- -----
Rồi anh ấy hôn tôi..vị này..hương này quen thuộc quá..tôi nhớ nó đến phát điên...nụ hôn dần xuống tai,cổ..đầu óc tôi điên đảo.
- ''Nhật Thiên?''
- ''Ừ''
Tay kia anh cởi áo tôi...miệng vẫn chúi vào chiếc xương quai xanh của tôi..
- ''Anh đã bao giờ yêu em chưa?''
Động tác của anh khựng lại..ngước lên nhìn tôi..
- ''Sao em lại hỏi vậy?''
Bọng nước trên mắt tôi chứa đầy
- ''Em nghĩ.....''
- ''Nhật Thiên''
Cách cửa bật ra...cô gái kia chết sững..
- ''Hai người....hai người đang làm cái trò gì vâỵ''
Cô chạy vồ tới lôi Nhật Thiên mà anh vẫn ngồi im.
- ''Ở đâu có thói phép vào không gõ cửa''
Anh quay sang nhìn cô gái kia...Tôi lúc này mới tỉnh táo..vội đẩy anh ra..
- ''Chị à...chị hiểu lầm rồi..mọi chuyện không như chị nghĩ đâu...tôi..tôi ra ngoài trước''
Tôi lúng túng chỉnh lại áo...
''Chátzzzz''
Tôi chết điếng..cảm thấy trên má mình rất đau..còn rát nữa...tôi chết chôn tại chỗ
- ''Loại điếm không biết xấu hổ..còn dám dụ dỗ cả người đàn ông của tao..mày chán sống à''
Sao...điếm ư..tôi là điếm ư..những câu nói của cô gái đó như kim đâm vào tim tôi vậy.nước mắt lã chã vô thức rơi xuống
Cô gái đó dơ tay..theo phản xạ tôi hơi cúi mặt..
- ''CÔ CÂM MỒM''
Nhật Thiên quát lên nắm lấy cổ tay cô gái đó mạnh đến mức đủ để nghe thấy tiếng sương kêu.
- ''Cô lấy tư cách gì đánh người của tôi''
Anh nghiến răng..
- ''Nhật Thiên à...anh làm sao thế..em mới là vợ sắp cưới của anh..hay cô ta bỏ thuốc anh rồi..anh mau tỉnh lại đi..nó chỉ là một con điếm làm ở bar để tiếp đàn ông..nó...''
''chátzzzz''
Cô gái đó chưa dứt câu lập tức bị anh giáng cho một bạt tai...khiến cô ấy siểng niểng.
- ''Anh...Anh đánh em...''
- ''Cô nên biết điều chút đi''
Anh quay sang quàng tay qua vai tôi thân tôi áp vào lồng ngực anh...tôi vội vàng né ra..cúi thấp nhất có thể..
- ''Chị...chỉ là hiểu lầm thôi...chúng tôi không có gì hết..là tôi không biết chừng mực đã đụng đến người đàn ông của chị''
Mặt anh lập tức ngắn lại..kéo tay tôi đứng thẳng lên..
- ''Em không có lỗi''
- ''Tú Anh''
Minh Vũ chạy sồng sộc vào..
- ''Em không sao chứ''
- ''Em không sao...em muốn về nhà''
- ''Để tôi/anh đưa em về''
Cả hai đồng thanh trả lời...Tay anh siết chặt lấy cánh tay tôi...tôi cười trừ khẽ nhấc tay ra.
- ''Không làm phiền hai anh chị nữa.Tôi xin phép''
Cánh cửa đóng lại..
- ''Anh thấy chưa...nó vừa thấy trai khác liền bám lấy bỏ anh...nó..''
- ''Cô câm mồm lại''
- -----
Trời bỗng đổ mưa rất to
Trên xe tôi ngồi thần ra
- ''Mặt em bị sao thế...chầy rồi kìa''
- ''...''
- ''Tú Anh''
- ''Dạ?''
Tôi giật mình.
- ''Mặt em chầy rồi!''
- ''Dạ...đâu ạ??''
Tôi vội lấy tay áp lên...bàn tay lạnh áp vào vết chầy làm tôi chết điếng..
- ''Đừng đụng vào...lát nữa bôi thuốc sẽ đỡ''
- ''Vâng''
Chiếc xe cứ thế lăn bánh đến dãy phòng trọ nơi tôi ở....tôi ngó trước ngó sau..
- ''Sao vậy..em mất gì à??''
- ''Không phải túi của em..nó đâu rồi''
- ''Em nhớ kĩ lại xem...hay để quên ở quán rồi??''
Tôi nghĩ ngợi một lúc...thì đần mặt ra nhìn Minh Vũ.
- ''Giờ quay lại quán thì lâu...với lại trời đang mưa..hay em qua nhà anh ở tạm.''
- ''Thế sao được...như vậy...''
- ''Ass...không phải ngại..nhà anh có đến hai phòng trống..với lại hồi dưới quê em chả ở lì nhà anh suốt''
- ''Vậy..cảm ơn anh trước''
- ''Khách sáo gì chứ''
Cả hai im lặng....
- ''Minh Vũ?''
- ''Ừ..anh đây''
- ''Sao anh lại tốt với em thế?''
- ''Em muốn biết sao?''
- ''Cũng không hẳn...tại em tò mò thôi''
- ''À ra vậy...thật ra thì.....''
Kisddd
Tôi lao dụi về phía trước...đụng phải cái bệ trên cốp nên bị chầy..
- ''Em..có sao không..hình như mình đụng phải thứ gì đó rồi''
Dứt câu anh nhanh chóng lấy dù rồi xuống.còn tôi thì vẫn chưa hiểu lắm...đầu váng.
Một lúc thì anh lên xe cùng một cô gái..
- ''Nhà em ở đâu?tôi đưa em về!''
- ''Em bị đuổi khỏi nhà rồi!''
Tôi hơi sửng sốt..tròn mắt nhìn..
- ''Vừa rồi là thi đại học em không đậu nên ba đánh em rồi đuổi em đi..đang tìm chỗ ở tạm thì bị xe hai người tông trúng''
Thấy tôi ngơ ngác cô gái đó nói tiếp..
- ''Em tên gì?''
- ''Tiểu Lạc..Quan Tiểu Lạc..tên dở lắm đúng không từ bé em chẳng có thiện cảm gì với cái tên này''
Mặt cô gái đó hơi ngắn lại...
- ''Không..tên hay mà..dễ thương đúng không Minh Vũ''
- ''Ừ...hay thế này...đêm nay cứ ở tạm nhà anh mai rồi tính tiếp cũng muộn rồi dù gì cũng còn dư phòng''
- ''Thật ạ...cảm ơn anh...may quá''
Mắt Tiểu Lạc sáng lên nụ cười tự nhiên ngây thơ khiến tôi bật cười..thật là ngây thơ quá mức...đêm hôm khuya khoắt người ta nói vậy đã không đề phòng mà đồng ý..cũng may mà vớ phải Minh Vũ không thì cảnh sát lại mệt....
Nhìn bề ngoài thì trông có vẻ ngang bướng.con trai..nhưng thật sự lại là một cô bé ngây thơ hay cười...đúng là con người ai cũng có hai mặt >
- ''Chị này...em vẫn chưa biết tên chị?''
- ''Chị tên Tú Anh...cũnh đang trong tình trạng giống em và được anh đây cứu vớt''
Tôi cười rồi chỉ tay sang Minh Vũ đang lạnh lùng lái xe..
- ------
Tiểu Lạc: 18tuổi..