Tác giả: Bất Thị Phong Động (Không Phải Gió Thổi)
Chuyển ngữ: Canmilia
ĐÂY LÀ BẢN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI VÀ CHƯA ĐƯỢC TÁC GIẢ CHO PHÉP. XIN ĐỪNG MANG ĐI ĐÂU KHÁC NGOÀI WORDPRESS VÀ WA.TT.P.A.D CỦA CANMILIA
Tiên Châu, cõi 8001, Ninh Thời Đình mười bảy tuổi.
Phủ Tình Vương đã rất lâu không náo nhiệt như vậy. Mưa phùn gió nhẹ, tiên đồng xếp thành hai hàng chờ trước viện, trong tay mỗi người đều cầm một cây dù, bung ra tạo thành một con đường khô mát cho người chuẩn bị vào phủ.
"Tất cả phải cẩn thận, công tử không thích người khác chạm vào mình. Đồ dùng vệ sinh, đi lại đều phải dùng riêng. Vương gia đã nói công tử là ân nhân, về sau sẽ trông coi việc trong phủ. Đã hiểu chưa?"
Người nói chuyện là một nhóc tiên đồng.
Bé trai tiên đồng có làn da trắng mịn và gương mặt thanh tú. Nhóc khoác tiên bào nhiều lớp màu xanh đậm, gọn gàng tỉ mỉ giống như con người nhóc. Tuổi còn nhỏ lại toát ra một loại khí chất không chút cẩu thả có chút ngây thơ, hở một tí sẽ trợn tròn đôi mắt trừng người ta.
Sau khi nhắc nhở người làm, Thính Thư mới lấy một khăn tay được làm bằng chỉ bạc từ trong tay áo, xếp thành hình vuông, trịnh trọng đặt lên tay.
"Mời công tử xuống kiệu. Bên ngoài trời lạnh, còn đang mưa, công tử cẩn thận mặt đất trơn."
Tấm màn bị vén lên, Ninh Thời Đình vươn tay cách một tấm khăn lụa nắm lấy đầu ngón tay Thính Thư.
Thính Thư mới mười hai tuổi, vóc người không cao lắm nên phải nhón chân mới có thể đỡ y. Ninh Thời Đình hơi cúi người, nương theo nhóc bước xuống.
Trời xanh được vẽ trên tán ô trắng, Thính Thư ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.
Thiếu niên mười bảy tuổi khoác lên mình bộ áo màu đỏ cầu kỳ lộng lẫy. Trong thời tiết đầu thu, y choàng thêm áo choàng, có vẻ như y sợ lạnh.
Màu sắc tươi sáng càng tôn lên nước da trắng nõn của y.
Mão vàng và dây hạt châu rủ xuống tạo thành một tấm màn mỏng che đi nửa khuôn mặt của Ninh Thời Đình. Cậu nhóc ngước lên nhìn nhưng chỉ có thể thấy phần cằm của y, trắng nõn tinh xảo, đẹp đến mức trông không giống người thật.
Sương mù dày đặc trong cơn mưa nhỏ, bầu trời nhanh chóng tối đi.
Nhóc tiên đồng có tên là Thính Thư cố gắng nhìn nhưng cũng chỉ có thể nhìn được đôi mắt bên dưới lớp châu ngọc kia, lạnh nhạt mà hòa nhã, đôi mắt rũ xuống nhìn sang trông mờ mờ ảo ảo. Mái tóc bạch kim tản mát phía sau chiếc mão cao nhiễm lên một màu lam cực kỳ nhạt.
"Công tử về phòng ạ?" Thính Thư hỏi y, "Vương gia nói, tất cả đều làm theo quy cách Vương phi gả vào phủ. Nhưng Vương gia đột nhiên phải ra chiến trường, thế tử đi đứng không tiện, đưa dâu, đón dâu đều khiến công tử chịu thiệt. Nhưng có Thính Thư ở đây, chắc chắn sẽ không để công tử chịu thiệt đâu."
Cặp mắt kia cong lên, Ninh Thời Đình đang cười.
"Em vẫn giống như trước đây."
Thính Thư nói: "Em sẽ không kéo chân công tử giống lúc trước nữa. Nếu không phải công tử nhặt được em trên chiến trường, em sẽ không có cách nào nhìn thấy công tử như hiện tại, cũng không có cơ hội hầu hạ công tử." Nhóc con nghiêm túc giơ cao dù, cố hết sức che cho y.
Ninh Thời Đình duỗi tay cầm lấy cây dù, tay còn lại vẫn nắm lấy tay nhóc qua lớp khăn lụa bạc: "Đi thôi. Tạm thời không về phòng, chúng ta đi dạo xung quanh."
"Hôm nay là ngày đại hỉ của công tử, công tử không muốn đến phòng tân hôn trước sao?"
Thính Thư hỏi, sau đó suy nghĩ một chút, tìm một lý do cho y, "Cũng được ạ. Bây giờ Vương gia không ở đây nên có đến phòng tân hôn hay không cũng không quan trọng. Công tử nên đi nhiều một chút, thân thể công tử không tốt. Em dẫn công tử đi làm quen vương phủ trước nha. Sau này tất cả mọi người sẽ nghe công tử."
Những người khác đã lui xuống, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Một cao một thấp, không giống chủ tớ mà ngược lại giống hai anh em hơn.
Thính Thư đi bên cạnh y, đi đến đâu giới thiệu cho y đến đó: "Nơi này lớn lắm, em tới đây hai tháng rồi mà chưa đi hết nữa. Công tử, sức khỏe công tử không tốt, núi săn phía sau vườn hoa phía Nam chớ nên đi. Nơi đó có bảy ngọn tiên sơn, chim thú gì cũng có, công tử lại không có tiên pháp..."
Ninh Thời Đình yên lặng lắng nghe.
Một lát sau, Thính Thư nói đến khô miệng nên tạm dừng, nhóc chạy tới hồ nước vốc nước uống.
Người phía sau nhẹ nhàng nói: "Thính Thư, kêu người dọn đồ của ta đến phòng sách phía Đông đi."
Thính Thư quay đầu lại, thấy Ninh Thời Đình cầm dù trắng, hơi hơi ngửa đầu nhìn bầu trời xanh.
Ô che mưa không ngăn được những hạt mưa nhỏ vụn, mưa bụi dày đặc, lớp nước mỏng bao phủ mái tóc y, sương trắng cợt nhã ngã vào trong tóc, khiến người khác muốn duỗi tay lau đi.
"Công tử thích đọc sách, muốn ở phòng sách đương nhiên là được. Chỉ là Vương gia nói mọi người không thể tiếp đãi long trọng như với khách quý mà thất lễ với công tử, ít nhất đêm đầu tiên phải ngủ ở phòng tân hôn. Nếu không Vương gia biết được thì hạ nhân trong phủ sẽ bị lột da hết."
Thính Thư có ý tốt, từ trước đến nay, người khác muốn làm gì nhóc không bao giờ hỏi lý do.
Lúc gặp được Ninh Thời Đình, điều này đã trở thành luật sắt — Y muốn làm gì cứ tự nhiên làm, Thính Thư sẽ tự mình giải thích cho y, hơn nữa còn giữ vững niềm tin ở y không thay đổi.
Tính cách như vậy rất dễ bị bán, mà cậu nhóc cũng là một yêu tinh Phù Du hệ băng quý giá. Không biết bao nhiêu lần bị người ta mua đi bán lại ở Tiên giới, cuối cùng mới được Ninh Thời Đình nhặt được.
Thính Thư uống nước xong, quay đầu lại bên cạnh y.
Nhóc con đưa tay ra, định nắm lấy tay y như lúc nãy nhưng khi nhìn thấy nét mặt đằng sau lớp châu ngọc kia, cậu nhóc như nghĩ đến điều gì mà rụt tay lại.
Ninh Thời Đình đưa khăn tay màu bạc cho nhóc.
Vẫn là chiếc khăn được đan từ chỉ bạc ban nãy.
Tất cả người ở Tiên Châu đều biết Tình vương Cố Phỉ Âm không thích pháp khí, không thích kỳ trân dị bảo, chỉ thích những món đồ bằng bạc. Phần lớn đồ trang trí trong phủ Tình Vương đều bằng bạc.
Song, Ninh Thời Đình là một ngoại lệ. Y là người bên cạnh Tình Vương nhưng chưa từng chạm vào món đồ nào màu bạc. Thậm chí, khi được ban thưởng bộ giáp màu bạc y cũng không mặc.
Những người khác không biết tại sao. Thỉnh thoảng nghe được tin đồn cũng chỉ biết rằng vị mỹ nhân bên cạnh Tình vương là con cháu của Phượng Hoàng và Giao Nhân. Cực kỳ đẹp và cũng vô cùng thích cái đẹp, y cảm thấy màu bạc quá mức giản dị cho nên Tình Vương cũng cho phép y giữ sở thích của chính mình.
Thính Thư cúi đầu nhìn chiếc khăn tay kia, được may bằng chỉ bạc trông như ánh trăng, chỉ là hiện tại nó đã có một dấu tay vô cùng rõ ràng.
Màu đen đậm khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Tay Ninh Thời Đình thon dài trắng nõn, hai người nắm tay đi lâu như vậy mà không đổ một giọt mồ hôi nào.
Nhưng những nơi y đi giống như có độc trùng bò qua, lưu lại những dấu vết màu đen trông mà hoảng.
"Khăn tay vứt đi. Nếu em vẫn muốn nắm tay ta thì nắm tay áo cũng không khác mấy."
Thính Thư nhìn dấu ngón tay trên khăn, duỗi tay gấp khăn bạc lại, sau đó lật sang mặt sạch, đặt lên rồi tiếp tục vui vẻ nắm tay y.
"Em không bỏ. Người ta vẽ khăn, vẽ quạt phải tốn sức mài mực, còn phải chọn lụa bóng. Nhưng công tử chỉ cần khăn bạc, dùng tay làm bút là đã vẽ ra một bức tranh giang sơn chấm mực. Em sẽ cất kỹ nó, không cho ai xem hết."
Mưa rơi tí tách lên mái hiên.
"Lạnh quá. Cái nơi quỷ này còn lạnh hơn Đông Châu."
Một viện nhỏ ở phía xa, một thị vệ đang ngồi xổm dưới đất mắng mỏ, ngồi kế chậu lửa.
"Đủ rồi đó. Cậu mập như vậy còn sợ lạnh à, đưa chậu than đây cho tôi đi." Một thị vệ khác cũng mắng chửi, dáng người cao gầy, xoa tay hà hơi, "Sau này tôi không đến nơi chết tiệt này làm nữa đâu. Nhưng mà xui thật, không được phái đi phục vụ chủ nhân tốt, dù tôi đi theo thằng nhóc miệng còn hôi sữa Thính Thư kia thì thế nào?"
Hắn ta khinh miệt liếc nhìn căn phòng: "Cũng còn tốt hơn ở đây. Ngày nào cũng phải trông nom vận rủi."
Khu vực này vốn không có ai làm việc, nếu không phải người mới vào phủ thì từ trong ra ngoài đều làm tốt việc của mình, sẽ không có ai bị phân đến phủ Thế tử.
Ngoài trời lạnh, nước mưa mang theo hơi lạnh nhưng trong phòng càng lạnh hơn.
Băng trên xe lăn như đông cứng lại, sắc mặt thiếu niên trong phòng đã bị đông đến vô cùng tái nhợt.
Thiếu niên có vẻ không hề để ý đến đối thoại của hai người bên ngoài, chỉ có hàng lông mi đen nhánh rủ xuống, ngắm nghía sợi dây thun trên đầu ngón tay — Đó là món đồ chơi trẻ em thường chơi, được làm từ sợi gân của con nai chín màu sau khi chết vẫn chưa thối rửa, ngay cả lửa phượng hoàng cũng không thể đốt được.
Sự im lặng của hắn khiến cho người bên ngoài hứng thú, thị vệ cao gầy cố ý xoay ngược chậu than, đạp về phía hắn.
"Thế tử có lạnh không? Muốn ra hơ lửa cho ấm không?"
Cố Thính Sương ngẩng đầu, hơi híp mắt, con ngươi đen nhánh không hề gợn sóng.
Thị vệ cao gầy tiếp tục cười cợt: "Thế tử vẫn không biết hôm nay có chuyện gì sao? Vương gia nghênh đón một người vào phủ. Người ta thường nói tâm mẹ kế như đuôi bò cạp, tôi thấy cuộc sống sau này của thế tử không được yên ổn rồi. Bây giờ vẫn còn lửa sưởi ấm, nếu tối nay thế tử còn gọi con sói con kia đến để nó tè bậy ra bàn ghế thì thế tử tự lấy nước lạnh rửa đi."
Thị vệ mập cũng nói chen vào: "Nghe nói Ninh công tử kia rất đẹp, là con cháu của Phượng Hoàng và Giao Nhân, còn đẹp hơn cả Hồ tộc nữa. Một mỹ nhân trẻ tuổi như vậy làm mẹ kế, nói ra thì không dễ nghe lắm. Vương gia nói đón tiếp y vào phủ như "ân nhân", nhưng trên thực tế cả quá trình đều dựa theo quy trình đại hôn năm đó. Ngay cả phòng tân hôn cũng bố trí tại nơi của Vương phi năm xưa."
Ngay lúc đó, thiếu niên không nói một lời đột nhiên co rút con ngươi, ánh mắt âm u lạnh lẽo thêm mấy phần.
Hai thị vệ vẫn đang thảo luận người vừa vào phủ hôm nay, cùng nở nụ cười đen tối rồi hơi ghen tỵ nói Cố Phỉ Âm "có diễm phúc". Từ nhỏ cơ thể của giao nhân mềm mại, không biết khi chạm vào sẽ có cảm giác thế nào...
Lời nói được một nửa, bọn họ chợt ngừng lại. Vừa rồi còn cợt nhã, ngay sau đó lúng túng đứng lên nhìn về phía cửa viện.
Ô trắng, quần áo đỏ, mặt ô hơi nghiêng vào trong, mép ô nâng lên lộ ra gương mặt của người dưới tán ô.
Một tiểu đồng mười một mười hai tuổi đang dắt tay thiếu niên, yên lặng đứng trong cơn mưa nhỏ.
Thân hình gầy nhỏ, thon thả, sống lưng thẳng tắp, ngón tay cầm ô nhỏ mảnh, trắng trẻo. Mão châu ngọc dùng móc vàng móc vào giữa mái tóc bạch kim che mất gương mặt.
Không nhìn thấy gì lại có cảm giác đẹp mờ ảo, khiến người khác nhìn vào không khỏi động lòng.
Thính lực của giao nhân cực tốt, hai thị vệ nói chuyện bên trong viện đều giật mình. Những lời vô lễ ban nãy của họ có phải đã bị nghe thấy rồi không? "Soạt" một tiếng quỳ xuống, đầu chảy đầy mồ hôi.
Mà Ninh Thời Đình không hề nhìn họ.
Gương mặt của y bị che, còn đứng cách xa như vậy nên theo lý không nhìn ra là y đang nhìn ai.
Song, Thính Thư đứng bên cạnh y lại lờ mờ nhận ra y đang nhìn Cố Thính Sương hoàn toàn ẩn mình trong căn phòng tối đen.
Năm thế tử mười tuổi, cùng mẫu thân rơi vào khí độc. Vương phi không qua khỏi, còn Cố Thính Sương bị mất đi thiên linh căn hiếm có trên đời này, từ lúc đó chỉ có thể sinh hoạt trên xe lăn.
Cố Phỉ Âm phong lưu phóng đãng, không hỏi không thăm vợ con trong nhà. Vương phi vừa qua đời thì như đã dự liệu được tất cả những chuyện đứa trẻ này sẽ gặp trong cuộc đời sau này, làm trái với quy định tổ tiên mà đặt tên tự cho y là "Ẩm Băng".
Mười năm uống đá, lắng nghe tiếng sương, sống sót trong bóng tối và tuyết dày.
Trong phòng, Cố Thính Sương như là nhạy bén cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nhìn sang.
Đứa trẻ mười bốn tuổi ở trong bóng tối, Ninh Thời Đình ngoài ánh sáng.
Cách xa như vậy, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của người thiếu niên, rất sáng, sáng như mắt sói.
- --
Lần đầu dịch thể loại tu tiên thế này, nếu có sai sót mong mọi người góp ý nha ^^