Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!

Chương 73:




“Rầm rầm rầm!”
Âm thanh từ trận động đất làm Diệp Lương Thần không đứng vững được, mặt đất đang rung chuyển dữ đội.
Mấy tán tu điều khiển kiếm chật vật chạy trốn: “Chạy mau!”
Bọn họ hét to về phía nhóm người Bạch Ngọc Câu: “Thú triều đến rồi!”
Diệp Lương Thần hoảng sợ: “Cái gì? Thú triều á?”
Trong chớp mắt mấy người này đã không thấy bóng dáng đâu cả, Bạch Ngọc Câu nằm nhoài trên đầu gấu khổng lồ: “Thú triều hả?”
Cô quay đầu nhìn về hướng thú triều đang đến, chỉ thấy một đàn yêu thú đông nghịt đang đồng loạt chạy về phía này.
“Bọn nó đang làm gì vậy?”
Sao lại có nhiều yêu thú xuất hiện như vậy, thế này thì có thể cướp được nhiều lắm đây!
Ánh mắt của Bạch Ngọc Câu sáng lên, cô hướng về thú triều rồi hét to: “Cây này là ta trồng, đường này là ta mở...”
Diệp Lương Thần vội vàng bịt miệng của cô lại: “Đừng lên tiếng!”
Hắn dẫn theo Tang Tinh, sư tỷ Miệng Quạ Đen và Phục Toa đang ngất xỉu nhảy lên lưng gấu khổng lồ: “Chạy mau!”
Gấu khổng lồ gầm lên một tiếng rồi bắt đầu chạy đi.
Bạch Ngọc Câu phải cố hết sức mới gỡ được tay của Diệp Lương Thần ra khỏi miệng mình: “Quân sư, anh làm gì thế, đây là cơ hội tốt để chúng ta đi cướp dấy?”
Nếu cướp được từ nhiều yêu thú như vậy, cô có thể kiếm được rất nhiều tiền đó!
Diệp Lương Thần: “...”
Lúc trước, yêu thú bị cô ăn cướp chỉ có một con, một con thôi đó!
“Ngươi thử tính xem chỗ này có bao nhiêu con yêu thú.”
Số lượng yêu thú nhiều như vậy thì bọn họ đánh kiểu gì, mỗi con yêu thú chỉ cần nhổ một ngụm nước bọt là có thể làm bọn họ chết đuối trong đó rồi.
Bạch Ngọc Câu sững sờ nhìn về phía thú triều, cô vươn ngón tay đếm số lượng yêu thú đang chạy đến từ phía sau: “Một, hai, ba...”
“5.565, 5.566...”
“107.814, 107.815...”
Diệp Lương Thần: “Khò~ “
Diệp Lương Thần đang mơ mơ màng màng thì giật mình tỉnh dậy, hắn ngẩng đầu hỏi: “Bao nhiêu con rồi... Mà cái này không quan trọng...”
“Quan trọng là chúng ta...”
“Nếu cướp được nhiều yêu thú như vậy!” Bạch Ngọc Câu đứng ở trên đỉnh đầu gấu khổng lồ: “Chúng ta sẽ giàu to!”
Diệp Lương Thần: “...”
“Vấn đề là chúng ta chỉ có năm người, năm người thêm một con gấu cũng không thể đánh lại chúng nó được!”
Bạch Ngọc Câu ảo não sờ đầu: “Vậy được rồi, bọn nó muốn đi đâu vậy?”
Gấu khổng lồ gầm lên hai tiếng, rồi chạy nhanh về trước: “Đây là cuộc thi được tổ chức mười năm một lần của yêu thú bọn ta.”
“Cuộc thi Ma-ra-tông của yêu thú à!”
“Yêu thú nào chạy xong 200 vòng quanh bí cảnh trước thì sẽ được đi vào trung tâm của bí cảnh.”
Bạch Ngọc Câu quay đầu lại hỏi: “Ở trung tâm có thứ gì quý giá không?”
Gấu khổng lồ vừa chạy vừa nói: “Đương nhiên là có chứ, ở trung tâm có một cái đèn đường rất lớn, có nó thì khi đêm đến không cần sợ gì cả!”
Lông mày Diệp Lương Thần hơi nhăn lại, yên lặng suy nghĩ, có vẻ như đang đi vào cõi tiên rồi.
Không phải là do yêu thú bị tu sĩ quấy nhiễu nên nổi điên gây ra thú triều sao?
Cuộc thi Ma-ra-tông là cái quái gì nhỉ!
“Đèn đường lớn á!” Bạch Ngọc Câu trừng mắt: “Thứ đồ này có giá trị không?”
Gấu khổng lồ càng chạy nhanh hơn: “Ta không biết nó có giá trị hay không nhưng nó lớn như vậy, chắc hẳn cũng đáng tiền ấy chứ!”
“Cái gì?!!” Bạch Ngọc Câu vô cùng kinh ngạc.
“Vậy ta cũng phải tham gia!”
Cô nói xong thì lấy ra hổ thần bảo vệ núi, ngồi trên lưng nó: “Hổ Hổ, chạy nhanh đi nào!”
Bỏ lại đàn yêu thú ở phía sau.
“Tại sao lại có thêm một con thú tham gia vậy! Đáng ghét! Năm nay đèn đường phải thuộc về ta!”
“Xông lên nào! Vì đèn đường!”
“Grào grào grào!”
[Dù thế nào cũng... Không thể hiểu được, nhóm yêu thú cũng sợ tối à?]
[E hèm, có vẻ là thế.]
[Con mẹ nó! Đây là hiện trường đánh cược quy mô lớn của đàn yêu thú! Ta chọn con yêu thú nhìn có vẻ hung dữ nhất kia!]
[Phòng phát sóng trực tiếp cuộc thi đấu đã được mở ra, mỗi con yêu thú đã được đánh số treo giải, để ta xem nên chọn con nào.]
[Tu Tiên giới thật đáng sợ!]
[Ta đặt một triệu! Số 666 cố lên nào!]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
[Ta đã cược toàn bộ gia tài của ta cho số 8, xông lên nào! Thú ơi!)
Hệ thống Đánh Dấu: “Ta chọn ký chủ!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Ta cũng chọn ký chủ!”
Hệ thống Phát Sóng Trực Tiếp: “Ký... chủ... giống như... con chuột... trong kho thóc?”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Hệ thống Phát Sóng Trực Tiếp có vẻ bị chậm hơn rồi.”
Hệ thống Mỹ Thực: “Không sao đâu, ta vừa xâm nhập vào phần phụ trợ của nó, giúp nó đặt cược cho ký chủ, một lúc nữa là nó sẽ tốt thôi.”
Hệ thống Tu Tiên: “Mi chơi lớn như thế nhỡ nó hỏng thật thì sao!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Đáng ghét! Làm như mi không chơi ấy!”
Hệ thống Tu Tiên: “... Được rồi, mi cũng mới vào một tí, chắc không sao đâu.”
Chỉ cần hệ thống Mỹ Thực không đánh đập rồi ăn luôn hệ thống Phát Sóng Trực Tiếp thì hoạt động của nó cũng chỉ bị chậm một chút nữa thôi.
Nhóm hệ thống tự chữa trị dần dần rồi sẽ không sao.
“Thú triều đến rồi! Mọi người mau chạy đi!” Tán tu bay ở trên trời đang không ngừng thông báo cho nhóm tu sĩ biết.
Cô Đông sư tỷ nghe tin thú triều đến rồi thì nhanh chóng bay đi: “Nhanh rời đi thôi!”
Thú triều không phải là chuyện đùa, nếu bị lọt vào trong thú triều thì sẽ bị ăn đến không còn mảnh giáp.
Ôi trời, không biết tiểu sư muội đang ở chỗ nào.
Ở trong bí cảnh không thể liên lạc bằng ngọc bội, nếu không nàng ấy đã nhanh chóng đi tìm tiểu sư muội rồi.
Nàng ấy vừa bay vừa thở dài, một kiếm tu bay đến bên cạnh nàng ấy, chính là Ám Nguyệt chân nhân.
“Ngươi than thở gì vậy.”
Cô Đông sư tỷ trừng mắt nhìn Ám Nguyệt chân nhân: “Liên quan gì đến ngươi!”
Nhìn Ám Nguyệt chân nhân này có vẻ không bình thường, quá nửa là bị rối loại tinh thần.
Ở Tu Tiên giới này, phần lớn tu sĩ có tuổi thọ từ mấy chục đến mấy trăm, có khi lên đến hàng nghìn hay vạn tuổi.
Thời gian tu luyện thì dài đằng đẵng lại không có chuyện gì vui vẻ làm cho tinh thần dễ gặp phải vấn đề.
Trước đây, bọn họ có thể đi đánh Ma giới để giải tỏa, nhưng bây giờ đám yêu ma ở Ma giới đều không muốn ra ngoài.
Điều này làm cho bọn họ càng không có việc để làm, cho dù có yêu ma ra ngoài, cũng chỉ là bọn yêu ma non nớt mới ra đời, đối phó rất đơn giản.
Cuộc sống càng thêm buồn chán vô vị, đặc biệt là với kiếm tu, điều này vô cùng đáng sợ.
Kiếm tu đều là một đám điên lúc nào cũng mang theo kiếm bên người. Càng đáng sợ hơn là bọn họ coi kiếm như vợ của mình!
Tuy Cô Đông sư tỷ đã tu luyện mấy chục năm, nhưng nàng ấy cảm thấy trạng thái tinh thần của mình vô cùng tốt.
Không hề giống với Ám Nguyệt chân nhân, gã đã tu luyện trên trăm năm rồi, không những phải quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong tông môn, gã còn phải lo kiếm tiền, dạy dỗ nhóm sư đệ, sư muội nữa.
“Haiz...” Cô Đông sư tỷ cảm thấy mệt thay cho Ám Nguyệt chân nhân.
Ám Nguyệt chân nhân nhìn thấy ánh mắt thương hại của nữ tử trước mặt: “Ta có nhìn thấy tiểu sư muội của ngươi.”
Cô Đông sư tỷ gấp gáp hỏi lại: “Tiểu sư muội ở chỗ nào!”
Ám Nguyệt chân nhân nhìn xuống dưới: “Ở bên dưới.”
“Cái gì?!” Cô Đông sư tỷ vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy một con hổ đang chở Bạch Ngọc Câu chạy nhanh về trước.
Một đàn yêu thú ở phía sau đang chạy phía sau bọn họ.
“Sao tiểu sư muội lại bị đuổi theo như vậy!” Bây giờ, Cô Đông sư tỷ không có thời gian suy nghĩ đến vấn đề này nữa, nàng ấy chỉ muốn nhanh chóng cứu tiểu sư muội ra ngoài!
Nàng ấy nhanh chóng bay xuống dưới: “Tiểu sư muội! Đừng lo lắng, tỷ đến cứu muội rồi đây!”
Tiểu sư muội bị nhiều yêu thú truy đuổi như vậy chắc sợ hãi lắm!
Bạch Ngọc Câu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một nữ tu cầm một cành trúc bằng ngọc đang bay về phía cô.
“Tiểu sư muội, muội có sao không?”
“Ta là đàn ông!” Bạch Ngọc Câu thầm ưỡn ngực lên, trừng mắt nói.
Cô chính là Đại đương gia của Bá Đao trại danh tiếng lẫy lừng, sao có thể là con gái được!
Chính là Bạch đại vương nói một không hai cầm trong tay Hầu Đầu Bổng!
Cô Đông sư tỷ liếc mắt nhìn bộ ngực đầy đặn của Bạch Ngọc Câu: “...”
Toàn thân tiểu sư muội nhìn có chỗ nào giống đàn ông chứ, không hiểu được muội ấy đang nghĩ gì trong đầu nữa!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Để tỷ dẫn muội đi, con thú này chậm quá!”
Chạy kiểu này sớm muộn gì cũng bị đàn yêu thú phía sau đuổi kịp.
Hổ thần bảo vệ núi: “Grào!”
Nó chạy đâu có chậm, cuộc thi Ma-ra-tông này đâu phải cứ chạy nhanh là có thể thắng đâu!
Mấy ngàn năm rồi nó không tham gia thi Ma-ra-tông nên hơi chậm chạp thì làm sao nào!
Hơn nữa, bây giờ nó còn đang dẫn đầu đoàn đấy!
“Không được đi! Ăn cướp đây! Nhanh nhanh giao nộp những thứ đáng tiền trên người ngươi ra đây!” Bạch Ngọc Câu chống nạnh nhìn Cô Đông sư tỷ, dù đang trong cuộc thi cũng không ảnh hưởng đến việc bây giờ cô đi cướp của!
Nữ tu có mắt không tròng này đến cô là nam hay nữ cũng không nhìn ra đã tự động dâng đến cửa thì đừng trách Bạch đại vương cô đây không khách sáo.
Cô Đông sư tỷ nhìn vẻ mặt đáng yêu của tiểu sư muội, nhịn không được đưa tay xoa nắn khuôn mặt của Bạch Ngọc Câu: “Cho muội cái này.”
Nàng ấy lấy ra một lượng lớn linh thạch đặt vào tay Bạch Ngọc Câu.
Tiểu sư muội thật là đáng yêu mà!
Dù có làm ăn cướp thì vẫn đáng yêu! Chắc là tiểu sư muội rất thích người sư tỷ này nên mới chỉ đi cướp của nàng ấy mà không cướp của người khác!
Bạch Ngọc Câu cầm lấy linh thạch, con mẹ nó!
Bạch đại vương cô đây giàu to rồi, lần ăn cướp này quá chuẩn rồi!
Bạch Ngọc Câu ngẩng đầu nhìn trời, một người đàn ông quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt, người đàn ông cũng đang cúi đầu nhìn cô, trên mặt tràn đầy ý cười.
“!!!”
“Hổ Hổ, mau chạy đi!”
Đáng chết! Chính là tên thổ phỉ đã cướp của cô lúc trước!
Sau khi hổ thần bảo vệ núi nhận được mệnh lệnh thì nhanh chóng chạy đi.
Cô Đông sư tỷ bị bỏ lại phía sau thì bay lên trời cố gắng đuổi theo phía sau.
Đàn yêu thú ở đằng sau đang gào thét không ngừng.
“Grào! Cái tên dẫn đầu kia làm sao thế, tự nhiên lại chạy nhanh như vậy!”
“Mẹ nó, chúng ta cũng phải tăng tốc thôi!”
“Grào grào grào! Đèn đường, đèn đường!”
Một đàn yêu thú nhanh chóng đuổi theo phía sau, lần này bọn nó nhất định phải giành được!
Các tu sĩ bay ở trên trời cũng vội vã tăng tốc.
“Đáng chết! Đàn yêu thú kia đuổi theo nhanh quá!”
“Chạy mau! Bị bọn nó đuổi kịp thì chết chắc!”
“A a a a a a a a! Ta không đủ sức chạy rồi! Linh khí đã sắp cạn kiệt rồi!”
“Đừng bỏ cuộc, cố gắng chịu thêm chút nữa!”
Lần thú triều chết tiệt này! Bọn họ đúng là quá xui xẻo mới gặp phải lần thú triều trăm năm khó lắm mới xảy ra một lần này!
Gấu khổng lồ chạy theo sau hổ thần bảo vệ núi, Phục Toa yếu ớt tỉnh dậy: “Sao rung lắc quá vậy...”
Trong mơ, chị ấy thấy mặt đất bị chấn động dữ đội.
Phục Toa mơ mơ màng màng mở mắt ra, chị ấy nhìn thấy vô vàn yêu thú chạy đuổi theo chị ấy: “Trời ơi... nhiều yêu thú quá!”
“!!!”
Phục Toa đột nhiên bừng tỉnh: “Tôi đang nằm mơ, tôi đang nằm mơ, tôi đang nằm mơ!”
Ha ha ha ha ha! Làm thế nào mà có nhiều yêu thú đuổi theo như vậy!
Chắc chắn chị ấy đang nằm mơ rồi!
“Ngươi không sao chứ?” Diệp Lương Thần nhìn Phục Toa liên tục nhéo bắp đùi của hắn, nghiến răng hỏi.
Phục Toa cười khan nói: “Không tốt lắm, sao lại có nhiều yêu thú đuổi theo chúng ta như vậy.”
Chị ấy chỉ mới ngất đi một lúc thôi mà không ngờ mọi chuyện lại thành ra như này rồi!
“Đừng sợ, bọn nó chỉ đang tham gia cuộc thi Ma-ra-tông thôi.” Diệp Lương Thần cố đẩy cái tay ra khỏi đùi mình.
Tang Tinh phấn khởi ngồi ở trên đầu gấu khổng lồ: “Cố lên, cố lên! Sắp đuổi kịp chị đại rồi!”
Phục Toa sờ đầu: “Ồ.”
Thì ra là cuộc thi Ma-ra-tông à, làm chị ấy sợ muốn chết, chị ấy còn tưởng chị đại nhân lúc chị ấy ngủ đã cướp mật đường của bọn yêu thú rồi chứ.
Chờ chút!
Chị ấy đang ngồi trên lưng con gì vậy?
Phục Toa cúi đầu nhìn lại: “Con mẹ nó! Đây là con gì!”
Sư tỷ Miệng Quạ Đen nhìn gấu khổng lồ: “Đây là gấu đó.”
Diệp Lương Thần: “!!!”
Im miệng đi! Sư tỷ Miệng Quạ Đen!
Nàng ấy vừa mới đổi giới tính của nó từ đực thành cái rồi mà giờ còn muốn thay luôn cả giống loài của nó nữa à?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.