Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ

Chương 6:




Kể từ hôm đó, Thập Dạ chỉ tới một lần, lần đó sau khi hắn ăn uống no đủ, hắn mới ra ngoài, hắn lại đi gặp Hoa Nhiễm, không nghĩ tới nữ nhân kia đã sớm quên mất hắn không còn một mống, lúc nàng nhìn thấy hắn, trong mắt không có một chút cảm giác quen biết, nàng dắt tay áo của hắn, giới thiệu thuốc nhà mình tốt đến cỡ nào.
"Nam nhân xinh đẹp như ngươi, chuẩn bị thuốc như vậy, cuộc yêu càng thêm đắc ý".
Trong một khắc, Thập Dạ cảm thấy có một loại mất mát mà cho tới bây giờ chưa từng nếm qua, hắn dùng sức nắm tay Hoa Nhiễm, cơ hồ muốn làm gãy tay nàng, tại sao trong mắt nàng không có hắn.
Hoa Nhiễm vội vàng nói: “Ngươi muốn bao nhiêu thì lấy đi, xem như ta tính cho ngươi rẻ hơn một chút!”.
Thập Dạ ấm ức, từ trong lòng ngực móc ra mấy nén bạc ném tới: “Không cần".
Nói xong, hắn xoay người rời đi, không muốn rước lấy tức giận từ nữ nhân này.
"Công tử, thuốc của ngươi....."
"Ta không cần......" Hắn nghĩ nghĩ xoay người lại, nhanh chóng giữ chặt cái ót Hoa Nhiễm, đặt đôi môi đỏ tươi của mình lên môi nàng, cảm giác mềm mại làm cho tâm thần hắn nhộn nhạo, đang lúc hắn muốn hôn càng sâu thì bị Hoa Nhiễm tát một cái thật mạnh, Hoa Nhiễm giận dữ ngút trời, ngửa mặt lên trời thét to: “Nụ hôn đầu tiên của ta.....đã bán đi".
Hắn càng chạy càng nhanh, khóe môi hiện ra nụ cười ôn nhu, còn hai tháng nữa, hắn sẽ thoát khỏi thương tích, đến lúc đó, Hoa Nhiễm ngươi, nơi nào cũng không thể trốn. Bây giờ, hắn không dám đến gần nàng, hắn sợ mình đột nhiên nổi điên, liền ăn nàng, hắn cũng sợ hắn sẽ làm tổn thương đến nàng.
Nhưng hắn nhớ nhung nàng, vì vậy hắn dùng tinh cầu nhìn nàng, tiếng rao hàng của nàng trên đường cái, lúc nàng đang tắm thân thể trần truồng, vừa lau chùi thân thể, vừa vui sướng ngâm nga, mà lúc đó, dục vọng của hắn luôn căng ra, không được phóng thích, hắn yêu thích nàng, thích nàng thỉnh thoảng ngây thơ, thỉnh thoảng thuần khiết, thỉnh thoảng bá đạo...... khi nàng ở trong thủy tinh cầu, nàng là của hắn, một mình hắn.
Nhưng chuyện thế gian tất cả đều không phát triển theo nguyện vọng của người ta.
Kể từ lúc bên cạnh nàng có thêm một nam nhân, nàng đã thay đổi cuộc sống hiện tại, nàng thu dọn quán, đi theo nam nhân này tới thôn Bảo, hắn không quen nhìn nàng cười với người kia, hung hăng với người kia, thể hiện tấm lòng chân thật của nàng đối với nam nhân này.
Thập Dạ đột nhiên nở nụ cười: “Cướp nàng đi đều phải chết!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.