Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!

Chương 69:




“Bí cảnh mở cửa rồi! Xông lên thôi!” Có tu sĩ thấy cánh cửa bí cảnh mở ra, hai tay hưng phấn run lên.
Cái này chẳng khác nào chơi gái miễn phí, ai mà không kích động chứ!
Cô Đông sư tỷ kéo tay Bạch Ngọc Câu: “Đi!”
Đoàn người xông vào, một số kiếm tu chưa ngủ thấy thế cũng vội đánh thức những người khác: “Sư huynh! Bí cảnh mở rồi!”
Ám Nguyệt chân nhân vội vàng cất xuân thu trên mặt đi. Gã ta nhìn Cô Đông sư tỷ đang tiến vào bí cảnh: “Ta nằm mơ rồi! Đưa linh căn đi!”
Nhưng sau đó bóng dáng Cô Đông sư tỷ nhanh chóng biến mất trong tầm mắt gã ta.
“Đi!” Ám Nguyệt chân nhân dẫn đầu đám kiếm tu hùng hổ xông vào.
Bạch Ngọc Câu bị Cô Đông sư tỷ kéo đi, vừa tiến vào bí cảnh đã choáng váng cả người.
“Tiểu sư muội! Muội đừng sợ! Chờ tỷ tìm muội!” Cô Đông sư tỷ lớn tiếng hét lên. Bàn tay đang nắm của hai người bị tách ra trong cơn quay cuồng này.
Bạch Ngọc Câu từ từ nhắm mắt lại: “Biết rồi! Sư tỷ!”
Vừa dứt lời, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
“Cúc cu, cúc cu.”
“Cúc cu, cúc cu.”
Hai con chim màu vàng đang giật giật đám tóc trắng rối bù.
“Cái này tuyệt đấy! Mượt mà, rất hợp làm tổ ấm yêu thương của chúng ta!”
“Cục cưng ~ anh tốt quá ~ cúc cu ~”
“Ôi trời ơi, người ta ngại quá!” Chim vàng ngượng ngùng rúc đầu vào ngực chim.
Hai con chim ve vãn tán tỉnh nhau, không để ý rằng người chúng định lấy làm tổ đã thức dậy.
“To gan! Kẻ nào mắt mù hò hét bên tai ta!” Bạch Ngọc Câu đột nhiên ngồi dậy.
Giọng nói của cô rất có lực, lông mày cũng nhướng lên, đôi mắt mở to.
“Má ơi! Người này vẫn chưa chết, chạy mau lên!” Chim vàng kéo người chồng còn đang ngại ngùng của mình, bắt đầu run rẩy.
Bạch Ngọc Câu ngẩng đầu lên nhìn một cái. Cô đưa tay túm hai con chim xuống: “Bọn mi kêu bên tai ta đúng không?!”
“Bọn mi có biết ta là ai không hả?!”
Chim vàng: “Cúc cu, cúc cu!”
Cô gái này mất trí nhớ à?
Bạch Ngọc Câu vỗ bộ ngực của mình “Ta chính là Bạch lão đại Hầu Đầu Bổng!”
Cô nhìn hai con chim đang vỗ cánh liên tục: “Bọn mi dám chọc đến ta! Giờ ta sẽ ăn thịt bọn mi luôn!”
Chim vàng nghe xong càng đập cánh nhanh hơn, vài chiếc lông của nó rơi ra.
“Cúc cu, cúc cu, chúng tôi sai rồi! Đại vương tha mạng!”
Bạch Ngọc Câu sờ bộ râu không hề có của mình: “Đại vương?”
“Thật khí phách, từ nay về sau ta chính là đại vương!”
“Quân sư anh thấy sao?” Cô quay đầu, nhìn về phía bãi cỏ trống trải: “Quân sư đâu rồi?”
Chết mịa.
Cô! Đại đương gia Bá Đao trại, truyền nhân của Hầu Đầu Bổng, được người giang hồ gọi là Cốt Đầu Bạch đại vương!
Sau khi ngủ một giấc lại bị quân sư và đàn em vứt bỏ rồi!
Chẳng phải nói sẽ đánh cướp cùng nhau sao, meo meo meo?
Hai con chim vàng nhân lúc Bạch Ngọc Câu ngây người, vội vàng chạy thoát khỏi tay cô bay ra ngoài.
“Cúc cu, cúc cu!” Dọa chết chim rồi!
“Em yêu à, em ổn chứ?”
“Vẫn ổn, vẫn ổn, chúng ta tiếp tục đi tìm ít cỏ về làm tổ ấm tình yêu của hai đứa nhé!”
Chúng kề vai sát cánh, bay thoát khỏi lòng bàn tay của Bạch lão đại.
Bạch Ngọc Câu ngồi xổm tại chỗ túm một cây cỏ dại ngậm trong miệng: “Hức hức”
Bao giờ cũng vậy, quân sư và các đàn em luôn cảm thấy tạng người cô quá lớn vậy nên lúc đi cướp phá không thích đưa cô theo.
Không ngờ lần này cũng thế, cô lại bị bỏ lại!
[Tại sao streamer trông như… một người đàn ông vậy?]
[Vớ vẩn, rõ ràng có chút nữ tính mà, sao đằng ấy có thể nói một tên thô bạo như vậy có chút nam tính được!]
[Sao cái bí cảnh này nhìn thế nào cũng giống công viên tui từng đến chơi vào mùa xuân vậy?]
[Mọi người có nhận ra không, hình như đầu óc streamer có chút vấn đề thì phải?]
[Biết chứ, nhưng chẳng sao hết. Thời buổi này ai mà không có chút bệnh về tinh thần chứ, he he he!]
Hệ thống Mỹ Thực: “Đám xem phát sóng trực tiếp này ầm ĩ quá!”
Hệ thống Phát Sóng Trực Tiếp: “Tỉnh lại đi… Làm hệ thống… rất tốt…”
Hệ thống Đánh Dấu: “!!! Đang dùng 2G à? Sao Hệ thống Phát Sóng Trực Tiếp lại thế này?”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Chả biết, đúng là mấy hôm nay nó hơi chậm.”
Mấy quả cầu ánh sáng nhỏ nhìn quả cầu đang từ từ chuyển động mà rơi vào im lặng.
Hệ thống Phát Sóng Trực Tiếp: “… Đơn giản…”
Hệ thống Tu Tiên: “!!!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Có phải nó hỏng rồi không? Hỏng rồi thì không ổn, hay chúng ta ăn nó luôn đi!”
Hệ thống Tu Tiên đập cho Hệ thống Mỹ Thực một cái:“Mi còn dám nhắc tới ăn nữa à! Chính mi ăn hỏng não của ký chủ đó!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Hu hu! Sao mi đánh ta! Ta chỉ đùa chút thôi!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Được rồi, được rồi, đánh ngươi một ít cũng không hỏng được. Nói xem tại sao Hệ thống Phát Sóng Trực Tiếp bỗng thế này đi, hình như mấy ngày trước còn khá mượt?”
Hệ thống Mỹ Thực liếc nhìn bốn xúc tu nối với đầu của Hệ thống Phát Sóng Trực Tiếp: “Có phải chúng ta dùng chung mạng với nó để xem phát sóng trực tiếp nên nó bị đơ không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nói xong nó rút xúc tu của mình ra, hình như tốc độ của Hệ thống Phát Sóng Trực Tiếp nhanh hơn một chút.
“Ui trời, quả nhiên không phải nguyên nhân này.” Hệ thống Mỹ Thực tiếp tục cắm xúc tu của mình vào.
Hê hê, dù sao Hệ thống Phát Sóng Trực Tiếp vốn đã hỏng rồi, nên hãy để chúng xem phát sóng trực tiếp cho đàng hoàng nhé.
Trong bí cảnh, Diệp Lương Thần nhìn bí cảnh này, nó hoàn toàn khác với những bí cảnh họ từng đến trước đây.
Bí cảnh trước đây họ vừa vào đã nhìn thấy Thảo Môi Tiên Tôn, còn giờ thì khác
Thoạt nhìn bí cảnh này giống hệt rừng rậm, nhưng đám linh thảo trên mặt đất chứng minh cho hắn thấy nó chẳng bình thường chút nào.
Hắn cẩn thận đi vào bên trong bí cảnh, chưa đi được vài bước đã nghe một giọng nói quen thuộc.
“Chắc ở đây không có bẫy rập đâu!”
“Ối!” Một giọng nữ kèm thêm tiếng lộn xộn hốt hoảng biến mất
Diệp Lương Thần vội vàng bước về hứng đó: “Sư tỷ Miệng Quạ Đen! Ngươi ở đâu?”
Hắn bước tới chỗ sư tỷ Miệng Quạ Đen vừa ở, chỉ thấy ở đây có một hang động lớn.
Diệp Lương Thần thở dài, hắn trượt thẳng xuống: “Sư tỷ Miệng Quạ Đen!”
“Ta ở đây!” Sư tỷ Miệng Quạ Đen xoa mông, nàng ấy nhìn Diệp Lương Thần: “A! Ta nhận ra ngươi rồi.”
“Ngươi là người… tinh!”
Diệp Lương Thần: “…”
“Đi, đi thôi.” Sư tỷ Miệng Quạ Đen nhìn từ dưới động lên: “May mà nơi này không cao, cũng không bị bịt cửa.”
Diệp Lương Thần: “Mau câm miệng đi!”
Hắn vội cố gắng bịt miệng sư tỷ Miệng Quạ Đen, tiếc rằng đã chậm, lối vào hang động đã bị một tảng đá lớn không biết từ đâu lăn tới đậy lại.
Sư tỷ Miệng Quạ Đen che miệng, ồm ồm nói: “Không sao, đẩy cục đá ra là được, dù sao ở đây cũng không phải tường đồng vách sắt.”
Diệp Lương Thần: “Ngươi thật sự thích nói chuyện như thế à?”
Sư tỷ Miệng Quạ Đen nước mắt lưng tròng: “Ta không khống chế được bản thân.”
“Keng keng keng!” Diệp Lương Thần rút kiếm chém vào tảng đá, nhưng trên tảng đá không để lại vết xước nào.
Hắn lại đưa tay đẩy, tảng đá vẫn không hề lay chuyển.
Sư tỷ Miệng Quạ Đen hơi áy náy: “Xin lỗi, ta hại ngươi rồi.”
Diệp Lương Thần nhìn nàng ấy: “Không sao, nếu không mở được cửa thì chúng ta đi xuống dưới xem.”
Hang động này vẫn có đường đi xuống, cũng không hoàn toàn chặn họ ở đây.
Sư tỷ Miệng Quạ Đen gật đầu: “Cảm ơn ngươi, ta thấy mình không ghét ngươi tới vậy nữa.”
Diệp Lương Thần: “…”
“Vậy ta đây cảm ơn ngươi.”
Sư tỷ Miệng Quạ Đen áy náy bảo: “Không biết vì sao vừa thấy ngươi là ta có cảm giác muốn đánh ngươi một trận.”
“Ban đầu ta tưởng chỉ có mình ta như vậy, nhưng những người khác cũng bảo họ bài xích ngươi.”
Diệp Lương Thần thở dài: “Cũng cũng chỉ có Bạch Ngọc Câu là chưa từng ghét ta.”
Thậm chí ngay cả Trần Thông ban đầu là người thường cũng cực kỳ ghét hắn.
Khoan khoan!
Trần Thông?
Diệp Lương Thần chớp mắt, hắn cứ bảo gần đây hắn quên cái gì đó.
Nhắc mới nhớ, từ khi Trần Thông nghe Bạch Ngọc Câu hát xong vẫn chưa tỉnh lại thì phải!
Thế giới zombie, Trần Thông ngơ ngác nhìn vô số zombie.
“Cô ơi!” Hắn ta ngửa mặt lên trời thét dài!
“Cô quên mất cháu rồi!!!”
Lúc này Bạch Ngọc Câu đang phục kích trong bãi cỏ hắt hơi một cái. Tiếng hắt hơi này của cô cũng khiến hai tu sĩ cảnh giác.
“Có người! Đi mau!”
Bạch Ngọc Câu nhìn tu sĩ chuồn mất, cô hơi tức giận: “Hắt hơi không sớm không muộn, cố tình bật ra vào lúc này!”
Muộn chút nữa thì cô đã đánh cướp hai tu sĩ này rồi!
Không sai, cô quyết định tự mình dựng nên nghiệp lớn!
Ngay cả khi đàn em và quân sư vứt bỏ cô, cô vẫn là đầu lĩnh sơn trại, sao Bạch đại vương cường tráng nhất, dũng mãnh nhất lại có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được!
Cô muốn lấy sức một người đánh cướp mọi người!
Bạch Ngọc Câu chỉnh lại đám cỏ đang che phủ mình, lại nhét thêm ít khăn giấy vào mũi.
Bộ dạng này thì hoàn hảo luôn!
————
Trong sơn động, sư tỷ Miệng Quạ Đen nhìn Diệp Lương Thần: “Có phải ngươi giống ta hay không?”
Diệp Lương Thần nghiêng đầu: “Gì cơ?”
“Thì là… Lúc tu luyện công pháp xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Sư tỷ Miệng Quạ Đen hơi ngượng ngùng: “Ta tu luyện Ngôn Xuất Pháp Tùy(*), sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên biến thành thế này.”
(*)Ngôn Xuất Pháp Tùy: mở miệng nói sao thì phép tương ứng vậy.
“Hơn nữa ta còn không kiểm soát được miệng mình, lúc nào nó cũng muốn nói.”
Diệp Lương Thần ngẫm nghĩ: “Không phải, từ nhỏ mọi người đã rất ghét ta.”
“Dù là mới quen hay quen lâu rồi thì đều rất ngứa mắt ta, ta cũng chẳng biết tại sao lại thế.”
Sư tỷ Miệng Quạ Đen ngẫm nghĩ: “Có thể do vấn đề thể chất của ngươi.”
Nàng ấy chống cằm, vẻ mặt thâm trầm hỏi: “Ngươi từng nghe tới công pháp thu hút hận thù chưa?”
“Thu hút sự thù hận của mọi người vào trên người ngươi, sau đó có thể thoải mái tung ra tùy theo ý muốn của mình!”
Diệp Lương Thần: “Bao cát?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sư tỷ Miệng Quạ Đen mở miệng bảo “Sao gọi là bao cát được, kỹ thuật này vừa hay thích hợp với ngươi, ngươi có muốn học không?”
“Haiz, nếu ở đây có vài con yêu thú để chúng ta luyện tập thì tốt rồi.”
Nàng ấy vừa dứt lời, trong hang đồng truyền tới một tiếng gầm: “Grào!”
Diệp Lương Thần liếc mắt nhìn Sư tỷ Miệng Quạ Đen đang che miệng “…”
————
“Đường này do ta mở! Cây này do ta trồng!”
Bạch Ngọc Câu cầm Thống Chi Thiết Bổng xoắn tít trong tay nhìn hai kiếm tu trước mặt.
“Nếu muốn đi qua đây phải để lại lộ phí mua đường!”
Ám Nguyệt chân nhân nhìn Bạch Ngọc Câu có quả lông mày dựng ngược, gã ta xòe tay ra nói: “Linh căn.”
Vị tiểu sư muội này của Thủy Linh tông bảo rằng khi bước vào bí cảnh và thực hiện nhiệm vụ sẽ đưa cho gã ta linh căn.
Có lẽ nhiệm vụ là bị đánh cướp chăng?
Bạch Ngọc Câu nhìn Ám Nguyệt chân nhân: “Ngươi cướp hay ta cướp? Nhanh lên! Giao tất cả những thứ có giá trị trên người ngươi ra đây cho ta!”
Có phải hai tu sĩ này vẫn chưa nắm rõ tình hình hay không?
Cô chính là đại vương Hầu Đầu Bổng danh tiếng lẫy lừng!
Bạch Ngọc Câu gác Thống Chi Thiết Bổng trên vai, tức thì Thống Chi Thiết Bổng vặn thành từng vòng trên cổ cô: “Nếu không đừng trách ta…”
“Ừm… Gì mà lưu tình ấy nhỉ?”
Bạch Ngọc Câu gãi đầu, “Bỏ đi, mặc kệ! Mau giao hết đồ có giá trị trên người ngươi ra đây!”
Ám Nguyệt chân nhân dùng cặp mắt lạnh như băng nhìn Bạch Ngọc Câu: “Giao hết ra rồi thì ngươi có đưa linh căn cho ta không?”
Gã ta phải hỏi cho rõ ràng, lần trước tiểu sư muội này bảo ăn năm cái màn thầu đen sẽ có linh căn, gã ta ăn rồi, kết quả không hề có linh căn.
Sư tỷ của cô bảo nằm mơ đi rồi sẽ cho gã ta linh căn, kết quả cũng không đưa cho gã ta.
“Có!” Bạch Ngọc Câu hào phóng nói.
Hừ! Còn dám cò kè mặc cả! Cô là tên cướp vô liêm sỉ nhất! Nếu tên này tin lời cô nói thì đúng là kẻ ngốc!
“Cho ngươi.” Ám Nguyệt chân nhân đưa túi trữ vật của mình ra.
Bạch Ngọc Câu cầm túi trữ vật với vẻ mặt ngơ ngác, má ơi, tên này ngốc thật à!
Cô mở túi ra liếc qua đồ, thấy bên trong có vài kệ sách, bên trên chất đầy sách, chẳng có viên linh thạch nào.
“Ngươi đùa ta hả!” Bạch Ngọc Câu quăng túi trữ vật về: “Có tin ta cho ngươi nếm thử Hầu Đầu Bổng của Bạch đại vương ta không?”
Ám Nguyệt chân nhân nhận túi trữ vật xong thì mím môi, gã ta bước từng bước tới chỗ Bạch Ngọc Câu.
Bạch Ngọc Câu: “!!!”
“Ngươi không được tới đây!”
Cô lùi về sau, Ám Nguyệt chân nhân tiến lên, cô tiếp tục lùi, Ám Nguyệt chân nhân tiếp tục tiến lên.
“Ta khuyên ngươi không nên tới đây!” Bạch Ngọc Câu giơ Thống Chi Thiết Bổng mềm oặt sắp đổ xuống: “Ta ra tay thật đó!”
Cô là Bạch đại vương, cô không sợ!
Cô không sợ đâu!
Cô thật sự… thật sự hơi sợ chút thôi.
Ám Nguyệt chân nhân đưa tay ra, Bạch Ngọc Câu liền cảm giác mình bị đẩy vào tường, cô nuốt nước miếng: “Ngươi… đừng tới đây!”
Ám Nguyệt chân nhân bước đến trước mặt cô. Bàn tay của gã ta vươn ra đặt lên lòng bàn tay của Bạch Ngọc Câu.
“Trên người ta ngoại trừ sách ra thì thứ quý giá nhất chính là bản thân ta.”
“Linh căn.”
Bạch Ngọc Câu: “…”
Mẹ nó! Cái tên không biết xấu hổ này! Thế mà gã ta dám nói mình đáng giá?
“Ngươi đừng có mơ!”
Bạch Ngọc Câu đâu có ngu. Thứ duy nhất người này có là sách, gã ta nghèo tới mức nói bản thân mình có giá trị nhất.
Gã ta có đáng giá bằng Bạch đại vương cô không?
Cô có cả một cái sơn trại, trong sơn trại có vô số đàn em!
“Hầy! Đồ nghèo này! Ta không đánh cướp ngươi nữa, đi đi!”
Bạch Ngọc Câu nhìn Ám Nguyệt chân nhân, thầm nghĩ người này khá đẹp trai, tiếc rằng nghèo quá! Không có giá trị để đánh cướp.
Trách gã ta ăn mặc đẹp đẽ, ai ngờ đâu nghèo tới vậy.
Haiz, vụ đánh cướp hôm nay của cô thật sự không suôn sẻ.
Ám Nguyệt chân nhân thu tay mình lại, dùng đôi mắt không có cảm xúc nhìn Bạch Ngọc Câu.
“Ngươi không cướp nữa?”
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Không cướp nữa, ngươi nghèo quá.”
“Không được!”
Ám Nguyệt chân nhân thò tay ra: “Ngươi phải cướp ta!”
Không cướp thì không làm nhiệm vụ được, không làm được nhiệm vụ sẽ không có linh căn!
Bạch Ngọc Câu: “???”
Má ơi? Do cô ngủ tới chập cheng rồi à? Thời buổi này còn có người chủ động đòi cướp!
“Ngươi nghèo quá, ta không cướp của ngươ!”
Nghèo như thế bảo cô cướp cái gì!
Ám Nguyệt chân nhân ngẫm nghĩ rồi cầm kiếm của mình lên. Gã ta nhìn tiên kiếm của mình, sau đó sờ vào chuôi kiếm, nhét một nắm không khí vào tay Bạch Ngọc Câu.
“Linh thạch, cho ngươi đó, đưa linh căn đây.”
Bạch Ngọc Câu nhìn Ám Nguyệt chân nhân, cô cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình. Trong lòng bàn tay có một viên linh thạch gần như vô hình.
“!!!”
Hay quá! Quả nhiên cô đụng vào đối thủ rồi! Chắc chắn tên này cũng là thủ lĩnh giặc cướp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.