Đánh giá: 9/10
từ 19025
lượt
Tên khác: Xe lăn bạo quân bạch nguyệt quang
Thể loại: Niên hạ, chủ thụ, nhẹ nhàng, 1v1, HE
Chuyển ngữ: Lea
Chỉnh sửa: Thỏ
Tình trạng bản gốc: Hoàn thành
Văn án
Một lòng một dạ với một người, vì người đó âm thầm lặng lẽ chờ đợi suốt mười năm, Ninh Thời Đình đã đi theo Cố Phỉ Âm từ lâu, vì hắn mà y từ bỏ hết thảy, hôn ước, tiên đồ của mình, bỏ xuống đao mà nhập Vương phủ.
Không màng danh phận, chỉ nghĩ đến ở cùng người mình thương, không ngờ được cuối cùng đổi lại là một ly rượu độc.
Sống lại vào năm mười bảy tuổi, y từ bỏ hết thảy chấp niệm, chỉ mong mỏi một lá thư thả vợ.
Suốt những tháng năm quạnh quẽ trong phủ chỉ có mình y và Thế tử đương tuổi thiếu niên sống chung dưới một mái nhà, nước sông không phạm nước giếng.
Y biết sau này Cố Thính Sương sẽ bức cung giết cha và trở thành một tên bạo quân, y cũng biết đứa trẻ ấy mồ côi mẹ từ nhỏ, thời niên thiếu rất đỗi kham khổ.
Vậy nên y dốc lòng dạy dỗ, dịu dàng bầu bạn, chỉ mong hắn bớt chút hung tàn và thêm phần hòa nhã.
Nào ngờ mùa hè năm ấy, khi y đang nhắm mắt hóng mát trong viện bỗng nghe thấy kẻ dưới thúc giục Thế tử tuyển phi.
Nơi góc rẽ thư phòng, thiếu niên ngồi trên xe lăn với vẻ ngoài lạnh lùng âm hiểm nhếch môi cười khẩy và nói rằng: "Cần gì Thế tử phi, ta chỉ cần cái người trong viện kia thôi."
"Thư thả vợ của y, ta viết."
"Hôn thư tái giá của y, ta gửi."
Kiếp này sống lại bỗng trở thành ánh trăng sáng trong lòng bạo quân, trở thành nốt chu sa in hằn đầu quả tim giá buốt.
*
Năm Cố Thính Sương mười tuổi, mẹ ruột qua đời, linh căn bị hủy, từ đó hắn chỉ có thể sinh hoạt trên xe lăn.
Năm hắn mười bốn tuổi, phụ thân đón "ân nhân" vào Vương phủ, phòng tân hôn đặt ngay trong phòng cũ của người xưa.
Đêm đó hắn xách đao xông vào phòng, cất giọng âm u hừng hực lửa giận: "Cút ra ngoài."
Chàng trai trẻ tháo khăn che mặt nhìn hắn.
Đôi ngươi trong veo, êm ả và tĩnh lặng.
Suốt mười năm kể từ đó về sau, y trở thành tín ngưỡng duy nhất trong lòng hắn.
Tu hành vì y, vào đời vì y, cũng vì y mà hắn nâng đao chém mệnh, chặt đứt nhân quả.
Chỉ vì y là tia sáng cuối cùng chiếu vào cuộc đời hắn.
Khi gặp người,
Đã mười năm lắng nghe sương rỏ.
Khi bên người,
Mưa gió bỗng hóa thuận hòa.
Trọng điểm ngập tràn khát vọng sống của tác giả:
Thụ không có danh phận, cũng không có tình cảm hay quan hệ hôn nhân nào với thằng cha khốn nạn (của công).Thư thả vợ là nhằm vào việc đời trước thằng cha khốn nạn kia không có hôn thư thực tế.Công thụ chỉ hơn kém nhau ba tuổi, không có quan hệ nuôi dưỡng.Hệ yêu đương chữa lành, vẫn là phong cách trước giờ (của tác giả), chủ yếu là ngọt, thỉnh thoảng sẽ có vụn thủy tinh, tám phần đường hai phần dao.
Lập ý: Mười năm uống đá vẫn khó lạnh nhiệt huyết.
Từ điển giải nghĩa và chú thích của Lea:
Thư thả vợ bản gốc là phóng thê thư, cái này khác với hưu (thê) thư hay còn được biết đến với tên "thư bỏ vợ". Như tác giả đã viết trên trọng điểm, vì thằng cha khốn nạn của công đón thụ vào phủ mà không có hôn thư aka giấy chứng nhận kết hôn nên không thể dùng hưu thư được.Tên cha mẹ đặt của công là Thính Sương (听霜), chính là "nghe sương" trong "đã mười năm lắng nghe sương rỏ".Tên tự của công là Ẩm Băng (饮冰), chính là "uống đá" trong "mười năm uống đá vẫn khó lạnh nhiệt huyết".Chữ Tình (晴) trong Tình Vương gia mang nghĩa "trời hừng nắng, trời tạnh ráo".