Tiểu Muội Không Phải Sợ

Chương 4:




EIDT:ILY ZHANG
“Ân…”
Vân tiểu muội chậm rãi mở hé mắt, có chút nghi hoặc nhìn căn phòng xa lạ, nàng ngồi dậy, mặt nhỏ ngỡ ngàng.
Đây là đâu?
Nàng nhớ kỹ cùng Chử Nhật Dương ở mộ thất, rồi mới mộ thất băng hủy,hồng thủy liền tiến rồi, sau đó.. Nàng liền bất tỉnh.
Chử Nhật Dương kia đâu? Người khác ở đâu?
Nàng nhíu lấy mi,nhớ tình cảnh Chử Nhật Dương bị tảng đá lớn nện vào, tâm không khỏi nhất súc, đành phải không mang giày vậy , nàng để chân trần chạy khỏi căn phòng, muốn tìm Chử Nhật Dương.
“Chử Nhật Dương!” Nàng vừa chạy vừa kêu, đi ra nhã trí biệt viện, nhìn nhìn bốn phía, tiểu kiều nước chảy, điêu lương họa đống đình viên,(cầu nhỏ nước chảy, sân đình cột xà trạm trổ)nhà cửa lộng lẫy,nhà này xinh đẹp lại phú lệ, làm nàng cảm thấy bất an.
Này rốt cuộc là thế nào Chử Nhật Dương người lại đang ở đâu?
“Chử Nhật Dương… Ngươi ở đâu…” Cắn môi, nàng cẩn thận đi lên phía trước, trương đầu nhìn quanh, lại không chứng kiến một nửa người.
Khó có thể nào… Nàng đã chết, thăng thiên rồi sao?
Chử Nhật Dương kia đâu? Dưới địa ngục sao?
Nàng lo sợ bất an nghĩ đến, sợ chỗ xa lạ này chỉ có một mình, ô… Nàng không muốn vậy!”Chử Nhật Dương… Tỷ tỷ…” Cắn cánh môi, nàng nhẹ nhàng kêu lấy, thanh âm nghẹn ngào.
Đúng lúc nàng muốn thả thanh khóc lớn lúc, phía trước lại truyền tới tiếng nói chuyện, nàng tâm vui vẻ, vội vàng chạy tới phía trước, mới chạy vàibước, liền chứng kiến một nét thoáng hiện bóng dáng quen thuộc.
Thân hình dài thượt, phi dương kiếm mi, du côn du côn lại đẹp tươi cười,mặc dù tuấn bàng tái nhợt,nhưng nàng vẫn nhận ra,Vân tiểu muội vừa kinh vừa vui, vội vã chạy tới hắn.”Chử Nhật Dương!”
Nghe thanh âm của nàng,Chử Nhật Dương chuyển đầu, còn chưa lên tiếng nói chuyện, bóng dáng tiểu kiều liền phác sà vào trong lòng, đưa hắn ôm chặt hết sức.
Trên người miệng vết thương bị đụng vào,Chử Nhật Dương nhăn nhíu mày nhưng mà hắn căn bản không có dịp lên tiếng,người nhỏ sà vào liền quang quác quang quác khóc.
“Ô ô… Thật tốt quá, ngươi không ở dưới ngục… Ô… Ta còn tưởng ở đây chỉ còn mình ta… Dọa chết ta! Ô…”
Chử Nhật Dương chỉ dở khóc dở cười, cũng muốn biết Tiểu bất điểm này đang miên man suy nghĩ cái gì, hắn nhịn không được lật ra cái xem thường.
“Vì cái gì ta nên dưới ngục?” Hắn không hảo khí hỏi,nhưng mà bàn tay to lại ôn nhu vỗ về nàng tán loạn trường phát.
“Ô… Bởi vì ngươi hoại nha!” Vân tiểu muội ngừng, tay nhỏ bé đưa cổ họng hắn vây quanh chặt hơn, thút thít nói: “Hoại, bại hoại vốn nên dưới ngục…”
“Đúng, sớm biết ta đây bại hoại sẽ không cứu nàng, cũng không nên thay nàng bị đá đập vào đầu.” Hừ, cứu nàng còn bị nói là bại hoại, hảo tâm không được báo.
“Đúng …, Thạch đầu…” Vân tiểu muội nghĩ đến vết thương trên người hắn , vội vàng kiểm tra, “Vết thương của ngươi có sao không…?” Nàng gấp đến độ sờ loạn, muốn kéo ra y phục của hắn.
“A!” Bên cạnh đột nhiên truyền tới cười nhẹ.
Vân tiểu muội sửng sốt, lúc này mới phát hiện bên cạnh có người, chuyển đầu vừa nhìn, chỉ thấy một ả cô nương thân váy hoa cười nhìn nàng.
“Chử đại ca, lệnh muội thực khả ái.” Phương Vũ Thiến che miệng cười nhẹ, mắt đẹp nhìn về phía Chử Nhật Dương, cất tay nhấc chân giữa ưu nhã lại vũ mỵ.
“Làm Phương tiểu thư thấy cười rồi.” Chử Nhật Dương ảm đạm cười.
Vân tiểu muội thì sửng sờ ở tại chỗ, cái gì lệnh muội? Nàng cũng không phải muội muội Chử Nhật Dương, “Ta không…” Đang muốn lên tiếng giải thích, lại bị Chử Nhật Dương đả đoạn
“Tiểu muội, đây là Phương tiểu thư, ở đây là Phương gia trang, nếu không phải bọn họ thu nhận và giúp đỡ chúng ta, hai huynh muội chúng ta cũng thật là ở trong địa ngục làm bạn rồi.”
“Chử đại ca đừng nói như thế.” Phương Vũ Thiến thẹn cười, “Bất quá huynh cả người là thương ôm chặt lệnh muội ngã vào cửa khẩu, thật sự dọa đến ta,gần đây đạo phỉ thật sự rất trương rầm rĩ ” Nàng chuyển đầu nhìn về phía Vân tiểu muội, quan hoài dò hỏi.
“Chử cô nương,còn nàng có tốt không? Nàng hôn mê mấy ngày, chử đại ca thực lo lắng đấy! Hơn nữa huynh ấy trước khi hôn mê còn luôn luôn muốn chúng ta cứu nàng trước, lệnh huynh thực thương nàng”
Phương Vũ Thiến nhìn Chử Nhật Dương liếc mắt một cái, vừa thẹn noản(đỏ mặt) thu hồi ánh mắt, lệ nhan nhiễm theo hơi mỏng hồng vựng, xem ra thẹn thùng đáng yêu động lòng người.
“Ta…” Vân tiểu muội hoàn toàn tìm không được đầu mối,nghe cũng không hiểu bọn hắn đang nói cái gì, chỉ cảm thấy Phương tiểu thư nhìn Chử Nhật Dương ánh mắt làm nàng rất không thoải mái.
Nàng nhịn không được dùng sức ôm lấy Chử Nhật Dương, đưa má ôm chặt hắn trong lòng,giống như là coi giữ đồ của mình, ôm chặt chẽ.
Gặp nàng hình dạng này, Chử Nhật Dương nhíu mày, con ngươi đen lại rất nhanh lướt qua một nét thoáng hiện hào quang, “Tiểu muội, Phương tiểu thư đang cùng muội nói chuyện, muội thế nào có thể như vậy!”
Vân tiểu muội không nói lời nào, chính là đưa hắn ôm càng chặt hơn, cái miệng nhỏ nhắn không cao hứng cong lên.
Hừ, nàng mới không phải tiểu muội của hắn, nàng rất ghét hắn gọi nàng tiểu muội!
“Tiểu muội!” Chử Nhật Dương thanh âm trở nên nghiêm lệ.
“Chử đại ca, không sao.” Phương Vũ Thiến vội vã đánh viên tràng, hào phóng cười: “Ta nghĩ Chử cô nương có thể mới tỉnh, thân còn chưa thoải mái…”
“Ừ, ta không thoải mái.” Vân tiểu muội buồn bực lên tiếng nói. Nàng cảm thấy ngực buồn bực,buồn bực, cả người đều rất không sảng khoái.
“Không thoải mái sao?” Chử Nhật Dương đam ưu nhìn vân tiểu muội, “Ai bảo muội ăn mặc mỏng mảnh như thế chứ, còn không đi giày,muội có muội bị nóng ngủ mê bốn ngày hay không,thật không dễ dàng giảm nóng, lại nóng trở nên thì làm sao bây giờ?”
Hắn lẩm bẩm niệm theo, tuấn bàng có không vui,nhưng mà bàn tay to lại ôn nhu đưa nàng thô bạo ôm lấy.
Vân tiểu muội không nói, mặc hắn ôm chặt,tay nhỏ bé khẩn hoàn theo cổ họng hắn, mặt nhỏ chôn ở bên cổ hắn. Nghe hắn quan hoài trách cứ,không biết vì sao, nàng tâm tình tốt lắm một điểm.
“Muốn ta mời đại phu không?” Phương Vũ Thiến ôn nhu hỏi.
“Không cần, ta ôm nàng trở về phòng trước.” Chử Nhật Dương hướng Phương Vũ Thiến khách khí cười,nhĩ nhã tươi cười kia làm Phương mưa Vũ Thiến xấu hổ hồng má, tâm hồn thiếu nữ nhảy cởn.
Vân tiểu muội ngắm đến hai người cùng nhìn kĩ hình dạng, trong lòng không hiểu dâng lên lửa giận, tay nhỏ bé nhịn không được hướng ngực bị thương của Chử Nhật Dương dùng sức dè một cái
Chử Nhật Dương thiếu chút rên xuất thanh, hắn không chạm vào vết thương trừng mắt nhìn vân tiểu muội liếc mắt một cái, tuấn bàng dương theo cười, “Bọn ta đây về phòng trước.”
Ha ha! Nếu không rời khỏi, trong lòng tiểu dấm chua dũng chỉ sợ làm cho nổ tung.

“Ta cái gì sau đó thành muội muội của ngươi sao?”
Nhất rời khỏi Phương Vũ Thiến,Vân tiểu muội lập tức không cao hứng nói dai, một đôi mắt to tròn cuồn cuộn cũng không duyệt trừng mắt Chử Nhật Dương.
Chử Nhật Dương khơi mào tuấn mi, thấy nàng tức phồng mặt nhỏ, tuấn bàng cười đến càng du côn(cười không đàng hoàng).”Bọn hắn nếu hiểu lầm ta cũng không có cách nào nha!’’
“Ngươi có thể làm sáng tỏ nha!” Nàng ngâm nga hừ, không tin hắn nói.
“Tiểu thư à, Nàng muốn ta làm sáng tỏ thế nào?” Chử Nhật Dương một khuôn mặt vô tội nhìn Vân tiểu muội.”Ta cả người bị thương đeo lấy nàng, thật vất vả gặp được người, giữ lấy một hơi cầu cứu sau đó ta liền hôn mê, tỉnh lại ngay tại này Phương gia trang, người ta hỏi nguyên nhân ta bị thương,chẳng lẽ muốn ta trung thực nói ta là đạo mộ đạo do mộ băng hủy, mới bị vết thương chồng chất sao?”
Vân tiểu muội mân theo môi, biết hắn nói có lý, cũng buồn bực không lên tiếng
Chử Nhật Dương tủng nhún vai, tuấn mâu liếc lấy nàng,để ý thẳng khí cũng càng mạnh mẽ “Không có cách nào, ta chỉ nói tốt bị đạo phỉ công kích, mà nàng lại quá nóng bất tỉnh, vạn bất đắc dĩ, ta lại không thể bỏ nàng lại một mình, đành phải lưu lại ở đây! Bọn hắn hiểu lầm chúng ta là huynh muội, ta cũng không thể phủ nhận nha! Dù sao cô độc nam quả nữ, lập tức cũng chỉ có thể thuận theo lâu la bọn họ nói!”
“Vậy cũng thật oan ức cho ngươi.” Vân tiểu muội không hảo khí lải nhải.
“Ta là thực oan ức nha!” Chử Nhật Dương da mặt dày đứng yên một chỗ gật đầu, “Còn có người cố tình không biết cảm ơn, vừa tỉnh đến ngay cả lời cám ơn cũng không nói.”
Vân tiểu muội cong lên cái miệng nhỏ nhắn.”Cám ơn.” Nàng không cam nguyện lắm phun ra hai chữ này, rồi mới thô lỗ đẩy hắn ra, nhảy xuống hắn ôm chặt,kính tự sinh theo buồn bực tức giận,một đôi chân trần cúi đầu đi lên phía trước.
Chử Nhật Dương mu bàn tay đưa ra sau người, thảnh thơi theo sát ở phía sau nàng”Sao vậy? Sắc mặt khó coi như thế,nàng đang tức giận cái gì?” Hắn cười đến gian, tuấn bàng dương theo đùa giỡn.
“Ta không tức giận.”_ Nàng giọng buồn bực trả lời, nghĩ đến chỗ Phương Vũ Thiến mỹ lệ kia, còn có lúc Phương Vũ Thiến nhìn hắn hình dạng xấu hổ,buồn bực đến mức không thoải mái.
Nàng tiếp tục ngu muội cũng nhìn ra được Phương Vũ Thiến trong mắt yêu mến, mà Chử Nhật Dương cũng đối với Phương Vũ Thiến thực ôn nhu, còn đối với nàng lại không giống; hắn đối với nàng luôn thực hoại, chỉ biết khi bắt nạt nàng,đùa giỡn nàng.
Không biết vì sao, nàng chính là cảm thấy không thoải mái, hừ!Làm không tốt nàng hôn mê vài ngày này, đều là Phương Vũ Thiến bồi ở bên cạnh hắn, làm hắn vui thích không phải cô độc mà!
Còn đem mình nói cái gì mà oan ức, bại hoại!
“Không tức giận làm cái gì mà phồng má?” Hắn đùa nàng,thấy nàng rõ ràng ghen tị còn phủ nhận,hình dạng xoay biệt kia thực khả ai.
Ha ha, xem ra động tâm là không chỉ một mình hắn nha! Mơ hồ Tiểu bất điểm này đối với hắn cũng có cảm giác, chính là còn ngu muội phải xem không rõ lòng mình, đến nỗi hắn…
Ở trong mộ, hắn căn bản trong lòng còn có hoài nghi, không tin chính mình lại sẽ đối với nữ nhân ngu xuẩn như thế động tâm, trong tâm mọi cách kháng cự; chính là ngay lúc mộ thất băng hủy , hắn chỉ muốn che chở cho nàng,thậm chí vì nàng nhận lấy tảng đá lớn rơi xuống, giữ lấy một hơi,lúc hồng thủy đang nhấn chìm hai người liều mình cứu nàng.
Rõ ràng thân đã đau đến muốn rồi ngã xuống, nhưng mà thấy nàng hôn, hơi thở mỏng manh, hắn gấp đến độ sắp điên rồ, nhẫn nhịn cả người thương đau,bước chân bàn san(vượt qua loạng choạng,chao đảo) đeo lấy nàng, thật vất vả gặp được người, hắn vừa sợ vừa vui, câu đầu tiên lên tiếng chính là muốn bọn hắn cứu nàng.
Luôn sống trong bính loạn, ái oa oa kêu tiểu nha đầu, hắn không quen nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, hấp hối hình dạng.
Nhất là từ trong hôn mê tỉnh lại, hắn nhớ nhung cũng là nàng, nhưng mà nàng lại nóng cao hôn mê, một mực trong mê ngủ ngủ mê,hình dạng không khỏe kia làm hắn thật tâm đau, hắn không thích nàng như vậy
Vừa mới nàng, tựa như tiểu hài tử lạc đường, trường phát lăng loạn rối tung,chỉ mặc một y phục tuyết trắng, mang theo một đôi chân trần hướng hắn sà vào, dùng sức đụng tiến trong lòng hắn, cũng theo đụng tiến trong ngực hắn, tay nhỏ bé đưa hắn ôm được thật chặt, quang quác quang quác mà nói những điều làm cho người ta vừa tức vừa buồn cười
Khi đó, hắn chỉ cảm thấy ── thật tốt! Nàng lại có tinh thần, không còn hấp hối, không khỏe không chịu nổi hình dạng.
Nhưng mà lời của nàng làm người khác dở khóc dở cười, hắn cũng hiểu dường như ngày lại đẹp, một ít trong nháy mắt, hắn liền cam tâm tình nguyện thừa nhận ── hắn nha, thật sự mắt mù, thật sự thích tiểu nha đầu vừa thích khóc lại vừa nhát gan này.
Mà nàng đây?Có phải đối với hẳn cũng động tâm hay không đây?
Hắn ý định thử, gặp nàng ghen hình dạng khả ái,làm hắn vui mừng không thôi.
Nếu như hắn đả thích, trộm tim của hắn, vậy hắn cũng muốn nàng lấy nhất khỏa tâm trao đổi!(ý nói lấy tấm lòng trao đổi)Tiểu bất điểm đơn thuần này, hắn muốn định rồi!
“Ngươi quản ta!” Vân tiểu muội không hảo khí dữ dằn liếc mắt hắn một cái, gặp hắn da mặt hì hì cười, trong tâm lại càng không thống khoái.(thoải mái,vui vẻ) Nàng mím chặt theo cái miệng nhỏ nhắn, không muốn nhìn khuôn mặt tuấn tú đáng ghét kia, tiếp theo đi lên phía trước.
“Được rồi! Mặc kệ nàng.” Chử Nhật Dương nhún vai, cũng không dụ dỗ nàng, hoại tâm nhãn quả muốn đùa nàng, thích xem nàng tức vù vù hình dạng khả ái.
Nghe hắn thật sự mặc kệ nàng, vân tiểu muội càng phát hỏa, nàng phồng theo má, tức vù vù trừng hắn.”Ta… Ta muốn về nhà!Một mình ngươi chờ đợi ở chỗ này cùng Phương tiểu thư đi!” Nàng đối với hắn rống theo, hạ quyết tâm không bao giờ để ý tới đại bại hoại đáng giận này!
“Oh, Vậy nàng đi thong thả.” Chử Nhật Dương cũng không giữ nàng, tuấn bàng cười đến tản mạn, tủng nhún vai.”Bất quá Thái A kiếm…”
Đúng rồi! Còn có Thái A… Vân tiểu muội đầu liền tỉnh táo, thiếu chút đã quên kiếm của nàng , nàng vội vã hỏi; “Kiếm của ta đâu?”
“Cái gì kiếm của nàng?” Chử Nhật Dương nhíu mày nhìn nàng.”Thái A là của ta!”
“Nào có như vậy!” Vân tiểu muội tức đến thẳng giậm cước, mặt nhỏ bởi vì tức tối mà trướng hồng, tức vù vù theo sát hắn tranh chấp.”Kiếm rõ ràng chính là ta bắt được trước, cho nên là của ta!”
Đáng giận!Bại hoại này, Ngay kiếm cũng muốn cùng nàng cướp.
“Tiểu bất điểm, nếu ta không cứu nàng,nàng còn có thể đứng chỗ này cùng ta tranh luận kiếm là của ai sao?” Chử Nhật Dương khẽ cãi vài tiếng, một khuôn mặt cảm thán.
“Ai! Không nghĩ đến đạo mộ giới truyền kỳ, đường đường Vân gia, không ngờ là người vong ân phụ nghĩa..” Đang nói, hắn liếc nàng liếc mắt một cái.
“Ta, ta…” Vân tiểu muội không có cách khác,quả thực, nếu hắn không cứu nàng, không cần nói kiếm, nàng ngay cả mạng cũng không…. Chính là… Muốn nàng tay không về nhà, nàng, nàng không dám nha!”Sao…, nào có người như vậy…”
Vân tiểu muội biết theo miệng,vừa tức vừa vội, sắp khóc,nhưng mà lại quật cường không rơi lệ.
“Chử Nhật Dương ngươi… Ngươi làm cái gì cùng nữ nhân tranh kiếm hả? Ngươi… Ngươi có phải nam nhân hay không hả?” Đáng ghét! Chử Nhật Dương này là quỷ đáng ghét!
“Không có cách nào, kiếm này ta chính là dự định dùng để tặng người.”
Gặp nàng hốc mắt phiếm hồng, hình dạng ủy khuất làm hắn thật tâm đau. Hắn sờ sờ cái mũi, phát hiện chính mình giống như chọc cho quá mức phát hỏa.
“Ngươi muốn đưa ai?” Nàng trực giác hỏi.
“Một người rất quan trọng.” Chử Nhật Dương cười đến ôn nhu.
Nhưng mà nụ cười ôn nhu kia lại khiến Vân tiểu muội cảm thấy chói mắt, trong tâm bốc lên bọt khí không thoải mái nàng nhịn không được truy hỏi.”Ai?”
“Nàng quản ta muốn tặng ai!” Chử Nhật Dương liếc theo nàng.
“Ta, ta…” Chính mình xác thực không lý do hỏi nhiều như vậy, chính là…
“Nàng phải về nhà, ta sẽ không tiễn.” Chử Nhật Dương đối với vân tiểu muội du côn du côn cười, biết Thái A khi trên tay hắn, nàng sẽ không liền như thế rời khỏi.
“Ta, ta…” Vân tiểu muội tức đến môi run rẩy, gặp cái tươi cười chói mắt kia làm nàng tức đến muốn bóp chết hắn.
"Ân? Thế nào?Nàng không đi mạ?” Biết rõ nên thu lại, cũng không biết vì sao, vừa gặp phải nàng, thói hư tật xấu liền nhất phát không thể vãn hồi,đã nghiện trêu chọc nàng rồi!
“Chử Nhật Dương, ngươi đi chết đi!” Vân tiểu muội tức đến mức thét chói tai, xoay lên nắm tay, dùng sức hướng đồi ngực Chử Nhật Dương đánh tới, ở giữa miệng vết thương hắn
“A!” Không dự đoán được nàng sẽ động thủ, Chử Nhật Dương không đỡ kịp, bị đánh trúng vài quyền.
“Chử Nhật Dương, ta rất ghét ngươi chết bầm!” Vân tiểu muội tiếp tục bổ một cước, ác hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái, căm giận rời khỏi.
“A!” Chử Nhật Dương ôm chặt chân bị đá nhíu mày, nhìn bóng dáng tức vù vù kia rời đi, đau đến bưng lấy miệng vết thương.
Hắn nhịn không được cười khổ, ai! Hắn đùa quá …, thế nhưng đã quên Tiểu bất điểm mặc dù người nhỏ, khí lực cũng không nhỏ nha!
Bất quá, hắn cũng làm nàng lưu lại được… Chử ngày dương gian trá nở nụ cười, đôi mắt lợi hại nhìn Vân tiểu muội rời đi, con ngươi đen dương theo thế có tia sáng nhất định lướt qua

Đáng giận!
Chử Nhật Dương này bại hoại! Sắc phôi!
Vân tiểu muội không vui phồng theo mặt nhỏ,buồn bực không lên tiếng ăn cơm uống rượu, bên ngoài nghe thấy Chử Nhật Dương cùng Phương Vũ Thiến nói cười.
Chờ đợi ở Phương gia trang vài ngày nay, mỗi ngày liền gặp Phương Vũ Thiến đến tìm Chử Nhật Dương, hai người nói nói cười đùa,trò chuyện rất khoái trá.
Mà Chử Nhật Dương này sắc phôi, luôn đối Phương Vũ Thiến cùng nhan duyệt sắc, mỗi khi loại kia giơ lên sẽ khiến người má hồng tim đập tuấn mỹ tươi cười.
Hừ!Còn đối với nàng lại không giống, hắn chỉ sẽ chọc tức nàng, đem nàng nhắm trúng oa oa kêu to. Vân tiểu muội trong lòng hừ lạnh, mồm to uống hết rượu quế hoa
“Chử đại ca, rượu quế hoa là thiến nhi thân thủ ,huynh uống thử một chút xem?” Phương Vũ Thiến ân giúp Chử Nhật Dương gắp đồ ăn rót rượu,hiền thục giống như hầu hạ trượng phu thê tử, một đôi mắt đẹp yêu mến nhìn Chử Nhật Dương, không một chút che giấu yêu thích đối với hắn
Nàng luôn luôn coi bản thân mình hơn người khác, nhiều người mỹ mạo cùng tài tình để trên cửa người cầu cầu thân nàng không thiếu,nhưng mà nàng lại không đoái hoài, chỉ khi gặp được Chử Nhật Dương…
Lần đầu gặp hắn, mặc dù hắn một thân thương tích, quần áo tàn tạ, có thể hình dạng chật vật một chút không che được hình dạng hắn tuấn tú mê người, nàng chính là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân như vậy.
Hơn nữa hắn trò chuyện không tầm thường, phi dương thần thái càng làm nàng áy náy tâm động, trái tim thiếu nữ sớm dừng ở trên người hắn.
Nàng có tự tin, coi hắn mỹ mạo,Chử Nhật Dương không có khả năng không tâm động,nhìn hắn đối với nàng cười đến tuấn mỹ nhĩ nhã, hắn nhất định cũng là mê nàng
Chử Nhật Dương phác họa nụ cười, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư Phương Vũ Thiến. Ở trên giang hồ lăn lộn nhiều năm như vậy, chạy khắp đại giang nam bắc, cái dạng người gì hắn không thấy qua? Nhất là Phương Vũ Thiến cái tự tin lại mỹ lệ nữ nhân, hắn có thể thấy rõ.
Hắn biết nàng ôm hoài theo cái dạng ý tưởng gì, bất quá nhưng cũng không vạch trần, giữ lại theo cự ly thích hợp, trừ phi đối phương nói mặc, nếu không hắn nhất loạt ngụy trang ngu ngốc.
So với cái nữ nhân luôn coi bản thân mình hơn người khác lại thích đùa giỡn dục vọng Tiểu bất điểm kia liền khả ái hơn.
Hắn luôn luôn nhìn Vân tiểu muội uống rượu liếc mắt một cái, trên khuôn mặt nhỏ kia là không đẹp lòng có thể không một chút nào tiềm ẩn, nhưng cũng bày ra khả ái của nàng.
Hắn khẽ nếm hoa quế vào miệng: “Mùi thơm ngát xộc vào mũi, trong rượu mơ hồ phiếm theo mùi hoa quế, hảo tửu!” Hắn vui lòng khen.
Phải không? Nàng tại sao chỉ cảm thấy khó uống? Vân tiểu muội trong lòng lãnh tiếng vang đáp, không…chút nào hân thưởng mồm to uống hết rượu hoa quế trong chén
Phương Vũ Thiếnhồng theo má, vũ mỵ giúp Chử Nhật Dương gắp khối dấm đường thịt.”Chử đại ca, huynh tiếp tục nếm thử món ăn này, cái này đều là ta đích thân làm.”
“Oh?” Chử Nhật Dương nhíu mày, lên tiếng nở nụ cười.”Không nghĩ đến Phương tiểu thư nhìn xinh đẹp, nấu đồ ăn cũng ngon, còn là một tay hảo tửu, xem ra sau này người cưới được Phương tiểu thư có thể có phúc.”
“Ở đâu, Chử đại ca tán thưởng xằng rồi.” Phương Vũ Thiến cười đến ngượng ngùng lại tự tin, mắt đẹp ý có điều chi nhìn Chử Nhật Dương, nhu thanh thử: “Bất quá… Lấy Chử đại ca phong thái, nói vậy trong nhà đã có đẹp quyến hoặc là luận cùng dựng vợ gả chồng hồng phấn tri kỷ chứ?”
Chử Nhật Dương còn chưa lên tiếng, Vân tiểu muội liền cướp lời
“Có! Đương nhiên có, đại ca nhà ta có thể phong lưu hoa tâm, trong nhà không chỉ tam thê tứ thiếp, hồng nhan tri kỷ còn ban bố ngũ hồ tứ hái đấy!” Vân tiểu muội hồng theo mặt nhỏ, không hảo khí lên tiếng, mắt to mê mang, phiếm theo nồng nồng mùi rượu.
“Ha ha… Phương cô nương,nàng phải cẩn thận nga, đại ca này của ta chính là đại sắc lang đấy!” Đang nói, nàng đánh cái nấc rượu Hừ, nàng chính là muốn phá hoại bọn hắn!
Chử Nhật Dương nhíu mày nhìn vân tiểu muội, gặp nàng mặt nhỏ phiếm hồng, ánh mắt sương mù, cả người phiếm theo mùi rượu, vội nói: “Tiểu muội,muội say rồi.”
“Ai nói ta uống rượu!” Vân tiểu muội trừng mắt Chử Nhật Dương, tay nhỏ bé nhéo cổ áo hắn, đưa hắn kéo xuống .”Ta không say… Nấc!” Tiếp tục đánh cái nấc.
“Ta còn muốn uống…” Rời khỏi hắn, nàng lại muốn tiếp tục rót rượu.”Ta còn muốn uống…”
“Tiểu muội,đừng hét lên.” Chử Nhật Dương nhíu mày,đẩy ly rượu của nàng ra
“IM miệng! Ai là tiểu muội của ngươi, ta mới không phải nhóc muội của ngươi…” Vân tiểu muội cướp lại ly rượu trên tay Chử Nhật Dương ly rượu, ủy khuất biết theo miệng.”Ô… Ngươi bại hoại, còn muốn cướp kiếm của ta,ngay cả ly rượu cũng muốn theo ta cướp… Ngươi tại sao hoại như thế…”
Nàng ô yết lấy, mắt hồng cái mũi cũng hồng,tức đến mức xoay lên nắm tay đánh hắn.”Bại hoại! Ngươi là bại hoại! Ngươi hoại chết đi… Ta rất ghét ngươi…”
“Chử cô nương…” Phương Vũ Thiến bị hình dạng say rượu của nàng dọa đến, “Ách… Để ta sai nha hoàn đỡ nàng trở về phòng là được, Tiểu Hồng!” Nàng vội vã phân phó người tỳ nữ kế bên
“Không cần.” Chử Nhật Dương ngăn cản phương Vũ Thiến, ảm đạm cười.”Ta ôm nàng trở về phòng là được rồi.”
“Chính là…” _Bàn rượu đầy và thức ăn này còn chưa ăn hết, nàng cũng còn không thăm dò được tâm ý của hắn nha!
“Thực xin lỗi, Phương tiểu thư đã làm xong, lãng phí nàng tự mình nấu đồ ăn rồi.” Chử Nhật Dương một khuôn mặt áy náy nhìn Phương Vũ Thiến.
Nếu không cam nguyện, nghe hắn như thế nói, Phương Vũ Thiến cũng chỉ có thể ôn nhu cười cười, “Không sao.”
“Ô… Chử Nhật Dương… Ngươi hoại…” Say rượu Vân tiểu muội oa oa khóc lớn.
“Được, ta hoại! Ta hoại!” Chử Nhật Dương không đường chọn lựa ôm lấy Vân tiểu muội, xoay người hướng ở căn phòng của nàng đi đến.
Phương Vũ Thiến chỉ có thể bực mình trừng mắt Vân tiểu muội uống rượu, cảm thấy này tiểu nha đầu thật sự là chướng mắt, mỗi khi nàng tìm Chử Nhật Dương ăn cơm, nàng đều đi theo bên cạnh, lần này còn dứt khoát uống rượu… Thật sự là nha đầu đáng giận
Nhưng mà,hai người, thật sự là huynh muội sao?
Phương Vũ Thiến hồ nghi nhìn hai người rời đi, cảm thấy cử động bọn họ với nhau có chút quỷ dị, giống như có chút mập mờ, tuyệt không giống huynh muội, trái lại giống…
Nàng nhéo lấy mi, là nàng suy nghĩ nhiều quá sao?

“Ô… Chử Nhật Dương, ngươi là quỷ đáng ghét!” Vân tiểu muội cong theo cái miệng nhỏ nhắn phát ra mùi rượu, thút thít trề môi gào lên.
“Được, ta là quỷ đáng ghét” Chử Nhật Dương phụ hoạ theo, đem nàng ôm đến phòng, đá lên cửa phòng, ôm chặt nàng hướng trong trong đi đến.
“Chỉ biết bắt nạt ta quỷ đáng ghét… Đối với Phương Vũ thiến thì tốt như vậy… Chỉ biết đối với nàng ôn nhu cười… Lại chỉ biết chọc ta tức giận…” Nàng oán hận theo, hình dạng đẹp ngây ngô rất dụ người.
Chử Nhật Dương cúi đầu nhìn nàng, gặp nàng trề môi theo hồng diễm cái miệng nhỏ nhắn, nhịn không được cúi đầu khẽ liếm, ở trên cánh môi phấn nộn nếm đến mùi rượu.
“Tiểu bất điểm,nàng đang ghen sao?” Hắn cười khẽ lẩm bẩm, đầu lưỡi khẽ liếm lấy cánh môi, đánh giá theo mềm mại của nàng.
Trên môi ngứa ngáy làm Vân tiểu muội duỗi lưỡi khẽ liếm, lại vừa đúng lúc gặp phải lưỡi của hắn, phấn lưỡi khẽ liếm mà qua.
Chử Nhật Dương khẽ rút khẩu khí, lúc nàng muốn thu hồi cái lưỡi thơm tho , nhanh chóng mà bá đạo mút lại, liếm lấy, mút lấy, dụ theo phần lưỡi.
“Đừng..” Vân tiểu muội khinh suyễn, đầu lưỡi bị hắn quấn lấy,nếm được chính là hởi thở nam nhân của hắn làm nàng hơi thở dồn dập.
Hắn liếm mút theo phấn lưỡi, mùi rượu hỗn hợp lấy trong miệng nhỏ nước bọt ngọt ngào, hình thành nồng mùi thơm lại hương vị ngọt ngào dụ người,làm hắn lại liếm lại mút, không nỡ rời khỏi.
Thân thể yêu kiều hương nhuyễn của nàng, còn có cái khẽ thở gấp dụ người kia, khắp nơi dẫn dụ theo hắn. Hắn rời khỏi cánh môi, lại áp lực không được dưới bụng dấy lên dục hỏa.
Vân tiểu muội một khuôn mặt mê hoặc, sương mù mắt to phiếm theo thủy nhuận mâu quang, khuôn mặt cũng lộ theo hơi mỏng hồng vựng, khẽ liếm lấy cánh môi.
“Chử Nhật Dương…” Nàng gọi hắn, hình dạng thành thực lại khêu gợi kia giống một đóa mới nở mỹ lệ vân đàm, không ai có thể kháng cự.
Chử Nhật Dương cũng không muốn kháng cự, hắn mâu quang biến sâu, thanh âm biến ách.”Tiểu bất điểm,nàng đang hấp dẫn ta.”
Hấp dẫn? Vân tiểu muội nghi hoặc nhìn Chử Nhật Dương, không hiểu ý tứ của hắn.
“Không hiểu sao?” Hắn cắn nhẹ môi của nàng, “Mặc kệ nàng hiểu hay không, là nàng nổi lửa, phải phụ trách dập tắt…”
Hôm nay, hắn đoán chừng nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.