Spoil để khỏi ói: "... rất muốn móc mắt ả ra treo lên cổ cậu."
________________________
Lực tay của tiểu tang thi không hề nhỏ, cậu kéo dây đằng, áo mưa mặc còn chưa kịp cởi của đám thanh niên lập tức rách tan tành, không chỉ thế, da thịt trên người bọn họ cũng bị tiểu tang thi cào ra một đường máu sâu chừng hai, ba milimet.
Dòng máu đỏ tươi nóng hổi chảy xuống.
Sáu người lần đầu tiên bị thương nghiêm trọng như vậy, rên rỉ hít khí lạnh thẳng tắp hơn một phút mới phục hồi tinh thần. Mặt ai nấy tái nhợt như tuyết.
Vừa hết choáng váng, nhìn Mặc Ngôn cùng bốn người đi vào, nỗi sợ hãi với tiểu tang thi tức khắc tan mất một nửa, ngược lại còn máu nóng xông đầu, bất bình hậm hực.
Chu Tần che mặt lại, hắn là một nam sinh lớn lên rất hấp dẫn, ngày thường cũng hay dựa vào mặt để kiếm cơm, hiện tại đã bị cắt một đường, vừa đau vừa xót.
Thuốc men ở mạt thế khan hiếm, tìm bác sĩ xem bệnh thì càng giống như muốn hái trăng trên trời. Vết chém này xuất hiện trên mặt hắn, chẳng khác hủy dung là bao.
Ban nãy tiểu tang thi làm hắn khá rén, nhưng khi trông thấy cái tên đánh hắn bầm dập được Mặc Ngôn ôm đi và đám người hắn quen biết bám theo sau lưng anh thì lá gan lại trở về.
Hắn chỉ vào tiểu tang thi trong lòng Mặc Ngôn, tức giận mắng.
"Bây giờ là mạt thế, mày phát điên cái gì đấy, mọi người đều phải giúp đỡ lẫn nhau, mày vô duyên vô cớ đánh chúng tao làm gì?! Mọi người ở bên ngoài đánh tang thi, mày thì trốn ở đây đánh đồng loại, quá vô nhân tính!"
Chu Tần vừa chỉ trích vừa nháy mắt với mỹ nữ tóc dài yêu kiều bên cạnh.
Quan Tiểu Tiểu tiếp nhận tín hiệu, bất chấp đau đớn nóng rát trên người, cô ả yếu ớt căng sức ngồi dưới đất, gian nan cởi ra áo mưa đã nát bét, kéo cổ áo xuống vừa vặn để lộ "tiểu bạch thỏ" bị dây đằng của tiểu tang thi quất lên.
Đồi núi căng tròn mềm mại như ẩn như hiện trước mắt mọi người, miệng vết thương ở ngực hiện rõ trên làn da trắng nõn khiến nó càng thêm dữ tợn.
Ả nhẹ giọng hô một tiếng, nhu nhược nhìn về phía bóng dáng cao lớn của Mặc Ngôn. Những chiếc răng trắng muốt khẽ cắn lấy môi đỏ kiều diễm, mị nhãn như tơ.
"Vị đại ca này, anh là người hảo tâm, anh đã cứu mạng chúng em, tụi em cảm kích vô cùng, nhưng dường như bạn của anh không vừa ý lắm, tụi em vừa tiến vào chưa kịp làm gì thì cậu ta đã động thủ."
Ả nói, nước mắt chảy dài, vẻ mặt đáng thương lại tội nghiệp.
"Vốn dĩ anh là ân nhân cứu mạng, em không nên nói xấu bằng hữu của anh, chỉ là, đại ca, ngó qua đã biết anh là người có tâm địa Bồ Tát, cậu ta thì tâm địa ác độc, phẩm chất hung tàn, em không cam tâm để anh bị kẻ xấu hãm hại mà chẳng hay biết gì."
Ả cố ý kéo cổ áo xuống sâu chút nữa, đôi mắt hàm chứa hơi nước, mang theo ủy khuất và sùng bái nhìn về phía Mặc Ngôn, giống như Mặc Ngôn là anh hùng của đời nàng.
Cô gái duy nhất đi vào theo Mặc Ngôn vài phút trước trợn mắt cạn lời với trình độ trà xanh của Quan Tiểu Tiểu, chán ghét nhíu mày, cô quay đầu lo lắng quan sát tiểu tang thi, kết quả là tiểu tang thi bị Mặc Ngôn bọc kín mít còn giữ chặt trong ngực, chẳng thấy nổi lấy một cọng tóc.
Cô dời tầm nhìn lên Mặc Ngôn, mặt anh vô biểu tình, một ánh mắt cũng lười cho Quan Tiểu Tiểu, trong lòng cô đặc biệt hả hê.
Cô thầm cười nhạo, Quan Tiểu Tiểu, không phải nam nhân nào cũng sẽ nguyện ý nghe lời mày.
Chàng trai cao to đứng bên cạnh tính mở miệng, bị cô gái kéo nhẹ tay, nuốt lời nói xuống im lặng.
Quan Tiểu Tiểu vẫn đang rên rỉ một cách nhão nhoét, giả vờ yếu đuối, ả dùng ánh mắt ỷ lại nhìn Mặc Ngôn, thanh âm dính nhớp.
"Đại ca~ Người ta đau quá."
Quan Tiểu Tiểu cắn môi làm nũng, trong lòng có chút đắc ý, nàng biết dung mạo của mình đẹp đẽ nhường nào, từ đầu mạt thế tới giờ, nhờ vào gương mặt mà ả hầu như chưa phải nếm trái đắng.
Lần này bị tang thi đuổi theo chật vật đến như vậy là vì nam nhân ả leo lên lúc trước quá mức tự đại, tưởng trở thành dị năng cấp ba đã là vô địch thiên hạ, dẫn cả đội tiến vào đàn tang thi đánh nhau, cuối cùng không những chết tươi mà còn liên lụy bọn họ.
Cơ mà chết cũng tốt.
Quan Tiểu Tiểu trộm ngắm Mặc Ngôn, vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn, đẹp trai giỏi giang như vậy mới xứng để Quan Tiểu Tiểu này dựa vào.
So với ông già bụng bia xấu xí kia thực sự tốt hơn bội lần. Hơn nữa người đàn ông này mới đi ra ngoài chẳng mấy chốc đã giải quyết lũ tang thi làm bọn họ suýt mất mạng, anh ấy phải mạnh đến cỡ nào cơ chứ.
Quan Tiểu Tiểu kích động không thôi, ánh mắt càng trở nên quyến rũ, ả hơi hơi nghiêng người, bày ra dáng người tuyệt đẹp trước mặt Mặc Ngôn.
Sau mạt thế, tỉ lệ nữ giới giảm mạnh, nếu sống sốt thì phần lớn trở nên thô ráp, nữ nhân xinh xắn, trẻ tuổi còn biết nũng nịu như ả quả là thiểu số.
Quan Tiểu Tiểu nghĩ tới những nam nhân lúc trước si mê ả như điếu đổ, tự tin cho rằng Mặc Ngôn lạnh lùng đến mấy cũng chẳng khác gì đám người háo sắc đó, nhất định sẽ bị thần phục dưới nhan sắc của ả.
Các dị năng giả càng lợi hại, càng khẩn cầu sở hữu được một mỹ nhân đứng bên cạnh, thế mới thỏa lòng hư vinh trong họ.
Giữa mạt thế hoành hành, có thể nuôi người đẹp chính là tượng trưng cho thực lực.
Tiểu tang thi nằm trong lòng Mặc Ngôn, đôi mắt màu đỏ tươi bị một chiếc kính râm che đi, cậu dựa vào vai Mặc Ngôn, nghe được những lời của Quan Tiểu Tiểu, ngoảnh đầu hung tợn trừng mắt với ả.
Vậy mà lại thấy Quan Tiểu Tiểu khoe "tiểu bạch thỏ" ra, ánh mắt kì quái ngắm người của cậu.
Tiểu tang thi không hiểu ánh mắt đó có ý gì, nhưng làm cậu vô cùng buồn bực, rất muốn móc mắt ả ra treo lên cổ (?) cậu.
(?) QT là "ở ninh hạ đầu của hắn tới". Em dùng ning 拧 này để edit.
Tiểu tang thi vốn tính tình nóng nảy, hồi trước cậu đánh mà không giết là do tiềm thức luôn nhắc nhở rằng Mặc Ngôn không thích cậu chém giết nên mới khống chế được bản thân, chỉ dùng dây đằng siết người, bây giờ cậu lại không muốn kìm hãm bản tính nữa.
Với phong cách hành sự thẳng thắn, quyết đoán, thích là nhích, tiểu tang thi thi nắm dây đằng giơ lên, ngay tại thời điểm dây đằng sắp sửa chạm đến đôi mắt của Quan Tiểu Tiểu, cổ tay cậu bị Mặc Ngôn dằn lại.
Tiểu tang thi bất mãn rống một tiếng.
Âm thanh của tang thi mọi người ở đây đều nhận ra, bọn họ tức khắc kinh sợ nhìn chằm chằm tiểu tang thi.
Mặc Ngôn vẻ mặt bình tĩnh, như là tiếng rống không phải từ trong ngực anh truyền ra, như là không nghe được thanh âm đặc trưng của tang thi.
Nhóm người Quan Tiểu Tiểu sợ hãi nghi hoặc, gấp đến độ không chịu được, ngón tay run rẩy chỉ vào tiểu tang thi, vì quá hoảng sợ mà không thốt nên lời.
"Cậu, cậu ta,.. tang thi."
Chu Tần nghẹn mất một lúc mới phát ra vài từ.
Mặc Ngôn vẫn chưa trả lời, anh ôm tiểu tang thi, một tay đưa lên luồn vào trong áo choàng, xoa đầu tiểu tang thi, đợi tới lúc tiểu tang thi làm nũng cọ cọ lòng bàn tay anh mới lấy ra.
Sắc mặt anh ôn nhu, nhẹ nhàng môi chạm môi rồi ung dung thong thả nắm bàn tay đeo găng của cậu, cầm dây đằng vào tay mình.
Đôi mắt Quan Tiểu Tiểu lấp lánh vui vẻ, vứt phắt tiếng rống của tang khi ra sau đầu, thấy tay Mặc Ngôn quấn dây đằng, ả tự suy diễn là Mặc Ngôn đã không qua nổi ải mỹ nhân, đang muốn giành lại công bằng cho ả.
"Đại ca~"
Ả e thẹn làm bộ làm điệu nhìn Mặc Ngôn.
"Bang!"
Âm thanh dây đằng đập vào da thịt tức thì đánh gãy vài chữ còn chưa thành tiếng của Quan Tiểu Tiểu.
Ả ngã xuống đất, che lại bên má, quá đỗi kinh ngạc nhìn Mặc Ngôn.
Ả bị đánh?
Một roi của Mặc Ngôn không chỉ dừng lại ở Quan Tiểu Tiểu mà cả Chu Tần và đồng bọn.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, bọn họ tức giận há mồm chửi rủa Mặc Ngôn, nhưng ngay khi bốn mắt giao nhau lập tức câm như hến.
Cặp mắt sâu thẳm kia như đang nhìn tử thi mạnh mẽ dội tắt dũng khí mắng người của họ.
"Biến đi."
Mặc Ngôn lạnh lùng nói.
Tất cả sửng sốt, bốn người vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh cũng sửng sốt.
"Biến."
Mặc Ngôn lặp lại.
"Muốn chết thì nói."
Nhóm người Quan Tiểu Tiểu đương nhiên không muốn chết, cũng chẳng nguyện ý đi ra ngoài giữa trời đêm mưa sa gió giật. Mỗi hạt mưa ngoài kia đều là chất độc chết người, áo mưa thì đã tan nát.
Nhưng mà bọn họ càng rõ ràng hơn, nếu còn dây dưa, nam nhân trước mắt này sẽ thật sự ra tay hạ sát.
Quan Tiểu Tiểu thân mình run rẩy, muốn nói mà bất lực, ánh mắt đó khiến người ta sợ hãi tột độ, không cách nào giả vờ yếu đuối để câu dẫn giống khi nãy.
Họ không dám nhúc nhích, không dám nói chuyện, lại muôn phần không dám bước ra dầm mưa.
"Mưa lớn như vậy, cầu xin anh để tôi ở lại!"
Một nam sinh gầy yếu bên cạnh Chu Tần đột nhiên khóc nức nở.
"Lúc đó, Quan Tiểu Tiểu muốn cướp chăn của bạn anh, Chu Tần chưa nhận được sự đồng ý của cậu ấy, tự ý ăn mì trong nồi, không dính dáng đến tôi, tôi chỉ là, chỉ là..."
"Hứa Xương, mày!"
Chu Tần dự cảm không ổn, hắn khiếp đảm nhìn Mặc Ngôn.
"Tôi không có, là bọn họ làm, tôi ngăn cản bọn họ, anh muốn đuổi phải đuổi mấy người đó, tôi, tôi.."
Hắn cắn răng, mặc kệ thương tích trên người, bám vào người Hứa Xương đứng lên.
"Tôi giúp anh đuổi bọn họ."
Hứa Xương giãy giụa đẩy Chu Tần, miệng ồn ào.
"Chính là cậu! Là hai người cầm đầu đi đóng cửa!"
Quan Tiểu Tiểu hoảng loạn, cũng đứng lên giúp Chu Tần lôi Hứa Xương ra, lẩm bẩm.
"Là tụi nó, tôi không có, tôi không có!"
Những người còn lại bất chấp đau đớn, liếc nhau, hùng hổ bổ nhào vào người Quan Tiểu Tiểu và Chu Tần.
"Là hai đứa nó làm, chúng tôi giúp anh đuổi ra, hãy cho tôi ở lại nha!"
Nói rồi chẳng thèm quan tâm Mặc Ngôn đồng ý hay không, giằng co kéo Quan Tiểu Tiểu và Chu Tần ra bên ngoài.
Bọn họ đều ý thức được Quan Tiểu Tiểu câu dẫn không nổi Mặc Ngôn, khi ấy họ vẫn nghĩ Quan Tiểu Tiểu có thể mê hoăc được anh, mang đến cho họ lợi ích, nhưng giờ phút này ả ta đã vô dụng.
Xem thái độ của Mặc Ngôn và người trong lòng anh đều không hoan nghênh, họ hoặc là không làm, đã làm thì làm tới cùng! Phải vứt bỏ Quan Tiểu Tiểu và Chu Tần mới giữ được mạng!
Một lũ kêu la không ngừng, chèn ép xô đẩy, mồm đầy "lời hay ý tốt" trao cho nhau, thoái thác toàn bộ hành vi phạm tội của bản thân.
Mặc Ngôn nhăn mày, giơ tay phất dây đằng, sợi dây như có sinh mệnh, tức khắp buộc chặt đám người thành bó rơm, không để bọn họ phản ứng lại, Mặc Ngôn đẩy tay về phía trước, một cú ném tiễn tất cả vào giữa trời mưa gió.
"Cút!"
___________________________
Thứ 7, chủ nhật em lo cày phim nên quên xừ edit 🌝