Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ

Chương 4:




"Bốp…….”
Thủy Tinh Cầu trong nháy mắt mảnh vụn văng tung tóe, ánh sáng màu xanh dương trong lúc nhất thời trong động sáng lên.
Thập Dạ vẻ mặt tức giận, nữ nhân thuộc về hắn lại có thể cùng nam nhân khác... Mới vừa rồi, thủy tinh cầu đã tiết lộ tất cả bí mật. Hắn không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng!
"Dạ, sao lại tức giận?”. Chỗ tối đi ra một nữ nhân mê hồn, một cái khăn lụa màu đen che kín cả khuôn mặt nàng, chỉ chừa ra hai mắt, mơ hồ nhìn thấy sống mũi thẳng tắp và một đôi mắt hạnh đang giễu cợt. Nàng gọi là Lục Thủy Xích Đồng Tử, chỉ vì đôi mắt của nàng, trời sanh có màu đỏ, chẳng qua, hiện tại nàng luyện võ công nên đã có năng lực khống chế màu sắc đôi mắt của mình.
Xích Đồng cong nhẹ khóe miệng: "Dạ, ngươi thật đúng là...... Ha ha: “ Nàng cúi đầu nở nụ cười: “Ngươi vẫn biết ta không hề có hứng thú với nam nhân".
"Vậy ngươi trực tiếp giết hắn đi! Ta nhớ ngươi có danh hiệu Độc Vương?”.
Xích Đồng kiều mỵ cười thành tiếng, liếc mắt nhìn đuôi rắn đung đưa trên mặt đất sau lưng Thập Dạ: "Dạ, hay là ngươi giải quyết bữa trưa hôm nay rồi hãy nói, lần này cần tìm nữ nhân như thế nào? Gầy, mập, quyến rũ, hay lạnh lùng thanh cao?”.
"Dù sao là bữa trưa, thế nào cũng được!”.
Thập Dạ yêu mỵ, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhếch lên, dung nhan tuyệt thế khiến cho bất kỳ nữ nhân nào cũng cảm thấy xấu hổ, mái tóc bạch kim dài rũ xuống trên mặt đất, phối hợp với áo khoác đỏ rực như máu, cả người phát ra hơi thở yêu tà. Trong nháy mắt tiếp theo, đuôi rắn phía sau hắn biến mất không còn bóng dáng, giống như vừa rồi, đuôi rắn khổng lồ kia chỉ là một ảo giác.
Lục Thủy Xích Đồng Tử không quá nửa nén hương đã tìm được bốn nữ nhân quyến rũ đến, nàng nhìn bốn nữ nhân này nói: “Phục vụ hắn cho tốt, chỗ tốt sẽ không thiếu cho các ngươi".
Bốn nữ nhân này béo, gầy, tư thái khác nhau. Trước một khắc vẫn đang trên đường cái, thoắt một cái đã xuất hiện ở bên trong động nham tăm tối này, trong lòng các nàng có chút lo lắng nhưng vừa định chạy đi, lại phát hiện chóp mũi lượn lờ một mùi thơm nhàn nhạt, thanh nhã, bốn người họ theo mùi thơm đó đi tới, ở bên trong mờ mịt hơi nước, một nam nhân tóc trắng đang đứng trong bồn, mái tóc búi lên thật cao, lộ ra phần lưng trơn bóng như bạch ngọc và thấp thoáng khe mông, bốn nữ nhân không khỏi nhìn chòng chọc.
Âm thanh dụ hoặc của nam nhân đưa tới: “Còn đứng đó làm gì, tới đây......"
Bốn nữ nhân không tự chủ được, dời thân thể đi về phía trước. Bước chân chậm rãi di động lạo xạo tiến lên.
Thập Dạ lui về sau một bước, tựa người vào thành bồn, tay chân mở ra, bốn nữ nhân đều nín thở, quỳ trên mặt đất, không tự chủ đưa ra bàn tay ngọc thon thon, chia ra làm hai bên trái, phải của hắn, đấm bóp hai vai, huyệt Thái Dương, nặng nhẹ vừa phải thích hợp, xoay quanh một vòng, Thập Dạ thõa mãn thở ra.
Khi Thập Dạ tắm xong, từ trong nước đứng dậy, sau đó xoay người lại, bốn nữ nhân hô nhỏ một tiếng, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào dùng ngôn ngữ đi biểu đạt người trước mắt, dung nhan độc nhất vô nhị: “Đẹp quá......"
Thập Dạ không cảm thấy tức giận, hắn khẽ cong đôi môi đỏ mọng, hơi thở như hoa lan: “Đẹp sao?”.
Bốn nữ nhân nghe hắn hỏi, khẽ ngây ngẩn, vội vàng cúi đầu, không biết vì ngượng ngùng hay không dám bày tỏ thẳng với nam nhân trước mắt này. Trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
"Cởi y phục xuống, tắm rửa cho sạch sẽ......" Thập Dạ nhìn dáng vẻ bốn nữ nhân, không khỏi cong khóe miệng, chỉ có nữ nhân kia mới dám ở trước mặt của hắn càn rỡ. Nhớ tới nữ nhân kia, đột nhiên cảm thấy bốn nữ nhân trước mắt có chỗ thua kém, mặc dù quyến rũ hay vóc người của nàng đều kém bọn họ, nhưng hắn yêu nàng, không oán than, không hối hận.
Hắn đứng lên, đôi chân trơn bóng đạp lên tấm thảm lông bên cạnh bồn, không dùng khăn lông lau thân thể của hắn, từng dòng nước theo thân thể hắn nhỏ xuống bắp thịt, hấp dẫn không nói nên lời. Trên người hắn phát ra hơi ấm làm cho nước trên người hắn trong nháy mắt khô ráo, mái tóc bạch kim dài xõa xuống, che đậy cảnh xuân sau lưng.
Nữ nhân phía sau hắn nghẹn họng nhìn trân trối, miệng đắng lưỡi khô, có khi ẩn hiện càng thêm mê hoặc. Suy nghĩ của các nàng dừng lại, khi thấy vật đặc trưng của nam nhân phía trước bụng hắn, chỉ cảm thấy dưới bụng oanh một tiếng, mơ hồ dậy sóng.
Thật ra có lúc, đánh vào thị giác chính là tán tỉnh tốt nhất.
"Làm cho thân thể khô ráo, sạch sẽ, rồi đến trong phòng tìm ta!”. Thập Dạ đưa tay lên, ánh sáng xung quanh tối lại một chút, ánh sáng màu hồng mờ mịt chiếu vào da thịt trắng như tuyết của hắn, trông vô cùng quỷ dị.
Các nữ nhân xiêm áo hầu như không còn, đứng trước chiếc giường êm ái rộng rãi của Thập Dạ, Thập Dạ nằm nghiêng trên giường, đầu gác trên tay, trên người miễn cưỡng khoác một tấm áo choàng màu đỏ chót, vạt áo rộng mở, tơ lụa khoác hờ trên người tự do trượt xuống khỏi vai, lộ ra tảng lớn da thịt trắng nõn như tuyết.
Thập Dạ đưa ra một ngón tay ngoắc ngoắc bọn họ, khóe miệng tươi cười tà mị, giống như bông hoa sinh trưởng trên vách đá cứng, nở rộ, xinh đẹp khác thường: “Bắt đầu đi".
Ánh mắt bốn nữ nhân nhìn ngực Thập Dạ, không biết bởi vì vẻ đẹp tuấn mỹ của Thập Dạ dụ hoặc bọn họ, hay cử động kia dụ dỗ bọn họ, trên mặt của các nàng có vẻ xấu hổ, ngay sau đó, giống như con rắn quấn lấy hắn.
Một nữ nhân tiến lên dâng lên đôi môi đỏ mọng, lúc sắp chạm vào đôi môi xinh đẹp của Thập Dạ, hắn giơ ngón tay thon thon như ngọc ra, nhẹ nhàng đặt lên môi của nàng, trong ánh mắt quyến rũ, ra lệnh: "Nơi này, ngươi không thể đụng đến".
Tám cánh tay mềm mại không xương, rất có kỹ xảo vuốt trên người của hắn, nhẹ nhàng cởi bỏ tấm áo choàng màu đỏ trên người hắn, thân thể trên giường phối hợp với tấm áo choàng màu đỏ làm nổi bật vẻ mặt tinh xảo hoàn mỹ, xinh đẹp làm cho người ta không thể rời mắt.
Tay của nữ nhân vuốt từ cổ của hắn đến ngực, da thịt mịn màng giống như tơ lụa thượng hạng, họ vuốt khẽ bộ ngực nổi lên của hắn, dùng ngón tay xoa nhẹ, bụng không có miếng thịt dư thừa, trực tiếp trợt xuống, vuốt ve nơi bụng dưới của hắn, khẽ vuốt ve, cho đến khi chỗ đó từ từ trở nên thẳng tắp.
Bốn nữ nhân đều đã động tình, giữa đùi bọn họ đã thật ẩm ướt, giọng Thập Dạ khàn khàn: “Từng người một, tiến lên......"
Một nữ nhân đã nhịn không được, tiến lên giạng chân ở phần eo của hắn, quay trái quay phải, thân thể của nàng lập tức bị phình lên, chuyển động, vừa thõa mãn rên rỉ, tiếng rên rỉ phát ra càng lớn......
Xích Đồng đứng ngoài cửa, nghe tiếng rên rỉ, lạnh lùng cảm thán: “Những nữ nhân này, ai cũng lẳng lơ...... tinh lực của Dạ thật tốt, mỗi ngày cỡi vài người...... Hừ!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.