Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
Chương 44: Tang thi làm khách
Từ nơi xa có ba nam hai nữ chạy tới tiếp đón bọn họ, một nam một nữ trong đó nhìn cũng lớn tầm bằng Từ Phóng, cũng chính là tầm hai mươi tuổi, mà nhìn tướng mạo của ba người khác thì tầm ba mươi tuổi hơn.
Bọn họ mặc quần áo bông hoặc trắng, hoặc đen, phía trên còn dùng những sợi tơ để thêu những đồ án tinh xảo phức tạp nhiều màu sắc rực rỡ.
Những người này đều là da vàng, trong đó có hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi thì da hơi đen một chút.
Trên mặt bọn họ treo một nụ cười vô cùng chân thành, lúc gặp mặt cũng rất nhiệt tình.
Đám người Thẩm Tu Trạch là nhóm người đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy từ bên ngoài tới, bởi vì sống ở bên trong rừng rậm, cho nên bọn họ không biết được tình huống của các thành phố ở bên ngoài, thậm chí lúc mạt thế xảy ra, có rất nhiều người đều cho rằng đây là sự trừng phạt mà thần linh giáng xuống thành phố của bọn họ.
Trước đó nhóm bọn họ có nghe bà Ô nói, người của thành Mộc Linh rất ít rời khỏi nơi ở của mình, hơn nữa cũng rất nhiệt tình hiếu khách, bọn họ thích nghe những nhà thám hiểm từ bên ngoài tới kể lại những chuyện đã trải qua.
Hôm nay gặp mặt mới biết được, thì ra họ thật sự nhiệt tình như vậy.
Nam nữ trẻ tuổi dường như rất tò mò về nhóm người mới đến này, ánh mắt của họ nhịn không được mà nhìn tới nhìn lui, lúc bị nhìn lại thì chỉ nở nụ cười mỉm.
Lúc bên kia lại đây thì Lâm An đã nhanh như chớp trốn ra phía sau lưng của Thẩm Tu Trạch rồi, hiện tại cậu chỉ có thể bình tĩnh tự nhiên khi ở trước mặt đồng đội của mình thôi, khi gặp người xa lạ thì vẫn không tốt hơn được, cậu chỉ nghĩ tới việc trốn ra phía sau những người quen thuộc.
Đi tới bên dưới gốc cây đại thụ, bọn họ mới thấy được ở phía dưới cái thân cây này có một cái hốc cây được hình thành tự nhiên, thậm chí bên ngoài còn có bùn đất cùng với mấy khúc gỗ được dựng thành những bậc thang.
Lúc này, từ trong hốc cây đi ra vài người, họ mặc đồ tương tự nhau, có người đứng ở trên hốc cây nhìn xuống đánh giá, có người thì bước xuống bậc thang để đón chào.
"Bọn họ là ai vậy?"
"Là nhà thám hiểm từ bên ngoài tới sao?"
"Vậy mà có tới sáu người? Bọn họ tới đây như thế nào vậy?"
Người ở nơi này dường như rất tò mò với nhóm bọn họ, theo chân mấy người kia đi từ bậc thang tiến vào trong hốc cây, bọn họ cho rằng trong này hẳn phải tối tăm lắm, dù sao cũng là bên trong một cái hốc cây không có ánh sáng mặt trời, nhưng khi bước vào rồi mới phát hiện ra, không hề giống như trong tưởng tượng của bọn họ chút nào.
Phần trung tâm bên trong thân cây đại thụ này rất lớn, giống như có cái gì đó đào ra một cái động từ gốc của đại thụ hướng ra ngoài, trên vách tường xung quanh cái hốc cây này còn phân bố rất nhiều tổ ong nhỏ, tuy rằng đối với cái cây đại thụ này mà nói những cái tổ ong đó chỉ như là một ít lỗ thủng nhỏ, nhưng thực tế đường kính của mấy cái lỗ thủng ấy cũng phải vài mét.
Ở giữa các lỗ thủng ấy là những bậc thang bằng gỗ do con người tạo ra, giống như là được chạm khắc vậy, nối liền các lỗ thủng lại với nhau.
Dường như những người này đều sống bên trong các lỗ thủng ấy.
Mà bọn họ có thể nhìn được rõ ràng mọi thứ như vậy, là bởi vì bên trong hốc cây đều có một thực vật phát ra ánh sáng cùng với khoáng thạch.
Từng cây nấm nhỏ màu xanh lục, từng cụm khoáng thạch màu vàng nhạt, còn có thực vật phát ra ánh sáng màu trắng trong suốt.
Lẽ ra phải là một hốc cây u ám tối tăm, những ánh sáng đó lại như một ngọn lửa, được bố trí chỉnh tề ở khắp các nơi.
Một cảnh tượng giống như mộng ảo này khiến mấy người bọn họ nhịn không được mà dừng lại ở hốc cây nghỉ chân quan sát, còn phát ra tiếng thở dài cảm thán.
Lâm An cũng cảm thấy thật xinh đẹp, những thực vật và khoáng thạch phát sáng này không dễ tìm thấy ở trong rừng, muốn tìm được chúng thì phải thật sự quen thuộc với khu rừng này mới được, người của thành Mộc Linh từ khi sinh ra đã sống ở trong khu rừng này rồi, sự quen thuộc đối với khu rừng này thì không ai có thể so được với bọn họ.
Cho dù là cậu thì cũng không thể.
Tuy cậu đã xem qua rất nhiều sách, nhưng sau khi tiến vào khu rừng này cậu mới có cơ hội đối chiếu những hình ảnh trên sách với những thực vật mà cậu nhìn thấy ở ngoài.
Mà người của thành Mộc Linh thì từ nhỏ đã biết rõ trong rừng này có các loại thực vật, động vật nào rồi, những thứ này hàng ngày bọn họ đều có thể nhìn thấy được.
"Đừng đứng ở chỗ này nữa, mọi người ngồi xuống rồi xem cũng được." Một cô gái trong đó cười nói.
Mấy người bọn họ gật đầu, sau đó lại tiếp tục đi vào bên trong theo chỉ dẫn của mấy người kia, ở vị trí trung tâm của đại thụ, có rất nhiều lá cây được làm thành đệm ngồi, ở giữa có một ngọn lửa trại đang cháy hừng hực, dường như nó đã được đốt lên rất lâu rồi.
Bọn họ được đưa tới nơi này, được mấy người kia mời ngồi xuống đệm, rốt cuộc bọn họ cũng cảm nhận được độ ấm khi ở gần lửa trại.
Tuy rằng bên trong cái cây đại thụ này không có gió, nhưng vẫn rất lạnh, dù sao chỗ này cũng không có ánh mặt trời, không thể xua tan được độ ẩm thấp bên trong thân cây này.
Lửa trại cháy thật sự rất to, mấy người bọn họ ngồi ở trước đống lửa, mặt đều bị hun nóng đến đỏ bừng, đúng thật là trên người không còn lạnh nữa.
Dường như những người ở bên trong đại thụ đều ra ngoài này, ngoại trừ người ngay từ đầu là ở bên ngoài, thì những người bên trong các lỗ thủng đều lần lượt đi từ bậc thang xuống, tiến về phía mấy người bọn họ.
Không lâu lắm thì bọn họ đã bị vây quanh rồi.
Lâm An bị một đám người xa lạ nhìn chăm chú, cậu muốn trốn cũng không có nơi nào để trốn được, cũng may là cậu mặc quần áo kín mít, còn cúi đầu rúc hẳn về phía người Thẩm Tu Trạch, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.
"Chào các vị khách từ xa tới đây." Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi từ trong đám người đi ra, mỉm cười nhìn về phía bọn họ, "Hiện tại tôi đang là tộc trưởng của thành Mộc Linh, tôi gọi là Mộc Trạch."
Bọn họ cũng lịch sự nói tên của mình.
Lúc tới lượt Lâm An, vì bị mọi người xung quanh nhìn chăm chú, nên cậu khẩn trương tới nỗi không nói được, giọng nói cũng đều run lẩy bẩy: "Tôi, tôi.... Ưm."
Cậu cắn phải đầu lưỡi của mình.
Thật là mất mặt mà.
"Cậu ấy là Lâm An." Thẩm Tu Trạch trực tiếp nói thay cậu.
Sau khi mọi người giới thiệu lẫn nhau xong, Mộc Trạch rất nhanh đã hỏi tình huống ở bên ngoài, thành Mộc Linh ở sâu trong rừng, tin tức bị bế tắc, bọn họ cũng muốn biết được tình hình ở bên ngoài.
Đến khi biết mấy người bọn họ tới từ thành Sơ Hi, mà trên đường đi tới đây đều là tang thi, có cả động thực vật biến dị, trong mắt của những người xung quanh lập tức từ tò mò trở thành thất vọng.
Mộc Trạch ngồi ở đối diện bọn họ, thở dài: "Vốn dĩ chúng tôi đều là người của thành Mộc Linh, kết quả trong một đêm, phần lớn người trong thành đều đột nhiên biến thành tang thi, vốn dĩ còn tưởng bọn họ mắc phải căn bệnh quái ác nào, nhưng bệnh này thật sự quá đáng sợ, người nhiễm bệnh thậm chí còn ăn thịt người."
Dưới lời kể của Mộc Trạch, lúc đầu bọn họ cũng không muốn làm tổn thương đến những người dân bị mắc bệnh ấy, chỉ trói đám người đó lại, chuẩn bị nghĩ cách chữa bệnh cho họ, nhưng sau đó bọn họ mới biết được quyết định đó là một sai lầm.
Bởi vì người bị bệnh không còn lý trí nữa, sẽ tấn công người bình thường khác, thậm chí chỉ cần bị cắn phải cũng sẽ biến thành quái vật giống vậy.
Trong thành Mộc Linh, có rất nhiều người bị ăn luôn hoặc là biến thành quái vật.
"Nếu như sớm giết chết những người dân đã bị nhiễm bệnh thì số người sống sót có lẽ sẽ càng nhiều hơn." Ánh mắt của Mộc Trạch hàm chứa đau đớn kịch liệt, vô cùng hối hận.
Kỳ thật lúc mạt thế vừa xảy ra, thành Sơ Hi cũng có rất nhiều người đều giống như thế này, người thân của mình biến thành tang thi, bọn họ liền lén lút giấu người đi, nhưng cuối cùng họ đều trở thành người đầu tiên bị chính người thân đã biến thành tang thi của mình ăn thịt.
Ánh mắt của Thẩm Tu Trạch rất lạnh lùng, đột nhiên hắn hỏi: "Tại sao tường thành lại bị phá sập? Sao các vị lại ở chỗ này?"
Mộc Trạch kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Mọi người đã đi qua thành Mộc Linh rồi sao?"
Mấy người bọn họ đồng thời gật đầu.
"Các cậu không bị tấn công sao?"
Từ Phóng gãi gãi mặt: "Có chứ, có rất nhiều tang thi tấn công chúng tôi."
"Không phải, lúc các cậu ở thành Mộc Linh không bị Xà Thần tấn công sao?"
"Bị ai tấn công cơ?" Âu Dương Đông nghe không rõ.
"Là Xà Thần tấn công." Ánh mắt Mộc Trạch nghiêm túc, " Tín ngưỡng của thành Mộc Linh là Xà Thần, thủ hộ toàn bộ khu rừng này là một con mãng xà màu xanh lục rất lớn, nó chưa bao giờ chủ động tấn công con người, thậm chí trong truyền thuyết còn nói rằng, khi chúng tôi gặp phải nguy hiểm, nó sẽ ra tới để bảo vệ chúng tôi. Nhưng Xà Thần cũng đã biến thành loại quái vật như vậy, nó chỉ nhẹ nhàng đập một cái đã đánh nát được tường thành."
Thẩm Tu Trạch cau mày: "Nhưng mà bên trong thành Mộc Linh vẫn bình thường, nhà cửa, cây cối cũng không bị hư hỏng gì nghiêm trọng cả."
Nếu như là một con mãng xà thật lớn, thì sau khi phá sập bức tường, chẳng lẽ nó không tiến vào bên trong thành ăn thịt con người hay sao, nó chỉ phá hỏng tường thôi à?
Có một cậu trai nhỏ tuổi đứng bên cạnh Mộc Trạch bỗng nhiên lên tiếng, nói: "Là nhờ anh trai tôi, anh ấy dẫn dụ Xà Thần đại nhân đi chỗ khác, anh ấy thức tỉnh một năng lực rất lợi hại, lúc Xà Thần đại nhân phá vỡ tường thành thì dẫn dụ nó đi, chỉ là anh ấy không có trở về nữa."
Dường như cậu trai này mới chỉ mười tám mười chín tuổi, trên khuôn mặt là vẻ đau thương vô cùng.
Mộc Trạch sờ sờ đầu của hắn: "Đúng vậy, anh của cháu nó là một người anh hùng rất lợi hại, ngày đó cậu ấy dẫn dụ Xà Thần rời đi, những người còn lại thì lập tức bỏ chạy, rời khỏi thành Mộc Linh, trốn đông trốn tây, nhưng xung quanh có rất nhiều thực vật cùng cây cối đều đã trở nên dị thường, còn rất hung ác, cuối cùng chúng tôi tổn thất rất nhiều người mới tìm được nơi này."
Lâm An muốn hỏi cái cây này vẫn luôn tồn tại sao? Nhưng nhiều người quá nên cậu ngại hỏi, chỉ có thể lặng yên cất giấu ở trong lòng.
"Cuối cùng trời không tuyệt đường người, Thụ Thần phù hộ chúng tôi, cho phép chúng tôi ở tại chỗ này, hơn nữa xung quanh cũng không có những động vật và thực vật khủng bố kia, Xà Thần cũng không tìm tới chúng tôi nữa, ngày tháng trôi qua cũng coi như an ổn." Lúc Mộc Trạch nhắc tới Thụ thần, hai mắt như sáng lên, mà những người xung quanh cũng có biểu tình giống như vậy.
Từ Phóng rất muốn trào phúng một câu, một cái Xà Thần, một cái Thụ Thần, đặt tên gì mà đơn giản quá mức vậy, nhưng khi nhìn thấy trên mặt của đám người xung quanh đều là cảm kích và kính ngưỡng, hắn cũng không dám nói ra khỏi miệng mấy lời như thế.
Khi biết được mấy người Từ Phóng đã ở lại thành Mộc Linh cả một tuần, mà Xà Thần cũng không xuất hiện tấn công, Mộc Trạch nhẹ nhàng thở ra. Tuy hiện tại mọi người đều ở tại nơi này, nhưng thành Mộc Linh đã từng là nhà của bọn họ, họ cũng không hy vọng nơi đó luôn bị Xà Thần nhìn chằm chằm vào.
Thẩm Tu Trạch đánh giá xung quanh một chút, hắn phát hiện người ở chỗ này chỉ có tầm khoảng ba bốn trăm người, như vậy người của thành Mộc Linh cũng chỉ còn lại từng ấy người này.
Một thành thị có cư dân trên mấy chục ngàn người, bây giờ chỉ còn lại có mấy trăm người.
Mọi người không ngừng trò chuyện với nhau, nhanh chóng quen thuộc lẫn nhau, Mộc Trạch nhìn Lâm An vẫn luôn dựa sát vào bên cạnh của Thẩm Tu Trạch, hắn khó hiểu hỏi: "Cậu bạn này rất lạnh sao? Sao lại mặc đồ kín mít như vậy?"
"Cậu ấy bị cảm."
"Chỉ hơi dị ứng chút thôi."
"Cậu ấy hơi sợ người lạ."
Vài giọng nói đồng thời vang lên, nhưng không cùng một đáp án.
Lâm An lập tức cảm giác được có càng nhiều người nhìn về phía mình hơn.
Trời ơi! Cứu với!
Thẩm Tu Trạch lạnh lùng nhìn về phía hai người tự dưng cướp lời kia, Từ Phóng và Âu Dương Đông lập tức giật mình lo sợ nhìn về nơi khác.
Trước mặt người ngoài, Thẩm Tu Trạch vẫn luôn làm cái vẻ mặt người sống chớ lại gần, lúc này hắn nhìn chằm chằm về phía những người đang nhìn Lâm An, mặt lạnh nói: "Gần đây cậu ấy bị cảm, hơn nữa trong rừng có nhiều phấn hoa nên bị dị ứng, vì vậy cậu ấy mới phải trùm kín như vậy."
"Không sao, xung quanh Thụ Thần không có phấn hoa, cậu ấy có thể tháo khẩu trang xuống." Một vị nào đó tri kỷ nói.
Thẩm Tu Trạch nhìn về phía đối phương nói: "Không cần."
Người nọ bị Thẩm Tu Trạch nhìn chăm chú với ánh mắt lạnh lùng, cũng không dám nói gì nữa.
Khí thế thật mạnh.
Lâm An nhẹ nhàng thở ra, cậu cúi đầu xuống nghịch ngón tay của mình, ép buộc bản thân đừng chú ý tới những tầm mắt đó nữa.
Cậu cảm thấy hiện tại đã tốt hơn nhiều so với trước đây rồi, nếu là trước kia, có nhiều người nhìn chằm chằm cậu như vậy, có khả năng cậu đã sớm ngất luôn rồi, vậy mà bây giờ cậu còn có thể an ổn ngồi ở chỗ này, đúng thật là có tiến bộ rất nhiều.
Những người khác cũng rất tò mò về bọn họ, mọi người sôi nổi tiến lên dò hỏi những vấn đề khác của các thành phố.
Khí tràng của Thẩm Tu Trạch quá mạnh mẽ, những người khác không dám tiến lại gần hắn, còn Lâm An bao kín mít cũng dính sát lên người hắn, không nhìn rõ được người như thế nào, cũng trông rất kỳ quái.
Cho nên chỉ có Từ Phóng, Âu Dương Đông, hai bà cháu họ Ô bị vây đầy người xung quanh.
Từ Phóng trái ngược hoàn toàn với Lâm An, hắn vô cùng quen thuộc với việc xã giao, chỉ một lát sau đã xưng huynh gọi đệ với người ta, một bộ rất là quen thuộc.
"Từ Phóng, cậu lf dị năng gì vậy?" Một cô gái trẻ tuổi hỏi.
Từ Phóng sờ cái đầu trọc của mình, cười ha ha: "Tôi là dị năng hệ thổ."
"Tôi là hệ hỏa."
" Tôi là hệ thủy."
"Tôi và cậu giống nhau, tôi cũng là hệ thổ, Cậu có muốn so đấu một lần không?"
Người trẻ tuổi thường hay tranh cường hiếu thắng, bọn họ nhanh chóng tụ thành một nhóm rồi đi ra ngoài.
Mộc Trạch ở phía sau, bất đắc dĩ mà hô lên: "Khách vừa mới đến, ngay cả cơm còn chưa ăn, sao mọi người có thể kéo khách ra ngoài đánh nhau được chứ."
Từ Phóng cảm thấy không sao cả, hắn xua xua tay: "Không có gì, không có gì, chúng tôi chỉ tùy tiện chơi một chút thôi."
Nói xong, hắn liền cười hi hi ha ha đi cùng mọi người ra ngoài.
Tuy Lâm An vẫn luôn cúi đầu, nhưng trong lòng cậu lại cất chứa rất nhiều câu hỏi, chỉ là cậu không dám hỏi những người xa lạ này, chỉ có thể nhờ người quen thuộc với mình hỏi giúp cậu thôi.
Lâm An lén lút cầm lấy một bàn tay của Thẩm Tu Trạch ra, sau đó lặng lẽ viết chữ lên lòng bàn tay của hắn.
Thẩm Tu Trạch không hiểu ra sao mà nhìn bàn tay của mình di chuyển, hắn cảm giác được lòng bàn tay hơi ngứa, nên vô thức nắm chặt tay lại.
Lâm An bị nắm lấy ngón tay:?
Thẩm Tu Trạch cảm nhận được trên ngón trỏ của mình có một dòng nước ôn hòa, hắn biết Lâm An vẫn được một lớp màng nước bao bọc toàn thân.
Lâm An hoảng loạn rút ngón tay về, cậu cúi đầu, tay vuốt ve lên người Tiểu Phúc vẫn luôn ngồi bên cạnh cậu.
Thẩm Tu Trạch nhìn hai người cách nhau chỉ có một centimet, hắn có chút muốn cười, hình như Lâm An tức giận rồi, nhưng dù vậy cậu cũng chỉ dịch đi có một centimet mà thôi, cũng không dám dịch ra quá xa hắn.
" Vừa rồi cậu muốn nói gì vậy?" Thẩm Tu Trạch chủ động hỏi.
Lâm An nhìn hắn một cái, lúc này cậu mới chậm rãi dịch về, tiếp tục kéo tay của hắn qua.
Cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn một cái, phát hiện không có ai chú ý tới cậu, lúc này cậu mới tiếp tục viết chữ lên tay hắn.
Lòng bàn tay bắt đầu ngứa ngáy, Thẩm Tu Trạch hơi giật giật ngón tay, Lâm An lại lập tức rút ngón tay về, ngước lên nhìn hắn.
Tuy rằng mặt câu không có hiện lên cảm xúc gì, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được hiện tại Lâm An đang làm biểu tình cảnh giác như một chú thỏ con vậy.
"Cậu tiếp tục đi, tôi không động nữa."
Lâm An hơi tức giận rồi, bởi vì cậu muốn hỏi một vấn đề rất quan trọng mà Thẩm Tu Trạch lại không hề chuyên tâm chút nào, cậu chỉ có thể đè nặng ngón tay xuống tiếp tục viết, mang theo chút xíu lòng trả thù trong đó.
....
Thẩm Tu Trạch lại không cảm nhận được Lâm An đang trả thù, hắn chỉ cảm thấy ngứa.
Chỉ là lần này hắn vẫn chuyên tâm đọc những chữ mà Lâm An viết.
" Hỏi về nguồn gốc của cây đại thụ này?"
"Vì sao bọn họ không trở về thành Mộc Linh?"
"Nơi này không có người già và trẻ nhỏ."
"Bọn họ biết thành Mạc Ô Tư không?"
Khóe miệng Thẩm Tu Trạch hơi nhếch lên, xem ra hắn và Lâm An đều nghĩ tới cùng vấn đề.
Cây đại thụ này quá kỳ lạ, tuy rằng trước mắt vẫn không phát hiện ra có điểm khác thường nào, nhưng cái cây này thật sự lớn đến mức khiến người ta cảm thấy hơi sợ hãi, trước kia hắn chưa từng nghe qua chuyện có liên quan tới cái cây đại thụ này từ miệng của các nhà thám hiểm khác.
Còn có, trong số hàng trăm người mà họ nhìn thấy lúc này, người tuổi nhỏ nhất là 17-18 tuổi, lớn nhất là hơn bốn mươi, không có người nào nhỏ hơn hoặc lớn hơn nữa.
Tuy rằng những đứa bé nhỏ tuổi cùng người già có thể dễ bị nhiễm bệnh biến thành tang thi hơn, nhưng ở thành Sơ Hi vẫn có người trung niên, cụ già, với những đứa bé nhỏ tuổi sống sót, số lượng còn không ít.
Mà qua lời kể của người ở đây, người bị tang thi giết chết trong quá trình trốn đông trốn tây trong rừng, tỉ lệ người già và trẻ em chết đi chắc chắn là rất lớn, nhưng mà một người cũng không có thì đúng thật là rất kỳ lạ.
Mấy vấn đề này không thể hỏi, lỡ như những người ở đây thật sự có vấn đề gì, bọn họ hỏi ra sẽ làm những người này cảnh giác thêm, cho nên chỉ có thể tự mình đi tìm đáp án.
Còn vấn đề khác, thật ra có thể hỏi vài câu.
Mộc Trạch đang ngồi ở trên đệm nói chuyện gì đó với người dân xung quanh mình, lúc phát hiện Thẩm Tu Trạch nhìn hắn, hắn lập tức gật đầu với đối phương.
Đến khi nói xong với người kia, hắn mới đi về phía Thẩm Tu Trạch.
Mộc Trạch có nước da ngăm đen, diện mạo cũng bình thường, nhưng lại mang một nét giản dị, tự nhiên.
"Vừa rồi tôi đang chuẩn bị cơm trưa cho mọi người, cậu có chuyện gì à? Tôi thấy cậu vẫn luôn nhìn tôi."
Thẩm Tu Trạch: "Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi một chút, vì sao các người không trở về thành Mộc Linh mà lựa chọn ở lại nơi này?"
Mộc Trạch cười khổ: "Chúng tôi không muốn rời khỏi nhà của mình, chỉ là không biết khi nào thì Xà Thần trở lại, trong thành Mộc Linh thì đều là tang thi, chúng tôi chỉ có một chút người như vậy thôi, trở về chỉ có thể chịu chết."
Âu Dương Đông ngồi ở một bên, nghe vậy thì miệng hắn hơi giật giật, tuy rằng hắn chưa gặp qua Xà Thân, nhưng tang thi ở thành Mộc Linh đã bị bọn họ quét sạch hơn phân nửa rồi, ngoại trừ những tang thi còn ở xa chưa đi tới gần bọn họ, bọn họ cũng lười đi tìm, thì những chỗ gần tường thành bị phá vỡ đều đã không còn tang thi nữa rồi.
Lâm An cúi đầu, cậu nghĩ: Lý do này cũng tính là hợp lý.
"Vậy các người biết thành Mạc Ô Tư không?" Thẩm Tu Trạch tiếp tục hỏi.
Hắn vừa hỏi ra vấn đề này, xung quanh dường như yên lặng ngay lập tức, những người khác của thành Mộc Linh đều nhìn về phía Thẩm Tu Trạch.
Dường như Mộc Trạch bị vấn đề này làm cho sợ hãi rồi, nửa ngày sau hắn mới cất cao giọng hỏi: "Các cậu muốn đi tới thành Mạc Ô Tư hả?"
Thẩm Tu Trạch gật đầu.
"Không được, nơi đó không thể đi được! Bảo sao các người lại đến nơi này, rõ ràng nếu đi tới thành phố tiếp theo thì tuyệt đối không thể đi qua nơi này được, các cậu không thể đi tới thành Mạc Ô Tư được." Vẻ mặt Mộc Trạch mang theo hoảng loạn và kiên định, hắn mạnh mẽ can ngăn không cho bọn họ đi tiếp về phía trước.
"Vì sao lại không thể đi được?" Ô Đóa hỏi.
" Các cậu có biết nơi đó là nơi nào không?"
"Di tích cổ đại?"
Vẻ mặt của Mộc Trạch vô cùng nghiêm túc: "Đó là nơi Xà Thần ở, trước kia, khi Xà Thần còn chưa biến thành tang thi thì nó vẫn luôn bảo vệ thành Mạc Ô Tư không cho người khác tới quấy nhiễu, trước đó tôi có nói nó sẽ không chủ động tấn công con người, nhưng nếu như ai xâm lấn vào lãnh địa của nó, thì nhất định sẽ bị nó tấn công, bây giờ Xà Thần lại biến thành tang thi không còn lý trí nữa rồi, các cậu đi tới đó chính là chịu chết."
Lập tức Lâm An nắm chặt tay lại, đồng tử co chặt.
Ô Đóa và Âu Dương Đông nhìn nhau, cái này thì bọn họ thật sự không biết.
Thẩm Tu Trạch nhin cái tay đang nắm chặt lại của Lâm An, hắn chậm rãi vươn tay ra, đem những ngón tay của cậu duỗi thẳng lại: "Cảm ơn chú đã nói những chuyện này cho chúng tôi biết, chỉ là đi tới thành Mạc Ô Tư là chuyện mà chúng tôi đã sớm lên kế hoạch tốt rồi, sẽ không thay đổi."
Hắn biết lo lắng của Lâm An, biết cậu không muốn liên lụy tới mọi người.
Nhưng mà bọn họ là một đội, dù là vì khối thiên thạch có trong thân thể của Lâm An hay là khoảng thời gian bọn họ ở chung này, hắn cũng sẽ không mặc kệ Lâm An tự đi một mình tới thành Mạc Ô Tư.
Lâm An đã từng nhìn thấy trong sách nhắc tới thành Mạc Ô Tư có thứ gì đó bảo vệ, cậu tưởng rằng chuyện này chỉ là truyền thuyết mà thôi, thế nhưng nó lại là sự thật, hơn nữa thứ bảo vệ lại còn biến thành tang thi thú.
Bây giờ phải làm sao đây? Cậu nhất định phải đi.
Cậu muốn ngăn cản mọi người đi cùng cậu, dù sao thì cũng không cần thiết phải vì một loại người như cậu mà khiến mọi người phải mạo hiểm.
Trong đầu Lâm An xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, nhưng dị năng bỗng nhiên dao động làm cậu lập tức hoàn hồn.
Lớp màn nước của cậu bị phá vỡ, Thẩm Tu Trạch chọc vào lớp màn nước của cậu, lúc này hắn đang nhíu mày nhìn cậu.
"Tôi, không có việc gì." Lâm An khẽ nói.
Thẩm Tu Trạch biết nơi này không phải là một nơi tốt để nói chuyện, cho nên hắn chỉ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Mộc Trạch thấy mình khuyên mà đối phương không nghe vào, hơn nữa nhìn bộ dáng kia còn rất kiên quyết, nên hắn cũng không khuyên thêm.
Cơm trưa của họ là do người của thành Mộc Linh cung cấp, ngọn lửa trại ở giữa trung tâm vẫn luôn cháy hừng hực không ngừng, một con trâu rừng đang được nướng thơm lừng ở đó, hơn nữa thành Mộc Linh còn có gia vị đặc trưng, càng khiến cho thịt nướng tản ra hương thơm độc đáo, nhất định ăn vào cũng cực kỳ ngon.
Ba bốn trăm người ăn một con trâu nhất định là không đủ, sau khi nướng xong con đầu tiên, một con lợn rừng to mọng cũng được đặt lên giá nướng, cùng với một ít động vật nhỏ cũng được nướng trên lửa.
Mọi người ở đây cùng nhau đi săn, cùng nhau ăn, mỗi lần săn được con mồi thì mọi người đều phân phát cho nhau cùng ăn, may mà động vật bên trong khu rừng này cũng rất nhiều, bọn họ dựa vào năng lực của bản thân và cả dị năng, mỗi lần đều thắng lợi trở về.
Nhóm người Thẩm Tu Trạch được phân thịt trâu rừng nướng lần đầu tiên, ngoài ra còn có mấy người đi ra ngoài săn lần trước, bọn họ đều được phân cho phần thịt ngon nhất.
Thẩm Tu Trạch nhìn phần thịt nướng sắc hương vị đều đủ cả, hắn làm động tác giả mà cẩn thận ngửi thử, ngoại trừ một ít gia vị cùng với hương liệu hắn biết được, thì không có cho thêm thứ gì khác nữa.
Hắn làm bộ lơ đãng nhìn về phía bà Ô, bà Ô cũng gật đầu với hắn.
Thoạt nhìn thì thịt nướng đúng thật là không có vấn đề gì.
Từ Phóng và Âu Dương Đông đã bắt đầu ăn uống thỏa thích rồi, hai người họ liên tục khen không ngừng.
Lâm An cũng cầm một phần thịt nướng thật lớn lên, nhưng cậu không thể ăn được, lại không thể nói ra, với lại nếu cậu cởi bỏ khẩu trang xuống, làn da xám đen của cậu sẽ lập tức bị bại lộ trước mặt mọi người ở đây.
Đến lúc đó mọi người đều sẽ biết cậu là một con tang thi.
Thậm chí còn có khả năng khiến đồng đội của cậu gặp nguy hiểm.
Lâm An cầm thịt nướng nhưng lại chậm chạp không động đậy gì, người của thành Mộc Linh ngồi ở bên cạnh đều cảm thấy kỳ quái, mà lúc này, Thẩm Tu Trạch lại lập tức gỡ khẩu trang của Lâm An xuống.
Lâm An bị giật mình, cậu cho rằng lần này nhất định sẽ bị phát hiện.
Nhưng mấy người bên cạnh đều vẫn như thường, giống như là không hề phát hiện ra được làn da dị thường của cậu vậy.
Lâm An bối rối chớp mắt, cậu nhìn về phía Thẩm Tu Trạch, lúc này mới phát hiện là do bọn họ ngồi gần đống lửa trại quá, trên mặt mỗi người đều có một tầng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, căn bản không nhìn ra được làn da vốn có của mình.
Hơn nữa Lâm An chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt, đôi mắt cũng bị tóc mái che khuất, những người khác không nhìn kỹ thì căn bản không nhìn ra được cậu khác với những người khác.
Rốt cuộc cậu cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là thịt này thì nên làm sao bây giờ.
Ô Đóa ngồi ở bên kia lén lút chạm vào cánh tay cậu, cô bé dùng khẩu hình nói: "Anh cứ yên tâm mà ăn đi."
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Lâm An vẫn rất tin tưởng đối với đồng đội của mình, cậu gắp một miếng thịt nhỏ lên, chậm rãi cho vào miệng.
Còn chưa tới bên môi, thịt đã biến mất.
Lâm An khiếp sợ nhìn về phía Ô Đóa, cô bé nghịch ngợm mà chớp mắt với cậu, giọng nói mang theo chút đắc ý nho nhỏ: "Em có thể cách không lấy đồ vật rồi."
Tuy chỉ có thể lấy những đồ vật nhỏ, khoảng cách cũng không thể quá xa, nhưng chỉ như vậy thôi đã có thể che giấu giúp Lâm An rồi.
"Thật là lợi hại." Lâm An khẽ nói.
Khóe miệng Ô Đóa cong lên, cô bé vui vẻ mà gật đầu: "Về sau em sẽ càng lợi hại hơn." Ăn xong cơm, người của thành Mộc Linh ngồi vây quanh bên đống lửa trại mà khiêu vũ, vũ đạo của bọn họ rất đơn giản, chỉ là mấy động tác lặp đi lặp lại không ngừng, nhưng mọi người đều xem rất vui vẻ.
Từ Phóng và Âu Dương Đông cũng bị người ta kéo vào nhảy chung, chỉ là hai người họ căn bản không biết nhảy, ở trong đội ngũ uốn éo vặn vẹo, chọc cười rất nhiều người.
Mấy người còn lại từ chối ý tốt của bọn họ, chỉ ngồi ở đó nhìn mọi người khiêu vũ với nhau.
Mọi người vẫn luôn chơi đùa tới trời tối, sau đó bọn họ được bố trí ở trong hai cái hố lớn của đại thụ nối liền nhau.
Người của thành Mộc Linh đều ngủ như vậy, mỗi người một cái hố, hoặc là mấy người chung một cái.
Bên trong hố được phủ kín lá cây của đại thụ, đi lên rất mềm mại, hơn nữa giường nệm bên trong cũng được chuẩn bị xong xuôi.
Thậm chí Tiểu Phúc cũng có riêng một cái ổ chó nhỏ.
Những người này đúng thật là vô cùng nhiệt tình, hiếu khách, Thẩm Tu Trạch không khỏi nghĩ, có phải là hắn đã suy nghĩ nhiều quá rồi hay không.