Ngay lúc đó trong số quần hùng có thêm mười người ngã xuống, trong đó có hai người bị Vô úy tử đạp chết, còn lại đều được quần hùng cứu thoát đưa vào nội sảnh cứu sống.
Thanh trường kiếm Vu Phong vừa ném đi phát ra những đốm sáng xanh lè quái dị vô cùng.
Thì ra Tiểu Lạc tinh mắt thấy lưỡi kiếm của sư phụ phát ra luồng sáng xanh lè quái dị, vội lên tiếng nhắc nhở, vì vậy Vu Phong mới may mắn không bị trúng độc.
Vu Phong biết toàn thân bọn Vô úy tử có độc nên không dám đến gần bọn chúng, chỉ dám dùng song chưởng đẩy ra bức bách không cho bọn chung xáp lại gần.
Cách này nhất thời có thể ngăn được bọn Vô úy tử, song không thể cầm cự lâu được, bởi vì cách đánh này cực kỳ hao tổn công lực.
Tiểu Lạc thấy vậy vội quăng đại đao cho sư phụ, miệng hô lớn:
- Sư phụ hãy tiếp nhận.
Vu Phong nhẹ nhàng xoay người vươn tay chụp đại đao dùng chiêu "Hoành Vân Đoạn Phong" chém đứt chân trái của gã Vô úy tử.
Gã Vô úy tử chỉ còn lại một chân, nghiêng người chúi đầu về phía Vu Phong.
Phập!
Vu Phong lại hoành đao chặt đứt đầu gã Vô úy tử nọ. Gã Vô úy tử tuy bị đứt đầu song thân hình vẫn lao về phía Vu Phong.
Một tiêu sư trong Long Hổ tiêu cục đứng cạnh Vu Phong vội tung chân phóng ra một cước.
Binh!
Thân hình gã Vô úy tử bị trúng một cước lập tức ngã ngửa ra sau.
Đại đao trong tay Vu Phong lại phát ra đốm sáng xanh kỳ quái, lão đành phải vứt bỏ đại đao.
Hầu như cùng lúc vị tiêu sư đã đá trúng tên Vô úy tử một cước rú lên một tiếng thảm thiết đoạn ngã vật xuống đất. Chân của tiêu sư sưng to gấp đôi chân người thường rồi toàn thân cũng phồng lên.
Ống quần rách ra để lộ một bàn chân xanh lè rồi dần dần cả thân người bị nứt ra.
Huyết dịch từ trong thể nội chảy ra cũng trở nên xanh lè. Hiển nhiên là tiêu sư đã trúng phải chất kịch độc trong người của gã Vô úy tử, nên mới chết thê thảm, nhìn hiện trạng này thừa biết bọn Vô úy tử đáng sợ đến bậc nào.
Trong luồng chưởng phong của bọn Vô úy tử phát ra có hàm chứa chức độc khí, cho dù người có công lực cao cũng khó mà đương cự nổi Cho nên chỉ trừ mỗi Vu Phong, còn các cao thủ võ lâm khác nếu không bị chết vì giao chiến thì cũng bị trúng độc mà mất mạng.
Những người được cứu thoát vào trong đại sảnh do không có thuốc giải nên cũng bị chất độc phát tác mà bị vong mạng.
May mà Thần Long bang chỉ cho mười tên Vô úy tử xuất trận mà thôi, nếu không thì quần hùng khó mà tránh khỏi đại bại.
Tiểu Lạc đã nghĩ ra cách đối phó với bọn Vô úy tử liền cao giọng hét lớn:
- Sư phụ mau chặt đứt hai chân Vô úy tử để bọn chúng không còn đi lại được.
Vu Phong cũng đã nghĩ ra cách đó song trong tay không có binh khí đành phải nghiến răng chịu trận.
Tiểu Lạc lại đi kiếm một thanh đại đao ném cho Vu Phong.
Quần hùng cũng lăm lăm binh khí lao vào giao chiến.
Vu Phong có đao trong tay tựa như hổ mọc thêm cánh, vũ lộng đại đao, trong nháy mắt đã chém đứt bốn chân của hai tên Vô úy tử.
Quả nhiên hai gã Vô úy tử tuy vẫn nhe nanh vuốt song mất đôi chân nên không sao di động được.
Vu Phong lại ném thanh đao bị nhiễm độc lấy một cây khác.
Quần hùng tuy bị tổn hại thêm bốn người, song đổi lại mười tên Vô úy tử đều bị tiêu diệt hết.
Trận chiến này hiển nhiên là quần hùng bị thiệt mạng không ít.
Thần Long bang chỉ mới dùng mười gã hoạt tử nhân Vô úy tử mà đã cướp đi ba mươi mốt sinh mạng của quần hùng.
Mà Thần Long bang ngoài hơn một trăm thủ hạ của Tử Long đàn, lại còn thêm năm mươi sát thủ tinh nhuệ trong hắc y đội do Mã đàn chủ xuất lĩnh đi phía sau yểm trợ.
Ngô Kiện Bang cười ha hả:
- Thế nào, các ngươi đã nếm mùi lợi hại của Thần Long bang đủ chưa, nếu còn không chịu qui thuận thì các ngươi tất sẽ trở thành quỷ đói nơi âm tào địa phủ đó.
Vu Phong tức khí mở miệng chửi mắng:
- Lũ cẩu tặc thối tha.
Không ngờ Vu Phong vừa mới mở miệng ra đã bị độc khí trong tạng phủ phát tác khó chịu không sao tưởng nổi, vội ngậm miệng vận công trừ độc.
Tiểu Lạc không bị trúng độc vội tiếp lời sư phụ:
- Mi là cái thứ gì mà dám lên giọng phách lối ngông cuồng thái quá vậy? Đừng có vội đắc ý. Hừ!
Tiêu Dật cũng lên tiếng:
- Chúng ta đâu thèm đi vô âm tào địa phủ, người tốt như chúng ta phải lên thiên đường mới đúng, âm ty địa ngục chỉ dành sẵn cho bọn mi từ lâu rồi. Ta chỉ sợ bọn mi lại nói với Diêm vương là bọn ta chiếm chỗ của bọn mi, lúc đó thì bọn ta ngượng lắm. Hì hì...
Ngô Kiện Bang tức giận đáp:
- Hừ, bọn ngươi chết đến nơi rồi mà cũng còn cứng miệng nữa, ta khuyên các ngươi thức thời qui thuận thì hơn.
Tiểu Lạc cười bảo:
- Ta xem cái miệng ngươi cũng hay hay đó chớ.
Tiêu Dật cau mày bảo:
- Ta xem cái miệng y đâu khác chi mõm heo, vậy mà ngươi nói là hay. Hứ! Hay cái đầu ngươi đó.
Ngô Kiện Bang nghe vậy giận tím mặt, nộ khí quát lớn:
- Xú tiểu tử hãy nạp mạng!
Đoạn lão hung hăn lao về phía Tiểu Lạc.
Long Tam phi thân đến chặn đường nhằm vào giữa ngực Ngô Kiện Bang tống ra một chưởng, đoạn cao giọng hét lớn:
- Lại đây, ta với ngươi nhiệt náo một phen.
Ngô Kiện Bang cũng huy động song chưởng nghênh tiếp:
- Lẽ nào ta lại sợ mi sao?
Chỉ nghe "Bùng!" một tiếng.
Cường phong bốc lên ào ạt, cát bụi bay mù mịt.
Ngô Kiện Bang lảo đảo thoái lui ba bước, hai mắt đỏ ngầu nhìn Long tổng tiêu đầu căm tức.
Long Tam cũng loạng choạng thoái lui ba bước.
Quả là kình địch gặp nhau, kẻ tám lạng người nửa cân, kỳ phùng địch thủ.
Long Tam gầm lên một tiếng, đoạn xông tới, uy thế cực kỳ mãnh liệt.
Ngô Kiện Bang cũng thét lên một tiếng dữ dội, lao tới tiếp chiến.
Lúc này thuộc hạ của Tử Long đàn cũng tiến tới giao chiến quần hùng vô cùng ác liệt.
Chỉ nghe...
Keng! Keng...
Bùng!
Bịch!
- Úy da, chết rồi!
- Á...
Tiếng binh khí chạm nhau, tiếng la hét, rồi lại có tiếng kêu rên thảm thiết hòa lẫn vào nhau làm náo động cả một vùng, phá tan bầu khí lặng yên tĩnh mịch của đêm khuya thanh vắng.
Người của Thần Long bang tuy đông, song võ công của quần hùng cao diệu, hai bên nhất thời vẫn ở thế cân bằng.
Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân Vu Phong do hít phải độc khí trong luồng chưởng phong do bọn Vô úy tử phát ra, nên đành phải vận công trừ độc. Tiểu Lạc cùng Tiểu Thiên Sứ hộ vệ hai bên, còn Tiêu Dật và nhị vị Lê gia tiểu thư đang giao chiến ác liệt với bang chúng của Thần Long bang.
Tiêu Dật tuy công lực không thâm hậu, song vì đã học lén được nhiều tuyệt chiêu của các môn phái nên dư sức đối phó với bọn thủ hạ của Thần Long bang.
Nhị vị Lê gia tiểu thư thi triển kiếm pháp Nga Mi cũng không chiếm hết thế thượng phong bởi vì họ không muốn đại khai sát giới, chỉ dùng thủ pháp điểm vào huyệt đạo để chế ngự đối phương mà thôi.
Quần hùng võ lâm lại ít người, nếu như giao chiến lâu tất sẽ bị thương vong trầm trọng.
Người của Thần Long bang thương vong còn trầm trọng hơn nhiều, lúc đầu gần trăm mạng xông vào nội viện, giờ chỉ còn chưa đầy phân nửa.
Nhưng mà lực lượng tinh nhuệ của Thần Long bang vẫn còn chưa xung trận.
Lúc này Vu Phong vận công trừ độc đã xong, thấy tình hình như vậy liền hét lên một tiếng kinh hồn, xông tới định bắt sống Ngô Kiện Bang để làm rối loạn trận thế của đối phương.
Ngô Kiện Bang với Long Tam đang giao đấu hai ba trăm chiêu mà vẫn không phân thắng bại, chợt thấp Vu Phong lao tới, lão hoảng sợ không dám giao chiến vội đánh ra một hư chiêu, đoạn thuận tay ném lên không trung một mũi hỏa tiễn.
Xẹt!
Mũi hỏa tiễn bay xẹt lên không trung, phía đuôi có phát ra quả cầu lửa sáng rực trong màn đêm dày đặc.
Hiển nhiên mũi hỏa tiễn này là tín hiệu cầu viện.
Cùng lúc đó, song chưởng của Vu Phong đã đẩy gần tới trước ngực Ngô Kiện Bang.
Ngô Kiện Bang thét lên một tiếng, vội vung chưởng ra. Vu Phong biến chưởng thành trảo chụp vào mạch môn của Ngô Kiện Bang.
Ngô Kiện Bang kinh hãi vội rút tay về.
Song chưởng của Vu Phong bám theo đối phương như bóng với hình, không lúc nào rời.
Ngô Kiện Bang từ từ thoái lui, còn Vu Phong cứ tiến tới không ngừng.
Bốc! Bốc! Bốc...
Ngô Kiện Bang cảm thấy toàn thân tê dại, mười hai huyệt đạo trên mình lão trong nháy mắt đã bị điểm trúng.
Thủ pháp điểm huyệt của Vu Phong thần sầu quỷ khốc, lẹ không sao tưởng nổi.
Lúc này Ngô Kiện Bang mới hiểu được võ công ảo diệu của Vu Phong.
Bất ngờ trong nội viện của Long Hổ tiêu cục đột nhiên xuất hiện mấy chục sát thủ toàn thân vận y phục đen sì.
Bọn hắc y sát thủ có tên băng qua cửa sổ vào trong, có kẻ thi triển khinh công vọt qua bức tường leo xuống, xông tới chỗ đang xảy ra kịch chiến.
Bọn hắc y sát thủ này chính là năm chục tên trong Hắc y độ do Mã đàn chủ soái lĩnh chi viện cho Tử Long đàn.
Bọn Hắc y đội là những sát thủ tinh nhuệ được huấn luyện tại Tổng đàn của Thần Long bang, võ công cực cao, tâm địa lại tàn độc vô cùng, từ nhỏ bọn chúng đã được huấn luyện công phu làm sao để đoạt sinh mạng người ta lẹ nhất.
Trong vòng mấy chiêu quần hùng võ lâm đã có sáu người chết thảm dưới lưỡi kiếm tàn độc của bọn chúng.
Song Hắc y đội cũng không sao chiếm thế thượng phong, bởi tiếp đó năm gã hắc y sát thủ cũng đã mất mạng dưới tay quần hùng.
- Dừng tay!
Vu Phong cao giọng quát lên một tiếng, hai tay ấn vào huyệt "Bách Hội" nơi đỉnh đầu của Ngô Kiện Bang rồi nói:
- Nếu các ngươi không dừng tay, ta sẽ lấy mạng y ngay tức khắc.
Bọn hắc y sát thủ tựa như không nghe thấy, cứ tiếp tục tấn công quần hùng võ lâm như cũ.
Vu Phong không nỡ xuống tay hạ sát đối phương đã không còn sức phản kháng, nhất thời không biết làm sao cho phải.
May mà Mã đàn chủ đã hạ giọng quát:
- Dừng lại!
Hắc y đội nhất tề dừng tay không đánh nữa.
Quả là hắc y đội được huấn luyện qui cũ, cực kỳ nghiêm ngặt.
Mã đàn chủ lạnh lùng cất tiếng cười hỏi:
- Ngươi cho rằng chế ngự được Ngô đàn chủ là có thể uy hiếp được chúng ta hay sao?
Vu Phong điềm nhiên đáp:
- Ta không hề có ý uy hiếp các ngươi, bất quá vì không muốn hai bên vào thế lưỡng bại câu thương. Chế ngự Ngô đàn chủ chẳng qua là muốn chúng ta có cơ hội nói chuyện mà thôi.
Mã đàn chủ cười lạt:
- Không có chuyện gì để nói hết, các ngươi không gia nhập Thần Long bang thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Vu Phong lạnh nhạt bảo:
- Cũng chưa chắc, người của các ngươi đã gục ngã hơn phân nửa ở đây rồi.
Mã đàn chủ cười lạnh:
- Hắc hắc... Còn các ngươi thì sao?
Vu Phong ôn tồn đáp:
- Bởi vậy nên ta kêu các ngươi dừng tay để khỏi bị rơi vào thế lưỡng bại câu thương, nếu như các ngươi không nhận điều kiện của chúng ta, thì các ngươi cũng không thể dễ dàng rời khỏi nơi đây đâu.
Mã đàn chủ lạnh lùng nói:
- Vô ích! Các ngươi chỉ còn cách đầu hàng mà thôi, nếu không muốn bị chết thảm.
Vu Phong cau mày:
- Lẽ nào các ngươi không quí sinh mạng của thuộc hạ mình hay sao?
Mã đàn chủ cười lạt:
- Sinh mạng thuộc hạ tuy quan trọng, song nhiệm vụ của Thần Long bang còn quan trọng hơn nhiều.
Vu Phong liền hỏi:
- Vậy là các ngươi không cần đến Ngô đàn chủ nữa hay sao?
Mã đàn chủ cười lên một tràng dài:
- Ha ha ha... Ta biết các ngươi là người trọng nghĩa, đâu nỡ sát hại một người không còn sức chống cự. Ha ha ha... Nếu làm như vậy thì Thần Long bang chúng ta đâu cần phải phí sức huy động bang chúng đông đảo như vậy.
Vu Phong quả nhiên không hề dám hạ thủ để mất danh dự nghĩa hiệp của mình.
Tiêu Dật ấn mũi kiếm sát ngực Ngô Kiện Bang, đoạn cười đáp:
- Ta không phải là nghĩa hiệp gì hết, bất quá chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi. Việc gì người khác không dám làm thì ta đều làm hết. Chuyện giết Ngô đàn chủ có gì là khó.
Mã đàn chủ cười lạnh:
- Ngươi muốn giết thì cứ giết, đừng lên giọng dọa nạt ta. Cho dù ngươi có giết mẫu thân của ta, ta cũng không thèm để ý nữa. Nếu như ta lo cho tính mạng người khác thì làm sao ta giữ nổi cái mạng của ta?
Vu Phong nghiến răng:
- Mi thiệt là kẻ không còn nhân tính gì nữa.
Mã đàn chủ lạnh lùng cười đáp:
- Nhân tính hả? Nhân tính đáng giá mấy đồng tiền, lệnh của Thần Long bang là tối thượng, nếu muốn nói nhân tính hãy để xuống dưới âm ty địa ngục, rồi nói sau cũng được.
Vu Phong tức giận cau mày:
- Thần Long bang thiệt là tàn nhẫn vô nhân, một bang phái tà mị như vậy làm sao ta có thể gia nhập được.
Long Tam cũng lên tiếng:
- Đúng vậy! Lão phu quyết tử, tuyệt đối không gia nhập Thần Long bang.
Mã đàn chủ lạnh lùng:
- Đừng phí lời vô ích, hãy tỉ thí võ công xem ai cao thấp. Hừ!
Đoạn hắn ra lệnh cho bọn hắc y đội:
- Giết hết không chừa một tên.
Tiếng binh khí vang lên dữ dội, trận chiến lại trở nên tàn khốc ghê rợn hơn trước gấp bội phần.
Bọn hắc y đội quả nhiên được huấn luyện kỹ lưỡng, võ công lại cao khiến cho quần hùng bị thương vong không ít.
Trừ mười mấy cao thủ võ công cao tuyệt ra, quần hùng không còn lực lượng tiếp viện nào khác.
Ba chục tiêu sư trong Long Hổ tiêu cục đều gục chết.
Nhị tiêu đầu Dư Thế Tập bị trúng chất độc của bọn Vô úy tử mà mất mạng, còn ngũ tiêu đầu Dương Uy cũng bị thương nhẹ.
Trong số các cao thủ võ lâm thì Lục Dương Thủ Dương Định Nhất và Thần Quyền Ngô Thiên Phàm đều bị trọng thương.
Hiện giờ chỉ còn Thiết Diện Vô Tư Hoắc Thanh Liên, Hoàng Hải Ngư Ông Liễu Dương, Thiết Võng Đồng Diện Nhân Uy Đạt huynh đệ và mấy người nữa mà thôi.
Thấy tình hình sắp phải rơi vào thế lưỡng bại câu thương, mà phần bất lợi nghiêng về phía quần hùng.
Lúc đầu quần hùng cùng thương lượng đối sách, nghênh chiến với địch, sát thương tinh lực bọn chúng, sau đó tìm đường thoái lui để bảo toàn lực lượng.
Nay tình thế đã đến lúc nguy cấp đành phải thoái lui để bảo toàn lực lượng.
Bởi vậy Vu Phong đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Lạc chuẩn bị phá vòng vây.
Đột nhiên ánh đèn trong nội sảnh tắt phụp, chung quanh nội viện nơi đại sảnh đều tối đen như mực.
Đây là cơ hội tốt để đột phá vòng vây.
Phàm bất cứ ai đang từ chỗ sáng chuyển sang chỗ tối đều phải ngây người không biết hành động ra sao.
Còn quần hùng võ lâm đã chuẩn bị xong cho nên chủ động dựa vào bóng tối để phá vây.
Trong nháy mắt lợi dụng bóng tối, Long Tam, Thiết Diện Vô Tư Hoắc Thanh Liên, Hoàng Hải Ngư Ông Liễu Dương, Thiết Võng Đồng Nhân Uy Đạt huynh đệ gạt phăng đối thủ xông thẳng ra ngoài cửa nội viện, uy thế cực kỳ mãnh liệt.
Nơi cửa nội viện chỉ có Mã đàn chủ và chín gã hắc y sát thủ đứng trấn giữ, còn phía ngoài nội viện có đến mười lăm hắc y nhân trấn giữ.
Mã đàn chủ và chín gã hắc y sát thủ bất ngờ bị bóng tối bao vây lúng túng không biết địch nhân hiện ở đâu, nên cũng ngây người đứng nguyên vị.
Chợt lão cảm thấy một luồng cuồng phong mãnh liệt ập tới, hóa ra là Vu Phong và các cao thủ võ lâm ào tới phá vây, gây nên luồng cuồng phong ghê gớm đó.
Mã đàn chủ phản ứng cực kỳ lanh lẹ, vung trường kiếm nghênh tiếp.
Keng! Keng!
Tiếng binh khí chạm vào nhau nghe đinh tai nhức óc. Mã đàn chủ cảm thấy áp lực ập tới trầm trọng liệu sức chống cự không nổi, vội lớn tiếng gọi thêm bọn hắc y đội đang canh giữ vòng ngoài vào tiếp viện:
- Hắc y đội đệ nhất, đệ nhị tổ, mau vào đây tiếp trợ ngăn trở không cho địch nhân chạy thoát.
Lập tức mười tám gã hắc y sát thủ trong Hắc y đội vội vào tới dựa thế liên thủ với Mã đàn chủ cùng chín gã hắc y nhân liên thủ không cho Vu Phong và mấy cao thủ khác thoát ra ngoài.
Thế trận từ từ trở lại cân bằng như lúc đầu.
Mã đàn chủ rảnh tay cao giọng hạ lệnh:
- Điểm hỏa!
Trong nội viện đột nhiên sáng rực lên, mấy chục cây đuốc trong tay bọn thủ hạ của Thần Long bang được đốt lên phá tan màn đêm ghê rợn, đang bao phủ.
Chỉ thấy trong nội viện còn có sáu cao thủ là Vu Phong, Long Tam, Hoắc Thanh Liên, Liễu Dương và Uy Đạt huynh đệ mà thôi. Còn những cao thủ khác không biết biến đi đằng nào, tựa như có phép tàng hình vậy.
Đây cũng là mưu kế của Vu Phong.
Lúc ánh đèn vừa tắt, Vu Phong và một số cao thủ có võ công cao lao ra cửa nội viện làm như đột phá vòng vây để thu hút địch nhân về phía mình.
Trong lúc đó Tiểu Lạc cùng các cao thủ bị thọ thương thừa cơ địch nhân không phòng bị đã âm thầm lui vào đại sảnh theo đường địa đạo ngầm trong tiêu cục lui ra bên ngoài mà không ai hay biết.
Thần Long bang nhất thời sơ ý để cho một số cao thủ trốn thoát, nên bây giờ cố sức vây hãm chặt sáu cao thủ còn lại quyết không cho họ chạy thoát ra ngoài.
Chỉ qua hơn chục chiêu, Long Tam, Vu Phong, Hoắc Thanh Liên, Liễu Dương đã phá vây thoát ra ngoài.
Không may cho nhị vị Uy Đạt huynh đệ sau khi hạ gục tám tên hắc y sát thủ thì bị một tên còn lại đâm một nhát kiếm thấu tim gục ngay trước cửa nội viện chết tức khắc. Trận tử chiến kịch liệt này tuy quần hùng võ lâm bị tổn thất nặng nề, song Thần Long bang cũng bị hao tổn trầm trọng hơn nhiều, hơn phân nửa thuộc hạ của Tử Long đàn bị mất mạng, mười gã Vô úy tử được huấn luyện công phu suốt mấy chục năm đều vong mạng, lại thêm hai mươi sát thủ tinh nhuệ trong hắc y đội của Tổng đàn cũng tiêu vong.
Trong đại sảnh ngoài nội viện của Long Hổ tiêu cục, xác chết nằm la liệt, mùi máu huyết từ các thi thể chảy ra hòa lẫn với mùi độc khí từ thân mình bọn Vô úy tử phát ra tanh hôi khó chịu không sao tưởng nổi. Mùi tử khí bao trùm khắp nơi, cảnh tượng thê lương vô cùng.
Trong một tửu điếm ở ngoài thành, quần hùng võ lâm sau khi đột phá thoát khỏi vòng vây của Thần Long bang đều tụ tập về đây.
Điểm lại nhân số quần hùng chỉ còn lại mười ba người.
Đó là các cao thủ:
Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân Vu Phong, Lục Dương Thủ Dương Định Nhất, Thần Quyền Ngô Thiên Phàm, Thiết Diện Vô Tư Hoắc Thanh Liên, Hoàng Hải Ngư Ông Liễu Dương, Long Hổ tiêu cục Tổng tiêu đầu Long Tam, Tam tiêu đầu Thái Hưng, Ngũ tiêu đầu Dương Uy, Tiểu Lạc, Tiêu Dật, Tiểu Thiên Sứ cùng nhị vị Lê gia tiểu thơ.
Long Tam hai mắt nảy lửa, giọng căm hận cực độ:
- Không ngờ Thần Long bang tàn nhẫn ác độc đến như vậy, dám nhẫn tâm hạ sát mấy chục đồng đạo võ lâm. Mối huyết thù này không báo ta nguyện không làm người.
Vu Phong hậm hực bảo:
- Đúng vậy! Mối huyết thù này nhất định phải báo, song trước mắt lực lượng của chúng ta còn quá ít, không thể báo thù ngay được.
Long Tam nóng nảy hỏi:
- Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ ở đây đợi hay sao?
Vu Phong ôn tồn đáp:
- Trước mát chúng ta phải bảo toàn lực lượng, liên kết rộng rãi với các bằng hữu võ lâm để ngăn chặn Thần Long bang trừ hại cho giang hồ.
Tiểu Lạc nói chen vào:
- Kỳ thực chuyện liên kết với các bằng hữu võ lâm các phái đồ nhi đã làm từ lâu rồi, chỉ tại lúc đó Thần Long bang chưa lộ diện trên giang hồ, nên các nhân vật trong võ lâm đều coi thường. Đến hôm nay chân tướng của Thần Long bang đã rõ, nhất định người của các môn phái võ lâm sẽ đồng tâm diệt trừ Thần Long bang
Tiêu Dật cũng tiếp lời:
- Không sai! Lúc ở Tổng đàn Thần Long bang tại Tô Châu đã có một số cao thủ võ lâm bị bắt giam tại địa lao đã hưởng ứng tìm cách tiêu diệt Thần Long bang.
Ôn Di vội nói:
- Chúng ta cùng giao ước với chư vị tiền bối hội ngộ tại Kiếm Trì sơn trang, bây giờ nên khởi hành đến đó là được rồi.
Vu Phong gật đầu nói:
- Vậy thì chúng ta cùng đi.
Long Tam cũng lên tiếng:
- Ta tán thành ý của Vu huynh.
Các cao thủ khác cũng không một ai phản đối.
Tiểu Lạc thấy vậy liền bảo:
- Tai mắt của Thần Long bang ở đây không ít, nếu chúng ta cùng đi thành một đoàn tất sẽ khó mà đến được Kiếm Trì sơn trang. Chi bằng hãy phân ra làm hai ba nhóm nhỏ thì tiện hơn.
Long Tam gật gù:
- Có lý đó.
Đoạn lão khẽ nhíu mày giọng còn nghi hoặc:
- Chỉ sợ làm như vậy lực lượng phân tán khó mà cự lại địch nhân.
Tiểu Lạc vừa mới định nói thì Tiêu Dật giơ tay bịt miệng:
- Nè, Tiểu Lạc, hãy để cho ta nói mấy câu được không? Công đầu ngươi đã chiếm rồi, vậy còn muốn gì nữa?
Tiểu Lạc gật đầu, vội đưa tay đẩy bàn tay y ra.
- Được rồi, được rồi mà. Ngươi muốn nói gì thì nói đừng có hoa tay múa chân như vậy thiệt khó coi quá.
Tiêu Dật nhăn mặt:
- Nè ta hoa tay chứ đâu có múa chân. Hừ! Đừng có vu oan giá họa cho người ta nghe chưa?
Tiểu Lạc vội xua tay:
- Thôi đi tiểu quỷ, có gì thì ngươi nói lẹ lên đi, đừng có lảm nhảm nữa.
Tiêu Dật liền bảo:
- Vãn bối nghĩ rằng mọi người phân tán hành động thì tốt nhất phải hóa trang thay đổi diện mạo, sau đó mới xuất phát, mà khoảng cách tốt nhất phải đủ xa để người ta không phát giác ra liên hệ giữa hai nhóm. Song lại không để quá xa, để một khi xảy ra sự biến có thể lập tức truyền tin chi viện cho nhau.
Tiểu Lạc cau mày:
- Ngươi hãy nói minh bạch thêm một chút nữa coi.
Tiêu Dật thản nhiên nói:
- Kỳ thực chuyện này đâu có gì khó hiểu, mọi người cải trang thành người tầm thường, giấu bản lai diện mục của mình, sau đó lên đường đi để lại ám hiệu liên lạc. Nếu mọi việc bình thường thì lưu lại ám hiệu hình tròn, còn nếu có sự biến thì để lại ám hiệu hình vuông.
Ngoài ám hiệu đó còn kèm theo phù hiệu chỉ hướng nữa mới được.
Sau khi thương lượng xong, quần hào giả trang thành người bình thường nhắm hướng Kiếm Trì sơn trang nơi Tô Châu trực chỉ xuất phát.
Vu Phong giả trang thành một lão phu xa, Hoắc Thanh Liên thọ thương cải trang thành bệnh nhân nằm trong xe vận công trị thương.
Long Tam và Dương Uy cùng đi với nhau, Dương Uy thọ thương không nặng, hóa trang thành một công tử hào hoa, Long Tam trở thành lão bộc theo hầu hạ Dương Uy.
Tam tiêu đầu Thái Hưng đi kèm hộ vệ Thần Quyền Ngô Thiên Phàm đang thọ thương trầm trọng.
Tiểu Thiên Sứ thân hình cao lớn, lực lưỡng đội mái tóc giả hóa trang thành một đầu đà cao lớn, uy nghi, tay cầm một chiếc bình bát niên kỷ vào khoảng tứ tuần.
Tiêu Dật cạo trọc đầu biến thành một tiểu hòa thượng đi cùng đường với Tiểu Thiên Sứ, cảnh tượng trông cực kỳ quái dị.
Còn Tiểu Lạc cải trang thành một thiếu niên thư sinh, Ôn Di và Nhu Di giả trang thành hai tiểu nữ đi theo làm tỳ nữ.
Mọi việc chuẩn bị đã xong, liền khởi hành đi về Tô Châu Kiếm Trì sơn trang.
Trên suốt lộ trình, Tiểu Lạc cực kỳ nghiêm chỉnh. Trừ việc đi đường ăn ngủ ra, chàng chỉ chăm chú luyện công bất kể ngày đêm.
Chàng vốn thông minh lanh lại, lại thêm căn tính thông tuệ hơn người. Trước đây do ham chơi nên không chuyên tâm luyện công, một khi đã quyết tâm đương nhiên sẽ tiến bộ hết sức nhanh lẹ.
Song Nhu Di lại không chịu nổi, thỉnh thoảng lại châm chọc Tiểu Lạc mấy câu, chàng cũng chẳng để tâm cứ chăm chỉ luyện công mà thôi.
Nhu Di thấy vậy liền hỏi:
- Nè, sao bây giờ ngươi hiền lành quá vậy? Hừ! Trước đây ta chưa hề thấy, thiệt là kỳ quái!
Tiểu Lạc nhếch môi mỉm cười:
- Trước đây chẳng qua ta nghĩ có chỗ không đúng đó thôi.
Nhu Di gật gù:
- Trước đây ngươi nghịch phá tinh quái, không sao chịu nổi, tại sao bây giờ lại trở nên ngoan ngoãn, cái này tất phải có nguyên nhân.
Tiểu Lạc hạ giọng bảo:
- Nói thực với nàng, ta cảm thấy võ công của bản thân còn kém quá cho nên mới luyện tập ngày đêm. Thử hỏi ta đâu còn thời gian để vui đùa với nàng nữa?
Nhu Di lắc đầu:
- Kỳ thực võ công của ngươi cũng đâu có kém cỏi?
Tiểu Lạc hạ giọng buồn rầu nói:
- Tuy là so với nàng thì cao thiệt, song còn kém Ngã Thị Ngã.
Nhu Di trợn mắt:
- Ngươi dám so sánh võ công với y sao?
Tiểu Lạc điềm nhiên đáp:
- Có gì mà không dám, hắn cũng là người, hắn luyện đến trình độ nào thì ta cũng có thể luyện tới mức đó. Hơn nữa, còn có thể cao hơn hắn là đằng khác.
Nhu Di khẽ cau mày:
- Nhưng mà y lớn hơn ngươi nhiều, thời gian luyện công phu lâu hơn, làm sao mà ngươi có thể cao siêu hơn y được?
Tiểu Lạc ôn tồn giải thích:
- Bởi vậy ta mới luyện tập ngày đêm, hơn nữa võ công đâu phải ở thời gian khổ luyện dài ngắn, mà chủ yếu là có căn tính võ công tốt hay không. Ngoài ra những cơ duyên kỳ ngộ cũng không kém phần quyết định. Sở dĩ võ công của ta cao hơn nhiều so với những thiếu niên khác cùng tuổi là vì có căn cơ hơn người khác, nên luyện công sẽ tiến bộ hơn kẻ khác nhiều. Vì thế ta mới nói chuyện võ công của ta có thể cao hơn Ngã Thị Ngã là điều có thể mà.
Nhu Di vẫn còn chưa tin:
- Nhưng điều đó cực kỳ khó.
Tiểu Lạc cao giọng:
- Không có chuyện gì khó, chỉ sợ ta không nổ lực cố gắng mà thôi.
Nhu Di mỉm cười hỏi:
- Cho nên bây giờ ngươi mới bắt đầu cố gắng chớ gì?
Tiểu Lạc gật đầu:
- Không sai!
Nhu Di lại bảo:
- Vậy thì trước đây ngươi không cố gắng, nếu như cố gắng luyện tập từ trước thì bây giờ há chẳng phải đã thành công mỹ mãn hay sao?
Tiểu Lạc lắc đầu:
- Trước đây ta đâu có ngờ giang hồ lại có người như tên Ngã Thị Ngã, võ công cao đến đáng sợ như vậy, mà dù võ công hắn có cao đến đâu chăng nữa thì cũng không có gì đáng nói. Chỉ sợ hắn muốn làm bá chủ võ lâm, làm náo động giang hồ, nên cần phải có người chế ngự được hắn. Vì vậy phải có võ công cao tuyệt mới trị nổi hắn.
Nhu Di bĩu môi:
- Bây giờ mới chịu luyện tập võ công, há chẳng phải là nước đến chân mới nhảy không?
Tiểu Lạc nói giọng thản nhiên:
- Thà như vậy còn hơn là không nhảy, để nước ngập quá chân thì hỏng hết rồi.
Nhu Di gật đầu:
- Không sai. Nhưng ta chỉ e thời gian quá ngắn, thì võ công của ngươi khó mà có thể địch lại Thần Long bang chủ.
Tiểu Lạc vẫn cương quyết:
- Mấy tháng không được thì một năm, một năm không được thì hai năm.
Nhu Di lắc đầu bảo:
- Không được, e rằng lúc đó không có đủ thời gian để luyện đâu.
Tiểu Lạc mỉm cười:
- Điểm này thì nàng cứ an tâm. Ngã Thị Ngã cực kỳ kiêu ngạo, ta nghĩ rằng trong một thời gian ngắn y sẽ không coi chúng ta là đối thủ đâu. Chúng ta sẽ lợi dụng thời gian này để luyện công, đợi đến lúc y tỉnh ngộ ra thì đã muộn rồi không còn kịp nữa, có hối hận cũng vô ích.
Nhu Di vẫn chưa hết lo lắng:
- Nhưng trong thời gian này chúng ta còn nhiều việc phải làm, chỉ e cao thủ võ lâm các phái bị ngộ nạn, còn thế lực của Ngã Thị Ngã càng ngày càng lớn, lúc đó muốn tiêu diệt y thì còn khó gấp vạn lần.
Tiểu Lạc vội trấn an:
- Chuyện này ta đã có cách ứng phó rồi
Nhu Di hiếu kỳ hỏi luôn:
- Ngươi chuẩn bị làm trò gì hả?
Tiểu Lạc hạ giọng đáp:
- Chuyện này tạm thời nàng không nên biết.
Nhu Di nghe vậy bĩu môi giận dỗi khẽ hứ lên một tiếng.
Tiểu Lạc vội bảo:
- Không phải ta không muốn nói cho nàng nghe, mà chẳng qua việc này nó quá rắc rối, nhất thời không thể nói hết được.
Nhu Di hứ lên một tiếng, đoạn quay mặt đi.
Tiểu Lạc khẽ nhíu mày rồi hạ giọng bảo:
- Được rồi, để ta nói cho nàng nghe đại khái vậy.
Nhu Di hờn giận:
- Không muốn nói thì đừng nói, ta đâu có bức bách ngươi phải nói.
Tiểu Lạc vội vàng xuống nước năn nỉ:
- Thôi mà, nàng đừng giận để ta nói.
Đoạn chàng mỉm cười tinh nghịch nhăn mặt chọc Nhu Di, rồi chợt nghiêm giọng bảo:
- Trong thời gian này những hoạt động công khai chống đối Thần Long bang của chúng ta đều rút vào bí mật, để bảo toàn thực lực như hiện nay, rồi mặt khác phái một cao thủ gia nhập Thần Long bang để tìm hiểu tình hình nội bộ trong bang, sau khi nắm rõ tình hình sẽ dùng kế nội ứng ngoại hợp, rồi âm thầm tìm cách phá hoại thực lực của Thần Long bang, chia rẽ trong nội bộ Thần Long bang. Ngoài ra còn phải tìm cách huấn luyện các cao thủ trẻ tuổi để đối phó với các tên đầu não cầm đầu các Phân đàn lẫn tên Mã đàn chủ ở Tổng đàn của Thần Long bang, mà trong số các cao thủ này không thiếu mặt chúng ta được đâu.
Nhu Di lại hỏi:
- Sư phụ ngươi và Long tổng tiêu đầu có biết việc này chưa?
Tiểu Lạc lắc đầu:
- Tuy họ chưa biết, nhưng ta bảo đảm một khi sư phụ biết được nhất định sẽ tán đồng ngay lập tức.
Nhu Di vội bảo:
- Nè, đừng có tự tin thái quá như thế.
Tiểu Lạc cười đắc ý:
- Hà hà... ta là thiên hạ đệ nhất thông minh mà, nàng không biết hay sao?
Nhu Di biết tính Tiểu Lạc liền quay mặt đi không đáp.
Suốt dọc lộ trình không hề có việc gì xảy ra, dường như Thần Long bang không hề đếm xỉa đến những cao thủ còn sống sau trận ác chiến dữ dội tại Long Hổ tiêu cục.
Tại Kiếm Trì sơn trang, nơi thành Tô Châu đã tụ tập không ít hào kiệt giang hồ.
Trong số họ đương nhiên có cả mười mấy cao thủ bị Thần Long bang giam giữ nơi địa đạo dạo nọ.
Ngoài ra còn có không ít những nhân vật trong giang hồ nghe tin vội tìm đến.
Ngay cả người của cửu đại môn phái trong võ lâm Trung Nguyên cũng đến Kiếm Trì sơn trang.
Cửu đại môn phái võ lâm Trung Nguyên tuy đã có ba phái Côn Luân, Không Động và Hoa Sơn đã gia nhập Thần Long bang, nhưng trong ba phái này có không ít những môn hạ không chấp nhận làm thuộc hạ của Thần Long bang liền rời khỏi môn phái nhập vào quần hùng nghĩa hiệp tại Kiếm Trì sơn trang.
Chưởng môn hai phái Thiếu Lâm, và Võ Đang tuy ngộ tử song thực lực vẫn còn mạnh nên không ít cao thủ đã được phái đến Kiếm Trì sơn trang hiệp sức với quần hùng chống lại Thần Long bang.
Việc quần hùng nghĩa hiệp tụ tập đông đảo tại Kiếm Trì sơn trang đương nhiên không qua mắt được Thần Long bang.
Tuy Tổng đàn của Thần Long bang ở tại Tô Châu, song lực lượng lại phân tán tại các Phân đàn chưa kịp tụ về mà nếu chỉ dựa vào thực lực của Tổng đàn thì chưa chắc đã đủ sức tiêu diệt nổi quần hùng đang tụ tập tại Kiếm Trì sơn trang.
Phàm việc gì không chắc thì Ngã Thị Ngã không làm, cho nên Thần Long bang đang ra sức tập hợp binh lực để chuẩn bị tấn công Kiếm Trì sơn trang.
Mà quần hùng cũng tự cảm thấy chưa đủ lực lượng để đối phó với Thần Long bang, nên không dám mạo hiểm công kích Tổng đàn của Thần Long bang.
Có thêm Vu Phong và mấy cao thủ nữa đến, thực lực của quần hùng tuy tăng lên không ít, song vẫn không đủ sức đối địch giao chiến trực diện với Thần Long bang.
Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân Vu Phong uy danh lừng lẫy trên giang hồ, sau khi đến Kiếm Trì sơn trang nghiễm nhiên đã trở thành lãnh tụ của quần hùng võ lâm.
Tiểu Lạc và bốn thiếu niên cao thủ đó đã từng cứu thoát quần hùng ra khỏi địa lao nơi Tổng đàn của Thần Long bang, vả lại Tiểu Lạc và Tiêu Dật đa mưu túc trí thông minh biến ảo khôn lường cho nên được quần hùng cực kỳ trọng vọng.
Trong gian đại sảnh của Kiếm Trì sơn trang, quần hùng hào kiệt võ lâm tụ tập không dưới mấy chục nhân vật cao thủ, nam nhân, nữ nhân, tăng nhân, đạo sĩ đều đủ mặt.
Nơi đại sảnh Lý Mộng Tường cười nói:
- Ha ha... Không ngờ nơi đại sảnh của tệ trang lại tụ tập đầy đủ hào kiệt võ lâm như vầy, có chư vị cao thủ ở đây còn sợ chi Thần Long bang nữa. Nếu có ai dám cả gan mạo hiểm đến đây, ta bảo đảm bọn chúng có đi mà không có về.
Vu Phong lên tiếng:
- Trước mắt Thần Long bang đang ở thế cực thịnh, nếu chỉ dựa vào lực lượng hiện nay của chúng ta, nhất thời tuy có thể đương cự lại địch nhân, nhưng chỉ e tổn thất cho tinh anh của võ lâm không nhỏ, khó mà có thể bù đắp lại được.
Lý Mộng Tường gật đầu:
- Lão hủ đây đã biết Thần Long bang người đông thế mạnh, hơn nữa y đã chuẩn bị xưng bá giang hồ từ lâu. Lần này nếu như chưa chắc thì y không dám động đến chư vị bằng hữu võ lâm, nên chúng ta phải hết sức thận trọng phòng bị.
Vu Phong nói tiếp:
- E rằng chúng ta không có cơ thắng nổi Thần Long bang.
Lý Mộng Tường thoáng cau mày:
- Lẽ nào chúng ta lại để tự do cho Thần Long bang tác oai tác quái, tàn sát đồng đạo võ lâm?
Vu Phong lắc đầu:
- Đương nhiên không thể như vậy. Ý của ta muốn nói là mọi người phải tìm kế sách đối phó, chứ không thể liều mạng được.
Lý Mộng Tường nhún vai lắc đầu:
- Sự việc đã đến nước này không liều mạng thì biết làm sao? Ta xem chỉ có cách tử chiến một trận mới xong.
Vu Phong điềm tĩnh đáp:
- Chúng ta cần nắm lấy tiên cơ, kiếm cách bắt địch nhân theo ý mình, chớ đừng để địch nhân xỏ mũi điều khiển chúng ta.
Lý Mộng Tường vội hỏi:
- Vậy ý của Vu huynh thế nào?
Tiểu Lạc chợt xen ngang vào:
- Nhất thời chư vị có lẽ không sao nghĩ ra cách đối phó được đâu, chi bằng chư vị tiền bối hãy nghỉ ngơi trước đã, rồi ngày mai sẽ thương lượng kế sách đối phó.
Vu Phong chợt cau mày nghĩ thầm:
- "Hừ! Thời gian cực kỳ cấp bách, làm sao mà đợi đến ngày mai cho được, mà dù cho ngươi có muốn đợi đi nữa thì Thần Long bang đâu có đợi người, vạn nhất hôm nay chúng tấn công thì làm sao bây giờ?"
Tuy trong lòng lão thầm trách đồ đệ của mình, song lão vẫn tin rằng chuyện này tất có uẩn khúc gì ở trong đó, nên vẫn lặng yên không lên tiếng.
Lý Mộng Tường lại nói:
- Địch nhân đang chuẩn bị tìm cách tấn công, làm sao lão phu có thể đợi đến ngày mai được?
Tiểu Lạc vội giải thích:
- Người ta thường nói "dục tốc bất đạt", nóng nảy quá tất hỏng việc. Cứ theo như vãn bối thấy chi bằng mọi người hãy lui về phòng nghỉ ngơi, sáng mai sẽ tụ tập lại nơi đại sảnh, ai có kế sách gì hay thì sẽ dùng kế sách của người đó.
Lý Mộng Tường nghĩ ngợi một lát, đoạn gật đầu:
- Vậy cũng được, chúng ta hãy tạm thời làm như vậy đi.
Vu Phong liền bảo:
- Vậy thì mời chư vị lui về phòng nghỉ tạm, sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục bàn luận.
Đợi khi mọi người đã tản về phòng hết rồi, Vu Phong thấy Tiểu Lạc vẫn không có động tĩnh gì, nên cảm thấy quái dị, không nhịn được bèn lên tiếng hỏi:
- Tiểu Lạc, ngươi định làm trò quỷ dị gì đó?
Tiểu Lạc mỉm cười đáp:
- Đồ nhi chỉ muốn mọi người nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng sức để ngày mai chuẩn bị giao chiến có gì là sai đâu?
Vu Phong cười lạt:
- Tiểu quỷ, mi đừng có qua mặt ta? Nói mau, mi đã nghĩ ra quỷ kế gì lẹ lên!
Tiểu Lạc hạ giọng:
- Đã biết đồ nhi có quỷ kế thì tốt hơn là không nói ra, nếu không e sẽ bị thóa mạ chửi rủa thậm tệ.
Tiêu Dật chợt xen vào:
- Ta xem ngươi không có ý gì tốt đâu, bất quá chỉ làm bô hư trương thanh thế cho người ta sợ mà thôi.
Tiểu Lạc trừng mắt:
- Mi dám khinh thường ta phải không?
Tiêu Dật thản nhiên:
- Không phải ta xem thường ngươi, nếu quả thật ngươi có chủ ý gì hay cớ sao không chịu nói ra cho mọi người nghe?
Tiểu Lạc lạnh lùng mắng:
- Mi hiểu cái quái gì? Nhưng mà ta không trúng kế khích tướng của mi đâu.
Tiêu Dật nháy mắt:
- Ta không hiểu lắm, song ta biết hiện giờ nơi đây đâu có ngoại nhân, có gì ngươi cứ nói ra chớ việc gì phải giấu?
Tiểu Lạc gật gù:
- Kể ra ngươi cũng thông minh đấy chứ!
Ôn Di, Nhu Di, Vu Phong cùng Kiếm Trì sơn trang Trang chủ Lý Mộng Tường đã ngầm hiểu ẩn ý trong lời nói của Tiểu Lạc.
Chỉ có Tiểu Thiên Sứ đầu óc còn đần độn, trố mắt hỏi:
- Nè, các vị nói cái gì mà sao ta không hiểu?
Tiểu Lạc mỉm cười giải thích:
- Ý ta muốn nói việc này không thể cho nhiều người biết, chỉ có những người cực kỳ đáng tin cậy mới biết được, hiểu chưa hả tiểu đệ?
Tiểu Thiên Sứ gật đầu:
- À, thi ra là vậy?
Lý Mộng Tường cũng lên tiếng:
- Không sai, Thần Long bang có lẽ đã cho gian tế trà trộn vào quần hùng nơi tệ trang, giả như kế hoạch của chúng ta bị tiết lộ ra ngoài thì hỏng hết đại sự.
Vu Phong gật gù khen ngợi:
- Hảo tiểu tử, quả không hổ danh là đồ đệ của Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân, cái đầu của ngươi cũng hữu dụng đó chớ.
Tiêu Dật có vẻ không vui, vội lên tiếng:
- Vu tiền bối quá thiên vị, lẽ nào cái đầu của vãn bối lại vô dụng hay sao?
Vu Phong cười ha hả:
- Hữu, hữu dụng mà. Chỉ có điều cái đầu của lão hủ này già quá không sao sánh kịp các ngươi mà thôi.
Tiêu Dật vội bảo:
- Đâu có, Vu tiền bối đâu có già lão, vãn bối gọi người là tiền bối bất quá chỉ vì võ công người cao siêu quá chừng, nếu như luận về tuổi tác niên kỷ thì ta phải gọi người là đại ca mới đúng.
Vu Phong khoái chí cất lên một tràng cười dài:
- Ha ha ha...
Tiểu Lạc thấy vậy liền nói:
- Công phu nịnh hót của ngươi cũng không tệ, mới có mấy câu mà sư phụ ta đã cao hứng như vậy, ta e rằng ngươi sắp cướp sư phụ của ta rồi đó.
Vu Phong đột nhiên ngưng không cười nữa, từ tốn nói:
- Đồ nhi, ngươi đừng có lo, chỉ cần ngươi tâng bốc ta vài ba câu ta nhất định sẽ không bỏ rơi đồ đệ khả ái của mình đâu.
Tiểu Lạc đột nhiên vỗ vai Vu Phong, nét mặt nghiêm nghị lên tiếng:
- Tiểu đệ đệ, chỉ cần ngươi nói vài câu là ta an tâm rồi.
Vu Phong hết sức ngạc nhiên, vội hỏi:
- Tiểu Lạc, ngươi gọi ai là tiểu đệ đệ?
Tiểu Lạc thản nhiên:
- Đương nhiên là ngươi đó mà, ta thấy ngươi còn nhỏ quá nên mới gọi ngươi là tiểu đệ đệ, cái này ta học theo Tiêu Dật để tâng bốc ngươi đó thôi.
Vu Phong không nhịn được nữa, bật cười ha hả:
- Ha ha ha... Nói bậy... Ha ha ha... Mi thiệt là kẻ hàm hồ, chuyên môn ăn nói bậy bạ. Ta đường đường là sư phụ ngươi cớ sao ngươi dám gọi ta là tiểu đệ đệ, ha ha ha...
Tiểu Lạc vẫn nói tỉnh bơ:
- Luận về võ công, nhất định người là sư phụ của ta rồi, nhưng nói đến niên kỷ nếu như hai người cùng đi trên đường có lẽ rằng có người cho ngươi là tiểu đệ của ta.
Vu Phong lắc đầu:
- Không đúng, không đúng. Cho dù ta có trẻ đi chăng nữa cũng không đến mức quá đáng như vậy. Làm sao ngươi có thể lớn hơn ta được?
Tiểu Lạc mỉm cười:
- Bởi vậy mới nói là chuyện có thể xảy ra mà.
Vu Phong cau mày hỏi:
- Tại sao lại như vậy?
Tiểu Lạc mỉm cười một cách tinh quái:
- Nếu như có lão điên hay là một thằng đại ngốc thì...
Vu Phong tức giận trợn mắt:
- Giỏi cho tiểu quỷ nhà mi dám hạ nhục ta được rồi, để coi ta sẽ trừng trị cái tật lẻo mép của mi.
Nói đoạn lão giơ tay chụp vào mặt Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc vội lộn ngược ra sau né tránh, miệng rối rít:
- Sư phụ tha cho đồ nhi, đừng có nổi giận mà, hãy bàn việc chính sự đi.
Vu Phong nghe vậy liền ngồi xuống, giọng vẫn còn hậm hực:
- Hừ! Nếu như ta không nể tình sư đồ, mấy năm nay, chắc là mi bị cắt lưỡi rồi đó.
Lý Mộng Tường thấy hai người trong lúc cấp bách mà còn đùa nghịch đấu khẩu với nhau được, bất giác cười thầm trong bụng.
Tính khí họ đã như vậy thì làm sao mà thay đổi được.
Tiểu Lạc thôi không cười giỡn nữa, nghiêm mặt bảo:
- Lý lão tiền bối phiền ngài đi thông báo cho mấy vị khác đến phòng của sư phụ vãn bối một chuyến được không?
Lý Mộng Tường bật cười:
- Cái gì mà lão tiền bối, ngươi cứ gọi ta là lão bá, còn ta gọi ngươi là hiền chí, há chẳng phải là tiện hơn sao? Đừng có khách khí quá như thế.
Tiểu Lạc vội nói:
- Vậy thì tiểu chí xin tuân lệnh lão bá, xin lão bá đi mời mấy vị tiền bối khác đến cùng bàn luận kế sách, chủ yếu là phải giữ bí mật.
Lý Mộng Tường đáp ngay:
- Hiền chí cứ an tâm. Ta sẽ đích thân đi thông báo cho các vị bằng hữu khác biết, dù sao ta cũng là chủ nhân của Kiếm Trì sơn trang, nên có đi lại trong tệ trang cũng không bị ai để ý. Vu huynh và hiền chí cứ về phòng trước đi, không nên đi ra ngoài để cho kẻ khác nghi ngờ.