Tiểu Miêu Tinh

Chương 8:




Edit: Manh Manh
Bùi Thanh Hà mặt không biểu tình đuổi tới bệnh viện giữa một đám người vây quanh.
Đây là bệnh viện quận tốt nhất Tân Thành, bà nội nói: "Ba con, ba con biết con là thủ khoa thành phố, liền thật cao hứng. Nó mượn xe của bạn đến đón con... Kết quả, kết quả là nó lâu lắm rồi chưa láy xe, không cẩn thận xảy ra tai nạn."
Bùi Thanh Hà chợt quay đầu, ánh mắt như hồ nước sâu thẳm:"Chỉ là như vậy sao?"
Bà nội có chút co quấp nắm chặc tay chính mình: "Còn cùng mấy người bạn uống vài chén rượu..."
"Là ông ta bị đâm, hay ông ta đâm người khác? Trách nhiệm của ai?"
"Cái này bà không biết... bà không biết."
Bùi Thanh Hà quay đầu rời đi, đi được hai bước, liền bị bà cụ nắm lại cánh tay:"Đâm người, đâm người. Chính là xe đâm phải người."
Bệnh viện kẻ tới người lui, Bùi Thanh Hà đứng trước cửa phòng cấp cứu, cơ bấp trên mặt đều không chịu khống chế run rẩy.
Anh cố nén tức giận.
Bùi Thanh Hà không ngốc, tre xấu sinh măng tốt, anh so với người thân còn thông minh hơn.
Anh bị đẩy tới, như thể bị đẩy vào một cái hố lửa thật lớn.
Bùi Thanh Hà đã lên kế hoạch tốt học bổng phải dùng như thế nào, lên đại học anh không định sẽ ra ngoài làm thêm, mà số tiền này chính là dùng để trang trải cho sinh hoạt phí.
Anh không có nhìn xa, nhưng anh có một cái thói quen thực tốt, đó chính là biết ơn. Mỗi học kỳ, Bùi Thanh Hà đều sẽ viết cho người giúp đỡ mình một bức thư thật dài.
Bởi vì, Yến gia sẽ ngẫu nhiên gửi về vài câu trả lời, anh biết hiện tại dễ dàng kiếm tiền nhất là chuyên viên máy tính, sau đại học còn có thạc sĩ, tiến sĩ... Chỉ cần anh nguyện ý học tập thật tốt, chỉ cần anh nguyện ý. Anh có thể tránh thoát khỏi vũng bùn đó, đến một thế giới ngày càng tốt đẹp, ngày càng rộng mở.
Không có bàn ghế dài chật hẹp, không có mùi cá tanh nồng gay mũi, không có tiếng ngáy của ba cùng những chiếc cọc tre gãy. Không có đường chỉ rạn nứt trên giày cùng chiếc quần tây ngắn rách nát.
Bệnh viện tựa hồ bốc cháy, ánh lửa như nắng hè chói chang nhảy lên bức tường tuyết trắng. Trừ bỏ Bùi Thanh Hà, mọi người xung quanh đều không hay biết.
Giọng bà từ trong ngọn lửa truyền đến, như chiếc đài cũ kỹ, tín hiệu kém: "Bác sĩ nói, phí giải phẩu muốn mười mấy vạn*, sau đó sẽ quan sát trong ICU mấy ngày, vận khí tốt, thì vẫn có thể tỉnh lại. Nhưng nếu con không cứu, người khẳng định liền không còn."
*Hơn 356.076.074,70 VNĐ
Vì thế, Bùi Thanh Hà dừng lại. Ngọn lửa đỏ rực liền khóa chặc trên người anh.
Bà cụ rơm rớm nước mắt: "Tiểu Hà. Ba con lần này thật sự rất hạnh phúc, nó bị người ta xem thường cả đời, thật vất vả mới được con làm sáng mài sáng mặt, làm sao có thể không vui cho được. Ba con còn nói, nó đến trường học đón con, bảo bà ở nhà hầm xương sườn. Trong nồi còn có cá, là ba con đến đập chứa nước tự mình vớt. Ngày thường đều luyến tiếc không ăn."
Ánh mắt những người xung quanh đều rơi và người hai bà cháu, họ tụ lại như đang vây quanh sân khấu xem kịch vui.
Bà cụ càng ra sức làm một diễn viên chăm chỉ.
Bà ôm lấy chân của Bùi Thanh Hà rồi từ từ trượt xuống đất: "Nếu nó có chuyện gì với con, bà quỳ xuống thay nó xin lỗi."
"Lại nói, nếu nó có làm gì không đúng, thì cũng là ba của con. Người mẹ đáng chém ngàn đao kia, từ nhỏ đã bỏ con chạy mất. Ba con có không đúng như thế nào, cũng không để ngươi đói chết... Con tốt xấu gì, tốt xấu gì cũng phải đi gặp nó." Ánh mắt bà nội hiện lên khẩn cầu, "Dù sao cũng đã đến trước cửa!"
Những người xung quanh cũng giục anh: "Đúng vậy, tiểu tử, ba con bị tai nạn xe, không chừng chính là lần cuối cùng gặp mặt."
"Bà nội quỳ xuống van xin con. Có   chuyện gì không thể từ từ nói?"
"Thời kỳ phản nghịch của trẻ nhỏ chính là như vậy, thằng con nhà tôi..."
Yến Giang ở một bên nhìn thấy toàn bộ quá trình, không nhịn được tức giận, "Các người cái gì cũng không biết! Có cái tư cách gì mà nói như vậy!"
Bùi Thanh Hà cắn chặc răng, rằng từng chữ, "Tôi không đi."
Anh từng chút gỡ ngón tay của bà lão. Bùi Thanh Hà đã thành niên, bà lão đã già trước mặt anh không hề có sức phản kháng.
Anh lạnh mặt bước ra ngoài.
Bà nội mở to mắt, ở phía sau anh gào to: "Bùi Thanh Hà! Nếu mày không cứu ba mày, thì chính mày đã giết nó! Ngỗ nghịch bất hiếu! Không có ba mày, thì còn lâu mới có mày!"
Bùi Thanh Hà đầu cũng không quay lại.
Bà nội gào khóc trên nền đất: "Tạo nghiệt a! Tôi đã tạo ra nghiệt gì!"
Cách cậu gần nhất chính là phóng viên tờ Tin Tối, Yến Giang nghe được âm thanh vui mừng bị tiếng khóc nhấn chìm, "Chủ biên, có tin tức! Là tin tức lớn!
Bùi Thanh Hà đi bộ, sau lại biến thành chạy. Giống như có quỷ dữ đuổi phía sau, khiến Yến Giang ba chân bốn cẳng chạy theo, thở không ra hơi, mới miễn cưỡng theo kịp.
Nhưng Bùi Thanh Hà không có nhà. Anh không biết phải đi đâu, đành phải dọc theo đường Tân Giang, lang thang không có điểm dừng.
Đi mãi, trời cũng tối.
Bùi Thanh Hà ngồi trên ghế dài ven đường. Đèn sáng rực rở, quảng trường bên cạnh có vũ khúc. Những đứa trẻ cười đùa hi hi ha ha ngươi truy ta đuổi, có cả nam thanh nữ tú đi xe đạp ve vãn đánh yêu, tiếng cười vang xa.
Mọi người thực náo nhiệt.
Chỉ có Bùi Thanh Hà bình tĩnh như hồ nước nhìn chằm chằm, không tiếng động rơi lệ.
Yến Giang trong lòng có chút khó chịu.
Cậu ghé vào bên người Bùi Thanh Hà, nhẹ giọng an ủi: "Con cái có thể không yêu cha mẹ, chuyện này không phải anh sai."
Dù cho Bùi Thanh Hà nghe không thể thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.