*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ha ha ha! Cô ta đi rồi!”
“A a a, cô ta đi rồi!”
Đám Hồng Sào thấy bóng dáng rời đi của Bạch Ngọc Câu, chẳng hiểu sao cảm thấy bọn họ giống hệt lũ ngốc tìm bài thi trong bãi rác.
Qua kính chiếu hậu, Bạch Ngọc Câu nhìn thấy cả bốn người bẩn thỉu như ăn mày cầm một đống giấy trắng trên tay vẫy vẫy về phía cô.
Vừa phất tay vừa khóc vừa cười.
Bạch Ngọc Câu: “Họ… đang vẫy cờ đầu hàng à?”
Tang Tinh gật đầu thật mạnh: “Chị đại, chị đừng để ý tới họ, họ có vấn đề ở chỗ này này.”
Cậu chỉ vào đầu mình rồi thầm cảm thấy may mắn, tốt quá cậu lại diệt trừ thêm vài đối thủ cạnh tranh!
Bạch Ngọc Câu lái xe thể thao chạy thẳng một đường tới hòn đảo.
Tiểu Mỹ nằm trên mui xe, mặt đối mặt với Tang Tinh và Phục Toa.
Tuy dạo này Phục Toa gặp không ít zombie nhưng mặt đối mặt kiểu này vẫn khiến chị ấy phải rùng mình.
Ngược lại phía Tang Tinh thì đang lườm Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ chết tiệt! Dám tranh giành sự yêu chiều của chị đại!
Tiểu Mỹ: “Grào!”
————
Trên đảo có không ít người đang sửa sang nhà cửa, có người thì đang đánh bắt cá biển.
Phan Niên nhìn đám cá là thấy buồn nôn, anh ấy rất nhớ những ngày có Bạch Ngọc Câu ở đây.
Họ cùng uống rượu và ăn BBQ với nhau.
“Haiz.” Phan Niên thở dài một hơi chán nản.
Chung Âm Âm ngồi cạnh anh ấy cũng thở dài: “Haiz.”
Rốt cuộc Bạch Ngọc Câu đi đâu vậy, sao giờ vẫn chưa thấy quay về.
Tuy nói bọn họ hiện tại đã an toàn, nhưng dù sao Chung Âm Âm cũng cảm thấy lúc Bạch Ngọc Câu ở đây sẽ khiến cô ấy an tâm hơn.
Đó là cảm giác an tâm mà ngay cả Tống Ngôn cũng không mang đến được.
Cô ấy nhìn lên không trung chờ một đoàn xe lửa đến, cho tới khi cô ấy thật sự nhìn thấy một chấm đen nhỏ trên bầu trời.
“Có phải tôi hoa mắt không? Hình như tôi nhìn thấy một chiếc xe thể thao.”
Phan Niên cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Hình như tôi cũng hoa mắt.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đứng dậy: “Cô ấy quay lại rồi!”
“Bạch Ngọc Câu đã về!” Chung Âm Âm vui vẻ hét lên với đám người đang bận rộn.
Mọi người nghe thấy ân nhân cứu bọn họ đã quay trở lại đều không hẹn mà cùng ngước mắt lên trời nhìn.
“Thật kìa! Thật kìa!”
“May quá ân nhân không bị làm sao! Cô ấy trở về rồi!”
“A a a!”
Mọi người đều quăng đồ trong tay xuống đất rồi giơ cao tay lên reo hò.
Bạch Ngọc Câu nhìn họ từ xa: “Bọn họ đói tới mức phát điên rồi à?”
Phục Toa: “Chị đại, nhất định là họ thấy phấn khích khi thấy em trở về chứ không phải vì đồ ăn ngon.”
Chị ấy thấy chị đại cứu nhóm người này. Họ đều ngưỡng mộ không nói nên lời với chị đại.
Sự hoan hô bây giờ của họ không liên quan tới đồ ăn hay bất cứ thứ gì khác, chỉ đơn giản vì cô đã trở về.
Bạch Ngọc Câu vừa đỗ xe thể thao trên bờ cát, Phan Niên lập tức chạy tới ngay: “Cô trở về rồi! Thật tuyệt vời!”
“Có thể cho tôi hai chai bia không?”
Bạch Ngọc Câu nhìn về phía Phục Toa, Phục Toa: “…”
Cô đưa Phan Niên mấy chai bia, Phan Niên lập tức hân hoan mở ra uống một ngụm: “Có cô mới tốt làm sao, cô không biết trong khoảng thời gian này tôi sống thế nào đâu..”
“Khổ lắm! Khổ lắm!”
Bên kia Chung Âm Âm cũng lao tới đây: “Hức hức, cô quay về rồi.”
Bạch Ngọc Câu vừa xuống xe, Chung Âm Âm đã ôm eo cô gào khóc, hệt như cô là đứa trẻ đã bỏ nhà đi nhiều năm.
“Tôi về rồi đây!” Bạch Ngọc Câu cúi đầu nhìn cô ấy: “Ngoan, lát nữa bảo Tiểu Mỹ làm móng cho chúng ta!”
“Đúng rồi, cô đi gọi máy phát điện tới đây trước!”
Uầy, không có máy phát điện thì làm móng kiểu gì được đây, thậm chí còn không bật nổi đèn..
Cô hơi bực bội hỏi hệ thống trong đầu mình: “Sao ta không có dị năng phóng điện vậy?”
Hệ thống Mỹ Thực: “Dù ký chủ không biết phóng điện cũng là ký chủ mạnh mẽ nhất!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Không cần điện ký chủ đã giật chết người ta rồi~”
Hệ thống Tu Tiên: “Ở chỗ ta có thuật tu hành Thiên Lôi, ký chủ muốn lấy không?”
Hệ thống Làm Ruộng: “Thì ra đây mới là căn cứ của thí chủ! Đẹp quá đi!”
Hệ thống Làm Ruộng: “Hể? Vậy nên tiếng gào của zombie đều truyền tới từ chỗ Tiểu Mỹ à?”
Cả ngày hôm nay nó đều ngơ ngác. Nó trơ mắt nhìn ký chủ tới một trường học có lẫn cả con người lẫn zombie.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau đó lại thấy ký chủ đón một con zombie hệt như đón trẻ đi học về.
Chẳng lẽ đám ba mẹ zombie đều tới đón con sau khi tan học ư?
Bộ não bé nhỏ của Hệ thống Làm Ruộng đã tiếp nhận quá nhiều thứ!
Bạch Ngọc Câu chẳng ngờ nó có thật, kế đó cô từ chối luôn: “Không cần, tại sao có máy phát điện rồi ta còn phải học cách tự tạo ra điện chứ, quá mệt mỏi.”
Cô chỉ nên nằm và tận hưởng cuộc sống.
Nếu ở đây đã có nhiều người như vậy thì cô sẽ không khách khí nữa.
Bạch Ngọc Câu lấy hạt giống ra ném cho Tạ Trì Trì: “Mang đi trồng đi. Đây là hạt giống thần kỳ của Bulbasaur*!”
* Bulbasaur:
Vừa lúc để họ làm ít nhiệm vụ giúp cô. Một mình cô làm nhiệm vụ kia phải mất bao lâu chứ.
Có thể nhờ người khác thì nhất định không tự làm!
Tạ Trì Trì nhận hạt giống xong không hỏi tiếng nào đã dẫn người đi làm ruộng.
Cô ấy vừa dẫn mọi người đào đất vừa nói: “Chắc chắn ân nhân tìm hạt giống cho chúng ta rồi, cô ấy tốt quá huhu.”
Những người khác đều rất cảm động, đúng vậy!
Ân nhân cứu họ ra rồi lại tìm được nơi thích hợp cho bọn họ sinh sống. Giờ cô còn lo lắng cho họ không ăn quen vị hải sản nên có lòng tìm thực vật đến cho họ.
Sao họ có thể phụ lòng ân nhân tốt như vậy được!
Tạ Trì Trì nhìn thoáng qua hạt giống ngẫm nghĩ, nhất định đám hạt giống này rất quý giá.
Cô ấy nhìn chữ trên hạt giống, “Hạt giống thịt gà, hạt giống thịt bò, hạt giống thịt dê…”
Tạ Trì Trì: “???”
Úc Hàng vừa nghe nói Bạch Ngọc Câu tới đã ra khỏi phòng thí nghiệm.
Trong khoảng thời gian này Ngư Phù luôn bận rộn nghiên cứu thuốc chữa virus zombie nhưng không mấy thành công.
“Anh tới rồi máy phát điện, mau lên đang chờ anh đấy!” Vẻ mặt Bạch Ngọc Câu hưng phấn ngồi trước bàn làm móng, trên tay cô đã sơn màu sáng bóng.
Nhìn dáng vẻ này có vẻ thứ còn thiếu duy nhất là cái máy phát điện anh ấy.
Úc Hàng mỉm cười, sau đó phát điện thành thạo.
“Mấy người đã đi đâu thế?”
Bạch Ngọc Câu chớp chớp mắt: “Tới tham quan căn cứ khác một chút.”
“Căn cứ khác? Sao rồi?” Úc Hàng không ngạc nhiên với điều này.
Dù sao thì mạt thế đã đến từ lâu rồi, quả thực con người nên đoàn kết lại.
Bạch Ngọc Câu lắc đầu với vẻ mặt tiếc nuối: “Chẳng ra gì hết, đám trẻ không học vấn không giáo dục, đầu óc cũng có chút vấn đề.”
“Anh tin được không cậu ấy nói với tôi rằng mạt thế thì không được ra ngoài mua sắm!”
Úc Hàng nhìn vẻ mặt không cho cô ra ngoài mua sắm là vô lý của Bạch Ngọc Câu mà trầm mặc một lát.
Nhưng rồi anh ấy ngẫm nghĩ rất nhanh.
Bạch Ngọc Câu nói đúng một điều. Tuy giờ là mạt thế nhưng quả thực không thể lơ là việc giáo dục.
Nếu không có khả năng toàn bộ thế hệ mới đều mù chữ hết.
Anh ấy ngẫm nghĩ một chút rồi cảm thấy việc này nên chuẩn bị chu đáo. Giờ họ đã có đồ ăn thức uống, lại không bị zombie tấn công, đúng là không nên để đám trẻ cứ chơi hoài như thế.
Đợi khi làm móng xong, Phan Niên uống tới mức choáng váng cũng đi tới. Anh ấy dẫn Bạch Ngọc Câu đi trên bờ cát..
Vốn tửu lượng của Phan Niên không tới mức này. Vấn đề là có lẽ lâu lắm rồi anh ấy không uống bia.
Giờ bỗng nhiên uống vài chai, thoáng cái đã thấy hơi chóng mặt.
“Ăn BBQ không?” Bạch Ngọc Câu lấy một đĩa thịt nướng đưa cho anh ấy.
Phan Niên gật gật đầu: “Ăn!”
“Uống đi!” Anh ấy giơ chai lên, bia trong chai đã chạm đáy.
Bạch Ngọc Câu thấy thế lại đưa thêm cho anh ấy vài chai: “Vất vả cho anh rồi.”
Cô có thể hiểu được rằng công việc của bảo vệ khá mệt mỏi.
Dù sao cũng để nuôi sống gia đình mà, thi thoảng con người nghỉ ngơi một chút cũng chẳng vấn đề gì.
“Cô cũng uống đi!” Phan Niên đưa cho cô một chai.
Bạch Ngọc Câu nhận lấy uống một ngụm: “Anh có hài lòng với cuộc sống hiện tại không?”
Cô muốn điều tra một chút xem những người làm việc cho cô đang sống như thế nào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phan Niên choáng váng uống một ngụm bia nói: “Đồ ăn! Không ngon!”
Bạch Ngọc Câu khẽ gật đầu: “Vậy là trình độ nấu ăn của dì trong nhà ăn chưa được tốt.”
“Không hẳn thế.” Phan Niên ăn một miếng thịt nướng, cay tới mức uống thêm vài ngụm bia nữa: “Vấn đề là đồ ăn đều tương tự nhau thôi!”
“Tôi ăn chán rồi!”
Bạch Ngọc Câu vô cùng thấu hiểu, người đi làm thuê để ý nhất điều gì? Chẳng lẽ là tiền sao?
Đương nhiên không phải!
Đó là đồ ăn ngon. Nếu cơm ở chỗ làm không ngon thì còn ai muốn đi làm ở đây nữa?
Cô nghĩ rồi đưa một phần đồ nướng rau quả cho Phan Niên: “Ăn đi.”
Đợi cô quay về rồi nghĩ cách tăng thêm vài loại đồ ăn cho bọn họ.
Với tư cách là chủ một gia đình như cô, cô cũng cần quan tâm tới điều kiện sống của cấp dưới.
Bạch Ngọc Câu ngẫm nghĩ rồi lấy thêm một đống thịt nướng ra: “Mọi người đều tới đây ăn đi!”
Khổ quá, chỉ sợ họ chưa bao giờ được ăn ngon.
Với Bạch Ngọc Câu mà nói, ăn và ngủ là hai thứ quan trọng nhất.
Người ngủ không ngon giấc sẽ có tính tình nóng nảy, người ăn không ngon miệng cũng như vậy.
Mọi người thấy cô mang thịt nướng ra đều bắt đầu rưng rưng xếp hàng. Đã bao lâu rồi họ chưa từng được ăn đồ nướng chứ?
À không, ngày nào họ cũng ăn cá nướng.
Nhưng loại cá nướng này chẳng có chút mùi vị nào cả. Tuy rằng nói ở trong mạt thế thì không tệ.
Nhưng họ vẫn nhớ những ngày có ân nhân ở đây. Lúc có ân nhân họ ăn ngon uống tốt, chẳng phải lo cái gì.
Sau khi ân nhân đi, cả ngày họ đều lo lắng, chỉ sợ Bạch Ngọc Câu lang thang chết ở bên ngoài.
Giờ thấy cô trở về nguyên vẹn họ mới yên lòng.
Hôm nay là một ngày vui vẻ, tất cả mọi người đều cực kỳ vui vẻ.
Bạch Ngọc Câu cũng rất vui với bộ móng tay mới của mình, thế là không khỏi uống thêm vài ngụm bia nữa.
Tiếp đó chìm vào giấc ngủ.
Hệ thống Mỹ Thực: “Mở blind box! Không biết lúc này ký chủ có dáng vẻ như thế nào, kích động quá!”
Hệ thống Đánh Dấu lẩm bẩm: “Ký chủ thật ngầu! Ký chủ thật ngầu!”
Hệ thống Tu Tiên: “Chủ hệ thống phù hộ cô ấy có thể ngoan ngoãn thực hiện nhiệm vụ.”
Hệ thống Làm Ruộng: “Mở blind box là gì thế?”
Hôm sau.
Phan Niên tỉnh giấc xong thì đi rửa mặt. Anh ấy vừa mở cửa ra đã thấy một người một zombie đứng trước nhà mình.
Nhìn qua thì người ngày không hề bình thường. Cô mặc bộ quần áo màu sắc rực rỡ, khuôn mặt biến thành một bảng màu, tóc nổ bung chĩa lên trời.
Zombie kia cũng bất thường y như thế. Nó cũng mặc một bộ quần áo màu sắc rực rỡ, đôi mắt giống y gấu trúc, trên đầu đội một bộ tóc giả cao ngất trời.
“... Mấy người tới phòng tôi làm gì vậy?”
Bạch Ngọc Câu từ từ quay đầu lại: “Ngẩng đầu lên trời một góc 45 độ, anh làm sao hiểu được nỗi buồn của chị đây.”
Phan Niên: “Cô thì có nỗi buồn gì chứ?
“Anh là Đại Công tước của gia tộc Táng Ái, người như anh sao có thể cảm nhận được cơn đau nhức trên trán chứ?”
Bạch Ngọc Câu âm thầm thở dài một hơi, cô đây!
Cô là Tạng Ai Bạch Cơ, Đại Công tước của gia tộc Táng Ái, sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy thì phát hiện mình xuyên không tới 20 năm sau.
Gia tộc Táng Ái không còn nữa, thanh xuân của cô cũng một đi không trở về!
Đầu óc Phan Niên lag luôn: “… Gia tộc Táng Ái? Bây giờ còn có cái thứ này á?”
“Đương nhiên! Linh hồn Tạng Ai vĩnh viễn nằm trong trái tim tôi!” Bạch Ngọc Câu hô to.
Cô thề với trời với đất, thề với trái tim rách nát kia của chính mình rằng cô nhất định sẽ chấn hưng gia tộc Táng Ái!
Đối tượng cải tạo đầu tiên bắt đầu từ ông chú không có phẩm vị này trước đi!
Trong lòng Bạch Ngọc Câu nhen lên ngọn lửa hừng hực, đó là tham vọng chấn hưng gia tộc Táng Ái.
Phan Niên nhìn ánh mắt của cô bỗng thấy không ổn: “Tôi đi trước đây.”
Bạch Ngọc Câu sờ tóc mình, sau đó đạp chân lên cái ghế trước cửa, ngang ngược nói: “Huyền Vũ, mi thắng rồi, gia nhập gia tộc Táng Ái đi!”
“Ông chú không có phẩm vị kia, có dám không?”
Phan Niên: “???”
Ai mới không có phẩm vị chứ hả?!
Phan Niên năm nay mới hai mươi ba tuổi: Khoan khoan! Ai là ông chú hả!