Tiểu Khắc Tinh

Chương 55: Du xuân




Hôm sau Cố Cảnh Sâm trở lại trường học, hội sinh viên trường đã tổ chức cuộc họp chung đầu tiên của các ban trong học kì này.
Lúc nhận được thông báo thì Đinh Thiển và Cố Cảnh Sâm đang ở trong rạp chiếu phim cách trường 1km.
—– Phim tình cảm nỗi đau của thanh xuân.
Đinh Thiển ôm hộp bắp rang bơ, vẻ mặt vô cảm nhìn cặp nam nữ đang ôm nhau khóc lóc trên màn hình lớn.
“Em thấy chán sao?”
Cố Cảnh Sâm ngồi bên cạnh cô, tiếng cười bị anh đè xuống đến mức khàn đặc.
“…”
Đinh Thiển chậm rãi thở dài một hơi.
—— Ngay lần hẹn hò đầu tiên ở rạp chiếu phim vào ngày đầu năm mới mà cô lại quá mê phim đến độ quên mất bạn trai của mình, và sự trừng phạt của việc đó chính là đây đã là bộ phim tình cảm thứ ba cô xem cùng Cố Cảnh Sâm rồi.
So với bất kì tình tiết cốt truyện như thế nào, bên cạnh luôn có một cô em gái có thể khóc sướt mướt khiến Đinh Thiển cảm thấy có lẽ mình bị thiếu mất một số dây thần kinh cảm tính rồi.
Xem phim kiểu này…… Đúng là cực hình của thời đại mới.
Vì vậy khi cô nhìn thấy màn hình điện thoại đang im lặng của mình sáng lên cùng với tin nhắn thông báo tạm thời của hội sinh viên thì ngay khoảnh khắc đó Đinh Thiển cảm thấy mình đã được cứu rồi.
Thế là lúc phim chiếu chưa được một phần ba thì Đinh Thiển đã kéo Cố Cảnh Sâm rời khỏi rạp.
“Được cứu rồi.”
Bước ra khỏi rạp chiếu phim, Đinh Thiển cảm khái ngẩng đầu đón ánh nắng đầu xuân, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
“Hửm?” Người đàn ông sau cô vài bước đi tới bên cạnh cô, ánh mắt đầy ý cười, “Em đang nói cái gì vậy, anh không nghe rõ.”
“…” Đinh Thiển im lặng hai giây, sau đó cô nở một nụ cười vô tội, “Không có gì… Ý em là công việc của hội sinh viên quan trọng, cuộc họp tạm thời rất gấp nên em cần phải nhanh chóng trở lại trường học mới được.
Em cũng không thể trì hoãn triển khai công việc của hội sinh viên được.”
Cố Cảnh Sâm nghe vậy thì đôi môi hơi nhếch lên, “Sao học kỳ trước công việc của hội sinh viên nhiều như thế mà anh đâu thấy có lần nào em tích cực tham gia như vậy đâu?”
Đinh Thiển chớp mắt: “Có lẽ tư tưởng của em đã giác ngộ rồi, rõ ràng được nâng cao lên chăng?”
Cố Cảnh Sâm bật cười, không làm khó Đinh Thiển nữa, bước sang lề đường, giơ tay gọi một chiếc taxi.
Cả hai cùng ngồi xe trở lại trường.
Trên đường hơi kẹt xe, hơn mười phút sau hai người mới vào trường.
Đinh Thiển cầm điện thoại chỉ vào thông báo tin nhắn ở bên trên, hơi khó hiểu nói: “Trước đây chưa từng có thông báo tạm thời – hơn nữa sao lần này ngay cả chủ đề cuộc họp cũng không có vậy?”
Cố Cảnh Sâm ở bên cạnh cười không nói.
Đinh Thiển đợi hơn mười giây nhưng lại không thấy câu trả lời, không khỏi nghi ngờ quay đầu lại.
“Có phải ngay từ đầu anh đã biết rồi không?”
Cố Cảnh Sâm nói, “Chẳng phải trước khi vào rạp chiếu phim anh đã nhận được một cuộc điện thoại sao?”
Đinh Thiển suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Đúng vậy, nhưng lúc đó mới nói được nửa phút anh đã cúp điện thoại rồi, dáng vẻ không giống như là có chuyện gì quan trọng.”
Cố Cảnh Sâm mỉm cười: “Quả thực là không có chuyện gì quan trọng cả, là chủ tịch Đoạn Kình Phong gọi đến.”
“…”
Đinh Thiển nghẹn họng, lắc lắc điện thoại trong tay, “Cho nên, rốt cuộc cuộc họp tạm thời này có nội dung gì?”
Cố Cảnh Sâm dừng bước, mỉm cười quay đầu nhìn Đinh Thiển.
“Chủ tịch Đoàn muốn tổ chức chuyến du xuân cho các thành viên hội sinh viên.”
Đinh Thiển: “Vậy lúc trước anh ấy gọi điện thoại cho anh là….
?”
“Cậu ấy hỏi xem anh có thể đến kịp cuộc họp tạm thời không.” Cố Cảnh Sâm mỉm cười, “Anh nói có thể.”
“…” Đinh Thiển cũng dừng lại, đầy vẻ giận dỗi, “Vậy mà anh còn kéo em vào đó xem phim…”
“Lúc đó anh vẫn chưa xác định được thời gian tổ chức cuộc họp.”
Trông Cố Cảnh Sâm rất thẳng thắn, “Anh không ngờ cậu ấy lại gấp như vậy.”
“…”
Đinh Thiển nửa tin nửa ngờ đáp.
Mười phút sau.
Đinh Thiển và Cố Cảnh Sâm vừa bước vào phòng họp dành riêng cho Hội sinh viên ở Tòa nhà Hành chính thì Đoàn Kình Phong cũng đi tới.
“Tôi nói này Chủ tịch Cố, không phải tôi đã thông báo trước kêu cậu quay về chuẩn bị cho cuộc họp sao, sao bây giờ cậu mới tới?”
Trong mắt Cố Cảnh Sâm đầy ý cười nhìn Đinh Thiển.
Đinh Thiển: “…”
Thế là Cố Cảnh Sâm quay lại, vẻ mặt trông vẫn thẳng thắn như trước
“Tôi đi xem phim với Tiểu Thiển.”
Đinh Thiển: “…”
Anh nói cho rõ xem, rốt cuộc là ai đi với ai??
======
Mặc dù là thông báo họp tạm thời, nhưng vì đây chỉ là tuần khai giảng đầu tiên nên sinh viên cũng chưa có môn nào đã mở lớp, cho nên trước khi cuộc họp chính thức bắt đầu, thành viên của các ban đều lần lượt đến phòng họp.
Đinh Thiển được xem là người đến sớm nhất trong ban Kỹ thuật, sau đó bất kể là ban cán sự hay là các đàn anh đàn chị năm Hai khi nhìn thấy Đinh Thiển đều đồng loạt đờ người giây lát, sau đó mỉm cười đầy mập mờ với cô.
Không vì nguyên nhân nào khác—-
Chủ tịch Cố không bước vào vị trí của đoàn chủ tịch mà bây giờ đang ngồi bên cạnh cô.
Đinh Thiển cố hết sức giữ nụ cười trên môi, đồng thời thầm nghiến răng——
“Đàn anh Cố, mọi người đều đang nhìn đấy ạ, đây là cuộc họp tập thể của Hội sinh viên đấy.”
“Đây chỉ là một cuộc vận động tạm thời trước chuyến đi chơi thôi, cũng không yêu cầu biên bản cuộc họp, cũng không có việc gì quan trọng cần phải bàn cả.”
Cố Cảnh Sâm không để ý, anh vẫn hiên ngang ngồi bên cạnh cô, đôi môi khẽ cong lên, “Hơn nữa cuộc họp còn chưa bắt đầu, em vội cái gì?”
“……” Đinh Thiển cảm nhận được ánh mắt dò xét ẩn ý của cả phòng họp, trong lòng thầm thở dài nhưng trên mặt vẫn phải giữ vẻ bình tĩnh, “Đàn anh Cố, cho dù anh nói rất đúng….
Nhưng dù sao đây cũng là hoạt động tập thể của hội sinh viên, anh là chủ tịch còn em là trợ lý… Sao cũng phải tránh sự nghi ngờ mới đúng, anh thấy đúng không?”
Cố Cảnh Sâm nghe thấy vậy thì nghiêng đầu như suy nghĩ gì đấy.
Người đàn ông chống một tay lên gò má, còn khuỷu tay chống trên bàn hội nghị, ánh mắt nhìn nhìn sang mang theo vẻ dò xét nhất định, đường nét của gương mặt tuấn tú hoàn mỹ được ánh nắng ngoài cửa sổ phát họa càng thêm rõ nét.
Đặc biệt là con ngươi đen láy ấy, đẹp đến mức như đang cất giấu ánh sáng.
Với bức tranh như thế này, Đinh Thiển kiên trì chưa được mười giây thì lập tức bị đánh bại.
“Em sai rồi, đàn anh… Anh muốn ngồi đâu thì ngồi, dù anh ngồi trong cái bình hoa giữa bàn hội nghị em cũng không dám có ý kiến.”
“…”
Cố Cảnh Sâm vẫn không nói lời nào, sau khi cứ chăm chú quan sát cô một lúc thì anh nghiêng đầu nhìn quanh phòng họp một lượt.
Không ngờ lại chạm phải ánh mắt phức tạp của rất nhiều người.
Ánh mắt Cố Cảnh Sâm sa sầm lại.
Một lúc sau, anh đứng dậy.
“Xin lỗi, là tôi chưa cân nhắc đến vấn đề này.”
Đinh Thiển kinh ngạc ngước mắt lên.
Cố Cảnh Sâm vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, sau đó quay người trở lại vị trí của đoàn chủ tịch.
Đinh Thiển nhìn bóng lưng Cố Cảnh Sâm đi qua, bỗng trong lòng có một dự cảm không lành.
Chỉ là không cho phép cô nghĩ nhiều, chưa đến một lát sau, cuộc họp tạm thời mới chính thức bắt đầu.
Mà nội dung của cuộc họp cũng giống như Cố Cảnh Sâm đã nói, là bàn về nội dung của chuyến đi chơi xuân cho các thành viên của hội sinh viên.
Trước niềm vui bất ngờ này, sự tham gia và mức độ hứng thú của mọi người đều rất cao.
Hơn nữa cuộc họp tạm thời quả thực rất thoải mái lại không căng thẳng, hầu như tất cả thành viên của các ban đều trực tiếp tham gia cuộc họp, thậm chí thỉnh thoảng lại có những tràng cười vang lên trong phòng họp.
Cho đến khi mọi người bàn về chuyện liên quan đến chuyến đi chơi xuân gần xong thì Cố Cảnh Sâm từ đầu đến cuối chưa nói câu nào lại lên tiếng.
“Chủ tịch Đoạn.” Anh quay đầu nhìn Đoạn Kình Phong, “Hoạt động chơi xuân lần này có thể dẫn theo người nhà không?”
Người nhà này không phải người nhà kia, đương nhiên ai cũng biết rõ.
Cho nên anh vừa nói xong thì đã có người trong phòng hội nghị bật cười không hợp với tình hình.
Còn có không ít ánh mắt hài hước nhìn về phía ban Kỹ thuật.
Đoàn Kình Phong cũng không nhịn được cười, nhìn về phía mọi người, “Chủ tịch Cố của mọi người đang giúp mọi người tìm phúc lợi cho đó – còn cậu ấy thì không cần dẫn theo người nhà rồi.
Nhưng nếu chủ tịch Cố đã hỏi như vậy mà tôi không cho mọi người dẫn theo thì rõ ràng quá ác độc rồi, kinh phí đi chơi xuân lần này cứ tính theo đầu người, chỉ cần đủ kinh phí thì đừng nói là một người nhà, một nhà ba người cũng được nữa là.”
Đoàn Kình Phong vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng họp như nóng lên, âm thanh trêu ghẹo đùa giỡn vang lên không dứt.
Nhưng trung tâm của tiêu điểm là Đinh Thiển lại khẽ biến sắc.
Cô nhìn người đàn ông trong đoàn chủ tịch, lại nhìn ánh mắt sâu thẳm tươi rói của anh khiến cô không khỏi căng thẳng.
Như để xác minh cái suy đoán thoáng qua của cô, đợi đến khi tiếng cười trong phòng họp dần ngừng lại, giọng của Cố Cảnh Sâm khẽ vâng lên.
“Xin lỗi chủ tịch Đoạn, tôi thật sự là hỏi cho tôi.”
“…”
Nụ cười của Đoàn Kình Phong cứng lại.
Cố Cảnh Sâm cong môi nhìn về hướng ban Kỹ thuật, sau khi dừng một lúc thì anh lại nhìn vẻ mặt cứng ngắc của mọi người.”
“Sáu tháng qua và thậm chí lâu hơn nữa, tôi đã hoạt động rất vui vẻ với mọi người trong hội sinh viên.
Chỉ vì lý do cá nhân mà tôi không thể lo được cho việc học, công việc, cuộc sống và việc nội bộ của hội sinh viên.”
Cố Cảnh Sâm dừng lại một lúc, tất cả mọi người đều nín thở chờ anh nói ra mục đích của mình–
“Với thái độ sống có trách nhiệm với bản thân cũng như là công việc của hội sinh viên, tôi quyết định sẽ từ chức Phó Chủ tịch Hội sinh viên, cảm ơn sự thấu hiểu của tất cả mọi người.”
Anh nói xog thì đứng lên, chậm rãi cúi đầu đi về phía cuối bàn hội nghị dà rồi dừng lại, sau đó lại đứng lên.
Tất cả mọi người trong hội sinh viên mới chợt như bừng tỉnh trong loạt động tác này của anh, ba chủ tịch khác do Đoàn Kình Phong đứng đầu đồng thời thay đổi sắc mặt, còn ban trưởng của các ban cũng cùng nhau đứng lên.
“Chủ tịch Cố…”
“Đàn anh Cố——”
“Đây là cuộc họp nội bộ của Hội sinh viên, tiếp theo tôi cũng không tiện tham dự nữa.”
Hiếm lắm Cố Cảnh Sâm mới nở nụ cười dịu dàng, “Sau này tôi còn phải chuẩn bị nộp đơn từ chức cho giáo viên hướng dẫn, vì vậy tôi về chuẩn bị trước, mọi người ở lại họp vui vẻ.”
Anh nói xong thì lập tức quay người rời đi, nhưng đi ra ngoài chưa được vài bước thì đã bị Đoàn Kình Phong giữ chặt tay áo.
Cố Cảnh Sâm ngoái lại hìn.
Trong phòng họp hơi ồn ào, Đoàn Kình Phong cũng bất chấp việc trấn an lòng dân, anh ấy nghiến răng nhìn chằm chằm Cố Cảnh Sâm.
“Đàn anh Cố, cậu không thể diễn kiểu tiền trảm hậu tấu như thế này được?”
Cố Cảnh Sâm cụp mắt, hạ giọng nói.
“Xin lỗi, Chủ tịch Đoàn… Tôi không mong Tiểu Thiển bị vu khống hãm hại bởi bất kì tin đồn không cần thiết nào vì tôi, làm như vậy là cách thích hợp nhất.”
Cố Cảnh Sâm không cho Đoàn Kình Phong cơ hội lên tiếng nữa, anh quay sang nhìn mọi người.
Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của những người đó, thậm chí còn có mấy cô gái đỏ ửng hai mắt khiến anh khẽ cười một tiếng, nhìn Đinh Thiển đang ngồi giữa nhóm ban Kỹ thuật.
“Chuyến chơi xuân tôi vẫn sẽ đi —- Nhưng không phải với tư cách là thành viên của đoàn chủ tịch.”
Anh khẽ mấp máy môi, trong mắt đầy ý cười.
“Mà là người nhà của bạn học Đinh Thiển.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.