Lúc Đinh Thiển nằm trên giường mở mắt ra chỉ cảm thấy mí mắt nặng như bị đá đè vậy, ý thức vừa quay lại từ trong bóng tối vẫn còn là sự lộn xộn.
Mãi đến nửa phút sau thì cô mới miễn cưỡng nhớ lại mình đang nằm ở đâu, bây giờ là mấy giờ.
Đinh Thiển ngồi dậy khỏi giường.
Như thể nghe thấy động tĩnh bên này, Tống Dao đang nằm trên một chiếc giường khác trong phòng ngủ cũng khó khăn quay người sang —-
“Cậu tỉnh rồi sao?”
“…”
Đinh Thiển xoa huyệt thái dương, uể oải ừ một tiếng.
Tống Dao dở khóc dở cười, xoay người xuống giường rồi đi tới trước mặt Đinh Thiển, “Bạn học Đinh Tiểu Thiển, cậu còn nhớ tối hôm qua mình đã làm gì không?”
Hai mắt Đinh Thiển thẫn thờ ngẩng đầu lên, vươn tay chạm vào trán mình.
Tống Dao: “…??”
Đinh Thiển lại cúi đầu: “Tớ cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.”
Tống Dao nghe vậy cũng không nói thêm lời nào, làm ra vẻ “Ừ, cậu nghĩ kĩ đi”, sau đó khẽ mỉm cười yên lặng nhìn Đinh Thiển.
Đinh Thiển cúi đầu ngẩn ngơ mấy phút, cuối cùng hết sức bất lực ngẩng đầu lên——
“Tớ uống nhiều rượu quá nên không nhớ ra được.”
Tống Dao gật đầu, giơ cánh tay chỉ vào máy tính trên bàn, “Mặc dù tớ nhìn không hiểu nhưng tớ khẳng định chắc chắn tối hôm qua cậu đã làm chuyện xấu – Cậu có lẽ không nhìn thấy sau khi cậu giày vò cái máy tính cả hai tiếng đồng thì màn hình phản chiếu lại nụ cười âm u của cậu, giống như ma quỷ lộng hành vậy.”
“…”
Vẻ mặt Đinh Thiển cứng đờ, “Tối hôm qua tớ có đụng vào máy tính sao?”
“Cậu không nhớ chuyện này sao?” Tống Dao thở dài, “Lợi hại lợi hại, say đến mức đó chắc cũng không dễ đâu nhỉ?”
Đinh Thiển không đùa giỡn với Tống Dao nữa mà im lặng bật máy tính lên, sau đó xoay vào phòng tắm rửa mặt.
Sau khi đi ra, cô nhìn màn hình máy tính đã được bật lên rồi ngồi xuống với vẻ mặt nghiêm túc như thể sắp chết vậy.
“Cậu muốn làm gì vậy?” Tống Dao ở bên cạnh tò mò hỏi.
Đinh Thiển không quay đầu, cô bấm những phím tắt để bật từng cửa sổ trên giao diện máy tính lên——
“Tớ kiểm tra nhật ký hệ thống, thực sự tớ không nhớ mình đã làm gì.”
Mười phút sau, Tống Dao đang ngồi xổm bên cạnh cầm điện thoại di động thì bị tiếng than thở của Đinh Thiển làm cho giật mình.
Cô hoảng sợ nhìn qua thì lại thấy bạn cùng phòng của mình sống dở chết dở nằm nhoài ra trên bàn.
Biểu cảm của Tống Dao rất phức tạp, sau khi sắp xếp ngôn ngữ một lúc thì mới chật vật nói—–
“Tiểu Thiển, cậu thế này… Là đang nghĩ quẩn trong lòng sao? Cho nên rốt cuộc tối hôm qua cậu đã làm gì thế?”
“…”
Đinh Thiển nghe cô ấy hỏi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ có tiếng kêu rên truyền ra từ bàn máy tính–
“Tối hôm qua tớ hack tất cả các thiết bị nối mạng tương ứng với địa chỉ MAC cho tài khoản cá nhân của Cố Cảnh Sâm rồi……”
Địa chỉ MAC là mã duy nhất được gán bởi nhà sản xuất cho từng phần cứng mạng (như cạc không dây hoặc cạc Ethernet).
MAC viết tắt của Media Access Control, và mỗi mã là duy nhất cho một thiết bị.
Tống Dao nuốt nước miếng: “—— Sau đó?”
Giọng điệu của Đinh Thiển giống như cuộc đời không còn gì để luyến tiếc vậy.
“Sau đó phải bật cửa sổ hệ thống cho từng thiết bị… Nên nhất thời tớ thể tìm được nội dung đã nhập, nhưng chữ ký ở cửa sổ… ‘Lời tỏ tình yêu thương’….”
Tống Dao: “Phụt.”
Hiếm khi Đinh Thiển không có phản ứng gì với biểu hiện của Tống Dao, sau khi im lặng một lúc, cô mới ngẩng đầu lên với vẻ tuyệt vọng.
“Điều đáng sợ hơn nữa là dựa trên những dấu vết sử dụng hôm qua tớ không xóa, cuối cùng tớ còn dùng máy ảnh trên máy tính chụp một tấm ảnh cho bản thân.”
“…”
Tống Dao cố nén cười, chớp mắt, “Cậu cảm thấy cậu sẽ dùng bức ảnh này để làm gì?”
Đinh Thiển: “…”
Không, cô từ chối suy nghĩ về vấn đề này.
======
Cả buổi trưa, Đinh Thiển đều ở trạng thái dưới áp suất không khí thấp tuyệt đối.
Chuyện FAN đưa tin, những việc điên rồ mà bản thân đã làm vào tối qua, chuyện lo cho Cố Cảnh Sâm, tất cả đều xông ra đè cô xuống.
Khi Tống Dao đang tốn sức muốn kéo cô đi ăn trưa thì chiếc điện thoại im lặng cả buổi sáng của Đinh Thiển đột nhiên đổ chuông.
Đinh Thiển sững sờ một lúc, sau đó bắt máy rất nhanh khiến Tống Dao cũng phải kinh ngạc với tốc độ phản ứng của cô.
Thậm chí cô còn chưa kịp nhìn trên điện thoại nó hiển thị cái gì.
“Xin hỏi, là cô Đinh sao?”
Một giọng nữ lạ vang lên ở đầu dây bên kia điện thoại.
“…”
Ánh sáng nhạt mờ dần biến mất khỏi đôi mắt màu hổ phách, Đinh Thiển sửng sốt, sau đó hỏi: “Là tôi, cô là ai?”
“Xin chào cô Đinh, tôi là Adela.”
“…”
Một phút sau, Đinh Thiển cúp điện thoại.
Tống Dao tò mò quan sát rất lâu, cuối cùng cũng vội vàng chạy tới.
“Tiểu Thiển, là điện thoại của ai vậy?”
Đinh Thiển hơi nhíu mày: “… Của Adela.”
“Ai cơ?” Tống Dao ngẩn ra.
Đinh Thiển ngước mắt: “Là bà chủ của giải trí Tinh Ngu.”
“Hả??”
Lần này Tống Dao đờ người càng lâu hơn, phải một lúc sau cô ấy mới hoàn hồn lại, “Tại sao bà ấy lại gọi cho cậu?”
“…”
Đinh Thiển im lặng hai giây, “Bà ấy mời tớ đi ăn trưa.”
Tống Dao: “…”
Đinh Thiển không thảo luận với Tống Dao nữa, cô quay về giường bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
“Cậu định làm gì vậy?”
Tống Dao ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ cậu thật sự muốn đến buổi hẹn ăn trưa cùng bà chủ đó sao?”
“Tớ đã đồng ý trong điện thoại rồi.”
Đinh Thiển nhanh chóng thu dọn ba lô của mình, sau đó cầm lên đặt nó sang một bên và bắt đầu thay quần áo.
Đinh Thiển vừa chọn một bộ đồ phù hợp vừa nói thêm: “Nếu bà ấy đã nói có rất nhiều chuyện không tiện nói qua điện thoại, vậy thì bọn tớ gặp mặt để nói vậy —- Cho dù thể nào thì tớ cũng không muốn cứ mãi không biết gì như thế này nữa.”
“…”
Nhìn thấy Đinh Thiển đã quyết định như vậy, hiển nhiên Tống Dao không thể ngăn cản nữa, chỉ có thể lo lắng nhìn theo bóng lưng của Đinh Thiển.
“Tiểu Thiển, vậy có muốn tớ đi với cậu không?…… Tớ cứ cảm thấy đây là một bữa Hồng Môn Yến ấy.”
Đinh Thiển nghe vậy thì động tác trong tay dừng lại.
Sau một lúc, cô mỉm cười nhìn cô ấy và trấn an: “Không cần đâu Tiểu Dao.
Hôm qua tớ đã làm phiền cậu rất nhiều rồi, hôm nay tớ muốn tự mình giải quyết chuyện này.”
Tống Dao thở dài.
Tính tự chủ và khả năng hành động của Đinh Thiển mạnh đến mức nào thì Tống Dao là người rõ hơn ai hết.
Cho nên đương nhiên cô ấy cũng biết khi Tiểu Thiển nhìn mình với ánh mắt này thì tất nhiên cô đã hạ quyết tâm rồi.
—- Có lẽ vào lúc này không ai có thể lay chuyển được Đinh Thiển cả.
“Vậy hai người hẹn ăn ở đâu? Ít nhất phải cho tớ biết địa chỉ chứ, nếu không tớ thực sự sẽ lo lắng lắm.”
Tống Dao hỏi.
Đinh Thiển suy nghĩ rồi gật đầu.
Cô thay quần áo, choàng áo khoác và mang giày vào, sau đó vừa xách túi bước ra ngoài vừa đồng ý với cô ấy.
“Ừm, trên đường đi tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu.”
Khoảng hai mươi phút sau, điện thoại của Tống Dao rung lên, tin nhắn của Đinh Thiển đã được gửi đến.
Tống Dao nhìn tên nhà hàng cao cấp mình không quen, bèn khẽ nhíu mày.
Cô ấy do dự một lúc, thử tìm thấy số của Cố Cảnh Sâm trong danh bạ.
m thanh báo tắt máy hoàn toàn không hề nằm ngoài dự đoán của cô ấy.
Tống Dao đặt điện thoại xuống, thẫn thờ nhìn quanh ký túc xá, cuối cùng dứt khoát quay lại ổ của mình rồi bật máy tính lên bắt đầu xem phim.
Cô ấy lại cầm điện thoại ở bên cạnh lên, cứ vài phút lại gọi vào số đó.
Sau khoảng hai mươi cuộc gọi, Tống Dao lại quay số đó lần nữa nhưng âm báo tắt máy đầy lạnh lùng không còn nữa, thay vào đó là tiếng tút tút sau khi tín hiệu được kết nối.
“…!”
Tống Dao suýt nữa giật mình nhảy xuống giường, sau khi bình tĩnh lại cô ấy nhanh chóng cầm điện thoại lên, vừa sốt ruột vừa hồi hộp chờ đợi.
Sau khi tiếng tút tút vang lên vài giây, điện thoại đã được kết nối, giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia điện thoại.
“Tống Dao?”
“Đàn anh Cố!”
Tống Dao không quan tâm đến những thứ khác, “Tiểu Thiển rất lo lắng cho anh! Hôm qua cậu ấy liên lạc với anh nhưng mãi không được.
Tối hôm cậu ấy còn uống say rồi khóc rất nhiều nữa!”
Bên kia im lặng hồi lâu rồi thở dài.
“Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi đã khiến em ấy lo lắng.
Bây giờ em ấy đang ở ký túc xá sao? Tôi sẽ đến tìm em ấy.”
“Bây giờ Tiểu Thiển không ở ký túc xá!” Tống Dao vừa tức vừa vội, ước gì có thể hét lớn vào điện thoại, “Khoảng một tiếng trước cậu ấy nhận được điện thoại của Adela, hai người họ hẹn gặp mặt rồi!”
“Adela? Bà ấy gọi cho Tiểu Thiển sao?”
Giọng của Cố Cảnh Sâm trầm xuống, “Em có biết họ đã đi đâu không?”
Tống Dao gật đầu lia lịa đến nỗi cổ sắp muốn đứt lìa đến nơi thì cô ấy mới sực nhớ hai người đang nói chuyện qua điện thoại, dù cô ấy có làm gì thì anh cũng không thấy, bèn vội vàng nói: “Vâng, em biết – Vừa nãy Tiểu Thiển có gửi địa chỉ cho em, để em gửi qua cho anh! Anh nhanh qua đó xem xem, đừng để bà ấy ăn hiếp Tiểu Thiển.”
Cố Cảnh Sâm ừm một tiếng, “Tống Dao, cảm ơn em đã chăm sóc cho Tiểu Thiển.”
“Bây giờ đàn anh Cố đừng khách sáo với em nữa, anh nhanh đi tìm Tiểu Thiển đi, em sẽ gửi địa chỉ cho anh!”
“Được.”
…
======
Sau khi Đinh Thiển đi theo chỉ dẫn của người phục vụ đến vị trí mà Adela đã đặt thì cô không khỏi giật mình.
Cô phải thừa nhận rằng Adela hơi khác với hình tượng trong tưởng tượng của mình—-
Đầu tiên, Adela không có dáng vẻ mạnh mẽ và nghiêm túc như Đinh Thiển nghĩ, thực ra cho dù ở khí chất hay tinh thần thì Adela đều trông rất tri thức và dịu dàng.
Thứ hai, Adela trông xinh đẹp hơn những gì Đinh Thiển nghĩ, gương mặt cân đối nhưng không làm mất đi vẻ xinh đẹp, mái tóc dài đen láy, vẻ ngoài nổi bật giống như là con lai vậy.
Mặc dù những nếp nhăn nhỏ ở khóe mắt cho thấy bà ấy không còn là thanh niên ở độ tuổi đôi mươi hay ba mươi nữa, nhưng khí chất dịu dàng không làm mất đi sự lạnh nhạt ở trên người đã bổ sung cho khuyết điểm của bà ấy một cách hoàn hảo.
Nếu là tình địch, sự tồn tại của một tình địch không có khuyết điểm ngoại trừ tuổi tác như vậy thì quả thực là chuyện khiến người ta rất đau đầu…..
Đinh Thiển không khỏi thầm thở dài.
“Cô Đinh, mời ngồi.”
Adela đưa tay ra hiệu.
“…”
Đinh Thiển khẽ gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế người phục vụ kéo ra, đồng thời nói cảm ơn.
“Nghe danh đã lâu, lần đầu gặp mặt.” Adela mở màn bằng một nụ cười dịu dàng, “Sớm đoán cô Đinh là một cô gái xinh đẹp và hào phóng, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy thì mới phát hiện cô Đinh còn đẹp hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều.”
“…”
Đinh Thiển tưởng tượng ra vô số kiểu mở màn đầy hung dữ và những lời nói sắc bén, nhưng chỉ duy nhất không nghĩ đến kiểu này.
Điều này khiến Đinh Thiển hơi bối rối trước lời khen bất ngờ này ở hiệp đầu tiên.
Adela nhìn thấy đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô gái khẽ mở to vì ngạc nhiên thì không nhịn được khẽ cười.
Lúc này Đinh Thiển mới hoàn hồn lại, trên mặt nhất thời đỏ bừng, nhưng cô vẫn tiếp xúc ánh mắt với Adela, sau đó cũng khen lại một câu.
“Cô cũng vậy, rất vui được gặp cô.”
Adela gật đầu, có vẻ như bà ấy không phản ứng gì quá nhiều trước lời khen ngợi của Đinh Thiển.
Bà ấy cầm ly gốm ở bên cạnh lên, khẽ nhấp một hớp trà, sau khi đặt xuống mới mỉm cười hỏi cô: “Cảnh Sâm có nhắc gì về tôi với cô không?”
Nghe Adela trực tiếp xưng hô Cố Cảnh Sâm bằng tên tiếng Trung của anh thì ánh mắt Đinh Thiển không khỏi cứng lại.
Cũng chính vào lúc này, cô mới đột nhiên nhận ra trước mặt mình là bà chủ của giải trí Tinh Ngu, thế nhưng lại nói tiếng phổ thông không thua kém gì người Trung Quốc.
“Cô nói tiếng Trung rất tốt.”
Đinh Thiển cười khen ngợi một câu, né tránh câu hỏi vừa rồi.
Dường như Adela không nhận ra điều đó, sau khi cười nhìn Đinh Thiển thì trả lời, “Tôi có 3/4 gốc Á, tiếng Trung Quốc cũng là một trong những tiếng mẹ đẻ của tôi.”
“Hóa ra là như vậy.”
Đinh Thiển khẽ gật đầu.
Lúc mở miệng thì cô lại thay đổi chủ đề, “Không biết cô hẹn tôi tới đây là muốn nói chuyện gì?”
“Cô Đinh chắc là biết chứ.”
Adela xoay nhẹ muỗng cà phê trong ly gốm, ngước mắt lên mỉm cười, “Tôi muốn nói với cô Đinh về chuyện của Cảnh Sâm.”
“…”
Đinh Thiển nín thở.
–Tới rồi.
Vài giây sau, Đinh Thiển cụp mắt xuống.
“Cô Adela cứ nói đi.”
Adela không hề khách sáo.
Đinh Thiển vừa dứt lời thì bà ấy lập tức mỉm cười nói.
“Tôi muốn hỏi cô Đinh là cô nghĩ gì về bài báo do FAN tung ra vào ngày hôm qua?”
“…”
Câu hỏi đầu tiên sắc bén đến nỗi ánh mắt Đinh Thiển hơi cứng lại, sau một lúc trầm ngâm thì Đinh Thiển mới khẽ mở miệng.
“Tôi tin anh ấy.”
Giọng nói của cô gái rất nhẹ nhàng, mỗi chữ đều vô cùng chắc chắn.
Adela nghe thấy vậy thì hơi giật mình, hết giật mình thì bà ấy lập tức cười đến độ để lộ những nếp nhăn quanh mắt.
“Cô Đinh, theo như tôi biết thì từ khi bài báo đi được tung ra cho đến bây giờ, có lẽ cô vẫn không gọi được cho Cảnh Sâm đúng không?”
Adela thấy Đinh Thiển ngầm thừa nhận thì không nhanh không chậm nói tiếp nửa câu sau–
“Nếu là như vậy, tôi xin hỏi là loại tin tưởng mù quáng này của cô lấy từ đâu ra vậy?”
“… Tôi không cho rằng mình tin tưởng mù quáng về anh ấy.”
Đinh Thiển lắc đầu một cách chậm rãi và đầy kiên định.
Sau đó, cô ngước mắt lên, “Nếu như sau khi được chứng thực mới có thể yên tâm thì tôi cũng không cho rằng đó có thể trở thành sự tin tưởng.
Ít nhất là sự tin tưởng của tôi đối với Cố Cảnh Sâm là sau khi quen biết nhau nhiều năm, dựa vào sự hiểu biết của mình về nhân phẩm của anh ấy, tin tưởng vô điều kiện vào con người của anh ấy; Hơn nữa, trừ khi anh ấy tự thú nhận với tôi hoặc tôi tận mắt nhìn thấy, nếu không tôi sẽ không nghi ngờ anh ấy chỉ vì một vài tấm ảnh hay lời bàn luận của người khác.”
Sau khi nói xong những điều này, Đinh Thiển khẽ cong môi, quay lại phản kích —
“Có lẽ cô Adela cũng rất hiểu anh ấy, chẳng lẽ cô cho rằng anh ấy là người sẽ phạm mấy cái lỗi đạo đức đó sao?”
Đinh Thiển nói xong thì lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt sa sầm lại.
… Dù sao thì trong nhận thức của cô, sau câu nói này, bầu không khí giữa cô và Adela phải đạt đến mức căng thẳng mà trước đó chưa từng có.
Mà cô cũng đã chuẩn bị xong việc rút súng ra trận.
Tuy nhiên, lần thứ hai lại vượt xa dự đoán của Đinh Thiển, sau khi nghe những lời của Đinh Thiển, Adela không hề tỏ ra thù địch hay là khí thế gì.
——Ngược lại, người phụ nữ ngồi đối diện với Đinh Thiển lại khẽ che miệng, thấp giọng cười một tiếng.
Nụ cười này đã thành công phá tan sự chuẩn bị vũ trang của Đinh Thiển, khiến cô rơi vào trạng thái ngẩn ngơ lần thứ hai từ khi ngồi ở đây.
Cô ấy cảm thấy mình rất khó để bắt kịp lối suy nghĩ của đối phương.
…..
Hay người phụ nữ mạnh mẽ là trên thương trường, còn cách thể hiện trên mặt tình cảm cũng khác với người bình thường sao??
“Câu hỏi thứ hai của tôi.”
Sua khi cười xong, bà ấy xin lỗi vì thái độ sơ suất của mình.
Adela bình tĩnh lại, “Theo tôi biết thì cô Đinh là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thiên Vũ đúng không nhỉ?”
“…”
Câu hỏi này đến quá nhanh khiến Đinh Thiển không khỏi sợ hãi.
Sau khi nhìn nhau vài giây, Đinh Thiển chậm rãi gật đầu: “Các kênh tin tức của cô Adela rất nhanh nhạy đấy.”
“Vậy thì hãy để tôi đoán thử, từ nhỏ đến lớn chắc bên cạnh Cô Đinh cũng không thiếu đủ kiểu người theo đuổi.
Mà hình như Cảnh Sâm ngoại trừ vẻ ngoài ra thì cũng chẳng có ưu điểm gì, vậy tại sao cô Đinh lại chọn yêu cậu ấy?”
Sau khi hỏi xong câu này thì Adela phát hiện ra rằng cô gái đang ngồi đối diện mình vẫn luôn bình tĩnh đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt hạnh xinh đẹp kia mang theo sự tức giận không hề giấu diếm.
“… Cô Adela.”
Sau khi Đinh Thiển cố gắng hết sức kiềm chế mới có thể đảm bảo rằng mình sẽ không mất bình tĩnh trong tình huống như vậy, cô khẽ hạ giọng, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng.
“Tôi tôn trọng cô là cấp trên và là cũng bạn của anh ấy – Nhưng tôi hy vọng cô cũng duy trì sự tôn trọng mà cô nên có với người khác.”
Không đợi Adela có thể phản bác, Đinh Thiển nén giọng xuống, giọng điệu dồn dập.
“Xin lỗi vì đã thất lễ, nhưng tôi vẫn muốn nói với cô Adela rằng – Cho dù Cố Cảnh Sâm có vứt bỏ hết điều kiện ưu thế ở bên ngoài thì bản thân anh ấy vẫn là một người vô cùng xuất sắc! Cho dù là nhân phẩm tinh thần trách nhiệm hay khả năng IQ và EQ của anh ấy đều không thể bắt bẻ được! Xin cô đừng dùng mấy lời vừa rồi để bôi nhọ anh ấy trước mặt tôi, trong mắt tôi anh ấy ưu tú hơn ai hết, vô cùng ưu tú!”
“…”
Lời nói của cô không có bất kỳ chỗ sơ hở nào để phán bác khiến Adela có chút kinh ngạc.
Sau khi Đinh Thiển nói xong thì mới chớp mắt hoàn hồn lại.
Sau đó Adela lại cười.
“Cô nói đúng, cậu ấy rất ưu tú —- Ưu tú hơn hầu hết mọi người trên thế giới này.”
Đinh Thiển: “…”
Cô đột nhiên hơi hối hận…..
Không thể giải thích được, tại sao lại cô phải khen ngợi bạn trai mình trước mặt tình địch chứ? Là sợ đối phương không có đủ khả năng cướp người với mình sao?
… Nhưng nếu lặp lại lần nữa thì có lẽ cô cũng sẽ trả lời như vậy.
Biểu hiện của cô cũng giống như khi nghe cuộc thảo luận của hai cô gái kia ở trong lớp vào ngày hôm qua.Vào thời điểm đó, cô mới thực sự hiểu được “Phản ứng quá khích” của Cố Cảnh Sâm khi mình bị tung tin đồn trong Tieba.
—— Cô quan tâm đến anh như vậy, cho nên cô không thể chịu đựng được sự sỉ nhục và chà đạp của bất kì người nào với anh.
Điều đó có thể khiến cô phát điên lên.
Ngay khi Đinh Thiển đang hơi thất thần, cô mơ hồ nghe thấy câu hỏi thứ ba của Adela, chỉ là sau khi ý thức trở lại, Đinh Thiển nghiêm túc nghi ngờ rằng mình đã bị ảo giác —–
“Xin lỗi…..
Cô Adela, cô vừa nói gì vậy??”
Adela cười lặp lại câu hỏi cuối cùng của mình—-
“Tôi muốn hỏi khi nào thì cô Đinh sẽ kết hôn với Cảnh Sâm vậy?”
Đinh Thiển: “…”
Hóa ra là cô không nghe nhầm.
Nhưng tại sao kể từ khi cô ngồi ở đây thì mọi thứ lại không theo đúng một quy trình nào vậy?
Trong khi Đinh Thiển đang loay hoay không biết trả lời như thế nào thì một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng cô——
“Con thấy để con trả lời câu hỏi này thì sẽ hợp hơn đấy.”
“… Cảnh Sâm!”
Đinh Thiển ngước mắt đầy ngạc nhiên.
Lúc này Cố Cảnh Sâm đã đi đến bên bàn của bọn họ, sau đó dừng lại.
Anh đưa tay xoa tóc cô, sau đó quay sang nhìn Adela đang cười tủm tỉm ở bên cạnh.
Cố Cảnh Sâm bất lực nói.
“Mẹ.”
Đinh Thiển: “… Mẹ??!!!”
Adela cười nheo mắt nhìn Đinh Thiển, đáp lại một tiếng.
“Ơi.”
Đinh Thiển: “…”.