Tiểu Muội Không Phải Sợ

Chương 3:




edit by: ily zhang
Vân tiểu muội súc theo bả vai, tay nhỏ bé giữ chặt lấy y phục Chử Nhật Dương, sợ sệt theo sát phía sau hắn, cúi đầu, một đôi mắt to len lén ngắm theo bốn phía.
Tuy nói tìm được mộ thất, nhưng mà sau một bước tiến lên, lại là một con đường đi vừa đen vừa dài, bọn hắn đành phải đem nến nhỏ châm lửa, chậm rãi hướng phía trước đi đến.Bọn hắn không dám đi quá nhanh, sợ đạp đến cơ quan ngầm tiềm ẩn,đành phải từng bước một cẩn thận chậm rãi đi.
Bất quá… đi như thế này cũng quá chậm rồi? Trán Chử Nhật Dương nổi lên gân xanh, trừng mắt nhìn nữ nhân đang núp ở phía sau hắn
“Vân tiểu muội, nàng có thể đi nhanh một chút hay không?”
Bái phục, từng bước đi của nàng so với ô quy còn nhỏ hơn( ý nói đi chậm hơn rùa),đừng nói chi đến đến được cổ mộ, chết ở bên trong còn tương đối mau hơn!
Vân tiểu muội nháy mắt lấy mắt to, sợ hãi xem xét hắn, biết theo cái miệng nhỏ nhắn, lầm bầm lên tiếng.”Nhưng mà, chính là người ta sợ thôi!” Hai mắt thật to lập tức phiếm hồng.Thấy nàng lại muốn khóc, Chử Nhật Dương nhịn không được đóng lại mắt, dùng sức xoa lấy trán,thở sâu xuống, mới mở hé mắt, ác hung hăng uy hiếp nàng.”Nàng tiếp tục đi như giống như rùa nữa, ta sẽ bỏ nàng lại!”
Nghe hắn muốn bỏ nàng lại, Vân tiểu muội gấp đến độ dùng sức ôm lấy hắn.”Ô… Chử Nhật Dương,Đừng bỏ ta lại mà! Ta… Ta bảo đảm ta sẽ đi nhanh một chút.” Nàng cắn cái miệng nhỏ nhắn, đáng thương hề hề nhìn hắn,hình dạng cũng đáng thương như vậy, cái kiểu ngoài mặt tỏ ra sắt đá, trong tâm không đủ ngoan độc
Chử Nhật Dương chỉ có thể không đường chọn lựa mà hấp khí,hơi thở không tốt mà nhìn nàng,
“Thật không biết, nàng thật là người nhà Vân gia sao? Coi như chưa từng đạo mộ, cũng không cần sợ đến như vậy chứ?”
“Ngươi không hiểu đâu!” Hút hút cái mũi, vân tiểu muội trề môi theo cái miệng nhỏ nhắn, sợ hãi nhìn an tĩnh tiêu sái nói, “Ngươi xem, ở đây thật an tĩnh, chỉ có hai người chúng ta là người sống,huyệt mộ này lại tiềm ẩn vài trăm năm,làm cho không tốt những ma quỷ kia cũng đều thành tinh rồi…”
Nàng vội ngừng, sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, “Nếu, nếu như từ ngỏ ngách bóng tối đột nhiên có yêu quái chạy ra…”
“A!”
“Oa ──” Vân tiểu muội bị sợ đến thét chói tai một tiếng, nước mắt lập tức phún ra, “Quỷ Quỷ Quỷ Quỷ… Quỷ đến…”
“Ha ha…” Chử Nhật Dương nhịn không được nở nụ cười lớn tiếng, đùa giỡn nàng phản ứng kinh hoảng như vậy, chọc cười hắn.
“Ngươi…” Vân tiểu muội run rẩy môi, biết mình bị chơi xỏ, má hồng theo,vừa tức vừa giận trừng mắt Chử Nhật Dương.
Chử Nhật Dương thu hồi nụ cười,hết sức nghiêm chỉnh nhìn nàng.”Ửm… Tin tưởng ta, gì chứ yêu ma quỷ quái nghe tiếng thét chói tai của nàng,bọn chúng tuyệt đối sẽ bị dọa chạy.” Mép miệng của hắn thực nghiêm túc,nhưng mà tuấn mâu lại dương theo ý cười,ngay cả khóe miệng cũng mơ hồ kéo lên,hài hước ẩn ẩn hiện rõ.
“Chử Nhật Dương ngươi thật bại hoại!”_ Vân tiểu muội sắc mặt bực mình,tức đến dùng lực đánh ngã hắn hắn.Không dự đoán được nàng sẽ đột nhiên đánh đến đây,Chử Nhật Dương lặng đi một chút, đến mức không kịp phản ứng,đột ngột bị áp ngã xuống đất.

Bại hoại bại hoại! Ngươi là đại bại hoại!” Vân tiểu muội giạng chân ở chử trên người Chử Nhật Dương,tức đến vù vù xoay lên nắm tay hướng trên người hắn đánh,ngoài khóe mắt lệ liền rơi”Ô ô… Ngươi là đại bại hoại, người ta sợ đến sắp chết, ngươi, ngươi còn dọa nạt ta… Ô… Chử Nhật Dương ngươi thật bại hoại…”
Vân tiểu muội thút tha thút thít,tức đến má hồng,vừa khóc vừa nóng giận hướng trên người Chử Nhật Dương đánh.
“Này,đừng đánh!” Không nghĩ đến phản ứng của nàng sẽ lớn như thế ,Chử Nhật Dương vội vã ngăn cản nắm tay của nàng, bất chính kinh cùng nàng nháo theo.”Tiểu bất điểm, ta đây là ở huấn luyện nàng can đảm mà!”
“Ô… Ngươi đi chết đi!” Vân tiểu muội càng tức, đánh cho lực lớn hơn nữa
“A!” Chử Nhật Dương lấp rên rĩ, không nghĩ đến người nàng nho nhỏ, khí lực cũng không nhỏ.”Ông trời! Nàng đánh người khí lực cũng thật lớn…” Hắn nhíu mày nhìn về phía nàng, vừa nhìn lại khiến hắn mất tâm thần.
Khuôn mặt nhỏ tròn thanh tú kia đản khóc đến hồng hồng, hai mắt thật to tràn đây nước mắt, cánh môi phấn nộn khẽ run theo, lại giống đóa hoa kiều diễm dụ người. Rõ ràng khóc đến giống như con mèo hoa nhỏ, lại khiến hắn cảm thấy thật khả ái.
“Đánh chết ngươi là tốt nhất!” Vân tiểu muội tức giận rống theo, một quyền muốn hướng trên khuôn mặt Chử Nhật Dương tiếp đón, nhưng mà tay hắn lại đột nhiên bắt lấy nắm tay của nàng, đưa nàng lôi kéo đi xuống, cắn cánh môi nho nhỏ của nàng──
“Ngươi…” Vân tiểu muội kinh ngạc trợn mắt to, mới lên một tiếng,lưỡi dài bóng láng của hắn liền thăm dò vào hơi thở mùi đàn hương từ miệng, không lịch sự chút nào liếm mút theo cái miệng nhỏ nhắn.
“Đừng!” Vân tiểu muội kinh suyễn, hoảng loạn muốn đẩy hắn ra, nhưng mà hắn lại đem nàng bắt được thật chặt,làm nàng không thể thoát ra
Đầu lưỡi ướt nóng bá đạo liếm qua răng trắng, mút ngụ ở phần lưỡi, lửa nóng quấn mút lấy,quấy phá lấy nước bọt ngọt ngào trong miệng nhỏ, làm loạn hơi thở của nàng.
Nàng thở gấp càng cấp thêm, mút vào toàn bộ hơi thở nam nhân của hắn,đầu lưỡi cũng nếm mùi vị hắn,làm nàng tâm thần hỗn loạn.
Chử Nhật Dương tuyệt hảo hôn lấy Vân tiểu muội, lửa nóng lưỡi quấn lấy nàng, không để nàng trốn, hai người thân chặt chẽ cùng áp sát. Ngăn cách lấy quần áo, hắn cảm giác được mềm mại của nàng,mùi hương thoang thoảng hòa trong miệng nhỏ ngọt kia thuộc về nàng, vạch chuyển động hắn áp lực dục hỏa rất lâu
Bàn tay to nhịn không được dời hướng lên trên, ngăn cách lấy quần áo xoa nhẹ theo nhất chỉ tròn đầy,nam giới sớm cứng ngắc cũng ngăn cách lấy vải dệt khẽ cọ theo mềm mại của nàng.
Vân tiểu muội cảm giác thân một trận nóng, chỗ kín truyền tới một tia yếu ớt cảm giác người tê dại,làm nàng nhịn không được phát ra ngọt nị anh ninh.(kêu rên khẽ)
Nghe tiếng than nhẹ của nàng,Chử Nhật Dương cả kinh, lý trí lập tức phản hồi, vội vã rời khỏi nàng, hơi thở nặng nề trừng mắt nàng. Vân tiểu muội má cũng hồng theo, thở ra, không lực nằm ở trên người hắn, một đôi sương mù thủy mâu thuần thực lại dụ người nhìn hắn.
“Ông trời!Nàng đang hấp dẫn ta sao?” Chử Nhật Dương không khỏi than nhẹ, dưới bụng dục vọng lên cao,nếu không phải còn có chút nghe theo lý trí, hắn thật sự cũng sẽ sà vào nàng.
Ông trời, hắn là đang có vấn đề ở đâu? Nàng xem chừng mới mười sáu,gần mười bảy, cùng tuổi đám cháu của hắn! Hắn lại thân thiết với nàng, còn thiếu chút ở đây đem nàng cấp ăn…
Hắn là lâu lắm không chạm vào nữ nhân,cho nên dục cầu bất mãn dẫn đến nông nỗi sao?
“Cái gì?”_ Vân tiểu muội nháy mắt mấy cái, khó hiểu nhìn hắn, ngón tay vuốt nhẹ theo môi, nghĩ đến mới vừa rồi hôn, khuôn mặt càng hồng.”Chử, Chử Nhật Dương, ngươi, ngươi tại sao hôn ta?”
Nàng không ngu ngốc, biết mới vừa rồi mơn trớn là thân mật thật sự, chỉ có phu quân mới có thể như thế đối với nàng, mà, mà hắn lại… Nghĩ đến môi lửa nóng kia, Vân tiểu muội nhịn không được bưng lấy mặt nhỏ, cảm giác khuôn mặt thật nóng, e lệ rụt rè hình dạng giống đóa hoa, vừa kiều vừa diễm làm người khác dời không mở mắt.
Đã gặp nàng hình dạng này, Chử Nhật Dương nhịn không được ngẩng đầu, lần thứ hai dùng sức hôn nàng, liếm mút theo môi bị hắn hôn đến sưng đỏ.Nếm đến hương vị ngọt ngào của nàng, hắn cảm thấy chính mình thật sự xong rồi.
“Xong rồi! Ta thật sự trúng tà.”_Mút lấy môi mềm mại kia, hắn nhịn không đượckhẽ than, phát hiện chính mình giống như mê thượng Tiểu bất điểm trước mắt này.
“Trúng tà?” Vân tiểu muội bị hôn đến mơ mơ màng màng, nghe hắn nói, lập tức cả kinh.”Trúng tà? Có quỷ sao?”
Nàng sợ hãi đẩy hắn ra, kinh hoảng luống cuống nhìn bốn phía. Đã gặp nàng phản ứng,Chử Nhật Dương nhịn cười không được. Ông trời! Nàng thật sự khả ái đến cực kỳ. Nghe tiếng cười của hắn,Vân tiểu muội biết mình lại bị hắn đùa giỡn, nàng cố lấy mặt nhỏ, hơi thở vù vù trừng mắt hắn.
“Chử Nhật Dương, ngươi lại đùa giỡn ta!” Nàng tức lại muốn đánh hắn.
“Ta nào có?” Chử Nhật Dương một khuôn mặt vô tội,thấy nàng phồng mặt nhỏ, hình dạng bực mình khả ái giống như con mèo nhỏ ngún ngẩy meo meo, một điểm cũng không đủ tính uy hiếp , ngược lại làm người khác muốn thương yêu.
“A a… Ta thật sự xong rồi!” Thế nhưng cảm thấy nhất cử nhất động của nàng đều hảo khả ái, làm hắn muốn thân thiết với nàng, đem nàng một ngụm ăn vào bụng. Bị phản ứng kỳ quái của hắn biến thành không hiểu ra sao cả,Vân tiểu muội đã quên tức giận, nghi hoặc nhìn hắn.”Chử Nhật Dương ngươi thế nào? Thật sự trúng tà sao?”
“Ai! Đúng nha, ta trúng tà.” Trúng vú tà nha! Chử Nhật Dương miễn cưỡng lắc đầu, thấy nàng vẻ mặt khó hiểu, lại nhịn cười không được.”Tiểu bất điểm,nàng tiếp tục tiếp ngồi ở trên người của ta, quản mộ huyệt này, ta sẽ ở đây làm thịt nàng á!”
“A?” Vân tiểu muội sửng sốt, lúc này mới phát hiện chính mình giạng chân ở trên người hắn, hơn nữa dưới mông có cái vật cứng khêu chọc nàng, mà gương mặt tuấn bàng kia, là một khuôn mặt tà ác nhìn nàng.
“A!” Nàng vội vã nhảy khỏi, cách hắn xa xa.”Ngươi, ngươi…” Nàng xấu hổ trừng mắt hắn,kể cả bên tai nhỏ cũng hồng. Chử Nhật Dương ngồi dậy,mi đẹp hơi nhíu, con ngươi đen dương theo làm người má hồng tim đập tà nịnh.”Nhìn nàng ngây ngốc, đối với phương diện này là không ngu ngốc thôi!”
“Ngươi, ngươi…” Vân tiểu muội vừa thẹn vừa tấm tức,lại không làm gì được hắn, chỉ có thể nóng giận giậm cước.”Bại hoại, không để ý tới ngươi!” Nàng ác hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái,bản thân một mình đi lên phía trước. Chử Nhật Dương nhíu mày, chậm rãi đứng dậy.”Tốt lắm, xem ra nàng không sợ.”( 慢條斯理地起身)
Lời mới nói xong, bóng dáng nhỏ kiều kia lập tức phác trở về, chặt chẽ ôm lấy hắn.
“Ô… Ta sợ!”
Chử Nhật dương lại cười to, đột nhiên cảm thấy… Này tiểu bất điểm thật sự khả ái đến mức khiến hắn có chút không muốn buông tay!

Con đường đi u ám dường như đi không hết, đi qua vài cái mộ thất, lại luôn luôn tìm không thấy tướng quân quan cữu.(hòm quan tài tướng quân)
Ục ục…
Vân tiểu muội biết theo miệng, sờ mó cái bụng trống trơn.”Chử Nhật Dương, còn cần bao lâu mới có thể tìm được a?” Hắn vòng đông vòng tây, nàng thì ngây ngốc theo sát phía sau hắn, đi đến cuối cùng, nàng cũng không phân biệt được phương hướng,vẫn còn đi theo hắn . Chính là, nàng đói, đếm sổ thời gian, bọn hắn ít nhất ở trong mộ huyệt này đã một ngày. Nàng vừa mệt vừa đói, không nhanh được.
“Nên nhanh.” Chử Nhật Dương không để ý lời nói mà quay lại, Thẩm theo con ngươi đen bình tĩnh nhìn tám thông đạo ( lối đi) trước mắt . Mỗi một cái thông đạo đều đi thông một mộ thất, rồi mới lại muốn tiếp tục đi lên phía trước, dường như đi vượt lên không hết,lại trở về tòa mộ này thật giống cái mê cung.
Bất quá,cũng nên mau đến tận đầu, nên chọn thông đạo đây? Nếu chọn nhầm, làm không tốt lại lạc đường, lại phải vòng thật lâu.
“Tiểu bất điểm,nàng là người nhà Vân gia,nàng nói, nên chọn đường thông đạo nào là tốt?” Hắn nhíu mày hỏi Vân tiểu muội đi theo phía sau. Nhưng mà đợi một hồi, lại vẫn không nghe thanh âm của nàng,hắn nghi hoặc quay lại,chỉ thấy cái đầu nhỏ bé kia sớm rũ xuống, ánh mắt nhắm lại, thở chìm ổn, tay nhỏ bé giữ chặt lấy hắn không buông.
Hắn trừng mắt nàng.”Tỉnh lại!” Hắn khẽ gõ cái trán tuyết trắng.
“A? Thế nào? Tìm được đường sao?” _Đột ngột bị gõ tỉnh,Vân tiểu muội bưng lấy trán, mơ hồ mở hé mắt, nhìn chung quanh một chút.”Tại sao lại là ở trong huyệt mộ…”
Nàng theo miệng, cái bụng lại đúng lúc phát ra tiếng kêu càu nhàu, nàng sờ mó cái bụng, thật đáng thương nhìn lấy hắn.”Chử Nhật Dương, ta đói.”
Chử Nhật Dương thở sâu, cố gắng khắc chế tay của mình không muốn lại bóp cái cổ nhỏ dễ thương kia, thực nhẫn nại lên tiếng.”Vân tiểu muội, nàng tiếp tục không có cống hiến, ta sẽ làm cho nàng hiểu được mùi vị người chết”
Hắn đối diện nàng cười, cười đến thực hãi người, “Đến khi đó, bụng nàng cũng sẽ không đói.”
Hung ác tươi cười kia làm Vân tiểu muội đánh cái run run, vội vã lộ ra nịnh hót tươi cười.”Ha ha! Ta không đói.” Ô… Thật đáng sợ.
Chử Nhật Dương hừ lạnh, “Chọn đường.” Hắn chỉ lấy tám đường thông đạo phía trước.
“A?” Vân tiểu muội nhìn tám đường thông đạo, ánh mắt chớp chớp, sợ hãi nhìn hắn.”Nhưng ta lại không biết phải đi đường nào…”
“Ta cũng không trông cậy vào nàng sẽ biết.” Chử Nhật dương hoàn toàn khinh thường nàng.
Biết mình bị khinh thường, Vân tiểu muội cong lên cái miệng nhỏ nhắn.”Vậy ngươi muốn cái gì bảo ta chọn đường sao?” Hừ! Vậy có nghĩa không tự mình đi được à? Nàng trong lòng lải nhải
Chử Nhật Dương nhíu mày, dễ dàng từ mặt nhỏ đơn thuần của nàng nhìn ra nàng trong tâm suy nghĩ gì.”Tiểu bất điểm,nàng phải biết, ta hoàn toàn không ngại đem nàng vứt ở đây…”
“Đại nhân, không nên!” Vân tiểu muội vội vã ôm lấy hắn, hơi thở thực không khí phách cầu xin tha thứ.”Tiểu nhân biết lỗi, đại nhân, nếu ngài nói đều là đúng, tiểu nhân toàn bộ nghe ngài.” Lúc nói chuyện , nàng không quên dùng mắt to ngập nước vô tội ngó nhìn hắn.
Trừng mắt nàng, Chử Nhật Dương bị nàng chọc cho tức vừa buồn cười, nhịn không được khẽ gõ trán của nàng “Nàng nha, thực làm người ta chịu không nổi.”
“Đau!” Xoa lấy trán, Vân tiểu muội ánh mắt phiếm lệ.”Đừng nên gõ trán ta như vậy! Đều bị ngươi gõ sưng.”Đáng ghét, bại hoại này, cùng các tỷ tỷ nàng giống nhau thích bắt nạt nàng.
“Vậy mau chút có cống hiến, chọn đường.” Chử Nhật Dương liếc theo nàng,thấy trán của nàng phiếm hồng, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ.
Vân tiểu muội ngẩng đầu, giống con mèo nhỏ meo khiến hắn nắn trán, đôi mắt thậm chí hơi hơi nheo lại,hình dạng vậy cũng dễ thương làm Chử Nhật Dương nhoẻn môi khẽ cười.
Tiểu bất điểm này chân tướng vẫn như chỉ miêu, cái miệng nhỏ nhắn kia hơi hơi cong lên,làm hắn muốn lại thân thiết tiếp nữa… Thực không xong, hắn giống như thật sự đối với nàng thượng ẩn rồi (giống bị mắc nghiện)
Nghĩ đến điều này, Chử Nhật Dương nhịn không được nhíu mày, muốn biết mình rốt cuộc hỗn loạng như thế sao lại đối với tiểu đồ đần này chuyển động tâm, sao lại đối với tiểu đồ đần này chuyển động tâm?
Không phát hiện đến tâm tư của hắn, Vân tiểu muội lải nhải.”Nhưng ta lại không biết đường,nếu chọn sai đường lại lạc đường thì làm sao bây giờ?”
“Vậy chịu.” Chết mã đương sống mã y, từ cơ quan rớt xuống đến cũng có thể tìm tới mộ thất tiềm ẩn, hắn liền đặt vận may vào nàng
“A, vậy đến lúc đó lạc đường ngươi không thể trách ta nha!” Nàng trước đó thanh minh, đường chính là hắn bảo nàng chọn, người có lỗi cũng không phải là nàng.
“Được không trách nàng.” Chử Nhật Dương hơi thở không tốt nhìn nàng.
“Ân… Vậy lối này đi!” Vân tiểu muội chỉ lấy bên phải đếm đến lối đi thứ ba đếm.”Ngươi đi lên trước đi.” Nói xong, nàng tiếp tục trốn ở phía sau hắn. Chử Nhật Dương trừng nàng, Vân tiểu muội vội vã đối với trán hắn hiện ra một chút nụ cười ngọt ngào, vô tội đối với hắn trong nháy mắt, thực tâng bốc lên tiếng.”Đại nhân,mời ngài đi trước.”
Chử Nhật Dương nhịn không được bật cười, hắn thật sự bị tiểu bất điểm này làm khó dễ không triệt, chỉ có thể lắc đầu,ngoan ngoãn đi tới phía trước. Cái này thông đạo thực dài, trên tay cây đuốc đã chậm rãi yếu ớt,ít ra có thể chiếu sáng phạm vi đường đi của bọn họ, sợ có cơ quan,Chử Nhật Dương càng cẩn thận đi
“Chử Nhật Dương, làm sao bây giờ?Lửa hình như sắp tắt…” Vân tiểu muội sợ hãi lên tiếng, bọn hắn đi khoảng chừng một nửa thời gian rồi,nhưng mà thông đạo này giống như đi không hết.
“Tắt thì sờ soạng đi.” Chử Nhật Dương không hảo khí trả lời, biết rõ nàng sợ tối, nhưng hoại tâm nhãn hắn chính là muốn dọa nạt nàng.
“Ô… Ta không muốn vậy!” Quả nhiên,Vân tiểu muội lập tức đánh cái lạnh run, đem hắn nắm chặt hơn. Nàng trộm dò xét theo bốn phía, đột nhiên thấy đến trên tường có ngọn lửa, lập tức tâm hỉ kêu to: “A! Có ngọn lửa,quá tốt tốt trên đầu còn có đèn dầu dư có thể mồi lửa.”
Nàng hưng phấn cướp lấy cây đuốc trên tay hắn,vọt hơ lửa bó đuốc.Không dự đoán được nàng sẽ như thế làm,Chử Nhật Dương cả kinh, vội vã muốn ngăn cản.”Tiểu bất điểm, không nên…” Nhưng mà không kịp, ngọn lửa đã đốt lên
Trong nháy mắt, trên tường vài lần ngọn lửa lập tức sáng lên, trong lúc nhất thời, hai bên ngọn lửa chiếu sáng thông đạo. Rồi, bọn hắn nghe rắc một tiếng ──
Vân tiểu muội cứng nguyên tại chỗ, Chử Nhật Dương ngay cả mắng người cũng không lực rồi.
Đột nhiên, bên cạnh vách tường mở một đạo ám môn(cánh cửa tối), chỉ thấy một ngọc quan để ở trung gian,bốn phía thì bố trí theo nhiều kim ngân châu báu.
Ánh lửa ánh chiếu theo phát quang kim ngân châu báu lấp lánh, làm người gần như lườm không mở mắt.
“Da? Chử Nhật Dương, ngươi xem, tìm được cữu quan rồi! Còn có thiệt nhiều của báu nha!” Vân tiểu muội lườm mắt to, hưng phấn lên tiếng.Chử Nhật Dương tắc là hoàn toàn há hốc mồm, thật sự gặp quỷ! Như vậy cũng có thể tìm tới…
Hắn không thể tin được nhìn vân tiểu muội, cái gì bảo kẻ ngốc làm kẻ ngốc có phúc hắn thật sự nhận biết rồi rồi .
“Hắc hắc! Chử Nhật Dương, thế nào? Ta có cống hiến chứ?” Vân tiểu muội cười đến rất đắc ý, kiêu ngạo nhìn hắn. Chử Nhật Dương không có cách khác, sờ sờ cái mũi đi vào mộ thất, lập tức chứng kiến chính giữa của báu bố trí theo một thanh kiếm.
Thanh kiếm kia tuyệt không thu hút, thực giản dị, thân kiếm đen tuyền, chợt nhìn phía dưới, giống như là thanh kiếm bình thường.
“Da?kiếm này…” Vân tiểu muội cũng nhìn thấy thanh kiếm kia, kinh ngạc xanh mắt to.”Kiếm này không phải. là Thái A sao?”
Ông trời!Các Tỷ tỷ muốn nàng đạo lấy kiếm tướng quân,dĩ nhiên là thần tượng Liên can đến việc nơi đúc ra Thái A thần kiếm?
Không nghĩ đến nàng thế mà nhận được ra thanh kiếm này,Chử Nhật Dương hơi nhíu lên mi, du côn du côn nở nụ cười, “Đúng vậy! Bất quá,kiếm này là của ta, không vú phân.”
“Da? Không được vậy!” Vân tiểu muội kêu gào: “Thái A này! Ta không lấy về, ta nhất định sẽ bị lột da…”
Nghĩ đến tình cảnh kia, nàng không khỏi phát run.Cứ tưởng chính là bảo kiếm bình thường, không đạo được coi như xong, nhưng màkhông ngờ là Thái A thần kiếm, nếu nàng một cọng tóc không thương tích trở về, lại không mang kiếm quay về , nhất định sẽ bị kia tứ chỉ quỷ giết!
“Hả?” Chử Nhật Dương nhíu mày,một chút tinh quang lướt qua con ngươi đen, hắn tủng nhún vai, thực không thông cảm nỗi lòng liếc nàng một cái.”Đó là chuyện của nàng.”_Nói xong, hắn tự tay muốn lấy kiếm.
“Không được! Ta không thể đem Thái A kiếm nhường cho ngươi!”
Trong nhà kia tứ chỉ quỷ so với bất kì yêu ma quỷ quái đều đáng sợ, nghĩ đến kết cục không mang gươm trở về,Vân tiểu muội nhịn không được đánh cái lạnh run, vội vã vọt lên, so với hắn mau từng bước chạy cướp lấy kiếm, rồi mới khẩn ôm chặt lấy.
“Ta bắt được trước, kiếm là của ta ── “
Lời còn không nói xong, lại nghe đến tiếng vang oanh oanh, mộ thất lại bắt đầu nứt toác,cát đá nện xuống. Hai người sắc mặt biến đổi, lúc đang muốn xông ra rời đi, trận hồng thủy lớn lại trong nháy mắt xông ra tiến đến.
“Oa!” Vân tiểu muội không kịp phản ứng, lập tức bị hồng thủy cuốn đi, nàng ục ục vài tiếng, liều mình vùng vẫy,nhưng mà nước quá nhiều quá lớn, nàng trong nháy mắt đã bị nhấn chìm.
“Tiểu bất điểm!” Chử Nhật Dương kinh rống, lập tức bơi hướng nàng, bắt lấy tay nàng, đưa nàng từ trong nước kéo, nhưng mà hồng thủy lại lớn hơn lại vọt đến đây.
“Khụ… Chử Nhật Dương…” Vân tiểu muội khụ theo, chứng kiến tảng đá lớn bị nứt toác hướng bọn họ nện xuống, nàng lườm mắt to, chứng kiến Chử Nhật Dương che chở cho nàng, tảng đá lớn đánh tới hướng lưng của hắn.
“Đừng!” Chử Nhật Dương buồn bực hừ một tiếng, tơ máu từ khóe miệng tràn ra.
“Chử Nhật Dương ──” Vân tiểu muội kinh kêu,nhưng hồng thủy lớn lại rất nhanh nhấn chìm hai người, nàng khẩn ôm chặt lấy hắn, không dám rời khỏi, lại bắt đầu cảm thấy thở gấp không thể thở . Uống vài nước miếng, nàng rốt cuộc chống đỡ không được, bị nước xông đến

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.