Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ

Chương 30:




"Hoa Nhiễm!”. Trong khoảnh khắc đó, thân thể của hắn thật căng thẳng, sau đó giống như sợi dây cung bị đứt, hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhặt đóa hoa nhỏ màu trắng trên đất, khuôn mặt lộ ra chán chường: “Hoa Nhiễm, là ta ép ngươi quá chặt sao?”.
Lời còn chưa nói hết, đóa hoa trong tay đã khô héo, khô cằn vo thành một nắm, cuối cùng một chút mùi thơm cũng đã biến mất.
Lần đầu tiên Thập Dạ đụng phải loại chuyện này, giờ khắc này hắn không biết nên giải quyết thế nào. Nàng là bán yêu, hắn cũng là bán yêu, nhưng hắn mang dòng máu Vu tộc, loại máu này để cho hắn có thể hóa giải khuyết điểm bán yêu của mình.
"Xà Yêu, mau giao nương tử của ta ra đây." Không biết từ lúc nào, Nguyệt Vô Phong đã đứng trước mặt Thập Dạ, một tay kéo một chiếc đèn Linh Lung, một tay chỉ thẳng vào Thập Dạ, trừng mắt nhìn.
Trong phút chốc, Thập Dạ ngẩn người, nhưng ngay sau đó khóe môi lại nhẹ nhàng nhếch lên: “Nàng không có ở chỗ của ta”..
Giọng nói già nua từ trong chiếc đèn phát ra: “Người này thật đúng là nói chuyện mà không biết suy nghĩ, không phải nàng đang ở trong tay ngươi sao?”.
Thập Dạ cười nhạo một tiếng: “Thần đèn, một trăm năm trước không phải là đã bị cha ta chôn trong đất sao, tại sao lại ra ngoài được rồi, gặp phải ánh sáng ban ngày có phải là vui mừng đến phát điên rồi không?”.
Sau khi Nguyệt Vô Phong nghe xong, cũng không nói gì, tay hơi dùng sức một chút, miệng đèn cũng đã bị mở ra, trầm giọng thành kính nói: “Ba nguyện vọng, ngươi thích cho thế nào thì làm thế đó, ta chỉ muốn nương tử của ta quay về".
Miệng đèn tràn ngập khói xanh, sau một lúc tản ra, một bóng dáng như sương mù xuất hiện phía trên chiếc đèn, loáng thoáng có thể phân biệt ra bộ dáng của một lão già. Bộ dáng của hắn xem ra có chút hung ác, râu ria lộn xộn, ánh mắt tức giận, trong vô hình nghe được hai tiếng bàn tay "Bốp bốp" vang lên: “Tiểu tử khốn kiếp, thật đúng là cha ngươi sinh, cha ngươi hạ lưu, ngươi cũng hạ lưu. Chuyện cướp thê tử của người ta cũng làm ra được, nàng bị ngươi bức bách, có thể khôi phục bình thường được hay không, cũng không biết chắc được, tại sao ngươi lại làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy".
Nguyệt Vô Phong cũng không biết tại sao một linh thể lại có thể đánh người, nhưng khi hắn nghe đến câu nói cuối cùng của lão giả, thì chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ hoảng sợ. Thần đèn đoạt lại đóa hoa nhỏ, bỏ vào trong tay Nguyệt Vô Phong, nói một câu: “Cứu Tiểu Hoa quan trọng hơn, súc sinh này sẽ trở lại dọn dẹp sau". Nói xong mang theo một luồng gió, biến mất vô tung vô ảnh trong Hắc Nham động của Thập Dạ.
Thần đèn mang theo Nguyệt Vô Phong dừng lại ở một nơi không biết tên, tối lửa tắt đèn, Nguyệt Vô Phong nhìn bộ dáng đóa hoa nhỏ trong tay, hi vọng xa vời.
"Tiểu tử, ngươi lo lắng cái gì? Ta nói lời kia chẳng qua là lừa tên Xà Yêu, xem ra hắn cũng không cạn tình, ta muốn cho hắn áy náy".
Trái tim Nguyệt Vô Phong đang đè nén đến buồn bực, thoáng buông lỏng một chút: “Ta còn tưởng rằng, ta sẽ phải nhìn thấy nàng như vậy mãi mãi".
"Cái này là chuyện rất bình thường, thực vật bán yêu dưới tình huống khẩn cấp sẽ hóa thành nguyên hình để mê hoặc kẻ địch, nhưng mà lần này Tiểu Hoa thật sự bị hoảng sợ đến ngu luôn, vậy mà cũng hiện nguyên hình."
"Vậy phải làm thế nào?”. Trong lời nói của Nguyệt Vô Phong mang theo vui sướng lẫn ưu sầu.
"Cái gì làm thế nào, ngươi không nên nhìn ta, ta cũng chỉ là thần đèn nho nhỏ, ngươi đừng cho rằng ta là vạn năng, nếu không, lúc đầu ta cũng không thể bị một con Xà Yêu thối nhốt vào lòng đất". Thần đèn tuyệt không để ý đến việc nhắc lại chuyện cũ xấu hổ của mình.
"Nhưng ngươi nói đã nói chỉ cần ta cứu ngươi, ngươi sẽ hoàn thành ba nguyện vọng của ta”.. Nguyệt Vô Phong lạnh nhạt nói, nếu hắn đã dám khoác lác như thế, thì cũng không đến nỗi là lừa bịp đi.
"Ta nói thật với ngươi, ban đầu ta bị nhốt, qua mười năm, ta suy nghĩ, nếu người nào cứu ta ra ngoài, ta sẽ thỏa mãn hắn ba nguyện vọng, đáng tiếc không có ai, qua hai mươi năm sau, ta suy nghĩ, nếu người nào cứu ta ra ngoài, ta sẽ thỏa mãn hắn hai nguyện vọng, đáng tiếc vẫn không có ai. Qua ba mươi năm sau, ta suy nghĩ, nếu người nào cứu ta ra ngoài, ta sẽ thỏa mãn hắn một nguyện vọng, bốn mươi năm sau, ta chỉ muốn, nếu người nào cứu ta ra ngoài, ta sẽ để cho hắn sống không bằng chết!”.
Sau khi Nguyệt Vô Phong nghe lời của hắn, vẫn lẳng lặng, ngay sau đó hỏi một câu: “Như vậy ngươi thay đổi tâm ý phải không?”.
"Ai nói ta thay đổi tâm ý?”. Thần đèn giống như không muốn thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình.
"Ta nói, hơn nữa ta còn rất chắc chắn. Xin cứu thê tử của ta”..
Thần đèn trầm ngâm, giọng nói có chút kích động: “Bởi vì ta và ngươi có duyên, ta không muốn giày vò ngươi. Nhưng bây giờ đóa hoa này thật không tốt được, ta chỉ có thể mang ngươi đi tìm mèo yêu, con mèo yêu kia gọi là Tam Phù Dung, trong tay nàng có một pháp bảo rất kỳ lạ, gọi là Phù Dung trâm, vật kia có thể làm cho tất cả trở lại như cũ".
"Là yêu quái".
"Dĩ nhiên, cái tên kia là một tiểu quỷ hẹp hòi, vô duyên vô cớ, nàng sẽ không muốn giao vật trong tay cho ngươi miễn phí đâu, ngươi thấy đúng không?”.
"Lão đầu". Nguyệt Vô Phong có chút không nhịn được, tay muốn nắm thành quả đấm, lại sợ bóp hư đóa hoa trong tay, rốt cuộc không dám, chỉ nhẹ nhàng thả lỏng, hắn trấn định lại, trong lòng đã sớm như bị lửa thiêu đốt: “Xin ngươi đừng nói nhảm nữa”..
"Con mèo yêu kia yêu một con chuột yêu biển, nói rằng ai có thể làm cho con chuột kia nói ra người mình yêu, nàng sẽ đưa Phù Dung trâm trong tay cho người đó?”.
"Chuyện này rất khó thực hiện sao?”.
"Tất nhiên là khó, nếu không, con mèo yêu kia cần gì phải ngày ngày mang theo cây trâm khoe khoang?”.
"Chuyện này dù khó đến đâu, vì Hoa Nhiễm ta cũng phải làm, ngươi xác định chỉ cần ta lấy được cây trâm này, Hoa Nhiễm sẽ khôi phục sao?”.
"Lão già ta còn có thể gạt ngươi sao. Đi đi, ta dẫn ngươi đi!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.