Edit: Súp lơ
Beta: Nhan Tịch, TH
Chạng vạng hôm qua trời nổi cơn dông. Sáng sớm ngày hôm nay, bầu trời đã thay đổi, chỉ còn lại cơn mưa rào và sấm chớp không ngừng nghỉ. Tần Vọng Chi đứng sát cạnh cửa sổ, nhìn thành phố bị cơn mưa cọ rửa, nhưng trong đầu chỉ có hình ảnh Bạch Tuyết rời đi ngày hôm qua và từng câu nói của cô.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cho dù đầu tôi bóng loáng thì tôi vẫn rất xinh đẹp.”
Tại sao lại cố tình nói ra những lời này? Năm đó khi anh và Bạch Tuyết ở bên nhau đã đưa ra rất nhiều giả thuyết về tương lai, nhưng vì sao chỉ có những lời này thành sự thật?
“Chỉ là trùng hợp hay bởi vì khi đó em biết mình bị bệnh nan y?” Tần Vọng Chi không nén được nghi ngờ trong lòng, càng ngày càng cảm thấy suy nghĩ đó hợp lí, bởi vậy cũng làm cho trái tim vốn băng giá lại dần ấm áp lên.
“Tuyết Nhi, tại sao em lại chia tay với tôi?”
“Cốc cốc!” Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Vọng Chi thoát khỏi dòng suy nghĩ, xoay người ngồi lại bàn làm việc sau đó mới gọi người vào phòng.
“Tần tổng, đây là bản kế hoạch mà hôm qua Đỗ thị đã đưa đến.” Trợ lý đưa bản kế hoạch cho Tần Vọng Chi.
Tần Vọng Chi mở bản kế hoạch ra nhìn thoáng qua một lúc rồi nói: “Làm xong nhanh vậy sao?”
“Đúng vậy ạ.” Trợ lý cười nói: ” Cũng bởi vì gần đến đêm thất tịch rồi nên Đỗ thị muốn nhân dịp này công bố đám hỏi giữa hai nhà.”
Tần Vọng Chi lật xem bản kế hoạch thêm một chút, rồi lạnh lùng nhìn thư kí hỏi: “Ai đồng ý công bố vào đêm thất tịch?”
“Không phải, ngài… Đã chuẩn bị xong xuôi nhẫn đính hôn rồi sao?” Trợ lý kinh ngạc hỏi.
Lần trước, khi thiên kim Đỗ gia tới đây để bàn chuyện hôn sự, đặt nhẫn đính hôn với Tần tổng, trợ lý này cũng có mặt ở hiện trường. Mà giờ nghe ý của Tần tổng chắc muốn đổi ý rồi?
Tần Vọng Chi nhíu chặt lông mày, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Bên tuyên truyền đã chuẩn bị hết rồi sao?”
“Vâng.” Trợ lý gật đầu.
“Báo với bên tuyên truyền chuẩn bị một bản kế hoạch nữa thông báo hủy bỏ việc đính hôn.” Tần Vọng Chi nói.
“A…Vâng!”
“Giúp tôi hẹn với chủ tịch của Đỗ thị, tôi có việc cần bàn bạc với ông ta.” Tần Vọng Chi nói tiếp.
“Vâng, tôi đi làm ngay.” Lúc trợ lý xoay người đi tới cửa phòng thì không nén được tiếng thở dài. Chuẩn bị hẹn gặp đàm phán, ngoài việc hủy hôn ra chắc không còn việc gì nữa. Vốn tưởng rằng công ty sắp có bà chủ, mấy đồng nghiệp nữ cũng nén tâm tư lại, nhưng hiện giờ có lẽ lại xao động nữa rồi.
Sau khi ở lại bệnh viện một đêm, ngày hôm sau dùng bữa sáng xong, anh Sói tự mình đưa Tiểu Hồng Mạo về lại Bỉ Ngạn Hoa.
Trước cửa Bỉ Ngạn Hoa có một bãi cỏ rất lớn nên xe không thể trực tiếp chạy thẳng đến cửa được. Sau khi xe dừng lại, Hùng Đại xuống xe đứng bên ngoài cầm ô, chờ Tiểu Hồng Mạo xuống xe.
Trong xe, Tiểu Hồng Mạo bĩu môi nhìn anh Sói, không hề nhúc nhích.
“Không phải em nôn nóng đòi về hay sao? Sao còn không xuống xe?” Anh Sói nghi ngờ hỏi.
“Anh không quên chuyện gì chứ?” Tiểu Hồng Mạo nhắc nhở.
“Không có.” Anh Sói nghĩ lại một chút và lắc đầu.
“Anh nghĩ thêm chút nữa đi.”
“Không có.” Anh Sói vẫn lắc đầu.
“Anh… Anh đã nói hôm nay sẽ dẫn em đi đăng kí!” Tiểu Hồng Mạo tưởng anh Sói quên thật, cuối cùng thiếu kiên nhẫn đành phải nói ra.
Trong mắt anh Sói hiện lên ý cười không dễ phát hiện nhưng trên mặt lại tỏ vẻ kinh ngạc hỏi cô: “Em đang cầu hôn anh?”
“Rõ ràng ngày hôm qua anh mới là người cầu hôn em.”
“Em cũng nói đó là ngày hôm qua.” Anh Sói nói: “Em chưa từng nghe câu ‘hôm qua khác, hôm nay khác’ hay sao?”
“Sao anh lại như thế này, chỉ qua một buổi tối lại thay đổi.” Tiểu Hồng Mạo thở phì phò nói.
Anh Sói vẫn ung dung nhìn bộ dạng phì phò của Tiểu Hồng Mạo, tóm lại anh cảm thấy bộ dạng giơ nanh múa vuốt này của cô giàu sức sống hơn tối qua.
“Quên đi.” Tiểu Hồng Mạo cảm thấy có lẽ anh Sói vẫn đang ghim mình từng từ chối anh, vì vậy vô cùng rộng lượng nói: “Coi như em cầu hôn anh cũng được. Anh Sói, hôm nay đi đăng kí với em đi.”
“Anh đang nghĩ, bệnh nan y này của em lúc nào cũng có thể ngỏm. Nếu anh kết hôn cùng em vậy thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể tái hôn lần nữa, đúng không?” Vẻ mặt anh Sói hiện lên hàng chữ tôi bị thiệt.
“Em còn chưa ngỏm mà anh đã nghĩ đến việc tái hôn à?” Tiểu Hồng Mạo không tin nổi, nói: “Em nói cho anh biết, em sẽ không để người ta dắt chó của mình đi mất dễ dàng như thế đâu.”
“Vậy thì đừng để người ta tùy tiện dắt chó đi mất.” Anh Sói kề sát vào người Tiểu Hồng Mạo, nhẹ nhàng nâng hai má hơi phiếm hồng vì kích động của cô, vừa bá đạo vừa dịu dàng ra lệnh: “Nhớ kĩ lời em nói.”
Tiểu Hồng Mạo ngừng lại một chút, cảm giác hoảng hốt tràn ngập trong đầu làm cô không nhịn được hai mắt đỏ ửng ngập nước.
“Ừm.” Tiểu Hồng Mạo nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Ánh mắt anh Sói hơi tối lại, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe mắt của cô, nói: “Anh dẫn em vào trong.”
Anh Sói xuống cửa xe bên kia, nhận lấy ô trong tay Hùng Đại rồi nắm tay Tiểu Hồng Mạo, hai người từ từ đi đến cửa lớn của Bỉ Ngạn Hoa.
“Anh có muốn vào xem một chút không?” Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên anh Sói tới Bỉ Ngạn Hoa nhưng đây lại là lần đầu đi vào bên trong. Khăn đỏ muốn nhân cơ hội này giới thiệu cho anh xem nơi mình ở.
“Được thôi.” Anh Sói cũng muốn tìm hiểu hoàn cảnh sinh hoạt của Tiểu Hồng Mạo.
“Để em giới thiệu cho anh.” Tiểu Hồng Mạo để ô sang một bên, bắt đầu giới thiệu cho anh: “Chỗ chúng ta đang đứng là gian hoạt động chung của Bỉ Ngạn Hoa. Lầu một là đại sảnh, lầu hai là phòng trà, lầu ba là bàn mạt chược, lầu bốn là…”
“Lầu bốn là gì?” Anh Sói thấy Tiểu Hồng Mạo ngừng lại, tò mò hỏi.
“Lầu bốn là linh đường.” Khăn Đỏ xấu hổ cười cười.
“Linh đường?” Cũng đúng, nơi này là viện chăm sóc trước khi chết, có thêm linh đường cũng không phải việc gì kì lạ.
Tiểu Hồng Mạo cảm thấy lúc này mà nhắc tới mấy thứ liên quan đến cái chết thì hơi vi diệu, vì vậy cô sốt ruột nói tránh đi: “Chúng ta ra phía sau đi, ở phía sau là nhà ăn. Nhà ăn ở Bỉ Ngạn Hoa bọn em rất tốt, tám món ăn chính, có đủ loại, hơn nữa mùi vị còn siêu cấp thơm ngon.”
Tiểu Hồng Mạo nói xong rồi dắt anh Sói đi về phía sau, không ngờ lại gặp Tiểu Minh đang vội vội vàng vàng chạy tới từ phía bên sườn.
“Tiểu Minh.” Tiểu Hồng Mạo vui vẻ chào cậu.
“Tiểu Hồng Mạo, cậu quay lại rồi à?”
“Ừ, cậu chạy vội vội vàng vàng đi đâu thế? Cậu đang ôm Lili có phải không? Nó làm sao vậy?” Tiểu Hồng Mạo nhận ra con mèo mà Tiểu Minh đang ôm trong tay. Nó là mèo của bà Lộ, bà là người nuôi Lili đã lâu, chuông nhỏ trên cổ cũng là do cô giúp bà đeo lên cổ nó.
“Tôi không tiện nói với cô ngay, tôi phải đưa Lili tới cho bà Lộ càng sớm càng tốt.” Tiểu Minh cũng không kịp chào hỏi gì với anh Sói, chạy lướt qua người Tiểu Hồng Mạo. Mới chạy được một nửa thì cậu ta dừng chân, kêu lên: “Tiểu Hồng Mạo, cô cũng mau đến đây đi.”
“Làm sao vậy?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.
“Sợ là bà Lộ không qua được, bà cũng không có người nhà, chúng ta cùng nhau đưa tiễn bà ấy đi.” Tiểu Minh nói rõ.
Tiểu Hồng Mạo hơi giật mình. Tuy cô vào Bỉ Ngạn Hoa hơn một tháng, từ ngày đầu tiên dọn vào đã biết nơi này là viện điều dưỡng trước khi chết, biết mỗi người đều đang chờ đợi cái chết đến gần, cũng đã chụp xong di ảnh, nghiên cứu mồ mả, thậm chí là cả chi phí mua hũ đựng tro cốt cũng đã thảo luận. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe được sự thật là có người sắp chết.
Anh Sói nhìn bàn tay run nhẹ của cô, trong lòng đột nhiên tê dại. Quả nhiên cho dù bên ngoài có tỏ ra kiên cường bao nhiêu thì cô vẫn sợ hãi trước cái chết như trước.
“Đi xem đi, anh đi cùng em.” Anh Sói dịu dàng nói.
“Vâng.” Tiểu Hồng Mạo khẽ gật đầu, dẫn Anh Sói đến trước phòng bệnh của bà Lộ.
Khi cô tới, bên trong phòng bệnh đã có không ít người, hai ba người bạn cùng đánh bài với bà Lộ, hộ sĩ của Bỉ Ngạn Hoa, còn cả Vu Cách, Bạch Tuyết, Tào Nặc, Tiểu Minh. Bọn họ đều ở đây cả, không thiếu một ai.
Không khí bên trong phòng bệnh không nặng nề mà trái lại, thậm chí trên mặt mỗi người mang theo ý cười, không cảm thấy họ có chút gì là tới đưa tiễn một bà lão sắp lìa đời, họ như một gia đình tụ tập tán gẫu với nhau nhân ngày lễ Tết.
“Bà Lộ, cháu tìm thấy Lili rồi. Đúng là nó trốn trong nhà ăn để ăn vụng con cá nhỏ của đầu bếp Vương đấy bà ạ.” Tiểu Minh ôm con mèo béo ú mập mạp đặt vào trong ngực bà.
“Quả nhiên lại chạy tới đó ăn vụng.” Bà Lộ cười tủm tỉm vuốt ve mèo trong ngực, không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
“Bà Lộ, bà Lộ.” Tiểu Hồng Mạo đi vào trong phòng, ngoan ngoãn gọi bà.
“Tiểu Hồng Mạo quay về rồi đấy à, thằng nhóc đẹp trai đứng cạnh cháu là ai vậy, bạn trai cháu à?” Bà nội Lộ cười ha hả hỏi.
“Vâng.” Tiểu Hồng Mạo gật đầu.
“Chào bà Lộ ạ.” Anh Sói lễ phép chào hỏi bà.
“Tốt tốt tốt, đúng là một đứa trẻ lễ phép, nhưng mà cháu tới không khéo rồi, đúng ngày lão bà này đến kì hạn, đại nạn đã tới.” Bà nội Lộ cười ha hả nói.
Anh Sói sửng sốt, cho dù ngày thường có khéo ăn khéo nói mấy thì lúc này anh cũng không biết nói gì thêm.
“Bà Lộ, bà biết rồi à?” Tiểu Minh hơi kinh ngạc hỏi.
“Sao bà không biết được?” Bà nội Lộ ôn tồn nói: “Mấy tiểu quỷ các cháu, ngày thường đứa nào đứa nấy chẳng vội muốn chết, hôm nay không đứa nào đi đâu mà tụ tập trong phòng bà từ sáng sớm, bà cũng đoán được.”
“Còn chẳng phải nửa năm trước cả đám tụi bay vào phòng đấy, người ta còn chẳng đánh rắm nổi nữa.” Ông lão râu trắng ngồi kế bên nói.
“Còn nữa, còn nữa, một năm trước người ở cách vách đó, sau khi mấy đứa chạy ra thì người cũng chẳng còn chạy ra được.” Bà nội cung cấp thêm chứng cớ, nói: “Mấy bà còn trộm gọi mấy đứa là tiểu quỷ xui xẻo, mấy đứa vào phòng ai là tám phần người đó phải đi đến bước cuối cùng rồi.”
Mấy người Bạch Tuyết lén nhìn nhau một cái, cả đám đều cảm thấy thật xấu hổ. Hiển nhiên không ai nghĩ đến hành vi săn sóc của mình dưới ánh mắt khôn khéo của mấy ông mấy bà lại thành tiểu quỷ xui xẻo đòi mạng.
“Được rồi được rồi, bà cũng không có ý gì khác.” Bà Lộ vui vẻ hớn hở nói: “Bọn họ ai cũng biết, mấy đứa trẻ các cháu thương xót chúng ta già cả, mẹ góa con côi không ai chăm sóc trước lúc lâm chung nên mới tới đưa tiễn chúng ta đoạn đường cuối cùng.”
“Bà nội Lộ, bà nội… Bọn cháu… Bọn cháu không phải là…” Bạch Tuyết định nói gì đó để làm dịu không khí, nhưng rồi lại không biết nói gì.
“Được rồi, cho dù mấy đứa không đến thì bà cũng tự cảm giác được. Sáng sớm hôm nay tỉnh dậy là bà đã cảm thấy rất có tinh thần, khác thường như vậy chỉ có thể là hồi quang phản chiếu [1] thôi.” Bà Lộ phân tích theo logic.
[1]Hồi quang phản chiếu là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, khỏe lại trước khi qua đời.
“Đúng đúng, mới sáng ra bà ấy đã la hét gọi bọn ông vào đây ngồi, còn nói mình hồi quang phản chiếu, sợ là phải đi nên bắt chúng ta cảm nhận được cái chết cận kề trước.” Ông lão ngồi một bên gật đầu phụ họa.
“Thật ra cũng không có gì là không tốt, dù sao sớm hay muộn cũng tới ấy mà.” Bà Lộ nói: “Cũng không kém là bao so với giới hạn nửa năm của bà.”
“Giới hạn của tôi hình như là tháng sau thì phải.” Ông lão còn nghiêm túc tính toán một chút.
“Vậy tôi xuống trước chuẩn bị mạt chược xong xuôi rồi chờ mấy ông xuống?” Bà Lộ tươi cười hớn hở đáp.
“…” Hơn phân nửa số người còn lại thuộc hội tạm thời chưa chết ngay được, cạn lời tập thể. Mấy người đang nói đến sống chết sinh tử hay là đang chuẩn bị đi du lịch thế?
“Biết bản thân sắp chết bà không sợ hãi cũng không có điều gì hối tiếc hay sao?” Vu Cách đang im lặng đột nhiên hỏi.
“Vu Cách!” Tào Nặc đứng một bên không nhịn được đẩy Vu Cách một cái, hoàn toàn không đồng ý với việc anh ta hỏi vấn đề mẫn cảm vào lúc này.
“Đương nhiên là có rồi.” Bà nội Lộ vẫn vui vẻ hớn hở như cũ: “Ai mà không sợ chết chứ? Loại người không sợ chết thì chắc chắn trước đây chưa từng sống một cuộc sống đích thực.”
Anh Sói lại ngẩn người lần nữa. Anh cảm thấy mấy lời này của bà Lộ đang ám chỉ chính bản thân anh trước khi gặp được Tiểu Hồng Mạo. Bởi vì chưa từng sống một cuộc sống đúng nghĩa cho nên chưa từng sợ hãi cái chết.
“Bà có sợ thì cũng phải chết thôi.” Hai tay bà Lộ đan chéo nhau đặt trên bụng, trên mặt không có chút sợ hãi nào, nói tiếp: “Thời gian còn lại vốn đã không nhiều, lấy thời gian này để sợ thì chi bằng làm thêm một chút việc mình muốn làm.”
“Bà Lộ còn chuyện gì muốn làm không?” Tào Nặc không muốn nói mấy lời thương cảm như Vu Cách nên chọn nói theo ý bà.
“Có chứ, gần đây bà hâm mộ thần tượng, nằm mơ cũng muốn đi xem thần tượng biểu diễn một lần.” Bà Lộ nói.
“Thần tượng của bà là?” Trong đầu Tào Nặc hiện lên những gương mặt thần tượng thời trước mang phong cách cổ điển.
“TFBoys*.”
(*) TFBoys là nhóm nhạc ở Trung Quốc gồm: Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỷ.
“Cái gì???” Vẻ mặt mọi người kinh ngạc.
“TFBoys thật sự rất đẹp trai, bà là bà của họ, fan bà nội.” Nhắc tới thần tượng, trên mặt bà Lộ đầy ắp nụ cười dịu dàng.
“Bọn họ, muốn đến xem bọn họ diễn có hơi khó.” Tào Nặc khô khan nói.
“Không sao, không sao, không thì mấy đứa diễn lại cho bà xem là được. Hát ca khúc nổi tiếng nhất, tay trái tay phải nhảy đúng động tác.” Bà Lộ dứt khoát yêu cầu.
“Cháu… chúng cháu ấy ạ?”
“Đúng đúng. Tiểu Minh đáng yêu, Tào Nặc đẹp trai, Vu Cách lạnh lùng, bà thấy khí chất của ba đứa cũng khá giống bọn họ đấy.” Bà Lộ trực tiếp chỉ đạo phong cách.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Minh hiểu ý trực tiếp hành động. Tào Nặc thân là diễn viên, đối với diễn xuất không có chút áp lực nào, chỉ có Vu Cách mãi không động đậy.
“Vu Cách, bà không còn nhiều thời gian đâu.” Bà Lộ u oán nhìn Vu Cách.
Vu Cách đơ ra nửa ngày, cuối cùng mới nói một câu: “Cháu… Cháu không làm được.”
“Ôi chao dễ thôi, tôi mở cho mấy người nhìn một chút rồi bắt chước theo nhé.” Bạch Tuyết ngồi bên giường mở di dộng, bắt đầu phát bài làm nên tên tuổi của TFBoys.
[3] Bài hát đưa TFboys nổi tiếng là “Cẩm nang luyện thanh xuân”. Mọi người có thể nghe thử.
Ba người bắt chước nhảy theo, đặc biệt là Vu Cách, ngày thường ở Bỉ Ngạn Hoa luôn nghiêm túc, ăn nói thận trọng, nay bỗng nhiên nhảy mấy động tác ngây ngô đến vậy, thế mà làm người ta phát hiện ra chút đáng yêu riêng biệt, khiến mọi người không nhịn được cười ầm. Khuôn mặt của Vu Cách đen thui nhưng lại không dám làm trái di ngôn của bà Lộ lúc lâm chung, đành phải nhắm mắt ép buộc bản thân nhảy nhót không ngừng.
Một lần lại thêm lần nữa, cho đến khi ba người quen dần với động tác, nhảy ra hình ra dáng thì bà Lộ mới cảm thấy mĩ mãn, nhắm mắt trong tiếng cười vui vẻ.
“Được rồi, bà ấy đi rồi.” Ông lão nhẹ nhàng tuyên bố.
Bạch Tuyết tắt nhạc trong di động, cùng mấy người trẻ tuổi đứng bên giường cung kính vái chào bà lão ngủ yên bình trên giường bệnh, rồi mới lục tục đi ra ngoài.
Lần đầu tiên trong đời Tiểu Hồng Mạo nhìn thấy một người sống sờ sờ chết đi trước mắt mình, trong lòng cô tuy sợ hãi nhưng lại có thêm những cảm xúc không thể hiểu nổi.
“Anh Sói, thật ra em cũng rất sợ chết.”
“Anh biết.” Anh nhẹ nhàng ôm Tiểu Hồng Mạo.
“Nhưng sợ hãi cũng vô dụng.”
“Ừ.”
“Cho nên em muốn dùng thời gian sợ hãi đó để làm những gì mà em muốn làm.”
“Em thích gì?” Anh Sói nghĩ, chỉ cần là nguyện vọng của Tiểu Hồng Mạo anh nhất định phải giúp cô hoàn thành, cho dù phải trả bất cứ giá nào.
“Em thích anh.”
“Anh đồng ý.” Anh Sói rộng lượng nói.
Tiểu Hồng Mạo không nhịn được bật cười, sao cô cảm thấy anh có hơi xấu rồi nhỉ? Em thích anh, mặc kệ anh có đồng ý hay không thì em vẫn có thể thích anh.
“Nếu em chết thì anh có thấy đau lòng không?” Bỗng nhiên Tiểu Hồng Mạo hỏi.
“Chắc là có.” Anh Sói đáp.
“Em cũng đồng ý.” Tiểu Hồng Mạo nghịch ngợm nói.
Anh Sói bật cười, em chết thì cũng chết rồi, còn muốn quản chuyện anh có đau lòng không làm gì.
Nhưng hai người không vì sợ làm tổn thương nhau mà chia lìa. Nếu em đã đồng ý cho anh đau lòng vì em, phải chăng em cũng đồng ý để anh yêu em, đồng ý không trốn tránh mà rời xa nhau, đồng ý cùng nhau đối mặt.
Bởi vì yêu thương và đau khổ, chưa bao giờ có thể tách rời, nó chỉ có thể độc lập cùng nhau tồn tại.
HẾT CHƯƠNG 54