Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 24:




Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
Chương 24: Sức mạnh của không gian
Thẩm Tu Trạch cùng Ô Sương Tuyết qua khu đất trống bên cạnh nói chuyện hợp tác, Từ Phóng cùng Âu Dương Đông thì đem đám người Triệu Thiên bắt lại.
Lâm An cũng bị Thẩm Tu Trạch mang theo, dù sao bây giờ cậu vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, dù có nói cái gì thì cậu cũng không hiểu được.
Ô Sương Tuyết làm như không thấy có một người được võ trang đầy đủ đứng bên cạnh, ngay cả mắt cũng bị che kín mít, bà lập tức nói với Thẩm Tu Trạch: "Tôi biết gần đây cậu chuẩn bị rời khỏi thành Sơ Hi, cậu có thể mang thêm hai người đi chung được không?"
" Ai?"
" Tôi và cháu gái của tôi."
Thẩm Tu Trạch nhướng mày: "Các người muốn đi đâu?"
Ô Sương Tuyết nhún vai: "Không biết, mục đích của cậu chắc hẳn là thành Bạch Trạch, khả năng nửa đường là chúng tôi sẽ rời đi, hiện tại thành Sơ Hi đã như vậy rồi, đại khái chúng tôi sẽ tìm một thành thị không có quá nhiều tang thi, hoặc là còn có hy vọng."
Thẩm Tu Trạch đem nhóc tang thi đang muốn chạy trốn ôm trở lại, sắc mặt vô cùng bình tĩnh nói: "Nếu là hợp tác, tôi muốn biết lợi thế của ngài là gì?"
Ô Sương Tuyết cười sang sảng, nếp nhăn trên mặt hiện lên vô cùng rõ ràng: "Tôi cùng cháu gái mình đều là dị năng giả, hơn nữa thời gian tôi ở khu vực tự nhiên còn dài hơn so với tuổi của cậu nữa đấy, hiện tại muốn đi khu vực tự nhiên không thể so với trước đây được, có rất nhiều dã thú, thực vật, nói không chừng đều đã bị dị hóa rồi, độ nguy hiểm rất lớn, tuy rằng tôi đã già, nhưng ít ra vẫn có thể sử dụng đao được, kinh nhiệm cũng rất phong phú."
Đúng thật là như thế, nghe nói nhà thám hiểm Ô Sương Tuyết này đã đi được hơn nửa khu vực tự nhiên rồi, kinh nghiệm không thể dùng từ phong phú để mà hình dung nữa, có thể nói là một quyển sách bách khoa cho người hành tẩu.
Thẩm Tu Trạch cũng không thể đoán trước được sau khi bọn họ rời khỏi thành Sơ Hi thì sẽ gặp phải những chuyện gì, nếu có vị này gia nhập, chỉ số an toàn sẽ tăng cao hơn rất nhiều.
" Vì sao lại chọn chúng tôi, nếu ngài muốn đi thành thị khác, hẳn là sẽ có rất nhiều người cùng đi theo ngài."
Ô Sương Tuyết lắc đầu, rốt cuộc hai mắt cũng để lộ ra một chút mỏi mệt dãi gió dầm mưa: "Nếu như có thể trẻ hơn mười tuổi, tôi có thể mang theo cháu gái của mình thử liều mạng một phen, nhưng năm nay tôi đã 76 tuổi rồi, các cơ năng trong thân thể cũng đã xuống dốc, nói không chừng một ngày nào đó liền ngỏm củ tỏi, nhưng cháu giá của tôi còn chưa có thành niên, nếu như tôi chết rồi, nó phải làm sao bây giờ. Có khả năng cậu đã sớm quên rồi, mấy tháng trước cậu đã cứu nó một mạng, lúc ấy tôi vẫn luôn quan sát cậu, tôi cảm thấy cậu là một người có thể tin tưởng được."
Thẩm Tu Trạch hoàn toàn không nhớ tới việc hắn đã cứu cháu gái của đối phương lúc nào.
Nhưng mà Ô Sương Tuyết thể hiện thành ý như vậy đã đủ rồi.
" Tôi có thể mang theo hai người, nhưng tôi hy vọng giữa chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau, dù sao đem phía sau lưng giao cho một người không đáng để tin tưởng cũng là điều tối kỵ đối với một nhà thám hiểm."
Nghe ra ý ngoài lời của đối phương, Ô Sương Tuyết sâu xa mà nhìn tang thi được Thẩm Tu Trạch giấu phía sau kia: "Đương nhiên cái này cũng là suy nghĩ của tôi."
Hai người lại giao lưu với nhau một chút tin tức, chờ đến khi Thẩm Tu Trạch quay lại, Từ Phóng đã đánh Triệu Thiên thành một cái đầu heo rồi.
" Lão đại, tên cháu trai này là bị người ta sai khiến, tôi biết ngay mà, cái tên này sao có thể có cái lá gan dám tới khiêu khích chúng ta được chứ."
Từ Phóng tức chết đi được, vậy mà bọn chúng dám bắt cóc Lâm An, thật là chán sống mà.
Thẩm Tu Trạch nhìn nhóc tang thi đang tránh ở phía sau lưng hắn, tùy ý nói: "Bị Giang Lai Húc xúi giục à?"
" Đúng vậy, chính là hắn! Ấy? Sao anh biết được thế."
" Tang thi dung hợp kia hẳn là cũng có bút tích của Giang Lai Húc."
Từ Phóng trợn tròn mắt, hắn nhìn nhìn góc áo bị lộ ra ngoài của Lâm An: "Chẳng lẽ không phải là bị cậu ấy...." Hấp dẫn lại đây sao?
" Tôi vừa mới nghe Ô Sương Tuyết nói, con tang thi kia là theo dòng nước từ chung cư ra ngoài này, hơn nữa còn bị cắt ra vô cùng nhỏ vụn, tang thi dung hợp đều là dựa vào hình thể khổng lồ để bắt mồi, nếu muốn đi qua những nơi nhỏ hẹp thì chỉ có thể nhét cơ thể từng chút từng chút một mà vào, sau đó dung hợp lại, chúng ta đến căn cứ này chưa tới một giờ, con tang thi này sao có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp phòng ngự cùng tầm mắt của mọi người trong căn cứ mà tiến vào được chứ, khẳng định là trước khi chúng ta tới đây nó đã ở chỗ này rồi, đại khái là do người làm."
" Ôi đệt, chúng ta với hắn có thâm cừu đại hận gì sao? Hắn cứ vậy mà hại chúng ta như thế." Từ Phóng thật sự nghĩ không ra.
Thẩm Tu Trạch không nói gì, hắn đã sớm phát hiện Giang Lai Húc không thích hợp, vẫn luôn điều tra, cho nên đối phương mới luôn tìm cơ hội để tiêu diệt hắn.
Trước đó, Giang Lai Húc vẫn luôn núp đằng sau người khác, rất ít khi lộ ra dấu vết nào, hiện tại Thẩm Tu Trạch cũng đã điều tra xong rồi.
"Lão đại, cái kia, vừa rồi Ô Sương Tuyết nói muốn bàn chuyện hợp tác, là hợp tác gì vậy?" Từ Phóng không nhịn được mà hỏi.
" Bà ấy muốn mang theo cháu gái cùng chúng ta rời khỏi thành Sơ Hi."
" Đi cùng chúng ta sao?" Từ Phóng rất khiếp sợ, nhưng ngay sau đó lại hưng phấn lên, dù sao một nhân vật lợi hại như thế đi cùng một đường với bọn họ, càng có thể bảo đảm an toàn cho Lâm An hơn.
" Ừ, hiện tại trước tiên xử lý chuyện của Giang Lai Húc đã, mấy người này cậu cùng Âu Dương Đông đưa tới khu chợ của căn cứ xử lý đi."
Thẩm Tu Trạch nói rất đơn giản, nhưng Từ Phóng lại ngầm hiểu được, dù sao sự tình này cũng không phải là lần đầu tiên hắn làm.
" Vậy còn Lâm An thì sao?" Từ Phóng thấp thỏm hỏi, hắn vẫn còn canh cánh trong lòng về việc lúc nãy, rõ ràng đã đáp ứng là sẽ bảo vệ đối phương, kết quả thiếu chút nữa thì Lâm An bị tang thi ăn luôn, nếu không phải có bà Ô cùng Âu Dương Đông, Lâm An mà có việc gì hắn có chết một trăm lần cũng không thể đền bù lại được.
" Mang cậu ấy đi tới chợ của căn cứ thì quá lộ liễu, để cậu ấy đi với tôi là được."
Thẩm Tu Trạch mang theo Lâm An rời đi, Tiểu Phúc cũng lập tức đi theo, dù sao chủ nhân ở đâu nó liền ở đấy.
Một tay Lâm An nắm lấy vạt áo của Thẩm Tu Trạch, nghiêng ngã lảo đảo mà đi theo hắn, tuy rằng dọc đường đi không có gặp nhiều người như lúc vừa mới tiến vào đây, nhưng vẫn có rất nhiều ánh mắt tò mò đánh giá làm cậu vô cùng khó chịu.
Bệnh sợ xã hội của Lâm An vẫn luôn rất nghiêm trọng, nhìn thấy người ta cũng không nói ra được câu nào, còn hay lắp bắp, nếu như quá nhiều người thì đại não liền trống rỗng, cả người đều run rẩy đổ mồ hôi lạnh.
Hiện tại biến thành tang thi rồi, đại não vẫn luôn trong trạng thái trống không, nhưng bệnh sợ xã hội đã thâm nhập sâu vào trong xương tủy, chỉ cần cảm nhận được tầm mắt của người khác, cậu liền căng thẳng sợ hãi.
Thẩm Tu Trạch cố hết sức mà chọn nơi sạch sẽ một chút để đi, người khác mà nhìn chằm chằm hắn hoặc là Lâm An, đều bị hắn lạnh lùng mà trừng lại.
Thực lực mạnh mẽ, diện mạo lại hung ác, khuôn mặt trời sinh trào phúng, lúc nhìn người khác đều là vẻ mặt khinh thường cùng khinh miệt, người nào bị tầm mắt của Thẩm Tu Trạch nhìn qua, đều sẽ lập tức cúi đầu hoặc là dời tầm mắt đi, căn bản không ai dám cùng hắn nhìn trực diện.
Tầm mắt của những người đó không còn nhìn qua nơi này, nhóc tang thi cũng không còn run nữa.
Trải qua sự kiện bắt cóc lúc nãy, Tiểu Phúc cũng vẫn luôn dán sát vào chủ nhân, sợ mình đi lạc.
Một tang thi một chó dường như rất rụt rè.
Thẩm Tu Trạch chậm rãi đi tới nơi ở của Giang Lai Húc, bởi vì hắn là dị năng giả không gian duy nhất của căn cứ, cho nên được ở cũng là nơi tốt nhất, cách nơi ở của Thẩm Tu Trạch cũng không xa lắm.
Giang Lai Húc ở đường số 4 tầng một khu chung cư giáo viên, trên ban công có trồng rất nhiều hoa cỏ, hoa nghênh xuân vàng tươi sức sống bừng bừng, hoa thủy tiên trắng tinh ưu nhã giản dị, nơi này cứ như là một thế giới khác, cùng với thế giới tuyệt vọng chết lặng cách một trăm mét bên ngoài hình thành đối lập khác biệt.
Thẩm Tu Trạch cười châm chọc, ngón tay khẽ nhúc nhích, vô số hoa cỏ trên ban công bị thiêu cháy.
Khói đen nổi lên bốn phía, vừa rồi còn là năm tháng an bình đã bị ngọn lửa phá hủy.
Giang Lai Húc đứng ở trong phòng khách đối diện với Thẩm Tu Trạch qua một cái ban công, qua khói bụi lườn lờ trên không trung, hắn vẫn là một bộ dáng bình thản, thờ ơ lạnh lùng.
Cho đến khi ngọn lửa tắt hoàn toàn, khắp nơi trên ban công đều là một màu đen của tro tàn, hắn mới đi về phía trước vài bước.
" Vì sao lại đốt hoa của tôi? Những bông hoa đó cũng không chọc gì tới cậu đi."
" Chỉ là nhìn chướng mắt thôi."
Hai người đứng đối lập, Thẩm Tu Trạch giống như là vai ác đang ức hiếp vai chính, khóe miệng hắn nhếch lên, lệ khí trong mắt nổi lên: "Không nghĩ tới đi, tang thi cũng không giết chết được tôi."
Giang Lai Húc nhặt một bông hoa đã bị đốt hơn phân nửa: " Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả, tuy rằng dị năng của cậu mạnh, nhưng cũng không thể ức hiếp người khác như vậy được."
Thẩm Tu Trạch hừ lạnh một tiếng, đi thẳng vào chủ đề: "Vị trí cất giấu lương thực của thành Sơ Hi, người biết được đều đã biến thành tang thi, tháng đầu tiên của mạt thế, lúc tôi tìm được vị trí giấu lương thực, lại phát hiện bên trong không có gì cả, đoạn thời gian trước đó cậu cùng một đám người ra ngoài rất nhiều lần để tìm kiếm vật tư, có hai lần trở về chỉ còn lại cậu và Long Nhất."
Nông nghiệp của thành Sơ Hi rất phát triển, mỗi năm vẫn còn dư lương thực để bán cho Thành Cơ Giới kế bên, mà thành chủ của thành Sơ Hi là một nhân vật có tầm nhìn lâu dài, năng lực xuất chúng, hắn đều đem lương thực dự trữ hàng năm đổi thành lương thực mới, hơn nữa số lượng dự trữ cũng cực kỳ lớn, một khi thành Sơ Hi phát sinh đại nạn gì đó, những lương thực này cũng đủ cung ứng cho mọi người được một đoạn thời gian.
Mạt thế đến, thành chủ cùng phần lớn cao tầng đều biến thành tang thi, người sống sót thì đang đắm chìm trong nỗi thống khổ cùng khủng hoảng, không có người nào tổ chức cùng lãnh đạo, mọi người đều sợ hãi tang thi tới cực điểm, cứ ở trong căn cứ không muốn đi ra ngoài, dẫn tới lương thực năm trước không có ai thu hoạch, tất cả đều bị hỏng trên đất.
Chờ Thẩm Tu Trạch phát hiện có nguy cơ thiếu lương thực, đi tìm kho dự trữ, thì lại phát hiện kho lương trống không.
Ngay từ đầu Thẩm Tu Trạch cũng không có nghi ngờ Giang Lai Húc, nhưng mạt thế gần một tháng, hai kho lúa phía nam và phía bắc cách xa nhau như vậy đều trống không, mà tần suất ra ngoài tìm vật tư trong một tháng đó của Giang Lai Húc lại vô cùng cao, có hai lần trở về chỉ còn lại hai người là hắn cùng với Long Nhất.
Long Nhất là một dị năng giả rất mạnh, hơn nữa lại đối với Giang Lai Húc rất tốt, gần như là hắn nói gì thì nghe nấy.
Thẩm Tu Trạch đã đi ra ngoài hỏi thăm qua, hai lần kia bọn họ cũng đều là đi về hướng của kho lúa, hơn nữa chỉ có dị năng hệ không gian mới có thể dọn kho dễ như trở bàn tay, không lộ ra chút dấu vết gì.
Điều này khiến Thẩm Tu Trạch sinh ra hoài nghi, Giang Lai Húc là dị năng hệ không gian hiếm thấy, mỗi lần đi ra ngoài đều được một đám người bảo hộ, cố tình chỉ hai lần đi về hướng kho lúa phía nam và phía bắc kia, thì tất cả những người khác đều chết.
Mà trong quá trình hắn điều tra, Long Nhất cũng chết, nghe nói là vì bảo vệ Giang Lai Húc mà chết.
Đến lúc này, Thẩm Tu Trạch cũng đã xác định được bảy tám phần, nhưng người có thể làm chứng đều đã chết, cũng không thể ra lệnh cho Giang Lai Húc đem đồ vật trong không gian lấy ra toàn bộ để xem được, nhân khí của hắn ở căn cứ lại không thấp, thanh danh tốt hơn so với Thẩm Tu Trạch rất nhiều, chuyện này liền lâm vào cục diện bế tắc.
Mãi cho đến vừa rồi, hắn cùng Ô Sương Tuyết cùng nhau trao đổi tin tức, hắn đem sự việc của thiên thạch nói cho đối phương, còn Ô Sương Tuyết cũng đem tin tức có liên quan tới dị năng hệ không gian nói cho hắn, hắn mới tới đây tìm người.
Giang Lai Húc rũ mắt xuống, thở dài: "Trong mạt thế, người chết không phải rất bình thường sao? Mỗi một người rời khỏi căn cứ đi tìm kiếm vật tư đều đã làm tốt tư tưởng rồi mới đi ra ngoài, tôi cũng giống mọi người cả, cậu nói tới hai lần trùng hợp kia, tôi cũng rất đau khổ."
" Ồ? Phải không, trước đó tôi có nghe được một tin đồn, nghe nói nếu giết chết dị năng giả không gian, thì đồ vật trong không gian sẽ không biến mất đi, mà là giống như giết quái trong game, sẽ xuất hiện tại chỗ đó."
Giang Lai Húc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Tu Trạch, cười cười: "Cái này tôi cũng không biết, dù sao trong căn cứ cũng chỉ có một dị năng không gian là tôi, mà tôi cũng chưa từng chết lần nào."
" Hay là thử một lần xem?" Trong mắt Thẩm Tu Trạch hiện ra sát ý, hắn cảm nhận được nhóc tang thi vẫn luôn nắm chặt áo của hắn hình như lộ ra chút bất an, Thẩm Tu Trạch lại thu liễm sát khí, xoay người giọng nói mềm nhẹ: "Lâm An, tôi đưa cậu đi qua bên cạnh đứng một lát, chờ tôi giải quyết xong hắn thì chúng ta về nhà."
Vừa chuẩn bị đưa nhóc tang thi ra nơi khác xa hơn, Giang Lai Húc đột nhiên lên tiếng: "Cậu mới gọi cậu ta là cái gì? Lâm An?"
Rõ ràng Giang Lai Húc vẫn luôn rất bình tĩnh, lúc này lại lộ ra một chút kinh ngạc, mà cái này là do nghe được tên của Lâm An.
Thẩm Tu Trạch nhướng mày: "Làm sao? Cậu quen biết Lâm An à?"
" Chỉ là lúc còn nhỏ tôi cũng có một người bạn gọi là Lâm An, đột nhiên nghe được cái tên quen thuộc, nên có chút kinh ngạc thôi." Giang Lai Húc lộ ra ý cười nhàn nhạt, dường như biểu cảm kinh ngạc vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Lúc trên đường đi tới đây, nhóc tang thi phía sau luôn dùng một bàn tay túm vạt áo của hắn, nhưng sau khi tới nơi này, rõ ràng xung quanh không có ai, nhưng hai tay Lâm An lại nắm áo của hắn chặt hơn, còn đem mặt chôn vào sau lưng của hắn.
Chỉ có lúc giết tang thi, nhóc sạch sẽ này vì để không dính máu bẩn tanh hôi của tang thi lên người thì mới duy trì cái tư thế này.
Cho nên, hiện tại đây là Lâm An đang trốn Giang Lai Húc?
Bọn họ thật sự quen biết sao?
Thẩm Tu Trạch nhìn ra được khi Giang Lai Húc nghe cái tên Lâm An này, tuy rằng đã cố gắng thể hiện bộ dáng bình tĩnh, nhưng hô hấp lại dồn dập hơn vài phần, rõ ràng chính là vô cùng để ý.
Hai người này ở cùng một thành thị, quen biết nhau cũng là có khả năng, nhưng từ phản ứng của hai người, lại không giống như bạn cũ gặp lại.
Đột nhiên bước qua bên cạnh một bước để lộ ra nhóc tang thi đằng sau, góc áo cũng từ trong tay Lâm An trượt xuống, cậu có chút vô thố mà nhìn vào mắt Thẩm Tu Trạch, sau đó nhanh chóng dịch qua bên cạnh theo hắn, tiếp tục giấu mình đi.
Tuy rằng Lâm An đã trang bị đầy đủ khắp người, đôi mắt cũng bị tóc mái che mất, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Giang Lai Húc cũng đã nhận ra được đối phương.
" Lâm An, biến thành tang thi?" Giang Lai Húc đã toàn lực kìm nén, nhưng trong giọng nói vẫn không thể nào che giấu được vui sướng khi người khác gặp họa.
" Thoạt nhìn các cậu không giống bạn bè cho lắm."
Giang Lai Húc nhìn về phía Thẩm Tu Trạch, đột nhiên hắn như thay đổi thành một người khác, không còn biểu tình bình tĩnh thân thiện như lúc trước, mà nhìn chằm chằm Thẩm Tu Trạch, hỏi: "Cậu mang theo một con tang thi làm gì, coi trọng mặt của hắn? Cũng phải, gương mặt kia của hắn đúng thật là có tiền vốn để quyến rũ người khác."
Trong giọng nói thể hiện ác ý rõ ràng như vậy, toàn bộ đều nhắm vào Lâm An.
Thẩm Tu Trạch im lặng, tuy rằng lâu lâu hắn cũng sẽ bắt nạt Lâm An một chút, nhưng cũng chỉ như trêu đùa mà thôi. Ở chung nhiều ngày như vậy, hắn đã sớm đem cậu bảo hộ dưới cánh chim của hắn, căn bản không chịu được khi cậu bị người khác bắt nạt, mắng cũng không được, hắn rất bênh vực người của mình đấy.
" Làm sao, chính mình lớn lên xấu liền trách người khác đẹp hơn sao?"
Bỏ xuống ngụy trang cuối cùng, lúc này Giang Lai Húc giống như một con rắn độc, ác ý cùng oán hận trong mắt đều muốn tràn ra tới.
" Tao nói có sai sao, nếu không nó đã biến thành tang thi rồi, vì sao mày còn không giết nó, hay là tụi mày đã làm rồi, tao thật đúng là không biết thì ra tang thi cũng có thể, nó....."
Giang Lai Húc càng nói càng khó nghe, Thẩm Tu Trạch lười cùng hắn nói mấy câu vô nghĩa, lập tức phát động dị năng đốt lửa lên quần áo trên người hắn.
Bị ngọn lửa thiêu đốt xung quanh đánh gãy lời nói, Giang Lai Húc nhanh tay cởi bỏ áo khoác, lại chật vật mà nằm trên mặt đất lăn máy vòng, lúc này mới dập được lửa.
" Mày cũng thật sự có thể nói bậy, đầu óc đều chứa đầy phế liệu, vẫn nên đốt đi, bằng không cả người đều sẽ biến thành rác rưởi, à, nhưng mà hình như mày vốn đã là rác rưởi rồi."
Thẩm Tu Trạch nhìn Giang Lai Húc chật vật lăn lộn, chuyến này hắn chính là một lòng muốn giết chết đối phương, Thẩm Tu Trạch giống như đang xem một tên hề mà chờ Giang Lai Húc dập lửa trên người, sau đó hắn lại đốt tóc của đối phương.
Lúc đầu còn muốn cho Giang Lai Húc một nhát thống khoái, trực tiếp đốt thành tro bụi, nhưng tên này nói nhiều lời rác rưởi như vậy, vẫn nên chậm rãi đốt thôi.
Tóc là thứ dễ châm lửa nhất, gần như trong nháy mắt liền đốt tới da đầu, nhưng giây tiếp theo, ngọn lửa đột nhiên biến mất.
Lúc này, Giang Lai Húc đã không còn tuấn tú như lúc đầu nữa, bây giờ nhìn qua giống như một tên điên, ngực hắn không ngừng phập phồng, thế mà hắn còn bật cười.
" Mày cho rằng tao không có biện pháp dự phòng nào sao? Hôm nay tụi mày đừng nghĩ có thể rời khỏi nơi này."
Vừa dứt lời, khoảng đất trống xung quanh chung cư đột nhiên từ trong hư không xuất hiện mười mấy con tang thi.
Vậy mà tất cả đều là tang thi đặc thù.
Những con tang thi từ trong hư không xuất hiện như một đám ruồi nhặng không đầu tìm không thấy phương hướng, còn có chút sững sờ, nhưng rất nhanh chúng nó đã ngửi thấy được hơi thở của đồ ăn.
Lâm An - chuyên gia hấp dẫn tang thi đặc thù, lúc này đã trở thành mục tiêu rõ ràng nhất, tất cả tang thi đều nhìn về phía cậu.
Tên này dùng không gian của chính mình để giấu nhiều tang thi đặc thù như vậy sao?
Có lẽ Giang Lai Húc cũng không nghĩ tới cách này của mình vậy mà hiệu quả tốt như vậy, rõ ràng ở đây có hai người là hắn và Thẩm Tu Trạch, nhưng mà những tang thi này cứ như là chuyên môn tới để giúp hắn vậy, toàn bộ đều hướng về phía Thẩm Tu Trạch mà đi.
Lửa lập tức bùng lên dữ dội đem tang thi bốn phía bao vây lại trong đó, tiếng gào rống vang vọng về phía chân trời.
Có mấy con tang thi phản ứng nhanh nhẹn, lúc ngọn lửa xuất hiện đã lập tức nhảy lên, có tang thi sức bật tốt đã lướt qua ngọn lửa, nhào về hướng Lâm An.
Mà những con tang thi bị thiêu cháy khác, hoặc là phát động dị năng, hoặc là lăn lộn tại chỗ, đều muốn thử từ trong ngọn lửa thoát ra.
Trong đôi mắt của Giang Lai Húc hiện rõ ảnh ngược của ngọn lửa, hắn thấy rõ ràng toàn bộ những con tang thi đó đều đi về phía hai người kia, cho dù Thẩm Tu Trạch có dị năng mạnh mẽ tới đâu, cũng tuyệt đối không có khả năng sống sót dưới sự vây công của nhiều tang thi đặc thù như vậy.
Trong mắt hắn mang theo hưng phấn cùng kích động, cứ như là hắn đã thấy được Thẩm Tu Trạch bị tang thi gặm nuốt, còn Lâm An, nó chỉ dựa vào khuôn mặt mê hoặc lòng người kia, chứ trên thực tế nó chỉ là một tên mềm yếu vô năng, hắn cũng sẽ chiêu đãi nó thật tốt.
Không bằng cứ làm giống như hồi còn nhỏ vậy, đem nó ném vào đống rác, nhốt trong nhà vệ sinh, bắt quỳ trên đất ấn đầu nó vào trong thùng rác.
Không được, hiện tại Lâm An đã biến thành tang thi rồi, cho dù có làm vậy thì nó cũng sẽ không có cảm giác gì, có lẽ ngay cả đánh nó mắng nó, nó căn bản cũng sẽ không biết khóc.
Nhìn Lâm An vẫn còn đang tránh ở phía sau Thẩm Tu Trạch, Giang Lai Húc bỗng nhiên nghĩ đến một việc, trong căn cứ có một ít người sống không nổi nữa, sẽ chuyên làm một số công việc tiếp xúc da thịt, đem Lâm An đến những nơi đó cũng là một chủ ý không tồi, dù sao bộ dáng biến thành tang thi của nó hẳn là cũng không quá khó coi.
Nhưng mà có người sẽ không dám, đến lúc đó còn phải cho đối phương một ít vật tư mới được.
Quần áo trên người Giang Lai Húc đều bị đốt cháy đen, tóc cũng bị đốt không còn, hắn còn đang ra sức tưởng tượng phải đối đãi với Lâm An như thế nào, nghĩ đến cả người kích động phát run, một bàn tay gắt gao mà nắm chặt cái tay còn lại.
Lúc tang thi thoát khỏi ngọn lửa, Thẩm Tu Trạch liền lấy đao ra.
Cây đao này không phải là hắn dùng dị năng biến ra, mà là trước đó hắn làm nhà thám hiểm, vì để tiện chém giết dã thú, mà mời người có chuyên môn về để làm cây đao này.
Đao đấu sĩ.
Vừa mảnh lại sắc bén vô cùng, gần như là khi đối mặt với nó đều có thể cảm nhận được ý lạnh thấu xương cùng sát khí.
Ngay khi con tang thi đầu tiên tới gần, hắn chỉ dùng một đao, liền chém con tang thi đó ra làm hai.
Lưỡi đao xẹt qua thân thể tang thi, giống như đang cắt đậu hủ vậy, nhẹ nhàng vô cùng.
Thẩm Tu Trạch nhíu mày, nhìn trên thân đao dính máu màu đen đỏ, hắn rất ít khi dùng thanh đao này, nguyên nhân là vì dễ dính bẩn.
Cây đao này hắn đã tốn rất nhiều sức lực để tìm vật liệu về, lại mời thợ thủ công tốt nhất thành Bạch Trạch chế tạo, cho nên hắn vô cùng quý trọng, cũng không dùng quá nhiều lần, gặp loại quái vật tang thi cả người đều tanh hôi như thế này, trên cơ bản hắn đều tùy ý dùng kim loại biến ra một thanh đao trực tiếp dùng.
Lần này tới đây để giết Giang Lai Húc, hắn cũng đoán được đối phương sẽ có biện pháp dự phòng, cho nên mang theo cây đao này tới.
Hiện tại hắn cũng không kịp đau lòng vì làm bẩn đao, Thẩm Tu Trạch nhất tâm nhị dụng*, vừa chém toàn bộ tang thi gần nhất, vừa tăng lực sát thương của lửa lên, đem những con tang thi còn lại đốt thành tro tàn.
*Nhất tâm nhị dụng: là ám chỉ đến một suy nghĩ nhưng chia làm hai luồng cảm nhận và tác dụng, được hiểu như là một suy nghĩ nhưng lại có hai hướng đi, không biết hướng nào tốt cả, phải áp dụng cả hai thì mới biết được.
Rõ ràng mọi người đều nói tang thi đặc thù tồn tại giống như một cơn ác mộng, nhưng ở nơi này của Thẩm Tu Trạch, cũng chỉ là hơi khó đối phó một chút thôi, chứ muốn giải quyết thì quá dễ dàng.
Giang Lai Húc cười không nổi nữa, mặt hắn không có cảm xúc nào mà nhìn Thẩm Tu Trạch đang ở bên trong ngọn lửa dễ dàng mà giết chết tang thi, nhìn Lâm An được bảo hộ đến hoàn hảo, móng tay hắn cắm thật sâu vào cánh tay còn lại.
Vì sao, vì sao mọi người đều chú ý tới Lâm An chứ, rõ ràng nó vừa yếu đuối vừa không được tích sự gì, chỉ bởi vì lớn lên đẹp, thì dù có biến thành tang thi vẫn sẽ có người che chở nó sao?
Mắt thấy một đám tang thi đặc thù mà hắn cố bắt lấy đều bị giết chết, Giang Lai Húc xoay người chuẩn bị rời đi, hắn tưởng rằng tránh người khác, chỉ dựa vào những con tang thì này cũng có thể giết chết Thẩm Tu Trạch, kết quả đối phương còn lợi hại hơn so với hắn tưởng tượng, hiện tại chỉ có thể đi tìm những dị năng giả mà ngày thường hắn dùng thủ đoạn để bọn họ nghe theo ý hắn kia, chỉ cần đáp ứng cho bọn hắn một ít vật tư, thì cái gì những người đó cũng đều nguyện ý làm.
Hơn nữa, ở căn cứ này thanh danh của hắn cũng không tệ lắm, dựa vào cái dáng vẻ này mà chạy ra, nói là Thẩm Tu Trạch muốn giết hắn, khẳng định phần lớn người đều sẽ đứng về phía hắn.
Nhưng mới vừa bước được hai bước, các đồ vật kim loại bên trong phòng lập tức rời ra, tạo thành một sợi xích sắt trói chặt một tay của Giang Lai Húc, một đầu khác còn cắm vào bên trong tường.
" Tao có nói là mày có thể đi rồi sao?" Thẩm Tu Trạch giết rất nhiều tang thi rồi, trong giọng nói đều là ý lạnh.
Giang Lai Húc đưa lưng về phía Thẩm Tu Trạch, nghe vậy cũng không đáp lại, mà muốn gỡ xích sắt xuống, nhưng dù làm cách gì cũng không được, bức tường vô cùng vững chắc, căn bản không lấy xuống được, hắn lại thử đem xích sắt bỏ vào trong không gian.
Kỳ thật dị năng của hắn so với hắn thể hiện ra ngoài còn muốn cường đại hơn rất nhiều, độ cao bên trong không gian không có hạn mức cao nhất, hơn nữa hiện tại hắn đã có thể không cần dùng tay chạm vào, vẫn có thể trực tiếp đem đồ vật bỏ vào trong không gian.
Phát động dị năng, xích sắt lập tức biến mất.
Giang Lai Húc cười châm chọc, loại trò hề này làm sao có thể bắt được hắn?
" Mày muốn đi đâu?" Giây tiếp theo, thanh âm giống như bùa đòi mạng vang lên đằng sau lưng hắn.
Giang Lai Húc kinh ngạc xoay người, không biết khi nào Thẩm Tu Trạch đã xuất hiện ở phía sau hắn rồi.
Lâm An bị Thẩm Tu Trạch khiêng trên vai, nhóc tang thi không thoải mái nên đang không ngừng giãy giụa, nhưng sức lực của cậu quá nhỏ, không có chút ảnh hưởng nào với Thẩm Tu Trạch.
Giang Lai Húc nhìn ra bên ngoài, khắp nơi đều là tứ chi của tang thi, máu đen lẫn đỏ đầy đất, mà lửa vẫn còn đang tiếp tục thiêu đốt, những tang thi có tốc độ phản ứng nhanh đều bị Thẩm Tu Trạch giết toàn bộ, chỉ để lại những con tương đối chậm chạp, vẫn còn đang gào rống bên trong ngọn lửa.
Không đến mười phút, Thẩm Tu Trạch đã đem mười mấy con tang thi đặc thù giải quyết hết.
Rõ ràng lúc hắn bắt những con tang thi này, đều hao phí không ít người cùng sức lực.
So sánh với những dị năng giả trong căn cứ, Thẩm Tu Trạch quả thật mạnh đến không giống người thường.
" Vì sao?" Giang Lai Húc lẩm bẩm nói.
Thẩm Tu Trạch thả Lâm An xuống, nhóc tang thi lại nhanh chóng trốn ra phía sau lưng hắn, rõ ràng vừa rồi lúc bị hắn khiêng còn giãy giụa không ngừng, lúc này lại cực kỳ yên tĩnh.
Còn đang suy nghĩ vì sao nhóc tang thi này lại không muốn bị khiêng, Thẩm Tu Trạch liền nghe thấy Giang Lai Húc hỏi.
"Mày nói cái gì?"
" Vì sao mày, vì sao phải bảo vệ nó?" Giang Lai Húc không có chạy trốn, cũng không có xin tha, chỉ cố chấp nhìn chằm chằm Thẩm Tu Trạch.
Nên nói như thế nào? Bởi vì quỷ nhỏ này tham ăn nên ăn luôn viên thiên thạch? Cho nên hắn phải bảo vệ cậu sao?
Hay là nói bởi vì đây là ân nhân cứu mạng hắn?
Nhưng mà cuối cùng hắn chỉ đáp lại một câu: "Liên quan quái gì đến mày."
Giang Lai Húc mất hết tinh thần mà đứng ở đó, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên, chạy tới vươn tay về phía Thẩm Tu Trạch cùng với Lâm An.
Khoảng cách của bọn họ cũng chỉ có hai mét, Giang Lai Húc vươn tay, dường như là muốn chạm vào bọn họ.
Dị năng không gian có một khuyết điểm duy nhất đó là sinh vật có sự sống không thể tồn tại được ở trong không gian.
Giang Lai Húc đã làm thử nghiệm rồi, người sống có thể mang vào, nhưng vào trong không gian liền sẽ chết, hơn nữa phải dùng bàn tay tiếp xúc với người đó thì mới có thể đưa vào được.
Chỉ cần hắn đụng được Thẩm Tu Trạch, đem đối phương bỏ vào trong không gian, hắn liền thắng.
Thẩm Tu Trạch không hề xem nhẹ sự chuyển động trong không khí, ngay lúc Giang Lai Húc duỗi tay ra, hắn liền đoán được đối phương muốn làm gì rồi.
Ánh sáng vụt qua, đôi tay sắp đụng tới thân thể của Thẩm Tu Trạch, đôi tay trắng nõn ấy nháy mắt bị chém rơi xuống đất.
Máu tươi từ chỗ bị đứt phun ra, Giang Lai Húc đau đớn mà kêu thảm thiết, vang vọng khắp toàn bộ khu chung cư.
Cả người hắn run rẩy quỳ rạp xuống đất, há miệng to ra để hít thở dồn dập, lại phát hiện vì không để máu của hắn bắn lên người, thế mà đối phương lại lôi kéo Lâm An ở phía sau tránh ra chỗ khác.
Biểu tình ghét bỏ kia làm cho Giang Lai Húc đang trên bờ tan vỡ tìm về được một chút lý trí: "Vì sao, vì sao không trực tiếp giết tao."
" Vốn là muốn giết rồi, nhưng mà mày quen biết Lâm An, tao lại muốn biết chuyện có liên quan tới cậu ấy."
Hiện tại Thẩm Tu Trạch cũng đã hiểu một chút về tính cách của nhóc tang thi này rồi, nhưng việc trước đây của cậu thì lại không hề biết gì, vất vả lắm mới gặp được một người có quen biết với Lâm An, hắn muốn biết Lâm An đã từng là con người như thế nào, hoặc là nói, muốn biết cậu đã từng trải qua những gì.
Chỉ là tò mò mà thôi.
Nhưng mà, thoạt nhìn Giang Lai Húc cùng Lâm An có thù oán, rõ ràng lúc đầu còn giả bộ tốt lắm, sau khi nhìn thấy Lâm An liền lập tức tan vỡ, đại khái hắn cũng sẽ không nói ra được lời gì hay ho cả.
" Hừ, được thôi, mày muốn biết cái gì, tao có thể nói hết toàn bộ cho mày." Giang Lai Húc chịu đựng đau đớn, cả người run rẩy, mồ hôi đầy đầu, hắn cũng biết bản thân không tránh khỏi, thế nhưng trong cơn đau nhức như vậy vẫn có thể nở nụ cười.
" Tao cùng nó lớn lên cùng một cô nhi viện, tính tình của nó quái gở, không có ai muốn làm bạn với nó, chỉ có một mình tao đáng thương nó. Nhưng thực tế Lâm An chỉ là một tên dối trá, bởi vì nó lớn lên đẹp, cho nên mỗi lần có người tới cô nhi viện nhận nuôi trẻ con, người thứ nhất được chọn chính là nó, rõ ràng có người nhận nuôi đối với cô nhi như chúng tao đã là ông trời ban phước rồi, nhưng nó lại kén cá chọn canh, từ chối hết những người nhận nuôi, mày biết những người đó sau khi bị từ chối đã nói gì không? Bọn họ nói đứa tốt nhất không muốn, vậy những hàng kém chất lương kia cũng không cần phải chọn nữa. Ha ha, chúng tao chỉ là cái bóng, chỉ là một thứ hàng kém chất lương của nó, chỉ bởi vì lớn lên không đẹp bằng nó?"
Thẩm Tu Trạch: "Không phải Lâm An có cha mẹ sao?"
Hắn đã nhìn thấy qua trong nhà của Lâm An, hai người trong hình kia chắc chắn là cha mẹ ruột của Lâm An, cậu ấy cùng mẹ như một khuôn mẫu đúc ra.
" Đúng vậy, cha mẹ ruột của Lâm An có để lại di sản cho nó, chỉ cần nó ở cô nhi viện đủ 18 tuổi liền có thể trực tiếp nhận, tự nhiên là nó có quyền kén cá chọn canh rồi, còn chúng tao thì sao, sinh ra đã không có cha mẹ, ngay cả cơ hội nhận nuôi duy nhất cũng đều bị nó phá hủy, mày bảo tao có thể không hận được sao?"
Giang Lai Húc nhắc tới những chuyện này, hai mắt đều đỏ lên, trong mắt đều là oán hận đã khắc sâu vào trong xương.
Sắc mặt Thẩm Tu Trạch vẫn không có biểu tình gì, hắn không hiểu được mạch não của Giang Lai Húc: "Chỉ như vậy? Chỉ bởi vì cái này, mà mày vẫn luôn hận cậu ấy? Bởi vì những người không liên quan kia nói tụi mày là hàng kém chất lượng?"
Nếu là Thẩm Tu Trạch lúc nhỏ, có người dám nói hắn là hàng kém chất lượng, có khả năng hắn đã đấm cho người kia một cái luôn rồi.
" Không liên quan? Những người đó không chừng chính là cha mẹ về sau của chúng tao."
Thẩm Tu Trạch:.....Tuy rằng hắn không phải là đương sự, nhưng cha mẹ mà có thể nói những đứa trẻ khác là hàng thấp kém, thì đại khái cũng không phải là thứ tốt lành gì, không được nhận nuôi cũng là một chuyện tốt.
Nhưng với mạch não kỳ ba của Giang Lai Húc, đối phương lại cảm thấy tất cả đều do Lâm An sai.
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Thẩm Tu Trạch nhíu mày, hỏi: "Lâm An sợ người với có bệnh sạch sẽ, chắc mày biết phải không?"
Giang Lai Húc thấp giọng cười khẽ: "Làm sao, nó biến thành tang thi rồi vẫn như vậy sao? Vậy thật sự tốt quá, xem ra những năm đó không uổng công tao làm như vậy, trước khi chết biết được chuyện này, cũng coi như là đáng giá."
" Là mày làm?" Thẩm Tu Trạch đã sớm biết có người bẩm sinh đã sợ xã hội cùng mắc bệnh sạch sẽ, nhưng trong đó cũng có rất nhiều người là do quá trình lớn lên hình thành, thì ra ngọn nguồn là ở chỗ này.
" Mày đúng thật là một tên rác rưởi."
Thẩm Tu Trạch đại khái có thể đoán được ý muốn của Lâm An, bởi vì cậu nhớ rõ bản thân có cha mẹ ruột, cho nên sau khi tới cô nhi viện mới không muốn nhận người khác làm cha mẹ, kết quả chỉ vì vậy mà bị Giang Lai Húc trả thù, có lẽ còn có những người khác, dù sao Giang Lai Húc có thể ở trong căn cứ lung lạc một đám dị năng giả cường đại làm việc cho hắn, thì đối với những đứa trẻ ở cô nhi viện, chỉ cần nói mấy câu cũng có thể làm cho bọn chúng sinh ra lòng oán hận đối với Lâm An rồi.
Cho nên lúc Lâm An băng bó vết thương cho hắn mới thành thạo như vậy, bởi vì khi còn nhỏ đã thường xuyên bị thương? Mà lúc Lâm An sợ hãi, sẽ ngồi xổm ở một góc mà dùng hai tay ôm đầu, cũng là do thường xuyên bị đánh?
Vậy bệnh sạch sẽ cùng với bệnh sợ xã hội......
Thẩm Tu Trạch bực bội mà đệt một tiếng, ý muốn đốt Giang Lai Húc thành tro bụi càng thêm mãnh liệt, nhưng mà trước đó còn có một việc cuối cùng.
Hắn đem Lâm An ở phía sau kéo ra tới trước người, ấn bờ vai của cậu nói: "Lâm An, đánh hắn."
Lâm An run lẩy bẩy muốn trốn trở về, lại bị ấn chặt vai không thể động đậy được.
Nghe thấy Thẩm Tu Trạch gọi tên mình, nhóc tang thi mờ mịt ngẩng đầu lên, đối diện trực tiếp với ánh mắt của Giang Lai Húc đang ngồi quỳ trên đất.
Lâm An không dám nhìn vào mắt người khác, có người nhìn chằm chằm cậu liền sẽ cúi đầu, tuyệt đối không cùng đối phương nhìn nhau, cho nên dù cậu cảm giác thanh âm của Giang Lai Húc có chút quen thuộc, nhưng vẫn theo bản năng mà trốn đi.
Hiện tại cùng đối phương nhìn trực diện, đồng tử của Lâm An lập tức thu nhỏ lại, bắt đầu không ngừng giãy giụa muốn chạy trốn.
" Ha ha, mày xem, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nó vẫn còn sợ tao, còn muốn nó đánh tao? Nó không có cái gan này." Giang Lai Húc nhìn dáng vẻ này của Lâm An, chỉ cảm thấy đau đớn trên người đều giảm bớt, quả nhiên phương pháp giảm bớt thống khổ tốt nhất chính là nhìn người khác càng thêm thống khổ.
Thẩm Tu Trạch ấn chặt Lâm An không cho cậu động, nhìn lướt qua nụ cười ngang ngược của Giang Lai Húc, hắn nói bên tai Lâm An: "Lâm An, cậu xem ở đó có đồ vật bị bẩn, thật sự quá bẩn, tôi chưa từng gặp qua thứ gì bẩn như vậy cả, cậu nhanh chóng quét dọn sạch sẽ, rồi ném nó vào thùng rác đi, bằng không nơi này sẽ bị ô nhiễm."
Lúc nói câu này Thẩm Tu Trạch vẫn để âm lượng đủ cho Giang Lai Húc nghe thấy được.
Mấy ngày nay Lâm An dường như đang chậm rãi khôi phục lại, ngoại trừ tên của cậu, còn nghe hiểu thêm một cụm từ — đồ vật bẩn.
Chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Giang Lai Húc, lần này Lâm An không nhìn vào mắt của hắn nữa, mà là nhìn thân thể của hắn, trên người hắn không có một chỗ nào sạch sẽ cả, tất cả đều là nơi bị thiêu cháy, cùng với tro bụi màu đen, mà những điểm này chọc tới nhóc tang thi rồi.
Thật bẩn.
Lâm An chậm rì rì mà vươn một bàn tay, một dòng nước nhỏ từ đầu ngón tay chảy ra, như là một đứa nhỏ chơi súng bắn nước, đem nước phun lên người Giang Lai Húc, muốn làm cho hắn sạch sẽ chút.
Thẩm Tu Trạch:.....Xoáy nước đâu? "Máy giặt" đâu.?
Hắn không biết rằng trước đó Lâm An đã dùng hết dị năng rồi, cho nên hiện tại chỉ có thể làm ra một chút nước như vậy thôi.
Không có lực sát thương, cũng sẽ không cảm thấy đau đớn gì, nhưng chính vì bị một dòng nước nhỏ như vậy đánh vào người, thế mà lại kích thích tới Giang Lai Húc.
So với trước đó bị chém mất hai tay còn kích động hơn.
" Mày dựa vào cái gì? Mày mà cũng dám làm như thế với tao sao, tao muốn giết mày!" Giang Lai Húc muốn đứng lên, muốn giết Lâm An, nhưng giây tiếp theo, hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Thân ảnh của Lâm An cùng Thẩm Tu Trạch vì sao lại đảo ngược rồi?
Nơi đó, trước bọn họ hình như là thân thể của hắn.
Vì sao thân thể của hắn lại không có đầu.....
Hắn chết rồi sao?
Sức sống của dị năng giả rất ngoan cường, Giang Lai Húc bị Thẩm Tu Trạch chặt đầu như vậy cũng chưa có chết hoàn toàn, thậm chí lúc cái đầu bay lên trên không trung hắn vẫn còn đang suy nghĩ có phải bản thân đã chết rồi không.
Nhưng mà rất nhanh, Giang Lai Húc liền mất đi tất cả ý thức.
Hắn hoàn toàn chết đi.
Đang chuẩn bị đem thân thể của Giang Lai Húc đốt thành tro, Thẩm Tu Trạch lại đột nhiên cảm nhận được một cổ nguy hiểm, sau lưng đột nhiên nổi lên một trận da gà.
Hắn lập tức túm lấy nhóc tang thi vẫn còn đang phun nước lên thân thể của Giang Lai Húc, từ cửa sổ ban công nhảy ra ngoài.
Tiểu Phúc vẫn luôn đứng bên ngoài ban công, lúc Thẩm Tu Trạch khiêng Lâm An đi vào không có mang theo nó, nó chỉ có thể đứng ở ngoài ban công ra sức nhảy nhảy, muốn từ cửa sổ nhảy vào.
Phát hiện Thẩm Tu Trạch mang theo chủ nhân ra ngoài, nó lập tức bất mãn mà sủa về phia đối phương mấy tiếng, kết quả Thẩm Tu Trạch lại dùng một tay còn lại kẹp Tiểu Phúc dưới nách rồi chạy ra thật xa.
Đột nhiên bay lên, Tiểu Phúc:?
Không khí xung quanh dường như đều đang chấn động, một loại cảm giác như bão tố sắp đến làm Thẩm Tu Trạch chạy càng nhanh hơn.
" Ầm ầm!"
Một tiếng động cực lớn vang lên, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một cái chấm đen nhỏ, sau đó là cái thứ hai, thứ ba, những cái chấm đen đó không ngừng rơi xuống càng lúc càng lớn hơn, cho đến khi sắp rơi xuống đất mới có thể nhìn ra được, đó là một cái bao tải chứa đầy đồ.
Giống như trời mưa vậy, vô số bao tải từ trên trời giáng xuống, rơi trên mặt đất.
Những mái nhà xung quanh khu chung cư giáo viên này cũng đều chứa đầy bao tải.
Một màn kỳ lạ này khiến cho rất nhiều người trong khu chung cư này chú ý tới, mọi người đều đi về phía này, muốn xem thử thứ từ trên trời rơi xuống là cái gì, cũng có một ít người phản xạ có điều kiện mà trốn về nơi ở, dù sao đồ rơi xuống nói không chừng là tang thi.
Bao tải càng ngày càng nhiều, trừ cái này ra còn có các loại đồ ăn khác như bánh mì, lạp xưởng, chân giò hun khói, thức ăn nhanh, nước khoáng, bánh quy v.v, tất cả đều một thùng một thùng mà rớt xuống, cùng với các loại vật tư sinh tồn, cũng ở trong đó.
Một chiếc xe tải mới tinh từ trên trời rơi xuống, vừa lúc dừng ngay trên nóc nhà của chung cư, trọng lượng khủng bố cùng với lực hút trái đất nháy mắt làm cho chung cư bị đè sụp xuống, biến thành một đống phế tích.
Thẩm Tu Trạch đã chạy tới vị trí an toàn, nếu muộn một chút thôi, có khả năng bọn họ đều bị đè dẹp lép.
" Cái này cũng quá nhiều rồi đó, không gian của hắn rốt cuộc lớn bao nhiêu vậy?" Thẩm Tu Trạch nhịn không được mà lẩm bẩm, dù sao sau khi Giang Lai Húc chết thì những thứ được cất giấu ở trong không gian của hắn đều bị rớt ra ngoài, hiện tại đã thành một ngọn núi nhỏ, mà những bao tải lớn kia, có lẽ chính là lương thực mà thành chủ đã dự trữ để đề phòng tình huống đột phát.
"Này, cái này là...."
Người phụ trách căn cứ sau khi nghe được động tĩnh đã chạy tới trước tiên, ông là cao tầng duy nhất còn sống của thành Sơ Hi, sau khi trở thành người phụ trách của căn cứ, ông vẫn luôn rất cẩn thận, nhưng bởi vì không có dị năng nên không thể phục chúng, năng lực lãnh đạo cũng tàm tạm, nên uy tín của ông ở căn cứ có khi còn không bằng Giang Lai Húc.
Ông khiếp sợ mà trợn to hai mắt nhìn một màn này, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Tu Trạch ở cách đó không xa.
Trước đó Thẩm Tu Trạch có tìm ông ta để nói chuyện, hiện tại nhìn vẻ mặt hoang mang của ông ta, hắn chỉ nhún vai, như một tên vai ác mà cười nói: " Tôi giết Giang Lai Húc, những thứ này đều là vật tư mà hắn cất giấu."
Vật tư? Tất cả luôn sao?
Ông ta run rẩy mà chạy tới, không màng tới đỉnh đầu còn rất nhiều đồ vật đang rơi xuống, ông mở một bao tải ra.
Bên trong là lương thực, tất cả đều là lương thực.
Tất cả bao tải đều là lương thực?
Nhìn vật tư trước mắt xếp thành một ngọn núi, thế mà ông ta ôm nắm lương thực trong tay mà khóc.
Lúc mới đầu mạt thế tới, ông trở thành người phụ trách của căn cứ, vấn đề thiếu lương thực vẫn luôn đè nặng trong lòng của ông mỗi ngày, rõ ràng thành Sơ Hi của bọn họ trước kia vẫn luôn dư thừa lương thực, vì sao trong căn cứ vẫn có người đói bụng?
Mỗi ngày ông đều cổ vũ mọi người ra ngoài tìm vật tư, nhưng mỗi lần trở về đồ vật tìm được lại cứ ít đi từng ngày.
Ông nghĩ ra hết tất cả biện pháp, cũng để cho dị năng giả hệ mộc trong căn cứ cùng người thường trồng trọt, nhưng những hành động ấy cũng chỉ như là muối bỏ biển.
Hiện tại rốt cuộc ông cũng biết vì sao lại ít vật tư như vậy rồi, thế mà bị Giang Lai Húc tư tàng.
Rõ ràng ở trong căn cứ hắn có đãi ngộ tốt nhất, mỗi lần đi ra ngoài tìm vật tư cũng có rất nhiều dị năng giả cường đại đi theo, thái độ của ông đối với Giang Lai Húc còn tốt hơn so với con trai ruột nữa, nhưng đổi lại là đối phương nuốt hết vật tư bên trong thành, một số lượng lớn như vậy, một mình Giang Lai Húc dùng mấy trăm năm cũng không hết được.
Quá tham, thật sự quá tham lam rồi.
" Cảm ơn, cảm ơn." Ông ta chỉ biết cảm ơn loạn xạ về phía Thẩm Tu Trạch.
" Không cần, trước hết ông nên tìm người kiểm kê lại vật tư, bằng không chờ lát nữa người nhiều lên thì sẽ loạn, dựa vào những lương thực này, cũng đủ cho toàn bộ căn cứ chống đỡ đến khi có thể thu hoạch được lương thực năm nay, kiến nghị của tôi, ông vẫn nên xem xét một chút, nếu không sẽ không kịp."
Ông lão đứng lên, lưng hơi gù biểu hiện ông cũng đã già nua rồi, mà người trước mặt vẫn còn trẻ tuổi hăng hái có khí phách, tay trái khiêng một người, tay phải kẹp một con chó, cố tình lại có một gương mặt khiến người ta ghét, nhìn có chút hơi buồn cười.
" Thẩm Tu Trạch, là tôi tin tưởng sai người, hiện tại tôi cũng già rồi, không bằng cậu tới đảm nhiệm...."
" Ngừng ngừng, ngày mai tôi phải rời khỏi đây rồi, tôi không phải người của thành Sơ Hi, tôi chuẩn bị trở về thành Bạch Trạch, các ông tự quản lý thành thị của mình đi, tôi chỉ là một người ngoài mà thôi."
Thẩm Tu Trạch biết ông già này đang muốn bỏ gánh, bắt đầu lừa gạt mấy người trẻ tuổi bọn hắn.
Hắn không muốn nghe đối phương nói thêm gì nữa, xoay người liền mang Lâm An cùng Tiểu Phúc đi mất.
Bên kia, sau khi Thẩm Tu Trạch rời đi, Từ Phóng cùng Âu Dương Đông dùng dây đằng trói những người này lại, sau đó mang tới chợ của căn cứ.
Nói là chợ, nhưng thật ra bên trong bán rất ít hàng hóa, đều là một số đồ vật thượng vàng hạ cám linh tinh.
Từ Phóng cười hee hee, đem một đám người bị che mắt, trói chặt, tới nơi có nhiều người nhất.
" Tới tới tới, nhìn một cái đi, xem một chút, nơi này là Triệu Thiên dị năng hệ hỏa, ai có thù liền báo thù, có oán liền báo oán, quá hạn sẽ không chờ nha."
Âu Dương Đông nhìn đầu trọc hứng thú bừng bừng mà "biến" thành người bán hàng, cạn lời nói: "Cậu đang làm gì vậy?"
" Trước đây tôi thường xuyên làm như vậy đó, có một số dị năng giả ở căn cứ thường xuyên hoành hành ngang ngược, khắp nơi giết người làm việc ác, rất nhiều người chỉ có thể nén giận, chỉ cần rơi vào trong tay của chúng tôi, thì sẽ trói lại đưa tới chợ, nếu người báo thù nhiều, thì tên khốn này đã không còn cứu được nữa, cuối cùng sẽ giết luôn, nếu không có ai báo thù, hơn nữa còn có người đảm bảo, liền có thể trực tiếp cho mang đi. Nhưng mà những người thích tìm ngược như thế này thường không phải là người tốt lành gì."
Quả nhiên, Từ Phóng vừa đứng ở chỗ này, liền có rất nhiều người xông tới.
Một người đàn ông bị gãy chân, chỉ ngón tay run rẩy vào Triệu Thiên: "Tôi muốn tìm hắn báo thù."
" Ồ, cho anh." Từ Phóng đem Triệu Thiên đã bị trói chặt lại đưa cho đối phương.
Người đàn ông trẻ tuổi này không nhận dây thừng, mà là trực tiếp nhào tới Triệu Thiên, hung hăng đấm thẳng vào mặt hắn, vừa dùng tay đánh, vừa dùng răng cắn, Triệu Thiên rất nhanh đã cầu xin tha thứ, nhưng người đàn ông gãy chân vẫn không có dừng lại.
Trường hợp này có chút máu me, Âu Dương Đông quay đi không dám nhìn.
Mà Từ Phóng vẫn còn tiếp tục rao hàng, nhìn thấy sắc mặt của Âu Dương Đông, hắn chỉ cười hee hee: "Anh ngàn vạn lần đừng có cảm thấy Triệu Thiên đáng thương, đánh hắn như vậy còn tính nhẹ đó."
Hắn kéo tới một vị quần chúng đang vây xem, để đối phương nói cho Âu Dương Đông nghe Triệu Thiên đã làm chuyện gì, chờ sau khi nghe xong, Âu Dương Đông nhìn Triệu Thiên sắp tắt thở ở bên kia, cũng muốn đi lên đấm cho hai quyền.
" Phì, cái loại rác rưởi như này, vẫn nên để lão đại thiêu chết hắn đi." Âu Dương Đông nổi giận mắng.
Từ Phóng gật đầu đồng ý, nhưng mà sau đó hắn phản ứng lại: "Đó là lão đại của tôi."
Âu Dương Đông: "Đừng để ý chi tiết như vậy, cậu mỗi ngày đều gọi làm tôi trực tiếp gọi tên thì có cảm giác không tôn trọng lắm."
Từ Phóng kính trọng Thẩm Tu Trạch vô cùng sâu, hắn nghĩ đối phương nói cũng có lý.
" Cũng đúng, về sau tôi là đàn em thứ nhất, cậu là đàn em thứ hai."
" Vậy, còn Lâm An thì sao?"
" À? Cậu ấy hả, cậu ấy là đệ nhất phu nhân."
"..... Cậu cũng thật biết giỡn đó."
Chờ đến khi trò khôi hài ở chợ kết thúc, ngoại trừ hai dị năng đầu óc còn chưa quá tỉnh táo bị lừa gạt, cùng với ba người cũng chưa làm chuyện xấu gì, những người khác cơ bản đều đã bị xử lý xong.
Đang lúc Từ Phóng cùng Âu Dương Đông thương lượng nên đi tới chỗ nào để chờ lão đại, trên không trung đột nhiên sinh ra dị biến làm bọn họ lập tức cảnh giác lên.
" Trên trời có thứ gì rớt xuống vậy?"
" Không biết, hướng kia hình như là nơi Giang Lai Húc đang ở, đi, nhanh chóng qua đó xem."
Không đợi bọn họ đuổi tới nơi, đã đụng phải Thẩm Tu Trạch rồi.
" Lão đại, mọi chuyện đã xử lý xong rồi sao?" Từ Phóng lập tức phất tay.
" Đã xong rồi, đi thôi, vật tư cũng thu thập ổn rồi, ngày mai chúng ta liền chuẩn bị rời khỏi thành Sơ Hi." Thẩm Tu Trạch bỏ Tiểu Phúc xuống, lại tiếp tục khiêng Lâm An đi về phía trước.
Âu Dương Đông ngẩn người, ngày mai bọn họ phải đi rồi sao?
Từ Phóng đã sớm biết mấy ngày này bọn họ sẽ xuất phát, hắn dắt Tiểu Phúc đi theo bên cạnh Thẩm Tu Trạch, không ngừng hỏi vấn đề.
" Lão đại, chúng ta rời khỏi đây có nên tìm một chiếc xe thật tốt hay không?"
" Không cần, đến lúc đó đi xe của tôi."
" Xe của anh hả? Lão đại anh có xe mà em không biết luôn hả?"
" Sau khi mạt thế tới liền không đi xe đó nữa, chiếc xe kia là tôi ra giá cao mua từ Thành Cơ Giới, tính an toàn cùng thoải mái đều rất tốt."
" Hee hee, vậy em nhất định phải xem mới được."
Âu Dương Đông có chút hụt hẫng, trong khoảng thời gian này hắn cùng đầu trọc bọn họ đều cùng nhau hành động, cũng đã có thói quen đằng sau có người chống đỡ, có đồng đội hợp tác, ngày mai đi rồi chỉ còn lại một mình hắn.
Nhưng hắn còn muốn tìm ba của hắn, cũng không biết ông ấy đang ở cái góc nào, nửa năm rồi đều không thấy bóng người đâu.
Xem ra chỉ có thể nói gặp lại, ngày mai đưa bọn họ đoạn đường cuối cùng, cũng coi như là một hồi duyên phận quen biết, đúng rồi, hắn còn phải làm ra một ít trái cây, cho bọn họ mang theo trên đường để ăn.
Tiếp tục đi hai chiếc xe hư kia, Thẩm Tu Trạch một đường chạy tới một bãi đỗ xe ngầm hẻo lánh.
Thẩm Tu Trạch ngừng xe ở nơi này.
Lúc Từ Phóng mở cửa tầng ngầm, xuất hiện ở trước mắt hắn vậy mà là một nhà di động trên xe.
Từ Phóng nhìn nhà di động mà hô to gọi nhỏ, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, chỉ thiếu nước nằm bò ra đó mà nhìn.
Chỉ có Âu Dương Đông là nghĩ tới vấn đề mấu chốt: "Trên đường đi đến thành Bạch Trạch, có rất nhiều vách đá, sông băng, cùng với rừng rậm, các cậu muốn đi qua như thế nào?"
Thẩm Tu Trạch nhìn nhà di động trước mặt này: "Lúc đầu chỉ tính chạy đến trạm tiếp theo rồi ngừng, dù sao từ thành Sơ Hi đến Thành Cơ Giới cũng dễ đi, sau đó có thể đổi xe khác, nhưng mà hiện tại không cần nữa.
Vì sao lại không cần?
Nghe không hiểu ý tứ của Thẩm Tu Trạch, Âu Dương Đông khó hiểu mà sờ sờ bụng, sau đó lại bị Từ Phóng đang hưng phấn gọi qua cùng nhau nghiên cứu nhà di động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.