Tiểu Tang Thi Nuôi Trong Nhà Lão Đại

Chương 7:




Năng lượng của tiểu thế giới khi nổ mạnh thật sự quá lớn, cho dù hệ thống đã dùng hết toàn lực, cuối cùng vẫn bị quét trúng, không chỉ có sức mạnh của nó bị chấn động hơn phân nửa, tạo thành năng lượng hỗn loạn, xíu chút nữa phải tái khởi động, thế cho nên đem tiểu chủ nhân đầu đến hứa nguyện giả thời gian ra sai lầm (?), không chỉ vậy, nó còn không bảo vệ tốt tiểu chủ nhân, để cậu chịu ảnh hưởng.
Hệ thống nhìn tiểu chủ nhân hiện tại đang làm một tang thi, vô cùng đau đớn.
Tiểu chủ nhân của nó đã bao giờ chật vật đến độ này? Cũng may, bây giờ có chủ nhân bên cạnh, lấy tính cách của ngài, mặc kệ ở thế giới nào, đại khái sẽ không để tiểu chủ nhân ủy khuất.
Nó nhìn nam nhân cao lớn chìm giữa chiếc giường mềm mại, có một loại cảm giác an tâm. Bất quá nó cũng phải nỗ lực hơn nữa, tranh thủ thời gian để sớm ngày khôi phục tiểu chủ nhân.
Sáng hôm sau, Mặc Ngôn sớm đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra, anh liền nhìn đến tiểu tang thi nhà mình, bé con ghé vào mép giường ngắm anh ngủ. Bởi vì hành động này mà tâm tình Mặc Ngôn lúc ngủ dậy phá lệ thoải mái, nhiệt tình ôm eo tiểu tang thi, thơm vài cái lên mặt người ta.
Lấy ra đồ dùng cá nhân đã chuẩn bị tốt, Mặc Ngôn nhanh chóng đứng ở bồn rửa tay làm vệ sinh, vừa xoay đầu, tiểu tang thi lại ở phía sau anh nhìn chằm chằm. Mặc Ngôn nghĩ nghĩ, dứt khoát lấy ra thêm một cái bàn chải tự mình đánh răng rửa mặt cho bé con.
Tiểu tang thi lúc đầu có chút không thích ứng nhưng vẫn ngoan ngoãn tùy ý Mặc Ngôn. Chờ anh giúp bé cưng sửa soạn xong, cầm ra một ly nước trong không gian đưa tiểu tang thi uống.
Sau bữa sáng, hai người song kiếm hợp bích đem toàn bộ tang thi trong khu thương mại diệt sạch, Mặc Ngôn dọn dẹp đồ đạc, "tiện tay" bỏ thêm mấy món đồ (chắc là) hữu dụng vào không gian. Lấy ra một chiếc xe, anh ôm tiểu tang thi bỏ lên ghế phụ.
Tiểu tang thi tựa hồ có cảm giác mới lạ với xe, đầu nhỏ quay tới quay lui, đến khi Mặc Ngôn ngồi vào vị trí tài xế mới ngừng, đôi mắt như vĩnh viễn dừng lại trên người Mặc Ngôn.
"Ngoan."
Mặc Ngôn hôn hôn môi em bé, thay tiểu tang thi thắt dây an toàn, nhét vào tay cậu một cái gối ôm để phòng ngừa vạn nhất, đem tinh hạch vừa mới thu hoạch bỏ vào một cái hộp đưa cho tiểu tang thi.
"Đây là đồ ăn sáng của cưng, ngoan ngoãn mà ăn đi."
Tiểu tang thi nhìn tinh hạch lại nhìn Mặc Ngôn.
Người nào đó bị nhìn tới không chịu nổi, trực tiếp đút vào miệng bé cưng một viên tinh hạc cấp 3.
"Bảo bối, đây là sáng sớm lão công cố ý kiếm cho em, em muốn phụ lòng tốt của anh sao?"
Mới ngủ chung một buổi tối, Mặc – vô – sỉ – không – biết – xấu – hổ – Ngôn tự gán cho chính mình một cái thân phận. Anh làm ra vẻ thương tâm tột độ, đem công lao giành được đống tinh hạch này treo lên người không hề ngại ngùng. Nếu không phải có tinh thần lực cấp 4 của tiểu tang thi uy hiếp, Mặc Ngôn mà đơn thân độc mã đối đầu cả một trung tâm thương mại tang thi, kết quả không chừng còn bị chúng nó đuổi cho chạy ná thở.
Tiểu tang thi mềm lòng có chút dao động.
Mặc Ngôn tiếp tục cổ vũ.
"Ngoan, bảo bối nhi ăn hết, một hồi anh liền thân thân em."
Mặc ngôn biết tiểu tang thi thích nhất cùng hắn hôn môi, mỗi một lần như vậy, đừng nhìn tiểu tang thi không có biểu tình gì, nhưng mà dị năng của cậu sẽ trở nên mềm như bông, quấn quít trên người anh, gắt gao bao bọc toàn thân, giống như con thú nhỏ đang cầu hoan. Những lúc đó, Mặc Ngôn phải rất kiềm chế để không bộc phát dục vọng biến thái.
Tiểu tang thi rốt cuộc cầm tinh hạch lên ăn rốp rốp. Hàm răng của cậu không biết tiến hóa như thế nào, tinh hạch mà nhân loại dùng đủ mọi phương pháp đều không rớt miếng nào, tiểu tang thi bỏ vô miệng cắn một cái là nát, giống như chỉ đang ăn kẹo cứng.
Mặc Ngôn sợ tinh hạch nhạt nhẽo, rót một bình nước suối không gian lớn cắm ống hút, rồi tận tình kiên nhẫn dạy tiểu tang thi cách dùng, em bé học một hồi lâu nhưng vẫn không học được. Mặc Ngôn cuối cùng quyết định quăng xừ cái ống hút.
Tuy rằng hai món này đều không có hương vị đậm đà gì, nhưng ít ra nước suối có chút ngọt lành.
Mặc Ngôn vuốt chiếc cằm râu lởm chởm, nghĩ nghĩ, không biết tiểu tang thi nhà mình có thích ăn ngọt không nhỉ? Trong không gian anh có không ít nguyên liệu và dụng cụ làm đồ ngọt, đợi lúc tiểu tang thi khôi phục, anh có thể làm vài chiếc bánh cho ẻm.
Phong cách lái xe của Mặc Ngôn chưa bao giờ theo đúng quy tắc, thêm nữa đường xá bây giờ không phải tang thi thì là xe hư hỏng bị bỏ lại, tạo điều kiện cho racing boy lái xe càng thêm đáng sợ, trên đường có cái gì là đâm cái đó, may mà xe anh đã qua nâng cấp trang bị, rất kiên cường, chỉ có chút xóc nảy còn lại cũng không bị tổn thương gì nhiều.
Kẻ cầm vô lăng vui sướng thỏa thích, người chịu tội chỉ có thể là em bé đang ngồi bên cạnh. Vốn dĩ đang lẳng lặng ngoan ngoãn ăn tinh hạch uống nước, Mặc Ngôn vừa đạp ga, nước nôi tinh hạch gì đều bay tứ tung, tên nào đó cũng hiểu đức hạnh của mình tới đâu, đã chuẩn bị trước cái gối ôm bự để trước người tiểu tang thi. Bằng không cho dù đã thắt dây an toàn, bé con cũng sẽ đâm trái ngã phải, đầu quay mòng mòng.
"Rống."
"Tay đua xe cừ khôi" Mặc Ngôn tắt nắng, có chút chột dạ thả chậm tốc độ để xe dừng lại, không dám trực tiếp đạp thắng như trước nữa. Lão bà vừa mới kêu thật là ủy khuất, còn chạy như thế nữa thì không chừng tối bị đạp cho bay vài thước ra đường.
"Khụ."
Mặc Ngôn xấu hổ nhìn về phía tiểu tang thi, anh càng thêm chột dạ, quần áo trên người em bé đều ướt đẫm, chung quanh đều là tinh hạch, thân mình nghiên về phía trước, ghé đầu vào gối ôm, một đôi mắt đáng thương hề hề mà nhìn hắn.
Đương nhiên đây là Mặc Ngôn tự mình bổ não, bất quá tiểu tang thi thật sự là đáng thương hề hề. Cho dù tiểu tang thi chỉ ở thời điểm hôn môi mới đem tinh thần lực thả ra triền tới trên người anh, làm anh cảm nhận được cảm xúc chân thực của cậu còn ở thời điểm bình thường, tiểu tang thi tựa hồ còn không biết cách tận dụng tinh thần lực để biểu đạt, nhưng Mặc ngôn vẫn như cũ có thể đoán ra chính xác tâm tình của em bé.
"Thực xin lỗi, bảo bối nhi, lão công sẽ lái xe lại đàng hoàng."
Trước kia thật ra Mặc Ngôn không có nhận thức được kỹ thuật lái xe "thượng thừa" của mình, ban đầu chỉ là nhớ tới mấy câu phun tào của đám bạn tốt mới đặt cái gối kia. Rốt cuộc nhìn thấy thảm trạng của tiểu tang thi, anh đã ý thức không thể rõ ràng hơn. Tháo dây an toàn, đi qua thăm hỏi cùng trấn an tiểu tang thi bị tốc độ xe làm cho không thoải mái.
"Rống."
Đôi mắt em bé một mực nhìn môi Mặc ngôn.
Thân thân thì mới chịu tha thứ? Đúng là một tiểu bảo bối dễ dỗ thích làm nũng dính người.
Mặc Ngôn lập tức không khách khí hôn chụt chụt rõ to.
Dỗ xong bé cưng, Mặc Ngôn thay cho cậu một bộ quần áo, lau gọn gàng chỗ ngồi của cậu xong mới một lần nữa khởi động xe.
Lần này vì muốn chiếu cố tiểu tang thi, Mặc Ngôn phá lệ lái xe thật chậm, gặp được chướng ngại vật cũng tận lực tránh đi, mấy đồ vật lớn cũng không đâm lung tung, xuống xe dọn sạch rồi mới đi tiếp, cái tốc độ nhẹ nhàng này làm anh lái xe cả người cực kì bực bội nhưng nhìn tiểu tang thi ngoan ngoãn bên cạnh, Mặc Ngôn cảm thấy ba cái thứ này cũng không tính là gì lắm.
*Editor type đến chỗ này thì cười ỉa:)))
Xe hướng ngoài thành mà chạy, ngày hôm qua anh bị tiểu tang thi mang đi, dặn dò mấy người Thẩm Thiên ở bên ngoài tìm chỗ an toàn chờ anh. Mặc Ngôn biết, lấy tính cách của đám người kia, nhiều lắm là tới buổi sáng hôm nay, anh còn không trở về thì mấy tiểu tử ngốc kia khẳng định sẽ vọt vào tìm anh.
Khoảng 1 tiếng rưỡi sau, Mặc Ngôn ra tới ngoài thành, vừa lúc gặp đám người Thẩm Thiên đang đi vào. Mặc Ngôn bẻ tay lái, trực tiếp chặn đầu xe bọn họ.
Hoàng Khiếu đang cầm lái nên sớm thấy xe của Mặc Ngôn từ đằng xa, cũng thấy được người ngồi đằng sau vô lăng.
"Lão đại!"
Hắn gấp không chờ nổi mà mở cửa xe, trên mặt cười tươi không thấy tổ quốc, hưng phấn tột cùng.
Mặc Ngôn tháo dây an toàn, xoa xoa đầu tiểu tang thi, dưới cái nhìn chăm chú của cục cưng bước xuống xe.
Nơi này là vùng ngoại ô, thường xuyên có đội dị năng của căn cứ đi qua, tang thi ở đây bị diệt gần hết, chỉ còn lại thưa thớt mấy con lắc lư qua lại.
Mặc Ngôn giơ tay lên, trong tích tắc cả đám tang thi ngửi thấy mùi người sống đang chạy qua đây ngã rạp không còn một mống.
"Lão đại."
Trương Lập Tân từ trên xe nhảy xuống, xông lên phía trước ôm lấy Mặc Ngôn, đôi mắt vì kích động mà lập lòe ánh nước. Đồng loạt mấy người Thẩm Thiên cũng vây bên người Mặc Ngôn, quan tâm hỏi han.
Chỉ là bọn hắn vừa mở miệng, trong xe Mặc Ngôn truyền ra tiếng rống đầy phẫn nộ, sau đó tất cả sắc mặt trắng nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra liên tục. Đặc biệt Trương Lập Tân đang đặt ánh mắt trên người Mặc Ngôn bị bóp cổ đến ná thở, mặt mũi ai nấy đổ bừng vì thiếu dưỡng khí.
"Tang – thi – hệ – tinh – thần!"
Thẩm Thiên đồng tử mở to, gằn từng chữ nói.
"Bảo bối! Dừng tay!"
Mặc Ngôn vội vàng kêu lên, vừa dứt câu, mấy người kia tức khắc té nhào xuống đất, bộ dạng kinh hoảng không thôi, vừa dạo một vòng ở quỷ môn quan, chưa ngất là may rồi.
Anh không để ý bọn họ, sải bước dài đến bên xe, mở cửa ghế phụ. Bảo bối nhi ghen tuông đến sinh khí, dỗ lão bà mới là quan trọng nhất.
Anh cong lưng, làm lơ hộp tinh hạch và nước suối bị tiểu tang thi hất đổ đầy xe, đem người bế lên.
"Ngoan, bọn họ chỉ là bằng hữu của anh, anh đương nhiên là của mình em rồi!"
Mặc Ngôn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng em bé, ôn nhu hống, cuối cùng còn thân mật hôn lên trên mặt cậu.
"Rống."
Tiểu tang thi hai tay gắt gao ôm cổ Mặc ngôn, bắt chước động tác của anh, ngẩng đầu, dùng môi chạm môi. Động tác vô cùng bá đạo, lần đầu tiên làm mấy chuyện "bá vương ngạnh thượng cung" nên hơi trúc trắc. Trong mắt tên nào vừa được ăn đậu hủ tràn đầy vui sướng.
Tiểu tang thi của anh bây giờ đã biết hôn rồi, việc biết nói chuyện chỉ là vấn đề trong tương lai gần thôi.
"Lão đại?"
Một đám quần chúng mặt tái nhợt, kinh nghi bất định nhìn Mặc Ngôn, rồi nhìn tiểu tang thi trên tay anh. Tiểu tang thi nghe tiếng, nắm chặt cổ tay Mặc Ngôn, quay đầu uy hiếp hướng bọn họ rống lên mạnh mẽ. Mấy người bị sức mạnh của cường giả uy hiếp, không tự chủ lui về sau một bước, mặt đã tái càng thêm tái.
Mặc Ngôn sắc mặt như thường, lại hống tiểu tang thi mấy câu, rồi ôm em bé đã dịu ngoan đi đến trước mặt bọn Thẩm Thiên. Bọn họ thấy Mặc Ngôn đưa một con tang thi thực lực cường hãn lại đây, theo bản năng muốn cách ra thật xa, nhưng ở đây có Mặc Ngôn, ý muốn chạy trốn vừa sinh sôi đã bị sự tin tưởng đập nát.
Chỉ là tang thi này rất mạnh, dù sao đi nữa thì bọn họ vẫn rén lắm. Mặc Ngôn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, giới thiệu tiểu tang thi tới anh em của mình.
"Đây là tẩu tử của các cậu, không cần sợ. Em ấy là tang thi hệ tinh thần cấp 4, lúc này chỉ là đùa giỡn hù dọa các cậu chơi thế thôi."
Trương Lập – bị nhắm đến suýt chết – Tân: hù dọa thôi? Thiếu chút nữa là mất mạng, nước trong bụng cũng sắp tràn ra đó!!??
Mà khoan, không đúng.
Lão đại mới nói cái gì cơ?
Chị dâu?
Tang thi chị dâu?
Tang thi hệ tinh thần cấp 4 chị dâu?
Là mình có vấn đề hay lão đại có vấn đề vậy...?
_______________________
Lẽ ra trong tết có chương 7 rồi nhưng không hiểu sao tui bị mất file word 🥲 Type lại trong đau khổ, xin lỗi mọi người rất nhiều huhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.