Tiểu Địa Chủ

Chương 29: Sinh ý tới




Mặc kệ nội tâm gã sai vặt mặt lạnh phun tào điên cuồng, nhưng câu nói kia cũng là sự thật, tiểu mập mạp này quả thật có chút bản lĩnh, mùi hương này đủ tuyệt.
Lẩu cay là cái quỷ gì..
Tuy chưa từng nghe qua bao giờ, nhưng hắn vẫn dựa vào ý thích của mình mà chọn một đống lớn, sau khi đem sọt tre đưa cho tiểu mập mạp vẫn còn đang đứng cười ngốc nghếch, lộ ra cả hàm răng trắng bóng. Rồi theo sắp xếp của Liễu Thanh Mai mà đi tới chỗ ngồi của mình.
Mấy cửa hàng ở khu này lần trước hắn nhìn thấy còn chê mặt tiền quá nhỏ lại còn hẹp, thế mà lại có thể chứa được cùng lúc nhiều người như vậy.
Bọn họ ngồi xuống không được bao lâu, chỗ trống bên cạnh rất nhanh đã có người ngồi, vì thế, trong tiệm nay đã không còn ghế trống, bởi vì khách vào lẩu cay Phối Thái đều ngồi quay mặt về phía tường nên đã tiết kiệm được tối đa không gian, nhưng dù vậy việc đi lại trong quán cũng gặp nhiều khó khăn do lối đi quá ít nên chỉ có thể cho một người đi qua, còn nếu hai người cùng đi thì bất khả thi.
Tiểu mập mạp này thế mà lại khá thông minh.
Gã sai vặt mới vừa ngồi xuống, nhạc mẫu tương lai của đại nhân nhà gã đã bưng tới một đĩa đậu hũ chiên giòn ra làm quà tặng, món đậu hũ này hắn mới là lần đầu tiên được thưởng thức, hương vị đúng là không tồi, mới vừa ăn xong, cái món gọi là lẩu cay Phối Thái kia đã được bưng lên.
Cái nhìn đầu tiên chính là trông thật nhiều, nhưng mà tiếp theo lại là cay.
Dầu ớt hơi ửng hồng lại béo ngậy, còn có thêm một hai cái miếng ớt đo đỏ đang lơ lửng trong chén, nhưng mà quả đúng là mùi hương vừa nãy.
Thứ đầu tiên hắn định ăn thử chính là cái viên Tiểu ngưu mà tiểu mập mạp ra sức quảng cáo kia, sau khi viên thịt tròn vo này được nấu chín thì nhìn có vẻ núng nính lại ngon miệng, thổi thổi vài cái, gã sai vặt liền bỏ trong miệng nhai.
"A --" nhưng chỉ vừa mới cắn xuống một cái, gã đã không khỏi nhẹ giọng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu thảm thiết như vậy nên âm thanh phát ra không hề nhỏ, mà trong quán lại có nhiều người đáng ra đã làm cho mọi người giật mình, nhưng đáng tiếc tuy người có chút đông, nhưng có mấy vị khách tâm trạng thật tốt, nói chuyện có vẻ lớn tiếng, cho nên những người khác cũng không nghe thấy.
Tư Trấn Khấu ngồi một yên lặng liếc qua, thấy gã sai vặt đang thè lưỡi thở như chó, lại nhìn thấy trong miệng gã vẫn còn nửa viên thịt, lòng lập tức rõ ràng.
Thì ra là bị bỏng lưỡi.
Gã sai vặt mặt vẫn lạnh như cũ, nhưng trong lòng đang có muôn ngàn con sóng dữ cuồn cuộn trào dâng nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió nhưng chỉ dám lặng yên mà chảy xuôi dòng nước mắt, hắn vốn cho rằng đây là viên thịt bình thường, làm sao mà biết được, vừa cắn một cái, nếm được hương vị độc đáo của thịt, đầu lưỡi ngay tức khắc bị chinh phục, nhưng còn chưa kịp đưa ra đánh giá khách quan, viên thịt kia đã đấm ngược lại gã, ẩn khuất đằng sau vẻ ngoài tôm thịt bình thường kia lại chính là nước canh nóng hầm hập, nước canh trào ra nóng bỏng vô cùng, nhiệt độ gần như tương đương với nước dùng đang sôi sục trong nồi, đã làm gã sai vặt sặc canh ho đến nỗi phổi có cảm giác như sắp bắn ra luôn.
Mà đáng buồn hơn nữa là hắn còn phải giả vờ mặt lạnh bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thật ra hắn đang rất muốn phun cái viên kỳ quái này ra, nhưng lại chẳng biết nghĩ thế nào, hắn vẫn yên lặng nhấm nháp ở trong miệng, sau khi thưởng thúc hết, lúc này mới chậm rãi nuốt xuống.
.....
Ghế ngồi bên trong cửa hàng đều đã kín, sau đó còn tới thêm vài người nữa, bọn họ da mặt dày kêu gọi được mấy vị khách ngồi sát sát vào nhau, tạo ra chỗ trống cho mình ngồi vào, vì thế băng ghế có hơn ba mét, mà có tới mười người ngồi chen chúc, mà ghế bên kia bởi vì có cô nương tới dùng cơm, nên không có nhiều người như vậy, mà vẫn ngồi đến tám người.
Ở giữa quán có một lối đi nhỏ, từ bàn đựng thức ăn mà Yến Bạch Thu đang đứng kéo dài mãi cho đến cửa, là một đoàn người đang xếp hàng, những người này đều theo mùi hương mà qua đây, cũng có không ít người nhận ra Yến Bạch Thu là tiểu mập mạp chuyên bán đồ ăn vặt rất ngon ở trong thị trấn.
Những người này đều do chậm chân mà hối hận không kịp:"Tiểu ca, cửa hàng nhà ngươi thật sự quá nhỏ, ngươi xem chúng ta đã tới mà lại không có chỗ ngồi."
"Tiểu ca ngươi cũng thật là, đến cái vị trí cũng chẳng nói rõ ràng cho chúng ta, làm hại bọn ta đi hết cả một con phố." Đằng trước mới là phố tửu lầu cùng tửu quán, còn có cả Phiêu Hương Viện, hàng quán san sát, cả đoạn đường đều chuyên kinh doanh quán ăn với nhà trọ, Yến Bạch Thu còn chưa dám đi tới đó, bởi vì giá đắt quá.
Yến Bạch Thu có chút ngượng ngùng xoa xoa tay, vội vàng giải thích:"Thật sự xin lỗi, nơi này tạm thời chỉ lớn như vậy, nếu sau này dư dả, chúng ta sẽ lập tức mở rộng thêm diện tích cửa hàng."
"Hắc hắc, chúng ta có gì nói đó, tiểu ca cũng đừng quá để ý. Nhưng mà tiểu ca, ngươi lại làm món mới gì vậy, chu choa, hương thớm đúng là làm cho người ta thèm chết đi được."
Yến Bạch Thu thái độ thật tốt, vị khách kia cảm giác như đang đánh vào bông mềm, lại vừa nói vừa cười, mặc dù nhỏ giọng oán giận, nhưng cũng không có xoay người bỏ đi.
Nói chuyện làm thời gian cũng qua mau, trong chốc lát, năm người tới ban đầu kia đều đã ăn xong rồi, một chén lớn như vậy, đồ ăn cũng không ít, bọn họ chẳng những đem rau dưa cùng thịt đánh bay sạch sẽ, món chính lại càng không buông tha, cuối cùng cũng đem nước canh xử lý nốt, sau khi ăn xong bụng căng đến không thể đi được, phải đỡ bụng mà đứng lên.
Bởi vì đông người, phụ trách ở bên ngoài là Liễu Thanh Mai đứng thu tiền, Yến Bạch Tuyết đem số tiền số tiền mà những người này ăn nhớ rõ ràng, đọc to giá tiền cho nương nàng.
Thu thập xong chén bát cùng mấy đôi đũa, còn cả đĩa nhỏ, vị trí trống rất nhanh đã bị chiếm lĩnh. Là mấy người xếp hàng ban đầu, bọn họ từ sớm đã chọn xong các loại thịt và rau mình thích, cũng không giống nhóm mấy người tới đầu tiên rối rắm có nên ăn hay không, thật là đắt,... nọ kia. Trước hết phải chọn tốt đã mới là quan trọng. Chọn xong liền đưa tiểu ca, sau đó nhanh chóng tìm vị trí ngồi xuống, mới được ăn.
Bọn họ trước kia ăn cơm còn phải chọn cửa hàng, chọn lựa chỗ ngồi xem có được không, bên ngoài có ngon miệng không, có hợp khẩu vị mình hay không, nhưng hiện tại, mấy thứ này đã hoàn toàn không quan trọng. Đầu tiên là họ bị mùi hương hấp dẫn mà qua đây, sau đó nhìn lên, ồ, thì ra là người quen, chính là tiểu ca khai trương cửa hàng, hơn nữa đồ ăn người ta làm ra vừa mới mẻ lại vừa đa dạng, ăn ngon lắm à nghen. Vậy thì còn chờ gì nữa, chạy nhanh tới, nhưng mà lại vừa mới tới chỗ ngồi không còn nổi một cái.
Trong lòng có chút mất mát nho nhỏ, nhưng vừa quay đầu lại, này, phía sau lại có thêm một hàng người từ khi nào?
Không được, thật vất vả mới chen vào, vẫn là nên đứng ở phía trước thôi, sao có thể trở về? Nếu lui về, chẳng phải là tiện nghi đám khỉ đột phía sau kia sao?
Mọi người trong lòng thật ra đều có chút thích chiếm món lợi nhỏ, lại có tâm lý không muốn chịu thua, vì thế phải kiên nhận đợi. Bọn họ là vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày kỳ diệu đến như vậy, phải đứng xếp hàng chỉ để mua thức ăn, hơn nữa còn ở nơi vừa nóng vừa chật này.
Vừa ngẩng đầu, chính là mùi hương thơm điếc mũi của nước dùng, một nồi lớn canh xương hầm, còn có mang theo mùi vị dầu vừng mãnh liệt mà kích thích, lại còn vô số thức ăn ngon bày ra trước mắt, tuy rằng đám mỹ thực này còn chưa được ăn, nhưng mà vừa nhìn đã cảm thấy thèm không chịu được. Càng quá đáng chính là, hai bên trái phải, toàn người là người, vén tay áo, phát ra tiếng ăn uống chóp chép, xì xụp của thực khách. Nghiêng đầu lại thấy, sợi miến thon dài, từng sợi từng sợi trong veo, trắng trẻo đều tăm tắp nhìn rất là mê người.
Quá đáng!
Đây còn không phải là cháo sao?
Ngày nào cũng gặp mà chưa thấy ăn ngon, vậy sao mà tới hôm nay, nhìn một đám người húp vang dội đến thế, mà mấy người xếp hàng trong lòng nước miếng chảy ròng ròng, vừa ghen ghét lại hâm mộ.
Quá dày vò rồi, phải nhìn người khác ăn, cái loại cảm xúc thèm thuồng thức ăn trong chén người ta của tiểu hài tử này, vì sao lại xuất hiện ở trên người bọn họ?
Sau hàng ngàn tiếng kêu gọi, rốt cuộc, cũng đến phiên bọn họ, một đám người rất nhanh chiếm được vị trí, còn đội ngũ đằng sau dịch được lên một chút về phía trước.
Tình huống như vậy thật sự là vô cùng hiếm thấy, ở trong thị trấn này cửa tiệm có đồ ăn ngon không phải là không có, nhưng chưa ai từng gặp qua một màn như vậy. Con phố này người lui tới cũng nhiều, nhưng đột ngột ở cuối phố, từ bên trong một quán nho nhỏ, xuất hiện một hàng dài ra đến bên ngoài rất dễ làm cho người ta chú ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.