Tiểu Nha Đầu! Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 34:




Khuyến cáo.
Chap này có bạo lực giang hồ.không thích các cậu có thể lướt qua.
Nếu thích thì hãy bình chọn cho tớ nhé.😗
- ----------
Títtttttttt
- "TÚ ANH"
Tất cả mọi thứ như chậm lại khi thanh âm phát ra nơi phòng bệnh Tú Anh nằm
Y Tá hớt hải chạy ùa đến
- "Bác Sĩ.Bác Sĩ.Tim Nhật Thiên đập lại rồi"
Bác Sĩ giật mình vội vã đeo khẩu trang rồi rời khỏi
- "Chuẩn bị phẫu thuật"
Bác sĩ rời khỏi.
Thiên Di ôm Tú Anh vào lòng khóc đến nấc lên.
Khoảng năm phút sau đó thì một dáng người cao lớn mặc bộ vest đen vội vã chạy vào
- "Ông chủ!Tìm được người hiến tim rồi"
Lâm Khang như chết đi sống lại.ông bật dậy khỏi ghế.
- "Nhanh gọi bác sĩ.đưa tôi đến gặp họ"
- "Dạ"
Thiên Di nửa khóc nửa cười
- "Tú Anh!Cậu được cứu rồi.thật sự cậu với Nhật Thiên hù chết tớ mà"
- --------
Trong một căn nhà kho cũ nát.một dáng người lịch lãm đi vào.trên mặt vẫn giữ nét hiền hậu.luôn nở nụ cười trên môi
Giữ kho là một chiếc ghế.kèm theo dây thừng và một con người đang gục ở đó.
Lâm Khang ra hiệu.
Tên áo đen liền sách sô nước tạt vào mặt hắn.
"Khụ khụ"
Người đàn ông đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện cách khoảng 2m
Hắn ngước lên nhìn ông
- "Lâm Khang.?"
- "Thế nào.gặp lại tôi cậu có bất ngờ không?"
- "Làm sao có thể?"
- "Hm.muốn giết được tôi còn phải xem lại trình cậu cỡ nào đã"
- "....."
- "tôi đã từng nói muốn đụng đến con gái tôi thì phải bước qua sác tôi trước đã.mấy trò con nít đó cậu dùng để đối phó tôi sao?"
- "thật sự thì tôi chẳng muốn đụng tay động chân với cậu.bởi vì sao? Bởi vì tôi sợ chỉ làm bẩn tay tôi thôi.nhưng có lẽ cậu đã bắt buộc tôi phải bẩn tay rồi"
- "Tôi cũng đã từng nói.ai dám đụng đến con gái tôi thì tức là cuộc sống của họ kết thúc không tốt đẹp"
- ------
-"bố.hôm nay mẹ bạn H đánh vào tay con.mà con không làm gì sai.tại bạn H xé vở của con."
...
-"Lâm Khang.tôi có mắt không thấy thái dương.xin ông hãy tha cho gia đình tôi"
-"Tên tôi không phải để rác gọi. Ngày tháng tốt đẹp của các người kết thúc rồi.đứa bé tôi sẽ cho người nuôi dưỡng.bảo trọng"
Rồi ông quay đi.
-"Lâm Khang.Lâm Khang.ahhh"
Tiếng thét của gia đình đó vang lên trong căn hầm tối.
......
-"Bố.hôm nay..lúc đợi đèn sang đường.có cái xe đi ngang tạt hết nước lên người con.may có anh Nhật Thiên đỡ không thì ướt hết.đồ anh ấy bẩn hết luôn"
-"bố biết rồi.con ngủ đi nhé"
.......
-"Ông là ai?tại sao lại bắt tôi? "
-"tôi là ai còn phải báo với cậu..những con người có mắt như mù như cậu thật khiến tôi khó chịu và bắt buộc phải ra tay"
-"Ahhhhh"
Rồi người đó mất đi cặp mắt
......
......
......
- -----
Quá khứ lúc Tú Anh còn nhỏ hiện về trong đầu Việt Bách.hắn từng chứng kiến rất nhiều lần.
Người hắn run lên bần bật.
- "Tôi..tôi không cố tình.tôi đã ra hiệu cho xe dừng lại...tôi tôi"
Lâm Khang dơ tay.hai người áo đen mang một đoạn dây cùng mấy chiếc kẹp.
Việt Bách tái mặt
- "Cậu nhớ cái gì đây không?"
- "Lâm Khang.đừng.. "
- "chẳng phải cậu thử nó với con gái tôi rất vui sao?"
- "Đừng"
Hắn dãy dụa
- "có lẽ loại này nặng hơn."
- "Tôi sẽ cho cậu bốn lần nhấn"
- "lần thứ nhất.dành cho lần cậu bỏ thuốc mê bắt cóc uy hiếp con gái tôi một tháng"
- "Ahhhhhh"
Việt Bách thét lên đau đớn..
- "Dừng lại.dừng lại"
- "thế nào.cảm giác ra sao?"
- "Dừng lại đi"
Hắn gục xuống
- "Lần Thứ Hai.dành cho lúc cậu chích điện chói chặt con bé trên ghế"
- "Ahhhhhhh"
- "DỪNG LẠI ĐI"
Hắn thét lên.
- "cậu không có quyền ở đây."
- "Lần Thứ Ba.tặng cho cậu vì cậu đã làm cho con gái tôi khóc."
- "Ahhhh"
Hắn thở dốc
- "Lần cuối.thưởng cho cậu vì đã cướp đi cháu của tôi"
Lâm Khang tức giận bấm nút một lúc lâu
- "Ahhhhhhhh"
Việt Bách thét lên rồi ngất đi
- "Làm cho cậu ta tỉnh dậy"
Rồi lại một ca nước lạnh tạt vào mặt hắn
- "dừng lại.dừng lại đi"
Hắn yếu ớt nói
- "Trò này chán quá.chúng ta đổi trò mới nhé"
Lâm Khang ra hiệu.hai người áo đen bên một chiếc bàn với một con dao sắt trái cây bóng loáng.
Việt Bách ngơ ngác nhìn ông
- "Trò này rất vui.tôi sẽ đặt câu hỏi.trong vòng 10s nếu cậu không trả lời được.cậu sẽ bị mất mộ đốt ngón tay"
Lâm Khang chậm rãi nói
Việt Bách rùng mình
- "bắt đầu nhé"
- "không.không.dừng lại.dừng lại"
- "cậu không có quyền ở đây"
- "câu hỏi thứ nhất."
- "vào ngày cậu cho người sát hại tôi.trước lúc nhắm mắt tôi đã nhìn vào camera và nói gì nào?"
Lúc Lâm Khang uống trà do Lâm Khải pha. Thì Việt Bách cũng ở đó.có điều hắn chỉ quan sát ở camera chứ không ra mặt.
Qua camera thì làm sao nghe thấy tiếng.
Việt Bách điêu đứng.
- "hết 10s"
Tay hắn được để lên bàn
-"TÔI SẼ TRỞ LẠI"
- "Ahhh"
Một đốt ngón tay rơi xuống
- "Câu hỏi thứ hai"
- "5 năm trước có một bưu phẩm được gửi đến nhà cậu trong đó có một dòng chữ và dòng chữ đó là gì nào? "
Năm năm trước một bưu phẩm được gửi đến nhà Việt Bách.lúc đó hắn không có ở nhà.chị giúp việc đã nhận tò mò mở ra đọc.chị nghĩ là do người ta trêu nên đã bỏ vào sọt rác. Lúc Việt Bách về thấy có chiếc hộp lạ mắt tring sọt rác.hắn chẳng quan tâm nên đã bỏ qua đi thẳng vào nhà.
- "Không có.không có bưu phẩm gì gửi đến cả"
- "Hết mười giây"
- "Câu trả lời không chính sác"
- "Ahhhhh.không thể nào"
-"HÃY TIN RẰNG TÔI LUÔN XUNG QUANH CẬU."
Một đốt ngón tay nữa rơi xuống.
- "Câu hỏi thứ 3"
- "Tú Anh sinh vào ngày nào giờ nào tháng nào năm nào.?"
- "ngày 30/12/**** lúc 3h sáng"
- "tốt lắm."
Hắn thở nhẹ một cái
- "câu thứ tư"
- "3năm trước khi cậu đang đi trên đường.một người đàn ông đã vấp phải cậu.anh ta đã nói gì nào? "
......
-"Ah"
-"Tôi xin lỗi!********* sống"
-"sao.anh nói gì cơ sống gì tôi không nghe rõ."
......
Chưa hỏi được thì người đàn ông đó vụt mất.
- "hắn nói rất nhỏ.tôi không nghe rõ"
Dọng hắn run lên
- "Hết mười giây"
- "Ahhhh"
-"LÂM KHANG CÒN SỐNG"
-"AHHH"
Lần này là một ngón
- "Dừng lại đi"
- "Ngoan nào.còn rất nhiều câu hỏi đang chờ cậu trả lời"
.........
........
- "Câu hỏi cuối cùng"
- "hai tháng trước.một tin nhắn đã gửi đến cho cậu.trong đó có nội dung gì nào?"
Hai tháng trước sau khi gặp Nhật Thiên và Tú Anh hắn tức tối đi nhưng không để ý đường có thông báo tin nhắn.hắn liền mở ra đọc nhưng chưa kịp đọc. Thì một chiếc Mô tô chạy ngang trượt qua người hắn khiến hắn ngã xuống lòng đường.điện thoại văng ra đường đoàn xe chạy ngang nghiến nát bấy.
Hắn cứng họng.
- "Hết mười giây"
- "Tôi chưa kịp đọc.đừng mà đừng mà Ahhhh"
-"TRONG MỘT BỘ PHIM NHÂN VẬT ÁC SẼ KHÔNG CÓ KẾT THÚC TỐT ĐẸP.CẬU CŨNG KHÔNG NGOẠI LỆ.RẤT MONG GẶP LẠI CẬU. LÂM TRỌNG KHANG"
Một ngón tay rươi xuống.
Những tiếng thét thất thanh vang lên liên hồi.cuối cùng Việt Bách chỉ còn duy nhất một ngón tay.
- "hết câu hỏi rồi"
Việt Bách hắn ngây người.tất cả những câu nói mà hắn chưa kịp nghe chưa kịp đọc đều ám chỉ rằng hắn sẽ có ngày hôm nay sao.
Tại sao hắn lại không để ý chứ.
- "tôi còn rất nhiều trò chơi vui.nhưng có lẽ cậu không chơi được nữa."
Hắn liền hé miệng cười khó khăn gật đầu.
- "Tạm biệt.tôi đã đặc biệt mang thú cưng của cậu đến đây.hứa với cậu rằng tôi sẽ mai táng cậu thật long trọng"
Rồi Lâm Khang quay đi.
Bỏ lại phía sau là những tiếng thét đau đớn.
Những con rắn độc do hắn nuôi thi nhau lao vào hắn.
- ---------
Vậy đấy.sẽ không có kết thúc tốt đẹp cho những kẻ ác ^^
Vậy Lâm Khang có ác quá không hỉ ^^
Có một ông bố vì con mà trở nên máu lạnh thiệt là làm tớ sợ quá đi ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.