở bên ngoài cửa lớn.
Động tác của hắn rất nhanh, thoáng chốc đã đi qua chỗ Yến Bạch Thu vẫn còn đang ngơ ngác, chìm trong hy vọng, khát khao về tương lai tốt đẹp phía trước. Đẩy chiếc xe con, mới vừa ra khỏi sân, ước chừng đi được vài chục bước, hắn liền phát hiện ra điểm không thích hợp.
Tuy con hẻm này nhỏ nhưng bốn hướng đều thông suốt, nhà lại cửa san sát, nên rất khó che dấu. Đứng ở chỗ này nhìn sang, ở ngay chỗ ngoặt, gã sai vặt phát hiện một người có vóc dáng tròn vo, là một đại mập mạp hẳn là cùng loại với tiểu mập mạp đang cười đần độn ở trong viện kia......
Đại mập mạp kia tuy cố gắng che dấu nhưng vẫn lộ ra phần thân thể ở phía sau, với hình dáng tròn trịa này thì có vẻ là cái mông.
Nhìn cái bộ dạng lén la lén lút kia, chắc là ý tứ muốn đi nghe góc tường.
Gã sai vặt chậm rãi lại gần, cẩn thận không để bánh xe phát ra tiếng, thả nhẹ bước chân đi qua, đi đến gần liền nhìn thấy là lão gia mập buổi chiều hôm nay đến mua thịt heo, giờ phút này đang nằm bò ra nghe vách tường, híp đôi mắt nhỏ, nhìn trộm nhất cử nhất động của đại nhân nhà hắn cùng tiểu mập mạp đang ở trong viện. Lão gia mập nghe rất nghiêm túc, hết sức chăm chú, toàn thân căng thẳng, thi thoảng còn liếm môi, thoạt nhìn có vẻ hết sức lo lắng. Lúc này không biết là ông nhìn thấy cái gì, mà cau mày, mặt ủ mày ê, dường như là phi thường buồn rầu, lại còn nhỏ giọng thở dài một hơi.
Sau khi thở dài, ông thu hồi tầm mắt, chuẩn bị đổi địa phương khác để tiếp tục quan sát, vừa quay đầu, liền nhìn thấy một người trẻ tuổi dáng người thẳng tắp khuôn mặt âm trầm như cả thiên hạ nợ tiền mình đang nhìn chằm chằm mình, đem Yến Bạch Sinh dọa sợ đến giật bắn cả mình.
Yến Bạch Sinh liên tục vỗ ngực, rất là buồn bực nói thầm: "Ngươi thật đúng là kỳ cục, tại sao lại yên lặng chẳng nói tiếng nào như thế?"
Đối với gã sai vặt đột nhiên xuất hiện, Yến Bạch Sinh trong lòng quả thực sợ hãi, tuy buổi chiều hôm qua ông có tới mua thịt heo, nhưng đối với gã sai vặt này một chút ấn tượng cũng chẳng có, không quá để tâm, cho nên giờ phút này hoàn toàn không thấy quen mặt.
Ông nhìn thoáng qua của khe hở nhỏ trên vách tường, thấy nhi tử đã chuẩn bị đi ra, liền lén lút lách qua người gã sai vặt, thoáng cái đã không còn bóng dáng.
Gã sai vặt lạnh khốc: "......"
Tư Trấn Khấu thu thập tốt đồ đạc, liền chuẩn bị đi đến chợ bán thức ăn, trong viện chỉ còn Yến Bạch Thu vẫn còn đang ngơ ngác, cậu cực kỳ cố sức xách theo nồi sắt, thùng gỗ, rổ,... khắp người lỉnh kỉnh toàn là đồ đạc, hành động vụng về, thoạt nhìn cực kỳ gian nan.
"Ta đưa ngươi lên thị trấn, vừa lúc cũng có thể được ăn sáng sớm một chút." Tư Trấn Khấu không nói hai lời, liền đem rổ trong tay tiểu mập mạp đoạt lấy, thùng gỗ cũng xách theo, còn cầm bớt cho hắn một ít đồ vật, rồi đi lên phía trước mở đường.
Đồ vật nặng nề trên người đều được cầm giúp, trong tay chỉ còn một ít đồ đạc lặt vặt nhẹ nhàng, gánh nặng trên tay Yến Bạch Thu được nhẹ bớt khiến cậu đi đường lập tức linh hoạt thư thái hơn rất nhiều.
Tiểu ca giết heo quá nhiệt tình, Yến Bạch Thu rất nhanh cảm thấy ngượng ngùng.
"Thật sự rất cảm ơn ngài." Bởi bước đi trở nên nhẹ nhàng, Yến Bạch Thu thật nhanh đã đuổi theo kịp bước chân của Tư Trấn Khấu.
Ra khỏi sân, khóa kỹ cửa.
Cũng không biết có phải bởi vì thân thể tiểu ca giết heo cao lớn, vóc người rắn chắc hay không mà Yến Bạch Thu theo bản năng đi ở phía sau đối phương.
Thật ra, Yến Bạch Thu vốn là một người trầm mặc ít nói, mặc dù trước kia cậu ở bên ngoài làm công cho người ta, nhưng chỉ khi đối phương chủ động mở miệng, cậu mới đáp lại một hai chữ, tuy trong lòng cũng giãy giụa một phen, nhưng lại tự ti sợ đối phương cảm thấy mình không giỏi ăn nói, hay nhạt nhẽo gì đó, nên nếu có thể tận lực ít nói, cậu liền ít nói đi một chút. Cho nên việc cùng với người xa lạ giao tiếp chính là việc mà Yến Bạch Thu kém nhất.
Người quen, cậu cũng rất ít cùng họ nói chuyện phiếm.
Chỉ là việc bắt chuyện với tiểu ca giết heo thật sự can đảm lớn nhất trong đời cậu.
Ở huyện Thái Hòa, nhà cậu muốn tiền cũng không có tiền, muốn địa vị cũng chẳng có địa vị, lại khó có được còn một vị tiểu ca như vậy ngay lúc này ra tay tương trợ, Yến Bạch Thu cảm thấy mình càng cần phải nỗ lực nhiều thêm một chút, hảo hảo ôm chặt cái đùi bự này mới được.
Yến Bạch Thu nỗ lực khiến cho thanh âm của mình có vẻ vui tươi một chút, còn mang theo cả kích động cùng cảm kích.
"Ngày hôm qua sự thật là rất cảm tạ ngài, còn cả hôm nay nay nữa, ngài giúp ta nhiều việc như vậy, bây giờ còn trả lại cho ta ngân lượng, ta thật sự là khó có cách nào báo đáp hết." Yến Bạch Thu trong thanh âm mang theo một chút run rẩy.
Tư Trấn Khấu phíatrước yên lặng lắng nghe, nhỏ giọng ừ một tiếng, xem như nghe thấy, nhưng không có tỏ vẻ mình đã giúp nhiều.
Nhưng thấy đối phương đã có đáp lại, Yến Bạch Thu cảm thấy như được tiếp thêm can đảm.
"Ta có một cái quán nhỏ, làm chút đồ ăn, nếu ngài không chê, mỗi ngày buổi sáng đi tới quầy hàng của ta, ta sẽ làm cho ngài một chút đồ ăn sáng có được không?" Yến Bạch Thu thật cẩn thận nói, trong giọng nói còn mang theo ba phần cầu xin.
Giết heo tiểu ca rất nể tình, nhàn nhạt đáp ứng một câu: "Được."
"Ha ha, đây mới chỉ là khởi đầu thôi, chờ qua mấy ngày nữa, ta lại làm thêm vài món ăn mới, đến lúc đó ngài khẳng định là sẽ có lộc ăn." Yến Bạch Thu lại lần nữa như hiến vật quý.
Đoạn đường đi vào thị trấn vốn không xa, cũng chỉ mất có vài phút, hầu hết cả đường đi chủ yếu là Yến Bạch Thu một mình lảm nhảm, Tư Trấn Khấu ngẫu nhiên đáp lại một câu, hai bên ở chung cũng coi như hòa hợp.
Tuy người đi chợ đã có chút vãn, vị trí này không phải thật tốt, nhưng mà cũng không tính là quá tệ.
Tư Trấn Khấu đem rổ cùng thùng gỗ cẩn thận đặt xuống, liền nhìn thấy Yến Bạch Thu đang ngồi xổm nhóm lửa, lựa bắt đầu cháy tốt, cậu liền bắt tay vào làm thức ăn, trải qua một thời gian bày quán, thủ pháp của Yến Bạch Thu đã trở nên thuần thục hơn rất nhiều.
Bánh tráng nướng cùng với lương bù cuốn, cả hai loại mỗi loại đều làm năm cái, sau đó hắn liền tiếp tục chiên một ít đậu hủ nhỏ.
Tư Trấn Khấu nhìn thấy phía dưới cậu lót một cái túi bẩn hề hề, phải trực tiếp ngồi dưới đất, thi thoảng phải ngồi xổm, luôn phải vươn eo, duỗi duỗi cái cổ, để với tới chảo sắt, thoạt nhìn thật sự vất vả.
Hơn nữa trên mặt đất rất lạnh.
"Ngươi không tính mở một cái của hàng nhỏ sao?" Tư Trấn Khấu hỏi.
Mở cửa hàng á?
Yến Bạch Thu lại bắt đầu ngốc lăng, cậu vẫn luôn muốn kiếm tiền, bày quán, làm chút buôn bán nhỏ, để cải thiện sinh hoạt trong nhà, nhưng thật sự chưa từng nghĩ tới việc đi mở một cửa hàng.
Điều này đối với cậu mà nói thật sự là quá xa vời.
Yến Bạch Thu cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ làm bộ thật nghiêm túc đi lật lật đậu hủ nhỏ, có chút xấu hổ nói: "Việc này, tạm thời còn chưa có nghĩ tới, cửa hàng mặt tiền ở nơi này phỏng chừng giá cả cũng không rẻ đâu." Thái Hòa Huyện cũng rất lớn, người đi lại trên đường mỗi ngày đều nhiều như vậy, nếu muốn thuê một cửa hàng ở mặt đường chắc chắn giá cả sẽ rất đắt đỏ.
Tư Trấn Khấu gật gật đầu, điều này vốn dĩ là sự thật, chỉ là việc mỗi ngày đều phải ngồi dưới nền đất lạnh, lại còn phải đến sớm mới có thể chiếm được chỗ tốt, hàng tháng lại còn bị trấn lột tiền bảo kê cũng đều không phải là chuyện tốt.
"Thời tiết luôn thất thường, hôm này vẫn có chút nắng, nhưng nếu ngày trời mưa gió, sạp nhỏ này của ngươi cũng không thể bày ra được." Tư Trấn Khấu đúng là vì tiểu mập mạp mà suy nghĩ, thức ăn tiểu mập mạp làm ra hương vị quả thực không tồi, hợp khẩu vị của rất nhiều người nếu cậu có một cái cửa hàng mặt tiền, dù đem giá cả tăng cao lên một ít, chắc hẳn vẫn có không ít người nguyện ý tới mua.
Yến Bạch Thu ngẫm lại cũng thấy đúng, quầy hàng nhỏ này của cậu, có rất nhiều lúc còn bị ảnh hưởng bởi thời tiết thất thường.
"Ta sẽ suy nghĩ." Lúc này, bánh tráng nướng cùng lương bì cuốn đã làm tốt, Yến Bạch Thu đem mấy món này đặt lên trên giấy, đồng thời lại cho vào một ít đậu hủ chiên giòn đã quết nước sốt cay đưa cho Tư Trấn Khấu vẫn luôn đứng trước quầy hàng.
Yến Bạch Thu tươi cười, nhìn thấy Tư Trấn Khấu định đưa tiền, liền nhanh chóng nói: "Ngài lại quên rồi, đây là tôi mời ngài ăn để cảm ơn ngài."
Tư Trấn Khấu lúc này mới chậm rãi duỗi tay, tiếp nhận bánh tráng nướng nóng hầm hập cùng lương bì cuốn.
Món lương bì cuốn này tuy rằng chỉ vừa mới bắt đầu xuất hiện được mấy ngày, nhưng ở huyện Thái Hòa cũng đã có một ít tiếng tăm, tỷ như lúc này, đã có không ít người đi theo mùi hương kia mà tới đây, mọi người đều ngóng trông Yến Bạch Thu tới. Cũng có không ít người hôm qua thấy tiểu mập mạp bị người ta đánh trong lòng còn thật thất vọng, nói thầm, đồ ăn ngon như thế này mà đã có khả năng không còn nữa.
Buổi sáng vừa ra đến đường, mùi hương quen thuộc liền tràn tới, đúng là làm cho tâm hồn ăn uống của bọn họ lại một lần nữa trào dâng.
Đúng là đồ ăn của nhà tiểu mập mạp kia.
Tiểu mập mạp hôm nay lại tới bày quán, còn chờ gì nữa, nhanh tới mua.
Ở trấn trên hầu hết mọi người đều ăn bữa sáng được làm ở nhà, chỉ có một bộ phận người ra ngoài làm việc là ở ngoài đường mua, nhưng bộ phận người ra đường mua này cũng không tính là ít.
Yến Bạch Thu mới vừa ngồi xuống, đem số đồ ăn đã gói tốt đưa cho tiểu ca giết heo, lục tục đã có không ít người vây quanh sạp nhỏ. Các thực khách phía sau, bụng đã sớm kêu vang, lại ngửi thấy mùi hương mê người kia, một đám nước miếng rất nhanh đã phân bố trong khoang miệng, nhìn thấy tiểu ca áo đen này đứng ở trước sạp do do dự dự, chậm rì rì, người có tính nôn nóng liền không chịu nổi.
"Phiền toái ngươi nhanh lên, đồ ăn đã đưa cho ngươi rồi, liền đến người tiếp theo a." Có thực khách oán giận nói.
"Đúng vậy, ngươi cầm được đồ liền đi ra đi, đừng có cản đường chúng ta mua!"
"Thật không có nhân đạo, đã mua được đồ rồi, lại còn ở chắn trước!"
"Nhanh đi ra chỗ khác đi!" Phía sau thực khách càng ngày càng nhiều hơn, Tư Trấn Khấu còn định cùng tiểu mập mạp nói thêm vài câu, đã bị đám người phía sau, ngươi một câu, ta một câu xua đi, y đành phải ba chân bốn cẳng chạy ra đằng sau.
Tiểu mập mạp hoàn toàn bị một đám thực khách đang đói khát, hung tàn vây quanh.
Tư Trấn Khấu vẫn là lần đầu gặp được việc như thế, trong lòng thầm cảm thán, thị trấn này dân phong càng ngày càng thêm bưu hãn, chỉ vì một phần thức ăn, mà có thể chiến đấu thành như vậy.
Nhìn trong tay mình một bao lớn chất đầy đồ ăn, Tư Trấn Khấu liền quyết định trở về, nghĩ thầm, nếu còn thừa liền đưa cho hai tên ngốc kia nếm thử.
Sạp nhỏ của Yến Bạch Thu lại tiếp tục khôi phục thời kỳ cường thịnh hai ngày trước, người đến mua thức ăn rất nhiều, từ lúc cậu ngồi xuống bắt đầu động thủ, liền làm không hề ngơi tay, Yến Bạch Thu cười ha hả, tâm tình phá lệ tốt.
Mà ở cách đó không xa, Yến Bạch Sinh vẫn luôn trộm nhìn hết thảy mọi việc bên này, trong lòng phá lệ phức tạp.
Nhi tử sinh ý thật tốt, ông đương nhiên trong lòng cao hứng cùng vui vẻ. Nhiều người như vậy tới sạp nhỏ, điều này cũng chứng minh thức ăn nhi tử làm có hương vị rất ngon, chinh phục khẩu vị của mọi người.
Nhưng lại nhớ đến một màn phía trước kia, Yến Bạch Sinh cảm thấy vô cùng chua xót và lo lắng, bởi vì khoảng cách có chút xa, lại là lần đầu tiên làm cái loại chuyện lén lút này, ông không nghe được nhi tử cùng với đồ tể kia nói cái gì, nhưng ông nhìn rất rõ vốn không thân không thích, nhưng đồ tể kia lại đưa cho nhi tử một túi tiền!
Lại thấy nhi tử hai mắt tỏa sáng, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, cùng bộ dáng vui sướng kia, Yến Bạch Sinh không cần tưởng tượng, cũng có thể đoán được trong túi tiền kia đại khái chỉ có thể là nửa túi bạc!
Một người nam nhân đang trong độ tuổi tráng niên, dáng người cường tráng, lại còn là cái loại nam nhân không dễ trêu chọc này, tự nhiên lại cho con của ông một túi ngân lượng!
Yến Bạch Sinh trong lòng vô cùng khẩn trương, ông cảm thấy thực sự sợ hãi.
Đồ tể kia đã tới thị trấn được gần hai năm, nghe nói y lai lịch không nhỏ, cho dù là nhân vật có uy tín trong thị trấn cũng không dám hạ độc thủ sau lưng y hơn nữa còn đối với y ôm vài phần ý tứ khen tặng, Yến Bạch Sinh trước kia đã nghe nói đây là một nhân vật lớn, nhưng cho tới bây giờ cũng không có quá mức lưu tâm. Lúc này bởi vì việc của nhi tử, trong lòng hắn liền bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Yến Bạch Sinh tuy không có lưu ý đồ tể kia, nhưng trong huyện Thái Hòa lại lưu truyền một tin tức, đó chính là, vị đồ tể này không gần nữ sắc!
Bởi vì gia cảnh cũng coi như là không tồi, lại còn là đồ tể duy nhất trong thị trấn, mỗi ngày đều phải giết mười mấy con heo, tiền kiếm được tuy rằng không nhiều như các thương hộ lớn, nhưng tuyệt đối không ít. Vì thế có không ít bà mối đạp vỡ ngạch cửa, tới nhà y cầu hôn làm mai, nhưng không có một đám nào thành công.
Không gần nữ sắc. Vậy chẳng phải là gần nam sắc......
Yến Bạch Sinh quả thực cũng bị hù dọa bởi tưởng tượng bay xa của mình, ông cảm thấy về đến nhà nhất định phải lập tức tra hỏi nhi tử, cẩn thận tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra!
Thử nghĩ mà xem một nam nhân hoàn toàn xa lạ, lại còn đang ở trong tuổi tráng niên, thân thể cường tráng, tinh lực dư thừa, mấy năm nay đều phòng không gối chiếc, bây giờ lại chủ động cho nhi tử một đống tiền tài......
Yến Bạch Sinh cảm thấy não co rút đau đến lợi hại.
Cầu Cầu rốt cuộc trong lòng có bao nhiêu luẩn quẩn, tuy nhà bọn họ nghèo, nhưng tiền thì có thể từ từ kiếm, cho dù hơi túng quẫn một chút cũng không đến mức chết đói, tại sao lại có thể không yêu quý bản thân mình như vậy.
Thân thể non nớt của Cầu Cầu làm sao mà có thể chịu đựng được lăn lộn dày vò kia, vừa tưởng tượng ra hình ảnh này trong đầu, trong lòng Yến Bạch Sinh chua xót muốn chết.
Cầu Cầu nhà ông quá đáng thương, tuổi còn nhỏ như vậy, đã bị xxx, tại sao cậu lại có thể ngốc như vậy.
"Cựu" địa chủ Yến Bạch Sinh vóc người béo tròn chui rúc trong góc tường ngay chỗ ngoặt, khuôn mặt nhuốm đầy tang thương, lòng bi phẫn muốn chết nhìn sạp nhỏ nơi xa đang chen chúc đầy người mà trong lòng kích động, lặng yên chờ nhi tử đem thức ăn bán hết rồi dọn quán.
Ông một lòng một dạ nghĩ đến, làm sao để có thể cùng nhi tử trò chuyện hiệu quả, chính là đề cập đến cái vấn đề này mà có thể không làm tổn thương lòng tự trọng của nhi tử. Bởi vì trước đây xảy ra chuyện Yến Bạch Thu thích nam nhân, Yến Bạch Sinh trong lòng cũng có ít nhiều vướng mắc, nhìn thấy nhi tử vui tươi hớn hở, một bộ dáng hoàn toàn không để trong lòng, ông cảm thấy nhi tử thật sự cam tâm tình nguyện.
Lại suy nghĩ một chút, tâm cũng sắp vỡ vụn.
Qua hơn một canh giờ, quầy hàng nhỏ rốt cuộc cũng thu quán, Yến Bạch Sinh hoạt động hai chân đã cứng đờ, một đường theo đuôi nhi tử.
_______
12:53"
22/3/22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.