Ba chữ “Người theo đuổi” vừa được thốt ra thì mọi người như chết lặng.
Đinh Thiển bình tĩnh đón lấy ánh mắt dò xét của ba người kia.
Đinh Thiển ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không ngừng ai oán, cô không còn gì để luyến tiếc cuộc sống này nữa.
“…..Cậu ta nói thật sao?”
Dường như Chu Trác phải mất rất nhiều công sức mới tìm lại được giọng nói của mình, ánh mắt nhìn Đinh Thiển có vẻ không giận mà uy.
Đinh Thiển im lặng hai giây rồi gật đầu.
“Anh Trác… Đây cũng là chuyện khi nãy em định nói với anh.”
“…..”
Chu Trác hít một hơi thật sâu mới có thể kiềm chế cảm xúc bùng nổ trực trào trong lòng.
Anh ta lạnh lùng liếc Cố Cảnh Sâm một cái rồi quay đầu nhìn về phía Đinh Thiển.
“Chú Phương sẽ không đồng ý đâu, cậu ta không có tư cách trở thành con rể của nhà họ Phương.”
Đinh Thiển khẽ nhíu mày, nhìn anh ta: “Anh Trác, trước giờ em thích người nào cũng không cần dùng tiêu chuẩn của mọi người làm thước đo.”
“Nhưng em là đứa con ruột duy nhất của chú Phương—- Anh và Kiều Nhiễm không thể đánh đồng với em được, sao em có thể nhẫn tâm với chú Phương như vậy?”
Chu Trác nói đến đây thì im lặng, mới sực nhớ ra phải e ngại người ngoài.
Anh ta bình tĩnh lại, sau đó lạnh lùng nhìn nhìn Đinh Thiển.
“Tiểu Thiển, anh hi vọng em có thể hiểu, cho phép em theo đuổi chuyện mình thích đã là sự nhượng bộ lớn nhất của chú Phương rồi, em không thể tiếp tục gây sự và tùy hứng như vậy được.”
“Anh Trác, em đã trưởng thành rồi.
Lựa chọn cái gì, tương lai ra sao đều là chuyện của riêng em.”
Đinh Thiển nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng: “Em không phải đứa bé cần mọi người đến chỉ dạy, nói cho em biết bước tiếp theo phải làm gì mới đúng.
Anh và ba không cần, cũng không nên quyết định đường đi trong cuộc đời em.”
“Nhưng em còn trẻ—-”
Giọng Chu Trác hơi gấp gáp, sau khi thấy người khác nhìn sang thì lập tức siết chặt tay và kiềm chế lại, nhưng hai mắt vẫn dán chặt lấy Đinh Thiển—-
“Tiểu Thiển, em còn nhỏ, có rất nhiều chuyện em chưa trải qua, những quyết định bây giờ của em rất có thể khiến em hối hận sau này! Đến lúc đó em phải làm thế nào? Em có thể có cơ hội làm lại sao?”
“Đúng, em còn trẻ.”
Đinh Thiển gật đầu, đôi mắt màu hổ phách bình tĩnh nhìn Chu Trác: “So với anh và bố thì em mãi mãi là đứa bé, thậm chí là một đứa không hiểu chuyện.
Nhưng vậy thì sao?”
Cô nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, nói tiếp:
“Có thể em sẽ hối hận.
Nhưng nếu có thể lựa chọn, em thà hối hận vì bản thân mình hơn.”
Giọng Đinh Thiển nhẹ nhàng hơn, nhưng mỗi câu chữ đều mang theo sự kiên định của tuổi trẻ.
“Ít nhất thì vài chục năm sau, khi nhớ lại toàn bộ cuộc đời em đã sống — Em tình nguyện hối hận vì mình đã làm sai chứ không phải hối hận vì bản thân nhát gan, yếu đuối, thậm chí chưa từng bắt đầu đã chui vào rào bảo vệ của mọi người mà bỏ lỡ bất kể chuyện gì.”
Tay cô đặt trên mặt bàn, người con gái vốn tĩnh lặng nay lại phô bày hết lòng mình khiến Chu Trác kinh ngạc.
“Anh Trác, anh nói xem trước khi chết, người ta sẽ hối hận chuyện bản thân đã làm hay hối hận vì một chuyện mình mong muốn nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ đây?”
“…..
Tiểu Thiển, em không cần thuyết phục anh.”
Vẻ mặt Chu Trác cô đơn: “Trong chuyện này, cho dù em nói thế nào thì anh cũng không đồng ý bởi vì nó liên quan đến em và cả tương lai của nhà họ Phương.”
Chu Trác vừa dứt lời thì cũng không cho Đinh Thiển thêm cơ hội giải thích nào nữa mà lập tức đứng dậy, ra quầy tính tiền rồi rời khỏi quán cafe.
“….”
Đinh Thiến vốn muốn đứng dậy đuổi theo nhưng còn chưa rời khỏi chỗ ngồi thì người bên cạnh lại nở nụ cười nhạt nhẽo nói.
“Còn chưa nói rõ ràng sao?”
“….”
Nhớ tới câu nói kia của Cố Cảnh Sâm, Đinh Thiển thở dài: “Vô cùng rõ ràng.”
“Vậy em cố ý muốn chọc giận anh sao?”
Người đàn ông khẽ nhướng mày.
Đinh Thiển nghĩ một lát rồi ngồi xuống lại.
Cố Cảnh Sâm khẽ nhếch môi, duỗi tay vuốt lại tóc mái cho cô.
“Ngoan.”
“….”
Lâm Vũ Đồng ngồi đối diện lộ ra vẻ xấu hổ nhìn hai người.
Dường như bây giờ Cố Cảnh Sâm mới chú ý tới ánh mắt của Lâm Vũ Đồng, bèn thu tay lại.
“Xin lỗi.”
Lâm Vũ Đồng thấu hiểu, nở nụ cười: “Không sao, anh không cần khách sáo.”
Cố Cảnh Sâm lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn Đinh Thiển rồi quay sang.
“Bọn tôi có chút việc riêng, không nên trì hoãn thời gian của trưởng ban Lâm.”
Lâm Vũ Đồng: “….”
Cô nàng không cười nổi nữa.
Đinh Thiển ở bên cạnh nhìn Lâm Vũ Đồng bằng vẻ mặt đồng tình.
Có người không mở miệng thì thôi, mỗi lần mở miệng đều có năng lực khiến người đối diện bật khóc.
Nhưng Đinh Thiển còn chưa đồng tình xong, nghĩ đến cục diện cô phải đối mặt khi về nhà thì cô lập tức cảm thấy đau đầu.
Cô cúi đầu.
“Đàn anh Cảnh Sâm, nếu hai người muốn bàn các tiết mục trong lễ thành lập trường thì em không làm phiền nữa nhé.”
Cố Cảnh Sâm nhướng mày nhìn cô: “Em ở lại, phụ trách việc ghi chép đi.”
“…”
Đinh Thiển mơ màng: “Em không có bút, cũng không mang theo giấy.”
“Em có mang điện thoại không?”
“… Dạ có.”
“Ngoan.”
“…”
Vì thế, suốt cả buổi chiều, người vốn không có phận sự gì trong cuộc họp nhỏ này như Đinh Thiển đã bị ép buộc đảm đương nhiệm vụ của một thư ký.
Nhờ phúc của Chủ tịch Cố mà cô cảm thấy rõ ràng nhiệm vụ nhân viên ghi ghép của cô còn nhiều hơn cảnh của ban trưởng Lâm ngồi đối diện.
Sau mấy tiếng, Đinh Thiển cảm thấy bội phục khả năng tươi cười của Lâm Vũ Đồng.
Đến khi cuộc họp nhỏ này kết thúc, trời bên ngoài cửa sổ đã chập tối.
“Chủ tịch Cố.”
Lâm Vũ Đồng đứng dậy, yên lặng thật lâu mới quay sang nhìn Cố Cảnh Sâm bằng ánh mắt mong chờ —
“Tối nay em muốn mời anh bữa tối, không biết em có cơ hội này không?”
Đôi mắt của cô gái cao gầy tràn đầy ý sâu xa.
Cố Cảnh Sâm khựng lại, khẽ nhếch môi.
“Xin lỗi, tôi có hẹn với Tiểu Thiển trước rồi.”
Đinh Thiển:???
Ý cười trên mặt Lâm Vũ Đồng sượng lại, cô nàng không cam lòng liếc nhìn Đinh Thiển, sau đó mới cắn chặt răng nói tiếp.
“Vậy ngày mai…”
“Xin lỗi.”
Cố Cảnh Sâm không đợi Lâm Vũ Đồng nói xong thì đã cắt ngang lời của cô ta.
Đôi mắt trong trẻo nhưng lại mang vẻ lạnh lùng.
“Đều bị em ấy hẹn trước hết rồi.”
Đinh Thiển đang đờ người thì bị xoa đầu.
“……Vậy thì em làm phiền rồi.”
Lâm Vũ Đồng cười gượng, quay đầu rời đi.
Chờ đến khi bóng dáng kia biến mất ở làn đường đối diện, Đinh Thiển mới dời mắt, đầy cảm thán nhìn Cố Cảnh Sâm.
“Em sao thế?”
Cố Cảnh Sâm không ngẩng lên, anh thu dọn tài liệu trên bàn, giọng điệu bình tĩnh.
“….Không có gì ạ.”
Đinh Thiển bĩu môi rồi gục xuống bàn.
“Em phát hiện… Hóa ra anh vẫn giống như trước.”
Mười ngón tay đang thu dọn tài liệu nghe vậy thì dừng lại.
Cô gái nhỏ không thấy cảnh này.
Còn người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Em vẫn còn nhớ… Dáng vẻ trước đây của anh sao?”
“Sao không nhớ được ạ?”
Đinh Thiển nhỏ giọng đáp, ngồi thẳng dậy.
“Nhất là khi anh vô tình từ chối người khác, giống ban nãy y như đúc.
Lúc đó em phát hiện…”
Nói đến đây, Đinh Thiển chợt dừng lại.
“Em phát hiện ra cái gì?”
“….
Không có gì ạ.”
Cố Cảnh Sâm khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, môi cũng nhếch lên.
“Nói thật xem nào.”
“…”
Đinh Thiển chột dạ né tránh ánh mắt của anh.
“Chỉ là em cảm thấy trước đây hay sau này, nữ sinh nào mà thích anh thì thật sự…..
Hơi đáng thương.”
Không khí như ngừng lại trong vài giây.
Đinh Thiển bất an suốt vài giây, cô mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh.
“Hóa ra, em vẫn nghĩ như vậy sao?”
Cố Cảnh Sâm cười bất đắc dĩ.
“Nhưng anh cũng có người mình thích mà.”
Đinh Thiển thoáng trầm mặc.
Sau đó cô chỉ tay vào vị trí đối diện đã trống không.
Cô mở miệng nói: “Có thể bởi vì em đã gặp quá nhiều rồi —– Đàn chị Lâm trong mắt các nữ sinh khác cũng được xem là kiểu người vô cùng hoàn mỹ, còn đàn anh từ chối không chỉ một người đúng không? Những kiểu người khác thì còn nhiều hơn….”
Đinh Thiển chớp mắt: “Nhớ hồi học Trung học, chủ đề các nữ sinh trong trường lén tranh luận nhiều nhất chính là hotboy Cố thích kiểu con gái nào, hoặc là kiểu con gái nào mới có thể thoát khỏi tình huống bị từ chối xấu hổ ấy —- Ai ngờ vẫn chưa có người nào tìm được đáp án.”
Nói đến chuyện này, Đinh Thiển không nhịn được bật cười khe khẽ.
“Lúc đấy có một phiếu nhận được nhiều sự đồng ý nhất là, hotboy Cố không có khả năng thích con người.”
“….”
Cố Cảnh Sâm hít một hơi thật sâu, không hiểu sao hơi cáu: “Vậy em bỏ phiếu cho cái nào?”
“Dạ?”
Đinh Thiển thoáng sửng sốt, cô quay đầu nhìn Cố Cảnh Sâm.
Anh lặp lại lời vừa nói: “Không phải là bỏ phiếu sao, kiểu người con gái mà anh thích ấy—- Em chọn đáp án nào?”
“À, chuyện này.”
Đinh Thiển cười nhạt, một chút cảm xúc lướt qua dưới đáy mắt cô.
“Lúc ấy em bị…..
Một bạn học lôi kéo bầu cho kiểu người giống cô ấy.”
Cô Cảnh Sâm ngước mắt.
“Vậy bây giờ em đã biết đáp án chưa?”
Đinh Thiển còn đang đắm chìm trong hồi ức, nghe vậy thì ngẩn ra, cười nói: “Sao em biết được ạ?”
“Vậy để anh nói cho em biết đáp án.”
Vẻ mặt Cố Cảnh Sâm vô cùng bình tĩnh, duy chỉ có đôi mắt đen như mực tràn đầy cảm xúc, sâu thẳm như muốn kéo người khác chìm đắm vào trong đó.
Đinh Thiển không kìm được lên tiếng hỏi: “Đáp án gì ạ?”
Cố Cảnh Sâm gằn từng chữ:
“Anh thích em.”
“….”
Trong khoảnh khắc anh thốt ra lời nói ấy, tất cả sự hoảng hốt và phức tạp lướt nhanh qua đôi mắt của cô.
Cố Cảnh Sâm thấy rõ phản ứng của Đinh Thiển, bèn lặng lẽ thở dài.
…… Cuối cùng anh cũng không nỡ ép buộc cô.
Anh cụp mắt, ngồi thẳng lên, môi mỏng khẽ mấp máy.
“… Kiểu này.” (Ghép 2 câu lại là “Anh thích kiểu như em.”).