Những người khác giờ phút này không hẹn đều có cùng ý nghĩ với Trương Lập Tân, khiếp sợ vô cùng, không dám tin tưởng, hoài nghi vạn phần.
Vẫn là Thẩm Thiên bình tĩnh nhất mở miệng.
"Mặc Ngôn? Cậu đây là?"
Y có chút lo lắng rằng huynh đệ nhà mình bị tang thi hệ tinh thần này khống chế, nói anh phải thật cẩn thận vừa cảnh giác mà nhìn tiểu tang thi nằm trong lòng Mặc Ngôn.
Y cũng không biết hình dung tâm tình của mình ra sao, đáng lẽ gặp được cường giả cấp cao như vậy bọn họ trước tiên phải chạy trốn, nhưng vị huynh đệ này lại cùng tang thi thân thân mật mật còn mở miệng nói bọn họ kêu tang thi là tẩu tử.
Một lời khó nói hết cảm xúc ngọa tào của y hiện tại.
*卧槽 [wò·cáo] chửi bậy
Bản năng của xác sống là ăn thịt người, nếu không cẩn thận bị chúng làm trầy miếng da rách chút thịt sẽ nhiễm virus, dù là dị năng giả cũng không thoát khỏi khả năng biến thành một con tang thi.
Trước những gương mặt dần vặn vẹo kì dị, Mặc Ngôn hôn tiểu tang thi, cảm nhận được tinh thần lực mềm như bông của cậu nị oai* triền trên người anh. Lòng ngực tràn đầy thỏa mãn đến có chút trướng đau, nhưng vừa quay đầu, đằng sau là mấy cặp mắt trừng muốn rớt ra ngoài.
*Làm nũng, dính người
Mặc Ngôn cũng thức thời đây không phải lúc để tú ân ái, có chút không tình nguyện để tiểu tang thi xuống đất, hai tay nắm bả vai cậu.
"Nhớ kỹ, đây là tẩu tử của các cậu, không cần phải sợ, bảo bối của tôi rất ngoan, sẽ không tùy tiện tấn công, đương nhiên, các cậu cũng không cần thân cận quá mức, em ấy chưa hoàn toàn thanh tỉnh, rất nhiều chuyện chưa nhận thức được, lỡ cào trúng thì các cậu ăn cho đủ."
Lời này nửa thật nửa giả, đúng là tiểu tang thi có thể sẽ cắn người, nhắc nhở như vậy rất hợp tình hợp lý. Nhưng chủ yếu Mặc Ngôn không muốn nhìn em bé nhà mình gần gũi với người khác, huynh đệ gì cũng không được.
"Nếu các cậu không tiếp thu được hay quá sợ hãi, chúng ta sẽ bàn bạc chia nhau hành động."
Nghĩ nghĩ, Mặc Ngôn cảm thấy chủ ý này không tồi, hưởng thụ thế giới hai người xác thực tốt đẹp ngọt ngào hơn nhiều so với chung đụng cùng một đám nam nhân cao to đen hôi. Nói là hành động riêng, nhưng mà cũng sẽ không rời đi quá xa, anh vẫn không yên tâm lắm đám bằng hữu của mình.
"Không, không."
Thẩm Thiên trong chốc lát có chút không biết nói gì, bọn họ là huynh đệ sao có thể tách ra, hơn nữa để Mặc Ngôn mang theo tang thi, nghĩ như thế nào cũng làm người ta lo sợ không thôi.
Bộ dáng của Mặc Ngôn bây giờ cùng hôn quân thời cổ không mấy khác biệt. Ngày xưa, chỉ để được thấy nụ cười của mỹ nhân, Chu U Vương bày ra tiết mục phóng hỏa hí chư hầu* trứ danh. Thẩm Thiên sợ nếu y không chú ý sẽ xuất hiện Chu U Vương thứ hai, ngày nào đó lão đại sắc lệnh trí hôn*, tự nguyện dâng thịt cho tiểu tang thi cắn.
*Điển tích "Phóng hỏa hí chư hầu"
*Không thể giữ vững lý trí trước ham muốn
Nghĩ như vậy, Thẩm Thiên cảm thấy trách nghiệm nặng nề đè lên đôi vai mình mà đường phải đi thì còn dài. Trương Lập Tân bên kia thật ra lại chấp nhận rất nhanh.
Hắn không còn sợ sệt như ban nãy, cẩn thận nhích nhích vài bước lại gần để đánh giá tiểu tang thi, xong hắn quay đầu mặt đầy vẻ "đừng hòng qua mặt tôi" hét lên với Mặc Ngôn.
"Lão đại! Anh với tẩu tử trước kia hẳn là quen qua mạng đúng không?"
Trương Lập Tân cảm thấy chỉ có suy đoán này là hợp lý nhất. Lão đại của anh trước mạt thế thanh tâm quả dục, chưa bao giờ thấy anh có hành vi thân mật với ai, nam không mà nữ cũng không.
Mạt thế tiến đến lại càng không, mỗi ngày mang theo bọn họ giao lưu cùng tang thi, tâm tư nào mà yêu đương. Nhưng hiện giờ chỉ mới bị tang thi kia bắt đi mấy ngày, đôi mắt đã hận không thể mọc trên người cậu ta, còn bảo bọn họ nhận người thân.
Nhất kiến chung tình với một tang thi là chuyện không thể xảy ra, tuy rằng bề ngoài của tẩu tử rất sạch sẽ, nhưng khuôn mặt tái nhợt giống người chết, làm da khô khốc, còn quấn băng vài chỗ. Chắc là bị thương rồi, dù sao thì trong mắt hắn tiểu tang thi xem không hợp.
Nhưng hắn cũng hiểu không thể đánh giá người ta dựa vào mấy điểm này, tốt xấu gì cũng là tẩu tử lão đại mang về ra mắt bọn họ, cho dù là một tang thi.
Hắn thầm cảm thán, đây phải là tình yêu thâm nhập vào xương tủy mới có thể khiến tẩu tử hắn sau khi biến thành tang thi vẫn nhớ mãi không quên lão đại. Thậm chí còn ngoan ngoãn để lão đại tùy ý ôm tới ôm đi, hôn tới hôn lui, không giống đám xác sống không có lý trí ngoài kia, đánh hơi được nhân loại sẽ lập tức nhào vào cắn xé.
Trong lòng Trương Lập Tân tràn đầy kính nể tiểu tang thi, cũng không còn thấy tẩu tử này xấu nữa. Cũng chỉ có người thâm tình bất hối* như thế mới xứng với lão đại.
*yêu sâu đậm không hối hận(?)
Tự làm mình cảm động, Trương Lập Tân nhìn tiểu tang thi cười đầy vẻ nịnh nọt, một câu tẩu tử, hai câu tẩu tử, trông mới thân thiết làm sao. Mấy người Thẩm Thiên xấu hổ không nỡ nhìn thẳng.
Mặc Ngôn không phủ nhận suy đoán của hắn. Anh cũng không biết chỗ nào của bé con hấp dẫn anh, nhưng chỉ liếc mắt một cái liền khiến anh vạn kiếp bất phục, muốn đem tiểu tang thi bá đạo cột chặt chẽ bên mình, mỗi ngày ôm hôn, sờ soạng khắp nơi.
Trương Lập Tân kêu đến nghiện, thấy cậu không phản ứng gì, yên lặng đứng cạnh Mặc Ngôn, lá gan liền lớn hơn nữa, hắn vốn là người "tự lập", mặc kệ tiểu tang thi có hiểu hay không, lải nhải lảm nhảm không ngừng như ai mới bật máy hát lên.
"Ân?"
Đột nhiên cánh tay tái nhợt vươn đến trước mặt, trên tay cầm hai viên tinh hạch, một cấp ba một cấp hai đều là hệ kim. Tức khắc nước miếng hắn chảy ròng ròng. Nhưng hắn cũng không nhận ngay mà ngẩng đầu nhìn chủ nhân tinh hạch, rồi nhìn về phía Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn ôm tiểu tang, ý cười hiện lên trên mặt.
"Tẩu tử đưa cho cậu lễ gặp mặt, còn không mau nhận lấy."
Nói rồi anh sủng nịch nhéo má bé con.
"Em ư? Cho em thật hả?"
Trương Lập Tân kích động không kiềm chế được, chút sợ hãi còn sót lại biến mất vô tung vô ảnh, duỗi tay vội vàng cất tinh hạch vào trong túi.
Mấy người Chung Đạo Quý thấy thế, bất chấp gì mà tang thi, cười hì hì tiến lên gọi tẩu tử ngọt xớt, muốn bao nhiêu nịnh nọt có bấy nhiêu. Chỉ có Thẩm Thiên vẫn nghiêm túc lạnh mặt.
Cứ như vậy, bé con dùng tinh hạch thành công thu mua đội ngũ của Mặc Ngôn.
_______________________
Sau giờ Ngọ*, mặt trời lên đến đỉnh đầu, mạt thế bắt đầu kéo theo sự biến đổi thất thường của khí hậu, sáng sớm có thể lạnh đến âm mấy độ, tới buổi chiều lại tăng vọt đến bốn mươi mấy độ.
*11-13 giờ
Thời tiết lạnh nóng khắc nghiệt, nguồn năng lượng ở thời kỳ này lại khuyết thiếu, đặc biệt là xăng dầu thuộc nhóm tài nguyên không thể tự tái tạo. Con người chắc chắn sẽ không xa xỉ ngồi trong xe mở điều hòa. Không có máy lạnh, ngồi trong xe chẳng khác gì quăng mình vào lò nướng, nhưng nếu ở ngoài đánh giết tang thi thì trực tiếp tắm nắng luôn.
Xe đã cạn xăng, cả đám người tìm một cây đại thụ ngồi xuống. Nhiệt khí kinh khủng khiến người ta phát điên. Mọi người đều là nam nhân không có gì kiêng dè, cởi toàn bộ quần áo, cùng nhau ăn uống dưới bóng râm.
"Đạo Quý, tốt bụng nhả ra vài cục đá đi."
Trương Lập Tân lôi kéo Chung Đạo Quý có dị năng thuộc tính băng biến ra mấy khối đá mát mẻ. Chung Đạo Quý hiện là dị năng giả cấp hai, hắn tính toán đến khi căn cơ vững chắc, chừng nào chuẩn bị đột phá mới sử dụng nên số lượng khối băng không được nhiều vừa yếu ớt.
Trương Lập Tân nhìn cục đá trong tay dần tan thành nước thở ngắn thở dài, trong miệng ngậm lương khô vô vị. Trời nực nội, chẳng ai muốn thổi lửa nấu cơm, có cái gì ăn được đều bỏ bụng.
Mặc Ngôn dựa vào thân cây, tay cầm chiếc đùi gà được đóng gói chân không mà em bé cho anh, đôi mắt nhìn chăm chú về hướng xa xa. Khi nãy cục cưng rống một tiếng kêu anh chờ rồi chạy đi mất. Mặc Ngôn như hòn vọng thê, trông vợ mòn con mắt.
Thật ra anh không quá lo lắng về an nguy của bé con, trong khoảng thời gian này, hai người săn giết rất nhiều tang thi cấp hai, cấp ba. Tinh hạch cơ hồ đều được Mặc Ngôn dụ dỗ đưa vào bụng tiểu tang thi. Có nguồn dinh dưỡng dồi dào, dị năng của cậu đã tới cấp bốn, còn cách cấp năm một tầng giấy mỏng. Mặc Ngôn dám cam đoan, mạt thế bây giờ không một ai có thể đánh thắng được em bé nhà anh.
Vậy nên thả tiểu tang thi đi chơi, Mặc Ngôn chỉ cảm giác không quen. Đa số thời gian đều dính vào nhau, quay đầu là sờ tới tiểu tang thi ngày càng mềm mại mà giờ còn lại mình anh lẻ loi nơi này, đồ ăn trên tay cũng kém ngon.
Một đám cẩu độc thân giả bộ làm lơ mắt không thấy tâm không phiền, đáng đời nhà ngươi, ai bảo lúc trước thả nhiều cẩu lương như vậy.
"Bảo bối!"
Mặc Ngôn cao hứng hẳn lên, sải bước dài đem tiểu tang thi đang chạy tới ôm chặt vào trong ngực. Hai thân thể vừa chạm vào nhau, trống vắng gần một giờ, tay Mặc Ngôn bắt đầu trở nên không thành thật, mặc kệ 5 người phía sau, vói vào trong quần áo bé con ôn nhu vuốt ve.
(Thẩm Thiên, Chung Đạo Quý, Trương Lập Tân, Hoàng Khiếu, unknown)
Xúc cảm mềm mềm nộn nộn còn mát lạnh, tâm tình bị mặt trời hun đến rạo rực dần an tĩnh lại.
Ngày nào Mặc Ngôn cũng kiên trì bắt tiểu tang thi uống nước suối không gian, buổi tối thì đổ vào thùng cho cậu ngâm. Gần một tháng, vết thương trên miệng và cổ đều khép lại hơn phân nữa, cơ thể khô ráo vì không có độ ẩm mà sinh ra vết rạn cũng chậm rãi căng tràn sức sống, làn da co dãn mềm mại hơn.
Tuy rằng chưa được như người sống nhưng đã làm Mặc Ngôn hết sức hài lòng, mọi lúc mọi nơi đều ăn đậu hũ đến tâm ý viên mãn, ban đêm càng vô sỉ, ỷ bé con ngây thơ cái gì cũng không biết, dụ dỗ người ta gật đầu đồng ý, sau đó cầm tay nhỏ của tiểu tang thi thực hiện tội ác.
Năm người đồng hành tỏ vẻ vô cùng phỉ nhổ.
"Rống."
Tiểu tang thi đẩy Mặc Ngôn ra, chỉ chỉ thùng sắt to phía sau cậu. Mặc Ngôn cúi đầu, nhìn thấy trong tay em bé cầm một sợi dây thừng, đầu kia cột vào thùng sắt. Khó trách anh vừa nghe thấy tiếng ồn ào, ra là cục cưng vừa chạy vừa kéo thùng sắt.
"Tẩu tử, cậu mang theo cái gì về vậy?"
Trương Lập Tân thấy hai người hết dính một cục lập tức tò mò chạy lên.
Từ ngày Mặc Ngôn dắt tiểu tang thi về đây, cậu sẽ cách mấy ngày chuẩn bị đồ ăn cho anh, đính kèm vài viên tinh hạch. Không gian của Hoàng Khiếu hoàn toàn bị hai phu phu bỏ xó.
Làm người ta đỏ mắt nhất chính là mấy viên tinh hạch. Chưa qua một tháng, dị năng cấp ba của Mặc Ngôn được tiểu tang thi chăm sóc sắp thăng cấp rồi. Nếu không phải Mặc Ngôn vẫn luôn cưỡng ép cục cưng ăn chung thì anh đã tăng cấp từ lâu.
Trương Lập Tân nhìn mà thèm khát tìm được một tang thi tức phụ, có thể làm ấm giường, vừa mềm vừa manh, quan trọng nhất là phụ trách bao nuôi hắn.
Đúng là lũ yêu nhau!
Hắn giận dỗi bước qua chỗ thùng sắt xem, bị Mặc Ngôn túm cổ áo quăng ra phía sau, sau đó ôm eo tiểu tang thi bộ dạng đắc ý đi tới thùng sắt. Đây là đồ bảo bối nhi đưa anh, ai cũng đừng nghĩ chạm vào trước anh.
Anh đặt thùng lại ngay ngắn, mở nắp ra, mùi xăng nồng đậm xông lên mũi.
"Xăng!"
Hai mắt Trương Lập Tân sáng lên.
________________________
Có mấy từ em không để nguyên tại không kiếm được từ nào thích hợp, nhất là mấy cái điển tích điển cố hay cụm từ 4 chữ á, nên em để chú thích phía dưới.