Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ

Chương 36:




Lúc Quân Qua Bất tới một lần nữa, toàn thân tản mát ra khí thế bá đạo, hắn cường ngạnh khiến bầu không khí đã lạnh lẽo lại càng thêm lạnh lẽo.
"Bảo Tinh Thần Minh tới gặp ta, nàng có đứa bé của ta”..
Thần đèn không ngờ hắn nói câu thứ nhất chính là như vậy. Nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng nhiếch khóe môi: “Nàng đã là thê tử của ta làm sao có thể chắp tay nhường cho kẻ khác?”.
"Nàng mỗi ngày cùng ta tâm sự, cũng chưa từng nhắc qua ngươi." Quân Qua Bất cũng không giận, trầm giọng nói, khiến tất cả không khí xung quanh như bị bao phủ bởi một lớp băng hàn.
Ánh mắt Thần đèn rét lạnh nhưng vẫn giữ vững bình tĩnh mỉm cười: “Nàng mỗi ngày khanh khanh ta ta với ta, không có thời gian nhớ thương ngươi, ngươi không cần phá hư tình cảm giữa chúng ta”..
"Ta thừa nhận hôm nay thương thế của ta khôi phục, đã làm phiền chiếc đèn Linh Lung của ngươi, nhưng mối hận cướp vợ ta sẽ không quên. Chỉ cần ngươi thả nàng, ta có thể đồng ý bất kỳ điều kiện gì của ngươi, nếu ngươi cứ khăng khăng, ta chỉ có cứng rắn cưỡng ép"
"Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con Xà Yêu, làm sao xứng với nàng, còn muốn nàng thay ngươi hy sinh?”..
"Cho nên ta không cần nàng thay ta hy sinh, ta muốn nàng trở lại." Trong nháy mắt, từ một nam tử anh tuấn bá đạo biến thành một mãng xà khổng lồ, thân thể uốn lượn, phun ra cái lưỡi màu đỏ, chậm rãi chuyển thân tới trước mặt thần đèn.
Thần đèn cũng không phải là đèn cạn dầu, bọn hắn đấu ngươi tới đi, ta đi, vừa mới bắt đầu bọn hắn còn có chút lý trí kiềm chế độ mạnh yếu, nhưng lúc sau cả hai chỉ còn suy nghĩ muốn dồn đối phương vào chỗ chết, cho nên cả hai đều dùng hết toàn lực, một chút cũng không giữ lại. Nơi bọn hắn ở, toàn bộ đều bị phá nát.
Nhưng bọn hắn vẫn không có ý dừng lại.
"Dừng tay." Đúng lúc này, một giọng nói mềm mại truyền tới, mặc dù mềm mại, nhưng mang theo quật cường, có sức uy hiếp.
Trong nháy mắt, bọn hắn dừng tay lại, nhưng vì sức lực quá lớn, lúc dừng lại, bị lực phản phệ nên cả hai người bọn hắn cùng khạc ra một búng máu.
Khóe môi bọn hắn vẫn chảy máu, quay người nhìn Tinh Thần Minh, trong nháy mắt trên nét mặt đầy nhu tình mật ý và nồng đậm cưng chìu. Hiện tại nàng đã gầy đi so trước đó vài ngày, trên mặt hơi tức giận: “Rốt cuộc hai người các ngươi đang làm gì?”.
"Thần Minh, rốt cuộc ngươi chịu tới gặp ta?”. Quân Qua Bất cười nhạt, ánh mắt vẫn làm người ta phát rét, Tinh Thần Minh không thể chịu được ánh mắt đó của hắn quá lâu nên chỉ trong chốc lát đã chuyển tầm mắt.
Thần đèn chú ý tới động tác nhỏ đó, trong lòng đau khổ, hắn còn nhớ rõ bộ dạng nàng lúc vui mừng, khóe mắt, đuôi mày đầy vui sướng, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng giờ phút này, nàng khổ sở làm cho hắn đau lòng.
"Thần Minh......" Thần đèn muốn nói cái gì.
"Quân Qua Bất, ngươi về đi, ta đã đồng ý hắn, đời này nhất định phải nợ ngươi." Tinh Thần Minh đột nhiên đầu quay lại, nhìn hắn mỉm cười, bên trong nụ cười bao dung là sự quyết liệt, muốn đoạn tuyệt tình yêu say đắm của hắn, ngay sau đó xoay người lại rất nhanh, nhắm hướng khác từng bước, từng bước rời đi, bước chân có chút chới với, có chút loạng choạng.
Thần đèn không đành lòng, hắn biết giờ khắc này, nàng nhất định rơi lệ, đôi mắt xinh đẹp của nàng chỉ có thể mang theo nụ cười, sao lại có thể rơi lệ, nhưng nàng ngay cả rơi lệ, cũng dịu dàng, làm cho tiếc nuối.
"Thần Minh, vậy ta hủy hoại bản thân mình, ngươi sẽ ở lại bên cạnh ta chứ?”. Xà Yêu đột nhiên muốn hủy mình, ánh sáng mãnh liệt từ đỉnh đầu của hắn phát ra kèm theo tiếng ồn ào tận phía chân trời.
"Không!”. Tinh Thần Minh xoay đầu lại, ngẩn người tại đó, đôi môi run rẩy, không nói ra lời. Đôi mắt đẫm lệ của nàng hiện lên bi thương: “Qua Bất!”.
Quân Qua Bất nằm trên mặt đất, bên cạnh hắn là một vũng máu tươi thật lớn, màu đen, cuồn cuộn chảy ra.
Thần đèn cũng không ngờ sẽ xảy ra loại chuyện như vậy, hắn nhàn nhạt vỗ vỗ Tinh Thần Minh, rời đi "Thần Minh, ngươi đi đi, ta thua, không phải thua hắn, cũng không phải thua ngươi, ta chỉ thua cho thời gian, không gặp được ngươi trước"
Lẳng lặng nghe xong chuyện xưa này, trong lòng Hoa Nhiễm lộ vẻ xúc động, nàng nhìn thần đèn cong khóe môi: “Thần đèn lão ca, ngươi không tệ, là một nam nhân tốt, ngươi yêu nàng đến tột cùng, lại có thể buông tha nàng."
Thần đèn chỉ cười, vẻ mặt buồn bã: “Dù sao ta cũng yêu đơn phương, yêu đơn phương nhất định là không có kết quả."
"Này, sau đó thì sao, tại sao ngươi bị lấy đèn đi?”.
"Con Xà Yêu khốn kiếp kia, hắn thực hiện khổ nhục kế. Ta còn tưởng rằng hắn mất hết sức, nên cùng hắn tiến hành đánh cuộc, đấu pháp, người thắng có thể lấy được Thần Minh. Nhưng lúc đó, ta muốn Thần Minh đến phát điên, nên đồng ý, sau đó mới phát hiện, căn bản ta đấu không lại hắn, bất hạnh hơn chính là, chiếc đèn linh lung của ta sớm đã bị hắn động tay động chân, cắn trả lại, sau đó bị chôn vùi".
"Thế Thần Minh đâu......?”. Lẽ ra Hoa Nhiễm không định hỏi, nhưng quá nhập tâm vào câu chuyện nên nàng không nhịn được bật thốt.
"Mặc dù Thần Minh là nữ phù thủy, dung mạo có thể không già, nhưng vẫn là người phàm, nàng cũng sẽ chết đi. Sau khi chết, bị xà yêu bỏ vào trong quan tài pha lê, vĩnh viễn giữ trong bóng tối, ta không nhìn thấy được đồ vật trong bóng tối, cho nên cả đời ta cũng sẽ không được gặp lại nàng, cũng chỉ có thể gặp nàng trong trí nhớ của ta thôi". Hắn cúi đầu nở nụ cười: “Cuộc đời có bảy cái khổ, trong đó một cái khổ chính là không thể cầu xin."
Nguyệt Vô Phong không lên tiếng, ôm chặt Hoa Nhiễm.
Giọng Thần đèn trở nên khàn khàn: “Ta đã mệt mỏi”.
Sau đó lại chui vào chiếc đèn linh lung, thật lâu không hề ra ngoài nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.