Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Chương 5:




“Kỳ Nhi! Ngươi không an ủi ta thì thôi lại còn cười to như thế nữa!” Nhìn nàng cười đến không còn lương tâm, hắn không nhịn được bốc hỏa.
“Ta...Ta nói cho ngươi biết.” Nàng cố nín cười, lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, nghiêm chỉnh nói. “May cho ngươi là hôm nay gặp được ta, nếu không ta dám dùng cái đầu xinh đẹp của mình bảo đảm, ngươi còn không bôi thuốc nữa thì không đến một tháng sau thì phần lưng của ngươi sẽ lở loét ra đến tận ngực nhìn thấy cả xương ngực đó.” Nàng lại tiếp tục: “Theo như thần y ta đây chuẩn đoán, vết thương trên lưng ngươi không giống với vết thương do đao kiếm bình thường gây ra, là bị phỏng da, bọt nước nổi lên liền phá, mưng mủ liền không xử lý, xem ra...Ai....”
Thấy nàng nói được rõ ràng rành mạch rồi lại lắc đầu thở dài, Mạc Tương Vân nóng lòng muốn chết, lở loét nhìn thấy cả xương ngực sao? Nghĩ đến tình cảnh đó, cả người hắn liền run lên. “Ngươi đừng có thở dài nữa, rốt cuộc phải như thế nào mới trị khỏi vết thương của ta, ngươi nói mau đi?”
“Chỉ cần bôi linh dược do ta tinh luyện....” Thấy vẻ mặt hoài nghi của hắn, nàng không khỏi híp mắt lại. “Như thế nào? Ngươi không tin sao?”
“Đương nhiên—” Nhận được ánh mắt giết người của nàng, hắn mấp máy môi. “Đúng...Tin tưởng.” Hắn có chút khổ sở trả lời.
“Ừm, xem như ngươi thông minh. Xem vết thương trên lưng ngươi cũng có một phần lỗi của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm trị khỏi cho nó. Được rồi, ngươi xoay người lại, bổn tiểu thư bôi thuốc giúp ngươi.”
Hắn nghe lời xoay người lại, trong lòng tràn ngập tức giận cùng đau thương mà không dám nói ra, một phần lỗi ư? Vốn đều là lỗi của nàng, nói được thật là dễ nghe! Nhớ lại ngày bi thương kia, nàng rõ ràng nói là giữa trưa sẽ đến thả hắn nhưng cho đến lúc mặt trời lặn về phía Tây cũng không thấy bóng dáng nàng đâu, hắn suýt chút nữa là không qua được thử thách khó khăn đó mà bỏ mạng rồi.
Cũng may, lúc hắn sắp không chịu nổi định nói lời vĩnh biệt với thế gian tươi đẹp này thì nàng cũng kịp thời chạy đến, vừa vặn giúp hắn nhổ đao ra, cũng rất có lương tâm mà nói lời xin lỗi với hắn. Nhưng lúc hắn nghe xong lý do của nàng suýt chút nữa là hộc máu mà chết, lý do chính là—nàng dậy muộn! Rất rõ ràng nha! Trong lúc hắn sắp bị mặt trời nướng chín thì nàng đang ở trong chăn thoải mái ngủ nướng! Mà còn ngủ đến tận 12 canh giờ nữa chứ? Nàng là heo đầu thai sao? (đã vô trại vì cười quá nhiều)
Quên đi, hắn lắc đầu, cái đó cũng chưa tính là gì, khiến cho hắn giận nhất là khi hắn sức cùng lực kiệt, không còn hơi sức để trở về phòng, xin nàng cho hắn ở lại Ngọc Trúc Hiên một đêm nàng vẫn cây ngay không sợ chết đứng mắng ầm lên, còn nói hắn cố ý phá hỏng thanh danh của nàng mới ghê chứ! Cái này từ đâu ra vậy? Nếu như là trước kia còn chưa biết đến bản tính đáng sợ của nàng cùng nàng sống chung dưới một mái hiên, hắn còn có thể không cẩn thận, không cố ý mà phá hỏng danh tiết của nàng, nhưng hôm nay có đánh chết hắn cũng không làm! Còn nữa, hắn cũng chưa quên lúc ở Quan Nguyệt Hồ nàng còn hào phóng để cho hắn ôm lên đình, hiện tại chỉ xin ở lại một đêm thì sẽ chết sao? Vì thế nàng rất không có lương tâm để mặc hắn một đêm ngủ ở bên ngoài hứng gió lạnh—trong bụng hắn không biết đã mắng đến mấy ngàn, mấy vạn lần nhưng hắn cũng không dám nói ra miệng, có câu nói rất hay ‘kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’, đạo lý này hắn vẫn còn hiểu được.
Kỳ Nhi đổ thuốc bột ra thật cẩn thận thoa lên vết thương dọc từ gáy xuống tới thắt lưng chợt nàng dừng lại, xem ra vết thương kéo dài tới tận mông, chân cũng có, nàng rất tự nhiên nói: “A Vân, cởi quần ra.”
“Cái gì?” Nhất thời hắn không hiểu được ý của nàng.
“Ngươi không cởi quần sao ta có thể giúp ngươi bôi thuốc chứ?” Vết thương kéo dài từ lưng xuống còn có thể nhìn thấy phần mông cùng chân cũng không thoát khỏi thảm cảnh bị mặt trời thiêu đốt, muốn thoa thuốc dĩ nhiên cũng phải bôi toàn bộ chứ, không lẽ chỉ bôi phần trên cứ mặc kệ phía dưới cho nó loét ra hay sao? Nàng rất tự nhiên nghĩ. Thấy hắn chậm chạp không cởi nàng mất kiên nhẫn nói: “Nhanh cởi quần ra đi, thời gian của ta có hạn đấy.” Nàng cũng không có quên là phải đi tìm Mạc đại ca, ngoài ý muốn gặp phải Mạc Tương Vân, vừa nói vừa đưa tay kéo trung y của hắn muốn nhanh giúp hắn cởi.
Mạc Tương Vân quả nhiên là bị dọa, vội nắm chặt trung y của mình nhảy lên. “Ngươi—ngươi không nên động thủ, ngươi” thật sự—hắn không nói được thành lời, nàng muốn một đại nam nhân như hắn ở trước mặt nàng cởi quần sao? Đây là dạng nữ nhân gì vậy chứ? Thật sự là quá táo bạo rồi! Hắn thề có chết cũng phải giữ lại quần của mình—
“Ngươi sao lại lề mề như vậy, cởi quần một chút cũng không có chết đâu.” Nàng lại động thủ giúp hắn, Mạc Tương Vân liều chết chống cự, ngay lập tức hai người liền ở thế giằng co, ngay lúc Kỳ Nhi sắp thực hiện được kế hoạch thì có một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên.
“Hai ngươi đang làm gì vậy!”
Mạc Tương Vân cùng Kỳ Nhi đều ngẩn người, cùng lúc quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Tịch Thiên mặt mày xanh mét đứng ở hành lang, trong mắt lửa cháy hừng hực nhìn chằm chằm vào hành động vô cùng mờ ám của bọn họ.
Kỳ Nhi thấy hắn lập tức buông tha Mạc Tương Vân, vui vẻ kêu lên: “Mạc đại ca, ta đang muốn tìm huynh đây.” Nàng trực tiếp nhào vào lòng hắn, không hề phát hiện thấy hắn đang tức giận, dứt khoát ôm tay hắn.
Nhưng là Mạc Tương Vân lại không có lá gan to như nàng, thấy được vẻ mặt giận dữ của Mạc Tịch Thiên, hắn đã sớm bị dọa sợ hết hồn vía rồi, chưa từng thấy qua đại ca nổi giận, lúc này mới được tận mắt chứng kiến, hơn nữa còn là đại hỏa hoạn đó! Hắn bất an kêu một tiếng: “Đại ca.” Hắn thậm chí còn không biết mình đã làm sai điều gì đây.
Sau khi trở về từ Tượng viện Mạc Tịch Thiên buồn bực liền nhốt mình trong phòng, đến khi thấy được sắc trời đã tối sợ Kỳ Nhi vẫn còn ở lại Tượng viện quấn quýt cùng Nhan Chân Khanh liền không cam lòng lập tức muốn đi bắt nàng về cho dù nàng có muốn hay không, dù sao hắn cũng không cho phép nàng cùng tên Nhan Chân Khanh kia ở cùng một chỗ. Ai ngờ vừa bước ra khỏi thư phòng liền nhìn thấy Kỳ Nhi ở trong vườn liền mừng thầm trong lòng, đợi đến lúc hắn tới gần thì trông thấy nàng cùng Mạc Tương Vân quần áo xộc xệch đang ôm nhau, hai người lôi kéo nhau rất thân mật khiến cho lý trí của hắn gần như biến mất hoàn toàn, hắn dùng một tia lý trí còn sót lại ngăn mình bạo phát lửa giận, thâm trầm lên tiếng cắt ngang ‘chuyện tốt’ của bọn họ.
Kỳ Nhi nhào vào trong lòng hắn cảm thấy thân mình hắn nóng rực cùng cứng nhắc, đẩy hắn ra nhìn kỹ khuôn mặt cứng đờ của hắn, khó hiểu hỏi: “Mạc đại ca, huynh làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Kiễng mũi chân, tay sờ sờ lên trán hắn, cũng không có gì khác thường nha.
Hắn rất nhanh nắm tay nàng kéo xuống, hiện tại hắn không có tâm tình vui đùa cùng nàng, hắn chỉ muốn nghe lời giải thích của nàng!
“Mới vừa rồi hai người đang làm cái gì vậy?” Vẻ mặt hắn phức tạp cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi hỏi, ánh mắt càng thêm sắc bén liếc Mạc Tương Vân một cái, dọa hắn sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn nín thở chờ nàng trả lời, cảm thấy tim như bị xiết chặt, nhưng nếu nàng trả lời là—bảo hắn sao có thể chịu được.....(tội nghiệp huynh quá >)
“Ta đang giúp A Vân bôi thuốc nha.” Nàng nhìn tay bị kéo xuống, trong lòng không hiểu sao lại có chút không vui, hắn không muốn nàng gần gũi hắn sao? Theo trực giác nàng buông tay hắn ra, lui lại từng bước, nụ cười cũng không còn rạng rỡ nữa.
“Bôi thuốc?” Hắn nheo mắt lại nhìn về phía Mạc Tương Vân.
Mạc Tương Vân liên tục gật đầu, vội vàng đem vết thương trên lưng cho hắn xem, mới phát hiện lửa giận trong mắt Mạc Tịch Thiên dần biến mất.
Chuông báo động trong lòng Mạc Tương Vân ngay lập tức vang lên. Thì ra lời đồn trong bảo hoàn toàn là sự thật! Đại ca thật sự coi trọng Kỳ Nhi.....Tiểu ác ma đáng sợ này! Không còn gì để nghi ngờ, hắn cũng chưa từng gặp qua đại ca tức giận như thế, quá thất lễ—đại ca quanh năm giống như một khối băng cuối cùng cũng thông suốt. Nhưng tại sao đối tượng lại là Kỳ Nhi chứ? Có một đại tẩu ác ma như nàng, cuộc sống sau này của hắn sẽ rất thê thảm nha! Mới quen biết không bao lâu, hắn đã bị nàng chỉnh cho thảm thương như vậy, một khi nàng lên làm đại tẩu của mình, không bị nàng lột da mới lạ đó, nếu thật sự nàng tiến vào Mạc gia hắn còn có thể sống sót sao? Nghĩ đến đây hắn không nhịn được mà rùng mình. Nhìn lại dáng vẻ của đại ca....Rõ ràng đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, không thể thoát ra được, như thế nào cũng không cứu được hắn.........(haha...đừng có động vào nàng ấy là được)
Mạc Tịch Thiên nhìn vết thương trên lưng hắn, nhẹ nhíu mày lại nhìn qua bình thuốc trong tay Kỳ Nhi, nhất thời liền cảm thấy thoải mái, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa nhưng lông mày cũng chưa hoàn toàn buông lỏng, nói: “Vậy cũng đâu cần phải lôi lôi kéo kéo chứ, còn ra thể thống gì nữa!”
“Đó là Kỳ Nhi nàng—” lời còn chưa dứt, Mạc Tương Vân đã kịp lúc che miệng lại, hoàn hảo! Nếu nói cho đại ca biết Kỳ Nhi muốn cởi quần của hắn, khi đó cho dù hắn là người bị hại cố sức chống cự cũng sợ rằng cuộc sống sau này cũng không yên bình.
Nhưng rõ ràng là hắn đã vui mừng quá sớm, hắn không ngờ rằng Kỳ Nhi đứng ở một bên tiếp lời hắn: “Là ta muốn hắn cởi quần nhưng hắn không chịu, nhưng nếu không cởi quần thì sao có thể bôi thuốc chứ? Ta còn suýt nữa động thủ cởi giúp hắn.”
Mạc Tương Vân kêu thảm thiết, Kỳ Nhi là đồ ngốc sao?
“Cái gì? Nàng muốn cởi giúp nó?” Mạc Tịch Thiên nghe xong giống như bị chọc tức, nắm chặt bả vai của nàng, híp mắt đầy nguy hiểm hỏi lại nàng.
“Đúng vậy a......Ta nếu muốn bôi thuốc giúp hắn thì đương nhiên phải.....” Tim nàng suýt chút nữa ngừng đập, lực đạo của hắn ở trên vai khiến cho nàng cảm nhận được rõ ràng hắn đang tức giận, nàng chưa từng thấy hắn đáng sợ như thế. Nàng không biết mình đã làm gì sai khiến cho hắn tức giận đến thế?
“Câm miệng!” Hắn rống lên cắt ngang lời nàng! Không nói hai lời liền khiêng nàng lên không để ý đến sự phản kháng của nàng, nhanh chóng hướng về bên ngoài, lúc gần ra không quên bỏ lại một câu làm cho Mạc Tương Vân liên tiếp kêu oan.
“Thương thế của đệ tuy lớn nhưng có thể đi gọi người khác bôi thuốc cho, nếu lại để cho ta thấy đệ còn kêu Kỳ Nhi giúp đệ thoa thuốc—” hắn dừng lại một chút. “Hậu quả tự mình gánh chịu!”
Trời ạ! Nói cái gì vậy? Tự mình gánh chịu? Hắn là trêu ai chọc ai vậy, đúng là tai bay vạ gió mà! Mẹ kiếp, hắn nhịn không được mắng lời thô tục! Cho đến hôm nay hắn mới biết được đại ca ruột của hắn là người ‘trọng sắc khinh đệ’ mà! Thật là uổng công hắn bình thường vẫn kính trọng, ngưỡng mộ! Hắn không khỏi cảm thán.
Mạc Tịch Thiên khiêng Kỳ Nhi đá văng cửa thư phòng, sau đó liền dùng gót chân đóng cửa lại, “Rầm!” một tiếng, cánh cửa chấn động một cái giống như là muốn bỏ mình.
Hành động này chứng tỏ hiện tại hắn đang vô cùng tức giận không có chỗ phát tiết! Đến trước ghế thái sư trong thư phòng, hắn thô bạo đem nàng ném lên trên ghế, không quan tâm đến thanh âm ai oán của nàng, hai mắt sáng như bó đuốc trừng nàng!
“Ai nha! Đau chết ta, ngươi dùng lực lớn như vậy để làm gì? Ta cùng ngươi kết thù nha!” Nàng lập tức đứng lên xoa cái mông phát đau, tức giận rống to! Vô duyên vô cớ đối với nàng tức giận, lại vô duyên vô cớ đem nàng đến đây, còn dùng sức ném nàng lên ghế, hắn hôm nay không chỉ kỳ quái mà còn dã man không thể nói lý!
“Ngươi chính là không biết liêm sỉ, còn muốn cởi quần nam nhân—ta thật sự nghi ngờ không biết ngươi là cái dạng nữ nhân gì nữa!” Hắn khó nén căm giận gầm nhẹ.
“Ta.........Ta không biết liêm sỉ, ngươi nói ta không biết liêm sỉ?” Nàng vô cùng tức giận, lòng cũng rất đau, hắn sao có thể nói nàng như thế? “Ta chẳng qua là muốn giúp A Vân bôi thuốc, ngươi cứ ác ý hạ thấp ta như vậy—ta đã làm sai điều gì chứ?” Nàng cố nén nước mắt đang từ hốc mắt muốn chảy ra, nghẹn ngào hỏi.
“Ngươi còn không nhận sai sao? Ngươi là một cô nương lại không biết xấu hổ muốn giúp nam nhân cởi quần là không đúng!” Mắt nàng chợt đỏ lên làm rối loạn tâm hắn, hắn nắm chặt tay, cố nén xuống cảm giác thương tiếc đối với nàng, nàng có biết hành vi tùy tiện, coi thường lễ giáo như vậy của nàng có bao nhiêu sai trái, người không hiểu chuyện sẽ đánh giá nàng ra sao chứ? Nàng phải học được cách kiềm chế lại những hành vi kích động của bản thân, hơn nữa bây giờ nàng lại bày ra dáng vẻ không nhận sai càng khiến cho hắn thêm tức giận.
Thấy được trong mắt hắn lóe lên tia xem thường, nàng liền quật cường thu lại nước mắt. Kiêu ngạo cùng tức giận đồng thời nổi lên, cười lạnh nói: “Ngươi quản ta không biết liêm sỉ ư, ta thích cởi quần ai liền cởi, ngươi dựa vào đâu mà quản ta. Tránh ra!” Nàng phất tay ý muốn rời đi nhưng thấy hắn vẫn như cũ đứng trước mặt, nàng liền dùng sức đẩy hắn ra.
“Ngươi cũng không có quyền gì mà giữ ta lại đây! Bổn cô nương muốn đi thì không ai có thể cản được!” Nàng quay đầu dùng sức giậm chân muốn rời đi.
“Không cho phép rời đi!” Hắn rống to ra lệnh cho nàng.
Nàng nghe thấy bước chân hơi dừng một chút, hừ lạnh một cái, vẫn tiếp tục vươn tay mở cửa phòng, không để ý đến mệnh lệnh của hắn.
“Ta nói, không cho phép ngươi rời đi!” Thấy nàng không để ý tới mình, hắn nhanh chóng bước đến phía sau nàng, giữ chặt bả vai của nàng muốn nàng xoay người lại.
Nàng hơi nghiêng vai tránh đi bàn tay to của hắn, hắn ngẩn người, nàng đã bước ra khỏi phòng, hắn lập tức dùng một tay khác ôm lấy eo của nàng, nàng ngay lúc tay hắn gần chạm vào, thân thể liền nhẹ xoay một cái về bên phải không dấu vết tránh thoát tay hắn, nổi giận đùng đùng cùng hắn đối mặt.
“Tóm lại ngươi muốn làm cái gì!” Nàng đứng ở trên hành lang dài, hướng về phía hắn căm giận nói.
Võ công của nàng sao có thể cao như vậy chứ? Trong đầu hắn hiện ra một bóng dáng có chút mơ hồ, trong nháy mắt bỗng nhiên sáng tỏ—
Hắn đứng thẳng ở bên trong, chăm chú nhìn dung nhan nàng đang nổi giận nhưng vẫn xinh đẹp như cũ khiến cho người ta không dám nhìn kỹ. Vẻ mặt từ kinh ngạc, không tin, suy nghĩ sâu sa rồi đến giật mình chợt hiểu rõ. Cảm giác bị dối lừa giống như bị một cây đao sắc nhọn cứa sâu vào tim, bỗng nhiên hắn nhận ra hắn thật sự không hiểu hết về nàng.
Nàng rốt cuộc là ai? Thời gian này hắn bị nàng – một tiểu cô nương xinh đẹp mê hoặc cho nên mới không hỏi rõ thân phận của nàng, chỉ biết mù quáng—yêu nàng? Hắn thật sự yêu nàng sao? Hoặc là nhất thời say mê sắc đẹp của nàng? Lúc này lòng của hắn bỗng rối loạn.
Mục đích nàng trà trộn vào Hồn Thiên Bảo là gì? Ánh mắt phức tạp, thâm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, hắn cắn răng chậm rãi nói: “Võ công của ngươi rất tốt.”
“Ta có nói với ngươi ta không biết võ công sao? Với lại, chuyện này hình như cũng không liên quan đến ngươi.” Nàng vẫn còn giận dỗi nói. Đứng ở cạnh cửa nên nàng không thấy rõ vẻ mặt biến hóa của hắn, chỉ biết là hắn vẫn còn đang tức giận, hơn nữa áp suất còn ép xuống rất thấp.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Hắn giọng điệu lạnh lẽo hỏi.
“Ha! Ta thấy đầu óc ngươi thật sự có vấn đề, vừa nãy không hiểu vì sao lại tức giận, giờ thì lại hỏi ta là ai? Ông trời! Ngươi không phải là mất trí nhớ đó chứ?” Nghĩ đến khả năng này, buồn bực trong lòng lập tức biến mất, nàng nhíu mày có chút lo lắng, hắn thật sự là không phải mất trí nhớ gì gì đó chứ.
“Không cần trêu chọc ta. Tên họ thật sự của ngươi là gì? Còn nữa, ngươi tới Hồn Thiên Bảo là có mục đích gì? Tốt nhất là nguơi nên thành thật khai ra nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi.” Hắn nghiêm giọng hỏi lại nàng.
Nàng trợn to mắt, cuối cùng cũng hiểu được hắn muốn hỏi cái gì, hóa ra hắn không có mất trí nhớ hại nàng lo lắng vô ích, nàng không nhịn được trừng mắt liếc hắn một cái. Theo như ý của hắn, nếu nàng không hiểu lầm thì là hắn nghi ngờ nàng là...........Gian tế?
“Ngươi—” Tên họ thật sự? Mục đích? Ha ha! Nàng cảm thấy buồn cười. “Bây giờ ngươi mới hỏi điều này không thấy là quá muộn sao?” Nàng đến gần hắn, ngẩng đầu nhìn đôi mắt lạnh lùng của hắn đang nheo lại.
“Tóm lại ngươi có nói hay không?” Ánh mắt nguy hiểm nhìn theo bóng dáng của nàng dần đến gần.
“Nói thì sao? Không nói thì sao?” Nàng bước đến gần hắn cách hắn khoảng một bước liền dừng lại, không sợ hỏi.
Hắn thật sự rất bội phục lá gan của nàng, dưới cơn thịnh nộ của hắn không có ai dám nhìn thẳng hắn đừng nói tới là tự động đến gần hắn như vậy. “Ngươi nói thật đi ta sẽ bỏ qua cho, nếu nói dối thì—”
“A? Ngươi có cách gì khiến cho ta nói ra?” Nàng tò mò hỏi.
“Phòng giam của Hồn Thiên Bảo cùng hình cụ cũng không phải là để trưng bày.” Hắn lạnh lùng nói.
“Ngươi muốn dùng hình đối với ta?” Nàng không dám tin lui lại từng bước.
“Nếu ngươi nói thật, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, trong mắt bốc hỏa nói: “Được lắm, vậy ngươi nghe cho kỹ đây, bổn tiểu thư tên họ chính xác là Liễu Kỳ Nhi, mà ta tới nơi đây căn bản là không có mục đích gì, ngươi cũng không quên là ngươi gà mẹ mang ta tới đây đó chứ?”
“Nếu ta biết ngươi có võ công, ta sẽ không giống như vậy không chút đề phòng mà dẫn ngươi về đây. Còn nữa võ công của ngươi nếu cao như thế thì với độ cao đó sẽ không có gì phải sợ, ngươi còn dám nói ngươi không có gạt ta! Ngươi hãy thành thật khai ra, ngươi tiếp cận ta rốt cuộc là có mục đích gì?” Hắn nhớ lại ngày đó......‘Huyết Ảnh’? Ý nghĩ này chợt nảy ra trong đầu, hắn không dám tin giữ chặt lấy bả vai của nàng, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi là người của ‘Huyết Ảnh’?”
Bàn tay hắn cứng rắn, nàng giãy không ra đau đến nỗi hai mắt rưng rưng, ‘Huyết Ảnh’? Trí tưởng tượng của hắn cũng quá phong phú đi, nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của hắn, nàng thật sự là không chịu nổi nữa, giận dỗi rống to: “Ngươi nghĩ cái gì thì chính là cái đó, vậy ngươi đã vừa lòng chưa?”
Dứt lời, lập tức quay mặt đi không nhìn đến hắn nữa, hắn vốn đã định sẵn tội cho nàng, cho dù nàng có nói gì thì hắn nhất định cũng sẽ không tin vậy nàng còn nói được gì nữa chứ.
Hắn như bị sét đánh ngang tai, đột nhiên buông nàng ra không dám tin trợn mắt nhìn nàng, lẩm bẩm: “Ngươi thật sự là người của ‘Huyết Ảnh’?”
“Ta nói rồi không phải là ta! Nhưng chính là ngươi sẽ không tin đúng không? Cho nên ta cũng không muốn lãng phí thời gian giải thích với ngươi, ngươi muốn ta làm gì ta liền làm theo như thế.” Nàng không nhìn hắn, híp mắt nhìn những nhánh cây tươi tốt ngoài hành lang, hờ hững nói.
“Ngươi—ngươi.” Hắn đau xót hít sâu một hơi, mở miệng gào thét: “Người đâu?”
Hai gã thị vệ liền xuất hiện, cung kính nói: “Bảo chủ có gì căn dặn?”
“Đem nàng nhốt vào trong đại lao, không có lệnh của ta thì không ai được phép thả nàng!” Hắn xoay người mặt hướng vào phía trong thư phòng ra lệnh.
“Cái này.......” Hai gã thị vệ kinh ngạc liếc nhau một cái, lại nhìn bóng lưng cứng ngắc vì tức giận của bảo chủ, chần chừ không dám hành động, liên tiếp nhìn Mạc Tịch Thiên cùng Kỳ Nhi, nàng không phải là bảo chủ phu nhân trong mấy lời đồn đại gần đây sao.....
“Còn không nhanh hành động!” Hắn chắp tay sau lưng rống to.
“Dạ” thị vệ đi đến bên người Kỳ Nhi, lắp bắp muốn nói: “Kỳ Nhi tiểu thư, vậy......”
“Yên tâm, ta sẽ không làm khó các ngươi, ta không giống như ai kia không có phong độ như vậy. Ta đây liền đi theo các ngươi.” Nàng nhàn nhạt nói, thẳng lưng xoay người lại, sải bước đi theo hai gã thị vệ, từ đầu đến cuối cũng không có liếc Mạc Tịch Thiên một cái.
Mạc Tịch Thiên thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của nàng.
Vì cái gì trong lòng lại đau như vậy? Rốt cuộc hắn yêu là cái dạng nữ nhân gì? Đối với nàng hoàn toàn không biết gì, hắn có thể cứ như vậy mà yêu thương người đó sao? Lý trí cùng tình cảm lần lượt đấu tranh, hắn không biết, hắn không biết. Vào lúc này hắn thế nhưng lại mê muội rồi sao?
Bí mật mang theo tức giận cùng suy nghĩ khó khăn, hắn phẫn nộ đi vào thư phòng, dùng sức đóng sầm cửa. “Rầm” một tiếng! Gần như muốn đem cánh cửa vô tội kia phá hỏng.
Đồng thời cũng kinh động cả Hồn Thiên Bảo....
Trong phòng giam của Hồn Thiên Bảo, gió thổi lành lạnh.
Ở trong đại lao. Kỳ Nhi lấy ra tư liệu lấy được từ chỗ Nhan Chân Khanh, trầm tư.
Đó là một cuốn da dê được gấp thành bốn tầng, mở ra một tầng địa đồ, núi sông được tô vẽ lung linh bằng những ký hiệu đen đỏ, dưới góc trái viết chi chít chữ nhỏ, đây đúng là chữ viết đặc trưng của một dân tộc gần như bị diệt vong ở vùng núi hoang dã phía Bắc.
Nghe nói đó là một dân tộc vô cùng đặc biệt. Chẳng biết là từ đâu di cư đến vùng hoang dã phía Bắc, cự tuyệt không thân cận với các dân tộc khác, một mình ở tại vùng núi xa xôi, là một dân tộc tự phong bế chính mình. Mấy chục năm trước nghe nói dải đất mà bọn họ sinh sống xảy ra thiên tai nên từ đó về sau tộc người này không còn xuất hiện nữa, giống như toàn bộ người trong tộc đó đều biến mất trong cái đêm giông bão ấy. Không một ai biết bọn họ từ đâu đến và hiện giờ ở nơi đâu. Sau lại càng không nói đến có người sẽ biết được ngôn ngữ của bọn họ.
Nhưng Kỳ Nhi lại biết được chữ viết của bọn họ.Hơn nữa lại còn nói được viết được.
Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt cả. Tóm lại là do sư phụ nàng – Vân Hà sư thái dạy, năm nàng sáu tuổi sư thái liền dạy nàng nói, đọc, viết đến khi tám tuổi mới thôi dùng ngôn ngữ kỳ quái kia nói chuyện.
Kỳ Nhi cẩn thận nhìn kỹ những dòng chữ nhỏ kia rồi lại thở dài mấy cái, lông mày từ từ nhíu chặt.
Tại sao lại như vậy chứ? Nếu mặt trên viết là thật, nàng nên làm thế nào đây?
Suy nghĩ một lúc lâu, nàng quyết định trở về Vân Hà Sơn tìm sư phụ. Có một ít nghi vấn nàng phải quay về hỏi sư phụ mới được, chờ nàng xác nhận lại những điều viết trên cuốn da dê này, nàng mới có biện pháp giải quyết vấn đề về ‘Huyết Ảnh’.
Chẳng qua là—nàng bất đắc dĩ liếc nhìn xung quanh, âm u, vắng lặng không một bóng người, dễ dàng nhận thấy phòng giam này buôn bán cũng không tốt, hiện giờ chỉ giam mỗi mình nàng.
Bên trong phòng giam rộng rãi, do nằm dưới mặt đất nên bốn phía đều là tường đất phá cũng không thủng, song sắt cũng đều là sắt cứng, phía trên có một, hai cánh cửa sổ nhỏ mở ra, may mà nàng chọn ở chỗ có cửa sổ tuy hơi lạnh một chút nhưng lại đủ ánh sáng và không khí xua bớt đi mùi vị ẩm ướt nặng nề trong phòng giam, dựa theo tiêu chuẩn mà nói thì cũng không quá tệ. Chỉ có một lối ra vào kéo dài đến trên mặt đất nên thị vệ chỉ cần trông coi ở cửa vào liền không lo phạm nhân có thể trốn thoát, trừ ba bữa cơm được đem tới những thị vệ kia sẽ không bước vào đây nửa bước hại nàng có bao nhiêu chiêu thức như dụ dỗ, uy hiếp, lừa gạt..cũng không có đất dụng võ. Ai! Ngay cả thoát khỏi được nơi đây cũng là cả một vấn đề nha! Làm sao đi tìm sư phụ đây? Nàng nhọc công suy nghĩ.
Sự thật thì nàng cũng không có trách Mạc Tịch Thiên, khi đó nàng cũng quá kích động, quá quật cường không nên vì đánh cược mà không chịu giải thích rõ ràng cho hắn, hiện tại đã bình tĩnh nghĩ lại liền cảm thấy rất hối hận. Chỉ có điều—nàng không khỏi bật cười, nàng nên giải thích như thế nào với hắn đây? Nói rằng lúc đầu chỉ là nàng muốn có một người võ công cao cường ở bên cạnh rất nhiều sự việc sẽ không cần phải tự mình ra tay nên mới không để ý đến hậu quả đi theo hắn? Còn nữa khi ấy nàng thật sự quá nhàm chán không có việc gì làm mới tìm hắn vui đùa một chút? Đúng lúc nhìn hắn thuận mắt nên chọn hắn là vị hôn phu của mình? Hay là.......Ai nha! Nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích thôi, nàng dám lấy đầu ra đảm bảo lúc ấy nàng có nói thật đi chăng nữa hắn cũng sẽ không tin.
Nói đi nói lại thì hắn đối với nàng cũng không biết nhiều, không đủ tín nhiệm. Không biết thì nàng còn có thể tha thứ, dù sao thì có một vài người sau khi quen biết nàng một thời gian liền đối với nàng rất kỳ quái, đối với nàng kính nhi viễn chi*, thậm chí còn tránh né như tránh rắn rết. Nói ra cũng thấy kỳ lạ, theo lý thuyết thì dáng vẻ nàng xinh đẹp như vậy, tính tình vừa thông minh lại vừa hoạt bát có gì đáng sợ đâu? Điều này nàng nghĩ mãi cũng không ra nhưng nàng cũng không muốn Mạc đại ca đối xử với nàng cũng giống như những người khác, hắn không biết nàng cũng không để tâm, nhưng là không tín nhiệm—hừ! Điều này khiến cho nàng tức giận, nàng có điểm nào trông giống như gian tế, như người xấu chứ? Uổng công hảo cảm của nàng đối với hắn từ lúc tiến vào bảo cứ thế mà thăng hoa, có thể nói là cực kỳ hài lòng, còn tự mình liệt hắn vào vị trí thứ nhất trong danh sách tuyển phu, vị trí thứ nhất đó! Nhưng là trải qua lần này nàng cần phải suy nghĩ cho thật kỹ mới được.
* kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không thể thân thiết.
Nàng cất kỹ cuốn da dê, nằm xuống nghỉ ngơi. Phiến đá lộ ra vẻ âm u cùng lạnh lẽo vừa vặn cũng làm nguội đi suy nghĩ của nàng một chút. Ánh mắt nhìn thẳng lên cửa sổ nhỏ, hẹp phía trên, lờ mờ nhìn thấy bóng cỏ xanh cùng những cành cây nhọn như in trên bầu trời, hôm nay khí trời có vẻ tốt đi. Bỗng nhiên nàng thật sự, thật sự nhớ tới sư phụ, cha mẹ, Hương Nhi cùng các ca ca, không biết hiện giờ bọn họ đang làm gì? Có phải cũng nhớ đến nàng hay không? Bất giác nước mắt lại rơi xuống nơi mép tóc, nàng nhẹ nhàng lau đi, rốt cuộc gần đây nàng làm sao vậy chứ? Luôn muốn khóc.
“Kỳ Nhi? Kỳ Nhi, muội đang ngủ sao?”
Một giọng nói trầm trầm vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng giam.
Nàng nghe tiếng vội ngẩng đầu lên, khi thấy Mạc Tương Vân lập tức liền nhảy lên vui mừng kêu to: “A! Cuối cùng ngươi cũng đến thăm ta! Cảm động quá đi! A Vân, ngươi tới thả ta ra ngoài sao?”
Thấy nàng vui sướng như thế, mong muốn gặp hắn, Mạc Tương Vân xấu hổ nói: “Không phải, không có lệnh của đại ca ta cũng không dám thả người.” Sự thật là hắn nghe nói đại ca nhốt Kỳ Nhi vào trong đại lao, cực kỳ kinh ngạc nhưng lại thấy được tương lai tươi sáng. Hiện tại là hắn có lòng tốt muốn đến đây thăm dò tình hình, dĩ nhiên muốn nói là ‘vui sướng khi thấy người gặp họa’ hắn cũng không phản đối.
“Nha.” Nàng sụp hai vai, bĩu môi nói. “Vậy ngươi tới đây làm gì? Ăn no không có việc gì làm sao?”
“Kỳ Nhi, muội cần phải có lương tâm nha, ngươi có biết đại ca ra lệnh không cho bất kỳ ai đến thăm, ta chính là mạo hiểm bị đại ca mắng, lén lút xuống thăm ngươi đó!” Hắn nghe xong bất mãn kêu to.
“Hắn không cho phép bất kỳ ai đến thăm ta sao? Thì ra là như vậy, hừ! Hắn thật đúng là hẹp hòi.” Nàng bĩu môi, tức giận nói.
“Thật ra cũng không thể trách đại ca ta.” Hắn vì Mạc Tịch Thiên mà giải thích. “Ai bảo muội tự nhận mình là gian tế chứ, mấy ngày trước bà nội lại quay về phương Nam, hiện giờ không có ai cứu được muội. Còn nữa, muội cũng không biết mấy ngày nay mọi người trong bảo cũng cảm thấy không tốt, từ sau khi đại ca đem muội nhốt lại, tính tình càng trở nên tệ hại rồi! Xem ra huynh ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho muội đâu.” Hắn rất có thâm ý nói.
“Hừ, đáng đời, cho hắn tức chết đi!” Nàng xem thường nói.
Nàng chợt nghĩ đến điều gì đó, nheo mắt lại nhìn Mạc Tương Vân. Thấy vậy toàn thân hắn bỗng run lên, hắn miễn cưỡng nhếch môi, không tự nhiên nói: “Ngươi nhìn ta như vậy—có ý gì?”
Nàng nở nụ cười tà ác. “Ta nghĩ—ngươi thật sự sẽ không có lòng tốt như thế tới thăm ta đi? Song ngươi không nói ta cũng đoán được mục đích của ngươi.”
“Mục đích gì?”
“Trong lòng hai chúng ta biết là được rồi, ngươi trước tiên giúp ta tìm Nhan Chân Khanh đi.” Nàng sâu sa, bí hiểm nói.
“Để làm gì?” Hắn nghi ngờ hỏi. Nhan Chân Khanh? Không phải là cái quái nhân hàng năm vẫn tới Hồn Thiên Bảo ăn cơm miễn phí sao? Kỳ Nhi sao có thể quen hắn được? Chỉ có điều quái nhân cùng quái nhân ở chung cũng không có gì lạ cả.
“Tiện thể nhắn cho hắn.” Nàng thở dài, liếc thấy tia hoài nghi hiện lên trong mắt hắn không vui nói: “Ngươi có giúp hay không? Hay ngươi cũng nghĩ ta là gian tế?”
“Ta tin muội không phải như thế.” Hắn chân thành nói. Mặc dù hành vi của nàng rất khác so với những cô nương bình thường, mấy ngày ở chung cũng khiến cho hắn kinh sợ nhưng hắn tuyệt đối chắc chắn nàng không phải là người như vậy. Ít nhất cũng không tàn bạo như người của ‘Huyết Ảnh’. Nhưng nếu nàng còn muốn rời đi thì đương nhiên hắn cũng vui vẻ giúp đỡ, đây không phải là mục đích chuyến đi này của hắn sao?
Thừa lúc đại ca còn đang giận liền giúp nàng trốn thoát, từ nay về sau sẽ có thể nói lời vĩnh biệt đối với nàng, vĩnh viễn không gặp lại. Sau đó tìm giúp đại ca một hiền thê, thế là mọi việc đều êm đẹp. Xem ra những tính toán của hắn đều bị Kỳ Nhi nhìn thấu, Kỳ Nhi thông minh đến đáng sợ, có thể nhìn thấu tâm tư của hắn....Mạc Tương Vân nghĩ đến điều này trong lòng không khỏi run sợ, hy vọng là hắn không chọc tới nàng.
Thấy Mạc Tương Vân tín nhiệm mình, nàng cực kỳ cảm động. Xem đi, ngay cả người luôn coi nàng như rắn rết, hận không thể nhanh chóng tiễn nàng đi khỏi cũng không tin nàng là gian tế, còn tên Mạc Tịch Thiên ngu ngốc kia lại tin nàng thật sự do ‘Huyết Ảnh’ phái đến, nghĩ đến đây nàng không nhịn được thở dài, oán thán nha! “Được rồi, ngươi đi nói với hắn tình cảnh hiện tại của ta, bảo hắn đi tìm Giang Ngư nhà ta thông báo cho huynh ấy biết.”
Hiện giờ cũng chỉ có mỗi Giang Ngư mới có biện pháp mang nàng ra khỏi đây. Nàng cười khổ.
“Kỳ Nhi bị đại ca ngươi nhốt vào đại lao sao? Tại sao lại như vậy, ta đi tìm đại ca ngươi hỏi cho rõ ràng.” Nhan Chân Khanh nghe xong tin tức mà Mạc Tương Vân mang đến liền kinh ngạc kêu to, xoay người muốn đi tìm Mạc Tịch Thiên nói lý.
Mạc Tương Vân ngăn hắn lại, nói: “Vô ích thôi, ta không biết đã cùng đại ca tranh luận mấy lần đều không được, huynh ấy là người không dễ dàng bị thuyết phục đâu.”
Đây là lần đầu tiên Mạc Tương Vân thấy được khuôn mặt thật của Nhan Chân Khanh, hắn luôn không dùng dáng vẻ thật sự của mình gặp người toàn đeo lên một cái mặt nạ quỷ để dọa người, nhiều năm qua vẫn chưa thấy hắn tháo ra nhưng đây là lần đầu tiên trên mặt hắn không có bất kỳ vật gì, hắn còn tưởng tên đó nhất định có dáng vẻ rất kinh khủng nên mới dùng mặt nạ, không ngờ dáng vẻ của tên đó thật sự rất vừa mắt, cho dù trên mặt có một vết sẹo dài cũng không có vẻ gì đáng sợ cả, trái lại còn rất ra dáng nam nhân, không hiểu tại sao lúc trước hắn cứ phải che dấu chứ?
Nhan Chân Khanh đương nhiên biết tính của Mạc Tịch Thiên, quá mức kiên cường, chỉ cần hắn không muốn thì bất cứ ai nói đến phá miệng cũng không đáp ứng. Hắn chán nản ngồi lại trên ghế, đập bàn. “Chẳng lẽ hắn thật sự tin Kỳ Nhi sẽ làm điều gì tổn hại đến Hồn Thiên Bảo, thậm chí còn cho rằng nàng là người của ‘Huyết Ảnh’ sao?”
“Ta nghĩ là không phải, huynh ấy có thể là đang giận dỗi với Kỳ Nhi.” Mạc Tương Vân không cho là đúng nói.
“Giận dỗi? Cẩn thận dọa người chạy mất đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.” Nhan Chân Khanh ‘hừ’ một tiếng nói.
Mạc Tương Vân ngồi ở trước mặt hắn, hơi nhếch môi, ánh mắt mang chút đùa dai, nhàn nhạt nói: “Sắp rồi....Ta vừa mới đi gặp Kỳ Nhi, nàng bảo ta nói cho ngươi biết, nói gì mà đi tìm Giang Ngư nhà nàng. Ta nghĩ là nàng muốn tiếp viện phải không?”
“Nàng bảo ta đi tìm Giang Ngư sao?” Nghĩ đến tiểu tử Giang Ngư kia, hắn không khỏi nhíu mày, hắn cũng không thích giao tiếp cùng tên đó, có một món nợ còn chưa tính toán cùng tên đó đâu!
“Tên Giang Ngư kia rốt cuộc là ai vậy?” Mạc Tương Vân hiếu kỳ hỏi.
Hắn liếc xéo Mạc Tương Vân một cái. “Ngươi có biết tổ chức ‘Thủy Ngân’ không?”
“‘Thủy Ngân’ ? Ta tất nhiên là biết.”
“Hắn chính là tên đã giúp ‘Thủy Ngân’ nổi danh giang hồ – Giang Ngư đó.”
“Ngươi nói là Giang Ngư đó sao?” Hắn không dám tin, Giang Ngư trong vòng ba năm ngắn ngủi đã đưa ‘Thủy Ngân’ từ một tổ chức vô danh cho đến bây giờ liền nổi danh giang hồ như một kỳ tích, trong đó phải sử dụng biết bao nhiêu trí tuệ cùng gian khổ, Giang Ngư người này rốt cuộc là nhân vật như thế nào, ngay đến đại ca rất ít khi khen ngợi ai cũng từng khen hắn là một nhân vật khó lường, thật không dám tin làm sao Kỳ Nhi lại biết hắn chứ?
“Không sai, chính là nhân vật khó có thể nắm bắt, gian xảo – Giang Ngư. Hơn nữa Kỳ đại tiểu thư không phải chỉ là biết hắn mà còn vô cùng thân thiết với hắn đó!” Nhất là khi cấu kết cùng nhau làm chuyện xấu, vô cùng ăn ý, khiến cho người ta không khỏi bội phục.
“Đúng rồi, ngươi không sợ Kỳ Nhi mà trốn thoát thì đại ca ngươi sẽ tới tìm ngươi tính sổ sao? Hiện tại ta thật sự nghi ngờ, ngươi tại sao lại muốn giúp Kỳ Nhi? Đó không phải là đang chống đối đai ca ngươi sao?” Hắn nheo mắt cẩn thận quan sát.
Mạc Tương Vân đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, tùy tiện phất tay, buồn cười nói: “Hắc! Ta cũng không phải để cho Kỳ Nhi trốn thoát mà là người khác, không liên quan đến ta. Hơn nữa ta còn nghiêng về phía Kỳ Nhi, đấy chính là suy nghĩ cho tương lai của ta, ta thà bị đại ca mắng cũng không muốn đắc tội với Kỳ Nhi.” Nhưng là, hiện tại quan trọng nhất vẫn là giúp nàng trốn thoát.
“Chậc, không ngờ ngươi lại xảo trá đến vậy!” Hắn trừng mắt nhìn, sau đó giả vờ thở dài, nói: “Ai, nói đến đại ca ngươi, ta thật sự cảm thấy tiếc thương cho hắn.” Dựa theo quan sát nhiều năm của hắn, trên cơ bản Mạc Tịch Thiên thuộc loại trong nóng ngoài lạnh, là một nam nhân cô độc, không yêu thì thôi đã yêu thì kinh người, thế nhưng không ngờ hắn lại yêu thương Kỳ Nhi gian xảo, kỳ quái....Ai, đều là nam nhân, bảo hắn sao có thể không đồng cảm với Mạc Tịch Thiên chứ....
“Ừ, cũng đồng cảm.” Mạc Tương Vân dùng sức gật đầu. Song hắn tin thời gian sẽ phai nhạt tất cả, chờ đại ca dần dần quên nàng thì nhất định hắn sẽ tìm một cô nương xinh đẹp, dịu dàng giới thiệu cho đại ca, xoa dịu đi vết thương trong lòng đại ca. Ừ, thật sự là càng nghĩ càng cảm thấy hoàn mỹ nha! Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không nhịn được ha hả cười. (Hãy đợi đấy! Haha)
Hắn điên rồi!
Nhan Chân Khanh thấy Mạc Tương Vân không biết là đang suy nghĩ điều gì cứ ngây ngây ngô ngô cười mãi, hắn không tiếng động liền cách xa tên đó, chỉ sợ sẽ bị lây bệnh điên. (Sax! Lây bệnh điên ư!!!!!!!!)
Thưởng thức cảnh sắc bên ngoài cửa sổ nhỏ, thỉnh thoảng lại có một chiếc lá khô nhẹ bay vào, dụ dỗ một con tiểu thiên ngưu* xinh đẹp ngày hôm qua không cẩn thận bay vào, nó có râu rất dài, vỏ ngoài xanh đen sáng bóng, quả thật khiến cho người ta nhìn thấy liền yêu thích không muốn buông tay....Đương nhiên điều này chỉ đúng đối với Kỳ Nhi mà thôi, các cô nương bình thường nhìn thấy những con côn trùng như vậy hét chói tai còn không kịp sao còn dám động một cái chứ! Cho nên hiện tại Kỳ Nhi đang chêu trọc nó đến vô cùng vui vẻ, dáng vẻ thật sự rất quái dị.
* Thiên Ngưu hay còn gọi là bọ cánh cứng là một loại côn trùng có râu rất dài thường vượt quá chiều dài của cơ thể, có khoảng 20.000 loài trên khắp thế giới. Là một loại côn trùng gây hại.
Chỉ thấy nó giống như không chịu nổi sự quấy rầy của Kỳ Nhi tiểu thư, đột nhiên vỗ cánh, dùng sức bay về phía song sắt sau đó liền ôm chặt lấy, động tác này khiến nàng vui vẻ cười lớn, đứng dậy đi về phía tiểu thiên ngưu, lắc lắc cỏ khô trong tay, khó có được một bạn nhỏ để chơi đùa như vậy, nàng không muốn dễ dàng buông tha cho con tiểu thiên ngưu kia khi đã xông lầm vào cấm địa....
Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng đã mệt mỏi mà con thiên ngưu kia cũng dang hết cánh ra nằm như chết cứng trên mặt đất, vốn chân đang cường tráng, bóng loáng giờ chỉ có thể hơi rung rung chứng tỏ vẫn còn hơi thở chưa bị Kỳ Nhi đùa chết. Kỳ Nhi thấy nó đã cố hết sức vui đùa cùng mình cả một buổi sáng liền nhặt nó lên, liếc mắt nhìn về phía cửa sổ nhỏ trên cao, hơi vận khí, hai chân liền rời khỏi mặt đất bay lên đem nó bình an đưa ra bên ngoài cửa sổ, thấy nó vội vàng bay đi, khóe miệng hơi nhếch lên, chợt nghĩ đến không biết nhóm côn trùng mà nàng nuôi có lớn lên chút nào không? Đã mấy ngày rồi chưa trở về Ngọc Trúc Hiên, nàng rốt cuộc bị nhốt bao ngày rồi? Bốn ngày? Năm ngày? Cái tên Mạc Tịch Thiên đáng ghét ấy cũng không có đến thăm nàng một lần, xem ra là hắn không định thả người, cũng không có bất kỳ tin tức gì, cho dù muốn chém đầu cũng nên thông báo cho nàng một tiếng chứ, nàng không kiên nhẫn suy nghĩ.
Lẽ ra, Giang Ngư nhận được tin thì cũng nên báo lại chứ, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng hắn, hiệu suất làm việc đúng là càng ngày càng kém, cứ tiếp tục như vậy còn có thể chống đỡ được ‘Thủy Ngân’ sao? Hắn đến đây nhất định phải nói với hắn mới
được! Nàng dùng gót chân đá vào phiến đá để trút giận, nàng càng ngày càng mất kiên nhẫn, nóng lòng muốn vạch trần bí mật của ‘Huyết Ảnh’, đồng thời cũng ‘hỏi thăm’ tên Mạc Tịch Thiên kia, nhẫn tâm bắt giam nàng nhiều ngày như thế cũng không có đến nhìn nàng một cái, mặc kệ nàng sống hay chết! Nàng càng dùng sức đá một cái vào phiến đá, vươn tay chụp lấy một chiếc lá khô xé nát ra để trút giận!
“Hừ! Từ nay về sau ta và ngươi xem như đối nghịch!” Đồng thời trong danh sách tuyển phu của nàng cũng sẽ không còn ba chữ ‘Mạc Tịch Thiên’ nữa. Nàng căm giận nghĩ.
“Chậc chậc! Thật khủng bố, ai xui xẻo lại đi đối nghịch với muội thế? Ta chia buồn với hắn nha.” Một bóng người chậm rãi đi vào, đắc ý cười nói.
“Giang Ngư! Huynh cuối cùng cũng đã đến, ta còn tưởng rằng huynh chết trên đường đi rồi chứ!” Kỳ Nhi vui mừng nhìn hắn sau lại không vui nói. (Muội độc miệng quá đó!)
Chỉ thấy hắn vẫn dùng bộ dạng gã sai vặt như lần trước, chỉ có điều lần này rất biết ý mà tháo mặt nạ ra, có chút phóng khoáng lộ vẻ bất cần. Nghe thấy lời lẽ khiêu khích của Kỳ Nhi cũng chỉ cười cười, sau đó giả vờ oán hận nói: “Này! Đại tiểu thư. Muội cho rằng Hồn Thiên Bảo có thể ra vào tự do hay sao? Ta phải hao tổn tâm trí, liều mạng tới cứu muội đó! Sao muội có thể nguyền rủa ta chết sớm chứ? Sớm biết sẽ được báo đáp như vậy, ta liền dứt khoát ở lại chỗ của Mộng Nhi nghe nàng dịu dàng, ôn nhu nói chuyện không phải sẽ thoải mái hớn sao?” Hắn cười, đối với cách nói chuyện như vậy của nàng đã sớm quen rồi, hiền dịu mới không phải là Kỳ Nhi mà hắn quen biết.
“Huynh còn dám nhắc đến Mộng Nhi của huynh sao? Nếu không phải do huynh làm trái với lời thề coi trọng cô nương đó thì ta hôm nay phải ở đây sao?” Nói đến chuyện này đến tận bây giờ nàng vẫn chưa hết giận dỗi.
“Chuyện này có liên quan đến ta với nàng ấy sao?” Hắn nhàn nhạt nói, lấy ra chìa khóa mở khóa sắt, kéo xích đẩy ra cửa sắt, cười nói: “Có thể ra ngoài rồi.”
“Hừ! Đương nhiên có liên quan đến các ngươi!” Nàng hất đầu nói.
“A? Như thế nào?” Hắn có chút ngạc nhiên, nàng ở lại Hồn Thiên Bảo lại có liên quan đến hắn cùng Mộng Nhi?
Nàng ra khỏi phòng giam, nhìn vào đôi mắt đầy mong chờ của hắn lạnh lùng cười, sau đó dùng ngón tay ra sức chỉ chỉ vào ngực hắn, gằn từng chữ: “Ta, không, tố, cáo, huynh!”
Không quan tâm đến phản ứng của hắn, ngẩng cao đầu, ung dung bước lên bậc thang trong đại lao. Dù sao cũng không thể nói cho hắn biết nàng vì truy phu mà đến nha! Tới tận hôm nay phu cũng không truy được lại còn bị bắt giam trong đại lao dưới lòng đất, thật sự là quá mất mặt đi.
“Này, chờ một chút, đừng đi nhanh như vậy chứ, muội muốn đi ra ngoài bố cáo thiên hạ là mình vượt ngục à?”
Kỳ Nhi nghe vậy, mặt liền biến sắc, không cam tâm quay lại trở về bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm hắn.
“Được rồi, đừng có trợn mắt nữa, còn tiếp tục trợn nữa cẩn thận không lọt tròng đấy, xem ra không cần ta ra tay cũng sẽ không có ai nhận ra đại mỹ nữ - Kỳ Nhi tiểu thư nha.” Hắn thừa dịp nhéo nhẹ một cái lên gò má trắng nõn của nàng, cười nói, Kỳ Nhi cũng không chịu yếu thế, vung tay hướng về phía bắp đùi của hắn dùng sức véo một cái—tiếng kêu thảm thiết liền vang lên. “Oái, oái—gãy xương rồi, nhẹ một chút—”
“Hừ! Đừng nói nhảm nữa, còn không mau hành động.” Nàng buông tay, chống eo nói.
Hắn không thể làm gì hơn là xoa bóp bắp đùi đau nhức, chắc chắn là bầm tím rồi! Nhanh chóng lấy ra vài cái bình, lọ linh tinh, hướng về khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Nhi bắt đầu động tay.
Không đến một lúc, vốn là dung nhan xinh đẹp dưới bàn tay khéo léo của Giang Ngư liền biến thành một khuôn mặt khác, là một khuôn mặt bình thường gặp một lần quên ngay. Hắn lấy ra một tấm gương nhỏ cho nàng quan sát diện mạo của bản thân, Kỳ Nhi cực kỳ hài lòng gật đầu một cái. “Ừm, kỹ thuật của huynh càng ngày càng siêu nha.”
“Đây, thay bộ quần áo này đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.” Hắn đưa cho nàng một bộ quần áo của gã sai vặt, cất những bình thuốc dịch dung đi, thúc dục.
“Xoay người lại, đếm đến 20.” Nàng nhận lấy y phục, ra lệnh.
“Cho xin đi, cũng không phải chưa từng thấy qua muội thay y phục, sao phải phiền phức như thế chứ?”
“Xoay—người—lại!” Nàng kiên nhẫn nói.
Không làm gì được, hắn nghe lời xoay người lại, miệng vẫn không ngừng oán giận: “Muội tới đây ở một thời gian rồi mà tính cách vẫn chẳng thay đổi chút nào, nhưng lại học được không ít phép tắc a....”
“Hắc! Bổn cô nương còn muốn xuất giá đó, huynh lại tự động buông tha một mỹ nữ như ta, ta không buôn bán lỗ vốn đâu, sao lại để cho huynh chiếm tiện nghi chứ! Huynh muốn nhìn thì đi nhìn Mộng Nhi của huynh ấy.” Nàng ở phía sau hắn, vừa nhanh chóng thay y phục vừa nói chuyện với hắn.
“Ừ, nói cũng đúng, dù sao muội cũng không có cái gì tốt để nhìn, đã nhìn nhiều năm như thế cũng không khơi dậy được hứng thú của ta, vẫn là Mộng Nhi tốt hơn....” Hai tay hắn khoanh trước ngực, gật gù tỏ vẻ đồng ý. Bỗng nhiên một bên tai bị Kỳ Nhi ở phía sau nhấc lên, đau đến chảy nước mắt. Sao nàng thay y phục nhanh vậy?
“Huynh nói ta không có gì tốt để nhìn ý muốn nói dáng người của ta không đẹp phải không?”
Dưới giọng điệu nguy hiểm của Kỳ Nhi hắn sao dám nói đúng, không thể làm gì khác hơn là chịu đau, cười nói: “Muội hiểu lầm rồi, muội là thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân, dáng người tuyệt đối là hoàn mỹ, trên cả hoàn mỹ, trên cả hoàn mỹ.....”
Nàng buông tai hắn ra, vừa buồn cười vừa tà ác nói: “Quên đi, chút chuyện nhỏ đó ta cũng không có so đo với huynh....”
Hắn nhăn mặt vuốt bên tai đã mất đi cảm giác, cười khổ nói: “Đa tạ.”
“Không cần cám ơn.” Nàng phất tay một cái, lại nói: “Hôm nào đó nếu ta gặp được Mộng Nhi của huynh, ta sẽ nhớ nói cho nàng biết, huynh đã từng khen dáng người tuyệt mỹ của ta.” Nàng xoay một vòng, giả vờ như rất hài lòng với dáng người của mình.
“Trời ạ, muội muốn hại chết ta à.” Hắn ai oán kêu to. Hắn luôn tin khi nữ nhân ghen là rất đáng sợ. Nếu như Kỳ Nhi thật sự nói những lời đó với Mộng Nhi thì cuộc sống sau này của hắn chắc chắn sẽ không dễ chịu rồi.
Kỳ Nhi nghe thấy hắn kêu lớn như vậy, nhảy dựng lên, vội vàng che đi miệng rộng của hắn, khẩn trương nhìn quanh đại lao một cái, thấp giọng trách mắng: “Đừng có kêu to như vậy chứ, huynh muốn cho người khác biết huynh ở đây sao?”
“Vậy muội.....” Hắn ủy khuất nhìn nàng, ý nói nếu ngươi không buông tha ta, ta sẽ khiến cho đại gia không sống tốt được.
“Đùa với huynh thôi!” Nàng buồn cười nói, nàng phát hiện chỉ cần có chuyện liên quan đến Mộng Nhi, muốn khống chế Giang Ngư thật sự là quá đơn giản.
“Đi thôi, ta cũng không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa.”
Vì thế, hai người nghênh ngang ra khỏi đại lao, thị vệ trông coi đại lao đã sớm bị Giang Ngư đánh ngất ở bên ngoài cửa, hai người hợp lực khiêng những thị vệ bị hôn mê kia vào trong phòng giam, xem ra phải chờ đến khi thay ca thì mới phát hiện được, đến lúc đó, hắn và Kỳ Nhi đã không còn thấy bóng dáng, không biết đang ung dung tự tại ở đâu nữa! Người của Hồn Thiên Bảo nếu muốn tìm được bọn họ, vậy phải mất khá lâu đấy!
Ở trong phòng nghị sự, các quản sự cấp cao ở khắp nơi đều đến đông đủ, có bảy đại quản sự ở phương Bắc, ba vị quản sự ở phương Nam cùng với Mạc Tịch Thiên.
Không khí nghiêm túc trong đại sảnh khiến cho người ta gần như là hít thở không thông.
Không có biện pháp, đề tài thảo luận lần này làm cho người ta đau đầu nhức óc - là bàn về tổ chức sát thủ ‘Huyết Ảnh’.
Không ai biết nó đến từ đâu, mục đích cùng mục tiêu lần này của chúng sao lại hướng về Hồn Thiên Bảo, trước mắt Hồn Thiên Bảo đã có ba phân đà bị ‘Huyết Ảnh’ tập kích, thương vong rất nhiều. Khiến cho các huynh đệ bên trong bảo vừa đau lòng vừa căm giận, hận không thể đem ‘Huyết Ảnh’ nghiền xương thành tro bụi, vì những huynh đệ của mình báo thù rửa hận! Chẳng qua là cho tới bây giờ, tuy đã phái hết tinh anh nhưng vẫn không thể tra được tung tích hang ổ của kẻ địch, sao không khiến người ta tức giận được chứ.
“Bảo chủ, tiểu nha đầu bị giam ở đại lao kia, thật sự là gian tế do ‘Huyết Ảnh’ phái tới sao?” Bá Thiên là người đầu tiên thiếu kiên nhẫn hỏi ra miệng, cũng là nghi vấn của các vị quản sự khác.
Bá Thiên hắn mặc dù chưa được gặp vị tiểu cô nương Kỳ Nhi kia nhưng hắn cũng không mấy tin tưởng vào lời đồn trong bảo, bảo chủ phu nhân tương lai sao? Còn không phải là bị giam vào đại lao! Hắn bĩu môi khinh thường, một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi sao có bản lĩnh mị nhân chứ? Để cho đại gia khi nhắc đến nàng đều là một bộ dạng nơm nớp lo sợ chứ?
Tất cả mọi người ở đây đều chọn cách thông minh là duy trì trầm lặng.
Mạc Tịch Thiên nhìn lướt qua mọi người một cái, cuối cùng ánh mắt liền dừng lại trên người Bá Thiên, nhàn nhạt nói: “Chưa xác định.”
“Bảo chủ, xin cho thuộc hạ nói một câu.” Đại tổng quản tiến lên cung kính nói.
“Đại tổng quản, xin mới nói.”
“Bẩm bảo chủ, thuộc hạ cũng cho rằng Kỳ Nhi tiểu thư mặc dù có chút kỳ quái, nhưng tuyệt đối là một cô nương tốt, nên không thể làm ra những chuyện gây tổn hại cho Hồn Thiên Bảo.” Đại tổng quản toát mồ hôi lạnh vì Kỳ Nhi mà giải thích. Mấy ngày nay lão thân là tổng quản bên trong bảo cũng thường tiếp xúc với Kỳ Nhi – tiểu cô nương xinh đẹp, hoạt bát này, trong lòng đã sớm nhận định nàng không sớm thì muộn nhất định sẽ trở thành chủ mẫu của Hồn Thiên Bảo, bảo chủ phu nhân tương lai, lần này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, lão không tin một tiểu cô nương đáng yêu như thế sẽ có bất cứ liên hệ gì với ‘Huyết Ảnh’ tàn bạo.
“Còn có thuộc hạ trong lúc dưỡng thương ở bảo cũng đã vài lần gặp qua Kỳ Nhi tiểu thư, ta cho rằng Kỳ Nhi tiểu thư không có gây hại gì cho Hồn Thiên Bảo, nếu không có bằng chứng chứng minh nàng là gian tế, bảo chủ lại tùy tiện nhốt nàng vào trong đại lao dường như là không ổn cho lắm.” Trần Đường chủ cũng nói.
“Đúng đó, đại ca, đệ cũng cho rằng Kỳ Nhi không có quan hệ gì với ‘Huyết Ảnh’ đâu.” Mạc Tương Vân rất chính nghĩa mà phụ họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.