Tiểu Sát Tinh

Chương 26: Vạn gia sinh phật




Việc của giang hồ cũng như mây bay trên trời thiên biến vạn hóa.
Ba mươi năm trước Võ Lâm Song Thánh ban nhân nghĩa khắp thiên hạ được Hắc Bạch hai đạo ca ngợi không ngớt. Ngờ đâu ngày nay sau ba mươi năm người giở toàn lực ra duy trì chính nghĩa thay thế Song Thánh lại là Minh m giáo chủ Ưng Thành Luân, kẻ đã mang tiếng ác bị người ta ghét hận nhất vào hồi ba mươi năm về trước.
Cổ nhân có câu “Buông đao đồ tể xuống là tu thành chánh quả” mà không ngờ câu phương ngôn này lại ứng ngay vào Ưng Thành Luân.
Bây giờ không những y đã bỏ cái tên giáo chủ của Huyền Minh giáo đi và y còn không tiếc tay diệt trừ dư đảng của Huyền Minh giáo năm xưa.
Cho nên Vạn Gia Sinh Phật khai đạo lại là Ưng Thành Luân và có rất nhiều kì nhân dị sĩ đã làm bộ hạ cho y, nên y tổ chức thành một đội quân Chính Nghĩa để bày giải những chuyện khó khăn cho giang hồ võ lâm. Y còn xây dựng ngôi cung điện lấy tên là Nhân Nghĩa Chi Cung ở trên núi Cửu Nghi để thống nhất sự chỉ huy. Đáng lẽ trên giang hồ đã có đội quân chính nghĩa ấy thì thiên hạ phải thái bình mới đúng.
Ngờ đâu trong giang hồ lại xuất hiện một bọn chuyên làm những việc tai ác ngầm gây lên bao vụ án thê thảm, khiến đội quân Chính Nghĩa của Ưng Thành Luân đối phó mệt nhọc vô cùng mà cũng đành bó tay trước bọn tai ác ấy.
Sau Ưng Thành Luân phải đích thân xuống núi, lần thứ nhất y cứu cho phái Hoa Sơn khỏi bị diệt môn, lần thứ hai y lại giải cho phái Chung Nam khỏi bị tan rã và y còn nhiều việc khiến người ta kính ngưỡng nữa, nên y mới được người ta ban cho cái tên là Vạn Gia Sinh Phật.
Võ lâm ngày nay đã thành thiên hạ của một mình Vạn Gia Sinh Phật Ưng Thành Luân.
Hôm đó trên lầu Hoàng Hạc bỗng có hai du khách một già một trẻ đến du ngoạn. Người già là một bà già tóc bạc phơ, còn thiếu niên là một chàng trai trẻ anh tuấn. Hai người là bà cháu hay chủ nhân đầy tớ không ai biết rõ, vì nếu thiếu niên là con cháu của bà già kia sao bà lại có vẻ tôn kính thiếu niên ấy như thế? Nếu bảo bà già là đầy tớ của thiếu niên sao thiếu niên cũng có vẻ tôn trọng bà ta?
Thì ra hai người đó là m Sát Hoàng Thái Hà với Thẩm Nguyên Thông.
Thái Hà trông nom Nguyên Thông từ nhỏ đến giờ, tuy bà ta không cho bú sữa nhưng không khác gì vú em của chàng. Hơn nữa, Thái Hà lại là người có tên tuổi trên giang hồ, tuy bà vì cám ơn nhà họ Thẩm mà tình nguyện làm tôi tớ nhưng không phải là đầy tớ chính thức. Từ Hàng Ngọc Nữ còn phải gọi vợ chồng Song Sát là đại ca đại tẩu tất nhiên Nguyên Thông không dám tự coi mình là tiểu chủ nhân.
Khỏi cần phải nói rõ vợ chồng Song Sát còn thương yêu chàng hơn cả con mình. Nhưng hai vợ chồng vẫn không dám cho mình là bề trên mà cứ gọi Nguyên Thông là thiếu gia.
Nguyên Thông ngồi xuống cái bàn ở cạnh bao lơn, gọi phổ cây làm mấy món ăn nhậu để cùng Thái Hà ngắm cảnh sông và trò chuyện.
Bỗng Nguyên Thông khẽ bảo Thái Hà rằng:
- Bá mẫu, có hai người già ở cách chúng ta hai trượng, họ đang bàn tán cách đối phó với Bá mẫu, không hiểu họ là ai thế?
Thái Hà quay lại nhìn liền biến sắc mặt đáp:
- Hai tên ấy là Câu Lưu Song Ác năm xưa, ác danh của chúng còn khét tiếng hơn vợ chồng chúng tôi nhiều, và chúng còn là kẻ thù đã giết chết con của chúng tôi nữa.
Bà vừa nói xong thì Lệ Hồn của nhóm Song Ác đã đi tới nhe răng cười khì khì và nói:
- Bà già kia chưa chết hay sao, còn lão quỷ đâu?
Thái Hà đang định đứng dậy thì Nguyên Thông đưa mắt nháy bảo bà ta cứ thản nhiên đừng đứng dậy. Lệ Hồn thấy m Sát không đếm xỉa gì tới mình thì cả giận thò tay vào túi lấy ra một cái thẻ lệnh màu vàng giơ lên lớn tiếng bảo:
- Quân Chính Nghĩa xử trị tên gian ác Hoàng Thái Hà.
Thấy Lệ Hồn lớn tiếng tuyên bố như vậy, du khách trên lầu Hoàng Hạc hoảng sợ bỏ chạy quá nửa.
Còn non nửa ở lại giơ tay, vén áo xông tới vây quanh Nguyên Thông và Thái Hà.
Nguyên Thông đưa mắt nhìn bọn người đó chỉ thấy Câu Lưu Song Ác mặt đầy sát khí, đôi ngươi đầy vẻ gian tà bất chính không phải là người tử tế, còn những người đến giúp sức đều là những chánh khí cả, chàng thắc mắc vô cùng.
Thái Hà cũng hồ nghi hết sức không hiểu tại sao thẻ vàng của Cung Chính Nghĩa lại ở trong tay bọn Câu Lưu Song Ác như vậy? Chẳng những bộ hạ chính nghĩa của Ưng Thành Luân lại là bộ hà của bọn này chăng?
Nguyên Thông liền dùng thần công truyền âm nhập mật hỏi Thái Hà rằng:
- Câu Lưu Song Ác đã hướng thiện rồi ư?
Thái Hà cũng dùng truyền âm trả lời:
- Ba mươi năm trước Ưng Thành Luân là một tên gian ác khét tiếng, ngày nay y đã biến thành Vạn Gia Sinh Phật của võ lâm. Như vậy tuy Câu Lưu Song Ác là đại thù của tôi, nhưng tôi không rõ chúng thay tâm đổi tánh chưa.
Nguyên Thông lại hỏi tiếp:
- Bá mẫu, việc này nếu làm thế nào bá mẫu cứ ra lệnh đi.
Thái Hà nước mắt chảy ròng ròng nói tiếp:
- Nếu quả thật bọn Song Ác cải tà quy chánh thì tôi còn lời nói năng sao nữa.
Nguyên Thông nghe nói vậy liền đứng dậy vái chào Song Ác và nói:
- Hai vị Lệ lão tiền bối hãy nghe tại hạ một lời đã.
Song Ác đưa mắt nhìn nhau rồi Lệ Hồn mỉm cười một cách gian ác đáp:
- Quân Chính Nghĩa chuyên trừ bọn tà ác trong thiên hạ, thiếu hiệp muốn gì cứ nói.
- Đối tượng của quân Chính Nghĩa lấy gì làm tiêu chuẩn?
- Những kẻ xưa nay vẫn làm việc ác không chịu hối cải.
- Hoàng lão tiền bối ba mươi năm nay đã nhất tâm hướng thiện, tôi có thể bảo đảm điều đó.
- Thiếu hiệp là ai? Lấy tư cách gì mà bảo đảm?
Lệ Hồn ngẩn mặt nhìn trời nói:
- Nếu là nhân vật hạng nhất thì phải do Vạn Gia Sinh Phật Ứng lão tiền bối hay người trưởng phái của các đại môn phái bảo đảm, còn như Thái Hà là kẻ thuộc hạng nhì này thì chỉ cần có chút danh tiếng giang hồ ra mặt bảo đảm là được rồi.
Nguyên Thông cố nén lửa giận hỏi tiếp:
- Nếu không tìm được người như thế thì sao?
Lệ Hồn cười ha hả đáp:
- Nếu vậy không cần phải nói nhiều nữa.
- Như vậy quân Chính Nghĩa quả thiết diện vô tư?
Chàng đã nổi giận mà nói như vậy.
Lệ Hồn vẫn lớn tiếng nói tiếp:
- Đành bắt oan chứ không tha uổng. Tiểu tử kia, ngày hôm nay không những ta chỉ xử trí mụ già mà còn cả ngươi nữa.
Nguyên Thông sầm nét mặt nhìn Song Ác rồi dõng dạt đáp:
- Tiểu sinh Thẩm Nguyên Thông, chẳng hay nhị vị đã nghe danh chưa?
Từ khi Nguyên Thông đại náo núi Võ Đang thì danh chàng đã nổi tiếng khắp thiên hạ, khi chàng vừa báo danh xong thì những kẻ đến giúp sức đều tỏ vẻ kinh hãi lùi ngay ra.
Nhị Ác vẫn thản nhiên, Lệ Hồn như cười điên khùng nói:
- Thẩm Nguyên Thông đã thành phế nhân, tiểu quỷ không biết sống chết lại mạo tên y, dù…
Hoàng Thái Hà không sao nhịn được, lớn tiếng quát:
- Câm mồm, Song Ác các ngươi lập tâm bất lương giả công chế tư, tưởng chúng ta không biết hay sao? Ngươi có tài cứ việc ra tay đi.
Nói xong bà đã lấy tấn phòng địch tấn công.
Anh em Song Ác rút luôn khí giới ra, mồm vẫn cười một cách gian giảo.
Trận kịch chiến đổ máu sắp bắt đầu thì bên ngoài bỗng có một ông già tuổi chừng bảy mươi mặc áo bào vải xanh trông rất đạo mạo từ từ bước vào.
Hoàng Thái Hà trông thấy ông già ấy liền biến sắc mặt bảo Nguyên Thông rằng:
- Vạn Gia Sinh Phật Ứng Thành Luân đã tới.
Anh em Song Ác cũng giật mình kinh hãi vội cho khí giới vào bao cúi đầu vái chào Vạn Gia Sinh Phật và đồng thanh nói:
- Ứng lão tiền bối đã tới. May mắn thay tên Hoàng Thái Hà tác yêu tác ác này cự tuyệt không tuân lệnh, xin lão tiền bối xử trí cho.
Ứng Thành Luân ôn tồn đáp:
- Anh em chú vất vả thật.
Y quay lại nói với Thái Hà:
- Vợ chồng người chưa về Lư Sơn ư? Tục Đoạn Thần Giao của lão tặng cho Tiểu hiệp đã đưa về Lư Sơn chưa?
Thái Hà cung kính đáp:
- Tiểu bối đã về đến Lư Sơn, đây là tiểu chủ nhân Thẩm Nguyên Thông.
Ứng Thành Luân cất tiếng cười sang sảng đáp:
- Vết thương của chú em khỏi nhanh thực, thật đáng mừng.
Nguyên Thông không dám thất lễ vội cám ơn:
- Lão tiền bối tặng thuốc cho như vậy thật tiểu bối không bao giờ dám quên.
Song Ác thấy Ứng Thành Luân hàn huyên với đối phương như vậy, mặt chúng thay đổi màu sắc luôn luôn, trống ngực đập rất mạnh mẽ, chúng không dám tự tiện rời khỏi nơi đó, nên mồ hôi lạnh cứ toát ra như tắm.
Ứng Thành Luân bỗng ngước mắt lên nhìn hai người khẽ cười gằn một tiếng.
Song Ác càng hãi sợ cùng quỳ ngay xuống.
Ứng Thành Luân nghiêm nghị nói:
- Có người mượn việc công để trả thù tư, làm mất hết oai danh của quân Chính Nghĩa, như vậy những việc sau khỏi cần phải nói thêm, các ngươi sẽ biết tự xử lấy.
Câu Lưu Song Ác muốn khóc mà không ra tiếng, lủi thủi đi ra luôn.
Ứng Thành Luân mỉm cười nói tiếp với Thái Hà:
- Anh em họ Lệ vẫn chưa chịu thay tâm đổi tính, lão phu thâu nhận chúng làm bộ hạ của quân Chính Nghĩa chỉ mong chúng đem tâm hối cải làm một sự nghiệp lớn để rửa sạch tội lỗi xưa, ngờ đâu chúng lại làm cho lão thất vọng như vậy.
Nguyên Thông thấy Ứng Thành Luân can đảm tự trách mình như thế đâm ra ngượng nghịu. Ứng Thành Luân lại nói tiếp:
- Từ nay anh em họ Lệ không dám làm phiền tới hai vị nữa đâu.
Nguyên Thông với Thái Hà nghe thấy y nói như vậy lại càng ngạc nhiên hai người không hiểu Vạn Gia Sinh Phật nói như thế có ý nghĩa gì.
Ứng Thành Luân hơi gật đầu chào, tủm tỉm cười, quay mình đi luôn.
Nguyên Thông và Thái Hà không còn tâm trí ở lại du ngoạn nữa, vội trả tiền nhà hàng, xuống Hoàng Hạc Lầu ngay. Khi xuống tới dưới lầu liền thấy Câu Lưu Song Ác đứng gần đó, nhưng lúc này trông mặt chúng nó có vẻ đau đớn vô cùng, và còn một đại hán đứng ở sau chúng nữa. Người đó vửa thấy Nguyên Thông với Thái Hà xuống lầu liền chạy tới trước mặt hai người chào một cách rất lễ phép rồi nói:
- Tiểu nhân thừa lệnh phế võ công của Câu Lưu Song Ác, xin mời Thẩm tiểu hiệp với Hoàng đại hiệp tới chứng minh cho.
Nguyên Thông không ngờ bộ luật của Vạn Gia Sinh Phật lại còn nghiêm hơn cả quân lệnh và quốc pháp nên nhất thời chàng cứ trố mắt ra nhìn mà không sao trả lời được.
Thái Hà giàu kinh nghiệm giang hồ hơn và biết rõ những lễ phép của võ lâm như thế nào, lúc này chỉ nên tín nhiệm đối phương mới không thất lễ. Vì vậy mụ ta mới mỉm cười đáp:
- Chúng tôi được Ứng lão tiền bối nể mặt, như vậy rất lấy làm hân hạnh nhưng vì chúng tôi đang có việc bận phải đi ngay, để sau này gặp lại Ứng lão tiền bối, chúng tôi sẻ cảm tạ thêm.
Thái Hà với Nguyên Thông vội vàng đi luôn. Nhưng đi chưa được năm trượng thì đại hán đã vội vàng chạy theo lớn tiếng kêu gọi:
- Mời hai vị đại hiệp hãy ngừng bước, tại hạ có lời muốn thưa cùng.
Nguyên Thông với Thái Hà vội ngừng bước lại chờ đại hán đó tới gần, Nguyên Thông vội hỏi:
- Đại hiệp còn điều gì muốn hỏi thế?
Đại hán thở hồng hộc, lau chùi mồ hôi trán xong rồi đáp:
- Hai vị đi nhanh quá, tại hạ suýt quên thưa lại cùng hai vị vài lời của Ứng lão tiền bối, nếu tại hạ lỡ việc sẽ mang tội rất nặng.
Nguyên Thông thấy người đó có vẻ hoảng sợ như vậy chỉ tủm tỉm cười nhưng trong lòng củng hoảng thầm. Chàng đang lo ngại thì đại hán đã hỏi tiếp:
- Có phải hai vị định đi Võ Đang đấy không?
Thái Hà trợn xòe đôi mắt lên, hỏi lại:
- Sao đại hiệp lại biết chúng tôi định đi Võ Đang thế?
Đại hán tỏ vẻ đắc chí đáp:
- Ứng lão tiền bối dặn tại hạ hỏi như vậy. Ứng lão tiền bối còn nói “Nếu hai vị đi Võ Đang thật thì phải đi thật nhanh bằng không lên đó sẽ không gặp một người nào đâu”.
Nguyên Thông nghe nói giật mình đến thót một cái vội hỏi:
- Thế là nghĩa lý gì vậy?
Đại hán nọ nghiêm nghị:
- Võ Đang sắp bị đại nạn đến nơi, Ứng lão tiền bối cũng sẽ đi cứu bọn họ đấy.
Nguyên Thông nghe nói dậm chân một cái nhảy qua đầu các người đứng gần đó và phi thân ra ngoài xa mười mấy trượng. Thái Hà cũng không kịp hỏi han thêm, chỉ cám ơn một tiếng rồi giở khinh công ra đuổi theo. Thái Hà đuổi mãi ra tới ngoài thành mới thấy Nguyên Thông đang [x] người ra đứng dưới một gốc cây cổ thụ, hình như đang nghĩ ngợi một vấn đề gì nên y thị không dám tới gần quấy nhiễu, chỉ dừng chân lại đứng tại đó đợi chờ.
Một lát sau, y thị thấy Nguyên Thông không nói năng gì và cũng lại không cử động nốt. Thái Hà ngạc nhiên vô cùng, bụng bảo dạ rằng:
- “Cứu binh như cứu hỏa, võ lâm đang lâm nguy, như vậy đáng lẽ phải đi cứu cấp ngay, tại sao thiếu gia lại đứng yên, nghĩ ngợi mãi như thế”.
Y đang thắc mắc, bỗng thấy Nguyên Thông gật đầu một cái, cất tiếng nói:
- “Phải rồi, đích thị là y rồi”.
Thái Hà đỡ lời hỏi:
- Thiếu gia nói gì thế? Người đó là ai?
Nguyên Thông tủm tỉm cười đáp:
- Bá mẫu, tiểu điệt có điều này muốn thỉnh giáo. Xin bá mẫu cứ thẳng thắn mà trả lời cho tiểu điệt.
- Hôm nay, sao thiếu gia lại khách khứa như vậy, có việc gì thiếu gia cứ hỏi đi?
- Cái chết của tiên phụ, hung thủ có dụng ý gì?
- Chúng định phá hoại tinh thần của Thẩm, La hai nhà để cho Võ Lâm Song Thánh cùng tiêu diệt một lúc.
- La gia gia chặt gãy cánh tay, huyết mạch của tiểu điệt bị nứt rạn, những việc đó gần làm cho tên độc ác ấy đạt tới mục đích. Tiếc thay, trời không giúp cho y toại nguyện, tiểu điệt đáng chết mà không chết, tình cảm giữa Thẩm, La hai nhà sắp vỡ mà không vỡ.
Nói tới đó, chàng lại hỏi tiếp:
- Người đó định ám hại tiểu điệt để giá họa cho Võ Đang, như thế mục đích của chúng làm gì?
- Y định đã kích thanh danh của Võ Đang và cũng chỉ muốn làm yếu sức tiếp viện của La lão tiền bối.
- Còn Ngụy bá bá của Cái Bang mất tích thì sao?
- Đệ tử của Cái Bang ở khắp thiên hạ, y bắt cóc Ngụy lão hiệp là muốn để cho nhà họ Thẩm không sao vận động được lực lượng của Cái Bang.
- Còn việc Tam thúc tổ mất tích thì sao?
- Việc này… có lẽ vì Vương lão tiền bối đã tìm thấy manh mối.
- Thế còn Cố sư bá tổ bị áp bức đi lên Lư Sơn thì sao?
- Vì Minh Hiên Tiểu Trúc trên Lư Sơn có trận Thiên Cơ Liên Hoàn Cửu Nguyên nên người ngoài không sao vào được trong Minh Hiên Tiểu Trúc. Vì đối phương muốn giết hại thiếu gia chỉ có một cách lá áp bức Cố lão tiến bối lên Lư Sơn để giết thiếu gia hộ chúng.
- Tại sao tiểu điệt lại bị người ta ngấm ngầm cho uống thuốc độc Kháng Nguyên như vậy?
- Đó là kế một hòn đá ném chết hai chim. Trong lúc công lực của thiếu gia tự nhiên mạnh gấp đôi, La lão tiền bối chỉ sơ ý một chút là chết ngay trong tay thiếu gia. Khi thiếu gia đã đánh chết La lão tiền bối rồi, thiếu gia cũng bị chết bởi những mạch máu nứt rạn.
- Nói tóm lại mục đích của người ấy là muốn làm cho Võ Lâm Song Thánh phải xóa tên ở trên giang hồ để cho y được toại nguyện độc bá võ lâm. Xem như vậy La gia gia bị cụt tay, tiểu điệt suýt chết và gia [x] nản đồn ra ngoài rồi tên ấy mới công khai tác ác, không còn [x] nữa. Như vậy con người được mĩ danh và mới xuất dần [x] trên giang hồ lúc này tất không thể nào thoát khỏi liên can ấy.
Thái Hà nghe thấy Nguyên Thông nói, hơi suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Vạn Gia Sinh Phật Ứng Thành Luân tạo phúc võ lâm giúp kẻ hèn yếu, hành vi đoan chính như vậy chúng ta không nên nghi ngờ [x]. Còn bọn giặc đi khắp các nơi giết người phóng hỏa mới chính là kẻ khả nghi.
Nguyên Thông trong lòng đã nghĩ được cách đối phó rồi nên mỉm cười.
Thái Hà suy nghĩ giây lát lại lên tiếng hỏi:
- Ối chà! Thiếu gia, tại sao bỗng dưng thiếu gia lại nghi ngờ Ứng Thành Luân như thế, chẳng lẽ kẻ ác không bao giờ trở nên người hiền lành hay sao?
Lời nói của y có vẻ bất bình.
- Ứng Thành Luân đột nhiên xuất hiện giang hồ, hành vi [x] quang minh lỗi lạc như vậy tiểu điệt chỉ có thành ngưỡng kính phục chứ có bao giờ lại dám nghi ngờ y như vậy. Nhưng trước khi đi thủ [x] xử trí Câu Lưu Song Ác khiến tiểu điệt hoài nghi vô cùng. Tiểu điệt nghĩ đến rất nhiều chuyện dĩ vãng mới cảm thấy y vẫn còn một chút tà ác chứ không như một người nhân đức cả bề ngoài lẫn bề trong.
- Thiếu gia được học hỏi tổ huấn từ hồi còn nhỏ, tất nhiên [x] cũng khoan nhân lễ nhượng và biểu hiện ra phong độ của một người [x] tử. Nhưng Ứng Thành Luân vứt được con dao đồ tể như thế kể cũng hiếm có lắm rồi.
Thấy Thái Hà không tin lời nói của mình Nguyên Thông không muốn nói nhiều vội đổi giọng hỏi:
- Bây giờ chúng ta hãy đi Võ Đang đã. Theo sự ước toán của tiền bối thì bao giờ mới có thể đến nơi?
Thái Hà đưa mắt nhìn Nguyên Thông hình như nhận thấy lời hỏi của chàng rất kì lạ, bụng bảo dạ rằng:
- “Từ Giang Hạ đến Võ Đang chàng đã đi qua mấy lần rồi, tại sao vẫn hỏi ta làm chi? ”
Tuy y thị nghĩ như vậy nhưng vẫn trả lời:
- Từ đây đến Võ Đang còn trên nghìn dặm, theo công lực của chúng ta mà đi thì ít ra cũng phải sáng mai mới tới được.
- Nếu sáng mai chúng ta mới tới Võ Đang có lẽ phái đó đã ngộ tai kiếp từ lâu rồi.
- Ứng lão tiền bối đi trước chúng ta có lẽ sẽ đến sớm hơn chúng ta.
- Lúc Ứng Thành Luân tới nơi thì đệ tử của phái Võ Đang thế nào cũng bị chết và bị thương già nữa, y có cứu vãn được cũng chỉ cứu vãn cái xác của phái ấy mà thôi, chứ thực lực của phái ấy cũng đã chết rồi. Hoa Sơn, Chung Nam hai phái đã bị tương tự như vậy, thì phái Võ Đang cũng thế thôi, chứ không khác gì hai phái kia đâu?
- Nếu vậy thì chúng ta chả cần phải đi Võ Đang nữa.
- Dù sao trước canh ba đêm nay chúng ta cũng phải tới kịp Võ Đang mới được.
Thái Hà nghe nói giật mình kinh hãi đáp:
- Ba canh mà đi hàng ngàn dặm đường.
Nguyên Thông nắm lấy cánh tay trái của y thị hăng hái đáp:
- Chúng ta phải xuất kì chế thắng để cho Vạn Gia Sinh Phật mất công toi một phen mới được!
Thái Hà nghe thấy chàng nói không hiểu gì cả, đang thắc mắc đã nghe thấy Nguyên Thông quát lớn:
- Đi!
Thế là Thái Hà bị Nguyên Thông lôi đi nhanh như điện chớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.