Tiểu Hoa Yêu

Chương 32:




Trên Tinh Võng, đối mặt với người nào đó ánh mắt sáng lấp lánh đang cười “hì hì hì”, Diệp Duệ Thăng theo bản năng lui về phía sau một bước: “Này, chuyện này không hay lắm đâu!”
“Vậy à....” Bị cự tuyệt, Cẩn Sơ có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng ngẫm lại cũng bình thường, sờ soạng gì đó, cũng thật sự có hơi quái quái. Nếu có người nói muốn sờ sờ cậu, cậu cũng sẽ không đồng ý.
Lại hướng mắt nhìn lên người Diệp Duệ Thăng, cậu tiếc nuối thở dài, nghĩ thầm mình vẫn nên đi mua mô hình người, dù sao hiện tại cậu cũng không ít tiền.
“Chúng ta đi ăn cơm đi?” Cẩn Sơ cũng chưa cảm thấy đói, nhưng cậu rất thích cảm giác ăn cái gì đó.
“…… Được.” Cứ từ bỏ như vậy à? Diệp Duệ Thăng cẩn thận nghĩ lại, Cẩn Sơ sẽ không đề nghị chuyện lung tung. Sờ soạng gì đó, có thể là cậu ấy cần thật, chứ không phải vừa rồi cậu ấy đang bóp chính bản thân sao?
Nhưng cậu ấy không hề đề cập đến chuyện này nữa, nếu Diệp Duệ Thăng mà hỏi tiếp thì cũng không hay lắm, khi nhìn thấy sách trong tay cậu liền hỏi: “Cậu đang xem cái gì thế?”
“Giải phẫu học á, lần đầu tiên tôi biết cơ thể con người phức tạp như vậy đấy!” Cẩn Sơ cười tủm tỉm đưa sách cho anh nhìn.
Diệp Duệ Thăng lật lật bìa sách, phát hiện ra là sách y học chuyên môn, chi tiết hơn nhiều so với phiên bản giải phẫu học bình thường, không khỏi nhớ tới những thuộc hạ anh là quân y đã có người yêu. Có đôi khi người yêu họ kể khổ với người khác, nói một nửa kia của mình lúc mới vừa học y, cả ngày nhìn mình chằm chằm, ánh mắt như là muốn giết người.
Sờ sờ, gõ gõ, lấy cái ống nghe nghe một chút chỉ là tầm thường, động một tí lại lấy cái kim tiêm chích bọn họ, đã vậy kỹ thuật mới học còn rất rối loạn, mạch máu cũng tìm không chuẩn. Đấy vẫn còn tốt, đáng sợ nhất chính là thỉnh thoảng ánh mắt như dao âm thầm lướt khắp trên người bọn họ, quả thực muốn đem họ giải phẫu nghiên cứu ngay tại chỗ.
Những kẻ đó tuy ngậm quả đắng, nhưng trên mặt mang vẻ đắc ý thì đừng nói nữa, khiến người khác nhìn mà ngứa răng. Không có cách, ai bảo trong quân đội nhiều người độc thân, có thể theo đuổi một đối tượng là chuyện rất ghê gớm. Có người nói với bọn họ, vậy bạn mua mô hình con người cho người yêu của bạn mà luyện tập, những người đó liền xua tay ngay, cười đến nỗi vẻ mặt méo mó: Không được, không được đâu! Loại gánh nặng ngọt ngào này các bạn không hiểu đâu!
Thật sự rất đáng ăn đòn!
Diệp Duệ Thăng thật ra không có cảm xúc gì, chính anh cũng đã từng học y, cảm thấy mô hình người cũng rất tốt, không thích luyện tập trên người thật, cho nên cũng không hiểu cái gọi là “gánh nặng ngọt ngào” gì gì ấy. Nhưng nào biết đâu rằng, có một ngày chính mình cũng sẽ đụng tới loại chuyện này.
Anh cẩn thận hỏi Cẩn Sơ: “Cậu muốn học y?”
Cẩn Sơ nói: “Không có đâu, chỉ là muốn hiểu biết một chút.”
Diệp Duệ Thăng nhẹ nhàng thở ra. Không có thì tốt, bằng không anh cũng không biết mình có nên hiến thân hay không.
Cái suy nghĩ vừa hiện lên, anh mơ hồ cảm thấy như vậy hình như không đúng lắm.
Nhưng anh không tốn công nghĩ ngợi nữa. Bởi vì anh phát hiện lúc Cẩn Sơ đi ngang qua mỗi người đều sẽ tỉ mỉ đánh giá, ánh mắt lướt lên lướt xuống, nghiêm túc miễn bàn, đặc biệt lúc tay hay chân người ta lộ ra ngoài thì nhìn rất cẩn thận.
Cẩn Sơ bừng tỉnh: Hóa ra lúc đi đường, cơ bắp trên đùi sẽ thay đổi phập phồng, vậy mà mình cũng chưa phát hiện điểm này.
Cẩn Sơ cảm thấy may mắn: Tốt quá, khi mình hóa ra quần áo luôn là áo và quần dài, bằng không khẳng định sẽ bị phát hiện.
Cẩn Sơ suy tư: Người ta nói chuyện, cười, lúc ăn uống cái gì, hoá ra các cơ bắp trên mặt biến hóa đều không giống nhau. Lúc quay đầu, trên cổ sẽ có một bó cơ lồi lên kéo theo, thoạt nhìn đặc biệt rõ ràng…… Đúng rồi, cơ bắp đó tên gọi là gì nhỉ?
Cẩn Sơ sờ mặt sờ cổ: Mình ngụy trang thế có tốt không? Ừ, hình như còn rất thành công, cơ bắp này mình biến hóa cũng có. Lúc trước khi mới hóa hình, vì phải niết khuôn mặt này mãi, làm ra đôi mắt cái mũi gì đấy, không uổng công hoa yêu dùng tới mấy trăm năm công phu.
“Cẩn Sơ.” Diệp Duệ Thăng nhìn mãi cũng không được, ho nhẹ một tiếng, nói.
“Hử?” Cẩn Sơ nghi hoặc chuyển ánh nhìn về phía anh.
“Nhìn người khác như vậy không lễ phép lắm.”
“Vậy à, được được.” Cẩn Sơ cũng phát hiện có người nhận thấy ánh mắt của cậu, lộ ra vẻ mặt bất thiện.
Bọn họ đi đến nhà ăn trường quân đội. Bây giờ vừa lúc là giờ cơm trên Tinh Võng, người ở đây còn rất nhiều, nhưng người ăn thật sự lại rất ít, đa số đều ngồi tốp năm tốp ba cùng nhận biết bạn học mới, ở đó trò chuyện hỏi “Bạn tên là gì”, “Mình đến từ khu nào”, “Hắn báo danh môn gì”.
Kỳ thật cũng không ngạc nhiên lắm, đồ ăn trên Tinh Võng tuy rằng ăn bao nhiêu cũng không ảnh hưởng tới thân thể, nhưng cũng đúng là vì không ảnh hưởng, thân thể có đói bụng, vẫn phải đăng xuất đi ăn đồ ăn thật. Đồ ăn trên Tinh Võng được hoan nghênh, chủ yếu vẫn là một ít đồ ngon, hương vị đặc biệt.
Mà nhà ăn trường học trình độ như thế nào, mọi người đều biết. Tuy nói trường quân đội thức ăn sẽ tốt hơn chút, nhưng ở đây còn chưa có khai giảng, hiện tại chỉ là cơm tập thể bình thường như ở trường trung học. Cho nên đồ ăn tại nhà ăn cũng chẳng ngon lắm, cũng rất ít người ăn thật, nhiều lắm cũng chỉ là ăn cho vui thôi.
Nhưng có một người đặc biệt kỳ lạ, lấy vài chén không lo tiền cơm, ăn rầm rầm. Ai ăn cơm cũng phải ăn với đồ ăn, thế mà hắn vẫn không cần ăn canh. Ừm, không có canh tảo tía trứng gà*.
*Méo hiểu chỗ này, hình như tác giả đang viết thì đói bụng muốn ăn canh tảo tía trứng gà hay sao ấy.... (Mình chưa ăn bao giờ, lên google search thì thấy dành cho mẹ sau sinh, khụ ꈍᴗꈍ)
Cẩn Sơ đi theo Diệp Duệ Thăng chọn mấy món ăn hơi mới lạ xong, xoay người nhìn thấy hắn ta liền kinh ngạc: “Lưu Đại Hải?”
Tên này không biết có phải vì tiện múc cơm hay không, nên ngồi cạnh bàn để thùng cơm lớn luôn, muốn không biết cũng khó.
Lưu Đại Hải trong miệng đang nhai cơm, cũng thấy ngạc nhiên: “Cẩn Sơ, cậu cũng tới ăn cơm à? Không chê thì ngồi chỗ này đi.”
Diệp Duệ Thăng hỏi: “Bạn học mới?”
“Ừ, từng học cùng một tiết học.” Cẩn Sơ vốn dĩ không tính ngồi vào bàn này, nhưng có lẽ Lưu Đại Hải ăn rất nhiệt tình, xắn tay áo lên trên vai. Đúng là có hơi thô lỗ, nhưng cánh tay lộ ra hết ngoài, nổi từng khối cơ bắp rất rõ, khoa trương hơn tất cả người mà Cẩn Sơ từng gặp.
Bởi vì khoa trương, nên nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Đôi mắt cậu liền chăm chú vào trên đó không dời.
Cậu nói với Diệp Duệ Thăng: “Chúng ta ngồi chỗ này đi?”
Diệp Duệ Thăng có dự cảm không tốt lắm. Quả nhiên sau khi ngồi xuống, tầm mắt Cẩn Sơ liên tiếp lướt lên lướt xuống trên cánh tay người này.
Chẳng những ánh mắt cậu phiêu du, còn nói chuyện với người này rất hăng say. Lưu Đại Hải cũng có hứng thú nói chuyện, liền blah blah liên hồi nói đến môn đấu vật.
“Lần đầu tiên tôi đi nhầm nơi, đi vào thì thấy, hai người đều chỉ mặc mỗi cái quần đùi vật ngã nhau, thế thì có ý tứ gì nữa? Tôi liền chạy đi luôn.”
Cẩn Sơ vừa nghe thấy “mặc mỗi cái quần đùi”, mắt liền sáng lên, vội hỏi: “Đó là phòng học nào?”
Diệp Duệ Thăng: “……”
Anh rũ mắt chậm rãi chọc hạt cơm. Phẩm chất đồ ăn vốn không tốt lắm, giờ lại càng thêm có vẻ vô vị nhạt nhẽo.
“Cậu muốn đi à? Được thôi, cơm nước xong tôi đưa cậu đến đó.” Lưu Đại Hải nói, “Nhưng thân thể cậu nhỏ quá, không thích hợp học môn này, bên trong toàn là mấy tên to bự.”
Cẩn Sơ cười hì hì: “Không có sao đâu, tôi chỉ nhìn xem thử, ừ, học một chút thôi.”
Vì muốn tỏ ra cảm ơn, cậu còn đem đồ ăn của mình chia cho Lưu Đại Hải ăn, dù sao hắn ăn cũng nhiều. Lưu Đại Hải không khách khí lấy ăn. Hắn nói, ngoài hiện thực phần lớn hắn đều là bữa đói bữa no, hắn muốn hưởng thụ cảm giác ăn cái gì đó đến căng bụng.
Sau khi ăn xong, Cẩn Sơ liền đi theo Lưu Đại Hải đến phòng đấu vật quan sát. Diệp Duệ Thăng cũng tỏ vẻ muốn đi. Cẩn Sơ hỏi anh: “Không phải anh có chuyện khác sao? Anh đang vội mà?”
“Hiện tại bên ngoài là buổi tối, ra ngoài cũng chỉ ngủ.” Hiện tại tuy anh đang hoạt động trên Tinh Võng, nhưng chỉ có tinh thần sinh hoạt, thân thể vẫn nghỉ ngơi như cũ, cũng không ảnh hưởng gì.
Cẩn Sơ liền cao hứng đồng ý, nhưng cạnh đó Lưu Đại Hải liếc mắt nhìn Diệp Duệ Thăng một cái, cảm thấy tên này có vẻ rất không vui lòng đi cùng.
Vì thế ba người liền cùng đi đến lớp học đấu vật, bên trong quả nhiên rất nhiều người vật ngã nhau, quăng tới quăng đi. Những cơ thể kia, còn khoa trương hơn so với Lưu Đại Hải.
Cẩn Sơ có chút mê man. Bởi vì có người toàn thân thịt mỡ mềm mềm, còn rung lên theo từng động tác, xem một chút còn thấy rất đáng yêu. Còn lại toàn là cơ bắp rất rắn chắc, nhưng cơ bắp khoa trương đến trình độ nhất định, có chút biến hình, nhìn như dị dạng vậy. Nhưng hình như cơ bắp to lớn mới là dáng người con người tôn sùng, cậu có chút không rõ loại nào mới là tốt.
Diệp Duệ Thăng chú ý vẻ mặt của cậu, đột nhiên kéo cậu: “Cùng tôi tới chỗ này.”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Cẩn Sơ mặt đầy dấu chấm hỏi đi theo anh ra ngoài: “Đi đâu?”
Diệp Duệ Thăng không trả lời cậu, mà đưa một tọa độ vào quang não, ngay sau đó, anh mang Cẩn Sơ đi tới trước một cái…… hồ bơi.
Sau khi tiến vào thì thấy, oa, cả nam lẫn nữ mặc toàn đồ bơi. Bên tai nghe thấy Diệp Duệ Thăng nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Những người đấu vật đó dáng người quá khủng khiếp, còn ở đây mới trong phạm trù tương đối bình thường.”
Ngắm cảnh ở hồ bơi một hồi, lại đi đến khu nhảy cầu chuyên nghiệp, dáng người người ở đây hiển nhiên đẹp hơn so dáng người bình thường ở hồ bơi.
Tiếp theo đi xem người khiêu vũ. Những người đó mặc quần áo ôm sát nhẹ nhàng múa trên sân khấu, biến hóa của cơ bắp cũng cực kỳ rõ ràng.
Sau đó lại đi phòng tranh, ở nơi xem thân người như là nghệ thuật, người mẫu đứng ở trung tâm gần như lộ ra trọn vẹn, chung quanh một vòng người phác hoạ mỗi một tấc thật chi tiết của người ấy.
Cuối cùng, Diệp Duệ Thăng dẫn cậu đến viện y học.
Trong viện y học trên Tinh Võng, khá là “xuất sắc”, khẩu vị tương đối nặng. Cẩn Sơ nhìn thấy các loại tiêu bản, mô hình, và những loại cấp độ giải phẫu, toàn bộ các loại mới mẻ khác nhau nữa, sau đó cả người như đã chịu đả kích mạnh.
Đó đương nhiên cũng không phải đả kích tốt đẹp gì, sau khi thân người bị cắt ra hóa ra là thế, cơ bản thì không giống với mô hình cơ thể. Cậu không thích những hình ảnh máu me đỏ đỏ trắng trắng đó.
Ra viện y học, trời đã tối, cả người Cẩn Sơ đều có chút uể oải, cho nên khi Diệp Duệ Thăng hỏi cậu muốn đi mua hai mô hình cơ thể người không, cậu trực tiếp lắc đầu. Cậu hiện tại không muốn lại nhìn thấy mấy thứ kia nữa, mô hình cũng không cần. Đừng nói mô hình, cho dù có người thoát y sạch sẽ đứng ở trước mặt cậu, cậu cũng không thèm nhìn nữa.
Diệp Duệ Thăng thấy cậu như thế, không khỏi ngẫm lại có phải mình đã làm quá lên hay không. Anh nhìn thời gian, còn cách thời điểm rời giường một chút, ôm chút tâm lý muốn bồi thường cho cậu ấy. Anh đưa vào tọa độ phủ Tổng đốc, nháy mắt đã mang Cẩn Sơ về đến phủ Tổng đốc của mình.
Tại phủ Tổng đốc trên Tinh Võng, Diệp Duệ Thăng không có bố trí người hầu. Một cái phủ Tổng đốc to như vậy mà trống rỗng, nửa bóng người cũng không có, tuy trống trải, nhưng cũng không đáng sợ lắm.
Diệp Duệ Thăng đưa Cẩn Sơ vào phòng khách, cho cậu một ly đồ uống vị chua ngọt giúp thư giãn. Anh hỏi: “Cẩn Sơ, có phải cậu muốn biết rõ ràng cấu tạo cơ thể người không?”
“Đúng vậy.” Cẩn Sơ cắn ống hút, chậm rãi nói. Chuyện này không phải rất rõ ràng sao?
“Cậu, không phải con người đúng không?” Diệp Duệ Thăng dừng một chút, lại hỏi.
Cẩn Sơ lập tức ngẩng đầu lên, ống hút còn cắn trên răng cửa, biểu cảm ngây dại.
Sau một lúc lâu cậu mới rũ mắt xuống lần nữa, hút một ngụm nước màu hồng, thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?” Nhưng cậu cũng không thấy ngoài ý muốn, hình như cũng vì vốn dĩ không muốn đề phòng người này, có cảm giác “biết thì biết thôi”.
Diệp Duệ Thăng nhìn biểu cảm trẻ con của cậu ấy, cười: “Yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào. Cậu muốn máu của tôi cũng được, muốn biết cấu tạo cơ thể người cũng chẳng sao cả, có phải đều bởi vì chuyện này không?”
Cẩn Sơ nhìn anh, gật gật đầu: “Hiểu biết của tôi về loài người không sâu, cho nên hóa trang cũng không giống lắm.”
Diệp Duệ Thăng cũng gật đầu, anh hoàn toàn rõ ràng. Một ít nghi ngờ cũng đã có đáp án.
Anh nhìn bộ dáng Cẩn Sơ có hơi mờ mịt lại hơi nhụt chí, nghĩ ngợi, nói: “Tôi cũng không biết nên giúp cậu thế nào, nhưng nếu cậu muốn…… Ừm, hiểu biết của tôi về cơ thể mà nói, tôi còn có thể giúp được cậu.”
Anh nói xong thì đứng lên, bỏ thuật dịch dung, lộ ra bộ dáng anh tuấn ban đầu, sau đó nâng tay lên cởi nút trên vạt áo.
Đôi mắt Cẩn Sơ từng chút từng chút một, chậm rãi mở to.
。。。。。。。。
“Sau khi đọc đến cuối thì cảm giác thế nào? Muốn gào thét đăng tiếp đi, đăng tiếp đi đúng không? Ha ha ha....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.