Tiểu Nha Đầu! Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 3:




Giờ ra chơi....
Nhật Thiên và tôi đang ôn bài thì một bạn nam đâu sồng sộc chạy vào..
- ''Em...em là Tú Anh phải không??''
Cậu ta thở dốc hỏi tôi.
- ''hả...à vâng''
Tôi hơi ngu ngơ nhìn lên
- ''Cái này của em!!''
Nói rồi cậu ta đặt trên bàn một cái hộp màu xanh..
- ''Của tôi sao??''
- ''Ừ...mở ra xem nếu đồng ý thì chiều nay 2h ở sân bóng''
Dứt câu cậu ta chạy mất hút..
Tôi cũng hơi mừng...hí hửng mở ra..bên trong là socola..một viên là tên tôi..còn viên kia là NK...vẫn không hiểu cho lắm..
ax còn tờ màu hồng nữa...đang tủm tỉn mở ra
- ''TÚ ANH..HIỆU TRƯỞNG TÌM CẬU''
Cái tên chết tiệt lớp phó...ngoác mồm giữa cửa...tôi vội cất lại để trong hộp bàn rồi chạy đi..
Khoảng 15' sau quay lại..tên Nhật Thiên kia đi đâu rồi...tôi vội mở cái kia ra xem...một tập đoàn rồng rắn lên mây hiện ra trước mặt..
Gửi Lâm Tú Anh lớp 11/2...
Anh tên Nguyên Khôi lớp 12/3...thật ra thì anh thích em từ lâu rồi..mà không dám nói ra...%$&%&$@&$....
kí tên
NGUYÊN KHÔI 12/3
Lượn lờ một hồi vẫn là anh thích em...Axx tên này chắc dở văn lắm đây..mà thôi kệ..dù sao cũng được hot boy tỏ tình...thì chiều cứ đến xem sao...
Đang tủm tỉm thì Nhật Thiên kia lạnh lùng.cái bút đập một cái bẹt vào chán tôi..
- ''Học bài''
Axx..không biết tên này ám mình đến bao giờ nữa..
- ------
- ''Con đi học đây''
Tôi sỏ giầy chạy vọt ra ngoài..à hôm nay đi dép quai hậu..đế hơi cao síu...nói vọng lại..chỉ nghe vọng lại tiếng ừ phía sau..
Tôi nhanh chóng đến sân bóng.gặp Nguyên Khôi ^^ nơi sân bóng sau trường có một gốc cây lớn..xum xuê lá..mát cực..khung cảnh đấy mà kiss kiss thì lãng mạng lắm hể...trong đầu cứ luẩn quẩn mấy suy nghĩ linh tinh..
Ấy thế mà...một giờ đồng hồ trôi qua..quang cảnh vẫn im lặng..mặt trời chói lóa sao tự nhiên hôm nay nóng thế...tôi đứng đó nhễ nhại mồ hôi..
Hai giờ trôi qua....thật chậm..
Ba giờ trôi qua...rất chậm..
Lúc này đầu tôi quay vòng vòng...chóng mặt...tên chết tiệt kia dám lừa tôi..hắn coi tôi là trẻ con sao mà lôi tôi ra làm trò đùa.
- ''Tú Anh''
Bỗng một dọng nam cất lên đằng sau...tôi mệt mỏi quay lại...mắt tôi mờ đi...thật sự nhìn người đó rất quen...cảm giác thân quen đến lạ kỳ...tất cả mọi thứ sao lại màu đen rồi.tronh lúc mơ màng tôi nghe thanh âm đó liên tục kêu lên..và rồi tôi không còn biết gì nữa.
Lúc tôi tỉnh dậy....trong một căn phòng lạ..mọi thứ xung quanh rất sang trọng..tôi đang nằm trên một thứ gì đó rất rất êm.bóng dáng kia lại xuất hiện trong mắt tôi.đang đứng ngay bên cạnh khoanh tay nhìn chăm chăm vào tôi...
Và tôi bắt đầu tỉnh hẳn...cái tên kia...Hàn Nhật Thiên -.- quen thuộc gì chứ...tôi vội bật dậy...đầu váng kinh khủng..
- ''Cậu....sao tôi lại ở đây''
Khó khăn bước chân xuống...à cái êm êm kia là cái giường...đặt chân xuống đất đi được hai bước thì bị ngã...tên Nhật Thiên đỡ tôi -.-
- ''Tôi tình cờ thấy em ở sân bóng sau trường trong tình trạng không ổn...''
- ''Thế là đưa tôi về nhà cậu luôn sao??''
Tôi nhăn mặt cắt ngang lời cậu ta...ấy thế mà cậu ta chả trả lời lại...im lặng..
- ''Tôi muốn về nhà...cảm ơn!!''
Tôi đẩy tay cậu ta ra...khó khăn ra vịn vào thứ nào vịn được đi ra ngoài...thật sự bây giờ trong lòng đang tức điên lên..tên kia dám chơi tôi sao..hắn là cái gì cứ...khóe mắt tôi cay sè..giận bản thân mình sao tin người quá...
Hôm đó tôi về đến nhà là đi thẳng vào phòng..nằm trên chiếc giường thân quen khóc nức nở...vùi đầu vào chiếc gối hơi..bỗng điện thoại kêu.
-''Em đang làm gì vậy''
Thật lâu thật lâu sau đó tôi mới trả lời lại.
-''em không làm gì cả..chỉ nằm thôi''
-''Em không sao chứ?''
-''Sao anh lại hỏi vậy''
-''Anh cảm nhận được có thứ gì đó không ổn trong tin nhắn của em...em đang buồn à''
-''Không...em chỉ giận bản thân em quá tin người mà thôi''
-''Ai lừa em à''
-''Thôi bỏ đi..không sao đâu...hôm nay em mệt..em muốn ngủ..chắc mai em phải xin nghỉ''
-''Ừ thế em ngủ đi..chứ đừng nghỉ học..em bị điểm yếu là anh không về nước đâu..anh không về là không có quà đâu''
-''Vâng..thế em không nghỉ nữa..em mệt rồi nói chuyện sau nhé''
Không đợi anh trả lời tôi tắt luôn máy...mệt mỏi xà xuống giường...rồi ngủ lúc nào không hay...
- ''Tú Anh ra ăn cơm con''
Tiếng mẹ Uyển Như phát lên bên ngoài..
- ''Con không ăn đâu''
Tôi gấp gáp trả lời rồi lại chùm chăn ngủ tiếp..biết tôi mệt nên mẹ cũng không nói gì thêm...
Sáng hôm sau tôi dậy rất muộn...khoảng 7,8h gì đó...tôi hơi giật mình...hôm qua đã nói là không nghỉ học rồi..tôi vội vã xuống giường vệ sinh rồi đến trường...
Dượng còn gặng tính không cho tôi đi học..vì từ bé sức khỏe tôi vốn dĩ đã rất yếu..nài nỉ mãi tôi mới được đi học...dượng đưa tôi đến trường...
Tôi gấp gáp chào dượng rồi chạy thật nhanh vào lớp...tôi chạy..chạy...chạy rất nhanh..mà chân ngắn -.- chạy ngang dãy nhà vệ sinh thấy tên Nguyên Khôi ở trong đó đi ra...tôi liếc hắn một cái rồi cố gắng chạy thật nhanh vào lớp...tự nhiên lúc này sao mắt tôi lại cay thế..sống mũi nóng bừng.
Dừng tại cửa lớp tôi thở dốc...là tiết của chủ nhiệm..tôi còn chưa kịp nói thầy đã bảo tôi vào lớp...không ghi sổ luôn...tôi giờ đã thở đều hơn một tí...mệt mỏi đi vào lớp...vừa ngồi xuống thì Thiên Di quay xuống cầm tay sờ chán tôi.
- ''Mặt cậu tái nhợt kìa...đầu nóng thế này sao còn đi học..nhỡ làm sao thì sao'' . Ủng‎ hộ‎ chính‎ chủ‎ vào‎ ngay‎ ﹛‎ TRU𝙈TR‎ U𝐘Ệ𝑁﹒vn‎ ﹜
Vẻ mặt nó lo lắng
- ''Không sao..tớ khỏe như trâu ấy mà''
Tôi cười xòa đẩy người nó lên..tên bên cạnh tôi mặt vẫn như tờ tiền..tôi hơi xích lại đẩy tay cậu ta thì cậu ta ngước lên nhìn tôi..
- ''Chuyện hôm qua cảm ơn cậu''
Thật sự tôi muốn cười lắm mà không tài nào cười được.
Miệng cậu ta hơi nhếch lên
- ''Chỉ thế thôi sao??''
- ''Ừ...hay trưa nay tôi mời cậu một bữa''
- ''Được thôi''
Cậu ta trả lời song liền quay đi..mặc dù quay đi vậy tôi vẫn nhìn thấy rõ là cậu ta đang cười..nét nghiêng cậu ta cũng đẹp lắm đấy nha > sao lại có loại người như tôi chứ...đang mệt muốn chết mà vẫn còn ngắm trai được..tôi hơi ngẩn ngẩn người ra.
- ''Mặt tôi dính gì sao??''
Ớ cậu ta biết > xấu hổ quá đi mất..lại còn quay sang nhìn tôi cười..tôi đỏ bừng mặt quay ngoắc lên trên..không nói thêm được gì nữa.
Giờ ra chơi...đang mệt mỏi nằm dưới bàn thì...Thiên Di với Phương Anh đặt trước mặt tôi...hai súc sích..một hộp sữa..một bánh mì...mấy thứ kẹo linh tinh nữa.
- ''Sáng nay chưa ăn gì đúng không..ăn hết chỗ này đi''
- ''Cái gì..tớ là heo sao??''
- ''Cậu không ăn hết bọn này giận...''
- ''Được rồi ăn hết ăn hết''
- ''Thế mới ngoan''
Thế là tôi ngoan ngoãn ngồi ăn...bỗng bên ngoài chỗ mấy bà đang bà tám hét ầm lên..
Axx tưởng gì...thì ra tên Nhật Thiên kia mua đồ ăn sáng cho một trong số mấy bà đó
**tớ: phải không trời...thả thính nữa à -.-**
**N.T: không có..tính mua cho Tú Anh mà hai người kia mua rồi nên tiện tay đưa cho mấy người đó thôi đừng nghĩ bậy > mà tay cậu ta ấm lắm nha.mềm nữa.thật sự không muốn bỏ ra đâu.có nên chặt nó mang về nhà không đây.
Mà cậu ta cũng không buồn bỏ tay..đến quán cơm thì bảo dở..hết quán này đến quán khác...chẳng vào ăn cứ đi bộ nắm tay thế
Bỗng tôi buột miệng..
- ''Nhật Thiên..cậu đã bao giờ yêu ai chưa?''
- ''Rồi...tôi đang yêu một người...từ năm cấp hai đến nay cũng được năm năm rồi''
Cậu ta không do dự trả lời.
- ''Vậy à..người như cậu thì chắc cô gái đó đẹp lắm ha''
- ''Rất đẹp..''
Miệng cậu ta hơi cười
- ''Ò''
- ''Còn em?''
- ''Tôi cũng thích một người từ năm cấp 2 đến nay cũng được năm năm rồi..''
- ''Vậy à?''
- ''Ừ...anh ấy bảo thi học kỳ hai năm nay xong sẽ về nước..''
- ''Anh ấy về thì em sẽ làm gì??''
- ''Không biết...chỉ nói chuyện thôi..anh ấy chỉ xem tôi là em gái thôi..anh ấy đang thích một cô gái...cô ấy chắc đẹp lắm''
- ''Ừ..''
- ''Tôi nhiều lời quá...ấy bên kia có quán cơm..hay vô đó ăn đi..nãy giờ đi tôi cũng đói và khát lắm rồi''
- ''Ừ''
Thế là tôi và cậu ta vào quán cơm kia..do đói nên tôi ăn rất nhiều..ăn chẳng ý tứ gì cả.một ít sốt dính ở khóe miệng tôi..
Thề là lúc đó mặt tôi dày cả tấc..cậu ta cứ nhìn mà chả hiểu sao cái chữ ngại đâu rồi..hay đói quá ăn rồi...
Bỗng cậu ta lấy ngón tay cái quẹt ít sốt vương trên khóe miệng kia..rồi đưa vào miệng hắn...èo...ở bẩn >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.