Edit: Preiya
Sau khi Yến Vũ Nhi vội vã rời đi, Đỗ Nguyệt Nương từ chỗ khuất đi ra, nhìn bóng lưng rời đi, như có điều suy nghĩ.
"Chủ tử, Yến phu nhân thật sự có thể giúp chúng ta sao?" Nha hoàn Tử Quyên đứng phía sau có chút lo lắng, "Hiện giờ Yến phu nhân rơi xuống tình cảnh này, cũng tự lo không xong, cho dù Vương gia có tâm tư gì với nàng nhưng bây giờ không có ở trong phủ nên cũng không chiếu ứng được, người lại lấy lòng nàng, chắc chắn những phu nhân khác ghi hận trong lòng."
"Tử Quyên, nhìn người nhìn chuyện phải để tâm nhiều hơn, không thể nhìn mặt ngoài. Ngươi cảm thấy, tại sao với tư sắc thế này của Yến Vũ Nhi có thể trở thành là phu nhân vương phủ?"
Tử Quyên tựa như nhớ tới gì đó, chợt nói: "Người là nói Vương gia cho nàng chỗ dựa sao? Nhưng nàng xấu như vậy…"
"Tử Quyên, bất luận kẻ nào cũng có thể nghị luận ở sau lưng nàng, nhưng ngươi lại không thể, biết không?" Đỗ Nguyệt Nương không vui cắt đứt lời của nàng ta, nếu như nàng đã lựa chọn nàng ấy làm đồng minh của mình, thì không thể ở phía sau kéo chân đồng đội mình.
"Dạ, nô tỳ biết sai!" Tử Quyên che miệng, nàng vô cùng rõ ràng chủ tử của nàng là hạng người gì.
Đỗ Nguyệt Nương rất hài lòng vì Tử Quyên nghe lời, lại nói: "Vương gia đối đãi với nàng khác thường nhất định là có lý do của ngài, hơn nữa, trước kia ta không lấy lòng ai, cũng không thấy ai đối đãi thật lòng với ta, ngược lại khắp nơi bới móc, Yến Vũ Nhi không phải là người như vậy, chỉ dựa vào điểm này, ta liền nguyện ý tương giao với nàng." Người không liên quan, từ trước đến giờ Đỗ Nguyệt Nương nàng xem thường.
Hồ Mi Nhi quen nâng cao đạp thấp, lại không muốn nhìn thấy người khác tốt hơn nàng ta, Liễu Tưởng Dung thoạt nhìn thì ôn nhu đoan trang, nhưng thật ra là một con chó không sủa, những di nương đều nhìn sắc mặt của hai người họ làm việc, nàng không dám tỏ vẻ gì với bất kỳ ai. Chỉ có Yến Vũ Nhi, nhìn giống như là một dáng vẻ rất có chủ kiến.
Hơn nữa nghe nói trước kia nàng ấy là Công chúa Thủy Nguyệt Quốc, tất nhiên không phải là nữ tử thế tục bình thường, nàng mới có ý lấy lòng nàng ấy.
"Số mệnh chủ tử thật khổ! Nếu lão gia và phu nhân vẫn còn thì nhất định sẽ không để cho chủ tử uất ức như vậy!" Tử Quyên cực kỳ đau lòng thay nàng.
"Được rồi, Tử Quyên, ngươi vẫn còn chưa dứt à!" Đỗ Nguyệt Nương có chút không kiên nhẫn, cha nương của nàng đều đã chết rất lâu rồi, thế nào còn lấy họ ra nói chuyện chứ? Bỗng dưng để cho trong lòng nàng không thoải mái, nàng không phải là người ưỡn ẹo, động một chút là lau mắt gạt lệ.
Tử Quyên đứng phía sau ngậm miệng lại, nàng lại chọc chủ tử mất hứng, một lát sau vậy mà không nhịn được nói: "Chủ tử, Vạn công tử hẳn là đã tới đây, người hãy đi cùng y đi!"
"Tử Quyên, Đỗ Nguyệt Nương ta há là người nói lời không giữ lời? Nếu ngày đó đã đồng ý vào vương phủ, cũng sẽ không có đạo lý lén lén lút lút rời đi, lời như vậy đừng nhắc lại!" Đỗ Nguyệt Nương thật sự tức giận, giọng điệu rất không tốt. Nàng biết ý tứ của Dụ vương, cũng chỉ là mượn thân phận của nàng, muốn khiến Thiên Lang bang có điều kiêng kỵ. Chẳng qua là hiện giờ nhị thúc chấp chưởng Thiên Lang bang, năm đó hắn đã có thể hại cha nương nàng thì làm sao có thể bị Dụ Vương uy hiếp chứ? Nàng còn chưa có cái phân lượng đó.
Qua hai ngày, thân thể và tâm lý của Yến Vũ Nhi đều lấy lại được một chút cân bằng, chủ yếu là nàng không suy nghĩ về chuyện xảy ra đêm hôm đó nữa. Mặc kệ Lý Thư có tâm tư gì đối với nàng, nàng đều không thể gửi gắm hi vọng vào trên người hắn, đêm đó thật sự là hắn rất ôn nhu, nhưng có thể tin lời nói của nam nhân lúc ở trên giường sao? Nói cho cùng, có thể tin lời nam nhân thì heo mẹ cũng có thể leo cây. Nàng vẫn là gửi hy vọng vào mình thôi.
Mấy ngày nay, quả thật Ngô thị mỗi ngày đều để đám tiểu bối tới viện Thúy Lan thỉnh an, nhìn từng nữ quyến một ăn mặc trang điểm xinh đẹp, giống như hoa hồ điệp sáng chói ở trước mắt bà ta, tranh nhau nịnh hót bợ đỡ, bà ta tựa hồ như nhận được thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Sau khi thỉnh an, tự nhiên bữa sáng đều phải dùng trong viện Thúy Lan, trong lúc nhất thời viện Thúy Lan náo nhiệt không thôi, thỉnh thoảng cũng chạm mặt mấy thiếu gia trong phủ, Yến Vũ Nhi cuối cùng cũng nhận biết toàn bộ thúc thúc bá bá của bà ta.
Dáng dấp của Lão Đại Hạ Kinh môi hồng răng trắng, thân hình cao lớn, bất qua là dáng vẻ thật thà phúc hậu, thỉnh thoảng nói chuyện làm cho người ta dở khóc dở cười, đây thuộc về nhóm người thiểu năng trí tuệ. Có lẽ Ngô thị không ôm kỳ vọng gì với hắn, vẫn luôn nuông chiều hắn, muốn cái gì cho cái đó, nhìn đồ mặc lẫn đồ đeo ở trên người hắn, mọi thứ đều là cực phẩm, bình thường Lý Thư cũng chưa từng xa hoa như vậy.
Tổng cộng Hạ Kinh nạp ba di nương, không có chính thê, cũng không biết Ngô thị muốn chọn cái dạng gì cho hắn.
Lão Nhị Hạ Luân có gặp qua một lần trước đó, nhìn thấy hắn, Yến Vũ Nhi liền không nhịn được buồn cười một trận. Hôm đó nàng phụng mệnh dâng trà, đúng lúc hắn cũng có mặt ở đấy, lúc ấy sắc mặt hắn đột biến, kéo quần lên liền chạy ra khỏi viện Thúy Lan, dáng vẻ vô cùng tức cười. Yến Vũ Nhi mất rất nhiều hơi sức mới nhịn xuống không cười ra tiếng, thế nhưng tiếu ý trong mắt chưa từng dừng lại.
Hạ Luân cũng là bảo bối trong lòng bàn tay Ngô thị, nghe nói bình thường một chén cháo gà hắn ăn sẽ phải dùng mấy con gà tơ chế biến ra. Ngược lại hắn là một nhân vật tinh tế, nghe nói là làm thuộc hạ của Thái tử Điện hạ, tự nhiên khôn khéo hơn Hạ Kinh. Hắn rất nhanh liền phát hiện ra Yến Vũ Nhi có cái gì đó không đúng, nghĩ tới chuyện tình ngày đó, trong nháy mắt sắc mặt đen như đáy nồi, lại ngại vì nàng là thiếp thất của Lý Thư nên không tiện phát tác, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn nàng một cái.
Thiếp thất của Hạ Kinh - Kim di nương thấy trượng phu đang nhìn Yến Vũ Nhi thì cực kỳ không vui. Trên mặt lại treo lên nụ cười: "Yến cơ, ngày hôm nay náo nhiệt như thế, ngươi xem Hà Diệp cũng bận không kịp nghỉ tay, còn không mau đi giúp một tay, nếu không sợ là bữa sáng phải đổi thành ăn trưa đó."
Yến Vũ Nhi đây là nằm cũng trúng đạn, nàng chẳng hề làm gì cả, hơn nữa, có phải ánh mắt Kim di nương ngươi có vấn đề không, nam nhân của ngươi dám trừng ta, còn ngươi là một di nương nho nhỏ cũng tới đây sai sử lão nương rồi hả? Không phải ngươi cũng là một nửa nô tài thôi sao? Thật ra thì bản thân Yến Vũ Nhi không có phân biệt thân phận địa vị cao thấp gì, chẳng qua là vị Kim di nương này thật sự rất không biết điều, nàng ta vừa thốt ra lời kia thì ánh mắt Ngô thị nhìn về phía Yến Vũ Nhi càng thêm không tốt.
"Yến cơ, lão phu nhân còn chờ đấy, ngươi tới đây giúp một tay bày cái mâm này ra đi." Hà Diệp không khách khí phân phó nói.
Yến Vũ Nhi đứng lên còn chưa di chuyển, Lão Tứ Hạ Thiệu ở một bên cũng đã vượt lên trước một bước, nhận lấy cái mâm Hà Diệp đưa tới. "Hà Diệp tỷ tỷ, để ta làm cho!"
Hạ Thiệu tuổi còn nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp nở nụ cười hiện lên hai cái lúm đồng tiền tròn tròn, ai có thể nhẫn tâm bày sắc mặt cho hắn nhìn chứ?
Hà Diệp sững sờ không nói gì, thân nương của Hạ Thiệu —— Ngưu di nương vội vàng kéo hắn một cái, sợ hãi liếc mắt nhìn Ngô thị. Thế nhưng Hạ Thiệu hoàn toàn mặc kệ bà, nói với Yến Vũ Nhi: "Yến Cơ tỷ tỷ, cái mâm này nặng như vậy, người đâu chịu nổi những khổ cực này, từ nay về sau ai cho người làm những việc nặng này, đều để ta làm giúp người đi!"
Lời nói trẻ con của hắn khiến cho sắc mặt của toàn bộ mọi người ở đó đều thay đổi, vẻ mặt Ngô thị đen thui không nói, mặt Hà Diệp cũng đỏ lên, rõ ràng lời này của Hạ Thiệu đánh nàng ta một bạt tai, dù gì Yến Vũ Nhi cũng là người của Dụ Vương, đây là chỉ trích nàng ta lại để cho nàng làm nha đầu thô sử.
Ngưu di nương đã bị hù dọa đến mặt trắng bệch, một tay kéo Hạ Thiệu ra sau lưng, nhỏ giọng nói: "Tiểu tổ tông, con không nói tiếp nữa, có được không?"
Ngô thị mất hứng, "Ngưu di nương đây là ý gì? Có ai như ngươi nói chuyện vậy sao? Chẳng lẽ đích mẫu ta đây từng bạc đãi Thiệu Nhi rồi hả? Mà ngay cả một câu nói cũng không cho hài tử nói?"
Đừng xem Lý Thư không để Ngô thị ở trong mắt, Ngưu di nương trăm phần kính sợ bà ta, thấy mặt Ngô thị đen lại liền không dám thở mạnh, vội vàng quỳ xuống: "Tỷ tỷ thứ tội, tỳ thiếp lỡ lời!"
Thân thể của bà cong đến độ muốn chạm tới mặt đất rồi, Ngô thị "Ừ" một tiếng, cũng không kêu đứng dậy, chỉ là đưa tay kéo Hạ Thiệu, vẻ mặt tươi cười từ ái: "Thiệu Nhi tới đây!"
"Mẫu thân!" Hạ Thiệu lập tức nhào vào trong lòng Ngô thị, hoàn toàn không nhìn Ngưu di nương trên mặt đất, cả người đều chui vào trong lòng Ngô thị, vẻ mặt ỷ lại.
"Thiệu Nhi của ta thật ngoan, con nói xrm, là mẫu thân đối đãi tốt với con hay là di nương đối đãi tốt với con?"
Giọng nói của Ngô thị mềm mại ôn hòa trước đây chưa từng có, dáng vẻ Hạ Thiệu hết sức thích thú, cười ngọt ngào nhìn Ngô thị nói: "Dĩ nhiên là mẫu thân đối đãi với Thiệu Nhi tốt lắm, Thiệu Nhi muốn ăn cái gì, nghĩ muốn cái gì, mẫu thân cũng theo Thiệu Nhi!"
Nghe lời nói trẻ con của hắn hết sức cảm động, Ngô thị nghe được mặt mày hớn hở, ánh mắt như vô tình như cố ý liếc nhìn Ngưu thị trên đất, đầu của bà cúi càng thấp hơn, Yến Vũ Nhi tinh mắt phát hiện, hình như trên sàn nhà lát đá xanh trước mặt bà đọng vài giọt nước, sợ là trong lòng khó chịu muốn chết.
Bởi vì Hạ Thiệu thừa dịp khoe mẽ, tâm tình Ngô thị rất tốt, kêu mọi người ngồi dùng bữa. Cố ý gọi Yến Vũ Nhi hầu hạ ở một bên.
Dù rằng Yến Vũ Nhi không biết làm sao, nhưng trên mặt mũi vẫn là phải làm việc, nàng từ từ đi tới bên cạnh Ngô thị, dường như học theo nha hoàn khác, nhìn tầm mắt Ngô thị nhìn về phía món ăn nào, nàng liền gắp cho bà ta.
Mặc dù trong lòng mắng chửi cái chế độ phong kiến chết tiệt này đã hung hăng chà đạp quyền của con người, nhưng nàng lại không thể không tự an ủi mình rằng, tạm thời cứ làm tốt chuyện đi đã, chiếu cố một lão nhân bị trúng gió, ít nhất, bà ta chỉ là sai nàng gắp thức ăn cho bà ta thôi, cũng không có sai nàng phục vụ ăn uống từ đầu đến cuối.
"Yến cơ, ngươi đang nghĩ gì vậy? Tất cả mọi người đều biết ta không thích ăn cà, vì sao ngươi phải cố ý làm như vậy?" Ngô thị chợt chỉ trích nói.
"Hả?" Yến Vũ Nhi phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện ra trong bát của Ngô thị đã chất một tòa "núi cà", xem ra là nàng liên tiếp gắp cà.
Vào lúc này vẻ mặt Ngô thị nghiêm túc mang theo mười phần tức giận giống như hình tượng ông chủ keo kiệt của xã hội hiện đại, quả nhiên làm việc không chăm chú thì sẽ bị lão bản mắng, phần lớn bọn họ đều là xảo trá như vậy, thế nhưng nàng vẫn dám làm sai sót trước mặt lão bản, gặp báo ứng đi!
"Hừ, cũng không biết nổi lên tâm tư đánh mèo gì đó, chẳng lẽ ngươi bận tâm thay Vương gia, lo lắng chúng ta ăn vương phủ đến nghèo nàn luôn hay sao?" Kim di nương ở một bên xì mũi coi thường nói.
"Đúng đấy, gia sản của Vương gia rất dày, không cần phải một hạ nhân như ngươi giúp đỡ chăm lo mù quáng. Chúng ta cứ ngày ngày ăn sơn hào hải vị, vương phủ vẫn là có rất nhiều tiền." Hạ Luân khinh thường nói.
Hai phu thê này kẻ xướng người họa, hóa ra là hồi báo sự bất mãn đối với mình.
Lần đầu tiên Hồ Mi Nhi phá lệ không có lên tiếng châm chọc, chỉ là đứng lên tự mình gắp đồ ăn để vào trong bát Ngô thị.
"Lão phu nhân, thịt viên này là món sở trường của đầu bếp mới tới, nghe nói hắn thật là đi ra từ Nội Vụ phủ, thủ nghệ được gọi là nhất tuyệt, ngài nếm thử một chút!"
Ngô thị nghe xong, ánh mắt sáng lên, nhìn Yến Vũ Nhi đứng bất động, ánh mắt sắc bén như đao liền quét tới.
Yến Vũ Nhi vội vàng chỉnh chỉnh lại tâm thần, nhìn mấy miếng cà trong bát Ngô thị, con ngươi khẽ chuyển.
"Lão phu nhân, ta làm sao dám? Ngài là Lão Đại trong phủ, ta nịnh bợ còn không kịp đây, tuyệt đối sẽ không hại ngài, đây chính là vì tốt cho ngài!" Nàng chân chó cười làm lành nói.
"Hả, đây cũng là vì tốt cho ta sao? Đây cũng thật là hiếm thấy!" Ngô thị không tin, lạnh lùng nói. Nếu như nàng nói không ra nguyên nhân gì, bất kể là người của ai, bà ta cũng sẽ xử phạt không bỏ qua, đến lúc đó đừng trách bà ta không lưu tình.
Yến Vũ Nhi thấy bà ta cũng không phát tác ngay lập tức, trong lòng biết là bởi vì liên quan đến Lý Thư, lục soát ở trong đầu một phen, sau đó nói: "Lão phu nhân, trước kia lúc ta còn ở Thủy Nguyệt Quốc, từng nghe ngự trù thâm niên Nội Vụ phủ nói qua, kiến thức về bữa ăn hàng ngày rất nhiều, ngàn vạn lần không thể bởi vì ngài muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, cái này cần phải chú ý tới dinh dưỡng cân bằng."
Nói tới đây, nàng cố ý dừng một chút, nhưng Ngô thị lại hứng thú, thật ra bà ta biết về dinh dưỡng, nhưng cân bằng thế nào vẫn là lần đầu tiên bà ta nghe nói, nha đầu này xuất thân từ hoàng cung, nói không chừng thật sự còn có thứ gì đó mà bà ta không biết, nghe một chút cũng không sao cả.
Yến Vũ Nhi liếc mắt nhìn mọi người một vòng, thấy không có ai lên tiếng, trong lòng biết là chờ câu nói tiếp theo của nàng. Nàng bày ra bộ dáng người già dặn kinh nghiệm, nói liên tục.
"Lão ngự trù kia nói qua, đồ ăn sáng dùng nhẹ vừa phải, cho nên trong dân gian buổi sáng của rất nhiều người đều ăn cháo loãng bánh bao, cũng không chỉ là nguyên nhân bởi vì kinh tế nghèo éo buộc bọn họ, bởi vì ngũ tạng* cơ thể con người trải qua cả đêm nghỉ ngơi, không thể tiếp nhận kích thích quá lớn, nếu như buổi sáng đã ăn đồ dầu mỡ thì sẽ kích thích dạ dày quá lớn, và sẽ không tốt cho thân thể. Bất quá buổi sáng vừa phải thanh đạm, cũng vừa phải dinh dưỡng thì phải ăn nhiều các loại rau dưa, hơn nữa màu sắc rau dưa cũng phải chú ý, nói thông thường thì rau dưa màu đậm tốt hơn rau dưa màu sáng, cho nên ta liền chọn cà cho lão phu nhân."
*ngũ tạng: gồm năm bộ phận tâm, can, tì, phế, thận.
"Hừ, nói tới nói lui lại vòng trở về rồi, coi như là ngươi muốn kiếm cớ thoát tội, cũng nên nghĩ đến điều gì cao minh một chút, không có nhận thức!" Hồ Mi Nhi mới vừa gắp thịt viên, nhìn dầu mỡ bóng loáng mà cũng thấy muốn ăn, Yến Vũ Nhi vừa nói thì nàng ta liền chê bai một mảnh hảo tâm của nàng, làm sao nàng ta có thể cam tâm chứ.
Ngô thị không có lên tiếng, bộ dáng tựa như tin lại như không tin, Yến Vũ Nhi liền muốn tiếp tục giải thích thì Hạ Luân cũng đã mở miệng: "Lời này của Yến cơ cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý."
"Luân Nhi?" "Nhị gia?" Ngô thị và Kim di nương đều hoài nghi nhìn về phía hắn, Ngô thị thì có chút vui mừng, còn Kim di nương thì là vẻ mặt khó chịu, Yến Vũ Nhi lại đoạt đi nổi bật ngay trước mặt trượng phu của nàng ta, gọi Hạ Luân một tiếng, liền không vui quay đầu đi.
Hạ Luân giống như là căn bản không có nghe thấy lời của nàng, nói với Ngô thị: "Mẫu thân, thời điểm lúc ta ở phủ Thái tử, Thái tử dùng bữa cũng là như thế, bữa sáng vô cùng thanh đạm, nhưng đồ ăn cũng là vô cùng phong phú, chỉ là không thấy thức ăn mặn, nghe nói đây là phương thuốc chuyên môn trong cung truyền ra, nhất định là cực tốt, từ nay về sau người thật sự phải chú ý một chút."
Hạ Luân là thật tâm quan tâm mẫu thân của mình, ngược lại lời nói ra còn đúng trọng tâm, Yến Vũ Nhi không khỏi có chút cảm kích, thế nhưng hắn lại giúp mình nói chuyện.
Nghe lời Hạ Luân nói, vẻ mặt Ngô thị nhìn về phía Yến Vũ Nhi liền nhu hòa đi mấy phần.
"Nghe ngươi nói như vậy, ta lại nghĩ tới ngày trước ăn hơi nhiều dầu mỡ thật đúng là có chút không thoải mái, được rồi, hôm nay ta liền không phạt ngươi." Bà ta khẽ ngẩng đầu lên, bày ra một tư thái ân nhân.
Yến Vũ Nhi biết có những người càng như thế thì càng coi lời nói của ngươi là quan trọng, nàng thuận thế leo lên*, lại nói: "Thật ra thì làm sao chúng ta có thể chỉ ăn rau dưa màu đậm, những loại màu sắc khác cũng phải ăn một chút, như vậy mới có thể giữ vững dinh dưỡng toàn diện cân bằng, thân thể con người mới có thể hấp thu được tốt nhất, thân thể cũng sẽ càng thêm khỏe mạnh."
*thuận thế leo lên: kỳ thật ra là "Gậy gỗ đánh xà, xà tùy côn thượng", ngụ ý người đó có thể nhìn đúng cơ hội, thuận thế mà làm, tranh thủ ích lợi hoặc chỗ tốt lớn hơn.
"Đây không phải là quá phiền phức sao?" Hạ Kinh luôn luôn không thích dùng đầu óc, cau mày nói. "Rau dưa cứ mỗi loại màu sắc đều phải ăn cũng không thể ăn hết."
Đầu óc của hắn luôn luôn không quá thông minh, Ngô thị không thèm để ý, sờ đầu hắn một cái, cười nói: "Thường ngày Kinh Nhi không nhìn ra, ngược lại hôm nay lần đầu nói lời có đạo lý như vậy đó."
"Đúng vậy, Đại gia hỏi rất hay, thật ra thì trước kia ta thường ăn một loại canh ngũ sắc, cũng là ngự trù đặc biệt nghiên cứu nấu ra, có ích lợi lớn đối với thân thể, có thể mỹ dung dưỡng nhan, cũng có công hiệu làm chậm sự già yếu nha."
Nàng nhân cơ hội thổi phồng, đương nhiên là bịa chuyện, bất quá thời gian sống ở Thủy Nguyệt Quốc là một năm, nào có thời gian chơi đùa với những thứ này, cũng chỉ là kiếp trước có lúc nghe người ta nói thôi. Hôm nay nàng lấy ra khoe khoang một chút cũng tốt, lại không cần tốn tiền.
"Canh ngũ sắc? Là dùng năm rau dưa màu sắc khác nhau nấu canh sao?" Hạ Kinh được khen ngợi, trong lòng cực kỳ cao hứng, lại lên tiếng hỏi.
"Ô, làm sao Đại gia biết chứ?" Yến Vũ Nhi làm ra vẻ rất kinh ngạc nói: "Đại gia thật là nói đúng rồi, canh ngũ sắc này chính là dùng năm rau dưa màu sắc khác nhau nấu thành, theo thứ tự là màu xanh vào của lá cây cải củ, màu đỏ của cà rốt, màu vàng của lá cây Ngưu Bàng*, màu trắng của củ cải trắng, màu đen của nấm hương. Thường uống canh này có thể đề cao công năng ngũ tạng của thân thể con người, còn gọi là canh Ngũ Hành."
*cây Ngưu Bàng: một vị thuốc đông y
Yến Vũ Nhi phân tích cặn kẽ, Ngô thị không muốn tin tưởng cũng khó khăn, thấy lúc Yến Vũ Nhi nói xong thì vẻ mặt rất tự tin, nghĩ đến trước kia nàng là Đệ nhất Mỹ nhân Thủy Nguyệt Quốc, bữa ăn hàng ngày của nàng nhất định là khác biệt với người khác, thì ra chính là nguyên nhân này.
"Được, lập tức lệnh phòng bếp chuẩn bị canh ngũ sắc, cũng giảm bớt các loại thịt cá đi." Ngô thị mạnh mẽ vang dội, nhóm nha hoàn bà tử ngoài cửa vội vàng đi lên dọn dẹp cái bàn, lại đi xuống phòng bếp phân phó.
"Yến cơ, ngươi có kinh nghiệm, liền tự mình đi phòng bếp nhìn, đừng để cho cái đám chân tay vụng về kia làm sai."
Yến Vũ Nhi còn chưa kịp đắc ý, lập tức lại trợn tròn mắt, Ngô thị hành hạ nhiều lần như vậy, phải đến khi nào mới hết đây, thế nhưng một ngụm nước nàng cũng chưa được uống đó, còn phải đi phòng bếp nhìn?
"Còn không mau đi?" Hồ Mi Nhi thấy nàng sững sờ không hiểu, rít lên một tiếng, nhân cơ hội biểu hiện một chút hung tợn, hôm nay lại mất mặt ở trước mặt lão phu nhân, phải lấy lại danh dự mới được.
"Ồ!" Yến Vũ Nhi xoay người liền rời khỏi viện Thúy Lan, tới phòng bếp ngẩn ngơ, ít nhất còn hơn ở chỗ này cưỡng ép nhìn một đống lớn nữ nhân buồn nôn.
Đương nhiên Liễu Nhứ và Lộng Ngọc cũng đi theo, dọc theo đường đi, Liễu Nhứ một tiếng cũng chưa từng ra khỏi cổ họng, nhưng Lộng Ngọc lại không nhịn được oán trách nói: "Lão phu nhân thật sự biết hành hạ, đã trễ thế này còn muốn uống gì canh ngũ sắc gì chứ? Còn không phải là nhìn chủ tử ngài yếu đuối dễ khi dễ liền sai bảo chủ tử ngài sao!"
Chỉ chốc lát nữa nàng lại nói: "Chủ tử ngài sợ bà làm chi, người nào không biết Vương gia đều không có hạ thấp ý nghĩa của ngài, người trong phủ cũng đều thấy rõ, bất quá lão phu nhân tự cho là thông minh, ngài chờ xem, qua không được bao lâu, Vương gia nhất định sẽ phản kích."
Nàng lảm nhảm không ngừng nói xong, Yến Vũ Nhi liền có chút nổi giận, "Lộng Ngọc, ngươi đây là đang oán trách ta để cho ngươi cũng chịu uất ức theo sao? Nếu như ngươi thật sự lo lắng ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, ta cũng không lưu ngươi nữa, sáng mai ngươi đi chỗ Vu tổng quản, để cho hắn tìm cho ngươi một chủ tử được sủng ái."
Lộng Ngọc nghe được khẽ run rẩy, vội vàng cúi đầu xuống nói: "Chủ tử ta không có ý này, ta chỉ là gấp gáp thay ngài!"
"Hừ, có phải ý này hay không, tự mình biết." Vẻ mặt Yến Vũ Nhi không có một chút hòa hoãn nào, nàng nghe được rõ ràng, trước kia Lộng Ngọc vẫn luôn tự xưng là "Nô tỳ", hôm nay lại xưng "Ta", thì ra trong lòng đã sớm xem mình là hạ nhân địa vị ngang hàng với nàng.
Lộng Ngọc chờ một lúc lâu, lặng lẽ ngẩng đầu lên lại chạm phải ánh mắt sắc bén của Yến Vũ Nhi, trong lòng run lên, bỗng đột nhiên ý thức được bản thân mình sai chổ nào, gần đây nàng thật là sơ sót, vội vàng quỳ xuống cầu xin: "Chủ tử, nô tỳ thật sự là nghĩ cho ngài, không có nửa phần tư tâm, ông trời chứng giám!"
Thế này Yến Vũ Nhi mới chậm rãi mở miệng: "Ông trời có chứng giám hay không ta và ngươi đều không biết, ta chỉ biết là lâu ngày sẽ hiểu được nhân tâm."
Nói xong nàng liền xoay người đi về phía phòng bếp, không để ý tới Lộng Ngọc nữa.
Kể từ sau khi canh ngũ sắc ra lò, Yến Vũ Nhi muốn thanh tịnh cũng không thanh tịnh được, suốt ngày đều sẽ có người tìm đến cửa hỏi nàng bí truyền cung đình.
Ngày hôm đó, Ngô Thiên Thiên lại tới cửa, gần đây mặc dù Lý Thư không ở nhà, nàng ấy vẫn thường xuyên tới đây như trước, số lần nàng ấy nhắc tới Lý Thư càng ngày càng ít, cả ngày đều quấn lấy Yến Vũ Nhi hỏi lung tung này kia, tựa như một muội muội hoạt bát nhà bên cạnh, Yến Vũ Nhi cũng không tiện từ chối.
"Vũ Nhi tỷ tỷ, người nói cho muội biết đi, đừng thừa nước đục thả câu nữa. Muội biết trước kia tỷ là Đệ nhất Mỹ nhân Thủy Nguyệt Quốc, nhất định còn có rất nhiều bí truyền mỹ dung dưỡng nhan, xin người thương xót nói cho muội biết đi!" Nàng lắc lắc cánh tay Yến Vũ Nhi không chịu nới lỏng, lấy lòng nói.
"Thiên Thiên, muội đã rất đẹp rồi, còn muốn cái gì chứ? Muội đừng tưởng rằng tỷ không biết, đại môn nhà muội cũng sắp bị bà mối đạp phá rồi, còn giả bộ đáng thương với ta sao!" Yến Vũ Nhi cố ý trêu ghẹo nàng ấy.
Ngô Thiên Thiên đỏ mặt, ấp úng nói: "Thế nhưng Thư ca ca vẫn không thèm nhìn muội!" Nàng ngượng nghịu níu lấy tay áo của mình, vẻ mặt mất mác.
Trong lòng Yến Vũ Nhi cũng xẹt qua một gợn sóng, đã rất lâu không có tin tức của hắn, giống như là biến mất khỏi thế gian vậy, nhưng nàng ây vừa nhắc tới, trong lòng không nhịn được run lên.
Chuyện đêm đó thật giống như mới xảy ra ngày hôm qua vậy, như có thể thấy được rõ ràng. Lại tựa như một giấc mộng ngu ngốc xinh đẹp, tỉnh lại cũng không thấy đâu. Nàng không khỏi lại bắt đầu oán giận cái người kia, chết tiệt, đều phải đi còn tới quấy rối nàng, lại còn không đợi nàng nữa, nhét một mình nàng vào trong hang ổ hổ lang này, vừa đi liền không chút tin tức, thật sự là cực kỳ phụ lòng bạc tình!
Loại tâm tình này của nàng không dám để cho Ngô Thiên Thiên biết, ngày đó ngay trước mặt Ngô Thiên Thiên nàng đã từng lời thề son sắt nói qua sẽ không có qua lại gì với hắn, kết quả hai người vẫn là lên giường, mặc dù không phải là ý định ban đầu của nàng, nhưng đối mặt với hai mắt trong suốt của Ngô Thiên Thiên thì nàng thật sự không đành lòng đánh nát mộng đẹp của tiểu cô nương này.
Bất cứ lúc nào sự việc cũng sẽ có biến hóa, quả nhiên không thể quá dễ dàng phát thệ, nàng hối hận thật sâu vì sự qua loa của mình, nàng không đành lòng tổn thương nữ hài thiện lương trước mắt này.
Nàng chỉ có thể tận lực che giấu, vì vậy giả vờ cười làm ra vẻ nhiệt tâm an ủi: "Làm sao biết chứ? Không phải là Vương gia còn chưa trở lại sao, chờ hắn trở về mới biết được!"
Nàng cảm thấy mặt của mình đều sắp cứng nhắc rồi, tại sao phải nói lời như vậy, trong lòng không dễ chịu một chút nào? Chẳng lẽ nữ nhân đều rất dễ dàng coi người nam nhân đầu tiên của mình làm vật sở hữu của mình sao?
"Vũ Nhi tỷ tỷ, sao sắc mặt của tỷ không tốt lắm vậy, không thoải mái sao?" Mặc dù Ngô Thiên Thiên đơn thuần, nhưng vẫn là chú ý tới sự không được tự nhiên của nàng, quan tâm hỏi.
Hỏng rồi, bị nàng ấy phát hiện ra rồi sao? Thần sắc trên mặt Yến Vũ Nhi cũng sắp không gắng gượng nổi nữa rồi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ngô Thiên Thiên nghiêm túc khẩn trương.