Tiểu Thư, Anh Là Đàn Ông Sao?

Chương 13: Tâm loạn




Lâm Mạt Nhiên mang theo một bụng buồn bực về nhà. Vào đến nhà, mẹ Lâm từ một góc nào đó đột nhiên nhảy ra, hai mắt phát sáng, trên mặt viết rõ hai chữ 'bát quái', không để con gái kịp cởi giày ra, liền lôi cô đứng dậy mà dò la: “Thế nào, gặp được sao?”
“Gặp được.”
“Cảm thấy thế nào, đẹp trai không?”
“Không đẹp trai” Lâm Mạt Nhiên thực sự cầu thị. Thật ra bộ dáng của Chu Hi cũng coi như đoan chính, đáng tiếc rằng có cái tên đẹp trai thái quá Kỉ Vân Khởi ở bên cạnh làm nền thì đàn ông bình thường cũng đều biến thành phân chó hết. Nếu nói mặt mũi Chu Hi không đẹp trai thực ra cũng không phải là oan uổng anh ta. Huống chi, anh ta làm ra chuyện kia càng khiến anh ta trông khó coi hơn.
Mẹ Lâm nghe con gái trả lời xong cũng không tức giận, nói lời thấm thía: “Này, con cũng đừng soi mói quá, muốn tìm một người đàn ông giống như chồng của chị Bội Bội con thì cũng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Đàn ông thôi mà, vẻ ngoài cũng không phải là quan trọng nhất, không vô dụng quá là tốt rồi, nhìn lâu cũng thành quen mà, xấu hay đẹp thì cuối cùng cũng biến thành thuận mắt hết thôi. Chu Hi này có công việc tốt, thu nhập cũng không tệ, thế này là được rồi.”
Lâm Mạt Nhiên nghe mẹ mình nói liền nghĩ ngay đến lời nói của Kỉ Vân Khởi . Tên kia bộ dáng không tệ, không nghĩ rằng hắn đối với vẻ ngoài không quan tâm, cũng không biết lời hắn nói có phải là lời thật lòng hay không, hay cũng chỉ là thuận miệng bịa chuyện mà thôi.
Ba Lâm nghe được động tĩnh liền từ trong phòng đi ra, gặp mẹ con hai người đứng đó nói chuyện phiếm, nhịn không được xen miệng nói: “Tiểu Nhiên, cơm chiều ăn ngon không? Sao rồi, đối phương nhân phẩm như thế nào?”
Lâm Mạt Nhiên còn chưa trả lời mẹ Lâm đã cướp lời, đáp: “Khẳng định là nhân phẩm không có vấn đề, dì út nó giới thiệu, nhất định đã hỏi thăm tốt rồi. Đứa nhỏ này không tệ, tuổi còn trẻ mà đã có công việc tốt, lương cao, nhân phẩm khẳng định cũng tốt.”
“Kiếm được bao nhiêu tiền thì có liên quan gì đến nhân phẩm?” Ba Lâm bưng ly trà, biểu đạt ý kiến: “Dạo gần đây mấy thằng con trai trẻ tuổi ý mà, nhiều đứa làm ra tiền nhiều nhưng nhân phẩm cũng kém nhiều, chúng ta phải từ từ chọn, thiếu tiền thì có thể kiếm, nếu gặp phải đứa nhân phẩm tệ thì về sau Tiểu Nhiên nhà mình sẽ phải chịu khổ.”
Mẹ Lâm tiến lên đập cánh tay chồng mình một cái, hạ giọng nói: “Ông nói linh tinh cái gì vậy, khó khăn lắm con gái mình mới đồng ý đi xem mắt, ông cứ như thế mà tạt cho nó một gáo nước lạnh, định đem nó dọa chạy hả? Thế này mới xem được một mặt, là người tốt hay người xấu làm sao mà đã nói rõ ràng được, chủ yếu là cần phải tiếp xúc rồi từ từ quan sát, ông gấp cái gì.”
Mẹ già hạ giọng nói chuyện nhưng lại làm như vô tình mà để lời nói bay đến lỗ tai của Lâm Mạt Nhiên, cô cũng lười phản bác, nghĩ rằng mới gặp một lần mà nhân phẩm của Chu Hi này như thế nào cũng đã lộ ra rồi. Người tốt hay người xấu thì không biết, nhưng nhìn thấy gái đẹp thì nhìn chằm chằm là sự thực. Tuy Kỉ Vân Khởi xinh đẹp thật nhưng cũng không thể vừa thấy mặt liền lập tức đá bay đối tượng xem mắt qua một bên, rồi lại đi xum xoe với bạn cô chứ, thật không có chút lễ phép căn bản nào.
May gặp phải Lâm Mạt Nhiên không cùng anh ta so đo, anh ta mà gặp phải người khó tính, không chừng người ta đã sớm trở mặt mà bỏ đi. Không biết chừng còn có thể hắt thẳng cốc nước giúp anh ta rửa mặt luôn đó.
Có điều nói về loại chuyện này, Lâm Mạt Nhiên cũng lười nói, tùy tiện nói vài câu với mẹ mình cho có lệ, liền lấy cớ hơi mệt muốn về phòng nghỉ ngơi. Chu Hi này, lúc đi quá vội, cũng chưa nói về sau có muốn gặp lại nữa hay không.
Phỏng chừng lấy trình độ háo sắc của anh ta chắc sẽ đi tìm mỹ nữ khác, không rảnh lãng phí thời gian trên người cô.
Như thế cũng tốt, nếu chính cô mở miệng cự tuyệt, chắc sẽ phải nghe mẹ mình cằn nhằn cả ngày mất. Nếu đối phương đã không đưa ra lời nói muốn tái gặp lại giúp cô giảm không ít phiền, vừa không lãng phí thời gian xã giao, lại có thể chặn miệng mẹ mình. Có điều, lấy hiểu biết của Lâm Mạt Nhiên về mẹ già nhà mình, bà kiểu gì cũng phải dong dài vài câu, nói cô không biết làm nũng, không có sức quyến rũ, không mê hoặc được đàn ông. Dạo này, phụ nữ cũng khó sống, giỏi quyến rũ đàn ông thì bị mắng thành hồ ly tinh, không hiểu phong tình cũng bị mọi người khinh thường.
Lâm Mạt Nhiên vừa tắm vừa nghĩ linh tinh, không hiểu sao lại nghĩ đến Kỉ Vân Khởi. Mỹ nữ kia gọi là Úc Thù, hôm nay là lần thứ hai gặp. Cô gái này bộ dạng rất được, không giống Kỉ Vân Khởi vân đạm phong khinh, nhưng lại rất giống nhau về mặt hấp dẫn người khác. Hai người như vậy mà đứng cùng một chỗ thực ra rất xứng đôi, nhất định người ta sẽ nói bọn họ là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc.
Kỉ Vân Khởi từng nói hắn không có yêu cầu gì về diện mạo nhưng đối với dáng người lại có yêu cầu. Dáng người Úc Thù rất đẹp, chân dài, dáng người lại đúng tiêu chuẩn hình chữ S, cùng với dáng người hình cái bình của cô thật khác nhau một trời một vực.
Không biết thế nào mà nghĩ đến Úc Thù, Lâm Mạt Nhiên lại cảm thấy có chút buồn bực. Lúc trước bị Kỉ Vân Khởi lấy ra vui đùa, cô cũng không khó chịu như vậy. Loại cảm giác này gọi là gì, chẳng lẽ chính là ‘ghen tị’ trong truyền thuyết hay sao? Cô ghen với Úc Thù về cái gì? Là ghen với khuôn mặt, dáng người đẹp của cô ấy sao? Hay là ghen tị vì cô ấy có quan hệ với Kỉ Vân Khởi?
Úc Thù từng nói Kỉ Vân Khởi từng đồng ý lấy cô ấy làm vợ, nếu nói như vậy quan hệ giữa bọn họ là quan hệ yêu đương? Buổi tối cuối tuần, Kỉ Vân Khởi đi nhà hàng chính là muốn chờ cô ấy cùng nhau ăn cơm. Úc Thù đến muộn như vậy mà Kỉ Vân Khởi vẫn ngồi chờ, thậm chí còn có tâm tình xem Chu Hi diễn hề. Điều đó không phải đã chứng minh, hắn yêu Úc Thù nên mới có thể kiên trì ngồi chờ lâu như vậy?
Lâm Mạt Nhiên bị suy nghĩ của mình dọa. Cô đứng trong phòng tắm, đối mặt với gương đã bị hơi nước làm mờ, tưởng tượng hiện tại có lẽ Kỉ Vân Khởi và Úc Thù đang ở nơi nào đó vừa nói chuyện, cười đến sáng lạn. Có lẽ nắm tay nhau tản bộ dọc theo bờ sông, Úc Thù nghiêng đầu tựa vào vai Kỉ Vân Khởi, sau đó lại nói những lời tình ý.
Vì sao cô lại có những suy nghĩ kỳ lạ này? Chẳng lẽ thật sự lớn tuổi rồi, bắt đầu tưởng tượng đến chuyện yêu đương, nhìn thấy người khác có đôi có cặp, liền không chịu được cô đơn?
Không lâu trước đây, cô vẫn cố sống cố chết ôm chặt cây đại thụ Hứa Đình Uy mà không chịu buông tay. Hiện tại, có phải thật sự không nhẫn nhịn được nữa nên muốn tìm một đối tượng để yêu đương?
Đêm này, Lâm Mạt Nhiên mất ngủ, nằm trên giường lăn qua lăn lại, lại thỉnh thoảng mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà mà ngẩn người, cuối cùng, liền trực tiếp ngồi dậy xem tivi cả đêm. Cô cũng không biết tại sao mà tâm mình lại loạn như vậy, rõ ràng không có chuyện gì để phiền não cả.
Nguyên nhân duy nhất có thể nghĩ đến có lẽ là do tên Chu Hi kia. Cô chỉ có thể nói là do tên kia quá vô lễ, khiến cô bị tức mới có thể thức trắng đêm miên man như vậy.
Mấy ngày sau, Lâm Mạt Nhiên cũng không nhận được điện thoại của Chu Hi. Không ngoài dự liệu của cô, Chu Hi hẳn là không muốn dính dáng gì đến cô, hắn đối với cô không có ý gì, không còn gì tốt hơn.
Lâm Mạt Nhiên tình trường không được như ý, liền đơn giản không để ý đến nó nữa, lại đem tinh lực đặt trên công việc. Đầu tư thời gian hai ngày cuối tuần đi rải đơn xin việc. Quả nhiên, đến ngày thứ hai liền nhận được vài thông báo đến phỏng vấn. Lâm Mạt Nhiên tuyển tuyển chọn chọn, liền chọn công ty làm về tiêu thụ và nghiên cứu phát triển thực phẩm, chuẩn bị đi phỏng vấn.
Công ty này thực sự rất thích hợp với cô, liên quan đến ăn uống thì cô nhất định đứng hạng nhất. Đối với một người từ nhỏ chỉ thích ăn uống mà nói đây nhất định là thiên mệnh của cô, kinh nghiệm phong phú, lại cực kỳ có hứng thú. Cô ảo tưởng nếu đi vào làm trong công ty này, ngày ngày đều có thể nếm thử thức ăn ngon miễn phí, ha ha, cho dù tiền lương có ít một chút cô cũng nhất định không oán, không hối hận.
Mẹ Lâm thấy con gái tích cực đi tìm việc mà bỏ bê chuyện tìm con rể, lại nghe thấy Lâm Mạt Nhiên muốn đi phỏng vấn, cũng không có phản ứng gì. Thậm chí, đợi con gái qua phỏng vấn nói chuẩn bị đi làm, cũng không khơi gợi được hứng thú của bà. Có điều nghĩ đến con gái đi làm rồi, có lẽ có thể tìm được một người đàn ông trẻ tuổi nào đó, bà lập tức lại cao hứng, miệng đều cười đến không khép lại được.
Lâm Mạt Nhiên cũng không nghĩ xa được như mẹ Lâm, cô một lòng muốn hoàn thành công việc thật tốt. Vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho sếp, ngày đi làm đầu tiên liền dậy thật sớm, xuất phát từ nhà, lên xe điện ngầm đầy một xe người, lại theo dòng người xuống xe, chạy tới tòa nhà công ty.
Lâm Mạt Nhiên theo dòng người phía trước mà đi, mắt thấy tòa nhà công ty ngay trước mặt, lại không biết một bàn tay từ đâu vươn đến giữ chặt lấy cổ tay cô, không nói gì đã kéo cô đến bên gốc cây ven đường. Giật mình, Lâm Mạt Nhiên sợ đến mức thiếu chút nữa thì thét chói tai, nghiêng ngả lảo đảo như muốn ngã sấp xuống, ngẩng đầu vừa nhìn thấy người tới là Chu Hi, liền ngẩn người.
Nhìn qua Chu Hi ban ngày cùng đêm đó có điểm không quá giống nhau, sắc mặt không tốt lắm, quần áo trên người coi như cũng gọn gàng sạch sẽ, trong tay mang cặp tài liệu, một bộ dáng chuẩn bị đi làm.
Thấy là hắn, thế này Lâm Mạt Nhiên mới yên lòng, hỏi: “Chu tiên sinh, là anh à, khéo như vậy, anh làm ở đây?”
“Ừ” Chu Hi có vẻ có chút không yên lòng, lúc nói chuyện ánh mắt có chút mơ hồ, như là không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Mạt Nhiên.
Bộ dáng muốn nói lại thôi của anh ta khiến Lâm Mạt Nhiên có chút không được tự nhiên, lại nhìn thời gian sắp muộn, liền mở miệng nói: “Chu tiên sinh, không còn sớm nữa, tôi đến công ty trước.”
“Vâng”. Chu Hi hàm hồ lên tiếng, lại đột nhiên vươn tay kéo Lâm Mạt Nhiên lại, không cho cô rời đi: “Cô Lâm, chờ chút”.
“Còn chuyện gì sao?” Lâm Mạt Nhiên có chút tức giận, tên đàn ông này sao lại phiền như vậy, lúc xem mắt có chuyện không nói, hôm nay mọi người đều vội đi làm, sao ngược lại hắn lại bắt đầu nhiều chuyện, quấn quýt lấy không chịu thả.
“À, chuyện kia, tôi định hỏi một chút, hỏi một chút…”
“Anh muốn hỏi cái gì sao?”
Chu Hi do dự một lúc lâu, như là hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Chuyện kia, tôi muốn hỏi một chút, Kỉ Vân Khởi ở cùng với cô ngày đó, hắn, hắn thật sự là đàn ông?”
“Phì!” Lâm Mạt Nhiên không nhịn nổi mà cười ra tiếng: “Anh giữ tôi lại, chỉ vì muốn hỏi chuyện này?”
“Không, không, không phải, thật ra tôi muốn hỏi cô chuyện khác.”
“Vậy hỏi nhanh đi, tôi không muốn đến muộn!” Lâm Mạt Nhiên sắp phát điên.
Lại là ấp a ấp úng do dự lâu lắc, Lâm Mạt Nhiên thấy Chu Hi hình như muốn đem cỏ dưới chân nghiền nát, cuối cùng mới hít sâu một hơi, nói: “Tôi, tôi định hỏi cô, cô có số điện thoại của hắn hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.