Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ

Chương 5:




Thật là một đám phế vật, mới đến vài cái đã không được!
Nữ nhân bên cạnh Thập Dạ luôn miệng nói mình không được, nàng liên tiếp thở gấp, trước ngực phập phồng kịch liệt. Thập Dạ đột nhiên lật người một cái, đè một nữ nhân xuống dưới thân, ánh mắt của hắn phát ra một loại ánh sáng rét lạnh, hai tay của hắn nắm hai gò bồng đào mềm mại của nàng, dùng sức vuốt ve, cho đến khi nữ nhân nhỏ giọng hô đau, hắn mới buông ra. Hắn chỉ dừng lại một chút, tay của hắn liền trượt xuống giữ chặt eo nữ nhân, bụng dưới dùng sức kích thích, từng phát, từng phát đâm xuyên đến chỗ sâu nhất, tiếng ngâm nga của nữ nhân và âm thanh hai thân thể va chạm vào nhau, tại thời điểm này tạo ra một bản nhạc hài hòa......
Hắn cố gắng làm cho nữ nhân phía dưới thỏa mãn, trừ môi, môi của hắn hôn qua môi của nàng, cảm thụ ngọt ngào của nàng, vì vậy hắn không cho phép những nữ nhân khác đụng nó. Khi Thập Dạ đè nữ nhân thứ tư, hắn khẽ nhắm mắt lại, trong đầu lập tức lóe lên là dáng vẻ của nàng, bộ dáng nàng chống nạnh quở trách hắn, hai mắt thật to nhìn chằm chằm hắn, cái miệng nhỏ hồng hồng nhanh chóng đóng mở, không biết nói gì, khóe môi hắn nhếch lên một tia dịu dàng, nhẹ giọng rù rì nói: “Hoa Nhiễm......" Hắn dùng lực ôm nữ nhân phía dưới, nhanh chóng rung động mấy cái, rốt cuộc đạt tới tột cùng....
Hắn mở mắt, hỏi nữ nhân phía dưới: “Thích không?”.
"Thật thích!”. nữ nhân phía dưới phát ra than nhẹ, thanh âm tê dại mềm mại. Nàng kêu lên một tiếng, còn chưa hiểu chuyện gì, nửa người dưới và nửa người trên của nàng đứt lìa ra, máu tươi bắn tung toé, trên khăn trải giường đỏ thẫm xuất hiện một màu đen quỷ dị.
Hai chân Thập Dạ đã bị một cái đuôi rắn màu đen khổng lồ thay thế, đuôi dài cuồn cuộn nổi lên thân thể nữ nhân, đưa đến khóe miệng, đưa tay ra sờ sờ mặt của nàng: “Vui vẻ phải trả giá thật lớn!”.
Ba nữ nhân khác từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, từ trong ảo tưởng lãng mạn tới thực tế tàn khốc, họ cử động, muốn chạy trốn nhưng thân thể dường như sớm đã không phải là của họ, không thể động đậy, hoảng sợ đến nổi các nàng quên thét chói tai.
Xích Đồng thở dài, còn phải sống một tháng như thế, Thập Dạ này, biến bạn trên giường làm thức ăn, quá trình này quá tàn nhẫn, nàng là người máu lạnh nhưng đối với chuyện như vậy cũng có chút sợ hãi.
Thập Dạ ngồi ở đầu giường, khóe môi có vết máu, áo choàng màu đỏ càng thêm đỏ tươi, hắn hít một hơi thật sâu, mùi máu tanh rất thơm, đây là một loại mùi thơm khắc vào xương tủy.
Nếu không phải vì thân thể hắn suy yếu, hắn đã sớm đi ra ngoài tìm nàng rồi, nếu không cũng sẽ không bị nam nhân khác chiếm tiên cơ.
Hai tháng trước hắn quen biết với Hoa Nhiễm, ngày đó đúng lúc hắn bị cha của mình dùng lực cắn trả, trên người chảy ra dòng máu yêu tộc, hắn biến thành người không ra người, yêu quái không ra yêu quái. Giờ phút này, toàn thân hắn tản ra tà khí quỷ dị, xinh đẹp, hắn phải tìm nữ nhân, uống máu của các nàng, ăn thịt của các nàng, nếu không pháp lực của hắn không có cách nào khôi phục.
Hắn lấy đuôi rắn biến thành đôi chân, mình mặc áo choàng màu đỏ đi trên đường cái, tìm kiếm con mồi hắn muốn, trên đường cái người lui tới không ngừng, nhưng hấp dẫn hắn nhất là tiếng rao hàng không giống người khác: “Bán thuốc đây, bán thuốc đây, thuốc nơi này tốt nhất trên thế giới, bỏ lỡ thôn này, cũng không tìm thấy ở nơi khác...."
Thanh âm của nàng rất ngọt, vì liên tục cao giọng gào thét, có chút bị hụt hơi, nàng thở gấp.
Thập Dạ không tự chủ được đi tới gần nàng, trên đường cái không có một người nào để ý nàng, nhưng Hoa Nhiễm vẫn ra sức gào thét, trên mặt nụ cười cởi mở, cố gắng đề cử thuốc của mình.
Thập Dạ đứng lại trước mặt nàng, nữ nhân này ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào hắn, tròng mắt trắng đen rõ ràng của nàng trong một khắc nhìn vào thẳng vào hắn. Chưa từng có một nữ nhân nào dám nhìn thẳng vào hắn, vừa rồi đi tới, có rất nhiều ánh mắt nữ nhân dính trên người của hắn, tuy nhiên chỉ nhìn ở xa xa. Chỉ cần ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua, họ liền lập tức cúi đầu.
Bị nữ nhân trước mắt này nhìn chòng chọc thật lâu, Thập Dạ không khỏi tức giận, lại nghe nữ nhân trước mắt này nói: “Công tử, thật ra thì ngươi không cần mua thuốc cũng được, bởi vì vẻ đẹp của ngươi chính là thuốc tốt nhất. Nhưng ánh mắt của ngươi quá lạnh lùng, sẽ dọa sợ nữ nhân dưới người của ngươi, cho nên ta đề nghị nên mua một ít thì tốt hơn......"
Thập Dạ tức cười, đáy lòng không khỏi ngầm chế giễu, vẫn nghiêm mặt, đột nhiên trong cơ thể ma tính bộc phát, hắn cần máu, máu của nữ nhân. Hắn nhìn nữ nhân trước mặt lộ ra nụ cười mê hoặc: “Cô nương, thuốc này ta muốn mua hết, trong nhà còn nữa không? Ta còn cần nhiều hơn".
Hoa Nhiễm đột nhiên cúi đầu nở nụ cười: "Công tử, mua nhiều như vậy cũng không hay, ăn sẽ hư thân thể".
Thập Dạ cố gắng kiềm chế ham muốn xé nát nàng ngay trên đường này nói: "Bằng hữu của ta cũng cần!”.
"Vậy thì tốt, ta về nhà lấy". Hoa Nhiễm cười khờ dại, thu dọn quán, nụ cười hồn nhiên, ngay lúc xoay lưng đi đã biến thành nụ cười tà ác đến cực điểm, hắc hắc, bán nhiều như vậy, một trăm lượng bạc đó.
Thập Dạ có thể cảm nhận được nét mặt của nàng, khẽ nhíu mày, nữ nhân này đúng thật là...... Đặc biệt.
Sau khi Hoa Nhiễm đưa Thập Dạ về nhà, Thập Dạ cũng đã khẩn cấp đóng cửa lại, đuôi rắn sau lưng không kịp chờ đã hiện ra, Hoa Nhiễm mơ hồ cảm thấy không khí có chút u ám, xoay người lại nhìn nam nhân xinh đẹp vừa rồi, bây giờ càng thêm xinh đẹp, ánh mắt quỷ mị, đuôi rắn khổng lồ phía dưới đã sớm uốn lượn.
Thập Dạ nhìn thấy Hoa Nhiễm quay đầu lại, vốn cho là nàng sẽ sợ hãi, không nghĩ tới Hoa Nhiễm chỉ cười cười, tiến lên hung hăng dùng chân đá đuôi rắn hắn một cái, nơi đó là nhược điểm của hắn, hắn đau đến đổ mồ hôi lạnh. Ngay sau đó, Hoa Nhiễm xuất ra quyền, hai quả đấm nhanh chóng đánh trúng trên mặt hắn: "Hừ, con rắn tinh nhỏ, ngươi lừa ta, bạc của ta, bạc của ta.... Ta muốn đánh ngươi thành đầu heo".
Thập Dạ đảo người, đưa tay nắm Hoa Nhiễm quăng lên giường, cái mông của nàng đổ sầm lên giường, đau đến nỗi nàng thét chói tai, nàng xoa cái mông của mình, ngón tay chỉ vào Thập Dạ: "Con rắn tinh nhỏ, ta cho ngươi biết, ngươi dám khi dễ ta, ta sẽ nói cho Hoa Yêu cha ta biết, hừ, lão nhân gia người nhất định sẽ chặt ngươi ra làm trăm mảnh".
Thập Dạ bị nàng lăn qua lăn lại, cảm giác khó nhịn có chút suy yếu.
Cha nàng là Hoa Yêu? Chẳng lẽ chính là phong lưu Hoa Yêu, nữ nhân trước mặt này trên người cũng có một nửa máu của Hoa Yêu, không trách được nàng không sợ yêu quái, lại có thể đánh trúng vào mặt hắn, không biết bản tính phong lưu, nàng được kế thừa mấy phần.
Hoa Nhiễm nhìn thấy Thập Dạ sửng người tại chỗ, không khỏi sinh ra lòng thương hại, cha nàng từng nói với nàng, nửa yêu quái không khác với người thường, trừ phi bị thương nặng, mới có thể biến thành nửa người nửa yêu, vì vậy nàng đứng lên, tới gần hắn, sờ sờ mặt của hắn: “Con rắn tinh nhỏ đáng thương, ngươi làm sao vậy, cần ta giúp một tay sao?”.
"Ta muốn ăn ngươi". Thập Dạ đột nhiên cũng không muốn giết nàng, đầu tiên nàng là con gái của Hoa Yêu, tiếp theo hắn cảm thấy nàng là cô gái tốt nên hảo hảo hưởng thụ thế giới này.
Trong nháy mắt Hoa Nhiễm sải bước, trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ, Thập Dạ cũng không đuổi theo, thấy nàng chạy, mình cũng nên đi tìm con mồi mới, nhưng hắn mới vừa dùng đuôi rắn bò đến sân, chỉ thấy Hoa Nhiễm trong tay bưng một chén không biết là máu động vật gì, Hoa Nhiễm run lẩy bẩy đưa máu tươi ra: "Con rắn tinh nhỏ a, thật ra ta cũng là một đóa hoa nhỏ xinh đẹp nhưng không có mùi máu tươi, cho nên ngươi chỉ nên uống máu heo thôi......"
Thấy mùi máu, bản năng khát máu Thập Dạ nổi dậy, thấy nữ nhân trước mắt hắn vẫn lắc lư, lần này hắn không chút lưu tình ném nàng ra ngoài tường, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi tìm nữ nhân khác......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.