Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ

Chương 34:




Nguyệt Vô Phong nắm tay Hoa Nhiễm, hai người lẳng lặng đi về phía trước. Đường rất dài, nhưng hai người cũng không cảm thấy mệt mỏi hai người đều thực hưởng thụ giây phút này, thậm chí có thể cứ như vậy đi đến thiên trường địa cửu. Ánh trăng sáng ngời, ánh sao rực rỡ, gió đêm hơi lạnh, cũng góp phần tạo nên cảnh đêm tốt đẹp.
"Tướng công, chàng làm sao có thể cứu được ta?”.
"Cái này, nói ra cũng rất dài dòng......"
"Nếu đã nói ra rất dài dòng thì cũng không cần nói, các ngươi cứ tiếp tục khanh khanh ta ta thế này mặt mo của lão già ta đây biết để đâu?”. đúng lúc đôi vợ chồng trẻ hưng phấn nhất thì Thần đèn từ trong chiếc đèn Linh Lung bay ra.
"Tướng công, cái đèn này thật kỳ quái? Làm sao chàng lại có được?”. Hoa Nhiễm tựa sát vào hắn, dáng vẻ giả vờ sợ hãi, hỏi.
"Cái gì mà cái đèn kỳ quái, là thần đèn, thần đèn, hiểu không? Nha đầu chết tiệt kia, thích nói gì thì cứ nói, giả vờ cái gì mà giả vờ, ngươi mới kỳ quái!”. Thần đèn kêu lên đầy uất ức, giọng nói càng trở nên trầm thấp.
Hoa Nhiễm vội vàng đưa mắt ra hiệu với hắn, ý bảo hắn không nên nói nữa.
"Làm sao? Mắt của ngươi bị tật sao, sao lại giật giật liên tục thế kia." Thần đèn đột nhiên muốn trêu đùa.
"Ta......" Hoa Nhiễm cảm thấy màng nhĩ của mình càng thêm căng đau, nàng khẩn trương liếc nhìn Nguyệt Vô Phong một chút, thấy hắn cũng không có biểu hiện bất thường nào, mới yên tâm.
Nhưng dường như thần đèn không muốn bỏ qua cho nàng như vậy: “Cần gì giả vờ, chân thân cũng bị nhìn thấy rồi".
Lúc này Hoa Nhiễm như đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt càng lúc càng khó coi, hai tay siết chặt, cảm giác yên tâm vừa rồi đã sớm mất tích, hàm răng của nàng bất giác cắn chặt môi dưới đến rướm máu. Thân thể của nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, không ai biết nàng muốn làm gì.
Nguyệt Vô Phong bị hành động của nàng làm hoảng sợ, hắn cho là đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng ngồi xổm xuống, ôm Hoa Nhiễm vào trong ngực, lại ngẩng đầu nhìn thần đèn gầm nhẹ một câu: “Không cần làm nàng sợ".
Toàn thân Hoa Nhiễm phát run, nàng không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên giải thích ra sao.
"Hoa Nhiễm......"
"......" Hoa Nhiễm không trả lời, nước mắt rơi xuống không hề báo trước, từng giọt, từng giọt rơi vào trong bùn đất. Một đám mây trôi đến, che khuất ánh trăng, bầu trời thoáng chốc tối sầm, càng làm người ta lo lắng.
"Hoa Nhiễm, ngươi hãy nghe ta nói!”. Nguyệt Vô Phong lớn tiếng kêu lên.
"Nguyệt Vô Phong, chúng ta giải tán đi thôi, thật xin lỗi chàng là ta không nói rõ ràng" Hoa Nhiễm dùng giọng mũi, trấn định trả lời, còn cố gắng nở một nụ cười.
Nguyệt Vô Phong bị những lời này của Hoa Nhiễm chọc tức, vỗ mạnh lên trán nàng, giận quá hóa cười: “Giải tán cái gì giải tán? Nàng cho rằng nàng còn thoát được sao?”.
"Ta......"
"Thật ra, ta đã sớm biết chân thân của nàng là cái gì? Nàng cho rằng ta là một người nông cạn sao? Nàng cho rằng nàng có thể lừa ta, bắt buộc được ta yêu nàng sao, nàng nghĩ nàng có thể một cước đá văng được ta sao? Nếu như lúc đầu nàng có kiêng kỵ thân phận của mình, tại sao lại còn muốn trêu chọc ta?”.
"Ta......" Giờ khắc này, Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy rối loạn, cực kỳ kinh ngạc nói: “Ngươi sớm cũng biết?”.
"Đúng vậy, từ trong miệng cha mẹ của nàng, đã sớm biết được chân tướng, nếu như ta để ý thân phận của nàng, ta đã sớm rời đi rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ. Ta yêu nàng, cho nên ta mặc kệ nàng là cái gì, ai bảo ta lại gặp phải cái người vừa ngớ ngẩn, vừa ngốc nghếch như nàng chứ",
"Nhưng mà ta......" Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy trong lòng ngọt như ăn đường mật, không gì có thể đánh tan được cảm giác này, vui vẻ đến nỗi muốn hét to, lại cảm thấy không ổn, cuối cùng mình cũng là yêu quái.
Nguyệt Vô Phong nhìn thấy mặt nàng lại ngớ ra, không vui, tiếp tục gõ lên trán nàng: “Đồ ngốc, nàng còn muốn ta thế nào, quỳ xuống cầu xin nàng đừng rời khỏi ta, hay cột nàng vào bên cạnh ta. Hoặc là moi tim của mình ra cho nàng nhìn, chứng minh tấm lòng của ta”..
Qua thật lâu, Hoa Nhiễm dang hai cánh tay ra, gắt gao ôm lấy Nguyệt Vô Phong, không bao giờ muốn buông ra, mắt nàng ươn ướt nói: “Thật ra thì ta không ngớ ngẩn, cũng không ngốc, ta có suy nghĩ"
"Hai người các ngươi gương vỡ lại lành xong chưa? Nếu không phải là ta, hừ!”.
"Tử Lão Đầu!”. Hoa Nhiễm ngẩng đầu tức giận, nói nhỏ, ngay sau đó đổi lại cười nịnh: “Cám ơn ngươi, làm cho ta ném đi gánh nặng trong lòng".
Lại thầm suy nghĩ cha mẹ của mình thật đúng là......
Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có cái gì không đúng, gương mặt tức giận, giương nanh múa vuốt nói: “Nguyệt Vô Phong, tại sao chàng không nói cho ta biết rõ, chàng đã biết chân thân của ta."
Nguyệt Vô Phong xấu xa nói: “Ta muốn biết đến lúc nào thì nàng mới muốn thẳng thắn với ta......"
Ánh trăng lại chui ra khỏi đám mây, ánh sáng màu bạc rải đầy cả vùng đất. Chiếu lên trên mặt bọn họ một tầng mỏng, vẻ mặt Hoa Nhiễm hạnh phúc mùi hoa trên người càng thêm nồng đậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.