Tiểu Địa Chủ

Chương 43: Quan tâm sinh ý




Editor: Mun
Còn không phải chỉ đùa một chút sao? Này cũng quá không phúc hậu đi, Thẩm Trác bất đắc dĩ nhún vai, còn giả bộ không thèm để ý đi.
Đối với hành động tuyên cáo chủ quyền này của Tư Chấn Khấu, gã sai vặt cùng Thẩm Trác đều cảm thấy chuyện bé xé ra to, còn không phải một chút ngư hoàn thôi sao, tự mình làm lại như thế nào?
Bởi vì hai ngày nay đều không có đến tiểu điếm của Yến Bạch Thu cho nên hai người không biết mị lực của món ngư hoàn, chỉ là tới thời điểm chạng vạng cùng ngày thường giống nhau đi làm cơm chiều.
Gã sai vặt cũng không phải là gã sai vặt bình thường, chỉ là ngày thường mọi người ở cung, hắn lại làm việc phụ nên mọi người hay gọi hắn như vậy. Gã sai vặt tên Lăng Cửu, trên triều đình giữ chức tam phẩm tướng quân, vẫn luôn đối với đại lão tướng quân đương thời và tận tâm. Tổ tiên Tư gia vì hoàng đế đánh hạ giang sơn, công thần hiển hách, tiếng tăm lừng lẫy, uy vọng cực cao. Tân hoàng đăng cơ, triều đại thay đổi, tâm tính đa nghi, lại e sợ lão thần tử tạo phản, không ngừng cắt giảm thế lực công thần cũ, bồi dưỡng thần tử mới. Tư lão tướng quân tuổi già sức yếu, nguyên bản là đến tuổi về hưu, lại bị tân hoàng hạ thánh chỉ đi tiền tuyến, cuối cùng qua đời nơi tiền tuyến.
Tư gia con nối dõi tân vương, lại cùng hoàng gia kết thân, trước kia ở kinh thành chính là để cho người ta hâm mộ, ghen ghét. Hai người nữ nhi, một người gả cho hoàng đế được thăng làm phi, lại được hoàng đế sủng ái. Còn một vị khác lấy một vương gia, cũng là một đời không lo cơm áo, sống phú quý giàu sang. Ba nhi tử, một văn hai võ, dù trong triêù hay chiến trường đều rực rỡ đến loá mắt.
Nhưng từ khi tân hoàng đăng cơ, lão tướng quân chết trận sa trường, hai nhi tử đi theo sống chết không rõ, tin tức này vừa tuôn ra, cả triều đình đều rung chuyển, đồng thời nhi tử lớn nhất Tư gia, Trung Thư Lệnh mất thân ngoài ý muốn, nghe đồn trong nhà gặp phải cường đạo, táng thân trong biển lửa lớn. Tân hoàng nghe như vậy, khóc rống rơi lệ. (Ta nói chắc chắn là ông tân hoàng này muốn nhổ cỏ tận gốc đây mà, xí, đúng là gần vua như gần cọp không biết mất mạng lúc nào🤬🤬)
Tư gia trừ bỏ hai nữ nhân, trong phủ trạch hoàn toàn không còn một ai, kinh thành không bao giờ biết Tư gia này còn ai.
Việc này xa xa không có tưởng tượng đơn giản như vậy, phàm là đi theo Tư gia đều bị liên lụy, nếu không bị tặc nhân đả thương, bị giáng chức thì cũng bị triều thần trong cung xa lánh, Lăng Cửu là đi theo Tư Trấn Khấu từ chiến trường chạy ra, đi theo còn có Thẩm Trác. Bọn họ một đường có mấy chục người, huynh đệ đồng lòng rất là thân thiết (tri kỉ), đáng tiếc đến cuối cùng trở về, chỉ còn có ba người.
Trốn thoát, Tư Trấn Khấu trong thời gian ngắn thông tri đại ca trong triều đình, đem trạch quyến bên trong phủ tiến hành di chuyển.
Lăng Cửu trong nhà cũng bị thảm án diệt môn không có chỗ giải oan. Dần dần Lăng Cửu cũng trở nên lạnh nhạt, kỳ thật những năm kia, thời điểm đi theo Tư Trấn Khấu ở biên cảnh, vẫn là một thiếu niên rộng rãi. Bọn họ ẩn cư ở Thái Hoà huyện hai năm, vẫn luôn an tường không có việc gì, Lăng Cửu cũng chậm rãi đi ra từ trong bóng ma, tính tình cũng không âm lãnh như vậy nữa.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, nguyên bản chức quan cũng thấp, vì thế ở trong tiểu viện này,nhiệm vụ nấu cơm liền rơi trên người Lăng Cửu.
Từ vừa mới bắt đầu khó có thể nuốt xuống, đến bây giờ miễn cưỡng có thể ăn. Lăng Cửu cảm thấy tay nghề của mình xem như tiến bộ. Mà bây giờ, Lăng Cửu phát hiện mình có thiên phú nấu cơm.
Hôm nay, giống mọi ngày nhóm lửa, bắc nồi, nấu cơm, hắn hôm nay nấu một nồi mỳ sợi, cắt một chút thịt heo, thái một ít cải trắng, còn có ngư hoàn mà tiểu mập mạp kia đưa. Chờ chín rồi vạch nắp nồi, hương thơm tràn ngập phòng bếp, Lăng Cửu liền bị mê hoặc.
Lăng Cửu cảm thấy mình tìm được bí quyết nấu ăn, cùng tập võ giống nhau, đều cảm nhận được một loại cảm giác huyền diệu.
Tâm lâng lâng cho gia vị, liền dùng vá sạn múc mấy cái ngư hoàn bụ bẫm, ngư hoàn này với mấy cái ngư hoàn hắn nhìn thấy không giống nhau, ba cân ngư hoàn hắn cho xuống hơn phân nửa, vừa mới bắt đầu còn không cảm thấy nhiều, giờ nấu chín, một đám đều trông như trứng gà vậy, đem một nồi to phủ kín.
Ân?
Lăng Cửu ăn một ngụm, đôi mắt liền toả sáng, không đợi được liền múc vài viên ngư hoàn ra tiêu diệt.
Tiểu mập mạp làm đồ ăn khá tốt a, Lăng Cửu trong lòng nghĩ, đồng thời cũng minh bạch, nguyên lai không phải hắn trù nghệ tiến bộ mà là công hiêụ của ngư hoàn.
Bất quá nhân tiện không có ai, Lăng Cửu ăn nhiều thêm mấy viên ngư hoàn.
Buổi tối, trên bàn trong phòng khách, ba người ngồi quanh chiếc bàn, trước mặt là ba tô mỳ bự, Tư Trấn Khấu hạ đũa trước, lúc sau cả ba đều biết mị lực của ngư hoàn, tốc độ hạ đũa so với thường ngày mau hơn vài phần.
Thẩm Trác ăn nóng hầm hập, khó được ăn mỹ vị, nuốt xuống mỳ sợi, cảm thán nói:" A, ngư hoàn này thật sự ăn quá ngon, nhân tiện đem mỳ ngươi nấu thơm lên rất nhiều."
Lăng Cửu mặt vô biểu tình, làm bộ không có nghe được.
"Thật sự không có nghĩ tới, tay nghề tiểu mập mạp tốt như vậy, khó trách nói tự mình làm, so với nơi khác ăn ngon hơn rất nhiều."
Lăng Cửu không thể nhịn được nữa, căm tức nhìn:" không nói chuyện, ăn đồ của ngươi đi."
Thẩm Trác thong thả thả đưa đồ ăn vào trong miệng, lắc đầu, làm ra vẻ bất đắc dĩ.
"Đáng tiếc a, đáng tiếc a, tiểu mập mạp này làm đồ ăn ngon như vậy, nếu đem hắn chộp tới, mỗi ngày chúng ta đều có đồ ăn ngon a, thật tốt biết bao a." Nói xong đôi mắt lập loè lục quang nhìn về phía người vui đầu vào ăn là Tư Trấn Khấu.
"Đại nhân, đại nhân, tiểu mập mạp kia đối với ngươi có ý tứ, đại nhân ngươi cũng đừng hàm hồ, chủ động nhiều chút, đem người truy tới tay a. Mặc dù có chút béo, nhưng gần đây ta phát hiện, tiểu tử đó không tồi".
Thẩm Trác cực lực đề cử.
Đối với bọn họ, nấu cơm còn đau khổ khó khăn hơn cả trên chiến trường. Mấy năm nay cũng không phải không nghĩ tới mời người nấu cơm, một bên muốn giữ kín như bưng, lại không thể khua môi múa mép, cố kỵ quá nhiều, cuối cùng vẫn là người của mình tự nấu cơm.
Thẩm Trác nói ra lời này, Lăng Cửu cũng có chút động tâm nho nhỏ.
Tiểu mập mạp thật sự làm đồ ăn quá ngon, nếu mỗi ngày cùng tiểu mập mạp ngốc cùng nhau, kia thật sự quá hạnh phúc. Hơn nữa đại nhân hình như cũng không bài xích đối phương.
"Đúng vậy, đại nhân, tiểu mập mạp kia một chút cũng không khó coi, vừa trắng lại vừa non, giống như viên cầu, khẳng định thực ngon miệng.... Khụ khụ, không đúng, hẳn là thực mỹ vị.
Giống như cũng không đúng....
"Đại nhân, ngươi đều đã có chút tuổi, vẫn không tìm ai, ngươi đây là định ở như vậy cả đời." Thẩm Trác tiếp tục rót lời.
Tư Trấn Khấu uống nốt ngụm canh cuối cùng, nhàn nhạt nói:" Mặc dù ta có truy hắn, cơm vẫn là các ngươi làm, đừng nghĩ lười biếng."
"Ngày nào đó nếu thành, hắn cũng là phu nhân ta, hắn há gì phải nấu cơm cho các ngươi ăn." Dứt lời đứng dậy bưng cái chén trống không kia vào bếp.
Thẩm Trác bị khí thế này hù ngẩn ra, nghĩ thầm, đại nhân này miệng đúng là mạnh a, rõ ràng đối với tiểu mập mạp kia có tâm tư, cố tình làm bộ không để bụng, thấy bọn họ có ý khi dễ, lập tức liền phản bác giữ gìn.
Mới nói mà đã xụ mặt rồi a.
Còn không phải làm một bữa cơm thôi a, nghiêm khắc như vậy làm gì, lại nói sau này đều là làm người một nhà, tiểu mập mạp kia làm đầu bếp bọn họ làm trợ thủ cũng được a, tỷ như bắc nồi, nhóm lửa, nếu nóng liền quạt, khát nước liền bồi uống. Nếu không phải đối phương tay nghề tốt, bọn họ mới không thèm.
"Ngươi xem bộ dáng giữ gìn này của đại nhân, xùy, nếu để tiểu mập mạp biết khẳng định cảm động muốn chết, lập tức gục đầu vào ngực đại nhân nhà ta..."
Lăng Cửu vùi đầu vào ăn, vừa định phản bác lời Thẩm Trác nói, phát hiện Tư Trấn Khấu đã không còn ngồi ở bàn, tức khắc kinh hãi:" Không xong, trong nồi ngư hoàn...."
"Thất sách..." Thẩm Trác đẩy bàn, chạy nhanh đứng dậy, cầm chén lên không có một phần văn nhã.
"Đại nhân, hiện tại càng thêm không biết xấu hổ, liền cùng chúng ta đoạt mấy cái viên..."
Lúc này Tư Trấn Khấu đã từ sau bếp đi ra, bưng chén, chậm rì rì đi tới.
"Trong nồi còn có, tự mình đi lấy." Tư Trấn Khấu nói.
Thẩm Trác lập tức bài trừ gương mặt tươi cười:" Đại nhân tâm địa thật tốt, xem ra là ta hiểu lầm đại nhân."
Chỉ là thời điểm hắn đi vào, trong nồi cũng chỉ còn dư lại vài viên lẻ loi phiêu phù. Hoá bi phẫn thành lực lượng, Thẩm Trác nhất nhất vớt ra, một viên cũng không để lại cho Lăng Cửu.
Ăn ngư hoàn, Tư Trấn Khấu cảm thấy hôm nay cũng không tệ lắm, ý kiến của Thẩm Trác kia nghe thật vớ vẩn, bất quá thật ra y cũng cảm thấy đối phương làm ra các loại đồ ăn vặt khá được.
Ăn lên thật sự rất ngon.
Tuy rằng rất béo, mềm múp, cùng một quả cầu không khác nhau là bao, nhưng thật ra Lăng Cửu nói cũng không sai, nhìn nhiều nhìn đến thuận mắt.
"Nếu là các ngươi đề nghị, ta đây ngày mai liền đi nhìn tiểu lão bản kia một cái, tiệm thịt heo liền giao cho các ngươi sử lý." Tư Trấn Khấu suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định.
Dù sao quán thịt này của y mở ra cũng không phải vì kiếm tiền. Thiếu một hôm cũng không ảnh hưởng.
Thẩm Trác sửng sốt:" Đại nhân, ngươi đây là quyết định?"
Lăng Cửu cũng chờ đại nhân hồi đáp.
"Đại nhân, nếu ngươi cảm thấy còn tốt, vậy thử xem xem, ngươi đều đã độc thân nhiều năm như vậy, ban đầu vì triều đình làm việc, sợ liên lụy phiền toái, việc hôn nhân luôn thoái thác, hiện tại đã lớn tuổi, là thời điểm tìm nửa kia của mình." Lăng Cửu bộ dáng ông cụ non, thành khẩn kiến nghị.
Ba người bọn họ, Tư Trấn Khấu là lớn tuổi nhất, năm nay đã hai mươi năm, lại vẫn không có tìm bạn đời.
"Được."
Ngoài dự đoán thật dễ nói chuyện, Tư Trấn Khấu gật đầu.
"Mấy ngày sau cửa hàng liền do hai ngươi sử lý, giết heo chặt thịt đơn giản các ngươi đều làm được."
Thẩm Trác cảm thấy bên trong lời này có chút ý vị, nhíu mày:" Đại nhân, vậy còn ngươi?"
"Ta đi qua tiểu điếm của tiểu mập mạp, mỗi ngày đều quan tâm tới hắn." Tư Trấn Khấu nói lời này rất đàng hoàng, sự lãnh khốc trên mặt phá lệ có sức thuyết phục.
Xong rồi, rớt hố rồi.
Thẩm Trác lúc này hối hận không ngừng, tâm tư đại nhân quá xảo trá, đây đâu phải đi quan tâm sinh ý a, đây là trắng trợn đến quán tiểu mập mạp ăn đồ ngon, rồi tán tỉnh người ta a.
Lăng Cửu cũng phát hiện không đúng.
"Đại nhân, đại nhân, cửa hàng liền giao lại cho Thẩm Trác đi, một mình hắn cũng có thể ứng phó được, ngươi xem ta tuổi còn nhỏ, cần phải ăn nhiều chút mới tốt." Lăng Cửu dứt khoát bán đứng Thẩm Trác, tự mình dâng mình tới.
"Đại nhân cũng đem ta đi quan tâm sinh ý nhà hắn đi@&#*!"
Tư Trấn Khấu hừ lạnh một tiếng.
"Đừng hồ nháo, sinh ý quán liền giao cho các ngươi." Nói xong cũng không để ý hai người bi phẫn lên án, đứng dậy rời đi.
Lại nói mấy nhà vui mừng, mấy nhà sầu.
Thẩm Trác cùng Lăng Cửu bi phẫn, thì nhà họ Yến lại cao hứng.
Bởi vì phòng ở cũ nát đã được tu bổ, nóc nhà thay đổi một ít ngói, cửa sổ cùng cửa đại môn đều được làm tốt, cuối cùng cũng được ngủ một giấc yên. Lại nói, Yến Bạch Thu hôm nay lại mua hai cái chăn bông về.
Nhà ở đơn sơ nhưng nhà họ Yến đều thật thảo mãn.
Sinh hoạt cải biến từng bước một, muốn một bước lên trời là không được.
Có chỗ che nắng che mưa cũng đã thật không tồi, hồi tưởng đoạn thời gian trước, hiện tại ngẫm lại người nhà họ Yến cao hứng như ăn Tết.
Cối xay đá đã có thể dùng, Yến Bạch Thu cũng không lao lực, đem da cá, thịt cá vào chung với cối đá, đẩy cối đá nghiền nát, nghiền không nát nghiền lại mấy lần nữa, qua vài lần liền nát như hồ nhão, hiệu quả cũng không tồi, tính ra còn dùng ít sức hơn. Cuối cùng ngay cả bò viên cũng bào chế đúng cách, tuy rằng vị có chút khuyết thiếu, bất quá nguyên liệu thật nên hương vị cũng không kém lắm.
Có cối xay đá trợ giúp, làm ngư hoàn cùng bò viên tốc độ chính là vượt bậc, nguyên bản trước làm ngư hoàn mất ba giờ, giờ chỉ chưa đến một giờ là làm tốt, cái này làm Yến Bạch Thu vui mừng khôn xiết. Xem ra, từ ngày mai, tăng số lượng ngư hoàn làm ra có thể thực hiện.
Tin tức này vừa nói ra, người nhà họ Yến cao hứng không thôi.
Ngư hoàn được hoan nghênh như vậy, lại tìm được biện pháp tốt tăng số lượng ngư hoàn làm ra, tuyệt đối là tin tốt a.
Người một nhà vui vui vẻ vẻ, so với hôm trước ngủ sớm hơn, ngày mai lại chạy lên thị trấn.
Giống như thường ngày, đem nguyên liệu làm lẩu cay Phối Thái rửa sạch sẽ, xuyến tốt, chờ đợi thực khách đến.
Yến Bạch Thu ở bên trong, tự nhiên là nhìn không thấy bên ngoài có bao nhiêu người, cậu một lòng một dạ cấp khách nhân nâng đồ ăn, thỉnh thoảng giúp khách nhân đảo đồ ăn, còn Liễu Thanh Mai rất tinh tế phát hiện có chút không giống.
Mỗi lần thừa lúc khách nhân ăn, Liễu Thanh Mai đều đứng ở bên ngoài, bên ngoài không có vắng vẻ như vậy.
Hôm nay nàng pháy hiện, người xếp hàng ít đi rất nhiều, mấy hôm trước xếp hàng đến đầu phố, thế nhưng người xếp hành hôm nay ít đi một nửa.
Mấy sóng người đi ra, Liễu Thanh Mai nhìn nhìn, phát hiện, đội ngũ kia thật sự giảm bớt, người tới thưa thớt, trong lòng nàng có chút buồn bực.
Đây là làm sao vậy?
___________
Oa, 2903 từ, vừa trông con vừa edit mất nguyên buổi chiều. Dài toá tác giả ơi.....
Nhớ vote cho mị để mị lấy động lực nha 😘😘😘

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.