26
Bao nhiêu năm đã trôi qua như thế mà Chồng Cũ vẫn chẳng thay đổi gì, Tiểu Mĩ Nhân nghĩ.
Biết nhau chừng ấy thời gian, ai mà còn không rõ người kia ra sao chứ?
Phải biết rằng lần đầu Tiểu Mĩ Nhân gặp Chồng Cũ là tận mười mấy năm về trước cơ.
Hồi đó Tiểu Mĩ Nhân còn chưa hay biết về mối quan hệ nhằng nhịt rối rắm giữa ông bà hai bên, chỉ tình cờ vào học cùng một lớp cấp hai với Chồng Cũ.
Trường nội trú trăm phần trăm, sớm tối ở chung một căn phòng gần năm năm lận đó.
Nếu không vì lên lớp mười một Tiểu Mĩ Nhân học khoa xã hội nên chuyển lớp, có lẽ cả hai đã sống với nhau thêm hai năm nữa rồi. Giả mà như thế thật thì Tiểu Mĩ Nhân đã bị người ta quản đủ sáu năm.
Có điều sau này hai người đỗ vào hai trường đại học khác nhau, không còn liên lạc. Mãi cho đến ngày được sắp xếp đi gặp mặt, cậu mới giật mình nhận ra đối tượng kết hôn quá giống với tên bạn cùng bàn cùng giường mặt mũi càu cạu ngày xưa.
——————
“Còn bí mật với ai hả?!”
Tiểu Mĩ Nhân giận dữ quăng mình xuống giường lớn, mắng người ta.
“Xì! Xì! Xì!”
Ai mà thèm đi hỏi tên đó!
27
Tiểu Mĩ Nhân mau giận mà cũng mau quên. Khi Chồng Cũ tắm rửa xong xuôi bước ra ngoài, đã thấy cậu phơi bụng mỡ ngủ thiếp đi trên giường.
Chồng Cũ chẳng thể làm gì hơn là tung chăn đắp lên cho Tiểu Mĩ Nhân. Suy đi nghĩ lại một hồi, anh vẫn quyết định đưa tay vỗ cậu: “Vừa mới ăn cơm, đừng nằm ngủ sớm thế.”
“Ưm…” Tiểu Mĩ Nhân trở mình, ghếch cẳng chân gác luôn lên đùi Chồng Cũ, kéo gối che đầu, lẩm bẩm lầm bầm nói mơ. “Không được phá tui nha thầy Lí.”
Chồng Cũ sững sờ ngạc nhiên rồi bật cười.
Lâu lắm rồi anh chưa nghe thấy người này gọi mình như thế.
Bao nhiêu năm rồi nhỉ, dường như anh chẳng còn nhớ rõ.
28
“Học thuộc từ mới tiếng Anh rồi hãy tắm.”
“Vâng thưa thầy Lí ạ ~”
….
“Nghỉ giữa tiết thì ngồi viết lại công thức vừa học ban nãy đi.”
“Dạ, thưa thầy Lí ạ ~”
…
“Cuối tuần nhớ sửa lại những chỗ làm sai trong đề kiểm tra tháng này, quay về tôi sẽ kiểm tra.”
“Rõ, thưa thầy Lí ạ!”
——————
Tiểu Mĩ Nhân lại mơ về chuyện ngày xưa.
Trong mơ cậu trở lại hồi mười mấy tuổi, yếu ớt tong teo như cọng giá đỗ, ngoại trừ khuôn mặt khả dĩ coi được, còn lại toàn thân da bọc xương. Tưởng chừng chỉ một cơn gió thôi cũng đủ thổi cậu ngã sấp mặt.
Tuy vậy từ khi đi học tới giờ cậu chưa bao giờ bị bắt nạt cả.
Bởi vì cậu có một bà mẹ già ngồi ngay cùng bàn, tối ngày quản hết cái nọ đến cái kia, đến việc ăn trứng uống sữa mỗi ngày cũng ra tay tính toán cho cậu. Hễ kẻ nào nói một hai câu khó lọt tai với cậu thì cứ chờ mà bị bới lỗi rồi phạt đứng chép bài.
Người bạn cùng bàn cao lớn kia chính là lớp trưởng của bọn cậu. So với bạn ấy, thậm chí thầy chủ nhiệm đáng sợ nhất khối xem ra cũng còn khoan dung chán.
Hồi đó cả lớp vừa sợ vừa nể lớp trưởng. Mặc dù bình thường vẫn tỏ ra dữ dằn, song mỗi lần cần nỗ lực vì lớp thì bạn ấy luôn là người đầu tiên đứng lên.
Tất cả mọi người đều một câu lớp trưởng hai câu lớp trưởng gọi bạn ấy. Tiểu Mĩ Nhân thì không. Lớp trưởng họ Lí, cậu bèn gọi người ta là thầy Lí.
Thầy Lí ơi, thầy Lí à, thầy Lí nằm giường dưới cậu, thầy Lí ngồi ngay kế bên.
Thầy Lí mãi ở đó, bất kì lúc nào cậu ngước mắt lên cũng có thể nhìn thấy.
Hai người lên lớp, từ cấp hai đến cấp ba, thầy Lí vẫn luôn ở cùng kí túc xá với cậu.
Thầy Lí hết giảng bài rồi lại giúp cậu học tập. Tiểu Mĩ Nhân một mặt rêu rao rằng chỉ muốn đầu độc thầy Lí ác nhân quách cho xong, mặt khác lại hết sức vui vẻ đi rửa bát cho thầy.
Toàn khối phân khoa tự nhiên và xã hội, Tiểu Mĩ Nhân vẫn ôm cứng đùi thầy Lí, không chịu đổi kí túc xá.
Cho đến một ngày kia, thầy Lí bỗng phớt lờ cậu hoàn toàn.
——————
“… Đồ quỉ sứ đáng ghét.”
Tiểu Mĩ Nhân trong mơ lẩm bẩm lầu bầu, một giọt lệ chảy ra từ nơi khóe mắt ướt đẫm.
29
Tiểu Mĩ Nhân mơ màng ngủ một lúc thì tỉnh dậy trở mình, va vào người ta đánh ‘bốp’ một tiếng.
“Á đau đau đau…”
Thôi thế là tàn đời cái mũi mình rồi, ngực gì mà cứng như đá tảng thế này?
“Nào, cho tôi xem một chút, đừng sờ linh tinh nữa.”
Chồng Cũ nhìn Tiểu Mĩ Nhân đau đến chảy nước mắt, lòng dạ cũng lo lắng theo.
“Mặt tui tan nát tàn canh rồi chứ gì?” Tiểu Mĩ Nhân đau đến không mở nổi mắt, “anh phải chịu trách nhiệm cho tui đi phẫu thuật thẩm mĩ nghe chưa!?”
“Ừ.”
Chồng Cũ lên tiếng, nhẹ nhàng âu yếm chạm vào chóp mũi đỏ ửng của Tiểu Mĩ Nhân.
“Không có gì nghiêm trọng, để tôi đi lấy khăn mặt cho em chườm một lát.”
Nói đoạn, anh đứng dậy đi tìm khăn, để lại Tiểu Mĩ Nhân ngồi một mình lầm bầm.
“Anh đền mũi cho tui!”
“Được.”
Bắt tôi chịu trách nhiệm gì cũng được, chỉ cần em nói ra.
30
Sau một hồi lâu náo loạn, cuối cùng Tiểu Mĩ Nhân cũng đi tắm rửa sạch sẽ.
Ban nãy nằm mơ một giấc mơ chẳng mấy vui vẻ, bao quanh người cậu lúc này là một bầu không khí nặng nề ảm đạm.
Chồng Cũ ngồi trên bàn sách cạnh giường xem tài liệu thôi mà cũng làm cho cậu ngứa mắt.
“Anh định bao giờ mới đi ngủ vậy?” Tiểu Mĩ Nhân đập đập chân lên đệm, “sáng quá tui không ngủ được.”
“Tôi xong ngay đây.” Chồng Cũ chỉnh đèn bàn tối lại, “em cứ ngủ trước đi, lát nữa tôi sẽ ra ghế sofa bên này ngủ.”
Tiểu Mĩ Nhân ngẩn người, đưa mắt liếc nhìn cái ghế sofa to rộng chẳng thua gì một chiếc giường đơn kia.
Phải ha, li hôn rồi, còn ngủ cùng giường làm đếch gì nữa!
Thế nhưng Tiểu Mĩ Nhân vẫn nổi giận đùng đùng.
“Bình thường ngày nào cũng mười giờ đi ngủ mà hôm nay còn làm bộ làm tịch xử lí hồ sơ, anh được lắm!”
Cậu cáu kỉnh mắng một câu không đầu không đuôi, kế đến ngã nhào vào giường.
Tên này đúng là cái đồ chập cheng mà!
Chính mình cũng chập cheng luôn!
31
Tiểu Mĩ Nhân trằn trọc suốt đêm, hơn năm giờ sáng đã ngồi dậy chờ ngày rạng.
Chồng Cũ đang ngủ, cuộn mình chèo queo trong ghế sofa.
Vóc dáng anh vốn cao to, cho dù nằm ghế sofa cỡ lớn thì vẫn có cảm giác chật chội.
Và cũng có chút gì tội nghiệp khó tả nữa.
Tiểu Mĩ Nhân lặng lẽ xuống giường, nhón đôi chân trần đi tới ngồi xổm cạnh ghế sofa, chăm chú ngắm nhìn Chồng Cũ một lúc. Sau đó cậu nhỏ giọng thì thầm: “Cảm ơn anh nhé.”
Cảm ơn anh đã che chở tôi khỏi vụ đụng xe, cảm ơn vì vẫn bảo vệ tôi trước mặt ông bà dù đã chia tay.
“Tui không biết báo đáp anh thế nào cho phải…”
Tiểu Mĩ Nhân thoáng lặng đi.
“Nhưng lần này người anh thích sẽ tới tham gia tiệc sinh nhật mà, tui có thể giúp một tay nha.”
Tiểu Mĩ Nhân chọc chọc lòng bàn chân thò ra ngoài của Chồng Cũ.
Anh có vui không nè, chẳng thèm cười lấy một cái cho tui nhìn gì cả.
32
Đối với Tiểu Mĩ Nhân mà nói, tham gia tiệc sinh nhật của bà nội Chồng Cũ là một loại hình phạt tra tấn.
Nói cho cùng thì bất kì ai phải đứng ngoài cười nói tiếp khách từ sáng tới trưa cũng sẽ cảm thấy váng đầu.
Khách khứa rất đông, nhưng Tiểu Mĩ Nhân chỉ chú ý đến một cặp mẹ con.
Người phụ nữ nọ giữ gìn nhan sắc rất tốt, cử chỉ tao nhã, nhìn bề ngoài chẳng ai đoán ra bà đã ngoài năm mươi, chỉ ước chừng tối đa là trên ba mươi tuổi. Cậu bé nắm tay bà tầm tám, chín tuổi, hoạt bát hiếu động, kháu khỉnh vô cùng. Dáng vẻ bé khỏe mạnh ngoan ngoãn, ai nhìn cũng thấy đáng yêu.
Người mẹ đang cẩn thận lấy từng món điểm tâm mà cục cưng của bà thích ăn. Bà không ngừng lo lắng dò hỏi ý kiến con trai, dỗ dành thuyết phục bé bỏ bớt lại một miếng bánh kem.
Trông qua thì quả là một người mẹ hiền dịu đầy quan tâm, không thể bắt bẻ chỗ nào được.
“Em đang nhìn gì vậy?”
Nghe tiếng Chồng Cũ, Tiểu Mĩ Nhân giật mình, đứng chắn trước mặt anh theo bản năng. Nhưng dáng dấp cậu không đủ cao, Chồng Cũ vẫn trông thấy người ở đầu bên kia.
Hai mẹ con nọ cũng nhìn sang, nụ cười trên mặt người phụ nữ vụt cứng đờ. Sắc mặt Chồng Cũ lại vẫn bình thản như thường, anh gật nhẹ đầu thay lời chào hỏi.
Tiểu Mĩ Nhân nhăn tít lông mày, vỗ vỗ lên tay Chồng Cũ: “Bút đánh dấu hết mực rồi, anh đi lấy cái mới đi.”
Chồng Cũ nghe lời sai bảo rời khỏi vị trí, bấy giờ Tiểu Mĩ Nhân mới thở phào một hơi.
Đúng lúc này, hai mẹ con kia cũng bước sang đây.
Trên tay vị phu nhân duyên dáng đài các vẫn cầm đĩa đồ ăn của đứa con, vẻ mặt hơi lúng túng. “Nó… Hiện giờ các con vẫn tốt đẹp cả chứ?”
Tiểu Mĩ Nhân bùng nổ.
“Hôn nhân cưỡng ép có tốt đẹp hay không, chẳng phải dì là người rõ nhất sao ạ?”
33
Tiểu Mĩ Nhân ghét Chồng Cũ thật, nhưng cậu còn ghét mẹ Chồng Cũ hơn.
Bà ta tuyệt đối không xứng đáng được anh gọi là mẹ.
Tiểu Mĩ Nhân nhớ rõ, ngay từ thời cấp hai, bộ dạng Chồng Cũ đã lầm lì ít nói hệt như bây giờ.
Cậu lớp trưởng thoạt nhìn gần như toàn năng, không gì không làm được, vậy mà vẫn âm thầm ghen tị với cậu bạn nhỏ gầy yếu ngồi cùng bàn.
Mỗi lần mẹ của Tiểu Mĩ Nhân mang canh đến lớp cho cậu, lớp trưởng cao lớn chững chạc sẽ luôn lén lút liếc nhìn. Tuy bạn ấy không biểu hiện gì, nhưng Tiểu Mĩ Nhân cảm thấy đáng thương không tả xiết.
“Ba mẹ tôi không hòa thuận lắm.”
Tiểu Mĩ Nhân nhớ như in dáng vẻ cô đơn lạc lõng của người kia khi nói ra câu này, nom anh hệt một đứa trẻ không nhà.
Nghe nói sau đó cha mẹ Chồng Cũ cuối cùng cũng chia tay, mẹ anh cuối cùng cũng tìm được cho mình một nửa tâm hồn khác, hai người đó cuối cùng cũng có kết tinh của tình yêu.
Tiểu Mĩ Nhân nhìn dáng vẻ ân cần chăm lo con cái của người phụ nữ trước mặt mà cảm thấy thật nực cười.
Đứa con nhỏ hiện giờ là cục vàng cục bạc, là minh chứng tình yêu, thế còn đứa con lớn kia là cái quái gì vậy?
Là dấu ấn sỉ nhục chắc!?
Tiểu Mĩ Nhân tức giận cực kì.
-Hết chương 4-