“Chúng ta nên xuống xe không?” Tóc vàng hơi do dự, anh ta hạn hán lời với hai con mèo tinh này luôn.
Vi Dương nhíu mày: “Chẳng lẽ đây là dị năng của họ?”
“Không đúng, một người có dị năng biến thành mèo chứ không thể cả hai người đều có dị năng biến thành mèo được!”
Tóc vàng sợ hãi: “Tôi hiểu rồi!”
“Nhất định trong số họ có người sở hữu dị năng biến kẻ khác thành cat girl!”
Thật đáng sợ!
Loại dị năng này kinh khủng quá!
Tóc vàng chỉ mới tưởng tượng bộ dạng mình biến thành mèo nam, trên đầu có hai tai mèo, dưới mông có một cái đuôi mèo!
Quỷ gì thế này?
A! Tóc vàng anh ta không muốn biến thành như vậy đâu… Đáng sợ, không! Mèo nam mềm mềm dễ thương!
Nhất định không thể!
“Chúng ta đi thôi!” Anh ta không muốn có bất kì quan hệ nào với hai cat girl này.
Vi Dương cũng gật đầu: “Tự nhiên có hai con mèo tinh xuất hiện trong trường hợp này đúng là không bình thường. Chúng ta cứ tránh đi trước.”
Bạch Ngọc Câu thấy họ lùi xe, tỏ vẻ mình sẽ không đi con đường này.
“Sao thế được!”
Hôm nay Mèo Đại vương cô phải vất vả ngồi xổm mãi mới chờ được một chiếc xe thế này.
Đám zombie vừa thấy cô ở đây đã dạt hết đi. Xe lớn thế kia, chắc chắn bên trong xe có cá khô!
Không thể thả họ đi được!
Tang Tinh đã nhận ra ý định của chị đại nhà mình, tức thì cậu dùng dị năng trọng lực áp chế hai người kia.
Vi Dương và Tóc vàng lập tức tắt lửa. Trọng lực đột ngột khiến họ không thể động đậy.
Không ổn rồi! Họ đụng phải kẻ xấu!
Bạch Ngọc Câu vung vẩy đuôi, bước như mèo tới cạnh xe bọc thép. Cô mở cửa xe: “Meo!”
“Mèo Đại vương tôi cướp các người mà các người còn dám bỏ chạy à!”
“Mau giao cá khô ra đây!”
Vi Dương: “…”
Họ đào đếch đâu ra cá khô hả? Thời buổi này có hai miếng cơm thừa ăn đã không tệ rồi!
Tóc vàng cắn răng nói: “Giao! Giao ngay! Cô mau thả ra!”
Anh ta vừa dứt lời thì trọng lực trên cơ thể biến mất.
Một tay Bạch Ngọc Câu gác trên cửa xe, tay khác vuốt đuôi mình: “Mau dâng cá khô ra cho bản Đại vương, meo!”
Tóc vàng bói đâu được cá khô? Dị năng của anh ta là triệu hồi, có thể triệu hồi hai con zombie bị hắn thu phục tới đánh nhau.
Nhưng zombie anh ta thu phục cũng chỉ là một vài zombie yếu ớt, vậy nên sức chiến đấu chẳng ra làm sao cả.
Về phần Vi Dương, dị năng của anh ta lợi hại hơn một chút, là dị năng hệ mộc.
Vi Dương chỉ cảm thấy hai người trước mặt này đến đây chẳng có ý gì tốt. Rõ ràng ngoại hình đáng yêu, xinh đẹp bậc này nhưng lại đi ăn cướp!
Trong lòng anh ta nhận định đối phương là người xấu, một khi đã như vậy.
Một cành cây rậm rạp nhanh chóng mọc ra khỏi lòng bàn tay anh ta rồi xông thẳng về phía Bạch Ngọc Câu.
Vi Dương cũng không muốn ra tay với hai người, nhưng trong mạt thế này không phải họ giết người thì người khác sẽ giết họ.
Nếu anh ta không ra tay, ai biết hai con mèo tinh này có giết họ không?
Cành cây chia làm hai nhánh, một nhánh lao về phía Bạch Ngọc Câu, nhánh kia xiên sang hướng Tang Tinh.
Vừa lúc Tóc vàng triệu hồi hai con zombie mạnh nhất anh ta thu phục.
Zombie vừa xuất hiện đã lao về phía nhóm Bạch Ngọc Câu: “Grào!”
“Meo!”
Vi Dương thấy cô mèo trước mặt hưng phấn meo một tiếng, sau đó cô túm lấy nhánh cây.
Rồi… Kéo ra ngoài.
“Bạc hà mèo!” Bạch Ngọc Câu nhìn lá cây trên cành lại càng phấn khích hơn.
Không ngờ trên đời này còn có bạc hà mèo to như này, nhiều như này cơ!
Huhu! Anh ta quả là người tốt mà!
“Cảm ơn nhà ngươi! Bản Đại vương phong cho nhà ngươi làm Sen Đại tướng quân!” Bạch Ngọc Câu dùng sức kéo cành cây của anh ta
Vi Dương chỉ cảm thấy bản thân rỗng tuếch. Anh ta vội vàng chặt đứt cành cây chạy trốn.
Nếu không anh ta sẽ bị kéo ra tới chết!
Phía bên này Tang Tinh nhìn hai con zombie kia, chưa cần cậu động đậy thì zombie đã bị dọa tới mức run bần bật.
“Hờ! Tưởng chỉ mình anh biết triệu hoán zombie à?”
Cậu hét to về phía một cửa hàng: “Ăn một đòn thuật triệu hoán của tôi đây! Tiểu Lam! Tiểu Hoàng!”
Tóc vàng mở to hai mắt nhìn, anh ta không ngờ thiếu niên trước mặt vẫn còn dị năng khác.
Đứng trước song dị năng thì nên làm gì cho phải?
“Chạy mau!” Anh ta hét về phía Vi Dương, dứt lời bản thân cũng chạy xuống xe.
Mẹ nó! Giờ còn cần xe làm gì, còn sống mới quan trọng nhất!
Anh ta vừa hét lên thì cách đó không gia đã có hai con zombie nhỏ chạy tới. Thoạt nhìn bộ dáng hai con zombie sống chả còn gì luyến tiếc.
Không để anh ta kịp thực hiện thêm động tác nào, cả người lại bị trọng lực đè nén
Bạch Ngọc Câu ôm cả đám cành cây hít lấy hít để: “Hà! Phê luôn! Phê ơi là phê!”
Quá là hạnh phúc!
Không ngờ Sen Đại tướng quân lại hiểu cô như thế!
Sen Đại tướng quân: “…”
Chuyện gì xảy ra với hai con mèo tinh này thế! Sao có thể đánh nhau giỏi thế này!
Khoan khoan!
Đánh nhau giỏi á?!
Tóc vàng nảy ra ý tưởng. Anh ta hét lên: “Đừng giết chúng tôi! Tôi biết một chỗ có cá khô!”
“Cực kì thơm! Ăn cực kỳ ngon!”
Quả nhiên sự chú ý của Bạch Ngọc Câu bị anh ta thu hút. Cô quấn toàn bộ cành cây lên người mình, không quên chia một ít cho Tang Tinh.
Cô nhảy về phía Tóc vàng: “Thật hả?”
Tóc vàng ra sức gật đầu, mái tóc cũng đung đưa theo: “Thật! Nhưng người ở đó rất hung ác, cô phải đánh bại họ mới có cá khô!”
Vi Dương nghe anh ta nói xong cũng thoáng cái hiểu ý anh ta luôn: “Đúng! Họ có cá khô! Hơn nữa họ giấu đi sạch rồi!”
“!!!”Bạch Ngọc Câu hít bạc hà mèo xong chỉ cảm thấy mình lâng lâng, cả người hân hoan.
“Chúng ta đi thôi!”
————
Căn cứ Vương Triều.
“Dọn sạch bên trong đi.” Một người đàn ông da ngăm đen mặc áo khoác bước ra từ một gian phòng, anh ta nói với hai người canh giữ ngoài cửa.
“Vâng!” Sau khi anh ta rời đi, hai người đàn ông kia bước vào phòng.
Quả nhiên trong phòng có một người phụ nữ đầy máu đang nằm trên mặt đất.
“Lại chết thêm một người, nghiệp chướng thật chứ.” Trịnh Thiên không khỏi lắc đầu.
“Suỵt! Cậu không muốn sống nữa à?” Hồ Phát vội vàng kêu anh ta câm miệng.
“Cậu không sợ anh Hoài nghe được à?” Hồ Phát đưa tay làm một động tác trên cổ.
Trịnh Thiên vội vàng câm miệng, sau đó anh ta nói thêm: “Đây là người thứ sáu trong tháng này rồi à?”
Hồ Phát gật đầu: “Trước cứ mặc quần áo cho cô ấy đi, để cô ấy ra đi đàng hoàng hơn chút.”
Thật sự không biết mỗi lần Triệu Hoài đều chơi kiểu gì.
Thật sự là mất hết tính người!
Mà Triệu Hoài đang đi trên đường vẫn nhớ lại cảm giác ban nãy. Anh ta có phần khó chịu kéo cổ áo: “Mẹ nó, đám đàn bà này cứ giả vờ trong sạch làm gì không biết!”
Lần nào cũng thế, đếch biết hầu hạ người khác gì cả!
Nếu nhóm người anh ta không xây căn cứ này thì chúng nó chết từ lâu rồi!
Vậy mà cũng không biết chăm sóc cho họ ư?
Chỉ giải tỏa chút thôi, hết người này tới người kia đòi sống đòi chết.
Trong lòng anh ta bùng lên ngọn tà hỏa không tên, nhưng rồi rất nhanh đã lắng xuống.
Triệu Hoài bước vào văn phòng trong căn cứ. Vừa bước vào anh ta đã nhìn thấy Hoàng Hạo Miểu đang nằm trên ghế với dáng vẻ không xương.
“Này! Hai đứa ở khu B vẫn chưa về à?”
Anh ta đạp vào ghế dựa một cái, hình như Hoàng Hạo Miểu vẫn chưa tỉnh ngủ: “Chưa về.”
“Bỏ đi, tôi tới phòng nghiên cứu xem thế nào, chẳng biết đám vô dụng kia có nghiên cứu ra cái gì không nữa.”
Phòng nghiên cứu ở cách nơi này không xa, nằm ngay bên dưới văn phòng.
Dưới tầng hầm ngầm có đèn, trước kia ở đây là căn cứ quân sự nên đương nhiên sẽ có những thứ mà bên ngoài không có.
Đây cũng là nguyên nhân đám Triệu Hoài chọn thành lập căn cứ ở đây.
Trước khi họ vào đây thì căn cứ này vẫn còn một số ít người sống sót, đó là một nhóm quân nhân.
Đám Triệu Hoài giả vờ lấy được sự thông cảm của họ rồi thuận lợi tiến vào căn cứ.
Sau khi vào căn cứ họ bắt đầu giết chóc thẳng tay cho tới khi nơi này chẳng còn ai sống ngoài họ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ đó về sau, căn cứ này hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của họ.
Nhân viên trong phòng nghiên cứu đều do họ tìm kiếm được, tuy rằng anh ta không không thích đám người mặc áo blouse rách nát này cho lắm.
Nhưng cái ả Mao Mao Trùng nhất quyết đòi nhóm người này, bảo rằng biết đâu có thể nghiên cứu được vắc-xin phòng zombie hoặc giải quyết tình trạng ô nhiễm đất đai.
Đúng là nhóm người này cũng có phần hữu dụng. Họ đã nghiên cứu ra loại đất không bị ô nhiễm thật.
Bởi nguyên do này nên căn cứ Vương Triều họ mới không sợ đông người.
Con người ấy à, càng nhiều càng tốt.
Thế này mới thú vị chứ? Nếu không họ biết sai bảo ai bây giờ.
“Nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh tới đâu rồi?” Triệu Hoài vừa tiến vào phòng nghiên cứu đã hét lên hỏi.
Cổ Thính Lương thấy anh ta bước vào mà không mặc quần áo bảo hộ, gương mặt thanh tú không khỏi lộ ra vẻ khó chịu.
Triệu Hoài thấy cô ấy không để ý tới mình thì tắc lưỡi: “Đang hỏi cô đấy?”
“Nhăn nhó mặt mày cho ai nhìn hả? Nếu cô không có tác dụng ấy hả, hờ hờ.”
Loại đàn bà này đã chết trong tay anh ta từ lâu rồi!
Cổ Thính Lương khẽ nhíu mày: “Vẫn chưa có manh mối gì”
“Đúng là vô dụng.” Triệu Hoài đưa tay ra muốn giáng cho ả đàn bà không biết điều này một cái tát.
Anh ta mới đưa tay ra, trước khi bàn tay hạ xuống thì thấy một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi bước tới.
Tóc mái trên trán thiếu niên che khuất đôi mắt. Đôi mắt cậu ta không có chút ánh sáng nào, hệt như một vũng nước đọng.
“Ra ngoài.”
Giọng điệu của cậu ta rất lạnh lùng nhưng Triệu Hoài nghe cậu ta nói xong lại ngoan ngoãn đi ra ngoài.
“Vâng vâng vâng, lão đại.”
Sau khi anh ta ra ngoài, Thời Thạch nhìn lướt qua Cổ Thính Lương xong cũng rời đi.
“Anh Hoài, hai thằng vô dụng ở khu B về rồi!” Một người đàn ông có vết sẹo trên mặt đang tranh công với Triệu Hoài.
Triệu Hoài ngứa ngáy trong lòng, muốn xem họ có mang về người phụ nữ nào hay không.
Nhưng Thời Thạch ở ngay phía sau nên anh ta chỉ có thể kìm nén cơn nhộn nhạo của bản thân lại: “Lát nữa chúng ta đi.”
Thời Thạch bước ra từ phòng nghiên cứu. Cậu ta lạnh lùng liếc mắt một cái với Triệu Hoài: “Đừng chơi quá mức.”
Triệu Hoài nghe xong câu này mới cười bảo: “Tôi có chơi đùa mạnh bạo đâu, rõ ràng sức khỏe đám phụ nữ kia không tốt.”
Anh ta cười nịnh nọt: “Thế tôi đi trước nhé?”
Thời Thạch phớt lờ anh ta, một mình bỏ đi trước.
Đợi khi cậu ta đi xa rồi, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu nữa, Triệu Hoài mới phỉ nhổ: “Quỷ gì vậy.”
Cái tên Thời Thạch chó chết này ngu quá!
Chẳng phải ỷ vào dị năng cao cấp của cậu ta nên mới ngày ngày thể hiện hay sao?
“Đi, đi xem hai thằng vô dụng kia có đưa người nào về không.” Triệu Hoài tức giận:“Không có thì, ha!”
“Vừa hay quăng chúng nó vào đấu trường hỗn loạn mua vui!”
Anh ta dẫn theo hai đàn em của mình đi thẳng tới đại sảnh. Người từ bên ngoài trở về đều phải đi vào đại sảnh hết.
Đại sảnh chật kín người, sau khi Triệu Hoài tới thì đám đông đều giải tán sạch.
“Mẹ chúng nó tụ tập hết ở đây làm gì?” Đàn em anh ta há mồm quát.
Có người thấy họ tới thì vội đáp một cách hèn nhát: “Chào anh Hoài, chào anh Trần, hai người họ đưa… quái vật về.”
Triệu Hoài híp mắt: “Quái vật hả?”
Anh ta bước vào đại sảnh, chỉ thấy hai người mới ở khu B đang đứng trong đại sảnh.
Trên mặt đất bên cạnh họ là hai cô gái có ngoại hình xinh đẹp.
Một người trong đó có mái tóc màu trắng, trên đầu cô có một đôi tai mèo, lông tai xù xù thoạt nhìn khiến người ta không kìm lòng muốn vuốt một cái.
Cái đuôi phía sau đang quấn quanh eo cô.
Bạch Ngọc Câu hưng phấn lăn lộn trên đất: “Meo meo meo~”
A ~ thế giới cực lạc ~
Dáng vẻ của cô như đang phê thuốc, nhưng trên thực tế là cô hít bạc hạ mèo quá nhiều.
Tang Tinh bên cạnh cũng như vậy. Cậu không biết tại sao mà từ khi có đôi tai và cái đuôi mèo xong, cậu cũng cảm thấy mùi bạc hà mèo trước mắt rất thơm, khiến cậu không nhịn được hít hà liên tục.
Triệu Hoài nhìn hai người mà cầm lòng không đặng nuốt nước miếng: “Cat girl!”
Quái vật ở đâu ra chứ!
Đây quả thực là báu vật trên giường trời sinh!
Bộ dáng ghê tởm của anh ta bị Tóc vàng nhìn thấy, thế là Tóc vàng vội đạp nhẹ một chân Bạch Ngọc Câu.
Bạch Ngọc Câu đang lâng lâng. Cô ngẩng đầu nhìn Tóc vàng bằng cặp mắt mơ màng: “Mi đá bản Đại vương làm gì!”
Tóc vàng nhìn cô đúng kiểu hận rèn sắt không thành thép, sau đó nhẹ giọng nhắc: “Cá khô!”
Anh ta có phần nghi ngờ phải chăng vừa rồi mình bị ngắn não.
Hai kẻ hít bạc hà mèo cũng có thể hít tới ngất ngây thế này có thể đánh thắng Triệu Hoài không?
Anh ta đang ngẫm nghĩ đã thấy cat girl trước mặt nhảy dựng lên, gương mặt cô ửng đỏ: “Mấy người!”
Mọi người đều nhìn cô, không hiểu sao cô có thể đột nhiên đứng lên được.
Một cat girl có thể bị trói bằng nhánh cây thì làm ăn được gì?
“Meo! Các người đã bị bản Đại vương cướp!” Hai tay Bạch Ngọc Câu run rẩy nắm mui xe phía trước: “Mau lên! Mau đưa bạc hà mèo… ớ không phải, giao cá khô ra đây!”
Tóc vàng đỡ trán: “…”
Đậu má cô đánh thì xông vào đánh luôn đi! Lảm nhảm cái đếch gì thế!
“Đại vương?” Triệu Hoài cười cười: “Xinh đẹp thế này không bằng làm Vương phi của anh đi.”
Tang Tinh nghe thấy lời này mà cả gương mặt sa sầm: “Lớn mật! Sao ngươi dám nói chuyện với Mèo Đại vương của chúng tôi như vậy!”
“To gan lớn mật!”
Bấy giờ Triệu Hoài mới phát hiện cat girl xinh đẹp không kém cạnh này là một thằng con trai.
Tức thì anh ta bối rối giây lát, nhưng rất nhanh sự chú ý của anh ta đã bị cat girl đang lắc lư lảo đảo ôm nhánh cây hấp dẫn.
Yết hầu anh ta trượt lên xuống, anh ta không ngờ ở mạt thế vẫn còn báu vật cỡ này.
Ngay lúc trong đầu anh ta bật ra những ý tưởng bẩn thỉu thì có tiếng giày cao gót truyền vào tai anh ta.
Không cần quay đầu anh ta cũng biết là ai, Mao Mao Trùng.
Mao Mao Trùng sở hữu gương mặt xấu, chẳng có mấy người trong căn cứ thích cô ta hết.
“Cô đến làm gì?” Triệu Hoài có phần khó chịu.
Mao Mao Trùng đi giày cao gót mặc đồ đen toàn thân. Mái tóc dài của cô ta được buộc lại phía sau, trông rất gọn gàng sạch sẽ.
“Sao anh tới mà tôi không tới được?” Cô ta nhìn hai cat girl: “Ồ, tìm được ở chỗ nào thế?”
Hiển nhiên câu này cô ta đang hỏi Tóc vàng và Vi Dương. Vi Dương vội mở miệng đáp: “Gặp được ở cạnh thành phố P, thoạt nhìn hai con mèo tinh này có ngoại hình không tệ nên chúng tôi đưa họ về.”
Hai người còn lâu mới nói là mình không đánh thắng người ta nên chỉ có thể di dời tai họa sang bên này.
Mao Mao Trùng bước lên trước, vươn một ngón tay nâng cằm Bạch Ngọc Câu lên.
Khuôn mặt xinh đẹp ấy đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô ta, đôi má hơi ửng đỏ, đôi mắt to mơ màng, đôi môi như trái đào mật.
Mao Mao Trùng lại lấy hai ngón tay chạm vào tai mèo của cô.
“Không được chạm vào Đại vương!” Tang Tinh xông tới hất cô ta ra, dáng vẻ hung dữ đáng yêu.
Mao Mao Trùng bị cậu đánh cũng không tức giận. Cô ta nhìn lướt qua Triệu Hoài: “Tôi muốn hai kẻ này.”
Triệu Hoài vừa thấy cô ta làm như vậy đã biết không ổn, anh ta mở miệng nói: “Cô muốn cả hai á? Ít nhất cũng phải để lại một người cho tôi chứ.”
“Chưa kể tôi đã cho người tìm được hai kẻ này.”
Mao Mao Trùng nhìn anh ta chằm chằm, cô ta lấy tay chỉ vào Triệu Hoài, thoáng cái cả người Triệu Hoài đã không thể nhúc nhích gì thêm.
“Mẹ nó thả ông mày ra!” Triệu Hoài trừng mắt: “Dựa vào đâu mà đòi cướp đồ của ông mày!”
Mẹ nó!
Mao Mao Trùng tiếp tục ngó lơ anh ta. Cô ta giữ một đầu cành cây, cứ thế Bạch Ngọc Câu và Tang Tinh bị cô ta dẫn đi.
Tóc vàng và Vi Dương lo lắng nhìn hai người Bạch Ngọc Câu bị bắt đi.
Hai kẻ này làm sao thế hả!
Chẳng phải đánh nhau giỏi lắm à? Sao đột nhiên lại bất động thế?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đậu má! Đừng bảo hít cỏ tới ngất ngây rồi nhé!
Lúc này hai cat girl hít cỏ đi theo Mao Mao Trùng, nơi ở của Mao Mao Trùng là một biệt thự.
Về phần tại sao trong căn cứ quân sự lại có biệt thự thì họ cũng chịu.
Lúc Mao Mao Trùng tới căn cứ này đã thấy không ít biệt thự, thoạt nhìn như mới xây.
Cô ta mở cửa dẫn hai con mèo vào nhà, vừa vào xong Bạch Ngọc Câu đã nằm trên sô pha đánh bộp một cái.
Cô ôm bạc hà mèo trong lòng tới mức phiêu phiêu!
“Meo meo~”
Mao Mao Trùng ngồi xổm xuống đất nhìn cô, nhìn thế nào cũng thấy cô đáng yêu quá trời đất: “Ui ui ui! Dễ thương quá trời!”
Cũng chỉ lúc này cô ta mới có thể tháo bỏ lớp ngụy trang của bản thân.
Nếu vừa rồi cô ta không ra tay thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với hai con mèo này đâu.
Mao Mao Trùng là người mãi sau mới vào căn cứ. Dị năng của cô ta cấp 7, chỉ sau… Thời Thạch.
Thời Thạch khác với họ, cậu ta là trường hợp ngoại lệ.
Không ai biết dị năng của cậu ta cấp bao nhiêu. Cậu ta hoàn toàn áp đảo bọn họ.
Sau khi Mao Mao Trùng vào căn cứ rồi mới biết tình hình trong căn cứ như thế nào.
Nhưng cô ta không thay đổi được, chỉ cần cô ta biểu hiện ra ngoài rằng mình không máu lạnh giống họ.
Nói không chừng đám người đó sẽ hợp tác với nhau tấn công cô ta.
Chưa kể còn thêm Thời Thạch thích sự hỗn loạn.
Mao Mao Trùng không muốn chết, vậy nên cô ta chỉ có thể ngụy trang mình cũng là người giống họ.
Cô ta nhìn cat girl tóc trắng mà không khỏi xót xa trong lòng.
Chắc nàng mèo dễ thương thế này đã chịu không ít đau khổ rồi.
Giờ còn bị bắt tới căn cứ ăn thịt người này nữa.
“Haiz.” Cô ta thở dài, sau đó lại hào hứng sờ đuôi mèo của Bạch Ngọc Câu.
Tang Tinh tức giận nhìn cô ta: “Đuôi của Đại vương không phải thứ mi muốn sờ là sờ được đâu!”
Mao Mao Trùng cười một tiếng: “Đại vương? Đó là tên của cô ấy hả?”
“Meo ~ ta tên Tiểu Bạch meo ~” Bạch Ngọc Câu híp mắt lăn lộn trên sô pha.
Mao Mao Trùng càng nhìn càng thấy họ đáng yêu. Cô ta thầm nghĩ, dù thế nào đi nữa thì cô ta cũng phải bảo vệ hai người này.
Tên súc sinh Triệu Hoài càng ngày càng quá đáng.
“Tiếc rằng chỗ tôi không có cá khô, nếu có thì kiểu gì cũng đút cho hai người một ít.” Mao Mao Trùng cười dịu dàng.
Tuy cô ta không rõ hai cat girl trước mắt biến thành thế này kiểu gì.
Nhưng trông họ rất thích bạc hà mèo, vậy nên chắc cũng thích cá khô.
Vừa rồi cô ta còn nghe thấy cô gái này đòi cá khô nữa.
Nói gì mà đánh cướp bọn họ, đáng yêu quá trời.
“Cá khô, meo?” Hình như Bạch Ngọc Câu đã tỉnh hơn một chút, cô chớp mắt.
“Rầm!” Một tiếng đập cửa vang lên.
Sắc mặt Mao Mao Trùng trầm xuống, cô ta đứng dậy: “Triệu Hoài mày đừng được voi đòi tiên!”
“Rầm! Mày mở cửa ra cho bố ngay!” Triệu Hoài đá cửa liên tục.
“Dựa vào đâu mày đòi cướp người của ông đây!”
Anh ta gào luôn miệng, ồn ào tới mức Mao Mao Trùng hơi đau đầu. Cô ta mở cửa ra: “Tao muốn cướp thì cướp thôi, làm sao?”
Triệu Hoài thấy cả người cô ta lộ ra sát khí thì không dám nói nữa.
Nhưng lúc anh ta liếc thấy cat girl đang nằm trên sô pha thì cố lấy hết can đảm: “Chúng ta đều là người khu A, sao cô ngang ngược thế hả?”
Mao Mao Trùng bật cười một tiếng: “Gì cơ? Đòi đạo lý ở đây? Nắm đấm đứa nào mạnh thì đó là lý. Mày còn sủa nữa tao phế mày luôn đấy!”
Triệu Hoài tức giận tới mức sử dụng dị năng luôn. Anh ta vặn nắm đấm xông thẳng tới mặt Mao Mao Trùng, cú đấm này có thể trực tiếp đánh trúng một con zombie khổng lồ.
Rất nhiều người bám theo sau Triệu Hoài đều nhanh chóng lùi lại. Tóc vàng và Vi Dương cũng nhanh chóng chạy biến về sau.
Nếu vô tình bị thương, sợ rằng họ sẽ chết.
Nhưng Mao Mao Trùng lại cười lạnh một tiếng. Cô ta liếc mắt một cái đã khóa Triệu Hoài một chỗ, sau đó khinh thường nhìn Triệu Hoài: “Mày thật sự coi mình là cái gì thế?”
Cô ta rút một con dao găm ra chém xuống.
Những người đi theo sau Triệu Hoài chỉ thấy cô ta dùng con dao găm kia chặt đứt một cánh tay của Triệu Hoài.
Cánh tay rơi xuống đất rồi lại bị cô ta đạp ra ngoài.
Triệu Hoài đau tới mức gào lên: “A! Đ* mẹ mày…”
Trên trán anh ta đọng đầy những hạt mồ hôi lớn. Anh ta muốn giết ả đàn bà trước mặt, nhưng anh ta lại không động đậy được.
“Mấy người làm gì thế?” Một giọng nam vang lên.
Mao Mao Trùng nghe giọng thì thay đổi sắc mặt. Cô ta há miệng bảo: “Chút mâu thuẫn nhỏ thôi.”
Lúc này Triệu Hoài cực kỳ đau đớn, nhưng bản thân anh ta cũng cắn răng bảo: “Chỉ vui đùa thôi.”
Thời Thạch nhảy từ trên nóc nhà xuống. Cậu ta nhặt cánh tay trên mặt đất lên: “Trông mọi người chơi vui thật đấy.”
Cậu ta siết chặt cánh tay, bóp đứt đôi cánh tay ra khiến máu tươi bắn đầy người mình.
Nhưng cậu ta chẳng có vẻ gì là quan tâm hết.
Đôi mắt sâu thẳm của cậu ta nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Câu trong phòng: “Cat girl?”
Mao Mao Trùng muốn dùng cơ thể mình chắn cho người phía sau nhưng đã quá muộn, giờ không kịp rồi.
Tức thì Thời Thạch bước vào trong phòng: “Đánh nhau vì hai người này à?”
Mao Mao Trùng nhắm mắt: “Lão đại, tôi…”
“Không cần giải thích.” Thời Thạch ngắm nhìn thủy tinh cầu trong tay, cậu ta nhìn Bạch Ngọc Câu và Tang Tinh với ánh mắt tràn trề hứng thú.
Thoạt nhìn hai người này chả hề lo lắng cho tình cảnh của mình chút nào, trông không đơn giản đâu.
Giả heo ăn thịt hổ?
Bạch Ngọc Câu để ý tới ánh mắt của cậu ta, thế là loạng choạng đứng dậy: “Đánh… Đánh cướp!”
“Từ hôm nay trở đi, nơi, nơi này thuộc về Mèo Đại vương tôi!”
Tang Tinh cũng hưởng ứng theo cô: “Hãy dâng toàn bộ cá khô cho Đại vương của chúng ta mau!”
“Đừng nói linh tinh.” Mao Mao Trùng chạy tới vội vàng bịt miệng cô lại.
Nói linh tinh trước mặt Thời Thạch, nhỡ mà chọc tức cậu ta thì đến cả cô ta cũng không bảo vệ họ được đâu.
Bạch Ngọc Câu nhanh chóng hất tay cô ta ra rồi lớn tiếng hỏi: “Có phải các người là người xấu hay không?”
Thời Thạch nghe cô hỏi mà không nhịn được bật cười: “Người xấu hả?”
“Chậc, ở đây mà có người tốt ư?”
Bạch Ngọc Câu gãi đầu, ý của cậu ta là gì, nghĩa là cậu ta thuộc người xấu hả?
Vậy nhất định cậu ta có nhiều cá khô lắm!
“Tốt lắm, meo! Tụi người xấu bọn mi mau giao cá khô ra đây! Nếu không bản Đại vương sẽ cho bọn mi thấy thế nào là uy lực của miêu quyền khi say bạc hà mèo!” Bạch Ngọc Câu liếm môi.
Tóc vàng ở cách đó không xa vội vã tới độ lửa sém lông mày.
Nhanh ra tay đi nào! Lảm nhảm cái gì thế?
Chẳng lẽ mấy người là nhân vật phản diện à?
Ngoài nhân vật phản diện thì làm gì có ai xổ một đống lời vô nghĩa khi vào cuộc chiến bao giờ!
“Chỗ chúng tôi không có cá khô.” Thời Thạch mở miệng bảo: “Nhưng… ở đây chúng tôi có đấu trường hỗn loạn.”
“Hai người có muốn vào đó chơi không?” Giọng điệu cậu ta rất nguy hiểm.
Mọi người vừa nghe thấy đấu trường hỗn loạn đã cảm thấy sau lưng mình lạnh toát.
Nhưng Bạch Ngọc Câu lại bĩu môi: “Rõ các bọn mi có cá khô! Mấy người dám lừa bản Đại vương!”
Không thể tha thứ được!
Cô hét to một tiếng: “Đóng cửa! Thả Tiểu Lam!”
Cùng lúc cô hét lên, không gian của cô cũng thả ra hai con zombie nhỏ.
Zombie nhỏ lăn trên mặt đất, lăn rồi lăn.
Tiểu Lam: “… Grào!!!!!”
Xong đời chim! Sao chỗ này có nhiều con người đáng sợ thế?
Nhanh đưa tôi về đi!
Nó vội lăn về bên cạnh Bạch Ngọc Câu, túm tay áo Bạch Ngọc Câu trốn sau người cô.
Bạch Ngọc Câu nhìn lướt qua Tiểu Lam không biết cố gắng, cô lại hét to tiếng nữa: “Đóng cửa! Thả Tiểu Hoàng!”
Chỉ chốc lát sau, phía sau cô có thêm một con zombie nhỏ sợ hãi.
Tóc vàng im lặng nhìn toàn bộ: “…”
Hết cứu! Hết cứu nổi!
Có phải họ đã hít bạc hà mèo tới hỏng rồi không, sao ngay cả chiêu cuối cũng không biết sử dụng thế nào vậy!
Bạc hà mèo hại người mà! Không đúng! Bạc hà mèo cực kỳ có hại cho mèo!