Diệp Duệ Thăng cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Nói không thấy cảnh cậu phát cuồng, hay là không thấy được lúc cậu không mặc quần áo.
Lỡ khiến người ta tức lên thì không được.
Anh quyết định bỏ qua vấn đề này, trực tiếp đi lên lôi kéo Cẩn Sơ phủi phủi đầu tóc đầy bột xỉ: “Sao cậu thành ra thế này?”
Không nói chuyện này còn tốt, giờ thì Cẩn Sơ rầu rĩ nói: “Quả Quả làm đó, trong mắt tôi đều là bụi không.”
Cẩn Sơ nhắm mắt lại để Diệp Duệ Thăng phủi. Đầy đầu cậu đều là bột, trên mặt cũng xám xịt. Diệp Duệ Thăng tự nhiên thấy đau lòng, bắt lấy tay cậu muốn dụi mắt: “Trở về tôi rửa sạch cho cậu cho.”
“Ừm.”
Cẩn Sơ ngoan ngoãn bị nắm tay kéo đi, con mắt còn lại tốt hơn một chút hé ra nhìn, liếc mắt nhìn Quả Quả một cái. Quả Quả lơ lửng cạnh đầu cậu, hình như cũng biết mình gặp rắc rối, đáng thương vô cùng mà bay theo. Cẩn Sơ nhe răng với nó một cái, giống như tìm được chỗ dựa. Lúc này cậu không nhớ nổi đây là bé cưng đáng yêu của cậu trước kia.
Quả Quả đành phải chạy đến chỗ Diệp Duệ Thăng, muốn dụi dụi người anh, ai ngờ Diệp Duệ Thăng cũng nghiêm túc lại, đẩy nó ra: “Quả Quả, có chuyện gì xảy ra vậy, sao có thể quấy ba con như thế?”
Quả Quả: “Ô……” Thật sự là nhất thời nó không nhịn xuống được mà.
Cẩn Sơ lập tức cáo trạng: “Nó ăn quặng kim loại, ăn xong rồi phun xỉ hết lên người tôi, anh nghe tiếng tôi nghiến răng này.” Cẩn Sơ nghiến răng, tiếng “kèn kẹt kèn kẹt” vang lên, giống như trong miệng có rất nhiều hạt cát, khiến người nghe thấy mà hoảng.
Diệp Duệ Thăng lập tức nói: “Đừng nghiến, cậu cũng đừng nói chuyện.”
Anh nghe Cẩn Sơ vừa nói như vậy, cả trái tim càng hướng về Cẩn Sơ. Anh là thật lòng yêu thương Quả Quả, luôn luôn dung túng lúc nó nghịch ngợm gây sự, thậm chí coi bé quả như con mình. Nhưng dù thích Quả Quả đến thế nào, khi so sánh với Cẩn Sơ, vẫn không bằng được.
Anh nghĩ, cũng nên cố gắng dạy dỗ Quả Quả vài việc, không thể để nó tiếp tục lì lợm vậy được.
Anh nhanh chóng đưa Cẩn Sơ lên phi thuyền, trực tiếp vào phòng Cẩn Sơ, thẳng đến phòng tắm. Trước tiên đưa cậu cốc nước để súc miệng, sau đó bảo cậu nằm xuống, giúp cậu gội sách đầu tóc xám xịt, sau đó tẩm ướt khăn lông lau mặt cho cậu.
Vốn Cẩn Sơ còn rất vui vẻ, nhưng dần dần có chút cảm giác quái lạ. Đặc biệt là lúc một bàn tay lớn của Diệp Duệ Thăng gội sau đầu cậu, lúc một cái tay khác lau mặt cho cậu. Trái tim cậu lại thình thịch đập nhanh hai nhịp.
Lau mặt thì lau mặt đi, lau sát đến cổ làm gì?
Cậu vội nói: “Tôi... tôi tự lau.”
“Đừng nhúc nhích.” Diệp Duệ Thăng nói, “Mở to mắt để tôi xem.”
Anh nói, hai tay nhẹ nhàng tách mí mắt Cẩn Sơ ra, khom lưng nhìn kỹ, hơi thở đều toả lên mặt Cẩn Sơ. Cẩn Sơ nhịn không được né tránh về phía sau.
Con ngươi màu xanh nhạt, kết mạc màu trắng, quả thực dính rất nhiều cát sỏi, tơ máu cũng xuất hiện rồi.
Diệp Duệ Thăng trầm giọng: “Cậu đỡ nó, tôi giúp cậu rửa trong mắt.”
Cẩn Sơ đỡ bồn rửa mặt, cúi người, đầu duỗi ra trước. Diệp Duệ Thăng mở vòi nước, động tác nhẹ nhàng súc rửa cho cậu.
“Kiên nhẫn một chút, rất nhanh sẽ ổn thôi.” Giọng anh cũng nhè nhẹ êm dịu hẳn, tràn ngập ý trấn an.
Trong lòng Cẩn Sơ càng thêm quái lạ.
Thật ra cậu hoàn toàn có thể biến thành nguyên hình, trở nên nhỏ lại một chút, tiếp theo cúi đầu dưới vòi hoa sen là được, hoàn toàn không cần phiền toái như vậy. Cũng có thể tự chỉnh nước vào trong mắt lung tung mấy cái rồi sạch, nhưng cậu lại không muốn làm vậy lắm.
Diệp Duệ Thăng đứng rất rất gần bên cậu, kích thích đôi mắt cậu vô cùng cẩn thận, ngón tay chạm tới chạm đi trên mặt cậu, còn nói: “Có khó chịu không? Có đau hay không? Dựa sang đây một chút”, được chiếu cố thế này cùng với cảm giác khẩn trương, cực kỳ lạ.
Hai con mắt đều rửa xong, Diệp Duệ Thăng còn tỉ mỉ kiểm tra lần nữa, sau đó hỏi Cẩn Sơ: “Cậu cảm nhận một chút, còn có hạt cát không?”
Cẩn Sơ chớp chớp mắt, xoay tròng mắt: “Vẫn tốt, chắc là không có, chỉ là hơi đau.”
Đau thì đúng là hơi đau, nhưng cậu hoàn toàn có thể đưa năng lượng đến đôi mắt này, bỏ cơn đau đi, nhưng giờ lại làm ra vẻ nói thế.
Mà Diệp Duệ Thăng cũng hoàn toàn quên mất cậu rất mạnh, nhìn đôi mắt bị chuyển động càng đỏ, đau lòng hơn: “Tôi đi tìm chút thuốc nhỏ mắt cho cậu.”
“Không cần không cần, một lát sẽ đỡ mà.” Cẩn Sơ đắp khăn lông lên đôi mắt.
Diệp Duệ Thăng cúi đầu nhìn, có một ít nước theo cổ Cẩn Sơ chảy xuống. Quần áo trên người tuy không biết dùng cái gì biến ra, nhưng hoàn toàn giống quần áo bình thường của con người, hơi mỏng, bị nước thấm liền như trong suốt, dán ở trên người, thấy da rõ ràng.
Diệp Duệ Thăng dời mắt: “Cậu đi tắm rửa đi.”
“Ừa.”
“Lúc gội đầu cẩn thận một chút, đừng để rơi vào trong mắt.”
“Ừa.”
“Quần áo của cậu không cần thay à? Muốn tôi tìm quần áo cho cậu không?”
“Không cần đâu…… Aizzz, được rồi.”
Sau khi Diệp Duệ Thăng ra ngoài, Cẩn Sơ đỡ ngực. Trời ạ, thật sự đập nhanh quá.
Diệp Duệ Thăng từ tủ quần áo của Cẩn Sơ tìm được cho cậu một bộ áo ngủ, nghĩ ngợi một chút còn cầm một cái quần lót, lại còn nhịn không được liếc mắt nhìn thêm một cái, bỗng nhiên cảm thấy mình hơi đáng khinh, gấp nó lại một cách nghiêm trang, đưa vào phòng tắm.
Bên trong rất nhanh liền truyền ra tiếng nước ào ào.
Diệp Duệ Thăng nghe, trong đầu không khỏi xuất hiện một ít hình ảnh cấm kỵ, vội vàng lắc lắc đầu, kéo tâm tư đến cảnh vừa thấy lúc nãy.
Rất rất nhiều cành lá vẫy loạn xạ trong không khí, thật sự rất giống xúc tu quái vật, vừa mới nhìn thấy thật sự là anh vô cùng giật mình. Đó rốt cuộc là chủng loại thực vật gì?
Tay bị cái gì đó chạm vào một chút, Diệp Duệ Thăng cúi đầu nhìn lại. Một quả xanh bự bự rất cẩn thận chạm chạm mình: “Ô ô……”
Diệp Duệ Thăng nhấp nhấp môi: “Con đi theo ta.”
Anh ngồi trên ghế, bé quả thì lơ lửng ở trước mặt anh. Anh nghiêm túc hỏi: “Sao con lại phun hết lên cả người ba con?”
“Ô ô.” Đúng thật là nó không cẩn thận mà.
Diệp Duệ Thăng cũng giải thích được ý nó, lại hỏi: “Không cẩn thận? Vậy cũng không nói trước được à? Con là đứa nhỏ thông minh, lúc làm vậy, cũng không suy xét một chút xem hậu quả thế nào sao?”
Lúc Cẩn Sơ tắm xong đi ra, liền nhìn thấy Diệp Duệ Thăng mang vẻ mặt nghiêm túc ngồi cạnh bàn, một chiếc đũa cắm trên bàn, mà Quả Quả thì đứng trên chiếc đũa này, không nhúc nhích.
“…… Làm sao vậy?”
Diệp Duệ Thăng nhìn cậu một cái: “Tôi đang phạt nó đứng, cậu không phiền chứ?”
Phạt đứng? Cẩn Sơ nhìn kỹ xem Quả Quả, không phải bay, thật sự đứng yên ở trên chiếc đũa nhọn, hơn nữa đầu chiếc đũa kia bị vót đến cực kỳ nhọn, y như cái kim vậy. Đã không thể chạy khỏi chiếc đũa nhọn, lại không thể ngồi xuống, việc này đối với Quả Quả hoạt bát hiếu động mà nói, đúng thật là một trừng phạt lớn.
Lúc này cậu biết đau lòng bé cưng nhà mình: “Thật ra là, bọn tôi thường hay giỡn với nhau, lần này cũng là có hơi đùa giỡn thôi.”
“Vậy cũng phải có chừng mực.” Hiển nhiên Diệp Duệ Thăng nghiêm túc, Cẩn Sơ liền không nói gì nữa. Cậu không biết nên dạy Quả Quả thế nào, Diệp Duệ Thăng rất đáng tin, so với cậu thì biết cách dạy trẻ con hơn. Anh ấy chịu bỏ công sức để dạy thì cũng khá tốt.
Nói thêm, Quả Quả cũng là con anh ấy mà.
Cẩn Sơ liếc mắt nhìn Quả Quả một cái, nhè nhẹ đưa đến ánh mắt đồng tình.
Do con lì lợm đó.
Sau đó Diệp Duệ Thăng hỏi rốt cuộc sao lại thế này, Cẩn Sơ liền nói cho anh biết, Quả Quả còn ăn quặng kim loại nữa, hơn nữa sau khi ăn còn lớn thêm, y như quả dưa.
Diệp Duệ Thăng nhìn Quả Quả như suy tư gì: “Đây là chuyện tốt nhỉ?”
“Chắc là vậy á, tôi nhìn thấy nó rất hăng hái.” Cẩn Sơ khảy khảy viền quần lót, trong lòng cũng không chắc chắn lắm. Nhiều quặng kim loại như thế, anh nói xem nó ăn xong chứa chỗ nào đây, đứa nhỏ này sẽ không thuộc dạng lỗ đen thật chứ?
Diệp Duệ Thăng nhỏ giọng nói: “Vậy để Quả Quả tiếp tục ăn đi. Thật ra đứa nhỏ này rất thông minh, chắc sẽ không làm việc bất lợi với mình đâu.”
Cẩn Sơ: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Diệp Duệ Thăng bỗng nhiên liếc cậu một cái: “Sao vậy? Mặc không thoải mái à?” Chỗ anh nhìn chính là chỗ mông Cẩn Sơ, liếc mắt một cái lập tức thu ánh nhìn lại.
Cẩn Sơ hơi xấu hổ: “Lần đầu tiên tôi mặc cái này, không quen lắm.”
Diệp Duệ Thăng cảm thấy như tăng huyết áp: “Vậy trước kia cậu……” Không phải cũng trống không chứ?
Cẩn Sơ vội nói: “Trước kia đều là tôi tự hóa ra đồ thật.”
Diệp Duệ Thăng yên lặng liếc cậu: “Lại đây, tôi sấy tóc cho cậu.”
Tuy Cẩn Sơ hoàn toàn có thể tự làm khô tóc trong một giây, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ bước qua, ngồi ở mép giường, tùy ý để Diệp Duệ Thăng sấy tóc cho cậu.
Vừa sấy, ngón tay vừa xoa tóc trên đầu Cẩn Sơ.
Cẩn Sơ nhìn lồng ngực trước mắt, vải đen bọc lấy bộ ngực rắn chắc, thấp thoáng toả ra một mùi hương dễ ngửi.
Rõ ràng trần trụi cũng từng thấy thậm chí từng sờ rất nhiều lần, nhưng lần này có vải bọc lại ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện, ngược lại khiến Cẩn Sơ không dời mắt được.
Cậu tiện tay sờ sờ.
Diệp Duệ Thăng đột nhiên dừng lại: “Cẩn Sơ……”
“A, chỉ là tôi có chút không nhịn được.” Đâu chỉ cậu tiện tay đâu, cả người cậu đều hơi ngo ngoe rục rịch, nhìn nhìn, nghĩ trước sau chuyện rửa mắt vừa rồi, liền nhịn không được càng dựa càng gần, càng dựa càng gần, cả lỗ tai đều muốn dán lên luôn.
Trong tiếng gió vù vù, tiếng tim đập thình thịch, thình thịch, thình thịch lại rõ ràng mãnh liệt như thế, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Diệp Duệ Thăng tắt máy sấy, giơ hai tay, bất đắc dĩ nhìn cái đầu tóc xoã tung gần như trực tiếp áp lên ngực anh.
“Cẩn Sơ, cậu đang làm gì?”
Cẩn Sơ chớp chớp mắt, ngẩng đầu nói: “Tim anh cũng đập càng lúc càng nhanh, anh cũng khẩn trương hả?”
Diệp Duệ Thăng nhìn cậu không nói lời nào, nhấp môi, chậm rãi xoa xoa tóc đen xoã tung mềm mại của cậu: “Ừm, tôi rất khẩn trương.”
“Sao lại thế?” Cẩn Sơ tò mò hỏi.
Diệp Duệ Thăng trầm mặc thật lâu, thanh âm trầm thấp nói, “Bởi vì em dựa vào tôi gần như thế, tôi muốn làm vài việc, hiện tại lại không làm được, lại lo lắng mình không khống chế được, cho nên khẩn trương.”
Vậy nên tim đập nhanh như thế, trong lòng cảm giác quái lạ, hơi đứng ngồi không yên, chính là bởi muốn làm mấy việc, lại không thể làm, theo bản năng kiềm chế bản thân lại có vẻ không kiềm chế được sao?
Cẩn Sơ ngây thơ mờ mịt, chịu đựng cùng Diệp Duệ Thăng: “Anh muốn làm cái gì? Vì sao không làm được?”
Diệp Duệ Thăng thấy rõ khuôn mặt cậu đã trưởng thành hơn, nhìn trưởng thành không ít. Nhưng bộ dáng cậu ấy một mực ngây thơ, trong lòng thở dài. Vì sao không thể làm, đương nhiên bởi vì em còn chưa thông suốt rồi.
Anh sờ sờ mặt Cẩn Sơ, hơi lo rằng sẽ dọa cậu, nên vẫn không nói.
Cẩn sơ lại bỗng nhiên nói: “Chuyện anh muốn làm, có phải ôm tôi một cái hay không?”
Diệp Duệ Thăng: “!!!”
Cẩn Sơ bỗng nhiên nhếch khóe miệng cười: “Bởi vì chính là tôi muốn làm như vậy.”
Cậu bỗng nhiên vươn tay, ôm chặt eo Diệp Duệ Thăng, mặt chôn trong lòng anh liều mạng mà dụi dụi. A a a, thật thoải mái, kích động quá! Quả nhiên chính là anh ấy muốn ôm một cái nên tim mới đập nhanh như vậy. Trời biết mỗi lần thấy Quả Quả dụi như thế, trong lòng cậu cũng rất muốn cùng dụi theo.