Tiểu Địa Chủ

Chương 41: Tới thâu sự




Editor: Mun
(thâu: ăn cắp hoặc thâu tóm, thu dọn)
Đương gia đem nhiệm vụ giao xuống dưới, không thể không hoàn thành a. Mấy sư phó đưng bếp cũng đủ linh hoạt, thật mau đều có sự tính toán của riêng mình.
Không thể vẫn luôn đứng ở đằng sau, chờ thật sự đến phiên bọn họ, khả năng tiểu điếm này sẽ đóng cửa, đồ vật cũng bán hết, bọn họ chính là lại đây học hỏi vẫn là đứng trước tốt hơn.
Muốn ở trước mặt đội ngũ, chỉ có cách là cắm người, nhóm sư phó đứng bếp có người nhận biết người quen, liền muốn đổi chỗ, nhưng đội ngũ phía sau không chịu, một bộ vén tay áo lên muốn đánh nhau.
Hảo a, chúng ta đợi cả buổi sáng, ngươi tiểu tử này lợi hại a, trực tiếp liền đứng phía trước ta, khi (khinh) chúng ta là người mù a.
Loại tình huống này vừa xuất hiện, lập tức liền bị dập tắt (bóp chết từ trong trứng nước là đây ^^), cuối cùng một bộ phận lấy bạc ra, một bộ phận khóc cha gọi mẹ ban ơn lấy lòng khiến đối phương nhường chỗ cho, lúc này lửa giận mọi người mới nguôi ngoai.
Những người cầm bạc, được tiện nghi ngoan ngoãn đứng sau, cũng không có nửa câu oán hận, còn những người dựa vào quan hệ, dù trong lòng có tức cũng chỉ có thể nghẹn.
Rốt cuộc, một đám sư phó đứng bếp đều chiếm được một vị trí lý tưởng, miễn cưỡng xem như ở phía trước. Chờ bọn họ rốt cuộc không cảm giác được lửa hận của những người khác, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Quả thật là đáng sợ, còn không phải là đổi chỗ thôi sao, bộ dáng hùng hùng hổ hổ, dường như hận không thể đem bọn họ ăn không bằng.
Nhóm sư phó nhà bếp không hiểu, thế giới người tham ăn thật sự khó hiểu a.
Chờ a chờ a, nhóm sư phó sau bếp nội tâm nôn nóng không thôi, ngóng trông cái gì lẩu cay kia, tốt nhất là có thể tìm hiểu đến tận cùng, tìm hiểu tận gốc rễ a. Tiền mua vị trí này cũng tương đối, thay đổi hai nhóm người liền đến phiên bọn họ.
Lúc này bên ngoài không nóng không lạnh, nếu chỉ mặc một kiện áo đơn có chút lạnh, mặc hai kiện mỏng thì vừa lúc ( vừa đủ không nóng không lạnh), nhưng khi tiến vào tiểu điếm kia, nhiệt khí tràn lan, mặc hai kiện liền có vẻ nhiều, người với người lại dựa gần lẫn nhau, mấy người đến thâu(*) (ở trên tên chương đã giải thích) trong lòng rất là bực bội. Trong lòng nghĩ, địa phương này vừa bé lại vừa nóng, những người này đầu óc bị kẹp cửa đi.
Chờ rốt cuộc đến phiên bọn họ, liền thấy một tiểu ca đưa sọt tre cho bọn họ, lại nhìn đồ được bày biện trên kệ kia, liền cũng học theo những người ở phía trước, ngẫu nhiên nghe được cái gì viên, liền lựa chọn.
Hương nhưng thật ra rất thơm a, cái loại thơm thơm cay cay, rất muốn ăn, nhưng bọn họ cũng không phải là thực khách bình thường, không có nhiều tâm tư tới ăn mỹ thực, bọn họ tới là học bản lĩnh, đôi mắt khắp nơi ngắm loạn, thời điểm chọn lựa đồ ăn liền thất thần, mắt đêù chạy tới nồi nước dùng kia, bởi vì cách một cái thớt làm trung gian, trên mặt cái thớt dài là đủ loại kiểu dáng, đại khái đều nhìn thứ kỳ quái trong nồi, có rất nhiều màu đỏ của ớt cay, hoa tiêu, bát giác, còn có một ít vỏ quế và một ít thứ khác quấy với nhau, vô pháp phân biệt.
Dọn chiếc bát không của một khách nhân đã ăn xong rồi rời đi, Yến Bạch Thu có thể tạm thời suyễn (thở ra chăng???) khí, lúc này mới bảo thực khách bắt đầu lựa chọn đồ ăn.
Hôm nay thiếu một người, cho nên việc ghi sổ liền do Yến Bạch Thu làm, bởi vì người tới, lại muốn tiếp đón khách, tới tới lui lui, dễ dàng nhớ lầm. Yến Bạch Thu dứt khoát ghi luôn lên giấy. Cùng mấy khách nhân phía trước giống nhau, cậu nhanh chóng đem đồ ghi nhớ lại, xem qua, đại khái xem xong liền chờ đám người tiếp theo. Nhưng kì quái chính là, nhóm người này thần sắc rất kì quái, một chút đều không giống những vị khách khác đến đây là vì thưởng thức mỹ thực, tâm thần hoảng hốt, ánh mắt không ngừng thổi tới bay đi.
"Mấy vị khách quan, đồ ăn đã lựa chọn tốt sao?" Yến Bạch Thu nhìn không được hỏi. Hắn cũng chú ý tới, mấy người này đang nhìn nồi trước mặt hắn, mặt nồi béo ngậy toả hồng sắc, nếu đã ăn qua đều sẽ thích loại màu này, nếu chưa ăn qua sẽ có cảm giác thật kinh tủng.
"Vài vị không ăn quen đồ ăn cay sao? Chúng ta nơi này cũng có nồi không cay?" Yến Bạch Thu kiên nhẫn giải thích.
Nga...Vài người đều theo bản năng dừng lại, tính toán ở lâu trong chốc lát, cẩn thận nhìn xem nồi kia.
"Cái nồi kia là không cay sao, có ngon không?" Một tên trong số đó hỏi:" Bên trong cho cái gì sao, rất lên hương (mùi)."
Yến Bạch Thu cười cười nói:" Đó là đương nhiên a, cái nồi canh này, ta chính là dùng xương cốt để ninh, phá lệ thơm, khẳng định ăn ngon."
Người nọ làm bộ làm tịch ứng thanh, giống như bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, lại làm bộ lơ đãng nhìn một cái nồi khác, tò mò hỏi:" Những thứ nổi lên kia là cái gì? Có thể ăn sao?"
"Là một ít gia vị, đều không có vấn đề, ta mua ở hiệu thuốc trong thị trấn."
Một người khác lại hỏi:" Bên trong cũng là dùng xương cốt để nấu, có thể cảm giác là không giống nhau a, hương vị như thế nào có điểm không giống..."
Yến Bạch Thu cười tủm tỉm trả lời.
"Đây là dùng thịt cá làm a, nga, cái này là thịt bò a."
"Viên này kêu là ngư hoàn, thật là làm từ cá? Như thế nào một chút đều không giống thịt cá a, lão bản ngươi đừng hố ta?"
"Thật kì quái a, thịt cá có thể trắng như vậy?"
"Còn có cá đậu hũ, ngư thế nào lại là cá, lại là đậu hũ, lão bản, ngươi nói rốt cuộc làm từ cá hay làm từ đậu hũ."
"Tiểu bò viên? Thịt bò làm viên, ta chính là muốn nếm thử a, nếu ăn không có mùi vị thị bò, ta chính là muốn tìm lão bản ngươi phân xử a."
Cùng những thực khách khác bất đồng, trừ bỏ một đám khách nhân bên trong lựa chọn hảo, đem sọt đồ ăn cho hắn, liền tự mình tìm chỗ ngồi, còn lại ước chừng năm vị, đều là thất thần, một bộ cùng hắn rất quen thuộc, dùng loại thái độ nói giỡn với hắn thảo luận mấy thứ đồ viên và nước dùng.
Yến Bạch Thu nguyên bản thật kiên nhẫn giới thiệu cho bọn họ, nói đây là viên gì, dùng cái gì làm, hắn cảm thấy cũng không có gì, có một số người chính là rất tò mò, nhưng sau đó Yến Bạch thu có chút khó coi. Cái gì kêu là đừng hố ta, lại còn niết (cầm-sờ????), Cầm ở trong tay niết-lộng, tuy rằng những cái đó không đáng gì, nhưng loại này là tìm chuyện a, thật sự khiến Yến Bạch Thu không thoải mái, đến lúc sau, cậu liền đứng đó, mấy người hỏi gì hắn cũng lời ít ý nhiều trả lời.
"Vài vị khách quan, các ngươi lựa chọn hảo sao? Hiện tại có vài chỗ trống không dùng đến, phía sau các ngươi còn rất nhiều người..." Yến Bạch Thu tươi cười có chút cứng đờ.
Vẫn luôn xếp hàng, mấy vị thực khách đã sớm không kiên nhẫn, vẫn là người đẫu tiên nhìn thấy người như gà mẹ vậy, hỏi liên tục, sợ đôc thì đừng có ăn a, hỏi rõ như vậy làm gì.
Chiếm vị trí, lại không lựa chọn đồ, không phải là cố ý chậm trễ thời gian sao? Thấy Yến Bạch Thu nói lời như vậy, một đám liền bùng lửa giận, hoàn toàn tạc mao.
"Các ngươi làm cái gì a, không ăn liền đi nhanh đi, có biết hay không là chậm trễ thời gian của chúng ta?"
"Thật quá đáng, bọn họ vẫn luôn đứng nơi đó lại không lựa chọn đồ ăn, mấy cái nghèo kiết hủ lậu, tiền ăn đồ cay còn không có, còn luôn chất vấn tiểu lão bản, không thấy tiểu lão bản rất phiền sao?"
" Không ăn liền cút nhanh đi, ở nới đây thất thần, ngươi cho rằng ngươi là đại gia a, có bản lĩnh liền đi tiệm lớn ăn đi a."
"Mấy người này ta biết, mới đây còn tưởng là ai, hoá ra là nhóm mua chỗ, đáng giận."
"Thật muốn kéo bọn họ ra ngoài đánh một trận, ta nói như thế nào nửa ngày, đội ngũ đều bất động, nguyên lai là mấy cái gia hoả."
"
"A, người kia không phải đầu bếp của Thiên Hương Lâu sao?"
"Đầu bếp cũng thích ăn lẩu cay a, hắc hắc, còn tưởng rằng bọn họ ở quán ăn sơn hào hải vị, cũng chạy theo chúng ta đoạt đồ ăn, không biết xấu hổ."
"Nhanh lên a, không nhanh lên liền cút."
.....
Bị kích thích các thực khách táo bạo như sấm, cả đám mặt đỏ tai hồng, giận tím mặt. Mở mồm liền mắng, hơn nữa còn không khách khí, bọn họ vẫn luôn chờ, vốn dĩ trong lòng cực kì không kiên nhẫn, liền có thể phát tiết xuất khẩu (miệng, chắc ý là được mắng) không chút do dự phun ra.
Mấy người còn muốn hỏi thăm tình huống, sờ soạng xem đáy nồi lẩu cay còn có phối liệu gì, một đám như ong vỡ tổ, cũng không dám hỏi thêm cái gì, tiện tay nhặt đồ gần mình nhất, rồi chạy nhanh đến chỗ còn trống ngồi xuống, cũng không dám để ý tới, một bộ nhìn chằm chằm mặt bàn, hoàn toàn là một bộ dáng giả chết.
Năm người sau đó trong lòng nghĩ mà sợ, nghĩ thầm, những người này điên rồi. Còn không phải ăn một bữa thôi sao, dùng khí lớn như vậy làm gì, cứ như là có thâm thù đại hận là như thế nào? (Oán hận về đồ ăn nó tủng vậy đó,🤣🤣 đến suneo ma như thế còn phải sợ doremon cơ mà,😂😂).
Xếp hàng liền gian nan, đến gần nói mấy câu bị mọi người mắng, hơn nữa khi mọi người ngồi xuống vẫn còn bị mắng trong chốc lát.
"Nghèo kiết hũ lậu, không biết xấu hổ."
"Chính là a, ta lần đầu tiên thấy như vậy, ăn liền ăn a, ngươi vô nghĩa nhiều như vậy làm gì? Toàn làm chậm trễ thời gian của người khác."
Chờ đến khi đồ của bọn họ được đưa vào sau bếp làm cay, các thực khách lại càng phát tiết sự bất mãn càng ngoan độc.
"Chiếm hầm cầu không ị phân, ăn ngon sao?"
Mấy người đang thưởng thức mĩ vị của hoàn ngư, sắc mặt tức khắc liền đen.
Thật sự quá đáng!~
Nói lời ác độc như vậy vào lúc này, dù có là mỹ vị cũng không còn cảm thấy ngon nữa. Tuyệt vong ing...
Mấy người phó bếp tâm tình phá lệ bi phẫn, vốn đang có vị muốn một bên chậm rãi nhấm nháp, một bên tinh tế cân nhắc các loại gia vị trong nồi canh, nhưng những lời nói của thực khách không ngừng quanh quẩn bên tai bọn họ.
"Chiếm hầm cầu....."
Quả thật không để người sống mà. Vì thế hoàn toàn không có tâm nghiên cứu, ăn qua loa xong, có chút không biết mùi vị gì. Đến nỗi mấy vị đến thâu sự của tửu lâu khác lấy họ làm tiên phong, liền thành thành thật thật, cũng chỉ dám dùng mắt xem, cùng các thực khách khác giống nhau, chỉ là thời điểm ăn, phá lệ nghiêm túc.
_____
19:42"
26/3/22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.