Bữa tiệc tối dành cho tân sinh viên sắp diễn ra, Hội Sinh viên từ đoàn chủ tịch đến ban cán sự đều bận đến nỗi chân không chạm đất.
Nói ngược lại, Đinh Thiển thân là người của ban kỹ thuật mà lại bị phân đến tổ Phần mềm, quả thực hạnh phúc hơn nhiều so với người bạn cùng phòng hết sức vất vả, ngày nào cũng 12 giờ đêm mới về phòng.
“Đều là ban cán sự của năm nhất.
” Tống Dao ngồi phịch xuống giường uể oải kêu rên, “Thật không công bằng…….
Tớ muốn xin chuyển ban….
Tớ cũng muốn đến ban Kỹ thuật.
”
Đinh Thiển ngồi trước máy tính mỉm cười rồi xoay người qua, ngước mặt lên nhìn cô ấy: “Trong ban của các cậu hình như cũng không sự dụng các cậu như một cán sự ‘chuẩn’ nhỉ.
”
“Đây tuyệt đối là bóc lột sức lao động.
”
Tống Dao giãy giụa trở mình: “Nhưng mà Đinh Tiểu Thiển, cậu cũng đừng quá đắc ý, toàn bộ thiết bị âm thanh cho buổi diễn tập vào bữa tiệc tối mai đều là công việc của ban Kỹ thuật các cậu— cậu có thể thoải mái đến khi nào đây?”
“Thật ngại quá,” Đinh Thiển cười đến đôi mắt hạnh hơi cong, “Thiết bị âm thanh đều là công việc của tổ Phần cứng— không có liên quan gì đến tổ Phần mềm của bọn tớ cả.
”
“Cậu, cậu, cậu— Vậy ngày mai cậu còn đến buổi diễn tập làm gì?” Tống Dao u oán trừng mắt với cô.
Đinh Thiển nghiêm túc suy nghĩ: “……Kiểm tra công việc chăng?”
“….
”
Tống Dao: “Cút cút mau!”
Đinh Thiển mỉm cười: “Chọc cậu thôi, tổ Phần mềm của ban Kỹ thuật cũng không phải không có việc để làm, PPT được sử dụng trong bữa tiệc cũng không phải là một khối lượng công việc nhỏ.
”
“Làm PPT có khó không?” Tống Dao nghi ngờ nhìn cô.
“Bình thường thì làm PPT không khó.
” Đinh Thiển liếc nhìn bài thuyết trình điện tử đang được xác minh lần cuối cùng trong máy tính của mình, “Chỉ có điều trưởng ban đã ra lệnh, yêu cầu phải kết nối hình động một cách mượt mà, phải dùng PowerPoint để tạo ra hiệu ứng video.
”
“…”
Tống Dao trầm mặc, thân là thành viên của khoa Máy tính, cô ấy cũng không xa lạ gì với những Phần mềm làm việc cơ bản này, vì thế nên khi nghe xong yêu cầu của ban Kỹ thuật thì liền cảm thấy đau đầu.
Cô ấy thăm dò hỏi—
“Trung bình trên mỗi trang, cậu phải bỏ bao nhiêu hình động?”
Đinh Thiển cười như không cười nhìn cô ấy một cái: “Ba mươi bảy trang PPT, số lượng hình động đơn tối đa là 91.
”
Tống Dao: “….
Đệch.
”
Đinh Thiển mỉm cười: “Có còn muốn đến ban Kỹ thuật nữa không? Tớ thay mặt cho tổ Phần mềm hoan nghênh cậu.
”
Tống Dao im lặng xích ra nửa mét: “Ừm….
Thật ra ban Ngoại giao rất tốt, tớ vô cùng cảm động nhưng tớ xin từ chối, cảm ơn.
”
Một lát sau, Tống Dao lại xoay lại: “Không đúng nha, tổ Phần mềm của bọn cậu chỉ có mình cậu thôi sao? Vì sao toàn bộ PPT chỉ có mình cậu làm chứ?”
“Tớ phụ trách làm PPT, còn có các công việc khác nữa.
”
Tống Dao nghi ngờ: “Còn có cái gì nữa?”
“Gác lại trách nhiệm liên quan đến việc điều chỉnh hệ thống tại chỗ sang một bên,” Đinh Thiển nghiêng đầu, mỉm cười, “Ví dụ như, viết bản thảo 5000 chữ để cho D thần của cậu thuyết trình.
”
“….
5000 chữ?!” Tống Dao suýt chút nữa cắn lưỡi, “Còn viết xong rồi sao?!— Các cậu đang đùa giỡn D thần của tớ hả?”
“Ách, làm người sao trong lòng có thể u ám như vậy được chứ.
”
Đinh Thiển mỉm cười tẩy não, nhẹ nhàng nắm tay: “Năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn.
”
Tống Dao: “…”
Đinh Thiển đương nhiên sẽ không nói, thật ra trước mắt cô là người phụ trách làm PPT cho tổ Phần mềm, sau khi liên tục thức đêm tranh thủ làm PPT, còn bị quấy rối bởi “cuộc gọi” cố định lúc 6 giờ sáng thì cô đã lên kế hoạch về cấu trúc cơ bản và số lượng dùng từ cho bài thuyết trình này vô cùng “hợp tình hợp lí”, cũng phân công nhiệm vụ, tối nay cô đã sao chép công văn rồi báo cáo đúng sự thật với Trưởng ban.
……Bản thảo điện tử, chắc bây giờ cũng đã nằm ở hòm thư của người kia rồi.
Đinh Thiển mỉm cười vô hại mà nghĩ thầm.
…….
Sáng sớm hôm sau, Đinh Thiển liền bị ‘nghiệp quật’.
“Anh nghe Phương Hạo nói bản thảo thuyết trình là do em phụ trách hả?”
Giọng nói trầm thấp từ tính phát ra từ trong điện thoại di động.
Trong lòng Đinh Thiển lên án Trưởng ban chẳng có tí trách nhiệm nào cả, nhưng giọng nói lại vô cùng ngoan ngoãn: “Đàn anh Cố hiểu lầm rồi, bản thảo là do tổ Phần mềm cùng nhau soạn thảo, cuối cùng em chỉ kiểm tra lại mà thôi.
”
Đối phương cười nhẹ một tiếng, mang theo chút lười biếng của sáng sớm.
“Viết xong bản thảo thuyết trình 5000 chữ, em là muốn anh tự mình độc tấu suốt nửa tiếng đồng hồ trong bữa tiệc tối sao?”
Đinh Thiển bị quấy nhiễu bởi tiếng cười dễ nghe đến phạm tội kia, cô chột dạ: “Vậy….
Em sửa lại lần nữa nhé?”
Yên lặng một lát, giọng nói lại vang lên.
“Để anh làm.
Anh đã xem qua PPT, em vất vả rồi.
”
“Không vất vả ạ, vì nhân dân phục vụ.
”
Đinh Thiển ngáp một cái, tùy ý khách sáo nói một câu: “Buổi tối đàn anh Cố mới thực sự là vất vả”
“Anh cũng không vất vả.
”
Giọng của người đàn ông nhẹ nhàng trầm thấp tiếp lời.
“Anh là vì em……phục vụ cho nhóm tân sinh viên.
” (1)
(1) Trong tiếng Trung thì viết ngược với tiếng Việt, trong tiếng Trung là “ngươi….
nhóm tân sinh phục vụ” => ý là “phục vụ cho nhóm tân sinh viên bọn em”, mà ngay chữ “em” thì Cố Cảnh Sâm nghỉ một đoạn nên Đinh Thiển mới hiểu lầm.
Đinh Thiển: “…”
Chỗ tạm dừng vừa rồi hình như có hơi kỳ lạ— là ảo giác của cô ư?
“Một chuyện cuối cùng” không chờ cô suy nghĩ xong thì đối phương đã tiếp tục nói, “Anh đã nói chuyện với Phương Hạo rồi, toàn bộ tổ Phần mềm của bọn em tối nay sẽ được phâ thành nhóm linh động, đến hiện trường đợi phân công nhiệm vụ.
”
Đinh Thiển: “…”
Ừm, là ảo giác của cô.
****************
Chạng vạng tối, mặt trời chiều lặn về phía Tây, màn đêm buông xuống một nửa.
Trên sân bóng của đại học T, hai bóng đèn công suất lớn phát sáng trên không trung, phản chiếu toàn bộ sân bóng sáng như ban ngày.
Xung quanh sân khấu đã được dựng xong, chiếc đèn Par (2) cũng sáng lên với bảy màu rực rỡ, hướng lên bầu trời và đuổi kịp theo ánh sáng nơi phương xa.
Thời gian tập luyện tiết mục của tiệc tối đã bắt đầu, âm thanh được điều chỉnh nhiều lần, tiếng đùng đoàng của âm nhạc ở khoảng cách gần khiến Đinh Thiển nhíu mày lại.
—-Với tư cách là một kỹ thuật trạch đủ tiêu chuẩn thì cô có bản năng bài xích đối với tạp âm, đám đông cùng với ánh đèn khiến người khác hoa mắt.
“Tổ trưởng——”
Nam sinh tổ Phần mềm đi bên cạnh cô hét lên: “Chúng ta phụ trách——nhiệm vụ gì?”
Đinh Thiển không trả lời, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua giữa sân khấu, nam sinh cao lớn chân dài cầm một tệp tài liệu trong tay, đang nhíu mày thảo luận với người bên cạnh cái gì đó.
Đinh Thiển quay người lại, khoát tay một cái.
“Đứng ở đó chờ lệnh.
”
“—-Cái gì?”
Trong đội ngũ luôn có người cần lặp lại mệnh lệnh lần thứ hai.
Đinh Thiển im lặng thở dài, tiến lên nửa bước.
Cô ngước ánh mắt lên, nghiêm túc nhìn qua người kia, sau đó gằn từng chữ lặp lại rõ ràng: “Đứng đó chờ lệnh— nghe hiểu không?”
Nam sinh kia nhìn đôi đồng tử màu nâu nhạt gần trong gang tấc đến ngẩn người, rất lâu sau mới hoàn hồn được, sau đó thì đỏ mặt gật nhẹ đầu rồi quay người chạy.
Đinh Thiển: “….
”
Đã bảo đứng đó chờ lệnh mà, ai ngờ vừa gật đầu xong liền vèo một cái biến mất—–giữa bọn họ có hiểu lầm gì à?
— Cho dù có đi thì cũng phải nói rõ ràng trước chứ ông anh!
Tống Dao ở một bên cười đến gập cả người.
Cô ấy còn không quên vỗ vai của Đinh Thiển: “Mị lực mị lực, bội phục bội phục.
”
Đinh Thiển bất đắc dĩ, chỉ đành nói chuyện với một nhóm nhỏ của tổ Phần mềm.
“Vậy thì mọi người đều đi ra ngoài sân đi, bên trong ồn quá.
Nhớ chú ý kỹ thông tin bất cứ lúc nào, có nhiệm vụ tôi sẽ lập tức thông báo.
”
Mấy người vây quanh nhao nhao gật đầu, vô cùng cảm kích mà nhìn Đinh Thiển một cái, sau đó lập tức chạy khỏi cái nơi tra tấn lỗ tai này.
Tống Dao còn chưa cười xong là người chủ động đứng lại ở trong sân với Đinh Thiển—–nghe ‘sang chảnh’ thì là “Hoạn nạn có nhau”.
Chỉ đáng tiếc có lẽ đêm nay mọi chuyện không thuận lợi, hai người chưa nói được mấy câu thì Tống Dao đã thoáng thấy bóng dáng của một người từ phía sau lưng Đinh Thiển đi tới.
“…….
Vẻ mặt này của cậu là sao thế hả?”
Đinh Thiển trêu ghẹo nhìn Tống Dao, sau đó nương theo tầm mắt của ấy cô ấy mà xoay người nhìn qua.
Đổng Thịnh.
Nụ cười trên mặt Đinh Thiển cũng cứng đờ.
“Thật là một tình yêu bền bỉ mà—– nếu thực sự không phải đầu óc của cậu ta có vấn đề thì tớ cũng muốn thuyết phục cậu đi theo cậu ta rồi.
”
Tống Dao nằm nhoài ở sau lưng Đinh Thiển, tình ý sâu xa mà vỗ vỗ vai Đinh Thiển, “Bạn yêu, vậy tớ rút lui trước.
”
“Đã nói là hoạn nạn có nhau mà?”
Vẻ mặt của Đinh Thiển không đổi mà liếc cô ấy, sau đó giơ tay giữa chặt người cô ấy lại.
Tống Dao thoát khỏi bàn tay vẫn chưa dùng sức của Đinh Thiển, so sánh khoảng đất trống mà hai người đứng, vừa chỉ chỉ các nhân viên công tác đang bận rộn ở bên cạnh.
“Một chỗ lớn như vậy,” vẻ mặt Tống Dao nghiêm túc, “Nếu như tớ đứng ở chỗ này, tớ sợ lát nữa cậu sẽ không thi triển được.
”
Đinh Thiển: “……”
“Tớ còn có thể quăng ngã cậu hai lần sao?”
Tống Dao thông cảm liếc mắt nhìn Đổng Thịnh sắp đi đến một cái, sau đó cô ấy quay người lại và thâm tình nói: “Tớ luôn luôn tin tưởng ý chí sắt đá của cậu đó nha.
”
“….
”
Đinh Thiển lạnh lùng: “Cậu đứng xa ra, tớ sợ tớ không nhịn được mà ‘ngộ thương’ đồng đội đấy.
”
Tống Dao nghe lời lùi lại mấy bước.
Lúc này, Đổng Thịnh cuối cùng cũng đi đến trước mặt Đinh Thiển.
Sau lưng là âm thanh giai điệu cao vút, Đinh Thiển bất đắc dĩ giơ tay lên mặt: “Đàn anh, hôm nay không thích hợp—“
Đáng tiếc là khoảng cách giữa hai người còn xa hơn so với khoảng cách giữa Đinh Thiển và Tống Dao lúc nãy, vì vậy Đổng Thịnh không nghe thấy giọng nói của Đinh Thiển.
Anh ta nhìn Đinh Thiển, vẻ mặt đầy kiên quyết: “Anh đã suy nghĩ kỹ rồi——–Anh thật lòng thích em, đàn em Đinh Thiển!”
Giọng nói này cũng đủ vang dội, may mà âm thanh lúc này rất to, nên không có mấy người chú ý động tĩnh ở bên này.
“Nhưng tôi không thích anh.
”
Đinh Thiển cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình với mong muốn thử nói lý với người này một lát.
“Thích có thể từ từ vun đắp!”
Đổng Thịnh chăm chú nhìn cô, “Với lại anh không cần đàn em đồng ý ngay bây giờ— nhưng hãy cho anh một cơ hội để theo đuổi em! Anh nhất định sẽ khiến em thích anh!”
Đinh Thiển: “….
”
Sự thật chứng minh sự tồn tại của rào cản giao tiếp giữa các giống loài, thực sự không phải đạo lý nào cũng có thể nói được.
Giọng nói của Đổng Thịnh vẫn dạt dào tình cảm, lại càng có xu hướng tự cảm động bản thân:
“Đàn em, tin anh đi! Anh—–“
Đinh Thiển nghiến răng: “……Tôi có người mình thích rồi.
”
Đổng Thịnh ngây người, sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tình thần lại: “Không thể nào! Anh chưa từng nghe nói em có bạn trai! —- em muốn anh thấy khó mà lui sao?”
“Không phải là bạn trai,” Đinh Thiển do dự một chút, “Nhưng tôi thật sự đã thích một người.
”
“….
”
Vẻ mặt của Đổng Thịnh trong chớp mắt trở nên vô cùng dữ tợn.
Như để thể hiện tâm trạng của anh ta, âm nhạc trên sân khấu bất ngờ vút cao lên đến tận quãng tám.
“—–Người em thích là ai?”
“…Nam thần của tôi.
”
“Nam thần của em lại là ai?”
Đối diện với sự chất vấn như vùng vẫy sắp chết của Đổng Thịnh, Đinh Thiển nghẹn họng một giây, sau đó ánh mắt xoay chuyển nửa vòng sân tập.
Sau đó đôi mắt bỗng dưng sáng lên.
Dưới ánh đèn, Đinh Thiển quay người lại, giơ cánh tay trắng nõn lên rồi chỉ thẳng lên sân khấu, giọng nói kiên định—
“Cố Cảnh Sâm chính là nam thần của tôi, nếu không phải anh ấy thì tôi sẽ không gả!”
Nhưng mà, ngay trước khi Đinh Thiển mở miệng thì tiếng nhạc ầm ầm trên sân khấu bỗng dưng tắt đi.
Khoảng sân to như vậy đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Mà câu thổ lộ chưa kịp rút về ấy ùa thẳng vào trong tai của tất cả mọi người.
Đáp lại cô là sự im lặng như chết vậy.
Cùng với món quà là sự trố mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Đinh Thiển: “…”
Trên sân khấu, Cố Cảnh Sâm ngẩn người ngước mắt nhìn sang, sau đó đôi đồng tử đen sâu thẳm hơi nheo lại.
Sau khi hoàn hồn bởi cái nhìn đăm đăm của mọi người thì khóe môi anh nhẹ giương lên, đôi chân dài bước sang một bên, cầm lấy micro ở trên bàn thuyết trình.
Giọng nói từ tính vang vọng khắp sân một vòng rồi chui vào trong tai của mỗi người—-
“Anh rất vinh hạnh”, anh dừng lại một lát, sau đó là một tiếng cười nhẹ, “….
Đàn em Đinh Thiển.
”.