Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 51:




Vẫn còn chưa trưởng thành cho lắm
☆ ☆ ☆
Vương Mân “Đi bơi? Ở đâu?”
Tiếu Lang “Bên Thành Bắc nè, mới mở một hội quán bơi lội, không biết anh có tiện chạy qua đây không nên…”
Vương Mân “Được, anh qua, lúc nào?”
Tiếu Lang “Ngày mai a, mười hai giờ tới nơi, định là bơi cả buổi chiều luôn.”
Vương Mân “Bên đó có chỗ nào kiến trúc đặc thù chút không? Hẹn một địa điểm để họp mặt trước.”
Tiếu Lang “Anh biết Cung văn hóa thanh niên của thành phố không?”
Vương Mân “Chờ lát, anh đi hỏi đã.”
Tiếu Lang cầm điện thoại chờ một lát, qua hơn mười giây, mới thấy Vương Mân trở lại, nói “Ừ, ở đó chờ anh đi.”
Ngày hôm sau, trước thời gian hẹn mười phút, Vương Mân đã đến địa điểm định sẵn đứng chờ.
Tiết trời cuối tháng tám, nắng nóng cực độ, Vương Mân mặc trên người áo ngắn quần short, trên tay còn vác theo một cái túi thể thao.
Đúng mười hai giờ, thấp thoáng xa xa, Vương Mân trông thấy hai thiếu niên đang hướng về phía bên này bước đến, một trong hai người chính là Tiếu Lang.
“Vương Mân——” Tiếu Lang gấp gáp chạy tới “Ông tới sớm ghê a!” cậu kêu tên Vương Mân thay vì kêu anh, bởi vì có người ngoài (?) ở đây.
Vương Mân đưa mắt nhìn người còn lại đi theo Tiếu Lang, có chút nghi hoặc hỏi “Đây là..?”
Tiếu Lang vỗ vỗ bả vai người nọ, nói “Em tui, Tiếu Mông.”
Tiếu Mông thuận thế chào hỏi “Hi~”
Vương Mân cùng Tiếu Mông bắt tay “Chào em, anh là Vương Mân.”
Tiếu Mông “Biết na, kính đã lâu rồi~”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Nghe nói em đang học Nhất Trung?”
Tiếu Mông có chút ngại ngùng cười “Dạ, sơ trung anh cũng ở Nhất Trung đúng không? Em có cần gọi anh là học trưởng không?”
Vương Mân “Không cần câu nệ quá, gọi anh Vương Mân cũng được.”
Tiếu Mông “Anh so với em lớn hơn, em gọi anh là Mân ca đi.”
Tiếu Lang : thái độ cung kính của Tiếu Mông là chuyện gì xảy ra? Đãi ngộ khác biệt sao?
Tiếu Lang cầm phiếu vào hội quán bơi lội, lật đi lật lại, bắt gặp bản đồ chỉ dẫn đến hội quán bơi lội “Hướng nào là bắc a?”
Tiếu Mông chỉ chỉ bên trái “Bên này nè.”
Tiếu Lang “Sao tao cảm thấy bên phải mới là đúng a.”
Vương Mân nói với Tiếu Mông “Bên trái mới đúng, đừng nghe anh của em, tên này mù đường.”
Tiếu Lang “…”
☆ ☆ ☆
Cuối cùng, mấy tấm vé lọt vào tay Vương Mân, Vương Mân đành dẫn hai người theo, quẹo trái quẹo phải hai ba cái, đến nơi.
Mỗi người nhận lấy một cái chìa khóa, đi vào phòng thay quần áo, bên trong phòng là không gian dùng chung cho tập thể, phía bên phải là một loạt những dãy tủ đơn đặt sát gần tường, bên trái có lắp mấy vòi sen để tắm.
Cả ba người đều tự đi tìm dãy số ngăn tủ trên chìa khóa, sau đó bắt đầu thay quần áo.
Trước khi đến chỗ hẹn, Vương Mân đã mặc sẵn áo bơi bó sát màu đen của mình, lúc này chỉ cần cởi quần áo, lại cầm di động cùng ví tiền, đồng hồ, một đám vật dụng tùy thân nhét vào tủ giữ đồ khóa lại, sau đó xoay người nhìn xem Tiếu Lang cùng Tiếu Mông.
Hai anh em bên kia đang thay quần, nửa người dưới trống trơn, đã vậy còn lẫn nhau nhìn huynh đệ của đối phương, so lớn nhỏ——
Tiếu Mông “Của em lớn hơn của hai.
Tiếu Lang “Mày đang sung sao?”
Tiếu Lang “Cút đi, người ta đang xìu!”
Tiếu Lang “Xì, lớn hơn được mấy mm đâu.”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang quay sang nhìn phía Vương Mân, thấy Vương Mân lúc này đã thay đồ bơi rồi, có chút tiếc nuối hỏi “Ông mặc đồ vào rồi sao…’
Vương Mân nói “Ở nhà thay sẵn đồ bơi trước.”
Tiếu Mông bước tới gần, nhìn nhìn một chút, xoay qua đả kích Tiếu Lang “JJ của Mân ca vừa nhìn liền lớn hơn của hai nhiều, hai đừng tự tìm mất mặt chứ.”
Tiếu Lang “…”
Cả ba người mở vòi sen tắm một chút, làm ướt thân thể.
Vương Mân so sánh dáng người của cả hai anh em một chút, lại hỏi Tiếu Lang “Nhìn em của cậu bộ dạng rất rắn chắn, tại sao cậu lại gầy tới vậy?”
Tiếu Lang đùa giỡn một câu “Mẹ tui mua sữa về toàn để cho nó uống hết!”
“Rõ ràng là hai không được di truyền gen tốt thôi!” Tiếu Mông dứt lời, nâng lên một tay, dùng sức nắm tay gồng lại, ngay bắp tay liền nổi lên cơ tròn trịa, cậu chàng dùng giọng điệu có chút khinh thường nói “Hâm mộ không?”
Tiếu Lang nửa người trên trần như nhộng, vung vẩy cánh tay trắng bóc của mình, kêu lên “Tao cho mày biết nhá, hàng áp súc mới là tinh hoa!”
Tiếu Mông khinh thường “hứ” một tiếng.
Tiếu Lang nổi điên : không đáng yêu chút nào!
Vương Mân thuận tay nhéo nhéo bả vai mảnh khảnh của cậu, nói “Đúng là nên rèn luyện một chút.”
Tiếu Lang “…”
☆ ☆ ☆
Có thể là do vừa mới khai trương, trong hồ bơi không nhiều người bơi cho lắm, quản lý cũng không quá nghiêm khắc, không buộc người đến bơi phải mang nón bơi.
Một hồ bơi chừng 25mx25m, có khoảng hai mươi người, phần lớn là học sinh, ai nấy đều đang tung tăng bơi qua bơi lại.
Tiếu Lang “hú hú” gào lên mấy tiếng, trực tiếp nhảy vào nước, giống như một con cá bị khô cạn thiếu nước mấy ngày, vẻ mặt hạnh phúc bắt đầu bơi a bơi~
Vương Mân ở cạnh hồ, bắt đầu làm vài động tác làm nóng người đơn giản. Tiếu Mông úp cả người dưới nước nhìn Vương Mân, chờ cậu xuống nước rồi mới hỏi “Dáng người anh đẹp thật, bình thường rèn luyện như thế nào vậy?”
Vương Mân nói sơ một chút về phương pháp rèn luyện cơ bản ngày thường của mình, Tiếu Mông ghi nhớ trong đầu, lại hỏi “Anh bơi lội thế nào?”
Vương Mân “Bình thường.”
Tiếu Mông lập tức phấn khởi, nói “Thử một vòng?”
Vương Mân “Mấy mét?”
Tiếu Mông “Khứ hồi 100m.”
Vương Mân “Ok!”
Hai người chuyển sang khu nước cạn xuất phát, bắt đầu thi đấu. Tiếu Mông duỗi thẳng chân, dùng kiểu bơi ếch bắt đầu bơi về phía trước, Vương Mân dùng là kiểu bơi tự do, chậm rãi vươn tay làm động tác, cũng bơi theo sát phía sau.
Ngay từ đầu là Tiếu Mông dẫn đầu, về sau Vương Mân chậm rãi đuổi theo, cùng Tiếu Mông bảo trì tốc độ.
Cuối cùng hai người đến đích đều không hơn kém bao nhiêu thời gian, Vương Mân chạm vào mép hồ chậm hơn Tiếu Mông chừng hai giây.
Tiếu Mông dừng lại, thở hồng hộc “Anh bơi cũng rất mau!”
Vương Mân kéo kính bơi xuống, hai mắt lấp lánh, hơi thở trầm ổn “Em bơi nhanh hơn một chút.”
“Hai người đang chơi gì zạ?” Tiếu Lang đạp đạp chân, bì bõm bì bõm đạp nước bơi qua.
Vương Mân nhìn thấy Tiếu Lang, liền hướng vè phía cậu bơi qua, Tiếu Lang không kịp thắng lại, hai người liền nhè nhẹ đánh lên nhau.
Tiếu Lang sặc một hơi toàn là nước, phun ra phì phì, Vương Mân nhìn cậu, mỉm cười “Mới nãy thử đấu với em trai của cậu.”
Tiếu Lang dần dần bình ổn hơi thở, hỏi “Ai lợi hại hơn?”
Vương Mân “Cậu ấy lợi hại hơn.”
Tiếu Lang “So tài với tui nữa! Bơi với tui một vòng!”
Vương Mân “Cũng được.”
Hai người cũng bơi một trăm mét, Tiếu Lang bơi ngửa, Vương Mân như cũ bơi tự do.
Tiếu Lang bơi không hề chậm chút nào, đôi chân trắng trẻo trong nước đung đưa qua lại, tựa như một đuôi cá bằng bạc… Chẳng qua, sức chịu đựng của ‘con cá’ này không cao cho lắm, khứ hồi được năm mươi mét thì bắt đầu bơi chậm dần. Lúc mới đầu thì tốc độ giữa hai người xấp xỉ nhau, về sau Vương Mân dần dần vượt qua, đến cuối cùng, Vương Mân nhanh hơn Tiếu Lang chừng 10 giây.
Tiếu Lang bám người vào mép hồ nghỉ xả hơi một lát, Vương Mân nói “Tư thế bơi của em rất đẹp.”
Tiếu Lang ha ha cười, nói “Thiệt hông?”
Vương Mân “Thật.”
Tiếu Lang “Ba của em sinh ra ở hải đảo, từ nhỏ đã biết bơi lội, em với Tiếu Mông đều là một tay ba dạy bơi.”
Vương Mân “Thảo nào bơi khá như vậy.”
Tiếu Lang “Tự dưng nhớ tới chuyện này mắc cười lắm. Nhớ hồi trước ba dạy em với thằng em bơi lội á, lúc đó em mới có bảy tuổi, còn thằng Mông thì năm tuổi. Học bơi đầu tiên là học nín thở, vừa mới vào nước em liền bị sặc, liều mạng ho khùng khục. Ba ôm lấy em vỗ vỗ sau lưng, hỏi em có thấy khó chịu không, em nói không có, ba liền khen em dũng cảm. Ai dè thằng Mông nó thấy, cũng học ngu theo cắm đầu vào nước, uống một hơi hai ngụm nước, reo lên : ba ơi, ba ơi, con cũng rất dũng cảm nè! Ha ha ha…!”
Vương Mân nghe thấy cũng ha ha cười rộ lên.
Tiếu Lang lại hỏi “Anh học bơi lúc nào?”
Vương Mân “Lúc trước đi học lớp bồi dưỡng có tiết chuyên môn dạy, chương trình học kiểu phong bế giáo dục quân đội, phải học cái loại tư thế bơi, cách chạy trốn trong nước, làm sao để tự cứu, vân vân…”
Tiếu Lang nghe cảm thấy hai mắt xoay mòng mòng như nhang muỗi “Nghe thôi cũng thấy phức tạp.”
Tán gẫu trong chốc lát, hai người kêu Tiếu Mông lên bờ, chuyển qua khu nước sâu chơi.
Ba thiếu niên thi nhau nín thở, ôm cả người lại thành một khối, thả người chậm rãi chìm vào đáy nước, lẫn nhau nhìn đối phương xuyên thấu qua thủy quang phản xạ ra bóng ảnh…
Cùng là thiếu niên với thân thể khỏe mạnh, lại lộ ra ba loại cảm giác hoàn toàn bất đồng nhau. Tiếu Mông ngũ quan lộ vẻ hơi non nớt, tứ chi lại thon dài mạnh mẽ, Tiếu Lang gương mặt thanh tú, thân thể đường nét lại ôn nhu, Vương Mân là tản ra hơi thở thành thục thiên về phía thanh niên nhất, ngoại hình tuấn tú, toàn thân cơ thể phủ đầy những đường cong lưu sướng.
Tiếu Lang ôm đầu gối thả mình bềnh bồng trong nước, cảm giác thực an toàn, thực thoải mái. Cậu nhắm hai mắt lại hưởng thụ cảm giác ấy, chiếc cổ trắng nõn khẽ cong, giống như một đứa trẻ ôm mình nằm trong bụng mẹ, sạch sẽ lại thuần khiết.
Mái tóc đen nhánh của thiếu niên lay động trong nước, tựa như cỏ tảo, mềm mại đung đưa.
Vương Mân ngẩn ngơ nhìn Tiếu Lang, quên mất cả hô hấp, quên mất phải trồi lên để thở, quên mất còn có những người khác cũng chìm trong đáy nước như mình… Cậu chậm rãi đến gần Tiếu Lang, nhẹ nhàng vươn tay ra, chạm vào những sợi tóc lơ lửng trong nước của thiếu niên.
Ngay giây phút ngón tay khẽ chạm vào kia, Tiếu Lang mở mắt ra—— con ngươi đen nhánh lóe sáng tựa thủy tinh, mang theo ý cười như tinh quang lấp lánh…
Tim của Vương Mân trong nháy mắt ấy đập nhanh một cách kịch liệt, thình thịch, thình thịch, vang dội hơn bao giờ hết, thật nặng, chấn động như muốn vỡ tan…
Thân thể xích lỏa trần trụi khẽ chạm vào nhau cách một tầng nước, bị bao phủ bởi sức kéo cùng sức hút, giống như biến thành chất xúc tác hormone hữu hiệu nhất, khiến cho nội tâm không ngừng bành trướng, khiến cho lỗ chân lông toàn cơ thể kịch liệt co rút lại, khiến cho một loại cảm tình xa lạ đột nhiên phá kén biến thành bướm, phủ khắp đất trời, tựa như sông cuộn biển gầm, bẻ gãy nghiền nát tất cả…
Tâm động thưở ban sơ nhất, cùng với khoảnh khắc đầu tiên phát giác xúc cảm động tâm ấy—— không thể dùng ngôn ngữ để truy rõ ngọn nguồn, không thể nào dùng ngôn từ để miêu tả…
Trong đáy nước, Vương Mân không tự chủ được bản thân, vươn tay nắm lấy tay Tiếu Lang.
Muốn đến gần cậu ấy, muốn chạm vào cậu ấy, muốn làm những động tác thân mật, hoặc là những chuyện càng vượt quá phạm vi thân mật…
Những bọt khí nho nhỏ liên tục từ khóe miệng xuất hiện, Vương Mân vung vẫy nổi lên mặt nước, một tay ôm ngực, từng ngụm từng ngụm hít lấy dưỡng khí.
Tiếu Lang nhận ra được Vương Mân có gì đó khác thường, cũng trồi lên theo cậu, giống như cún con lắc lắc mái tóc, hỏi “Sao vậy?”
Vương Mân “…Không có gì, nín thở có hơi lâu thôi.”
Loại cảm tình xa lạ, không quá dễ dàng nằm giữ trong tay này, thực sự khiến Vương Mân hốt hoảng lại luống cuống.
Hình ảnh duy mỹ chạm vào nhau rồi khẽ mỉm cười của cả hai trong đáy nước, toàn bộ đều lọt vào trong đáy mắt của Tiếu Mông.
Quang cảnh chỉ vài giây đồng hồ ấy, giống lại như một đoạn phim quay chậm, từng khung hình từng khung hình chậm rãi hoán đổi, kéo dài cứ ngỡ như vô tận đến khôn cùng.
Tiếu Mông cảm thấy mê mang, ánh mắt của Vương Mân nhìn hai mình lúc đó, những động tác ái muội ấy… là bình thường… sao?
Không chỉ Vương Mân thôi, ngay cả hai mình cũng có vấn đề! Ánh mắt của hai khi nhìn về phía Vương Mân, có chút gì đó không giống… là mị hoặc, phải không nhỉ?
Chưa từng bắt gặp hai mình đối với một ai đó mỉm cười như vậy, thực xinh đẹp lại đầy quyến rũ, có cảm giác giống như chỉ cần đối diện một giây, sẽ lập tức bị hút lấy linh hồn vậy…
Kháo! Hội quán bơi lội đúng là cái nơi quỷ quái muốn chết mà—— làm rối loạn từ trường đại não mới ghê chứ!
Tiếu Mông xoạc tay xoạc chân bơi một hơi mấy trăm mét, mãi cho đến khi không còn dư hơi đâu mà đi rối rắm ba cái kia nữa…
Có lẽ, tới lúc mình bước vào độ tuổi của hai mình, sẽ cảm nhận được cảm tình giữa nam sinh với nhau cũng có thể tốt như vậy! Có lẽ, bản thân mình vẫn còn chưa trưởng thành cho lắm!
☆ ☆ ☆
Theo kỳ nghỉ hè chấm dứt, Tiếu Lang cũng từ năm nhất lên năm hai.
Ngày một tháng chín, Hoa Hải một lần nữa nghênh đón những học sinh mới. Những tân sinh mang theo biểu tình non nớt của những chú chim vừa rời khỏi sơ trung, bước chân vào cánh cửa cao trung. Trên gương mặt của mỗi người đều đầy ắp những khát khao cùng ảo tưởng đối với tương lai sắp tới, tất cả đều phấn chấn đầy sức sống.
Lúc bước ngang qua bảng thông báo của trường học, nhìn thấy một đám người chen chúc nhau, không ít phụ huynh lẫn trong đám học sinh xem thông tin chia lớp của tân sinh.
Tiếu Lang cảm giác như nhìn thấy hình ảnh của chính mình năm trước trong đám người ấy.
Bọn họ vẫn còn là những chồi non đang độ mơn mởn, cùng chúng ta thì lại bắt đầu héo rũ già nua (?)… Dẫn theo tâm tình đầy văn nghệ sến súa vờ ưu thương này, Tiếu Lang đi đến phòng học.
Đối với những bạn học suốt hai tháng trời không gặp nhau, cả đám đều có cảm giác như lẫn nhau quen biết lại một lần nữa, tâm tình hưng phấn lại mang theo chút ngượng ngùng thản nhiên.
Cảm giác ngượng ngùng này cũng tồn tại giữa Tiếu Lang và Vương Mân, chẳng qua, ngượng ngùng giữa hai người bọn họ, so với ngượng ngùng giữa những người khác với nhau, có một chút… một chút bất đồng.
Tựa như thiếu niên mới nếm trải mối tình đầu, một ngày không thấy nhau, liền nhớ nhung đến hoảng hốt, nhưng nếu đột nhiên lại gặp nhau, liền không biết phải làm sao mới đúng.
Giáo viên chủ nhiệm giới thiệu đại khái tình hình học kỳ một của năm học thứ hai cho cả lớp, lại phân phối vài nam sinh đi lĩnh sách giáo khoa mới. Vương Mân cùng Tiếu Lang đều nằm trong đám nhân viên khổ sai. Có điều lần này, Vương Mân cực kỳ tự nhiên giúp Tiếu Lang cầm bớt một ít, mà Tiếu Lang cũng không hề nhăn nhó, rất đương nhiên hưởng thụ quá trình đối phương chiếu cố mình.
Giữa trưa, cùng nhau đến căn-tin ăn cơm, Tiếu Lang nhìn xung quanh đám chim non hưng phấn ríu rít, cảm khái hàng ngàn hàng vạn “Bọn họ thoạt nhìn rất đơn thuần a, tuổi trẻ tốt biết bao…”
Vương Mân nói “Năm trước trong mắt đám đàn anh đàn chị, chúng ta chắc cũng giống vậy…”
Tiếu Lang nhai một hơi thức ăn, nói “Chúng ta ngây thơ tới vậy sao?”
Vương Mân “Em có, còn anh thì không.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân nói “Anh còn nhớ rõ năm ngoái, lúc vừa mới quen biết em, lúc đó em thực sự ngốc muốn chết luôn, giống như là đứa bé vừa mới tiếp xúc với thế sự vậy, đối với bất cứ chuyện gì cũng cảm thấy mới mẻ, chuyện nhỏ như hạt đậu cũng kinh ngạc há hốc mồm.”
“…” Tiếu Lang phản bác lại “Nè nè, anh đừng lo nói em thôi, em cũng nhớ rõ nha, mới đầu lúc quen biết anh, cảm giác lúc đó của em là, tên này thực sự rất chảnh nha, bày đặt thâm trầm cái gì a, nữ thần Liêu Tư Tinh của mình cư nhiên lại là bạn gái của tên này, lúc đó, thực sự là cảm thấy anh hoàn toàn không xứng với nhỏ chút nào!”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang “Thật không ngờ bây giờ mình lại cùng với người như vậy trở thành bạn thân, nhân sinh thực sự là đầy ắp chuyện khó tin mà có thực!”
Vương Mân “Anh cũng không ngờ mình lại nhận một đứa khờ muốn chết như em là em trai nữa.”
Tiếu Lang “Anh mới khờ muốn chết ấy!”
Vương Mân “…”
Hai người nói chuyện một lúc, cũng dần lấy lại được cảm giác ở cạnh nhau như lúc trước.
Buổi tối hôm đó, bốn thành viên của phòng ký túc C1-042 tiến hành buổi dạ đàm đầu tiên kể từ lúc bước lên năm hai, cả bốn người cùng nhau chia sẻ hoạt động những ngày hè của mình.
Nhạc Bách Kiêu nằm trên giường, thở dài “Ai, nhanh quá đi a, thoắt cái lên năm hai rồi…”
Tiếu Lang “Phải đó.” Quả thật rất nhanh, cảm giác chuyện thi vào Hoa Hải giống như mới ngày hôm qua.
Nhạc Bách Kiêu nói “Lúc này trong lòng tui đã tồn tại cảm giác lo lắng thi Đại học rồi!”
Cố Thuần 囧 nói “Cảm giác kia của ông có sớm quá không! Đừng hù người ta chứ!”
Nhạc Bách Kiêu nói “Người ta đúng là cái giống bị coi thường mà, những lúc học thì cứ ngóng trông được nghỉ, chờ đến lúc nghỉ rồi, lại đặc biệt khát khao chờ khai giảng!”
Cố Thuần cùng Tiếu Lang đều phụ họa gật gù “Đúng đó, tui cũng cảm thấy như vậy!”
Vương Mân “Tại sao tớ không có loại cảm giác này?”
Mọi người “…”
Vương Mân “Tớ còn rất ghét nghỉ hè nữa kìa, nếu ngày nào cũng đi học thì hay rồi.”
Cố Thuần khoa trương gào rú lên một tiếng thống khổ “Bộ ông là người máy sao? Ngày nào cũng đều học bài lên lớp, tuyệt đối sẽ chết người đó!”
Vương Mân không trả lời, kỳ thật cậu không biết nên làm gì những lúc được nghỉ học, mặc dù có bóng rổ để chơi, nhưng không phải là ngày nào cũng chơi, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, liền phải phụ giúp việc trong nhà, mà việc này thực sự làm cậu rất đau đầu.
Vả lại, kỳ nghỉ kết thúc, vừa mới khai giảng vào, mấy đứa bạn học vốn dĩ quen thuộc gặp lại nhau đều giống như phải làm quen lại lần nữa, điều này khiến Vương Mân cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Tuy là chỉ cần mấy ngày sau, mọi thứ sẽ chậm rãi trở lại như cũ, nhưng giai đoạn làm mọi người lẫn nhau xấu hổ rồi lại một lần nữa quen thuộc lẫn nhau, làm cho Vương Mân cứ có loại cảm giác trí nhớ bị trộm đi mất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.