Tiếu Khuynh Nữ Phụ

Chương 20: Yêu chưa đủ




Có một khoảng thời gian trong cuộc đời, Tang Họa yêu Dung Phượng Khuynh đến nổi không chừa lại một chút thương xót cho bản thân.
Để rồi khi mọi chuyện chẳng thể quay lại như trước, Dung Phượng Khuynh lại đánh mất lý trí chỉ để bảo vệ cho một Tang Họa ngu ngốc không lúc nào tự thương lấy mình.
Mọi chuyện diễn biến quá nhanh, nhanh đến mức tất cả còn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Họ chẳng biết nam nhân xuất hiện một cách không lường trước ấy là ai và đến như thế nào. Có mấy cô cảnh sát không cầm được bệnh háo sắc, ngơ ngác nhìn gương mặt yêu nghiệt kia đến ngẩn người.
Dung Phượng Khuynh mạnh mẽ đem cô khảm trong lồng ngực mình, Tang Họa cứ thế ngây ngốc hồi lâu, cả khuôn mặt vô cảm úp trong lòng hắn, tựa như con búp bê cũ rách và vô hồn. Không ngọ nguậy cũng chẳng kêu ca.
" Không sao rồi. " Anh nhẹ nhàng trấn an, hết thảy nuông chiều đều thể hiện rõ trong đôi mắt hoa đào ấy.
Dẫu bên ngoài có sóng to gió lớn nhường nào, dẫu đã cố dồn nén cảm giác đau đớn và sợ hãi vào trong lòng. Thì khi ở trong vòng tay Dung Phượng Khuynh, mọi lo lắng, bất an trong cô đều dần trở nên bình tĩnh. Trong cô, một cảm giác ỉ lại anh bất giác nảy sinh một cách tự nhiên. Thật sự, rất muốn như một chú chim nhỏ nép nhẹ trong lòng anh, được anh che mưa che gió.
Nhưng...
Cô không thể.
" Sao ông có thể ra tay tàn nhẫn như vậy? "
Thân là nam nhân, ấy vậy mà dấu roi vừa vút qua lưng anh vẫn không nhịn được khẽ hừ một tiếng. Một roi vừa rồi mà Tang Minh đã tàn nhẫn như vậy, thì lúc anh chưa kịp chạy tới vậy cô ấy đã phải chịu bao nhiêu đau đớn đây.
Tang Minh sợ hãi, một luồng hơi thở tử vong ập đến khiến cho ông rùng mình, cảm giác như bản thân sắp phải chết đến nơi. Nhưng dù sao cũng là người từng trải, ông nhanh chóng lấy lại tinh thần của mình.
" Nó là con tôi, con tôi gây ra tội lỗi lớn như vậy tôi dạy nó có gì sai sao? Chuyện nhà của chúng tôi, không cần đến người ngoài xen vào. "
" Tôi đây chính là muốn quản. " Gân xanh nổi đầy trên huyệt thái dương, máu nóng không ngừng dâng lên trong đầu anh. Nếu như không phải cả thân thể cô run lên trong lòng anh, thì với biểu cảm ngàn năm như một này của Tang Họa mấy ai biếy được cô đau đớn đến nhường nào cơ chứ. Dung Phượng Khuynh vừa nghĩ vừa thương.
Tang Minh bị giọng nói tức giận của anh làm cho hoảng sợ, vài phút sau đó cũng không thể nào tìm lại tiếng nói.
" Ông còn dám nói cô ấy là con gái ông. Ông đã từng để cô ấy vào mắt chưa? Ông từng xem cô ấy là một thành viên trong cái gia tộc máu lạnh đó à? " Anh cau mày, sát khí và uy nghi của anh dần dần hiện rõ.
Có đứa con nào bị cha ruột đánh đến thương tích đầy mình như Tang Họa không? Bị đánh đến nỗi suýt mất nữa cái mạng mà nữa phần đau xót cũng không có. Dung Phượng Khuynh càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng muốn đem ông ta ra lăng trì xử tử, chặt làm trăm mảnh.
" Nó đã được ghi tên trong gia phải nhà Tang gia, dù có muốn cũng không thể thoát được sự thật này. " Tang Minh thẹn quá hóa giận, gần như mất khống chế, ngại nổi Dung Phượng Khuynh lại bất chấp bao che nên có thể cắn răng nuốt hận chứ không làm được gì.
" Theo tôi được biết, cô ấy không phải con gái ruột của ông, cô ấy chỉ là con gái trên danh nghĩa của ông thôi, ông còn chưa bao giờ cho cô ấy một đồng nào. Vậy thì đừng tự cho mình hay ho. Muốn đánh lúc nào thì đánh. " Dung Phượng Khuynh lạnh lùng nói, quả thật lời vừa rơi xuống đã đánh vào trọng tâm. Tang Minh không biết bào chữa như thế nào, ông ta sợ càng nói càng sai, sẽ càng lộ sơ hở về việc ông ta mang danh cha nuôi Tang Họa nhưng lại để cô tự sinh tự diệt. Cuối cùng cũng chỉ biết im lặng.
Đôi mắt Tang Họa lóe lên dư quang, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Ông ta rốt cuộc có điểm gì tốt mà có thể mê hoặc được mẹ cô dốc hết ruột gan ra mà yêu ông hết lòng hết dạ.
" Chúng ta đi thôi. "
Giọng nói nhẹ nhàng từ tính vang lên trên đỉnh đầu. Tang Họa giống như lạc vào giữa tầng tầng lớp lớp sương mù.
Dung Phượng Khuynh không muốn đôi co mất thời giờ với ông ta, điều quang trọng hiện tại chính là vết thương không ngừng rỉ máu trên người cô, đôi mắt anh xẹt qua tia xót xa, lập tức cởi xuống áo ngoài của mình khoác lên vai cô sau đó bế cô lên. Cả người cô dựa lên ngực anh, mãi tóc nâu rủ xuống giống như đóa hoa tươi sắp khô héo.
----------
Chiếc ** lao đi như con ngựa hoang thoát cương chạy trên đường. Cả đường đi không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, Tang Họa từ đầu chí cuối đều không thốt lên một lời, đôi mắt cô dõi ra cửa kính trông theo vạn vật đang dần bị chiếc xe bỏ rơi lại phía sau.
Đưa xe dừng trước cổng bệnh viện, cô chậm rãi bước xuống xe. Cũng không quên quay đầu lại nhìn Dung Phượng Khuynh một lần, cất tiếng:
" Cảm ơn. " Một phép lịch sự tối thiểu, không xa lạ, cũng không gợi lên một tia gần gũi.
Dung Phượng Khuynh ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã khôi phục bộ dạng như cũ.
Anh bước xuống xe, hi vọng nhìn cô.
" Tôi vào cùng em. " Cô ấy như vậy, làm sao an có thể bỏ mặc.
" Tôi tự lo cho mình được " Cô lắc đầu.
" Nhưng.. "
Dung Phượng Khuynh mím môi, muốn nói rồi lại thôi.
Tang Họa đột nhiên nâng mắt, hướng những tia nhìn kỳ lạ lên phượng nhãn của Dung Phượng Khuynh. Một cánh tay nâng lên, chạm nhẹ vào gò má hoàn mỹ của anh, rồi vén đi làn tóc rối hồng sắc.
Mọi thứ đều chậm rãi, cũng giống như tim của anh đang đập một cách từ từ, tắc nghẽn, mọi tiếng ồn xung quanh đều lịm dần, lịm dần.
Hành động và lời nói lại trái ngược hoàn toàn với nhau.
" Tôi đã chịu đựng quá nhiều sự thua thiệt và luôn đi tìm kiếm sự công bằng để an ủi bản thân. Nhưng giờ thì tôi mới biết được, thế giới này không có cái gọi là công bằng và chỉ có những kẻ ngu ngốc mới tin vào nó. "
Đó là một đôi mắt cực đẹp, cực mê hoặc, nhưng lại trống rỗng đến vô hồn. Một khối màu tím đặc quánh, lạnh lẽo không chút sức sống nào cả.
" Tiểu Họa, cảm xúc của em đâu hết rồi, tại sao em lại biến thành một con người như vậy?"
Tang Họa lúc này, thật khiến cho anh sợ hãi.
Có hay chăng, là vì trái tim quá đau đớn, quá mức tê dại. Cho nên cái cảm xúc bình thường của con người cười cười nói nói trong em cũng chết đi.
" Tiểu Họa, sao em lại trở nên như vậy? Trái tim em vứt đi đâu rồi, sao em lại lạnh lùng như thế? Anh phải làm sao? Tiểu Họa, anh biết phải làm sao bây giờ đây? " Dung Phượng Khuynh khẽ nỉ non, dung mạo đầy vẻ sầu não cùng thất bại. Tình yêu quả thật đáng sợ, lại làm cho một kẻ lúc nào cũng lí trí như Dung Phượng khuynh cũng phải lúng túng cam chịu cuối đầu, không biết phải xử trí thế nào, đánh mất cả sự quả quyết cũng như tự tin tuyệt đối của anh.
Không nói đến hai người bộ dáng thật sự vô cùng nổi bật, vô tư đứng trước cổng bệnh viện liền thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt.
" Dung thiếu, anh tỉnh lại đi, đừng cứ chấp mê bất ngộ như vậy mãi. Tôi đã không còn là là Tang Họa của trước kia, Tang Họa của bây giờ không còn yêu anh nữa. " Tang Họa đem một nữa sự thật nói ra, trong giọng nói không nén nổi một tia thở dài. Tại sao cứ muốn làm khổ bản thân như thế?
" Tiểu Họa, là lúc đó anh bị mù, hiện tại anh hối hận rồi, anh thật sự hối hận rồi. "
Tang Họa lẳng lặng nhếch môi. Đã muộn lắm rồi.
Trên thế giới này, đi đâu mới tìm được thuốc hối hận đây.
" Chúng ta đến bệnh viện để chữa trị, không phải để nói đến vấn đề này. Mau mau đi vào thôi. " Dung Phượng Khuynh một nữa lảng tránh, một nữa lo lắng cho vết thương của cô. Vừa vội vàng vừa cẩn thận nắm lấy cổ tay trắng nõn của Tang Họa đi vào.
Có điều Tang Họa lại nhanh chóng rút tay ra khỏi tay anh. Giọng của cô vẫn rất từ tốn, nhưng lại ẩn ẩn một vài tia tức giận.
" Người trốn tránh sự thật đó là anh. Đúng, là anh bị mù, nhưng tôi lúc đó cũng bị mù. Hiện tại tôi đã khỏi rồi, anh thì cứ tiếp tục mù đi. Không cần phải đi chữa trị. "
Cơ thể Dung Phượng Khuynh như bị bòn rút linh hồn, cảm giác vô lực như thủy triều cuồn cuộn khắp cả tứ chi. Đây là báo ứng ư? Bởi vì anh từng dẫm đạp lên tâm tư của cô cùng với vô số người phụ nữ khác, cho nên ông trời muốn trừng phạt anh ư?
Cô hiện tại không phải là Tang Họa trong nguyên tác, vì thế cũng không có thời gian giận dỗi anh ta, là anh ta đang cố tự lừa mình dối người, cố gắng vớt vát mọi điều mà thôi. Nhưng là anh ta quá cố chấp, một tên nam chủ ấu trĩ và kiêu ngạo từ trong ra ngoài.
Cô không biết tình yêu là gì? Nếu ai đó nói trái tim cô là đá tảng thì cũng không sai.
" Tiểu Họa, em cứ nhất định phải dùng thái độ này để đối xử với anh sao? "
Tang Họa im lặng, sau đó ngước lên nhìn vào đôi mắt khổ sở của anh. Ánh mắt vốn tĩnh lặng xuất hiện vài gợn sóng, đôi môi xinh đẹp tàn nhẫn nở nụ cười.
" Nếu như anh đã kiên quyết đến vậy, thì...
... Quỳ xuống đi. "
Dung Phượng Khuynh sững sờ, nữa ngày mới phản ứng.
Một câu, đem anh nhốt xuống hầm băng.
" Việc đón nhận tình cảm của anh, tôi sẽ nghĩ lại. Nếu như anh có thể quỳ xuống cầu xin tình yêu của tôi. "
Một điều nhỏ nhoi với bao người khác, nhưng đối với Dung Phượng Khuynh nó còn khó khăn hơn cả việc lên trời. Một kẻ trời sinh kiêu ngạo tự phụ như anh ta, sẽ chẳng bao giờ chịu cúi đầu khom lưng quỳ gối. Đã quen sống an nhàn sung sướng, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà sinh ra, mang trên mình vô số ánh hào quang. Anh ta sẽ vì một chút tình cảm nhất thời mà quăng đi sự kiêu ngạo của mình sao?
Đúng vậy, bóng hình Dung Phượng khuynh vẫn bất động.
" Anh không dám. "
Lông mi cô cong vút, màu tím trong con ngươi lộ ra nét châm chọc. Thì ra, tình yêu của anh cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Thân hình anh ta khẽ run lên, bàn tay giấu sau lưng chợt co rút dữ dội, có trốn tránh, có bất lực.
" Tôi cũng không dám nữa, một lần là đủ rồi, khoảnh khắc khi tôi quỳ xuống cầu xin một chút yêu thương vốn ít ỏi của anh, khoảnh khắc khi cô em gái lộ ra bản sắc hai mặt. Lúc đó, tôi chỉ muốn nhào lên và xé xác cô ta ra, và đúng là tôi đã làm như vậy. " Thật sự không muốn nói, nhưng lại không thể không nói, thanh âm Tang Họa đột nhiên lại thấm đượm bi ai. " Tôi tát cô ta một cái, với sức của tôi lúc đó, đến nói còn không có hơi, một cái tát đó hoàn toàn vô lực. Cô ta khóc nất lên, một đám các người liền quây quanh nâng niu bao bọc che chở. Còn tôi lúc đó, cứ một mình một cõi cười như một kẻ điên. Lại một cái tát rơi xuống bên má, mạnh đến nổi đầu tôi choáng váng như muốn nổ tung, đem tôi từ trên lầu lăn xuống. Phải, là lăn."
Thời gian lướt qua những ngu muội trong quá khứ.
" Đừng nói nữa, đừng có nói nữa. "
Không cách nào tiếp tục nghe được nữa. Anh không muốn nhớ lại, không muốn.
" Dung Phượng Khuynh, tôi mệt lắm rồi, không còn sức để yêu nữa. Tôi không muốn yêu như vậy nữa, không muốn nữa. "
Dung Phượng Khuynh ngày ngày tắm trong máu tươi nhưng chưa bao giờ sợ hãi, nhưng lần này. Chẳng cần súng ống đạn được, chẳng cần đao kiếm cung tên, chỉ cần lời nói vô tâm cùng miệt thị của Tang Họa cũng đủ làm anh cắt thương tích đến đầy mình.
" Em đừng như vậy có được không? "
Tang Họa, cô có đang hạnh phúc không? Cô có nghe hắn nói gì không? Cô dùng cả nữa đời của mình để yêu điên cuồng một người, nhưng khi cô đã sang thế giới bên kia, người đó mới nói yêu cô. Cô biết không, hẳn cô phải dũng cảm lắm, mới có thể cố chấp mà đợi chờ, mới không màn đến ánh nhìn thiên hạ mà thiêu thân vào tình yêu ấy.
" Tất cả đều là những thứ đã qua. Mọi chuyện đều là ở quá khứ, còn tôi thì sống ở hiện tại. Tình cảm không phải có thể ép buộc được, anh không phải là rõ nhất sao. " Ngày hôm qua là quá khứ, hôm nay là hiện tại, ngày mai vẫn còn là một ẩn số. Không ai có thể đoán trước được điều gì. Ngày hôm qua cô ấy còn yêu bạn, ngày hôm sau vì bị bạn làm tổn thương mà rời đi. Khi bạn nhận ra rằng bạn đã sai, nhưng thứ mà bạn đã đánh mất còn có thể có lại một lần nữa sao?
Đáp án, là không rồi.
Anh đã để lỡ tôi ngày hôm ấy, chính là để lỡ cả đời.
" Thanh danh tôi tệ đến như vậy, suýt nữa cũng đã hại chết Tang Tương. Tôi thấy anh nến tìm một cô gái gia thế môn đăng hộ đối, thanh danh tốt mà yêu. "
Tứ chi cứng ngắc, Dung Phượng Khuynh đứng như trời trồng. Những lời nói của cô không ngừng tua đi tua lại trong đầu, mỗi một lần đều làm thần kinh anh lâm vào đau đớn.
Tang Họa à, trông em lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, chưa bao giờ em nổi giận với bất kỳ ai, cái cách em ôn tồn hờ hững với anh. Nhưng đôi lúc em cũng rất dịu dàng, dịu dàng đến tàn nhẫn. Biết rằng anh sẽ bị tổn thương, nhưng tận sâu trong cõi lòng vốn đã hóa đá của em chưa bao giờ nảy sinh lòng trắc ẩn.
" Em, thật sự, muốn tuyệt tình như vậy? "
" Đúng. " Tang Họa gật đầu, thản nhiên thừa nhận.
Đôi mắt đỏ ngầu của Dung Phượng Khuynh, giống như anh muốn bóp chết Tang Họa, đúng là trong khoảnh khắc điên rồ này. Anh thực sự cũng đã nghĩ như thế. Chỉ cần cô biến mất, anh sẽ không còn phải khổ sở như thế này nữa. Chỉ cần cô biến mất, anh sẽ trở về là anh của ngày xưa. Nhưng đó cũng chỉ là lời ngụy tạo cho một sự thật trần trụi không cách thoát thân của anh mà thôi.
Vì anh biết, chỉ cần Tang Họa biến mất, Dung Phương Khuynh chắc chắn không tồn tại đến ngày hôm sau.
Đột nhiên bả vai khẽ nhói, cô theo quán tính ngước lên, chỉ thấy Dung Phượng Khuynh cuối mặt sát vào cô. Hai bàn tay bấu lên vai cô, trong cơn rối loạn cùng mê man khiến anh không thể khống chế được lực đạo của mình.
Mày khẽ chau, cô nói:
" Anh đang làm tôi đau. "
Trái lại, Dung Phượng Khuynh không để ý, giờ phút này anh không nghe được bất cứ âm thanh gì cả, cánh môi đỏ như máu khẽ mở, thanh âm lạnh lẽo rít qua từng kẽ răng.
" Tang Họa, nếu còn có kẻ nào khiến tôi đau đớn thế này. Tôi nhất định sẽ giết chết hắn."
Sau đó...
Một cơn gió thoáng qua...
Dung Phượng Khuynh chợt nở nụ cười, đẹp đến kinh tâm động phách, rực rỡ tựa ráng chiều dịu dàng ở phía cuối chân trời, như có một sức mạnh vô hình nào đó đánh vào tim Tang Họa, nhưng thật lâu cũng chẳng nhận ra đó là gì.
Thật sự đã rất mệt mỏi, cố gắng vớt vát đi rất nhiều điều lại không thể nào hoàn thành được trọn vẹn. Tim anh lúc này chỉ còn lại tổn thương, anh cười to thành tiếng lùi lại từng bước rồi từng bước, bóng dáng Dung Phượng Khuynh vật vờ tưởng chừng nếu lùi lại 1 bước nữa sẽ té đến nên.
Giọng điệu như lạc vào khoảng không mênh mông.
Cổ họng...
Chua chát.
Đắng nghét.
" Đây sẽ là lần cuối cùng em thấy tôi nhếch nhác như vậy. "
Đã đau đến mức nào, mới có thể tuyệt vọng đến như vậy? Đã gục ngã đến mức nào, lạ có thể buông tay trong khi vẫn còn yêu đến tê tâm liệt phế?
Dung Phượng Khuynh lãnh khốc thu lại nụ cười, đôi mắt của anh đột nhiên trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết, lạnh nhạt xoay lưng bước đi, phớt lờ tất cả vào thẳng trong xe, nhanh chóng khởi động động cơ xe phóng nhanh như điên trên đường cao tốc, để lại sau lưng khói bụi mù mịt. Trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng chiếc xe ấy đâu nữa.
Sự thật thì, anh vẫn không thể nào bỏ được lòng tự tôn vốn đã cao ngút trời của một kẻ đứng đầu để yêu tôi được.
Anh là yêu tôi chưa đủ. Dung Phượng Khuynh.
Tôi không thể đón nhận tình cảm của các người. Vì một lúc nào đó, tôi sẽ rời đi.
Rời đi ư? Tang Họa ngước mắt lên nhìn bầu trời rộng lớn, có chút mê man, lại như thẫn thờ.
Thế giới rộng lớn như vậy, lớn đến nỗi cô chẳng biết đi đâu là nơi để trở về. Thế giới cũng nhỏ bé như thế, nhỏ bé đến nổi cô chẳng có nơi chốn nào để cô dung thân.
Quả thật, cô sợ, lần đầu tiên bị mời vào cục cảnh sát, cô sợ đến chết đi được. Nhưng lại không sao thể hiện nó ra ngoài bằng cảm xúc, vì cô sợ, chỉ có thể trưng khuôn mặt bình thản, vì cô sợ cho nên không thể làm khác.
Tang Họa ảm đạm cười, sau đó xoay người tiến vào.
-------
Tại một nơi khác, xa xôi, vượt qua cả Thái Bình Dương bao la rộng lớn.
Hoàng cung.
Một tòa cung điện nguy nga tráng lệ sơn son thiếp vàng lộng lẫy, mái ngói lưu ly, kiến trúc mỹ lệ, hùng vĩ lại uy vũ. Từ sâu trong nội tâm cho người ta cảm giác mình thật vô cùng nhỏ bé.
Không khí hoa hoa lệ lệ không che dấu hết sự xa xỉ của hoàng gia.
Trong phòng, đèn chùm pha lê sắc sảo lơ lửng trên trời, bàn đá cầm thạch, những đóa hoa nhỏ li ti chế tác từ kim cương, ánh đèn phủ lên, những viên dạ minh châu phảng phất như tỏa ra dòng chảy bảy sắc cầu vồng.
" Điện hạ, à không. Hoàng đế, đến giờ làm lễ rồi ạ. "
Chiếc áo bào bạc lộ ra hơi thở vương giả, nam nhân nghiêng đầu, một đầu tóc bạc tà dị khẽ phất phơ. Đẹp đến lóa mắt.
" Đi thôi. "
Giữa ngôi vị mười chín năm anh luôn khao khác và người con gái anh tiếp xúc chưa lâu. Lăng Băng Kỳ cho rằng, bản thân nên nghiêng về vế trước là đúng.
Anh luôn cho rằng mình yêu Tang Họa, nhưng làm sao có thể từ bỏ tất cả, từ bỏ mười chín năm chinh chiến để trèo lên ngôi vị Hoàng Đế bao nhiêu người thèm khát như lúc này. Lăng Băng Kỳ làm đúng phải không? Hay tại chính mình chưa đủ yêu cô, chưa đủ vì Tang Họa mà hi sinh mọi thứ. Giữa nàng và ngôi vị, anh chọn cái sau cùng là đúng hay sai?
Tình yêu chỉ vừa mới chớm nở, anh phải đi thôi. Vì nếu cứ thấy Tang Họa, anh sợ rằng mình sẽ yêu cô ấy đến điên dại mất. Từ Dung Phượng Khuynh đến Tuyết Hàn Tịch, nó giống như một loại bệnh truyền nhiễm, hắn phải nhanh chóng chặt đứt gốc rễ của nó.
Cho đến khi gặp lại Tang Họa, anh mong rằng bản thân sẽ trở lại làm Lăng Băng Kỳ của trước kia.
----------
Mọi người khoan trách anh Kỳ vội, màn về sau mới biết thế nào là câu " Vứt bỏ cả giang sơn như họa để đổi lấy nụ cười nàng như hoa. "
Lâu rồi không viết, ý tưởng bị cạn, mà tác giả cũng rớt phong độ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.