Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 74: Yến cơ dâng trà!




Edit:Preiya
"A!" Yến Vũ Nhi vốn là quỳ rất lâu, lại mới vừa tỉnh lại, thân thể có chút không ổn, Lý Thư vừa buông tay ra, cả người nàng liền ngã trên mặt đất, mặt đất nóng hổi làm bỏng đến cánh tay của nàng, đau đớn làm nàng không khỏi kêu lên thành tiếng.
Liễu Nhứ khóc sướt mướt chạy tới, đỡ nàng: "Phu nhân, ngài thế nào rồi, không có bị thương chứ!"
Mới vừa rồi nàng bị chặn ở bên ngoài, nghe được nhưng không nhìn thấy được, trong lòng gấp đến độ không nhịn được, nhưng cái gì cũng không làm được.
"Ta không sao, Liễu Nhứ, ngươi đừng lo lắng!" Yến Vũ Nhi vịn vào nàng, gắng gượng đứng lên, chân lại truyền tới một trận tê dại đau nhói, rất là không thoải mái.
Lão phu nhân ngoan lệ liếc mắt nhìn Liễu Nhứ, lớn tiếng nói với tất cả mọi người tại chỗ: "Ta đã nói rồi, từ hôm nay trở đi, nàng chính là hạ nhân, không được phép gọi nàng là phu nhân nữa, phải gọi là Yến cơ, tất cả hiểu rõ chưa?"
"Dạ!" Tất cả mọi người đều hành lễ đáp dạ, Ngô thị đứng dậy phất tay áo đi ra khỏi từ đường, lúc đi ngang qua Yến Vũ Nhi thì hơi dừng lại, trong mắt hàm chứa chán ghét, hừ một tiếng, sải bước đi ra khỏi từ đường.
Lý Thư cũng nhìn nàng một cái, nhàn nhạt phân phó nói: "Đỡ Yến cơ đi xuống nghỉ ngơi, mặc dù là hạ nhân, nhưng dù sao cũng là Hoàng thượng ban thưởng, vẫn ở tại viện Lục Vu, hiểu chưa?"
Trong lòng tất cả hạ nhân rõ như gương, ai là đương gia chủ sự trong phủ này? Ở bên ngoài là lão phu nhân, thật ra thì ai cũng hiểu, vương phủ là Dụ Vương gia, lời của hắn nói mới có phân lượng nhất.
Vì vậy, tất cả mọi người không dám coi Yến Vũ Nhi thật sự như là hạ nhân, mặc dù trong miệng đổi xưng hô, cũng không dám thật sự sai khiến nàng, dĩ nhiên, trừ ngày thường có một vài người gây khó dễ cho nàng.
Tỷ như, Hồ Mi Nhi, Yến Vũ Nhi quan sát vẻ mặt của mọi người, không nói một lời. Nói thật ra, cái kết quả này rất vừa ý với nàng rồi, thành hạ nhân, không cần phải gánh vác cái danh phận thiếp thất của Dụ Vương làm người ta buồn nôn này nữa, hẳn là tiêu diêu tự tại biết bao. Về phần bọn hạ nhân, nàng cảm thấy mình vẫn có thể hòa mình với bọn họ, ít nhất sẽ không phải quá chịu thiệt, chỉ có lúc đối mặt với Lý Thư, nàng cảm thấy mình thật sự sắp tiến vào hàng ngũ trí tuệ kém đi.
Liếc mắt nhìn Hồ Mi Nhi sau lưng Ngô thị một cái, vào giờ phút này vẻ mặt nàng ta đắc ý nhìn Yến Vũ Nhi, hai tròng mắt đen xoay chuyển, nhìn về phía Liễu Tưởng Dung đứng cạnh nàng ta thầm thì nói nhỏ, tám phần là muốn sai khiến mình như thế nào thôi.
Bởi vì thân phận Yến Vũ Nhi biến đổi, không thể không hầu hạ bất cứ lúc nào. Thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đi một bước tính một bước thôi.
Lý Thư quay đầu lại nhìn thấy thần sắc Mộ Dung Hoài không thay đổi, vẫn ngồi ở trên ghế, trên mặt có chút lúng túng, chắp tay với Mộ Dung Hoài, nói, "Để cho huynh đệ chê cười rồi!"
Mộ Dung Hoài vẫn nhìn Yến Vũ Nhi quỳ gối trên đất, đột nhiên cảm thấy nữ tử này rất thú vị, trên mặt nàng có nhiều nốt ban đỏ, nhìn không quá xuất chúng, nhưng hai con mắt trong veo như nước lại linh hoạt, giống như là biết nói, liền sinh ra mấy phần hứng thú.
"Tam ca, huynh thật sự cam lòng biếm nữ tử này làm nha hoàn sao?" Hắn nhìn ra Lý Thư bảo vệ nàng rất nhiều, cố ý trêu ghẹo nói.
"Không biết tốt xấu như thế, là nên nếm chút dạy dỗ mới được!" Lý Thư nhàn nhạt nói.
Trên người nàng quá nhiều gai, lại dám công khai khiêu chiến quyền uy nam tính của hắn, là nên dạy dỗ một chút. Hơn nữa như vậy cũng tốt với nàng, ngày mai hắn rời đi rồi, như vậy nàng cũng sẽ không trở thành cái bia ngắm của tất cả mọi người, hắn mới vừa đã phân phó hạ nhân, ít nhất kẻ khác sẽ không quá làm khó nàng.
Mộ Dung Hoài nghe ra ý vị giận dỗi trong lời nói của hắn, trong lòng cười thầm.
"Được rồi, Tam ca không có ở đây, ngược lại huynh đệ ta có thể giúp huynh chiếu cố một chút!" Mộ Dung Hoài một bộ dáng cười không có ý tốt, cố ý huých cánh tay của hắn một cái.
Lý Thư cười cười từ chối cho ý kiến, đuổi theo Ngô thị đi phía trước, nói: "Mẫu thân, vị này là Thiếu chủ Tề Vân Sơn Trang, Mộ Dung Hoài."
Trước đó Ngô thị bởi vì chuyện của Yến Vũ Nhi, cũng không chú ý tới nam tử một thân hắc y trước mắt này, Lý Thư mới vừa giới thiệu, mới chợt phát hiện ra trên người hắn có một khí chất bất phàm.
Tuy hắc y trên người nhìn như đơn giản, nhưng chất liệu cũng là thượng thừa, cổ áo cùng ống tay áo đều dùng tơ vàng để viền quanh, ám văn cũng là mãng văn, dưới ánh mặt trời phản quang ra đủ loại màu sắc rực rỡ, làm cho ánh mắt của người ta trong nháy mắt hiện ra kim quang.
"Thì ra là Mộ Dung Thiếu chủ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, trí nhớ của lão thân thật kém, xin Mộ Dung công tử thứ lỗi!"
Tề Vân Sơn Trang, được xưng là sơn trang đệ nhất thiên hạ, nghe nói tài phú chống đỡ được mười quốc khố, hiện giờ quân lương của Tề Quốc, hơn phân nửa đều phải dựa vào Tề Vân Sơn Trang cung cấp, mới có thể không cố kỵ gì mở rộng đất đai, mà không gây hại gì đến căn bản quốc gia.
Cho nên, đối với chủ nhân của Tề Vân Sơn Trang Mộ Dung Hoài, Ngô thị đương nhiên là cực kỳ sùng bái.
"Lão phu nhân khách khí, vãn bối cùng Dụ Vương xưng huynh gọi đệ, không cần đa lễ." Mộ Dung Hoài quy quy củ củ hành một đại lễ với Ngô thị, làm nụ cười trên mặt Ngô thị thành một đóa hoa.
Mặc dù trên danh nghĩa bà là mẫu thân Dụ Vương, nhưng cũng không phải là thân mẫu, hơn nữa cũng không được phong cáo mệnh, thân phận của Mộ Dung Hoài cao hơn bà. Hôm nay hắn tự cho mình là vãn bối, dĩ nhiên là nâng lên cái giá của bà.
"Hôm nay để cho công tử chê cười rồi, xin thứ cho sự tiếp đãi không được chu đáo của lão bà tử ta, mời dời bước tới đại sảnh nói chuyện!" Ngô thị càng thêm khách khí.
Ngô thị cực kỳ nhiệt tình, Mộ Dung Hoài không tiện từ chối, không thể làm gì khác hơn là đi theo tới đại sảnh.
Yến Vũ Nhi đứng tại chỗ, muốn chờ sau khi mọi người rời đi liền sẽ trở về viện Lục Vu, một nơi thanh tịnh thật tốt, tuy nhiên đã có người không buông tha nàng.
"Yến cơ, còn tưởng mình là phu nhân cao cao tại thượng sao? Đứng ngây ra đó làm gì, còn không theo sau hầu hạ?" Hồ Mi Nhi lắc eo đi tới trước mặt Yến Vũ Nhi, khinh thường cười nhạo nói.
Phía trước Lý Thư đang đi song song với Mộ Dung Hoài nghe được, quay đầu lại nhìn, Hồ Mi Nhi chỉ sợ hắn tức giận, mị nhãn đảo qua, dịu dàng nói: "Vương gia, thiếp thân tự tiện làm chủ, đã vượt qua, kính xin Vương gia đừng trách tội."
Lý Thư nhàn nhạt quét qua Yến Vũ Nhi một cái, nếu như nàng mở miệng cầu xin hắn, hắn sẽ giúp nàng.
Thế nhưng, trên mặt Yến Vũ Nhi hết sức bình tĩnh, một biểu tình khác thường cũng không có, trong lòng Lý Thư liền có một tia không thoải mái, ma xui quỷ khiến nói:
"Ngươi không có làm sai, có tội gì? Yến cơ, tới đại sảnh hầu hạ."
Lý Thư nói xong xoay người rời đi, Hồ Mi Nhi kích động không thôi, càng thêm hài lòng. Nàng còn tưởng rằng mình sẽ bị mắng, xem ra Vương gia kỳ thật không để ý tới nàng ta chút nào.
"Có nghe thấy không, Yến cơ?" Nàng cố ý đè nặng hai chữ phía sau, trong lòng rất sảng khoái đó nha, cái đinh trong mắt cho tới nay lại dễ dàng bị nhổ xong, từ nay về sau không ai có thể đạp trên đầu nàng rồi.
Vẻ mặt của Yến Vũ Nhi không chút thay đổi, nhìn Hồ Mi Nhi lắc lắc eo thon nhỏ rời đi, chậm rãi đi theo phía sau. Liễu Nhứ đỡ nàng, thấy nàng hành động rất bất tiện, biết là bởi vì mới vừa bị phạt quỳ quá lâu, từ lúc nào thì công chúa của mình chịu phạt bực này?
Nghĩ tới đây, trong lòng khổ sở, nước mắt liền chảy xuống.
"Chủ tử, làm sao số mạng người lại khổ như vậy!" Giọng nói Liễu Nhứ nghẹn ngào, hiện giờ, không thể gọi là công chúa, ngay cả phu nhân cũng không thể gọi nữa rồi, nhưng trong lòng nàng, Yến Vũ Nhi mãi mãi là chủ tử của mình.
"Ngươi khổ sở cái gì? Như vậy mới tốt!" Yến Vũ Nhi cũng không có bao nhiêu cảm xúc, hôm nay, nàng không còn là thiếp thất của Dụ Vương, mặc dù thân phận thấp kém một chút, nhưng ít ra sẽ không trở thành cái bia ngắm của những nữ nhân kia, nàng tự thoải mái vui vẻ.
Hai người chậm rãi đi về phía trước, người phía trước cũng không buông tha các nàng.
"Vương gia có lệnh, Yến cơ dâng trà!" Một tiếng nói không hài hòa cắt đứt lời hai tỷ muội đang tâm sự với nhau.
Yến Vũ Nhi khó chịu, cái tên Lý Thư khốn kiếp, phải dùng tới chiêu đó để chơi đùa nàng sao? Vậy mà thật sự để cho nàng đi làm chuyện của hạ nhân?
Được rồi, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, ngươi bảo làm cái gì thì cô nãi nãi làm cái đó, chỉ là, cũng không biết các ngươi có cái phúc khí tiếp nhận đó hay không!
Liễu Nhứ cũng ở một bên oán giận nói: "Vương gia cũng thật sự là hẹp hòi, cũng chỉ là một câu nói, ta thật sự là đã nhìn lầm hắn."
"Không nên oán trời không cần trách người, có thể dựa vào chỉ có chính mình." Ngược lại là Yến Vũ Nhi khuyên nhủ Liễu Nhứ, trong mắt mang theo một tia giảo hoạt.
Liễu Nhứ đi theo nàng lâu như vậy, đương nhiên hiểu được tâm tư của nàng, kinh ngạc nói: "Chủ tử, ngài không nên vọng động!"
Bình thường mỗi khi nàng có vẻ mặt này, liền đại biểu có người sẽ phải gặp họa, ngày trước lúc còn ở Hoàng cung Thủy Nguyệt, nàng dùng không ít các loại phương pháp cổ quái hiếm lạ trừng trị ác nô bên cạnh Công Tôn Huệ.
"Sơn nhân tự có diệu kế!" Yến Vũ Nhi cười thần bí, kề vào tai Liễu Nhứ nói nhỏ mấy câu, người đi ở phía trước đã kéo ra một khoảng cách thật dài, không có ai nghe được lời hai người nói.
Đại sảnh, Lão phu nhân Ngô thị ngồi ngay ngắn trên chủ vị, Lý Thư và Mộ Dung Hoài ngồi hai bên trái phải ở dưới bà, Ngô thị đang nhiệt tình lôi kéo quan hệ.
"Mộ Dung công tử tuổi trẻ tài cao, không giống hai đứa nhi tử kia của ta, Lão Đại thì không nói, Lão Nhị cũng đã ngoài hai mươi mà chẳng làm nên trò trống gì, mở một cửa hàng, không thấy doanh thu, sổ sách cũng không ít, nếu là có một hai phần của Mộ Dung công tử thôi, Lão bà tử ta liền yên tâm."
"Oh, không phải là lệnh công tử đi theo Thái tử điện hạ làm sao? Nghe nói là người tâm phúc bên cạnh Điện hạ, Lão phu nhân quá mức khiêm tốn rồi." Mộ Dung Hoài đã từng nghe nói qua chuyện về nhi tử thân sinh Hạ Cẩm của Ngô thị, tán dương nói.
"Nào có? Thái tử điện hạ một ngày kiếm vạn bạc, Cẩm Nhi cũng chỉ là giúp đỡ một chân chạy thôi, nếu Mộ Dung công tử có thể dẫn dắt một hai, nhất định có thể một ngày ngàn dặm!" Ngô thị rốt cuộc chuyển vào chủ đề chính.
Mộ Dung Hoài cũng không phải là người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, cung kính nói: "Đại công tử là thân huynh trưởng của Tam ca, vãn bối có thể quen biết chính là vinh hạnh, không thể nói dẫn dắt gì đó."
Ngô thị muốn chính là những lời này, ngay lập tức vỗ tay cười nói: "Mộ Dung công tử thật sảng khoái, người tới, lập tức đi mời Đại công tử, hôm nay nhất định phải mời Mộ Dung công tử uống ly rượu nhạt, kính xin Mộ Dung công tử nể mặt."
Mấy người lại hàn huyên một hồi, Ngô thị cảm thấy miệng có chút khát, bưng chung trà trên bàn lên, nhưng bên trong không có một giọt nước nào, sắc mặt khẽ biến, trầm giọng nói: "Vì sao không ai dâng trà?" Những hạ nhân này thật sự là càng lúc càng lười biếng rồi.
Hà Diệp ở một bên liền nói: "Bẩm Lão phu nhân, Vương gia lệnh cho Yến cơ dâng trà, phỏng chừng là Yến cơ chưa từng làm, cho nên mới chậm trễ!"
"Là vậy à, đi thúc giục một chút, để cho nàng nhanh lên một chút. Mộ Dung công tử khó có khi tới đây, chớ chậm trễ mới phải!"
Vừa dứt lời, chỉ thấy Yến Vũ Nhi bưng một cái khay tiến vào đại sảnh.
"Nô tỳ tham kiến Lão phu nhân, Vương gia, Mộ Dung công tử!" Nàng cung kính hành đại lễ với từng người đang ngồi, sau đó sẽ châm trà cho từng người một. Động tác có chút vụng về, để tránh phạm sai lầm, tốc độ của nàng rất chậm, chỉ sợ sẽ làm rơi chung trà.
Thời tiết tháng năm này, nói mấy câu liền khát không chịu được, cổ họng Ngô thị cũng sắp khô khan rồi, thấy nàng chậm rãi từ từ, trong lòng liền tức giận.
"Thế nào, còn tưởng mình là chủ tử sao?"
Ngô thị luôn nhìn Yến Vũ Nhi không vừa mắt, nữ tử này, lớn lên dung mạo xấu xí, nghe nói còn nhận được danh hiệu Đệ nhất Mỹ nhân Thủy Nguyệt Quốc, chẳng lẽ lúc trước dân chúng Thủy Nguyệt Quốc đều chết hết sao?
Còn nữa, lúc vào phủ, nàng lại dám tiến vào từ cửa chính, đó là vinh hạnh đặc thù chính thất mới có, bà vẫn còn phải tính toán so đo, Vu tổng quản là tâm phúc đắc ý nhất của bà, nàng lại năm lần bảy lượt làm cho hắn phải cam chịu, làm hại hiện giờ bà vừa ra khỏi cửa liền nghe người khác nghị luận bà không tha cho thiếp thất của nhi tử, sợ là tăng thêm mâu thuẫn với Dụ Vương, như nước với lửa.
Để cho bà mất thể diện như vậy, làm sao bà còn có thể đối xử tử tế với nàng đây? Vì vậy, bà nghe nói về chuyện bức tranh mới có thể xuống tay thật nặng, chính là muốn mượn chuyện này diệt trừ đi cái tai họa này.
"Nô tỳ không dám, mời Lão phu nhân từ từ dùng!" Yến Vũ Nhi cung cung kính kính lui xuống, lần lượt châm trà cho Lý Thư và Mộ Dung Hoài, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Mộ Dung Hoài bưng chung trà lên, nhẹ nhàng hít hà, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu: "Mùi vị Lãnh Hương này thật là không tệ, khẩu vị cam thuần, dư vị vô cùng."
Ngô thị cũng bưng lên uống một hớp, "Đúng vậy, không ngờ bản lĩnh pha trà của Yến cơ lại không tệ!"
Nàng khó có khi khen Yến Vũ Nhi một lần, ở trước mặt người ngoài, bà đóng vai vui vẻ hiền lành, hiển nhiên bà đã sớm quên một khắc trước, chính là bà muốn làm sao đưa người ta vào chỗ chết.
Yến Vũ Nhi đứng ở bên cạnh bức tường mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trong lòng âm thầm buồn cười, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, vội vàng cúi đầu xuống.
Chỉ chốc lát nữa thôi, các ngươi liền biết được sự lợi hại của cô nãi nãi ta! Hừ!
Nàng ở trong lòng sảng khoái một phen, không có chút lo lắng nào cho mình sẽ bị bắt được, buồn cười, cũng không nhìn một chút tỷ tỷ của nàng là ai, hôm đó Yến Tử Nhi đến thăm nàng, liền đã sớm chuẩn bị một đống lớn dược vật, thuốc thoa ngoài da, thuốc trị thương, cứu người hại người, các loại vật cổ quái hiếm lạ đều có.
Dám làm càn với nàng sao. Nhớ đến lúc ấy nàng còn nói giỡn với Yến Tử Nhi là tư tưởng âm u, nhưng tỷ tỷ lại nghiêm trang nói cho nàng biết: "Hầu môn sâu tựa như biển, không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người, lo trước sẽ tránh được tai họa luôn là tốt."
Thật may là nàng tin vào lời của tỷ tỷ, nếu không hôm nay ngay cả một cơ hội phản kích nàng cũng không có, nàng cũng không muốn bị khi dễ còn nhẫn nại nén giận.
Nàng cũng chỉ là bỏ thêm vào trong trà của bọn họ một chút xíu dược liệu mà thôi. Ai bảo bọn họ, từng người một gây khó dễ khi nàng không còn là thiếp thất, ai cũng muốn khi dễ một phen chứ?
Ba người đang ngồi cũng không chú ý tới sự khác thường của nàng, cứ thế uống trà, Yến Vũ Nhi hầu hạ vô cùng tận tâm tận lực, thấy trong chung trà của ai vơi đi, nhanh chóng tiến lên rót đầy, không có một nha hoàn nào có mắt nhìn như vậy.
Lý Thư rốt cuộc chú ý tới phản ứng của nàng, cảm thấy thật sự có cái gì đó không đúng, nhưng tới cùng là chỗ nào không đúng lại không nói ra được, liền luôn quan sát nhất cử nhất động của nàng, trừ lúc thỉnh thoảng không có chuyện làm thì mặt ủ mày chau cúi thấp đầu đứng bên ngoài, không còn dị trạng nào.
Thôi, có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều! Hắn tự an ủi mình.
Rất nhanh, một nam tử trẻ tuổi đi vào đại sảnh, khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, một thân băng tơ tằm màu lam khiến cho cả người hắn lộ ra vẻ rất có phẩm vị, tóc buộc gọn gàng được cố định bằng mão bạch ngọc trên đỉnh đầu, trên mặt là nụ cười ôn nhu, chính là thân nhi tử của Ngô thị Hạ Cẩm.
Hạ Cẩm xếp hàng thứ hai, phía trên hắn còn có một đại ca hơn hắn hai tuổi, đầu óc không quá thông minh, vì vậy, Ngô thị cũng không đặt bao nhiêu kỳ vọng vào hắn.
"Nghe nói Mộ Dung công tử làm khách ở tệ xá, thật sự vinh hạnh!" Hạ Cẩm thỏa đáng làm lễ chào hỏi về phía Mộ Dung Hoài, trong lời nói mang theo một cỗ ngạo khí của quan gia, có lẽ là do đi theo bên cạnh Thái tử lâu ngày.
Mộ Dung Hoài khách khí đứng dậy chào hỏi với hắn, không khí coi như là hài hòa, Ngô thị nhân cơ hội để cho Hạ Cẩm phụng bồi Mộ Dung Hoài ra ngoài đi dạo, lôi kéo quan hệ, tương lai đi theo Thái tử gia là một bước lên mây, lại nắm trong tay một hộp tiền bạc, cuộc sống qua ngày tiêu dao cỡ nào!
Hạ Cẩm tất nhiên hiểu được ý tứ của mẫu thân, cùng Lý Thư một trước một sau ra khỏi đại sảnh.
Yến Vũ Nhi cuối cùng cũng hiểu được quan hệ phức tạp Dụ vương phủ, Lý Thư là Dụ Vương, họ Lý, phụ thân của hắn lại là họ Hạ, vì vậy tất cả thúc bá huynh đệ tỷ muội của hắn đều là họ Hạ.
Chính là bởi vì như vậy, buổi sáng nay nàng mới tránh được một tai họa, nếu là theo ý nghĩa của từ đường, nàng không chết cũng phải lột da. Vào giờ phút này nàng lại càng ngày càng cảm kích Tiên hoàng Tề Quốc anh minh tứ phong "Nghĩa cử" cho Lý Thư.
Bởi vì Ngô thị không chỉ định Yến Vũ Nhi thuộc về quyền quản lý của ai, vì vậy tất cả mọi người thỉnh thoảng tới đây ra lệnh làm một chút việc nào đó, nàng nghiêm trọng hoài nghi Ngô thị là cố ý, cứ như vậy, cho dù là ai cũng có thể phân phó nàng, bao gồm cả hai người Hồ Mi Nhi cùng Liễu Tưởng Dung đối đầu ngày trước, rơi vào trên tay các nàng, nhất định sẽ không có ngày tốt lành gì, lão vu bà đó rõ ràng chính là cố ý.
Dược hiệu bắt đầu phát tác sau khi ăn trưa. Lúc ấy tất cả mọi người đang ăn cơm ở trên bàn, Yến Vũ Nhi đang chia thức ăn cho Lý Thư, chợt nghe được một tiếng động khác thường, người thứ nhất đổi sắc mặt chính là Lão phu nhân Ngô thị, tay ôm bụng, vẻ mặt khó chịu lúng túng cười cười với mọi người, đứng dậy rời đi.
Sau đó là Hạ Cẩm cùng mấy người Lý Thư cũng lần lượt trúng thực, nhìn vẻ mặt lúng túng của mấy người, trong lòng Yến Vũ Nhi liền thăng bằng. Hừ, các ngươi cũng có thời điểm như vậy!
Trở lại viện Lục Vu, Liễu Nhứ cuối cùng vẫn không kiềm nén được.
"Chủ tử, buồn cười thật đó!" Liễu Nhứ cười đến mức đau cả bụng, lại chịu đựng không dám cười quá lớn tiếng, để cho người bên ngoài nghe thì không hay chút nào.
Yến Vũ Nhi cũng là buồn cười một trận, nhìn dáng vẻ của Ngô thị cùng Lý Thư một lát lại chạy tới tịnh phòng, để cho nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Lý Thư đường đường là một đại nam nhân, cũng nghẹn đỏ cả mặt đi về phía tịnh phòng, khác hẳn với dáng vẻ ngày thường lúc thì lãnh khốc lúc thì lưu manh, nhìn tưởng như hai người. Nghĩ tới vào giờ phút này người nào đó còn đang bị phát tác kịch liệt, tâm tình nàng ngày càng cao hứng.
Chẳng qua là khổ cho Mộ Dung Hoài, hôm nay đụng phải cây đinh. Nhưng cũng may, hắn chỉ tượng trưng uống hai hớp, cũng không phản ứng kịch liệt như mấy người kia.
"Nhỏ giọng một chút, chớ đắc ý quên mình, tai vách mạch rừng!" Yến Vũ Nhi nhỏ giọng dặn dò, nàng cũng không muốn sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến.
"Yến tỷ tỷ, tỷ ở đâu?" Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng nói mềm mại, một bóng dáng yểu điệu tiến vào phòng.
Tới là Ngô Thiên Thiên, nàng kéo qua một cái ghế ngồi xuống trước giường, mặc cho Yến Vũ Nhi đút nàng ăn, lau miệng, hai người chợt có một cảm giác như đôi phu thê già.
"Yến tỷ tỷ, bọn họ thật sự biếm tỷ làm hạ nhân sao?" Vẻ mặt Ngô Thiên Thiên gấp gáp xông tới, lôi kéo Yến Vũ Nhi, hỏi.
"Đúng vậy, lần này không phải là muội mất đi một đối thủ cạnh tranh sao?" Yến Vũ Nhi tự giễu cười cười.
Dưới ánh mắt của Ngô Thiên Thiên, Yến Vũ Nhi đang cười khổ, dù sao, nào có bị biếm làm hạ nhân còn cảm thấy tốt được sao?
"Yến tỷ tỷ, tỷ biết muội không có ý đó mà!" Ngô Thiên Thiên nóng nảy, "Mặc dù lúc đầu chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng muội lại rất thích tỷ. Chuyện một con ngựa cũng quy về chuyện một con ngựa thôi, không được, muội phải đi tìm cô mẫu, còn có Thư ca ca, bọn họ không thể đối xử với tỷ như vậy!"
Nàng nhấc chân liền bước đi, Yến Vũ Nhi còn chưa kịp kéo nàng lại, nàng đã như gió chạy ra khỏi viện Lục Vu.
Thôi, đó là thân cô mẫu của nàng, sẽ không làm khó nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.