Tiểu Hoa Yêu

Chương 46:




“Tướng quân, sấm sét ầm ầm, ngài có muốn……”
Trung tâm chỉ huy, tiếng sấm và tiếng mưa rơi đều bị cách trở bên ngoài, nhưng từng tia chớp lóe lên như muốn bổ bầu trời đêm ra, từng đợt từng đợt chiếu sáng rõ quân doanh tướng quân.
Diệp Duệ Thăng đứng trước bức tường pha lê thật lớn nhìn tia chớp tàn phá bừa bãi: “Triệu toàn bộ chiến đấu cơ và phi hành khí về, đợi lệnh tại chỗ ở quân doanh, một khi có đội ngũ cầu cứu, lập tức cứu viện.”
Hệ thống dự báo thời tiết chỉ đoán trước là mưa to, cũng không đoán trước sẽ nghiêm trọng như vậy. Thời tiết cực đoan thế này, chỉ sợ có không ít đội ngũ đang chịu khổ rồi.
Trong lòng Diệp Duệ Thăng lo lắng hơn chính là Cẩn Sơ. Tuy có khả năng là cậu ấy cũng không cần mình lo lắng, nhưng gửi tin nhắn hơn mười phút trước vẫn không có hồi âm, anh luôn có hơi không yên lòng.
Cẩn Sơ còn đang đấu tranh trong chính thân thể không chịu khống chế của mình, nỗ lực muốn đoạt lại quyền khống chế. Tuy cậu cũng không thấy thống khổ, nhưng cảm giác này khiến cả người vô lực, không khống chế được và rất không dễ chịu, vừa rồi thấy nước mưa còn có vẻ rất đáng yêu cũng làm cậu cảm thấy không khoẻ.
Sét trên trời còn tiếp tục, Cẩn Sơ lại không dám trêu chọc nữa. Năng lượng tia sét lúc trước còn tán loạn trong thân thể cậu.
“Tinh tinh tinh”, tiếng thông báo xen lẫn trong tiếng mưa rơi và tiếng sấm bàng bạc vang lên cùng một lúc, một hồi lâu cậu mới nghe thấy.
Cậu quay đầu nhìn vòng tay quang não giữa đêm ngâm trong vũng nước, phản chiếu nước lóe sáng, gian nan kéo nó lại đây. Bởi vì ngón tay lúc dài lúc ngắn, khi thì còn rồi có lúc sẽ biến mất không thấy, chọc nửa ngày mới chuyển quang não tới chỗ mình được.
Tiếng Diệp Duệ Thăng lập tức truyền tới: “Cẩn Sơ, cậu có ổn không?”
Thanh âm hơi mơ hồ, đứt quãng. Trên hành tinh này internet vốn mới vừa bao trùm không lâu, lại gặp loại thời tiết này, tín hiệu không tốt cũng rất bình thường.
Cẩn Sơ há miệng thở dốc, rất lâu mới có thể phát ra âm thanh: “Tôi…… khả năng là, không tốt lắm.”
Cậu chậm rãi nói, nhưng nhìn hình thể mình không ngừng biến hóa, còn có nước mưa xối xả đập xuống người cậu không mở mắt được. Lại nghĩ, cậu sống hơn 1003 năm, cũng chưa từng chật vật thế này.
Tiếng Diệp Duệ Thăng lập tức lệch hai nhịp, nhưng vẫn trầm ổn trấn định như cũ: “Cậu ở đâu, tôi đi giúp cậu…… Chúng ta giữ trò chuyện. Để tôi định vị cậu. Tôi lập tức đi tìm cậu đây.”
“Ưm.” Cẩn Sơ thở phì phò, quỳ rạp trên mặt đất, sau đó lại cảm thấy làm vậy thật sự quá chật vật, cảm giác hình như năng lượng không chịu khống chế kia trong thân thể đã bị tiêu hao không ít. Cậu bò dậy ngồi, không dám đi dưới tàng cây, sợ lại bị sét đánh, cứ như vậy thẳng lưng ngồi trong mưa.
Tay chân cậu chậm rãi có tri giác, cũng không hề đổi tới đổi lui nữa, cậu giơ lên trước mắt nhìn nhìn. Hình dạng cũng bình thường lại, cậu nhẹ nhàng thở ra, lại nghĩ giờ mình không mặc quần áo, nếu như bị Diệp Duệ Thăng nhìn thấy thì hơi xấu hổ, lại thở hổn hà hổn hển tự biến năng lượng hóa thành quần áo.
Một lát sau, một cột sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống, lượn vài vòng mới giữ yên che trên đầu Cẩn Sơ. Sau đó có một thân ảnh đen tuyền nhảy xuống từ cột sáng.
Là Diệp Duệ Thăng.
Cẩn Sơ híp mắt nhìn anh: “Anh tới thật nhanh.” Vừa mở miệng, nước mưa đã rơi hết vào trong, cậu phì phì hai tiếng, hình như còn nuốt xuống một ít.
Diệp Duệ Thăng nhìn không ra Cẩn Sơ không đúng chỗ nào, nhưng nếu nói bình thường thì cũng không bao giờ có ai ngồi ôm đầu gối giữa trời mưa to được, chỉ có thể là tâm trạng không tốt, hoặc thân thể không thoải mái. Anh liền kéo cậu lên: “Đứng lên trước, mình đổi chỗ nói chuyện.”
Nhưng anh kéo Cẩn Sơ thì phát hiện tay cậu vô cùng nóng.
Không thể nói trước nay thân thể Cẩn Sơ đều lạnh như băng, nhưng cũng không có chút độ ấm nào, y hệt như hai chiếc lá cho anh hồi trước, làn da luôn thuần mát lạnh. Tuy ngoài hiện thực Diệp Duệ Thăng cũng không chạm vào người cậu ấy nhiều, nhưng anh dám khẳng định, nóng như thế thì vẫn là lần đầu tiên. Trong lòng anh cả kinh: “Cậu làm sao vậy?”
Lực tay anh lớn hơn, Cẩn Sơ liền để anh kéo lên. Nhưng trên người cậu không còn sức lực gì nữa, không đứng được, lập tức ngã nhào trên mặt đất. Diệp Duệ Thăng luống cuống tay chân, ôm lấy cậu, mềm mụp, như không xương hoặc có thể nói là xương cốt không dài bằng nhau, lại cảm giác giống như đang ôm một mặt trời nhỏ, nóng muốn bỏng tay.
“Cẩn Sơ! Cẩn Sơ!”
Cẩn Sơ cũng bị anh ôm mới phát giác người mình nóng, nói trong mơ hồ: “Lại để tôi dầm mưa một lát đi.”
Diệp Duệ Thăng chần chờ một chút, chậm rãi buông cậu xuống, còn để cậu một ngồi đó, anh thì đỡ bên cạnh một chút. Anh lái phi hành khí lại, chậm rãi đáp xuống, lơ lửng cách mặt đất nửa thước, đèn cũng tắt đi, lo bị người khác nhìn thấy nơi này.
Anh nhìn nhìn trái phải. Mặc dù ban đêm mưa to, thị lực của anh với tinh thần lực vẫn có thể nhìn thấy được phạm vi xung quanh khá xa, không thấy con mèo kia, cũng không biết là chạy đi đâu rồi.
Qua ước chừng nửa giờ, nhiệt độ trên người Cẩn Sơ chậm rãi tản đi, cậu mở to mắt rồi xoa xoa mắt, dáng vẻ rất buồn ngủ.
“Tôi đưa cậu về nhé?” Diệp Duệ Thăng hỏi.
Cẩn Sơ gật gật đầu. Hiện tại cậu rất muốn ngủ.
Diệp Duệ Thăng liền hạ người xuống, hơi dùng sức bế ngang người cậu lên, nhẹ nhàng nhảy lên phi hành khí. Phi hành khí bay trở về quân doanh một mạch, vài chiếc cửa lớn ở quân doanh lần lượt mở ra cho nó bay qua. Bật đèn xanh bay một mạch đến ngoài cửa sổ phòng của Diệp Duệ Thăng. Diệp Duệ Thăng trực tiếp điều khiển mở cửa sổ từ xa, ôm Cẩn Sơ bay vào phòng.
Không đi cửa chính, là bởi vì muốn lái phi hành khí đi một cách bí mật như vậy. Một mình anh điều khiển phi hành khí đi ra ngoài rồi trở về không phải chuyện bí mật, nhưng quan hệ giữa anh và Cẩn Sơ lại vẫn là điều bí mật.
Diệp Duệ Thăng muốn đặt Cẩn Sơ trên giường, Cẩn Sơ lại lập tức tỉnh táo lại: “Từ từ, trước tiên đặt tôi xuống.”
Cậu đứng trên mặt đất, mơ hồ một lát, vỗ vỗ mặt mình, lại nhéo nhéo, còn xoa bóp tay: “Thật quái lạ, anh bóp thử coi, xem có phải cực kỳ chân thật không?”
Diệp Duệ Thăng chần chờ một chút, do dự chọn lựa giữa mặt và tay, rồi chọn bóp tay. Ấm áp, trơn láng, mềm mại, rất chân thật, nhưng không phải trước kia là vậy sao? Năng lực ngụy trang Cẩn Sơ càng ngày càng tốt, không phải người lại tựa như người.
Cẩn Sơ cũng không biết giải thích với anh như thế nào, hỏi: “Có dao không? Có dao không?”
Diệp Duệ Thăng sờ dao nhỏ bên hông đưa cho cậu. Cẩn Sơ lấy nó cắt ngón tay, máu tươi đỏ thắm liền chảy ra. Màu đỏ đó thuần khiết mà tươi đẹp, chảy ra dòng máu đặc sánh có mùi máu tươi. Cẩn Sơ liếm liếm, lại giơ ngón tay xích đến ngay trước mặt Diệp Duệ Thăng: “Anh xem anh xem, đây có phải máu thật không?”
“Cậu đây là……”
“Ha ha ha, tôi có thân thể người thật rồi! Sau này không cần phải hóa trang tới lui nữa.” Hoá ra tia sét đó có tác dụng này, khó trách thân thể cậu không chịu khống chế, còn không biến về nguyên hình nữa, thì ra là vì cải tạo thân thể người cho cậu.
Cẩn Sơ thật cao hứng. Không phải cậu cảm thấy thân thể con người tốt bao nhiêu, mà là bởi lý tưởng cậu theo đuổi nhiều năm rồi. Gần đây vì muốn giả dạng thân người thật nên phí bao nhiêu tâm tư vào. Hiện tại rốt cuộc cuối cùng cũng có cảm giác tự hào ra mặt!
Cậu cười một hồi xong, cơn mỏi mệt bị đè nén lúc trước giờ điên cuồng dâng lên. Cậu ngáp một cái, bò lên giường: “Tôi ngủ một lát đây.” Sau đó liền phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Diệp Duệ Thăng ngơ ngẩn nhìn cậu, sau đó bất lực lắc đầu trông tư thế ngủ kỳ quái của cậu. Còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, thì ra là…… Thôi, không có việc gì thì tốt rồi.
Anh nhẹ nhàng lật người cậu lại, rồi bế lên, xốc lại chăn đắp lên cho cậu.
Sau đó, cánh tay lót dưới cổ cậu, đột nhiên có hơi luyến tiếc khi phải rút ra.
Cẩn Sơ ngủ thật say, hô hấp hít vào thở ra rất dài. Gương mặt hồng hồng, môi cũng hồng nhuận, mọng nước xinh đẹp. Diệp Duệ Thăng cúi người cẩn thận nhìn cậu, trước kia chưa từng quan sát chi tiết như thế này.
Thậm chí ở dưới đèn, hơi nghiêng đầu nhìn thẳng qua, có thể nhìn thấy trên mặt cậu ấy có một lớp lông tơ thật mỏng thoạt nhìn thực đáng yêu.
Bởi vì anh đến quá gần, từng hơi thở của thiếu niên phất lên trên mặt. Diệp Duệ Thăng nín thở, đồng thời như đã bị mê hoặc, không nhịn được vươn một tay ra, nhẹ nhàng xoa mặt cậu.
Diệp Duệ Thăng sống vài chục năm ngắn ngủi, cơ hồ chưa từng gặp được người khiến anh cảm thấy không thể chiến thắng. Nhưng khi gặp được Cẩn Sơ, mấy lần anh lại nhận thấy được cảm giác đó. Nhìn thì thấy, nhưng sờ không rõ, thậm chí cũng không phải một con người, rất nhiều lúc tính tình rất trẻ con. Nhưng cũng có rất nhiều lần, lại khiến Diệp Duệ Thăng rõ ràng ý thức được một điều, giữa họ có sự khác biệt và khoảng cách.
Chính vào giờ phút này, cậu ấy ngủ say đến vậy, vô tình thêm một chút nhu nhược và vô tội. Cậu ấy còn có hơi thở, có độ ấm, có máu có thịt, trở thành một con người thật sự, sự khác biệt và khoảng cách đó, giống như lập tức xóa bỏ.
Diệp Duệ Thăng không thể không thừa nhận, hiện tại tim anh đập không thành quy luật.
Mạnh yếu, anh không để bụng, giống loài bất đồng cũng không phải vấn đề, huống chi bây giờ Cẩn Sơ còn có một cơ thể người chân thật, chỉ là……
Diệp Duệ Thăng dựa vào cực gần Cẩn Sơ, chóp mũi như muốn dán lên mặt cậu, khẽ thở dài.
Không phải con người quả thật không sao hết, nhưng hiển nhiên Cẩn Sơ không hiểu lắm thất tình lục dục của con người. Cậu không can thiệp sâu vào thế gian, không buồn không lo, đơn giản ngây thơ. Dù thực lực có mạnh cỡ nào, trong tâm trí, đặc biệt là trong tình cảm, cậu chính là một đứa trẻ lớn xác chưa từng thấy.
Mày hạ thủ được ư?
Diệp Duệ Thăng hỏi chính mình.
Anh không hạ thủ được, thậm chí cảm thấy mình có một ý niệm thầm kín, cũng cực kỳ không chính trực, đó là có suy nghĩ tội lỗi muốn dạy hư đứa nhỏ nhà người ta.
Càng không nói đến việc cậu ấy vẫn còn là ân nhân cứu mạng anh.
Cho nên Diệp Duệ Thăng…… đem ý niệm đang có xu thế nảy sinh kia, lại lần nữa đè nó xuống.
Anh rút tay ra, chậm rãi đứng dậy, đắp chăn cho Cẩn Sơ, thuận tiện kiểm tra vết thương trên ngón tay cậu một chút, thấy đã khép lại, lại nhìn cậu một lát, cuối cùng xoay người đi ra ngoài.
Cẩn Sơ trở mình, ngủ cực kỳ ngon. Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy chăn hơi nặng, một chân đá văng chăn ra, lại cảm thấy giường không thoải mái lắm, dụi dụi mắt ngồi dậy, sờ soạng khắp nơi một vòng, không biết nên ra khỏi phòng này thế nào. Vừa lúc nhìn thấy trên bậc cửa sổ có một chậu cây xương rồng dáng vẻ gầy gò còm cõi, dùng trang trí, Diệp Duệ Thăng cũng chưa từng tưới nước, nhìn như sắp chết.
Cẩn Sơ nhổ cây xương rồng từ trong chậu ra, biến mình thành một gốc cây nhỏ, nhảy vào trong bồn, chen vào, chen vào, tự cắm rễ trong bùn đất.
Hừm, đất hơi khô. Cậu duỗi dài lá cây ra xách ấm nước ở bên cạnh lên, tưới từ đỉnh đầu mình xuống, tưới thành nửa chậu đất đều ẩm, lúc này mới cảm thấy thoải mái, dù biết đất chỉ có chút xíu, nhưng cũng chỉ có thể nhịn.
Cắm rễ ở trong đất, rốt cuộc Cẩn Sơ cũng cảm thấy thoải mái. Trong tiềm thức, cậu vẫn cảm thấy nguyên hình tốt nhất, sau đó cậu mang một thân đầy bọt nước rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
。。。。。。。。

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.