Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 40:




Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
Chương 40: Đến thành Mộc Linh
Vốn dĩ Thẩm Tu Trạch đang đứng xem những người khác giết tang thi, ngay lúc Lâm An đi tới đứng cách không xa hắn, tầm mắt của hắn liền nhịn không được mà bay qua bên cậu.
Lâm An cúi đầu đứng đó, chán nản mà nghịch ngón tay, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Ô Đóa lại giết chết một con tang thi nữa, Từ Phóng thì đem tang thi chôn xuống đất, Âu Dương Đông cũng đem tang thi treo ngược lên cành cây.
Ai cũng đều giết tang thi rất lợi hại, chỉ có mình cậu là ngay cả giết tang thi cũng không dám.
"Lại đây."
Lâm An nghe thấy tiếng thì nhìn qua, Thẩm Tu Trạch đang vẫy tay với cậu.
Lâm An chậm rì rì đi qua, ngoan ngoãn mà đứng trước mặt người ta.
Ô Sương Tuyết dắt Tiểu Phúc ngồi trên một cái khúc gỗ, nghe thấy tiếng gọi thì cũng nhìn qua, còn ánh mắt của Tiểu Phúc từ đầu tới cuối đều chưa từng rời khỏi chủ nhân.
Thẩm Tu Trạch khoanh tay, đứng tùy ý ở đó, trong mắt mang theo chút lạnh lùng, nhìn chăm chú vào người trước mặt.
Lâm An rất nghiêm túc mà đứng đối diện hắn, bởi vì cậu không dám giết tang thi nên cảm thấy có hơi chột dạ cùng bất an, cậu cúi đầu rất thấp.
Nhìn qua giống như một tên giáo bá đang bắt nạt một nhóc đáng thương, dù là biểu tình hay là động tác đều vô cùng phù hợp.
Ô Sương Tuyết: "Phụt"
"Sao vậy?" Thẩm Tu Trạch không nhìn thấy được khuôn mặt của Lâm An, chỉ có thể nhìn thấy cái xoáy tóc trên đỉnh đầu của cậu.
"Rất xin lỗi."
Thẩm Tu Trạch nhíu mày: "Sao tự nhiên lại xin lỗi?"
Lâm An thành thật trả lời: "Không có, giết tang thi."
"Không giết thì không giết thôi, không phải chúng tôi đây cũng không giết sao?"
Lâm An mím môi, hai người bọn họ không đi giết tang thi là để đem cơ hội này nhường cho những người khác, năng lực bản thân của họ đã đủ giết rất nhiều tang thi rồi, nhưng còn cậu là không dám giết, bản chất của hai việc này hoàn toàn không giống nhau.
"Chúng ta là đồng đội, trừ khi là việc làm ảnh hưởng đến toàn bộ đội ngũ hoặc là liên lụy tới những người khác, thì mới cần phải xin lỗi, còn không thì không cần, với lại tang thi cũng chỉ có nhiêu đó, ba người bọn họ còn không đủ để chia, cậu muốn giết tang thi thì cũng không đoạt được."
Năng lực của đám người Từ Phóng đang tăng lên, lúc bọn họ giết tang thi cũng càng ngày càng quen tay, hai ngày nay số lượng tang thi xuất hiện cũng chỉ từng nhóm nhỏ một, ba người họ đối phó không có khó khăn gì, thậm chí còn có thể thử nghiệm một ít phương thức dị năng mới.
Lâm An gật gật đầu, lại vô thức nói xin lỗi.
"Cậu không làm việc gì sai mà cần phải xin lỗi cả, từ giờ trở đi không được nói xin lỗi, còn nữa....."
Đột nhiên, Thẩm Tu Trạch nâng cằm Lâm An lên, đôi mắt xinh đẹp đỏ thẫm trực tiếp đối diện với ánh mắt của hắn, cậu giống như bị bỏng mà lập tức tránh đi, tầm mắt xoay chuyển liên tục, nhưng lại không dám phản kháng, nhìn đáng thương đến chịu không nổi.
"Hơn nữa, sao cậu cứ cúi đầu thế, không sợ bị bệnh về đốt sống cổ à? Hay là trông tôi đáng sợ lắm."
Ô Sương Tuyết nhìn về phía hai người, cười ha ha lên, trước đó bà còn nhìn chăm chú về phía ba người đang giết tang thi kia, bây giờ thì bà lại không chớp mắt mà nhìn Thẩm Tu Trạch và Lâm An, hai người kém nhau tầm 10cm, một người bị bắt ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội, một người khác thì cau mày, ngữ khí không hài lòng, ngay cả chính bọn họ cũng không ý thức được tư thế này có chút quá mức thân mật rồi.
Thật là tuổi trẻ mà.
Bà Ô vuốt ve đầu của Tiểu Phúc, cảm thán mà nở nụ cười.
Từ Phóng đem tang thi chôn vào đất, sau đó tùy ý nhìn bốn phía, liền thấy được một màn này, từ góc độ của hắn thì hai người kia đã hôn nhau rồi.
"Chỉ đi giết tang thi có một lát thôi mà tôi đã bỏ lỡ chuyện gì rồi sao?" Từ Phóng nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó lại tiếp tục ngăn cản tang thi tiến tới, vừa lặng lẽ dịch lại gần về hướng của lão đại.
"Tôi....không có." Ngữ khí của Lâm An yếu mềm, không biết là đang nói cậu không có cúi đầu, hay là nói cậu không cảm thấy hắn đáng sợ.
Chỉ là lúc đứng đối mặt tiếp xúc gần Thẩm Tu Trạch như vậy, khí tràng quanh người hắn quá mức mạnh mẽ, đúng thật là cậu có cảm giác thở không nổi.
Không khó chịu giống như bệnh sợ xã hội phát tác, nhưng tồn tại của hắn thật sự quá mạnh rồi, cậu có chút không quen.
"Vậy được rồi, về sau đừng hở một chút là xin lỗi, lúc nói chuyện với người khác phải nhìn thẳng vào mắt của người ta, cậu có thể làm được không?"
Giọng điệu của Thẩm Tu Trạch làm Lâm An cảm giác như đang đối mặt với thầy chủ nhiệm giáo dục vậy, cậu lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
"Ừ, cậu muốn giết tang thi không cần phải gấp gáp như vậy, dị năng của cậu đã rất mạnh rồi, trước đó là sử dụng vì bệnh sạch sẽ, bây giờ thừa dịp cậu khôi phục lại, có thể suy nghĩ thêm nhiều biện pháp vận dụng dị năng vào trong chiến đấu. Rất nhiều dị năng đều có hạn chế, giống như dị năng kim loại của tôi, không thể tự dưng mà tạo được kim loại, chỉ có thể biến đổi và điều khiển, nhưng hệ hỏa và hệ thủy thì có thể tự sinh ra, dị năng hệ thủy càng mạnh thì phạm vi sử dụng càng rộng, dù sao thì vạn vật trên thế giới này đều không thể rời khỏi nước."
Thẩm Tu Trạch buông cằm Lâm An ra, nhìn cậu đang chìm vào suy nghĩ, cũng không có nói thêm gì nữa.
Dù sao thì là một nhà thám hiểm hay là dị năng giả, kinh nghiệm của Thẩm Tu Trạch đều phong phú hơn nhiều so với Lâm An, cho nên lời nói của hắn đem đến rất nhiều ý tưởng cho Lâm An.
Hiện tại Lâm An cũng không rảnh mà lo lắng buồn rầu nữa, cậu nỗ lực tự hỏi làm thế nào để có thể vận dụng dị năng hệ thủy của mình vào trong chiến đấu.
"Ài ~" Từ Phóng phát ra một tiếng thở dài thất vọng, hắn còn tưởng là có thể nhìn thấy cái gì đó chứ, vậy mà chỉ có như này?
Đột nhiên Thẩm Tu Trạch quay đầu lại nhìn về phía Từ Phóng cách đó không xa, sắc mặt không vui nói: "Sao cậu lại ở chỗ này? Không phải bảo các cậu qua bên kia giết tang thi sao? Giết xong rồi? Cậu tới đây làm gì?"
Rõ ràng lúc nãy nói chuyện với Lâm An thì giọng điệu tốt như vậy, sao tới lượt hắn thì lại thay đổi thành thế này?
Từ Phóng cảm thấy lão đại của hắn cũng là một người tiêu chuẩn kép rồi, hắn quơ quơ đao, cảm thấy oan ức vô cùng mà chuẩn bị tiếp tục quay lại giết tang thi, kết quả vừa quay đầu lại thì thiếu chút nữa bị tang thi gặm vào mặt, hắn hết hồn, sợ hãi mà đổ mồ hôi lạnh khắp người, nhanh chóng giơ đao lên giết chết tang thi. ngôn tình hài
"Lúc giết tang thi còn muốn xem náo nhiệt, rất dễ xảy ra chuyện đấy nhé." Ngoài miệng Ô Sương Tuyết không bỏ qua, nhưng thật ra bà đã làm chuẩn bị tốt rồi, nếu Từ Phóng tránh không kịp, bà sẽ hạn chế lại hành động của tang thi đó, chỉ là cuối cùng Từ Phóng vẫn dựa vào bản thân mà né tránh được.
Từ Phóng không dám phân tâm nữa, hắn mang khuôn mặt xám xịt đó chạy tới tiếp tục giết tang thi.
Ở đây không ăn được dưa, còn bị chửi một trận,
Thật là xui xẻo.
Ô Sương Tuyết nhìn Thẩm Tu Trạch đang đi tới, trên mặt mang theo nụ cười thần bí: "Sờ vào cảm giác như thế nào?"
Thẩm Tu Trạch: "Cái gì?"
"Đừng giả ngu, sờ cũng sờ rồi, còn không chịu thừa nhận."
Thẩm Tu Trạch: "Ngài quên rồi sao, toàn thân Lâm An đều bao phủ một lớp màng nước, tôi chỉ đụng phải lớp màng nước đó thôi, không có đụng được vào cậu ấy."
Ô Sương Tuyết cảm thấy rất thất vọng, bà nhìn Thẩm Tu Trạch mà hận sắt không thành thép: "Sao tên nhóc như cậu lại ngốc thế, cậu không biết sử dụng chút thủ đoạn sao, lớp màng nước đó chọc một cái là phá được mà?"
Thẩm Tu Trạch:"....."
Lâm An là một người đã hứa thì nhất định sẽ làm được, cậu đã đồng ý lúc nói chuyện phải nhìn thẳng vào mắt người ta rồi, nên lúc cậu nói chuyện với người khác, đều sẽ cố gắng thử xem.
Đồng đội của cậu đều là người rất tốt, cũng rất khoan dung, dù cậu có làm không tốt việc gì thì họ cũng sẽ không tức giận, cho nên Lâm An mới dám cố gắng như vậy.
"Tiểu An, hôm nay bắt được một con lợn rừng nhỏ, phải làm sạch sẽ một chút, cậu có thể tới đây dùng dị năng xả nước giúp tôi không." Âu Dương Đông cầm hai cái chân đã bị trói bằng dây mây của con lợn rừng nhỏ, tiếng cười vui vẻ của hắn hòa cùng tiếng tru tréo của nó.
"Vâng." Lâm An nhanh chóng nhìn thoáng qua mặt của Âu Dương Đông, nhỏ giọng nói.
Chờ đến khi mọi người ăn cơm xong, Lâm An lại đi tới phía sau Từ Phóng, giống như một hồn ma mà lúc ẩn lúc hiện đằng sau hắn.
Từ Phóng ngâm nga một giai điệu, chuẩn bị rửa nồi, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm An đang lắc lư đằng sau, "Giật cả mình, anh An, anh làm gì vậy?"
"Muốn.... muốn nước không?" Thiếu chút nữa là cậu lại muốn nói xin lỗi rồi, Lâm An nhìn về phía Từ Phóng, ép buộc bản thân phải nhìn vào mắt của đối phương, nhưng mới nhìn được vài giây cậu lại không nhịn được mà rũ mắt xuống, chỉ là cuối cùng cậu vẫn cố gắng kiềm chế lại, đặt tầm mắt vào trên đầu của Từ Phóng.
Cứ như vậy, coi như cũng là nhìn thẳng nhỉ, dù là không phải nhìn vào mắt.
"Muốn muốn muốn, vừa lúc em đang muốn rửa nồi."
"Cảm ơn anh An, anh An vất vả rồi."
Khóe miệng Lâm An hơi nhếch lên, trong lòng vui vẻ không chịu được, cậu gật đầu với Từ Phóng: "Cậu cũng vất vả."
" Em chỉ rửa có cái nồi thì vất vả gì chứ, mọi người đều thay phiên nhau rửa mà, chúng ta nhiều người như vậy, sử dụng nước mỗi ngày đều phải dựa vào anh, nếu như không có anh, chắc là chúng ta đã biến thành người rừng rồi, hoặc là uống phải nước suối rồi biến thành cả đám tang thi luôn." Từ Phóng rất biết cách ăn nói đối với người mà hắn thích, chỉ là hắn cũng không hề nói bừa bãi, mà là trong lòng hắn thật sự nghĩ như vậy.
Lâm An được khen nhiều ngày như vậy, nhưng vẫn không có chút miễn dịch nào.
"Tôi, cũng, rửa, nồi." Nhóc tang thi có chút lâng lâng, cậu muốn làm thêm nhiều việc nữa.
"Không cần, không cần đâu, anh đã không ăn cơm rồi, mà còn để anh phải rửa nồi thì kỳ lắm, chờ khi nào anh khôi phục hoàn toàn rồi rửa cũng được, với lại rửa rau, rửa nồi đều phải dùng nước mà, anh chỉ cần làm như vậy là được rồi."
Lâm An dời ánh mắt từ trên cái đầu bóng loáng của đối phương xuống đôi mắt của hắn, diện mạo của Từ Phóng cũng không đẹp lắm, trái lại còn vì cái động tác nhìn người từ dưới lên kia mà giống như một tên côn đồ, chỉ là ánh mắt của hắn rất trong sáng, không có che giấu cái gì, đều là nghĩ gì thì nói đỏ.
Thì ra, cảm giác nhìn người khác nói chuyện là như thế này.
Lâm An tựa hồ nhớ tới vì sao mà cậu luôn cúi đầu, không dám nhìn người khác.
Bởi vì những người mà cậu đã từng quen biết, trong mắt của bọn họ đều mang đến các loại ác ý khi nhìn cậu, mỉa mai, chế nhạo, ghen ghét, khinh miệt, chỉ cần cậu nhìn vào đôi mắt của bọn họ, sẽ bị những ác ý không thèm kiêng dè gì kia đâm đến ngực đau.
Cho nên cậu luôn vùi đầu giống như một con đà điểu vậy, chỉ cần cúi đầu không nhìn đối phương, thì cậu có thể giả vờ như những ác ý đó không phải nhằm về phía mình.
Bây giờ cậu mới biết được, không phải tất cả mọi người đều là như vậy.
Ít nhất, những người này không phải vậy.
Tuy rằng, cậu vẫn không thể nhìn chằm chằm vào mắt của đối phương khi nói chuyện, nhưng Lâm An phát hiện ra một việc.
Trong mắt của bà Ô là bao dung, của Ô Đóa là bình tĩnh, trầm ổn, trong mắt Âu Dương Đông là ân cần và cởi mở, còn Từ Phóng là ngay thẳng nhiệt tình, trong mắt Thẩm Tu Trạch là nghiêm túc chuyên chú.
Trong mắt của mỗi người đều sẽ thể hiện ra cảm xúc khác nhau, sẽ thay đổi tùy vào tính cách và khi đối mặt với người khác.
Thì ra, khi ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy một mảnh trời đất như vậy.
....
Ngày thứ ba, rốt cuộc bọn họ cũng tới được thành Mộc Linh.
Ở đây bọn họ dùng một loại đá đặc biệt để xây lên một bức tường thành, rồi đục một cái động lớn ở trên đó, nhìn vào bên trong có thể thấy được nhà cửa, thôn xóm đông đúc.
Bức tường thành cao tầm 5m, tạo hình cổ xưa, nhìn qua có chút cũ kỹ, hiện tại có một chỗ bị sụp xuống, hơn nữa còn bị sụp về phía bên trong, nhìn giống như là bị một sinh vật nào đó tấn công từ bên ngoài làm sụp.
Thẩm Tu Trạch đi đến gần bức tường, dùng tay sờ thử, bức tường này kiên cố như vậy, thứ có thể tàn phá được nó khẳng định không thể xem thường được.
Bọn họ đi vào từ nơi bị sụp xuống, nhà cửa ở bên trong phần lớn đều được xây dựng bằng gỗ, tạo hình độc đáo, xung quanh còn treo vải bố làm vật trang trí, những tấm vải đó được thêu những đồ án phức tạp rườm rà, chỉ là do bị dãi nắng dầm mưa quá lâu, chúng đều trở nên rách nát, vốn dĩ mang sắc thái tươi đẹp cũng trở nên nhạt nhẽo ảm đạm.
Mà toàn bộ thành Mộc Linh, nhiều nhất chính là tang thi.
Tang thi ở đây không nhiều bằng thành Sơ Hi, ở thành Sơ Hi nổi tiếng vì có dân cư đông đúc, số lượng nhiều đến mức khủng bố, mà thành Mộc Linh thì dân cư lại không nhiều, hơn nữa có một số lượng tang thi đã rời đi thông qua bức tường bị sụp, đi lang thang bên trong rừng rậm, cho nên bọn họ vẫn có thể đối phó được.
Sau khi đi vào, một đường này bọn họ đều luôn giết tang thi, đồng thời còn tiến vào nhà ở để tìm kiếm.
Nhà ở đây đều làm cửa bằng gỗ, mở ra rất dễ, chỉ là bọn họ đi rất nhiều nhà rồi, nhưng bên trong một người cũng không có.
Thành Mộc Linh còn nhỏ hơn thành Cơ Giới một chút, cả thành phố giống như một cái thôn cỡ lớn vậy.
Nhưng bên trong thôn này, không có một người sống nào.
Chỉ có tang thi ngửi thấy mùi vị của con người mà di chuyển tới đây không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.