“Sao ngươi lại muốn ta đi cùng ngươi?” Tôi thất thểu rời khỏi sơn cốc cùng
Dương Quá, đi trên đường, không nhịn được, nên lên tiếng hỏi.
“Tiểu Trình…” Dương Quá đang đi đột nhiên đứng lại, làm tôi đâm sầm vào lưng
hắn. Xoa cái mũi ửng đỏ, ngẩng đầu muốn mắng cho hắn 1 trận, thì bắt gặp ánh mắt chan chứa tình cảm của Dương Quá, khiến cả người tôi nổi đầy da gà, quá ngạc nhiên và hoảng sợ, chân tự động lùi về sau hai bước. Dương Quá lại tiến lên hai bước, tôi đang muốn lùi thêm hai bước, thì đã bị
Dương Quá nắm chặt lấy bả vai.
Ôi, Dương Quá hắn làm sao vậy nè, đừng nói với tôi hắn muốn bỏ Tiểu Long Nữ, quyết định theo tôi đó nhé?
“Tiểu Trình! Ân nghĩa của cô nương đối với ta, Dương Quá cả kiếp này cũng
không báo đáp được. Nhưng ta đã có cô cô, không thể trở thành mặt trời
của cô nương. Nhưng ta tin chắc bên ngoài kia, sẽ có mặt trời của cô
nương. Ta không muốn cô nương trở thành mặt trăng không bao giờ tỏa
sáng. Chẳng phải cô nương đã từng nói với ta “Hãy nắm bắt lấy hạnh phúc
của mình” đó sao? Ta cũng muốn cô nương hạnh phúc. Hứa với ta, phải trở
về Tiểu Trình trước đây, lúc nào cũng vui vẻ cười đùa. Có được không?”
“Phụt!”
“Tiểu Trình, cô nương chảy máu rồi!”
Dương Quá a, ngươi dùng ánh mắt thâm tình đó, nói mấy lời dịu dàng đó, còn
đưa khuôn mặt mỹ nam đến sát mặt ta như vậy, muốn không chảy máu mũi
cũng là chuyện lạ đó nha. Huhuhuhu.
“Dương Quá, cho ta hôn ngươi 1 cái, thì ân nghĩa gì của ta với ngươi xóa hết, ngươi thấy thế nào?”
“…”
“Chẳng phải lúc nãy ngươi còn muốn ta trở về làm Tiểu Trình lúc xưa sao?”
“…”
“Dương Quá, ngươi đừng đi nhanh như vậy, ta bị mất máu, đầu choáng váng, không theo kịp a.”
Đời người ai chẳng phải chết, chỉ xem cái chết của họ có đáng giá hay không thôi? 8 năm trước, di trượng, di nương chết vì bảo vệ tôi và Lục Vô
Song. 8 năm sau, Phùng sư huynh chết vì bảo vệ Quách Tĩnh, Dương Quá và
tôi. Cái chết của họ vô cùng ý nghĩa, bởi họ có thể dùng sinh mạng mình
bảo vệ những người họ thương yêu, kính trọng. Người được họ bảo vệ, càng phải cố sống cho thật tốt, sống thật vui vẻ, sống luôn phần của họ. Tôi sớm đã hiểu rõ chuyện này. Vậy mà, suốt thời gian qua tôi lại quên mất. Còn xém chút là quên mất mục tiêu cuộc đời mình. Hỡi các mỹ nam ở thế
giới “Thần Điêu” ta đến đây.
“Ngươi không định đi kiếm Quách Phù trả thù sao?”
Dương Quá nghe tôi hỏi như thế, thì sắc mặt trầm xuống 1 chút, không nói gì.
Mất 1 lúc, mới cười nhạt lên tiếng: “Trả thù? Quách bá bá và Quách bá
mẫu đối xử với ta tốt như thế. Tiểu Trình, cô nương nói xem, ta có thể
ra tay với con gái của hai người họ sao?”
“Ngươi cũng quá tốt
bụng đi, nếu là ta. Ta ít nhất cũng cho Quách Phù 1 liều thuốc sổ đậm
đặc, uống vào, ít nhất cũng phải đi 7 ngày 7 đêm.”
“…”
“Dương Quá! Ngươi đừng đi nhanh như vậy, chờ ta a.” Tên tiểu tử này, muốn tôi cùng đi, mà cứ đi nhanh như thế, là ý gì đây?
Dương Quá và tôi hướng Chung Nam sơn mà đi, tìm kiếm Tiểu Long Nữ. Do đường
xa, cho nên chúng tôi phải mua ngựa. Dương Quá thì làm gì còn đồng nào,
tôi đành phải cắn bụng lấy tiền ra mà mua. Nào ngờ khi đi qua 1 khu rừng trúc, lại gặp ngay 1 cảnh Lý Mạc Sầu và Hoàng Dung giao thủ. Tôi chẳng
muốn giáp mặt Lý Mạc Sầu, Dương Quá cũng không muốn gặp Hoàng Dung, cho
nên hai chúng tôi xuống ngựa, lách mình núp vào 1 bụi trúc gần đó.
“Oa… hi hi…” Đột nhiên 1 tiếng cười nhỏ của trẻ con vang lên, tôi hoảng sợ
xém chút nhảy bật lên, thì ra lúc tôi lách mình tránh né, đã chạm đến
chỗ Hoàng Dung giấu Quách Tương. Nhìn bụi trúc quấn đầy dây mây gai
nhọn, chằn chịt, khiến người ta khó có thể phát hiện được sự có mặt của
Quách Tương, nếu con bé không đột nhiên cười lên, thì tôi khó lòng phát
hiện.
“Có tiếng trẻ con cười!” Dương Quá cũng ngạc nhiên không kém, bật thốt lên 1 tiếng nhỏ.
“Là tiếng cười của Quách Tương.”
“Quách Tương? Là con của Quách bá bá sao? Con bé ở gần đây?”
“Uhm, ở xác ngay đây.” Tôi chỉ tay về bụi trúc lớn trước mặt chúng tôi.
“Bụi trúc này? Sao ta không thấy? ”
“Thấy sao được mà thấy, Hoàng Dung quấn dây mây quanh bụi trúc theo thuật bát quái cửu cung của Đào Hoa đảo, ngươi tức nhiên không thấy được, cũng
không đi vào trong được đâu.”
Dương Quá nghe tôi nói thế thì trầm tư 1 chút, sau mới nói: “Tiểu Trình, cô nương có thể vào được không?”
“Ngươi muốn ta mang Quách Tương ra?”
“Phải! Ta mặc dù nể tình Quách bá bá mà bỏ qua cho Quách Phù, nhưng thật sự
mối hận chặt tay này không nuốt xuống nổi, nếu có thể ẩm Quách Tương đi, hù Quách bá mẫu 1 chút cũng không tệ.”
Tính cách âm hiểm này của Dương Quá, là học từ ai đây? Mặc dù không thích mấy việc này, nhưng tôi vẫn vào trận, ẫm Quách Tương ra cho Dương Quá. Thật sự, sức kháng cự
đối với mỹ nam của tôi không được tốt cho lắm.
Dương Quá do mất
tay, nếu bồng Quách Tương thì không điều khiển được ngựa, nên cái nhiệm
vụ “vinh quang” đó được giao lại cho tôi.
“Oa oa oa… Oa oa oa…”
“Ngoan ngoan, Tương Nhi ngoan nha, Tương Nhi đừng khóc, cô cô thương Tương Nhi nha.”
“Oa oa oa…”
“Ngoan ngoan, thương thương mà. Tương Nhi ngoan nhất, Tương Nhi đừng khóc mà.”
“Oa oa oa… Oa oa oa…”
“Tiểu Trình, ta nghĩ con bé đối rồi, cô nương cho nó b-ú sữa đi.”
“Ngươi đi mà cho nó b-ú!” Tôi đã không kiềm chế được mà hét lên.
“… (||| _ _)”
“Con bà nó, nín ngay cho ta, nếu không ta ném ngươi xuống ngựa.”
“Hi hi hi…” Thật con bà nó, con bé này không phải là thích bị ngược đãi chứ, bị tôi hét lớn thế mà lại cười.
Sau khi đi hơn hai trăm dặm, thì bắt đầu có nhà dân, tôi vào trong xin sữa
cừu sữa bò cho Quách Tương uống. Con bé b-ú sữa no lăn ra ngủ. Đến lúc
này tôi mới thở ra 1 hơi, bây giờ mới hiểu, công ơn của cha mẹ lớn lao
cở nào. Nuôi dưỡng 1 đứa trẻ đúng là không dễ.
“AAA… Dương Quá… nó ị, nó ị rồi… làm sao đây?”
“Oa oa oa… Oa oa oa…”
“Thì thay tả cho nó thôi.”
“Ngươi đi mà thay.”
“Ta… ta chỉ có 1 tay.”
“Chiết tiệc!”
Đi khoảng vài ngày thì đến chân núi Chung Nam. Dương Quá hình như rất kích động, 1 đường phi nhanh ngựa lên núi, tôi do mắc Quách Tương, đường lên núi lại dốc, không dám phi ngựa nhanh, chỉ có thể chậm rãi mà lên sau.
Cũng không hiểu sao, tôi lại tự chuốc khổ vào thân đi theo Dương Quá làm gì, cứ mặc kệ hắn, tự mình ngao du có phải tốt hơn không?
Tôi
đến gần đỉnh núi, thì nghe tiếng đánh nhau ở phía Ngọc Hư cung của Toàn
Chân giáo. Còn thấy kim luân của lão khỉ già bay vèo vèo thành vòng tròn bên trên. Liền biết ngay có chuyện, lập tức bỏ ngựa, ẩm Quách Tương đè
khí bay vọt đi.
Khi tôi đến nơi, đập vào mắt là cây “Trọng kiếm”
nặng 7, 8 cân trong tay Dương Quá đang giáng xuống người lão khỉ già Kim Luân. Hoắc Đô và Đạt Nhĩ Ba vì thế mà chạy nhanh đến dùng thiết quạt và kim chử lên muốn che chắn cho lão khỉ già. Tôi chấn kinh, hét lớn 1
tiếng.
“AAAAA…… Dương Quá dừng tay.” Nhưng “Trọng kiếm” đã giáng
xuống. Hoắc Đô và Đạt Nhĩ Ba do không chịu nổi cùng ngã khuỵu xuống đất. Mắt tôi hoa lên, đại não như dừng hoạt động, phi nhanh đến chỗ Hoắc Đô.
“Tiểu Trình!” Dương Quá thấy tôi đến, nên thu “Trọng kiếm” lại, vẻ mặt kỳ quái nhìn tôi.
Nhưng lúc này tôi nào có tâm trạng quan tâm đến Dương Quá nhìn như thế nào,
bởi vì Hoắc Đô hình như bị thương không nhẹ, hắn ngã ngồi trên đất, nhìn tôi chằm chằm.
“Hoắc Đô, ngươi có sao không?”
Hoắc Đô
không trả lời tôi, chỉ ngồi bệch trên đất, nhìn tôi 1 hồi lại ngửa nhìn
trời, phá lên cười to. Tiếng cười của hắn vang vọng khắp nơi, cứ như
tiếng hắn gọi tên tôi đêm đó. Nhìn thấy Hoắc Đô như thế, tim tôi đột
nhiên thắt lại, cố gắng khắc chế nước mắt không cho chảy ra, quay đầu
nhìn về phía Dương Quá.
“Dương Quá, ngươi nói ân nghĩa của ta đối với ngươi, kiếp này không thể trả, bây giờ chỉ cần ngươi tha mạng cho 3 người này, ta với ngươi xem như không còn bất cứ nợ nần gì?” Tôi chỉ
vào 3 người Kim Luân, Đạt Nhĩ Ba và Hoắc Đô ngồi trên đất nói to.
Dương Quá nhíu mày càng chặt, nhìn tôi rồi lại nhìn Tiểu Long Nữ nằm trong
lòng mình, 1 lúc lâu sau mới thở dài 1 hơi, khẽ lắc đầu cười nhạt: “Tiểu Trình… Cô nương thật sự muốn như thế sao?”
“Phải! Dù ngươi có tha hay không tha, ta cũng quyết không để 3 người này chết.” Phùng sư huynh, muội xin lỗi!
“Được! Tha cho họ!”
Đạt Nhĩ Ba mặc dù không hiểu tôi và Dương Quá nói gì, nhưng nhìn thấy thần
sắc của Dương Quá, biết được là hắn đã tha chết cho bọn hắn, nên liền
quỳ trên đất, dập đầu với Dương Quá 3 cái, rồi lại quay đầu nhìn tôi,
dập đầu 3 cái, cõng Kim Luân lên lưng, nói gì đó với Hoắc Đô mà tôi nghe không hiểu.
Chỉ thấy Hoắc Đô ngồi im trên đất, cười nhạt, lắc
đầu. Nói gì đó với Đạt Nhĩ Ba. Đạt Nhĩ Ba gật đầu 1 cái, quay đầu đi
thẳng xuống núi, không nhìn lại nữa.