Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Chương 71:




Bởi vì Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc mới vừa đánh giặc trở về, nên Hoàng Thái Cực chỉ giữ bọn họ lại một hồi, liền thả bọn họ, nói ngày mai sẽ mở yến hội khao thưởng cho bọn họ.
Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã trước sau như một đứng ở ngoài điện chờ hai người, chẳng qua lúc này nhiều thêm một người. Tiểu Ngọc Nhi liếc mắt nhìn Đại Ngọc Nhi và Tô Mã đang đứng núp ở ngã rẽ hành lang, nhất thời cảm giác có chút đau đầu.
Không phải ngươi nói ngươi lo lắng cho Đa Nhĩ Cổn vì nghĩ hắn không thể trở về sao? Trốn ở chỗ này làm gì? Mà trốn cũng không kín, đều đã bị nàng phát hiện ra! Không biết là Đại Ngọc Nhi đang nghĩ thứ gì trong đầu?
Trong lòng nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn bước lên một bước, ngăn cản tầm mắt của Đỗ Mã Lặc.
Chỉ chốc lát sau, Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc liền đi ra, nhìn thấy hai thai phụ Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã vẫn còn đang đứng ở ngoài điện chờ bọn hắn, sắc mặt hai huynh đệ có chút không tốt lắm. Nhất là Đa Nhĩ Cổn, vì Đỗ Lặc Mã vừa thấy hắn đã vội vàng lên đón, khiến Đa Nhĩ Cổn sợ tới mức một thân toàn mồ hôi lạnh.
Bụng Đỗ Lặc Mã hiện giờ đã rất lớn nhưng nàng lại đi nhanh như vậy, hắn có thể không sợ sao? Đa Nhĩ Cổn vội vàng kéo nàng vào trong ngực, nhẹ giọng trách mắng: “Sau này đừng đi nhanh như vậy, coi chừng đứa nhỏ.”
Đỗ Lặc Mã ngẩng đầu, có chút ủy khuất nhìn hắn: “Cũng bởi vì lần này chàng đi lâu như vậy, ta rất nhớ chàng.”
"Được được được, lần sau không được viện cớ này nữa.” Đa Nhĩ Cổn lập tức đầu hàng nhận thua.
Đỗ Lặc Mã vui vẻ ra mặt rúc vào trong ngực Đa Nhĩ Cổn. Tiểu Ngọc Nhi không biết có phải bản thân nàng suy nghĩ nhiều hay không, nhưng giường như nàng nhìn thấy tầm mắt của Đỗ Lặc Mã hướng về chỗ Đại Ngọc Nhi đang ẩn núp, sau đó liền dựa sát hơn vào người Đa Nhĩ Cổn.
Còn Đa Đạc, khi hắn nhìn thấy phần bụng đã lộ ra của Tiểu Ngọc Nhi, nhất thời cười đến thấy răng không thấy mắt, khom lưng xuống, áp mặt vào bụng của Tiểu Ngọc Nhi chào hỏi với đứa nhỏ: “Con trai, a mã về rồi, có nhớ a mã không?”
Tiểu Ngọc Nhi không nhịn được cười, "Sao chàng biết là con trai, vạn nhất là Cách Cách thì sao?"
"Ta cũng rất thích tiểu Cách Cách!" Đa Đạc bật người trả lời, sau đó đứng dậy cười nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Nếu là một tiểu Cách Cách, gương mặt sẽ giống nàng, ta càng thích!"
Tiểu Ngọc Nhi cười khẽ hai tiếng, sau đó che bụng, trong mắt cũng lộ ra chờ mong.
Đỗ Mã Lặc ở bên kia cũng đang hỏi Đa Nhĩ Cổn: "Đa Nhĩ Cổn, chàng thích tiểu a ca hay tiểu cách cách?"
"Chỉ cần là nàng sinh, bất luận là tiểu a ca hay là tiểu Cách Cách ta đều thích." Đa Nhĩ Cổn nhẹ giọng dỗ nàng.
Không khí vốn hòa thuận vui vẻ, nhưng lại có vài người lại như không nhìn thấy, chớp mắt liền muốn tiến đến quấy rầy.
"Khó trách thập tứ thúc và thập ngũ thúc không có tâm tư đánh giặc, xem ra cho dù chiến công quan trọng nhưng vẫn không quan trọng bằng đứa nhỏ trong bụng phúc tấn a.”Hào Cách chậm rì rì từ trong điện đi ra, nhìn Đa Đạc kỳ quái nói: "Nhưng mà, người làm cháu này cũng khuyên thập tứ thúc và thập ngũ thúc một câu, đừng quá quyến luyến ôn hương nhuyễn ngọc, mà mất đi khí khái anh hùng, ta đây cũng không muốn lại phải đến quân doanh cứu các ngươi.”
Đa Đạc tính tình thẳng thắn, lập tức liền bị lời nói của Hào Cách chọc giận, "Xú tiểu tử Hào Cách ngươi! Ngươi còn mặt mũi nói đến sự tình lần này! Lúc ngươi mang theo cái đuôi của mình lẩn mất, khí khái anh hùng của ngươi ở đâu? Nếu không có ta và thập tứ ca ẩn núp trong doanh trại địch làm nội gián, tiểu tử như ngươi sao còn có thể ở đây để tranh công?!"
"Ngươi!" Hào Cách và Đa Đạc lập tức trợn mắt nhìn nhau.
Tiểu Ngọc Nhi kéo Đa Đạc lại, để hắn đừng chấp nhặt với Hào Cách mà mất đi phong phạm trưởng bối, hơn nữa Đa Đạc so với Hào Cách còn nhỏ hơn năm tuổi. Đa Đạc nhìn Tiểu Ngọc Nhi, cuối cùng cũng không tiếp tục giằng co với Hào Cách, hừ lạnh một tiếng liền dời tầm mắt đi.
Mà A Cổ Lạp ở phía sau Hào Cách lại đột nhiên cười nói: "Thập ngũ phúc tấn thật sự rất có bản lãnh, chỉ cần ngài nhẹ nhàng khuyên can thập ngũ bối lặc liền có thể tiêu bớt hỏa khí, khó trách cũng có thể cầu khẩn Đại Hãn, để Đại Hãn phái ta xuất chinh nghĩ cách cứu viện thập tứ gia và thập ngũ gia."
"Ngươi nói cái gì?!" Đa Đạc kinh ngạc nhìn về phía A Cổ Lạp, mà ngay cả Đa Nhĩ Cổn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tiểu Ngọc Nhi tức giận trừng mắt nhìn A Cổ Lạp, cắn cắn môi dưới, sau đó nói với Đa Đạc: "Không có gì, Đa Đạc, chúng ta hồi phủ đi."
Đa Đạc lại không động, mà chỉ nhìn chằm chằm A Cổ Lạp lập lại câu hỏi một lần nữa.
A Cổ Lạp ngược lại làm ra một bộ dáng kinh ngạc, nhướng mày nói: "Nguyên lai thập tứ gia và thập ngũ gia cũng không biết a? Vốn là Đại Hãn nghe được tin tức các ngươi mất tích đã lập tức muốn phong tỏa tin tức này, nhưng mà..." Nói tới đây, A Cổ Lạp không có ý tốt mà liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái, tiếp tục nói: "Không biết thập ngũ phúc tấn dùng phương pháp gì, khiến cho Đại Hãn trong một đêm liền thay đổi chủ ý, lúc trước còn tính ngự giá thân chinh! Chẳng qua là sau khi được mọi người khuyên can, Đại Hãn liền phái ta đến tương trợ."
Nói xong, A Cổ Lạp và Hào Cách đều cười lạnh nhìn bốn người.
Mà Đa Đạc chỉ đứng ở đó, tuy rằng không nói gì, nhưng hắn mím chặt môi, nắm chặt hai tay chứng tỏ giờ phút này hắn rõ ràng không vui.
Trong một đêm, ngự giá thân chinh, từ ngữ cỡ nào ái muội không rõ ràng.
Tiểu Ngọc Nhi theo bản năng muốn giải thích với Đa Đạc: "Chàng đừng nghe hắn nói lung tung, Đại Hãn phái người đi giúp các chàng, chính bởi vì không muốn mất đi hai chiến tướng tài ba của Đại Kim.”
"A? Thập ngũ phúc tấn dám can đảm nói rằng ngài không đi cầu Đại Hãn sao?” A Cổ Lạp cười lạnh, lập tức lộ ra biểu tình nghi hoặc: "Vậy sao ta lại nhớ là tỷ tỷ đã từng nói với ta, thập ngũ phúc tấn vì muốn cầu kiến Đại Hãn mà quỳ một đêm ở Quan Sư Cung không chịu đứng lên?"
"Ngươi!" Tiểu Ngọc Nhi căm tức trừng mắt nhìn A Cổ Lạp, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng nàng lại vô lực phản bác. .
||||| Truyện đề cử: Tướng Phủ Đích Nữ |||||
Đa Nhĩ Cổn ở một bên thản nhiên nói: "Như vậy chứng minh đệ muội đối với Đa Đạc là một mảnh thâm tình, có thê tử như thế, Đa Đạc còn cầu gì hơn!”
"Đúng vậy, còn cầu gì hơn." A Cổ Lạp tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Thập ngũ phúc tấn có thể vì an nguy của thập ngũ gia mà trả giá đại giới, thập ngũ gia nhất định cũng rất cảm động đi."
Thấy lửa giận trong đáy mắt Đa Đạc càng ngày càng tăng, A Cổ Lạp cũng biết tốt nhất nên thu lại, rất thức thời không nói nữa, sau đó liền cùng Hào Cách ly khai.
Tiểu Ngọc Nhi rất cẩn thận nhìn thần sắc Đa Đạc một cái, sau đó vươn tay kéo tay Đa Đạc, nhưng mà Đa Đạc lại dời tay đi, Tiểu Ngọc Nhi liền nhịn không được rơi lệ.
"Đa Đạc!" Đa Nhĩ Cổn không đồng ý trừng mắt nhìn Đa Đạc.
Thân thể Đa Đạc cương lại lúc này mới giật giật, quay đầu nhẹ nhàng cười với Đa Nhĩ Cổn, nhưng nụ cười kia thấy thế nào cũng đều là miễn cưỡng. Sau đó tầm mắt của hắn liền chuyển qua người Tiểu Ngọc Nhi, nơi đáy mắt chứa đựng cảm xúc phức tạp, trong nhất thời hắn cũng không biết nên nói như thế nào cho tốt, chỉ có thể nắm chặt lấy tay của Tiểu Ngọc Nhi, cười nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Nhưng mà sau đó, cho dù tay của hai người có nắm thật chặt, nhưng trên mặt Đa Đạc lại không có lộ ra tươi cười.
Sau khi hồi phủ, Đa Đạc liền nhốt bản thân mình ở thư phòng, ai cũng không gặp. Chuyện này không thể nghi ngờ là đã khiến cho Tiểu Ngọc Nhi chịu đả kích, không biết nên làm gì mới tốt.
Cao Oa lo lắng đỡ lấy Tiểu Ngọc Nhi: "Cách Cách, ngài không có việc gì chứ?"
Tiểu Ngọc Nhi lắc lắc đầu, sau đó trở về phòng. Sau khi vào phòng, Cao Oa liền cho người lui ra, nhẹ nhàng tiến đến bên người Tiểu Ngọc Nhi, nhỏ giọng an ủi nói: "Cách Cách, hiện tại bối lặc gia chỉ nhất thời tức giận, cách cách đừng để trong lòng."
Tiểu Ngọc Nhi suy yếu cười cười, nhưng trong lòng vẫn là vẻ u sầu.
Đêm đó, Đa Đạc cũng không tới dùng bữa, đèn trong thư phòng sớm đã tắt.
Tiểu Ngọc Nhi đưa bữa tối cho hắn, liền cứ như thế đứng ở ngoài thư phòng. Giờ khắc này, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi không cảm thấy xót xa là không có khả năng, nàng chậm rãi đi hai bước, nhưng rất mau liền dừng lại cước bộ.
Lần này nàng không tiếp tục rời đi mà trực tiếp đẩy cửa phòng xông vào.
Cao Oa kinh ngạc nhưng cũng lập tức phản ứng, nhanh chóng đem cửa thư phòng đóng lại, sau đó đứng ở ngoài cửa.
Thư phòng không đốt đèn, nhưng không có nghĩa là không có người, nếu không cũng sẽ không truyền đến mùi rượu nồng như vậy.
Tiểu Ngọc Nhi cầm lấy mồi lửa bên cạnh giá nến thắp lên, trong phòng cũng sáng sủa không ít, sau đó liền thấy Đa Đạc đang nằm ở trên giường uống rượu, xung quanh còn có mấy bầu rượu rỗng.
Tiểu Ngọc Nhi nhất thời tức giận, nàng vì tâm tình của hắn mà thương tâm, nhưng hắn lại ở trong này uống rượu! Tiểu Ngọc Nhi lập tức bước đến giường đoạt lấy bầu rượu trong tay Đa Đạc.
Rượu trong tay bị đoạt, Đa Đạc không vui nhìn về phía người tới, nhưng sau khi nhìn thấy người đến là Tiểu Ngọc Nhi, lập tức ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.
Tiểu Ngọc Nhi tức giận ném bầu rượu xuống đất, nhất thời bình rượu vỡ toang, rượu vẩy ra khắp sàn.
Đây là lần đầu tiên thấy Tiểu Ngọc Nhi tức giận như vậy, Đa Đạc vô cùng kinh ngạc nhìn nàng.
"Đa Đạc! Trong lòng ngươi nghĩ cái gì thì nói thẳng ra cho ta! Nam nhân đại trượng phu lại trốn ở chỗ này uống rượu, uống có thể giải hết bực tức trong lòng ngươi sao?" Tiểu Ngọc Nhi vô cùng tức giận, đúng vậy, sau khi nàng trrọng sinh, nơi nơi chốn chốn đều phải nhìn sắc mặt người khác, cố kỵ người khác mà sống, hiện giờ chẳng lẽ còn muốn nàng phải chịu bị người vu oan nói xấu?!
"Không phải chỉ là đi cầu xin Hoàng Thái Cực xuất binh thôi sao? Ta là thê tử của ngươi, ta không đi thì ai đi? Chẳng lẽ cứ như vậy mà thờ ơ lạnh nhạt sao? Hiện giờ mới bị ngoại nhân tùy tiện nói lung tung vài câu, ngươi liền bắt đầu suy nghĩ miên man trong lòng sao?! Bắt đầu hoài nghi ta sao?" Hốc mắt Tiểu Ngọc Nhi phiến hồng, thanh âm cũng mang theo nức nở. Nàng vì hắn vứt bỏ tự tôn, quỳ ở Quan Sư cung lâu như vậy, còn đóng một vở tuồng để hắn có thể bình an, nhưng mà hiện giờ, hắn vì A Cổ Lạp tùy tiện nói mấy câu mà vứt bỏ toàn bộ ý tốt của nàng, đối với nàng như vậy là công bằng sao?
Đa Đạc ngẩn người, lập tức muốn giải thích: "Ta..."
"Đa Đạc, ta cho ngươi biết, nếu ngươi không muốn để cho ta phải đi cầu xin người khác, vậy thì trên chiến trường ngươi phải tự mình chiếu cố bản thân cho tốt! Hơn nữa ta cũng không làm ra bất kì chuyện gì có lỗi với ngươi! Ngươi tin thì tin, không tin thì thôi!”Dứt lời, Tiểu Ngọc Nhi cũng không quay đầu lập tức bỏ ra ngoài.
Đa Đạc vội vàng ôm lấy nàng từ phía sau, ngăn cản cước bộ của nàng.
Đa Đạc ôm nàng rất chặt, vùi đầu ở cổ nàng, mặc cho Tiểu Ngọc Nhi có giãy dụa như thế nào hắn cũng không có buông tay. Sau đó chờ cho cảm xúc của Tiểu Ngọc Nhi dần dần ổn định hắn mới cúi đầu hôn nhẹ lên cổ nàng, từ cổ chuyển đến hai má, từ má đến môi, nụ hôn tinh tế cùng với nhiệt khí khiến Tiểu Ngọc Nhi dần bình tĩnh, mỗi lần hôn Đa Đạc đều thấp giọng nói xin lỗi.
Nước mắt Tiểu Ngọc Nhi rốt cục không thể kìm nén, Đa Đạc cũng hôn lên nước mắt của nàng, rồi nhẹ nhàng chuyển xuống môi, cảm giác được vị mặn từ đầu lưỡi giảm đi phần nào chua xót trong lòng.
Cuối cùng khi dừng lại, mắt Tiểu Ngọc Nhi sưng đỏ, trên lông mi thật dài vẫn cũng còn dính nước mắt, mội cũng vì vừa nụ hôn của hắn mà sưng đỏ.
Đa Đạc ôm chặt lấy nàng, thanh âm còn chút khàn khàn: “Về sau ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải tiếp tục lo lắng.”
Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc một lúc lâu, sau đó rầu rĩ mà nói: "Vậy chàng còn hoài nghi ta sao?"
Đa Đạc bật cười, "Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng hoài nghi nàng."
"Vậy vì cái gì mà lúc nãy chàng tránh đi tay của ta? Vì cái gì mà vừa mới trở về đã giam mình trong phòng không muốn gặp ai?" Tiểu Ngọc Nhi ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
Đa Đạc cúi đầu hôn lên đôi mắt sưng đỏ của nàng, cười nói: "Ta là đang tức giận bản thân mình.”
"Tức giận chàng sao?" Tiểu Ngọc Nhi không hiểu.
Đa Đạc nhìn nàng gật gật đầu, trong mắt tràn đầy tự trách: "Oán ta tại sao lại vô dụng như vậy, khiến cho nàng phải lo lắng, còn để cho nàng phải vì ta mà cầu xin, thậm chí còn phải quỳ ở Quan Sư cung lâu như vậy.”
Kỳ thật nàng còn làm bộ rơi xuống nước, Tiểu Ngọc Nhi rũ mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Chàng là trượng phu của ta, chỉ cần chàng bình an vô sự, muốn ta làm gì cũng đều nguyện ý.” Hơn nữa nàng còn có chút tự trách, dùng mọi biện pháp muốn giúp Đa Đạc nhưng lại để cho A Cổ Lap ra trận, may mà hắn không gây khó dễ.
Đa Đạc yêu thương hôn lên trán nàng, lòng đều vì những lời nói này của Tiểu Ngọc Nhi mà mềm đến rối tinh rối mù. Cuối cùng hắn ckiên định nói: "Từ nay về sau, ta sẽ không để cho nàng tiếp tục chịu ủy khuất, nàng là phúc tấn của ta, trừ đại phúc tấn của Hoàng Thái Cực ra, địa vị của nàng không thấp hơn bất kỳ ai.” Về sau, ai cũng đừng nghĩ muốn nàng phải cúi đầu, bọn họ chỉ có thể phủ phục dưới chân.
Tiểu Ngọc Nhi cười khẽ, sau đó lại ra vẻ nghiêm túc chỉ vào hắn nói: "Vậy về sau không cho phép chàng làm như ngày hôm nay, khiến ta thương tâm, cũng không được phép hoài nghi ta!"
Đa Đạc cười khẽ lôi kéo tay nàng, rất nhanh kéo tay Tiểu Ngọc Nhi lại hôn lên mu bàn tay nàng, "Ta tuyệt đối sẽ không hoài nghi nàng, trước kia không, bây giờ không, về sau cũng sẽ không." Sau đó, hắn lại nắm chặt tay Tiểu Ngọc Nhi, đặt lên lồng ngực của hắn, vị trí nơi trái tim đang đập mạnh, nói: “Nếu như sau này ta làm nàng thương tâm, làm nàng đau lòng, thì cứ lấy tay đập nó, để trái tim của ta đau hơn nàng!
Dứt lời, Đa Đạc còn muốn nắm chặt tay nàng đánh hắn một quyền, Tiểu Ngọc Nhi vội vàng buông lỏng tay ra, giống như oán giận nhìn hắn một cái: "Ta mới không đánh chàng, chỉ khiến cho tay ta càng đau thêm."
Dứt lời, hai người đều nhìn nhau cười, những tức giận, đau lòng lúc trước giường như tan thành mây khói.
"Nhưng mà phải nói là, vừa rồi nàng tức giận rất đáng sợ đó, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng như vậy.” Lòng Đa Đạc vẫn còn sợ hãi.
"Ta mang thai, tính tình đương nhiên là không được tốt." Ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi mơ hồ, đem cảm xúc bùng nổ vừa rồi đều quy thành do mang thai gây ra.
"Thật sao?" Đa Đạc trêu đùa: "Thực là vì mang thai, hay vốn tính tình của nàng đã là như thế, chẳng qua là không lộ ra thôi."
"Đúng vậy! Tính ta như vậy đấy, chàng không hài lòng sao?" Thấy hắn nói như vậy, Tiểu Ngọc Nhi cũng rất đơn giản thừa nhận, vốn là trước kia nàng cũng không phải là người tốt tính gì.
"Vừa lòng." Đa Đạc chịu thua, "Nàng như thế nào ta cũng đều thích."
"Ha ha." Tiểu Ngọc Nhi một lần nữa rúc vào trong ngực của hắn cười đến ngọt ngào.
Một phòng ôn nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.