Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
Chương 41: Suy nghĩ của Lâm An
Dường như cả một thôn này đã lâu rồi không có ai ở, nhà cửa, vật dụng đều tích một tầng bụi rất dày, tang thi ở bên ngoài đều khô quắt gầy nhom, như là rất lâu rồi không được ăn uống.
Mấy người đang chém giết tang thi, đều cảm thấy có chút nặng nề.
Tuy rằng thành Sơ Hi cùng thành Cơ Giới đều có rất nhiều thiếu sót trong quá trình đối phó với mạt thế, nhưng chỉ cần có người ở, thì vẫn còn có hy vọng.
Nhưng thành Mộc Linh này một người cũng không có, như thể biến thành một tòa thành trống vậy.
Trong rừng thường xuyên truyền đến tiếng côn trùng, tiếng chim kêu, có tiếng xào xạt của lá cây va vào nhau khi có gió thổi tới, ngày thường khi mọi người nghỉ ngơi, sẽ luôn cảm thấy những âm thanh này khiến bản thân cảm thấy bình yên, tĩnh lặng, chỉ có khi buổi tối lúc đi ngủ, mới cảm thấy những tiếng này rất ồn ào.
Nhưng ở một thôn xóm đáng lẽ phải tràn ngập tiếng cười, thì ngoại trừ tiếng gào rống của tang thi ra, những tiếng côn trùng, tiếng chim kêu lẽ ra đã phải quen thuộc, bây giờ lại chỉ khiến mọi người cảm thấy yên tĩnh đến đáng sợ.
Sắc mặt của mấy người bọn họ trở nên căng thẳng hơn, ngay cả nói chuyện cũng ít đi nhiều, chỉ lo vùi đầu vào việc giết tang thi.
Lâm An đứng ở phía sau, tang thi ở xung quanh đều bị những người khác giết chết, căn bản không có con nào lọt về phía cậu.
Cậu chậm rãi nhìn quanh bốn phía, sau đó tầm mắt dừng trên một cái cây thật lớn ở cách đó không xa.
Bởi vì thành phố này được xây dựng ở bên trong một khu rừng, cho nên cây cối trong này rất nhiều, cái cây mà cậu nhìn thấy mọc ở ven đường, trên cây có xây một căn thụ ốc, bên ngoài thụ ốc được trang trí rất nhiều loại hoa cùng với cành lá các loại, vốn dĩ sẽ rất xinh đẹp, chỉ là những bông hoa tươi cùng với cành lá trên đó giờ đã héo úa, mất đi sắc màu vốn có, thoạt nhìn có một loại u ám, sa sút.
Lâm An chậm rãi đi qua, cậu muốn đi vào bên trong thụ ốc nhìn một cái, nhưng cậu đi vòng vòng mấy lần mà cũng không thấy được công cụ để lên trên.
Cậu ngửa đầu lên nhìn về phía thụ ốc, Lâm An quyết định dựa vào chính sức lực của mình để bò lên.
Thẩm Tu Trạch dắt theo Tiểu Phúc, hắn giao lại phần chủ lực cho đám người Từ Phóng, còn mình thì ở phía sau bổ một đao, lỡ như có một con tang thi nào đó lướt qua bọn họ thì Thẩm Tu Trạch sẽ xử lý nó.
Vừa giết xong được một đợt tang thi, hắn quay đầu lại nhìn thì không thấy Lâm An vẫn luôn đi theo phía sau hắn đâu nữa.
Hắn nhìn một lượt, thì thấy Lâm An đang bày ra một tư thế hết sức kỳ quái.
"Cậu đang làm gì đó?" Thẩm Tu Trạch dắt Tiểu Phúc đi qua.
Lâm An muốn bò lên trên để xem thử, nhưng mà cậu đánh giá cao bản thân quá rồi, cậu cố gắng cả nửa ngày mà vẫn đứng tại chỗ.
Lúc này, Thẩm Tu Trạch cũng nhìn thấy được thụ ốc, hắn đưa dây dắt cho Lâm An, sau đó vén tay áo lên, động tác lưu loát nhanh nhẹn bò lên trên.
Loại thụ ốc này cũng là một nơi ở của người trong thành Mộc Linh, mọi thứ bên trong đều rất ngăn nắp, giường gỗ, bàn gỗ, ngay cả ghế đều đầy đủ hết, dáng người Thẩm Tu Trạch cao lớn, hắn phải cúi người thì mới có thể đi vào được, tuy bên trong cũng tích một tầng bụi rất dày, nhưng Thẩm Tu Trạch lại phát hiện, trên giường gỗ không có chăn, ngay cả quần áo trong ngăn tủ cũng không có.
Nơi này vốn dĩ không có người ở sao?
Hay là quần áo đã bị mang đi rồi?
Không phát hiện thêm được gì, Thẩm Tu Trạch liền đi xuống.
Lâm An nhìn thân thủ mạnh mẽ của Thẩm Tu Trạch, lại nhìn cái cây đại thụ cao ngất này, cậu chớp chớp mắt không nói gì.
"Trên đó không có ai cả."
Lâm An gật gật đầu, cậu biết trên đó không có người, nếu như có người thì cậu đã ngửi thấy rồi.
Hơn nữa, toàn bộ cái thành Mộc Linh này, ngoại trừ bọn họ ra thì đúng thật cậu không ngửi thấy mùi hương của một người nào khác cả.
Ban đêm, mọi người quét dọn một thụ ốc, một đám tang thi vây xung quanh cái cây đó, chỉ là chúng không leo cây được, nên chỉ đứng dưới tàng cây ngửa cổ lên trên gào rống.
"Nguyên một cái thành phố mà ngay cả một bóng người cũng không có." Từ Phóng ngồi xếp bằng dưới đất, bộ dáng không đứng đắn ngày thường lúc này cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
"Tất cả mọi người đều biến thành tang thi rồi sao?" Trong lòng Âu Dương Đông cảm thấy rất hụt hẫng.
Ô Đóa: "Không thể nào đâu, dù là thành Sơ Hi hay là thành Cơ Giới, đều vẫn còn một số người bình thường mà, nơi này nhất định vẫn có người sống sót, nói không chừng bọn họ đã chạy trốn rồi."
"Nhưng mà, mấy ngày nay chúng ta đi một đường chỉ gặp được tang thi, không có một người sống nào cả." Từ Phóng nói thẳng.
Không khí trở nên nặng nề hơn.
Ô Sương Tuyết ngồi trên ghế, bà hỏi Thẩm Tu Trạch: "Cậu nói thử xem, tường thành ở chỗ này gặp chuyện gì?"
"Tôi không biết, nhìn thì giống như bị thứ gì đó phá vỡ, hơn nữa cổng thành vẫn còn đóng, những tang thi chúng ta gặp ở bên ngoài chắc là đi ra từ cái chỗ bị sập đấy." Thẩm Tu Trạch cúi đầu suy nghĩ, "Là động vật gì sao? Hay là tang thi đặc thù, chỉ là ngay từ đầu hẳn là tang thi đều ở trong thành, cho nên tôi nghĩ có thể là tang thi thú."
"Hả? Có động vật lớn như vậy sao?" Vẻ mặt Từ Phóng kinh ngạc, tường thành cao 5m đều bị phá sập, nếu thật sự là tang thi thú, thế thì cái hình thể này cũng lớn quá rồi đó.
Ô Sương Tuyết: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà, cây cối, nhà cửa ở trong thành phố này đều vẫn còn hoàn hảo, không tổn hại gì, nếu thật sự là tang thi thú với hình thể to lớn, tại sao phá sập tường thành rồi lại không đi vào?"
Thẩm Tu Trạch: "Tôi cũng không nghĩ ra được điểm này, còn có, lúc tôi đi vào một vài căn nhà tìm kiếm, thì phát hiện quần áo cùng vật dụng hằng ngày trong nhà đều không thấy nữa, có lẽ bọn họ thật sự chạy trốn rồi."
Lời này của Thẩm Tu Trạch làm những người khác cảm thấy tốt hơn nhiều, tuy rằng họ không quen biết người của thành Mộc Linh, nhưng đều là con người với nhau, nghe được mọi người còn sống, tóm lại cũng cảm thấy an ủi được phần nào.
Lâm An đang chải lông cho Tiểu Phúc, những người khác đều có thể tự leo lên cây được, chỉ có một mình cậu là thở hổn hển bò nửa ngày cũng không lên nổi, cuối cùng cậu được Thẩm Tu Trạch vác lên.
Lâm An cảm thấy hơi mất mặt, dù sao thì cô bé Ô Đóa mười bốn tuổi đều có thể tự leo lên.
Cậu chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng Tiểu Phúc cũng được người ta vác lên, không phải chỉ có mình cậu.
Nghe mọi người thảo luận, Lâm An vô thức thả chậm tốc độ, cậu cũng hy vọng người ở thành Mộc Linh này có thể bình an, Tiểu Phúc khó hiểu quay đầu lại nhìn chủ nhân mình, rồi phát hiện lực chú ý của chủ nhân không có ở trên người nó.
Tiểu Phúc xoay đầu nằm yên trên đất: Hừ!
Trạm tiếp theo sau thành Mộc Linh chính là thành Mạc Ô Tư, thành Mạc Ô Tư nằm ở sâu bên trong rừng, hơn nữa sau khi rời khỏi thành Mộc Linh, bọn họ phải đi lệch khỏi tuyến đường tới thành Bạch Trạch, mà con đường sau đó, Ô Sương Tuyết cùng với Thẩm Tu Trạch đều chưa từng đi qua.
Tóm lại, có thể khẳng định rằng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Vốn dĩ bọn họ chuẩn bị lập tức xuất phát, chỉ là Ô Sương Tuyết cảm thấy có thể ở lại thành Mộc Linh thêm mấy ngày nữa, nơi này tang thi rất nhiều, vừa vặn để cho mọi người có thể tập luyện, dù sao cũng không biết được sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo, cứ nâng cao trình độ sử dụng dị năng cũng có thể bảo mệnh lúc gặp phải tình huống khẩn cấp.
Đề nghị này được mọi người tán thành, bọn họ đều muốn nhanh chóng tăng lên thực lực.
Lâm An ôm đầu gối ngồi bệt dưới đất chải lông cho Tiểu Phúc, nghe được lời nói của bà Ô, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tu Trạch muốn nói lại thôi, dường như cậu muốn nói gì đó.
Cuối cùng cậu hạ quyết tâm, nắm tay lại thành nắm đấm tự cổ vũ bản thân, sau đó đứng dậy.
"Cốp" một tiếng, đầu cậu va vào trần nhà.
......Cậu quên mất trần nhà chỗ này rất thấp.
Lúc cậu đụng đầu, mọi người nhanh chóng đứng lên vây xung quanh cậu.
"Sao rồi sao rồi, đầu không sao chứ?"
" Nghe tiếng lớn như vậy, đầu đau lắm không?"
"Em có thuốc!"
"Ha ha ha, anh quên chỗ này là thụ ốc hả?"
Lâm An ôm đầu, mặt đỏ bừng, cậu dùng sức lắc đầu: "Không sao, không đau."
Đến khi xác nhận Lâm An thật sự không có việc gì, những người khác mới tản ra, tang thi bên ngoài thụ ốc không leo lên được, thế mà chúng còn muốn rung cây, chỉ là cái cây này rất thô, rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn không thể làm lung lay nó được.
Nhưng cứ để như vậy thì buổi tối hôm nay sẽ không thể ngủ yên nổi, vì thế bọn họ lại đi xuống giết tang thi.
Thẩm Tu Trạch không đi, hắn đứng lên cúi người rất khó chịu, cho nên hắn chỉ ngồi dưới đất.
Hắn chỉ vị trí bên cạnh mình, Lâm An mang theo gương mặt đỏ ửng chậm rãi đi qua chỗ đó ngồi xuống.
"Vừa rồi cậu muốn nói chuyện với tôi sao?" Thẩm Tu Trạch đã sớm chú ý tới biểu tình của đối phương rồi.
Lâm An gật đầu.
"Đầu không sao chứ?"
Lâm An không nhúc nhích, cậu quá xấu hổ, cậu muốn lập tức đem chuyện này quên đi.
"Thành Mạc Ô Tư, rất nguy hiểm sao?" Lâm An hỏi, cậu chỉ thấy qua tư liệu liên quan tới thành Mạc Ô Tư ở trong nhà mình, cũng không rõ lắm hoàn cảnh xung quanh tòa di tích cổ đại này.
"Tôi chưa từng đi qua, nhưng mà tôi có nghe các vị tiền bối nói, xung quanh thành Mạc Ô Tư có rất nhiều thực vật cùng động vật mà trước nay chưa có ai từng thấy qua, thật ra xuất hiện cảnh tượng gì cũng rất bình thường, có rất nhiều người còn chưa đi tới thành phố cổ đó thì đã chết ở trên đường rồi, thành phố cổ có rất nhiều cơ quan nguy hiểm, nghe nói là do người cổ đại của thành Mạc Ô Tư thiết lập để phòng ngừa người ngoài tiến vào thành phố của bọn họ."
Lâm An có chút xuất thần, vừa nãy bà Ô có nói mọi người rèn luyện dị năng thật nhiều để lúc gặp được nguy hiểm có thể bảo mệnh, mà thành Mạc Ô Tư đúng là một nơi nguy hiểm.
Lông mi dài của Lâm An khẽ run rẩy, cậu mím môi, do dự nửa ngày mới ấp a ấp úng nói: "Thật ra, tôi có thể, có thể, tự đi."
"Cậu muốn đi đâu?" Thẩm Tu Trạch nhướng mày.
Lâm An xoa xoa góc áo, lại móc móc ngón tay, giọng nói nhỏ tới nỗi nghe không rõ: "Đi, thành Mạc Ô Tư."
Vừa dứt lời, áp suất không khí xung quanh dường như giảm đi không ít.
Tiểu Phúc vốn đang nằm ườn trên đất, đột nhiên cảm nhận được bất thường, nó ngẩng đầu lên nhìn qua đây.
Lâm An không nghe thấy tiếng đáp lại, cậu liền lén lút nhìn Thẩm Tu Trạch, cậu có chút chột dạ, cho nên trước đó vẫn luôn nhìn về phía Tiểu Phúc mà nói chuyện, lúc này nhìn lại mới phát hiện, Thẩm Tu Trạch đang cười tủm tỉm nhìn cậu.
Lúc hắn cười, khóe mắt cong lên, cảm giác hung dữ cũng biến mất, nhìn vô cùng thân thiết, nhưng Lâm An lại vô thức run lên.
Cậu nghĩ tới lần trước hắn cũng cười như vậy, là lần cậu bị đau răng!
Thật ra, có rất nhiều chuyện sau khi Lâm An biến thành tang thi thì quên mất, chỉ khi nào sự việc tương tự như thế xuất hiện lần nữa thì cậu mới nhớ tới, giống như bây giờ, nhìn thấy Thẩm Tu Trạch cười, Lâm An ôm đầu gối ngồi dưới đất bắt đầu cảm nhận được ý chí cầu sinh mãnh liệt mà dịch qua bên cạnh.
Chỉ là, cậu chưa nhích qua được hai bước thì đã bị xách đứng thẳng lên.
"Cậu biết thành Mạc Ô Tư ở hướng nào không?"
Lâm An lắc đầu.
"Biết trên đường đi sẽ gặp phải động vật hoặc thực vật nào không?"
Lâm An tiếp tục lắc đầu.
"Biết thành Mạc Ô Tư có cơ quan nào không?"
Lâm An chần chừ một lúc, lại tiếp tục lắc đầu.
" Một mình cậu muốn đi như thế nào?"
"Đi, đi thẳng tới."
Thẩm Tu Trạch tức đến nỗi bật cười, nghĩ cũng thấy được lắm: "Tôi giúp cậu hỏi ý kiến của những người khác thử nhé?"
Diện tích trong thụ ốc cũng không lớn, Thẩm Tu Trạch hơi nghiêng đầu, nói vọng ra bên ngoài: "Lâm An nói muốn tự đi tới thành Mạc Ô Tư."
Giọng nói không lớn, nhưng tất cả mọi người đang ở dưới gốc cây đều có thể nghe được.
Chưa tới một phút, có một cái đầu tròn chui vào từ cửa sổ nhỏ của thụ ốc: "Anh An, anh có ý gì vậy? Anh muốn bỏ rơi mọi người sao?"
Âu Dương Đông đứng dưới tàng cây cũng nói vọng lên: "Không được, muốn đi thì cùng đi."
Bà Ô từ bên ngoài đi vào: "Tôi còn chưa có đi qua thành Mạc Ô Tư đâu, vừa lúc trước khi chết có thể đi một chuyến, không phải là cậu muốn tôi có tiếc nuối cả đời này đấy chứ?"
Một lát sau, Ô Đóa cũng đi lên, cô bé có chút hung dữ: "Anh Tiểu An, một mình anh đi tới thành Mạc Ô Tư thì Tiểu Phúc phải làm sao đây? Anh không mang theo nó, khẳng định nó sẽ buồn lắm đó, nó sẽ cho rằng chủ nhân vứt bỏ nó, nếu như anh mang theo nó, thì thức ăn cho nó đều ở chỗ em này."
Lâm An bị mọi người xúm lại nói, đầu cũng không nâng lên nổi.
Lúc Ô Sương Tuyết tiến vào, Thẩm Tu Trạch đã khôi phục biểu tình như ngày thường, sau khi nghe mọi người nói xong, hắn không nhanh không chậm nhìn về phía Lâm An: "Cậu còn muốn tự đi nữa không?"
Lâm An vẫn muốn, chỉ là cậu không dám nói.
"Trước tiên không nói tới những người khác, tuy thành Mạc Ô Tư rất nguy hiểm, nhưng tốt xấu gì tôi cũng là một nhà thám hiểm, nhà thám hiểm chính là người đi thăm dò khu vực hoang dã, những địa phương càng thần bí khó khăn thì càng phải đi tới đó. Nếu như mạt thế không tới, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đi tới đó một chuyến, cho nên hiện tại có đi cũng giống nhau. Cậu không cần phải cảm thấy chúng tôi đi tới thành Mạc Ô Tư là do cậu liên lụy, làm phiền tới mọi người, đây là mọi người cùng nhau quyết định, cũng là chúng tôi tự nguyện đi."
Thẩm Tu Trạch tiếp tục nói: "Chúng ta là đồng đội, chính là lúc một người gặp phải khó khăn, cần được giúp đỡ, thì những người khác sẽ ra tay trợ giúp, nếu không thì cần đồng đội để làm cái gì, cậu biết chưa?"
Còn không đợi Lâm An gật đầu, Từ Phóng bỗng nhiên lên tiếng.
"Ây da, các vị đồng đội, trước tiên tôi muốn nhờ sự trợ giúp của mọi người một chút, có thể giúp tôi kéo đầu ra được không? Cái cửa sổ này nhỏ quá! Tôi bị kẹt rồi!"
Ba mặt của thụ ốc đều là cửa sổ, nhưng chúng đều rất nhỏ, Từ Phóng ỷ vào cái đầu trọc của mình mà nhét đầu vào, kết quả nhét vào thì dễ nhưng lấy ra thì khó, đầu bị kẹt luôn.
Hắn đang bị treo cổ ở trên cái thụ ốc này!