Tiểu Hoa Yêu

Chương 63:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hành tinh quặng khoảng cách sao W1 rất rất xa, nhưng có một cái hố giun*, xuyên qua hố giun cũng chính là qua mười ngày.
*Wormhole còn được gọi là Cầu Einstein - Rosen (Einstein - Rosen Bridge), còn được dịch là Hố Giun. Nó là một đường hầm hẹp nối hai thời gian và không gian khác nhau có thể tồn tại trong vũ trụ. Wormhole là một khái niệm đầu tiên đề xuất bởi nhà vật lý người Áo Ludwig Flem vào năm 1916. Trong năm 1930, Einstein và Nathan Rosen cho rằng khi nghiên cứu các phương trình trường hấp dẫn, người ta tin rằng thông qua hố giun, làm dịch chuyển tức thời trong không gian hoặc đi lại qua các thời gian.
Thông tin còn nhiều lắm nên gg thẳng tiến nhá mọi người.

Cẩn Sơ lại thêm một thứ bội phục loài người, phát hiện ra hố giun là có thể khiến thời gian vốn cần hơn nửa năm để đi rút ngắn lại thành mười ngày, quả thực thần kỳ.
Diệp Duệ Thăng vốn là nhân vật lớn rất bận, nhưng giờ lại mang theo Cẩn Sơ, ngồi phi thuyền tư nhân của anh đến hành tinh quặng.
Nhưng trước khi rời đi, Noan tìm Diệp Duệ Thăng thương lượng một chuyện, có liên quan đến những cây cỏ Cẩn Sơ từ Hoa Tinh mang đến. Trừ cỏ “Lời Nói Thật Lòng Quá Đáng Sợ”, còn có một loại cỏ sau khi nghiền nát bôi lên miệng vết thương có tác dụng đẩy nhanh việc khép lại vết thương. Noan với sự trợ giúp của người cuồng nghiên cứu Norin, tách ra cấu tạo mang lại hiệu quả trong đó.
“Nói cách khác, chỉ cần có đủ nguyên vật liệu, liền có thể sản xuất hàng loạt thuốc trị.” Noan rất có cảm giác thành tựu mà nói. Không có Norin, một mình y không biết phải tốn bao lâu mới có thể làm thành chuyện này. Hiện tại y đã hơi lý giải được cảm giác anh của y, nghiên cứu ra công thức một loại thuốc mới có tác dụng thật lớn. Cảm giác thành tựu thật là tràn đầy.
Y nói: “Cho nên ngài Tổng đốc, cái loại cỏ này sinh trưởng ở đâu vậy, có cách nào gieo trồng quy mô lớn không?”
Diệp Duệ Thăng nào biết đâu rằng có thể hay không, liền tìm Cẩn Sơ hỏi.
“Anh nói là cỏ ‘Xoa Mất’ ấy à, chỗ bọn tôi có rất nhiều, hiện tại hẳn là còn một ít. Khi nào tôi về lấy cho anh.” Loại cỏ này cậu đặt cái tên là “Xoa Mất”, chính là khi có vết thương, xoa nó lên miệng vết thương sẽ biến mất.
Cẩn Sơ hồi tưởng một chút, loại cỏ này ưa sáng ưa ẩm lại khá yếu, trên Tiểu Hoa Tinh cũng tương đối hiếm thấy. Đặc biệt sau khi hành tinh lạnh đi, rất nhiều nơi đều đóng băng, cỏ “Xoa Mất” liền yếu hơn, mảng lớn mảng lớn đông chết hết, cậu nhổ trồng một ít cạnh dung nham.
“Nếu không tôi lấy chút hạt giống, để các anh có thể tự trồng tại đây nha?”
Thật ra Diệp Duệ Thăng muốn nói chính là cái này, hiệu quả của loại cỏ này thật sự rất tốt, đặc biệt là sau khi chế thành thuốc uống, thuốc bôi nghe nói hiệu quả sẽ tăng mấy lần, đối với quân đội thật sự quan trọng.
“Cứ trồng ở sao W1 đi. Nơi này có rất nhiều giống loài mới, thêm một loại thảo dược cũng sẽ không ai nghi ngờ gì đâu.”
Hiện tại ai cũng biết sao W1W2 là chỗ đặc biệt. Có sự yểm hộ đó, giống loài trên Tiểu Hoa Tinh mặc dù dọn thêm tới đây một ít cũng không thành vấn đề.
“Được thôi, lần sau trở về tôi lấy nhiều thực vật tới đây, xem các anh cần gì, đều trồng ở chỗ này đi.” Cẩn Sơ tự hỏi một chút cũng cảm thấy khá tốt. Khí hậu Tiểu Hoa Tinh đột nhiên biến động, rất nhiều giống loài đều gặp phải khiêu chiến sinh tồn rất lớn. Động vật khả năng còn tốt chút, thực vật thì thảm rồi.
Một giống loài bị tuyệt chủng cũng khiến người ta thương tâm. Cẩn Sơ muốn đem những thực vật không thể sống nổi đến đây, để chúng ở sao W1 sinh sản sinh tồn, với chúng nó mà nói cũng là một loại cơ duyên.
Quyết định xong, bọn họ liền xuất phát.
Trừ hai người Diệp Duệ Thăng, Cẩn Sơ, hai đứa Tiểu Miêu Miêu, Quả Quả, còn có đội tư nhân của Diệp Duệ Thăng. Qua lần này bọn họ phải thăm dò toàn bộ hành tinh một lần. Phương diện khai thác quy hoạch thì không cần, cái này đã có người khác làm.
Hành tinh quặng này có cấp bậc tài nguyên là cấp B, xem như chất lượng rất tốt. Thời gian phát hiện là hai mươi năm trước, nói cách khác đã được tập đoàn quân Thứ Nhất khai thác hai mươi năm. Một vài mỏ đã bị bọn chúng khai thác hết, nhưng đối với toàn hành tinh thì chín trâu không tính mất sợi lông.
Hơn nữa nguyên nhân chính là vì có hai mươi năm này, hành tinh quặng cũng không phải một hành tinh nguyên thủy hoang dại, ngược lại trải qua bước đầu quy hoạch xây dựng, khu vực khai thác mỏ cũng làm ra tám phần.
Xuyên qua hố giun, liền đến gần hành tinh này, từ trên phi thuyền đã có thể nhìn thấy nó. Chỉnh thể của nó hiện ra một màu vàng đất, tỷ lệ thảm thực vật bao trùm không đủ 10%, tài nguyên nước cũng khá ít.
Sau khi đáp xuống, đi tới khu vực khai thác mỏ lớn nhất. Khai thác, tinh luyện, sau bước gia công, nơi này đều có nhà xưởng tương ứng, cũng có khu ký túc xá cho công nhân. Chẳng qua hiện tại nơi đây đều người đi nhà trống, có vẻ vô cùng hoang vắng, mà quặng đào ra, xếp thành chồng lớp kim loại bán thành phẩm rất nhiều.
Cẩn Sơ nhìn thấy những quặng nguyên khai* xếp thành núi, đôi mắt lấp la lấp lánh. Núi bảo vật nè! Núi nguồn năng lượng là đây!
*Quặng nguyên khai: Là khoáng sản được khai thác, chưa qua khâu nghiền, tuyển, chế biến.
Đến buổi tối cậu trộm từ trên phi thuyền chuồn ra, biến thành nguyên hình toàn bộ nằm ở trên một ngọn núi quặng. Ha ha ha, cả đống này đều là của cậu! Để cậu nằm ở trên đó ngủ một giấc đã thèm trước đã!
Tiểu Miêu Miêu tỏ vẻ không thể giải thích nổi hành vi này của cậu, sở thích quá khác biệt, liền tiếp tục làm tổ ở trên phi thuyền. Ngược lại bé quả y hệt ba nó, biểu hiện ra hứng thú rất cao với quặng nguyên thủy, tự mình cũng tìm một ngọn lăn lên lăn xuống.
Hai đứa đều chơi thật vui.
Chơi chơi mãi, Cẩn Sơ phát hiện có gì đó không thích hợp. Núi quặng chỗ bé quả cảm giác sao càng ngày càng ít?
Cậu dựng thẳng lá cây lên quan sát hồi lâu, rốt cuộc xác định không phải ảo giác. Chính là ít đi, càng lúc càng bẹp xuống, một ngọn núi dường như chớp mắt là hoá thành một gò đất nhỏ.
Cậu bắt bé quả lăn hơn nửa đêm vẫn không giảm hứng thú lại. Vừa thấy nó, vậy mà bé quả trưởng thành thêm, cái này thật sự giống quả dưa, một quả dưa xanh mượt, nếu ở trên có mấy hoa văn màu đen là có thể giả thành dưa hấu được rồi.
Cẩn Sơ nhìn da nó bóng lưỡng, ưu sầu nói: “Bé cưng à, com rốt cuộc ăn gì vậy?”
Thịt cũng ăn, nước cũng uống, điểm này nói giống cậu cũng đúng, nói giống Diệp Duệ Thăng cũng đúng, nhưng hai người họ không có ai là nuốt trôi một đống quặng cứng ngắc được.
“Ợ ~~” Quả Quả bị cậu dùng hai cái cành giơ đánh cái thân no căng thì ợ một cái, thân thể tròn vo run run. Bỗng nhiên dường như từ trong thân dưa chảy ra bột gì đó.
Bột màu xám nâu, giống như cái xe huyền phù rớt xuống đầu Cẩn Sơ, thế tới ầm ầm, khiến toàn bộ Cẩn Sơ chưa phóng lớn hết, chôn vùi nguyên hình không lớn không nhỏ.
Cẩn Sơ: “……”
Đây là xỉ quặng, không, phải nói là xỉ quặng xám.
Cẩn Sơ: “Quả Quả!”
……
Diệp Duệ Thăng nửa đêm không ngủ, đang ở căn cứ của đội thủ hạ điều tra, phản hồi lại số liệu hành tinh quặng, lập kế hoạch khai thác.
Mấy chuyện này không trông cậy vào Cẩn Sơ được, không cho cậu ấy lập kế hoạch. Phỏng chừng cậu ấy thấy mấy ngọn núi quặng thuận mắt chỗ nào liền đào chỗ đó, mỗi ngày đào bao nhiêu cũng không có số liệu gì đâu.
Công tác quan trọng nhất kỳ thật là điều tra tập đoàn quân Thứ Nhất lưu lại thứ gì trên hành tinh không. Không cần đồ lợi hại gì, chỉ mấy cái camera giấu kín cũng chính là tai hoạ ngầm lớn.
Bận đến nửa đêm, bỗng nhiên phát hiện hôm nay Quả Quả không có tới quấy anh. Buổi tối trước giờ chỉ cần bên cạnh anh, đứa nhóc kia cứ thích dính anh. Dọc đường đi cũng thế, không phải thích lăn qua lăn lại ở trên bàn trên giường anh, thì là lăn qua lăn lại ở trên người anh, tới tối càng thích ăn vạ trong lòng anh ngủ.
Diệp Duệ Thăng nghĩ nghĩ, đi tìm bé quả, thuận tiện đi tìm ba nó luôn.
Kết quả đi gõ cửa phòng bên, không ai đáp hết, qua một hồi lâu một con mèo béo choai choai lại mở cửa.
“Meooo.” Mèo béo từ trên tay cầm nhảy xuống, uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống đất, ngửa đầu đầy lông kêu to với Diệp Duệ Thăng, tựa như đang hỏi anh tới làm gì, lại còn ngáp một cái.
Ngày qua ngày, nó cũng theo thói quen ban ngày hoạt động buổi tối ngủ, tới tối rồi thì mệt rã rời.
“Cẩn Sơ đâu?” Diệp Duệ Thăng hỏi mèo.
Mèo đi trở về ổ mèo hoa lệ của mình, cuộn tròn lại: “Meo.” Ra ngoài rồi.
Diệp Duệ Thăng nghe không hiểu tiếng mèo kêu có nghĩa gì. Nhưng từ đêm anh khôi phục thực lực, cũng chính là sau lúc tiến hóa gen, mỗi ngày sau này, càng lúc càng có thể nghe ra nghĩa tiếng mèo kêu đơn giản.
Với Quả Quả, ngẫu nhiên anh cũng có thể nghe hiểu một ít ý của tiếng “anh anh anh” với cả “ô ô ô”.
“Đi ra ngoài?” Diệp Duệ Thăng nghĩ nghĩ, nhớ tới ban ngày ánh mắt Cẩn Sơ nhìn thấy những đống quặng như thấy được thân nhân, lường trước cậu ấy cũng chỉ có thể đến đó. Quét mắt qua, Quả Quả cũng không ở trong phòng, liền chuẩn bị chạy lấy người.
“Meo.” Đóng cửa đi.
Diệp Duệ Thăng rất thành thật đóng cửa lại.
Đi xuống phi thuyền, lại nói tiếp không khí ở hành tinh quặng này so với sao W1 càng không thích hợp cho con người hô hấp, nhưng Diệp Duệ Thăng lại không mang mặt nạ bảo hộ hô hấp cũng có thể hoạt động tự nhiên trên mặt đất.
Đây cũng là thay đổi từ sau lần trước anh tiến hóa, sau đó anh ở sao W1 cũng có thể tự hô hấp, cũng không có chút nào không khoẻ. Thậm chí nếu ném anh vào môi trường chân không, anh cũng có thể sinh tồn được vài ngày, mà hiện giờ tố chất thân thể của anh, cũng hoàn toàn chịu được môi trường chân không.
Phi thuyền đỗ ở ngoài khu vực khai thác mỏ. Hành tinh quặng này không có vệ tinh của mình, buổi tối cũng không có trăng, vô cùng tối tăm, nếu không phải còn có chút ánh sao toả xuống, hầu như hoàn toàn đen tối. Tình huống này nhãn lực dù tốt cũng muốn thua luôn.
Diệp Duệ Thăng đi vào khu vực khai thác mỏ, tinh thần lực quét quét, cũng không có thấy Cẩn Sơ.
Nhưng anh thấy Quả Quả, đang bị giơ lên cao lúc ẩn lúc hiện.
Mà thứ giơ nó lên……
Ngọn núi quặng bị bao trùm bởi một sinh vật thật lớn. Thật ra Diệp Duệ Thăng cũng không biết nên gọi đó là thực vật hay là động vật kỳ dị, luôn giơ cành cây lên không trung run một cách liều mạng, vô số bụi bị chấn động rớt xuống dưới. Quả thực như xúc tu quái vật.
Hay nói là xúc tu quái vật phát điên.
Diệp Duệ Thăng: “……”
Nếu không phải hơi thở quá mức quen thuộc, một màn này kỳ thật rất kinh khủng.
Thật ra Diệp Duệ Thăng là lần đầu tiên nhìn thấy nguyên hình của Cẩn Sơ. Lúc trước khi Cẩn Sơ hấp thu ánh trăng đều đuổi anh đi, nói là không cẩn thận dọa đến anh thì không tốt.
Diệp Duệ Thăng vẫn luôn cho rằng cậu ấy nói giỡn, bởi vì khi cậu ấy nói lời này hoàn toàn tự hào, trong tự hào còn hơi ngượng với chút rụt rè nữa. Anh cảm thấy chắc là câu ấy thẹn thùng, hơi xấu hổ để mình xem. Hơn nữa từ trước cậu ấy cũng từng nói là dáng vẻ chân thật của mình rất đẹp và rất khí phách.
Kết quả……
Có lẽ cậu ấy đúng là lo lắng dọa đến mình nhỉ.
Diệp Duệ Thăng nghĩ giờ mình lặng lẽ rút đi được không.
Cẩn Sơ còn đang rống “a a a”: “Quả Quả con nhìn xem con đã làm gì này!”
Ăn quặng vậy mà còn phun xỉ quặng xám lên một thân cậu!
Quả Quả trong cơn lay động: “Ô ô ô!” Do ặn quá no, bụng chứa không được mà!
Cẩn Sơ tức chết, phát hiện rung như thế nào cũng không sạch, biến thành hình người từ núi quặng nhảy xuống, phủi phủi phủi trên người mình: “Quả Quả con xem ba này, cả người đều xám xịt, muốn phun không thể tỉnh táo lại sao! Ôi, phì phì!”
Cậu đau lòng phát hiện, sau biến thành người trong miệng trong mắt đều có màu xám.
Đang muốn một lần nữa biến thành nguyên hình rung sạch lại nói tiếp, bỗng nhiên dư quang nhìn thấy một bóng người.
“Sao anh ở chỗ này?” Cẩn Sơ dụi mắt, sau đó lập tức cho hóa ra cho mình một bộ quần áo. Biến trở về hình người mà không mặc quần áo, thật sự là không tiện chút nào! Nghĩ lại vừa rồi hành động bất nhã phát điên khi còn nguyên hình, mặt cậu đỏ hết lên: “Anh, anh nhìn thấy gì rồi?”
°°°°°°°°°
Như đã nói (hay chưa nói nhỉ), đừng nói là chú thích ở giữa thì mạch đọc bị ngắt hay tụt mood gì đó, với mình thắc mắc tò mò mà không được giải đáp ngay thì cả người cứ khó chịu với cả ngứa ngáy nhìn gì cũng gai mắt ấy. Cho nên chèn chú thích phía dưới ngay đoạn văn có gây khó chịu thì mọi người cũng chịu khó nhá! (Ô mình vừa chơi chữ à 🤔).
Bye, chương tới sẽ nhanh có thôi. ❤️❤️❤️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.